“Theo tôi trở về!” ௱ôЛƓ Thái Nhất kia trước sau như một quật cường nói tuy nhiên trong miệng vẫn lộ một tia là lạ khiến tôi hoài nghi đó là khẩn cầu
Trở về? Trở về đâu?
Trở về cái nhà không giống nhà? Hay là trở về cái trường đã đuổi học tôi?
Tôi lắc lắc đầu
“Trở về!” ௱ôЛƓ Thái Nhất hướng tôi rống to
Tôi kiên định lắc đầu, nước mắt chảy xuống
௱ôЛƓ Thái Nhất túm lấy cánh tay tôi, dùng sức đem tôi kéo ra bên ngoài. Cơ hồ là đang gầm thét
“Trở về! Có nghe thấy không?! Tôi kêu cô trở về!!”
“Không……….không………….tôi không………..không trở về…………..” Tôi liều mạng tóm lấy bất cứ vật gì có thể tóm được bên cạnh, lớn tiếng thét chói tai
“Xin………..xin anh………….௱ôЛƓ Thái Nhấ………….tôi…………….sợ………………”
Không!! Tôi không muốn trở lại cái nơi đáng sợ kia
Luôn ra sức giãy dụa, đột nhiên tôi lại bị đẩy té ngã trên mặt đất
௱ôЛƓ Thái Nhất buông tay tôi ra, gắt gao nhìn chằm chằm tôi
Bi thương, phẫn nộ, chờ đợi , từ trong mắt hắn hướng tôi mãnh liệt ập tới , khiến tôi cảm thấy không thể kháng cự
௱ôЛƓ Thái Nhất môi run run , ánh mắt trở nên hồng hồng . Làm tôi cho rằng mắt của hắn khoảng một giây nữa , lệ sẽ mau rơi xuống , hắn không chút do dự rời khỏi tôi, chạy nhanh ra khỏi lều
Hắn đi rồi…………mất mát vô tận đánh úp vào lòng tôi, lòng lập tức trở thành trống rỗng
“Hắn là ai vậy? Đụng phải tôi cũng không nói 1 tiếng xin lỗi……………các người sao lại thế này?”
Bắc Nguyên Ái tỷ xoa ௱ôЛƓ đi vào lều, theo sau là Mộc Tiên sinh
Tôi khổ sở lắc lắc đầu. Bắc Nguyên Ái tỷ vốn muốn hỏi tiếp, nhưng lại bị Mộc tiên sinh ngăn cản
Tôi như người vừa trải qua đại nạn, cả người vô lực, nước mắt cũng hùng dũng tuôn ra
Bắc Nguyên Ái tỷ ở bên cạnh không ngừng cằn nhằn liên miên, bính thúc lại dị thường nghe lời nàng, giúp tôi đưa khăn tay
Lúc tôi nghĩ nước mắt vẫn sẽ tiếp tục rơi xuống không ngừng, trước cửa lại đột ngột xuất hiện 1 tiếng kêu to:
“Mở cửa! tôi tới rồi!! muốn ૮ɦếƭ a!!”
Là giọng nói của ௱ôЛƓ Thái Nhất!! Làm sao có thể làm hắn? Làm sao có thể là hắn?!!
“Ở địa bàn của ta còn dám kiêu ngạo như vậy!”
Bác Nguyên Ái tỷ giầy chưa kịp mang, đã nổi trận lôi định vọt ra cửa giáo huấn cái tên xú tiểu tử không hiểu phép tắc kia, ௱ôЛƓ Thái Nhất đường đường chính chính cõng theo một cái ba lô siêu cấp lớn tiến vào lều
“Ha! Sẻ con! Mới nửa ngày không thấy tôi , đã nhớ tôi như vậy! Không cần cô ở ban ngày ban mặt giả quỷ dọa người a!”
“Muốn ૮ɦếƭ! Xú tiểu tử này, sao lại chạy tới nơi này làm gì chứ?!” Bắc Nguyên Ái nhớn nhát túm lấy lỗ tai ௱ôЛƓ Thái Nhất “Là muốn bắt nạt Ma Thu Thu của chúng ta phải không?”
“Buông tay ra bà già!! Rất đau…! Buông tay!!! Tôi muốn chuyển đến đây!”
“Chuyển đến đây?” Bắc Nguyên Ái tỷ kinh ngạc nhìn hắn, tôi thì kinh ngạc quên khóc
௱ôЛƓ Thái Nhất rốt cuộc cũng dứt khỏi “Ma trảo” của Bắc Nguyên Ái tỷ . Hắn vừa xoa xoa cái lỗ tai hồng hồng vừa bị xách , vừa lớn tiếng nói rõ từng chữ
“Đúng vậy a! Tôi . Muốn . Chuyển . Đến . Đây!”
Không thể…………..
“Không thể!!” Bắc Nguyên Ái tỷ hướng hắn gầm to
“Hừ! Tôi nói muốn ở lại thì sẽ ở lại!! Bà đừng có dài dòng!” ௱ôЛƓ Thái Nhất ngã người lên giường bất động
“Ngươi………………ngươi cư nhiên dám nói ta dài dòng……………..xú tiểu tử, ngươi muốn ૮ɦếƭ…….A……………ngươi cư nhiên còn dám nằm trên giường của ta…………A……………Dra giường Pháp của ta……………….”
Bắc Nguyên Ái tỷ lấy một cái dép hướng về đầu ௱ôЛƓ Thái Nhất mà ném, ai ngờ ௱ôЛƓ Thái Nhất thân thể linh hoạt né tránh, dép lê lại vô tư nên vào đầu Mộc tiên sinh đang hướng về lều mở cửa
“Là ai?” Mộc tiên sinh thản nhiên tươi cười trên mặt ẩn chứa một trận cuồng phong thật lớn
“À……………..” Bắc Nguyên Ái tỷ đỏ cả mặt không dám thừa nhận
“Là tôi………….” ௱ôЛƓ Thái Nhất lười biếng bất động mở miệng ” Không cẩn thận trượt tay một chút”
Ách? Tôi cùng Bắc Nguyên Ái tỷ vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn ngoan ngoãn quay về phía Mộc tiên sinh gánh tội, sau đó lại vụng trộm hướng về chúng tôi làm cái mặt quỷ
“Tôi__________muốn___________ở___________lại________!”
Vị khách không mời mà đến – Phần 3
Lúc tỉnh dậy đi ra lều trại , Mặt Trời đã lười biếng lặn xuống phía Tây Hồng Cầu , ánh lửa bùng cháy khiến tôi có chút cảm giác ấm áp
“Mộc ………Mộc tiên sinh………..bọn họ đâu?”
Tôi phát hiện chỉ Bắc Nguyên Ái và Bính thúc ở cạnh đống lửa
“Ở bờ sông trong rừng, không biết bận rộn việc gì! Nào, ăn cá!” Bắc Nguyên Ái lấy một con cá đã nướng chín đặt vào tay tôi
Cánh gà ăn lúc giữa trưa đã sớm được tiêu hóa gần hết, tôi vội vàng cắn lấy 1 miếng lớn
“Thu Thu!” Không biết từ khi nào Mộc tiên sinh đã đi đến phía sau tôi, hắn vỗ vỗ bả vai tôi, cười tủm tỉm nói
“Thái Nhất còn bận việc trong rừng, cô giúp hắn đem cá tới đi!”
“Tôi……………” Trải qua chuyện tình buổi chiều, tôi ko biết nên làm thế nào để đối mặt hắn
“Bắc Nguyên Ái tỷ………………..Bắc Nguyên Ái tỷ………………..” Tôi cầu cứu nhìn về phía Bắc Nguyên Ái
“Em bảo chị đưa cá cho cái đồ tai họa kia sao?!” Bắc Nguyên Ái tỷ trừng trừng ánh mắt nhìn tôi “Trời có sập xuống chị cũng ko làm”
“…………………..”
Tôi lại nhìn về Mộc tiên sinh đang cười tủm tỉm cùng Bính thúc nướng cá, sau đó đành thở dài 1 hơi đi về phía khu rừng nhỏ
“௱ôЛƓ……………௱ôЛƓ Thái Nhất………………”
Thật lạ? Mộc tiên sinh nói rõ ràng hắn ở trong này a……………..
“Ma Thu Thu…………..”
Thật lạ? Sao lại có tiếng nói vọng xuống từ trong cây a. Tôi tò mò ngẩng đầu nhìn lên trên………………
“A________”
Từ trên trời giáng xuống một đống vật thể ko rõ hình dạng làm tôi sợ tói mức phải nhắm nghiền mắt lại, hét lên chói tai
“Đồ ngốc………………..Cô mở to mắt cho tôi! Làm nhanh lên!” Giọng nói hổn hển của ௱ôЛƓ Thái Nhất từ ở trên vọng xuống, tôi có ૮ɦếƭ cũng ko dám mở to mắt
Chờ cho bốn phía đều trở lại với sự im lặng vốn có, tôi mới dám mở to mắt ra, ௱ôЛƓ Thái Nhất thở phì phì từ trên cây nhảy xuống , rồi dùng sức chỉ vào cái trán tôi
“Đồ con heo ngu ngốc này! Cô có biết tôi kiếm đống đồ đó mất bao nhiêu tâm huyết không……….”
௱ôЛƓ Thái Nhất đột nhiên giống như đang nghỉ ngợi điều gì đó rồi ngồi xổm xuống ôm lấy 1 đống lá cây dưới chân tôi…………….
Thứ vừa mới rơi xuống là đống này sao?
௱ôЛƓ Thái Nhất sao lại hướng tôi phủ đống lá cây này
“Đồ ngốc! Trong phim truyền hình ko phảo đều chiếu như vậy sao?!” Đắm chìm trong đau khổ, ௱ôЛƓ Thái Nhất tức giận liếc trắng mắt tôi 1 cái
phim truyền hình………….phim truyền hình? Không phải chứ? ௱ôЛƓ Thái Nhất vừa rồi là muốn làm cảnh Thiên Nử Tán Hóa sao?
“A…………….” Tôi dùng sức che miệng mình lại , không cho chính mình cười ra tiếng
“Ha ha…………ha ha…………….” Tiếng cười vẫn ko nghe lời tuôn ra từ khe miệng
“Muốn ૮ɦếƭ a, dám cười tôi!” ௱ôЛƓ Thái Nhất hung hăng thưởng cho tôi một cái vỗ đầu ” Nhưng mà ……………quên đi, dù sao cô cũng rất vui………”
Hắn là vì muốn tôi vui vẻ sao? Hắn là vì muốn tôi vui vẻ nên mới làm ra cái cảnh này…………..
Đồ ngốc này!!!
Tôi ko biết bản thân mình nên nói cái gì, bởi vì tôi từng vì hiểu lầm mà hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của hắn, nhừng còn hắn, dù cho tôi đối đãi với hắn tệ cỡ nào, hắn vẫn là bên cạnh bảo vệ tôi, toàn tâm toàn muốn tôi vui vẻ. Ma Thu Thu, ở trước mặt ௱ôЛƓ Thái Nhất, mày so với những người bình thường khác có điểm gì khác nhau?
Im lặng thật lâu, tôi cố thu dũng khí lôi kéo ống tay áo hắn
“௱ôЛƓ Thái Nhất, thật…………..thật xin lỗi………….Cám ơn!”
“Cô đang nói cái quỷ gì a? Sao lại nói xin lỗi? Còn cảm ơn nữa?” ௱ôЛƓ Thái Nhất đem một viên đá dùng sức ném vào nước, nhưng viên đá ko lập tức chìm xuống mà lại ở trên mặt nước nhẹ nhàng nhảy nhảy vài cái, khiến mặt sông nổi lên những vòng tròn nhỏ
“Tôi……….tôi muốn nói……….chuyện trước kia……………thật xin lỗi!” Tôi cố lấy thật nhiều dũng khí nói………..
௱ôЛƓ Thái Nhất ngơ ngác nhìn tôi, khiến cho tôi cảm thấy dường như mình đã trải qua một thế kỉ, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng mở miệng
“Sẽ con, nếu cô quên đi chuyện ko thoải mái, cô sẽ quay về trường học đúng ko?”
“Đúng…………có lẽ vậy……….” Tôi ko biết nên sợ hãi hay ngượng ngùng, đem đề tài chuyển dời lên con diều trong tay hắn “Con……..diều này…….”
௱ôЛƓ Thái Nhất nhìn nhìn con diều trong tay, trầm tư 1 chút, sau đó cái mũi mũi mời hừ hừ, nhưng vẫn ko nói
“Có phải muốn…………thả diều?” Một lát sau, tôi cẩn thận hỏi thử
“Đúng vậy!! Đã biết còn ko mau cầm!??” ௱ôЛƓ Thái Nhất thở phì phì, kêu to
Tôi mỉm cười, thật kia đôi lúc vẫn rất đáng yêu!!
Tôi nhận lại con diều trong tay hắn, nhìn đường chân trời ánh lên màu đỏ rực
Những chuyện ko vui vẻ của tôi, có thật sẽ theo còn diều này bay xa ko?
Nếu có thể, tôi tình nguyện mình chưa từng gặp qua hắn…………..
Hình ảnh Kim Ánh Minh hiện ra lại thật sâu in vào mắt tôi
“Cô còn chần chờ cái gì a?” ௱ôЛƓ Thái Nhất đứng dậy nhìn tôi
“Không không……..tôi………tôi không có……….”
“Nói mớ à! Đúng là Sẻ con ngu ngốc” ௱ôЛƓ Thái Nhất vừa oán giận, vừa ở một bên điều khiển dây diều
“Gió nổi rồi! Chạy mau!” ௱ôЛƓ Thái Nhất lớn tiếng nói
Tôi sửng sốt, sau đó lại vội vàng chạy dọc theo bờ sông
Gió thật lớn, còn diều thoáng chốc đã được gió nâng lên. Tôi cảm giác như nó cũng có sinh mệnh , ở trên bầu trởi càng bay càng cao, càng ko ngừng lôi kéo cuộn dây trong tay tôi, cũng kéo ra luôn tâm tình không tốt tôi vẫn giấu kín
Diều bay thật cao, bay đến bầu trời xa xa! Tôi hưng phấn nhìn theo cánh diều hồng hồng, vui vẻ vừa nói lại vừa nhảy
“Nhìn xem xem!! Bay thật cao thật cao!!”
“Đúng! Ha ha………”
Trời ạ! ௱ôЛƓ Thái Nhất nở nụ cười…hắn cười rộ lên như vậy……….rất đẹp trai a……………..
Không được!! Tôi sao lại háo sắc như thế!! Tôi dùng sức lắc đầu
“Ê! Sẻ con!! …………..Thả dây, mau thả dây!! Sắp………..rơi!!” ௱ôЛƓ Thái Nhất đột nhiên chỉ vào con diều lo lắng kêu to
Tôi bị tiếng kêu của ௱ôЛƓ Thái Nhất làm cho hoảng sợ tới mức phát run, sợi dây từ trong tay tôi dần dần ngã xuống
“Diều!!!” Tôi phi như bay lên trên lôi kéo thu lấy sợi dây diều
“Sẻ con!! Cẩn thận!!”
Nhưng đã ko còn kịp nữa rồi, tôi chỉ nghe thấy ௱ôЛƓ Thái Nhất ở phía sau tôi kêu to 1 tiếng, sau đó lại trợt chân , ngã xuống dòng sông
Vị khách không mời mà đến – Phần 4
Tôi thất kinh ra sức tát nước, hoàn toàn đã quên chuyện mình biết bơi, đảo mắt tôi đã bị dòng nước đẩy ra giữa sông
Nước sông lạnh quá a!Tôi mặc y phục nhiều quá!! Bơi ko được
Không được rồi…..tôi hết sức………ai đến cứu tôi………..
“Sẻ con!! Đừng nhúc nhích!! Đừng nhúc nhích! Tôi tới cứu cô!!”………….
“Ma Thu Thu!! Cô muốn ૮ɦếƭ a!! Đã bảo cô đừng nhúc nhích!!!”………..
Là ௱ôЛƓ Thái Nhất!! Hắn đang ôm chặt tôi vào lòng, ra sức bơi về phía bờ
Phù………được cứu rồi…………lòng cũng bình tĩnh được một chút!! Trước mắt đã đến gần bờ………..
“Sẻ………..Sẻ con…………..” Giọng nói của ௱ôЛƓ Thái Nhất phát run
“A?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn…………..Trời ạ!! ௱ôЛƓ Thái Nhất cả mặt sao lại tái mét rồi! Sao lại thế này?!! Tôi hoảng sợ nhìn hắn
Hắn ko bơi nữa, dùng sức đem tôi đẩy lên bờ, còn mình lại từ từ chìm xuống nước!!
“௱ôЛƓ Thái Nhất!!” Tôi chạy vào bờ đối diện kêu to
Nhưng nước sông vẫn im lìm chảy, không có động tĩnh gì, giống như chưa có chuyện gì xảy ra
Không thể nào………..௱ôЛƓ Thái Nhất…………௱ôЛƓ Thái Nhất!!! Tôi gấp đến nỗi ngay cả nước mắt cũng tuôn trào. Vừa nãy hắn đã cứu tôi! Hắn đã cứu tôi! Không được!! Tôi ko thể để cho hắn ૮ɦếƭ!! Tôi muốn cứu hắn!!!
Tôi vừa khóc lớn, vừa vội vàng cởi đống quần áo nặng trịch bị ngấm nước ướt đẫm, tháo giày ra rồi nhảy ùm xuống sông
Ma Thu Thu, mày phải bình tĩnh!! Bình tĩnh!! Tôi nín thở, lặn xuống sông, mở to mắt tìm kiếm ௱ôЛƓ Thái Nhất
Rốt cuộc, tôi đã nhìn thấy hắn!! Ở một nơi cách bờ sông ko xa, hắn đang bị 1 cây bèo cuốn lấy chân!! Hắn đang khó khăn giãy dụa, nhưng ko thể nào giảy ra
Làm sao bây giờ??Làm sao đây?? Tôi nên làm gì?!!
Tôi cúi đầu, cố sức lấy hết sức lực của mình dây bèo kia, nhưng nó lại giống như đinh bị dính chặt, ko cách nào nhổ được!!
Tôi nhìn khuôn mặt đang trầm dần của ௱ôЛƓ Thái Nhất, mặt của hắn đã bắt đầu trở nên mơ hồ
Không! Không thể!! ௱ôЛƓ Thái Nhất!! Không thể!!!!!
Trong đầu trống rỗng, tôi chưa bao giờ có cảm thấy sợ hãi như vậy, tôi không thể để cho ௱ôЛƓ Thái Nhất ra đi, tôi ko thể
Bàn tay giựt dây bèo bắt đầu trở nên kiên quyết, tôi mặc kệ, tôi không thể để hắn ૮ɦếƭ, ko được, ko được!!!
Tôi dùng hết sức nhổ dây bèo, được rồi!! được rồi!! tôi làm được rồi
Tôi ko biết mình lại có sức lực lớn như vậy, có thể đem ௱ôЛƓ Thái Nhất trở về bờ
Nằm trên bờ sông tôi ra sức thở, bàn tay dùng sức quá độ, ko ngừng run rẩy, hoàn toàn đã không nghe theo lệnh của tôi
௱ôЛƓ Thái Nhất?? ௱ôЛƓ Thái Nhất!!
Tôi vuốt mặt hắn , bởi vì tay đang phát run, tôi cũng mất cả cảm giác, hắn dường như ko có chút phản ứng nào………
“௱ôЛƓ Thái Nhất!! Anh đừng làm tôi sợ!! Đừng dọa tôi!”
Tôi ra sức áp mành vào bụng ௱ôЛƓ Thái Nhất, sau đó lại đem môi dán vào miệng hắn, dùng sức hướng miêng hắn hà hơi………….
“Khụ khụ khụ khụ…….” từ miệng ௱ôЛƓ Thái Nhất ọc ra thật nhiều nước
“Tỉnh!! Tỉnh lại!!” Cảm giác lo lăng của tôi đột nhiên lắng xuống, nước mắt theo mi tràn ra………….
“Khụ! khụ!…………..Ma Thu Thu!! Cô muốn lắc ૮ɦếƭ tôi a!”
“Ô ô ô ô ô ô……………..”
“Ê……………….Ma Thu Thu!! Người suýt ૮ɦếƭ là tôi cơ mà?”
Ô ô ô……………ô ô ô ô ô……………….”
“Đừng khóc, đại sắc nữ…………..Còn khóc nữa tôi sẽ phi lễ cô a!”
“Ô ô…………..A________” Tôi phát ra một tiếng hét chói tai làm rung động một đám nhỏ từ trong khu rừng bay ra!
Tôi Tôi Tôi…………tôi chỉ mặc mỗi ҨЦầЛ ŁóŤ , hơn nữa lại ngồi trước mặt ௱ôЛƓ Thái Nhất!! Nhưng cả ҨЦầЛ ŁóŤ cũng ướt đẫm rồi!!! Trời ạ!!!!!!!! (Rin: sặc…..vậy là bị thấy hết òi còn gì!!? ௱ôЛƓ ca *lườm lườm* chịu trách nhiệm đi nha!! “
Tôi lấy tay gắt gao che mặt, lúc này tôi thật hận ko thể ra sông quyên sinh!!
Một đống vải ướt đẫm quăng lên đầu tôi, tôi ngẩng đầu, hiển nhiên là y phục của ௱ôЛƓ Thái Nhất!!
“Mặc dù ướt, nhưng vẫn còn hơn Tʀầռ tʀʊồռɢ!” ௱ôЛƓ Thái Nhất quay lưng hỏi tôi ” Mặc ?”
“Ừ……………”
௱ôЛƓ Thái Nhất xoay người lại, một tay đem tôi bế lên
“Anh…………anh………làm gì………..vậy?” Tôi sợ tới mức càng nói càng cà lăm
“Ôm cô trở về a!” ௱ôЛƓ Thái NHất ko kiên nhẫn nói
“Tôi…….tôi………..” Tôi ra sức giãy dụa, nhưng càng giãy lại bị ôm càng chặt
“Tôi cái đầu cô a!! Còn động đậy nữa coi chừng tôi đánh cô!! Chẳng lẽ cô muốn để ௱ôЛƓ trần đi về sao?!” ௱ôЛƓ Thái Nhất tức giận uy Hi*p
“Ô ô……..ko…………….” Thật hung dữ!! Tôi nép vào lòng ௱ôЛƓ Thái Nhất nhỏ giọng khóc
“Rất tốt a!!”
“Ô ô…………….”
“Được rồi, tôi sợ cô……….” ௱ôЛƓ Thái Nhất vẫn tiếp tục ôm tôi đi lên phía trước
“Ê! Sao cô còn chưa cảm ơn tôi!?” ௱ôЛƓ Thái Nhất nghiêng mắt nhìn tôi được hắn ôm trong иgự¢
Tôi ngừng khóc, giương to mắt nhìn hắn khó hiểu
“Vừa nãy tôi vì cứu cô , suýt chút nữa là mất mạng, cô còn ko cảm ơn tôi sao?”
Vừa nãy không phải tôi cứu hắn sao? Nhưng mà nhìn bộ dạng hung dữ kia, tôi chỉ biết nhỏ miệng nói
“cảm………..cảm ơn!”
“Hắc hắc………..” ௱ôЛƓ Thái Nhất gian gian cười ra 2 tiếng
Trở về lều trại trong tình trạng ướt nhẹp, mọi người trở nên rối loạn 1 chút, nhưng điều làm tôi rối loạn nhất là
௱ôЛƓ Thái Nhất đợi cho mọi người ngủ hết, sau đó lại lặng lẽ đi về phía bên cạnh tôi
“Sẻ con!! Đang ngủ sao?”
௱ôЛƓ Thái Nhất xoay người nhìn tôi, tôi cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn! Tôi dùng sức nhắm mắt lại, vẫn ko nhúc nhích, nhưng tim đã nhảy tới cổ họng, cảm giác như sẽ nhảy ra ngoài!
“Hôm nay………….cảm ơn cô…………..” Hắn nhẹ nhàng nói, tuy rằng tôi ko mở to mắt , nhưng vẫn cảm thấy chính mình bị một hơi thở ôn nhu bao lấy, ko biết ánh mắt hiện tại của hắn như thế nào…………..tôi nghĩ ngợi, mí mắt hơi hơi giật
Có lẽ động tác rất nhỏ này của tôi vẫn bị ௱ôЛƓ Thái Nhất phát hiện, hắn nhẹ nhàng cười cười. Tôi ngẩn ra, vội vàng gắt gao nhắm chặt hai mắt lại . Lúc này , tôi cảm giác bản thân mình bị một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên, lại vén luồng tóc trước mặt tôi, sau đó là được một đôi môi mềm mại ấm áp đặt lên trán………………..
௱ôЛƓ ………………..Thái Nhất, hắn hôn tôi!! Lòng tôi tựa như nước sôi, ra sức bốc hơi nước!!!
“Ngủ ngon!” ௱ôЛƓ Thái Nhất dịu dàng nói, xong việc lại xoay người xuống giường
Tôi mở to hai mắt nhìn, dùng sức bẹo má của mình, ô…….ô……..đau quá!! Xem ra, tôi ko phải là đang nằm mơ!!
Hại đầu tôi trở nên hổn loạn , hình ảnh của ௱ôЛƓ Thái Nhất chờn vờn trong đầu, dù cố cách mấy tôi cũng ko thể đẩy hắn ra: khoảnh khắc cùng ௱ôЛƓ Thái Nhất gặp nhau, khoảnh khắc cùng ௱ôЛƓ Thái Nhất ở trường học cãi nhau, cả hình ảnh hắn bảo vệ tôi nữa………….Từng cảnh, từng cảnh thoáng hiện về trong đầu tôi
Cả một đêm tôi đã ở trên giường lăn qua lộn lại, chỉ đến khi trời tờ mờ sáng mới ngủ được