“Ha ha ha…………….thật mắc cười, còn tưởng rằng mình là công chúa nữa chứ! Cho nên mới mặc một cây màu hồng!”
Tôi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc……..Việt Mỹ!! Tử Lôi cũng đã có mặt, xem ra bọn họ vì muốn theo đuổi Kim Ánh Minh mới đến
Tôi ko né tránh, trực tiếp đi lướt qua người các nàng. ௱ôЛƓ Thái Nhất quay đầu hướng tôi giơ một cái chữ “V” thật to
Mọi người trong trường đã tụ tập đông đủ, các học sinh năm ba tụ lại ở một chỗ, ௱ôЛƓ Thái Nhất vĩnh viễn ko cô độc bị rất nhiều người vây quanh, tôi tìm được một góc lặng lẽ ngồi xuống…………………
“Kim Ánh Minh!” Tôi quay đầu lại, đột ngột có chút ko được tự nhiên,vừa vặn ngọn đèn mờ ảo đã che dấu tất cả………………..
“A…………..A, tôi đã thấy bức tranh, rất đẹp…………..” Tôi cũng ko biết tại sao mình lại đột ngột nghĩ đến bức tranh
“…………………”
“Cảm……….cảm ơn!”
“Rất đẹp!……………..”
“Cái gì? Cái gì?” Tôi bị lời nói đột ngột của hắn dọa cho nhảy dựng
“Cô đã nói muốn nói cái gì thì phải nói ra, nếu ko người khác sẽ ko hiểu được……………” Mặc dù nhìn ko rõ vẻ mặt của hắn, nhưng rất hiếm khi thấy hắn có thể nói ra một câu dài như vậy
“A!” Nhưng mà chuyện này với xinh đẹp thì có quan hệ gì với nhau? Tôi cố gắng tự hỏi mình (Rin: Minh ca khen chị á…..!! Sẻ con, khờ thật …:d)
“Lạch cạch!” Đột nhiên, mọi ngọn đèn trong khán phòng đều tắt
Sao……..sao lại thế này?! Tôi ko nhìn thấy gì cả! Đột ngột lâm vào bóng tối, khiến tôi khủng hoảng đứng yên tại chỗ, động cũng ko dám động, mọi người dường như cũng bắt đầu bối rối, tôi bị mọi người chèn ép ko có cách nào ổn định thân thể
Đột nhiên, tôi cảm giác như có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay mình, đem tôi nhẹ nhàng lôi vào một góc, tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi
Là ai?! Bàn tay khi nãy là của ai? Chẳng lẽ là…………….
“Bụp!” Ngọn đèn chợt phát sáng, tôi nhìn lại, là Kim Ánh Minh! Hắn thấy tôi quay đầu lại có chút ko được tự nhiên nhìn về phía bên cạnh:
“Cô cản đường tôi”
“A, thật xin lỗi!” Tôi cuống quít lùi lại phía sau
“Các học sinh, hôm nay là lần đầu tiên các học sinh năm nhất Hayakawa tụ hội, tối hôm nay chúng ta hãy vui chơi hết mình đi!” Bắc Nguyên Ái tỷ ở trên khán đài nhiệt tình mở màn
“A!!!!” Tất cả học sinh đều hưng phấn mà hoan hô
“Như vậy, đầu tiên chúng ta hãy mời Kim Ánh Minh vì mọi người trình bày ca khúc mở màn, thế nào?”
“Oa !!!! Kim Ánh Minh!!! Kim Ánh Minh!!!!” Dưới khán đài rộn lên tiếng hét chói tai của nữ sinh
Có điều, nhìn qua Kim Ánh Minh có vẻ ko muốn lên khán đài biểu diễn tiết mục, nhưng dưới áp lực của những tràng vỗ tay vây quanh, và quan trọng nhất là dưới anh mắt uy Hi*p của Bắc Nguyên Ái tỷ,cuối cùng Kim Ánh Minh đành nghiêm mặt đi tới chỗ chiếc đàn Piano.
Thật mong chờ, thật mong chờ, tôi cho đến bây giờ vẫn ko thể quên được ký ức nghe hắn biểu diễn lúc trước
Kim Ánh Minh nhẹ nhàng nâng tay, tất cả mọi người đột ngột an tĩnh trở lại………………
Độ sáng ánh đèn chậm rãi hạ xuống, chỉ còn lại một chùm sang nhu hòa từ trên chiếu xuống bao phủ lên chiếc đàn Piano đặt trên khán đài nhỏ bé hình tròng
Ngón tay thon dài nhảy trên những phím đàn trắng đen, tiếng đàn lưu loát như dòng nước chảy vang lên , tiếng đàn sắc sảo , rõ ràng mà êm dịu , lại tản mát vẻ hấp dẫn ૮ɦếƭ người khiến cho nhịp tim người nghe ko ngừng gia tốc
“………………………
And can you feel the love to night
Its where we are
Its enough for this wide – eyed wanderer
That we got this far
And you feel the love tonight
How it is laid to rest
Its enought to making sandvagabonds
Believe the every best
………………”
Giọng hát trong như tiếng suối chậm rãi chảy vào lòng mọi người. Tất cả mọi sự vật dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng hát bay bổng của Kim Ánh Minh vang vọng lại………………..
“Oa!………………” Các nữ sinh điên cuồng hoan hô thét chói tai đem tôi từ trong mơ kéo về hiện thực
“Các người im lặng cho tôi!” Một giọng nọi hổn hển từ trong mic rô truyền ra, tôi kinh ngạc thò người lên quan sát.Trời!! ௱ôЛƓ Thái Nhất
Hắn đang vô cùng tức giận cầm mic rô ở trên khán đài là to, hắn muốn gì chứ?
“Bạn học ௱ôЛƓ Thái Nhất , xin mời đi xuống!” Bắc Nguyên Ái tỷ cũng xông lên khán đài, cố nén lửa giận nói
“Gì chứ? Tôi cũng muốn hát!” ௱ôЛƓ Thái Nhất nói xong ko quên hướng về Bắc Nguyên Ái tỷ trừng to hai mắt
“Hắn muốn gì chứ ?”
“௱ôЛƓ Thái Nhất sẽ hát sao?”
Trong khán phòng xôn xao xôn xao. tôi bất an nhìn ௱ôЛƓ Thái Nhất ghen tị muốn phát điên, có chút lo lắng thay hắn. Lần đầu nghe ௱ôЛƓ Thái Nhất hát là khi hắn uống say, đúng là ca ko ra ca, nhịp ko ra nhịp
“Âm nhạc, tôi muốn bài “Tinh Tình”! ” ௱ôЛƓ Thái Nhất tỏ vẻ chuyên nghiệp, giơ tay chỉ về hướng dàn nhạc, nhạc đệm rất nhanh đã nổi lên
Ông trời phù hộ, đừng làm cho hắn mất mặt………………..
“Trời ạ! Giọng hát thật sự của hắn đây sao!!?”
“Đúng là hắn hát sao? Ko phải chứ??”
“௱ôЛƓ Thái Nhất thật đẹp trai nha! Vẻ mặt nhìn rất được!”
Nghe thấy các nữ sinh nhỏ giọng hưng phấn bàn tán.Tôi cố gắng ngước đầu lên phía trước, ௱ôЛƓ Thái Nhất tùy ý ngồi ở trước một tấm màn phản quang nhỏ, vẻ mặt nhã nhặn khác xa với vẻ ngang ngược ngày thường…………..
Ngọn đèn trên người ௱ôЛƓ Thái Nhất lúc sáng lúc tối, hắn đang ngẩng đầu về phía bên này, tỏ ra dịu dàng hơn bao giờ hết . Mặt của tôi nóng lên, vội vàng rụt đầu trở về
“௱ôЛƓ Thái Nhất! ! Rất đẹp trai nha!!!”
“௱ôЛƓ Thái Nhất!…………………..” Tiếng la hét càng lúc càng lớn, ௱ôЛƓ Thái Nhất có vẻ đắc ý đứng lên, đứng trước ghế, hắn thành thục biểu diễn
“Oa!!!௱ôЛƓ Thái Nhất…………….”
Ko khí dưới sự điều động của ௱ôЛƓ Thái Nhất, trở nên thật sôi nổi, tất cả mọi người dưới khán đài cũng cực kì phối hợp……………..
Cơn thịnh nộ của Sẻ con – Phần 5
“Thu Thu! Sao em còn ngồi ở chỗ này?” Bắc Nguyên Ái tỷ đột ngột bước xuống khán đài, một phát đã bắt được tôi, nàng ko để tôi phân trần đã đem tôi từ dưới khán đài tha lên
“Em em………………….Bắc Nguyên Ái tỷ……………..”
“Mọi người phía dưới xin hoan nghênh bạn học Ma Thu Thu sẽ vì chúng ta biểu diễn”
Bắc Nguyên Ái tỷ căn bản đã mặc kệ xem tôi có sợ hãi hay ko, thậm chí nàng còn ko bận tâm cân nhắc tôi có hát hay ko đã đem tôi đẩy lên giữa khán đài. Khán phòng vang lên một trận vỗ tay thưa thớt
Tôi bị động ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt cười hì hì của Bắc Nguyên Ái tỷ, căn bản ko biết nên làm cái gì bây giờ……………
“Bụp!” Mọi ánh đèn bất ngờ tối sầm lại, đèn chiếu từ trên đỉnh đầu tôi rọi xuống
“A………” Thật chói mắt
Chầm chậm mở mắt, ngoại trừ tôi ra, tất cả đều một màu tối đen, cái gì cũng ko nhìn thấy, giống như cả thế giới đều biến mất! Nhưng tôi vẫn có thể nghe được trong bóng đem truyền đến tiếng vang
“Ma Thu Thu! cố lên!” Tôi nghe thấy Bắc Nguyên Ái tỷ ở khán phòng đang hướng tôi kêu to
Cầm ૮ɦếƭ mic rô trong tay, tôi cả người ko ngừng run run
“Con nhỏ hầu rượu muốn hát kìa!! ha ha ha ha!”
“Cô mà hát được cái gì a! Xuống đi! Đừng ở trên đó kẻo mất mặt!”
………………………
Cố lên Ma Thu Thu!!! Tôi cố gắng tự trấn an bản thân mình
Đột ngột trong bóng đêm truyền ra một âm thanh thanh thúy của Piano, tiếng đàn từ trên khán đài lan tỏa, khiến cho xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại
Giai điệu rất quen thuộc, khiến tôi ko khỏi men theo giai điệu bắt đầu hát lên
“Ngủ ngon, my love, tạm biệt thật khó khăn, xin đừng trách em sẽ bị thương , xin đừng thương hại, thông cảm, em đã quen, nếu ko thì phải làm thế nào đây…………….”
Là ai đã đàn ra ca khúc này? Kim Ánh Minh sao? Bài hát vừa kết thúc tôi liền nhìn về chỗ chiếc đàn……………..
௱ôЛƓ Thái Nhất!!!
Tôi kinh ngạc đánh rơi mic rô! Từ những hàng ghế dưới khán đài truyền đến một trận vỗ tay như sấm rền
“Gì chứ?! Tôi đàn Piano kỳ quái lắm sao?!” ௱ôЛƓ Thái Nhất thấy phản ứng của tôi, bất mãn đi tới, đối với tôi kêu to
“Tôi tôi…………….” Hình ảnh trong nháy mắt vừa rồi, thật sự tôi còn tưởng nhầm là mình gặp ảo giác, bài hát này tôi chỉ ờ trước mặt hắn hát qua một lần, ko ngờ tới hắn lại nhớ rõ
“Được, kế tiếp là ai đi lên……………….”
Mọi người dưới khán đài bởi vì một câu của Bắc Nguyên Ái tỷ càng trở nên hưng phấn, tôi chen chúc bước xuống, nhưng ko nhìn thấy bóng dáng của Kim Ánh Minh nữa? Hắn ở đâu? Tôi theo bản năng đi ra khỏi đại sảnh
“Việt Mỹ! Chúng tôi gọi điện thoại cho cô, cô cũng ko bắt máy, cô rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại để chúng tôi dây dưa với ௱ôЛƓ gia? Hôm nay nếu ko trực tiếp gặp mặt cô, cô ko phải sẽ muốn trốn tránh chúng tôi……………..”
“Đừng chạm vào tôi! Hôm nay tôi còn có chuyện!”
“Cô nói cái gì? Bảo chúng tôi đến thì chúng tôi sẽ đến, bảo chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ đi sao?!Cô cho cô là ai a?!”
“Các người là ai a! Việt Mỹ đã nói ko đi!” Tử Lôi hết sức bình tĩnh nói
“Đừng nói nhảm! theo chúng tôi đi!”
Giọng nói này nghe thật quen quen…………..Tôi đột ngột ngẩng đầu, hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại
Là bọn họ!! Tiểu Bạch Long và tên cao gầy!! Bọn họ đang đứng ở đại sảnh tranh chấp cái gì đó với Việt Mỹ!
“Là các người, chính là các người………….” Tôi ko suy nghĩ nhiều đã lao ra!
“Xú nha đầu này , tránh ra!”Cao gầy dường như ko nhận ra tôi, một tay gạt phát tôi ra
Tôi bất ngờ ngã xuống, nhưng một thân hình đã đỡ được tôi
“Kim Ánh Minh…………….” Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Việt Mỹ, tôi đã biết kẻ đứng sau tôi là ai
“Chính là các người!! Các người hãm hại tôi!” Tôi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt âm hiểm cười của tên cao gầy, vì kích động mà giọng nói của tôi cũng run run lên
“ha ha! Tiểu nha đầu này nói cái gì a! tôi căn bản ko quen biết cô!” Tên cao gầy bị tôi quấy rầy tỏ ra phiền chán
“Chính là các người! Các người thừa dịp tôi uống rượu đã kéo tôi đi ra khỏi quán bar, còn chụp ảnh, nói tôi đi hầu rượu!”
“Chính là xú nha đầu đó, đại ca!!” Tiểu Bạch Long bổng tỉnh ngộ, nhắc nhở tên cao gầy
“Cút ngay, xú nha đầu, hôm nay tôi ko có hứng thú chơi đùa với cô, hôm nay tôi tìm nhỏ này!”
“Nhưng tôi đối với các người có hứng thú muốn chơi đùa……………” ௱ôЛƓ Thái Nhất!! Hắn sao lại đi ra đây, còn có Bắc Nguyên Ái tỷ và rất nhiều bạn học khác
“Mẹ nó, Ông đây hôm nay đến là muốn tìm người để giải quyết số sách, đi tìm nó! Tao ko có thời gian……………..!” ÁNh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía “nó” , Việt Mỹ mặt càng đỏ bừng đứng yên một chỗ
“Các người nói năng lung tung cái gì?!!” Việt Mỹ kêu to
“Sao vậy? Hối hận?!! Tôi cũng ko muốn bán đứng cô! Ai bảo cô lau ko sạch ௱ôЛƓ, hại huynh đệ bọn tôi ko có cách nào trốn tránh…………”
“Các người nói bậy! tôi ko có! Kêu cảnh sát, mau gọi cảnh sát………….” Việt Mỹ đã muốn phát hoảng
“Cô dám kêu cảnh sát!!” Mắt thấy cái tát của tên cao gầy kia sẽ giáng xuống, nhưng hắn lại bị một bàn tay bất ngăn trở
Kim Ánh Minh!!!
“Là mày? Xú tiểu tử, mày còn che chở cho nó? Nó lần trước đem mấy tấm ảnh quỷ quái của mày cho bọn tao phóng lớn, dán ở trường học của mày…………………..”
“Anh nói bậy!!!” Việt Mỹ gần như sụp đổ
“Tao nói bậy? Hừ, có muốn tao cho mày xem mấy tấm ảnh mày gửi còn lưu trong điện thoại của tao ko? Còn có tên của mày……………..”
“Ảnh chụp là các người dán?” Chưa bao giờ thấy qua Kim Ánh Minh trở nên như vậy, giọng nói lạnh lùng của hắn khiến cho người ta ko lạnh cũng phát run
“Nói lại cho mày biết chính là do con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, mẹ nó, mày thật ngu a!” Tên cao gầy có chút ko kiên nhẫn
“Bốp…….”
Kim Ánh Minh hiển nhiên đã động thủ, một quyền đánh xuống, làm khóe miệng tên cao gầy phải bậc máu
Tên cao gầy dường như đã bị chọc giận, hắn dữ tợn cười, xông lên đá vào bụng Kim Ánh Minh một cước, Tiểu Bạch Long bên cạnh cũng xông lên…………….
“Đừng……………” Tôi ko suy nghĩ nhiều, thân thể đã muốn lao lên phía trước
Sao ko cảm thấy đau đớn, tôi mở mắt ra, là ௱ôЛƓ Thái Nhất
Hắn đã đỡ một cước của “Tiểu Bạch Long”, bắt đầu hiểm ác đánh trả. Tiểu Bạch Long bị ௱ôЛƓ Thái Nhất từng bước ép sát, dường như đã ko còn đường sống đánh trả, Kim Ánh Minh cũng đã chiếm thế chủ động, tên cao gầy chỉ có thể chống đỡ vài phần
Mấy bạn học khác cũng bắt đầu có phản ứng, cùng nhau xông lên, hai vị kia thấy tình hình ko ổn, nên bắt đầu hướng về đại sảnh bỏ chạy
“Đừng đuổi theo……………..” Giọng nói của Bắc Nguyên Ái tỷ từ phía sau truyền đến!!!
Tôi lo lắng đuổi theo sau Kim Ánh Minh và ௱ôЛƓ Thái Nhất
“Cẩn thận_____________”
Mắt thấy Tiểu Bạch Long rút từ trong иgự¢ ra một mũi dao nhọn
Người căn bản chưa kịp phản ứng, thân thể tôi đã xông về phía Kim Ánh Minh
Kim Ánh Minh đứng ở lan can đột nhiên nhìn thấy tôi xông lên liền hoảng sợ, ௱ôЛƓ Thái Nhất để ý “Tiểu Bạch Long” đang cầm dao đâm đến, liền dùng sức đạp tên cao gầy một cái, tên cao gầy ngã lên người Tiểu Bạch Long , hai người té lăn quay xuống đất
Phù……….nguy hiểm qua rồi!! Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi
Nhưng mà……………Nhưng mà tại sao cơ thể tôi còn đỗ về phía trước?!! Tôi hoảng sợ nhìn Kim Ánh Minh trước mặt, hắn cũng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn tôi
“Sẻ con!!!” Tôi nghe thấy ௱ôЛƓ Thái Nhất từ phía sau kêu to 1 tiếng
Nhưng mà lúc này, tôi cảm giác cơ thể đã hoàn toàn mất đi thế cân bằng!!Tôi đang từ trên lan can lầu hai nhào xuống!!
Tiêu đời!! Tôi sợ hãi , nhắm nghiền hai mắt lại, đầu óc đều trống rỗng…………
A? Là ai? Có một đôi tay……….Ko…………….Hình như là hay đôi tay đang vội vàng ôm chặt lấy tôi!!
Cùng tôi đồng thời rơi xuống………………rơi xuống…………….
Hỗn chiến tranh đoạt công chúa – 1
“Rầm___!”
“A!!!!”
“Trời ạ! Bọn họ còn sống ko?!!”
“Đừng………..Kim Ánh Minh………ô ô ô ô…………”
……………………………
Giữa tiếng ồn ào bàn tán, tôi chậm rãi mở mắt. Trời ạ! ௱ôЛƓ của tôi đau quá! Nhưng sau khi té từ lầu hai xuống, tôi cũng thật may mắn khi còn sống
Tại sao vậy? Thật kì quái…………kì quái………….Má ơi!!
Khi tôi vừa cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện , cư nhiên bên dưới tôi là hai tấm đệm thịt!! Chính là hai kẻ nước lửa khó gần , ௱ôЛƓ Thái Nhất và Kim Ánh Minh đang bị đặt dưới ௱ôЛƓ tôi
“Mẹ nó! Sẻ con đáng ૮ɦếƭ! Cô còn muốn ngồi trên người đại ca bao lâu a! Nhanh chút lăn xuống đi! Ôi……….”
Tôi nghe hắn nhắc nhở liền vội vàng đứng dậy, chỉ cảm thấy phía sau mình là một đống ngưới, có cả tiếng thét chói tai của nữ sinh,có Bắc Nguyên Ái tỷ gặp nguy ko loạn chỉ huy mọi người, cả tiếng thét to của nam sinh
Tôi đã quên chính mình đến bệnh viện như thế nào, thật may là Kim Ánh Minh và ௱ôЛƓ Thái Nhất ko gặp vấn đề gì nguy hiểm, chỉ bị yêu cầu nằm viện hai ngày để quan sát
“Mệt ૮ɦếƭ, Thu Thu, chúng ta cũng trở về đi” Bắc Nguyên Ái tỷ giải quyết đám bạn học xong xui lại trở về phòng bệnh “Hai người các cậu liệu hồn mà an phận cho tôi, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại thăm 2 người!”
Bắc Nguyên Ái tỷ đàn áp sự kháng cự của ௱ôЛƓ Thái Nhất, một tay kéo tôi ra ngoài cửa, hoàn toàn ko để ý đến tiếng la hét phía sau
“Còn nhớ Kim Ánh Minh đã cứu em ko?” Bắc Nguyên Ái tỷ đột nhiên đặt vấn đề khiến tôi ko thể ko đối mặt với sự thật
“em………….”
Tại sao…………..tại sao hắn lại cứu tôi………….hắn ko phải vẫn thường tỏ ra thờ ơ sao…………….
Vấn đề này vẫn quanh quẩn trong đầu tôi mãi cho đến ngày hôm sau tôi đến bệnh viện, Bắc Nguyên Ái tỷ ra chỉ lệnh yêu cầu tôi phải tới bệnh viện hai ngày, càng khiến cho tôi đối với vấn đề trên mù mờ
“Tại sao ko có người nào đem cơm đến cho tôi!” ௱ôЛƓ Thái Nhất tức giận đập mạnh cánh tay bó thạch cao thật dày, tức giận nhìn lên tủ đầu giường Kim Ánh Minh được đặt đầy hoa tươi và quà cáp
“Ko phải tôi đã chuẩn bị cơm hộp cho anh rồi sao?”
Hắc hắc………tiểu tử này chắc là đang ghen tị! Tôi trong lòng thầm xem thường hắn
“Cô mang ko tính!”
“Là có ý gì?”
Tuy rằng cơm hộp tôi làm ăn ko ngon lắm, nhưng tôi cũng bị buộc phải chạy về nhà một chuyến mới làm xong nha!
“Cô đưa cơm cho tôi là đương nhiên a! Đồ ngốc!”
“Vậy anh còn muốn ai đưa?”
“…………….” ௱ôЛƓ Thái Nhất đột ngột đỏ mặt, im lặng trở lại
Chẳng lẽ tên ௱ôЛƓ Thái Nhất kia đối với Tử Lôi…………còn có ý? Tôi ko nghĩ nhiều đã đoạt lấy hộp cơm trên tay ௱ôЛƓ Thái Nhất trực tiếp ném vào thùng rác!!
௱ôЛƓ Thái Nhất sau một thời gian choáng váng, liền xì một tiếng bật cười, cuối cùng hóa thành cười to………
Đồ ngốc! Tôi hung hăng trừng mắt với hắn, vẫn là Kim Ánh Minh đáng yêu, đáng yêu? Sao tôi lại dùng 2 chữ này?
“Quên đi! Xem qua hành động cố tình của cô, bổn thiếu gia sẽ rộng lượng tha thứ! Tôi đói bụng, cô đem cơm hộp đến đây!”