Mộc tiên sinh thật đáng chế giễu , hắn ăn uống no đủ , lại ngồi bên cạnh đống lủa vừa hát vừa múa om sòm cả lên ! Bính thúc càng khoa trương, hắn theo tiết tấu lời ca của Mộc tiên sinh nhịp nhịp hai nhánh cây
A………….bọn họ hình như là khiêu vũ đi! Nhưng mà nhìn thoáng qua thật giống con khỉ động tình
Tự tôn của Bắc Nguyên Ái tỷ rốt cuộc cũng đã bị bại bởi cái bụng, nàng đi đến bên cạnh tôi , hữu khí vô lực vỗ vỗ vào bả vai tôi , rồi ngồi xuống bên cạnh
“Có thu hoạch gì ko?” Nàng duỗi đầu nhìn nhìn dòng sông
Tôi bất đắc dĩ thở dài lắc đầu
Ngày hôm qua chúng tôi vừa nhảy cầu không ૮ɦếƭ, chẳng lẽ hôm này lại ૮ɦếƭ vì đói sao?
“Xem chị!” Bắc Nguyên Ái tỷ từ trong tay tôi đoạt đi cần câu, ra sức vung về phía trước
“Rầm……….”
“Bõm!”
Tiếng động làm cho mọi người chúng tôi giật nãy mình
Lưỡi câu quăng vào sông nhưng mà…………..nó cũng đem mái lều rơi cùng!!
“Nhà ở của tôi!!” Bính thúc hổn hển chạy về túp lêu đang ngăm mình trong sông
“Sao lại thế này?”
Mộc tiên sinh đi tới, nhìn theo Bính thúc đi về chiếc lều phía xa xa , nhưng lại vô cùng bình tĩnh hỏi
“Nó ……………nó tự mình chạy ra sông…………” Bắc Nguyên Ái tỷ lắp bắp nói
Ánh mắt mộc tiên sinh đột nhiên lạnh lùng , nghiêm túc nhìn Bắc Nguyên Ái tỷ bắt đầu chột dạ
”Thật là như vậy?”
“Đúng…………đúng là như vậy a!” Bắc Nguyên Ái tỷ già mồm át lẽ phải
“Nếu là như vậy thì chuyện gì xảy ra?” Mộc tiên sinh chỉ vào lưỡi câu hỏi, tôi xem lướt qua , lưỡi câu đang treo một mãnh lều nhỏ, kỹ thuật nói dối của Bắc Nguyên Ái tỷ cũng không qua cao siêu
“Tôi……………tôi làm sao mà biết!” Bắc Nguyên Ái tỷ chột dạ vẻ mặt đỏ bừng trả lời
“Tôi ghét nhất là bị người khác nói dối”
“Vậy………….vậy anh muốn như thế nào?!” Lời nói dối của Bắc Nguyên Ái tỷ che ko được , lại còn muốn chống đỡ đến cùng
“Xin lỗi” Mộc tiên sinh khí thế bức người phi thường lịch sự trả lời
“Nếu ko thì sao?” Bắc Nguyên Ái tỷ tính tình cương trực nỗi lên
“Mỗi người đều phải vì sai lầm của mình trả giá”
“Thật xin lỗi………….”
Giằng co cả nữa ngày , Bắc Nguyên Ái tỷ rốt cuộc cũng đối với nam nhân dũng mãnh không chút mỹ mạo này thấp giọng nói
“Tôi nhận . Coi như xong!” Mộc tiên sinh khôi phục lại bộ mặt tươi cười của hắn “Bính thuc! Lên bờ đi!”
Bính thúc đã lấy toàn bộ phân của tất cả mọi loại động vật trên đời để hình dung ra tôi cùng Bắc Nguyên Ái tỷ
“Thật ngại! Hắn trước kia là nhà sinh vật học! Ha ha……..” Mộc tiên sinh tủm tỉm quay về phía chúng tôi giải thích
Tôi và Bắc Nguyên Ái tỷ rốt cuộc phải đợi cho đến khi mặt trời mất đi tia nắng cuối cùng mới câu được hai con cá cho bữa tối của chúng tôi
“Thu Thu…………..em hiện tại có thể về nhà sao?” Bắc Nguyên Ái tỷ vừa ăn cá vừa hỏi
“Em………….em ko muốn quay về…………..”
“Chị cũng vậy…………….”
“Nếu không thì chẳng lẹ chúng ta phải ở lại đây sao?” Bắc Nguyên Ái tỷ hỏi hỏi thăm dò, sau đó còn như suy nghĩ cái gì đó nói “Nơi này không phải là nơi giành cho người sông, chúng ta không thể cứ sống như vậy………….”
“Ừ………………..” Tôi nghi hoặc nhìn về phía Bắc Nguyên Ái tỷ
“Quên đi, một tiểu nha đầu như em thì biết cái gì! Loại chuyện này chỉ có thể tự mình suy nghĩ!”
Bắc Nguyên Ái tỷ từ trong cái lều đã mất đi nóc nhà đứng lên , mọi người có vẻ đều đang ngủ, nhưng tôi lại lăn qua lộn vẫn không thể đi vào giấc ngủ
Tôi lặng lẽ đứng dậy đi ra bờ sông, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay góc áo , bởi vì trời đã vào thu , mà gió thổi lùa vào người có chút hơi hơi lạnh. Con dế mèn trong bụi cỏ cao tiếng cao tiếng thấp kêu to , cùng với tiếng sông “ào ào” , lòng của tôi hơi rối loạn
“Ngủ không được?”
Tiếng nói của Mộc tiên sinh cắt ngang sự trầm tư của tôi, không biết từ khi nào, hắn đã đứng ở phía sau tôi
“Tôi có thể ngồi xuống?”
“Ừ……………..”
“Tính sau này ra sao? Ở luôn chỗ này sao?”
Lời nói của Mộc tiên sinh khiến cho tâm tôi phải trầm xuống , đối mặt với hiện tại tàn khốc
“Ma Thu Thu! Cô căn bản chỉ là một con ngốc độc nhất vô nhị!”
Con ngốc độc nhất vô nhị! con ngốc độc nhất vô nhị!
“Ở trong lòng cô, tôi là cái gì?!”
“Tôi ghét nhất bị kẻ dơ bẩn lừa đảo”
Kẻ dơ bẩn lừa đảo. Kẻ dơ bẩn lừa đảo
Lời nói của bọn họ không ngừng phát ra tiếng vọng trong đầu tôi, tôi đau khổ ôm lấy bản thân mình, cảm thấy đầu lập tức sẽ nổ tung!
“Không………….tôi………..không biết………………”
“Ai” Mộc tiên sinh thở dài một hơi “Thu Thu, có một số việc phải tự mình đối mặt . Cô cho rằng tôi thật sự để ý đến một con cá nướng sao? Cũng giống như hôm nay, nêu như cô không đi lấy cần câu, thì vĩnh viễn cũng không thể ăn cá nướng”
“Mộc………….tiên sinh…………..” Tôi ngơ ngác nhìn về phía Mộc tiên sinh, vẻ mặt của hắn có một nét nghiêm túc mà tôi chưa thấy qua
“Cô cũng không thể giống với tôi , ở dưới chân cầu là dã nhân chứ?” Mộc tiên sinh nói giỡn vỗ vỗ bả vai tôi “Nếu các cô chịu được Bính thúc”
“A………….”
Một tiếng thét chói tai làm tôi từ trong mơ phải tỉnh lại
“Sao lại thế này?” Mộc tiên sinh đôi mắt mê ngủ nhìn tôi cũng đồng dạng mê mang
“A…………….lão quái vật này, ngươi làm chuyện gì!”
Tôi theo giọng nói đi qua, lại bị cảnh tượng trước mặt dọa suýt nữa nhảy dựng . Bắc Nguyên Ái tỷ trên mặt lại bị vẻ một vòng tròn đen , Bính thúc ở một bên vui vẻ đấm иgự¢ dậm chân, tựa hồ muốn báo thù chuyện nóc nhà ngày hôm qua
Tôi liếc mắt nhìn Mộc tiên sinh bên cạnh, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ lời nói hôm qua của hắn
“Đồ quái vật này, ngươi…………..Ai u…………..” Bắc Nguyên Ái tỷ đang muốn đuổi theo người đột nhiên ôm lấy bụng “Nhà xí………….toilet………..”
Xem ra , cá nướng ngày hôm qua đang quấy phá trong bụng nàng
“Bên kia!” Mộc tiên sinh qua khe hở của lều chỉ về một cái phòng nhỏ phía xa xa
“Hết cách rồi, phương viên trăm dặm đều ko có nhà vệ sinh, chỉ có thể dùng cái đồ bỏ đi kia”
“Đồ …………đồ bỏ đi kia sao?”
“Đúng vậy! Ha ha………..” Bắc Nguyên Ái tỷ hai mắt tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, tôi cũng sợ tới mức phải le lưỡi
“Đúng rồi , cho cô cái này!” Mộc tiên sinh đứng lên, ở trên cây bên cạnh vòm cầu phúc chốc đã bứt ra hai cái lá rộng thùng thình , dúi vào tay Bắc Nguyên Ái tỷ
“Cho tôi cái này làm gì?”
“Đi xong sẽ dùng! Chúng tôi ko có tiền mua giấy vệ sinh….” Mộc tiên sinh cười hớ hớ giải thích
Vậy nhất định rất đau a! Tôi tưởng tượng cảm giác thô ráp của lá cây khi phải dùng nó để lau lau , không khỏi sợ hãi nuốt nước bọt . Mà người đầu tiên chịu đựng loại khổ hình này , Bắc Nguyên Ái tỷ , hiện tại cơ miệng dường như cũng muốn sùi Ϧóþ mép
“Đi qua đó cũng phải tốn 3 phút ……….” Mộc tiên sinh nhắc nhở Bắc Nguyên Ái tỷ
Đang chật vật, khuôn mặt Bắc Nguyên Ái tỷ lập tức trắng bệch, nàng bi tráng cầm hai mảnh lá cây đi
“Ko được tiểu tiện tùy tiện nha!” Mộc tiên sinh ở đằng sau thân thiết dặn dò
“………..soạt” Bắc Nguyên Ái tỷ trượt chân một chút lại lảo đảo đi lên phía trước
“Phù phù……….phù phù………..thật thối thật thối!” Bắc Nguyên Ái tỷ “thắng lợi trở về ” lấy tay che trước cái mũi
“Bắc Nguyên Ái tỷ, chị có khỏe không?” Tôi nhìn đầu tóc rối bời của nàng có chút lo lắng
“Rất không khỏe! Cái chỗ này chỉ có biến thái mới có thể đi!!”
Xem ra nàng đã quên chính mình vừa từ nơi đó trở về. Tôi khóe miệng hơi run rẫy hai cái, xấu hổ hướng nàng cười cười
“ha ha….chỗ này đã ở rất xa nhà xí! Nếu không cô đi tắm rửa một chút sẽ cảm thấy thoải mái!” Nằm dưới vòm cầu , Mộc tiên sinh cười nói
“Có thể tắm sao?!” Bắc Nguyên Ái tỷ cùng tôi trao đổi ánh mắt bất ngờ, vui mừng hỏi
Mộc tiên sinh lấy tay chỉ vào con sông, tôi và Bắc Nguyên Ái tỷ lập tức như người bị đóng băng, ngẩn người
………………………………………
ăn�?� 0���} �c ngửi ngửi mùi trong không khí “Thơm quá a! Cái gì vậy?”
Theo chỉ dẫn của cái mũi Bắc Nguyên Ái tỷ, bọn tôi xốc lều đi ra ngoài . Bụng của tôi cũng thầm thì kêu lên, lúc này mới nhớ lại ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn qua cái gì, vội vàng chạy nhanh ra ngoài lều
Mộc tiên sinh và Bính thúc ở một nơi cách lều không xa, đang cười cười nói nói . Bọn họ dùng gỗ đốt ra một đống lửa thật lớn , mà mùi thơm kia đúng là từ chỗ cá nướng trên lửa truyền đến
Tôi cùng Bắc Nguyên Ái tỷ ngồi chồm hổm xuống bên cạnh đống lửa , trừng mắt nhìn chỗ cá kia, ra sức nuốt nước miếng . Bắc Nguyên Ái ty lại tự vươn tay ra lấy……………..
“Đói bụng sao?” Mộc tiên sinh đang nướng cá tranh thủ lúc rãnh rỗi nhìn nhìn chúng tôi
“Ừ!” Hai chúng tôi ra sức gật gật đầu
“Nhưng quy cũ của chúng tôi là…………cơm mình làm cơm mình ăn a!” Mộc tiên sinh lộ ra chiêu bài mỉm cười
“Đúng! Mình làm! Mình làm!” Cá nướng đã sắp cháy đen , Bính thúc cau mày lớn tiếng phụ họa
“Bính thúc, cá của anh đã khét !”
“Bính thúc sẽ ăn khét! Bính thúc thích ăn khét!” Cổ họng Bính thúc the thé, hắn đối với hảo tâm nhắc nhở của Mộc tiên sinh kêu to
“Câu được một con cá , có cái gì là giỏi!” Bắc Nguyên Ái bị cự tuyệt , lại bị gạt qua như thế , liền thở phì phò vọt vào lều
“Tính tình thật khó chịu a!” Mộc tiên sinh vui vẻ hớn hở nói, lại quay đầu nói với tôi “Cô cũng cho rằng chỉ là một con cá…………….”
Tuy rằng tôi ngoài miệng ko nói, nhưng Mộc tiên sinh hiện tại cũng quá vô tình rồi .Đối với hai cái bụng đói đến muốn ngất đi này lại ko chịu cho chúng tôi ăn cá nướng…………..Khó trách Bắc Nguyên Ái tỷ lại tức giận
“Ở kia có cần câu……………..đợi một lát nữa cá có thể cắn câu rồi!” Mộc tiên sinh cười tủm tìm nói
Tôi chỉ cầm lấy cần câu đặt ở bên lều, đem dây ném vào sông . Nhưng qua một hồi lâu, tôi cảm giác như bản thân mình đói gần muốn xỉu , cần câu lại ko có một chút động tĩnh nào!
.0J�ot�?~ �y erdana; mso-fareast-font-family:"Times New Roman";color:black\'>Qua hai tuần sau chính là kì thi thử giữa kì, bởi vì thành tích học tập của mỗi người đều được dán trên bản thông báo, ngoài ra còn phải họp hội phụ huynh, nên các bạn học trong lớp đều rất hồi hộp, bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến cuối kì, giáo viên cũng bắt đầu soạn ra một đống lớn đề thi ôn tập
Vất vả đến buổi chiều tan học, ௱ôЛƓ Thái Nhất giúp tôi lấy túi xách thật tốt, chuẩn bị đưa tôi về
“Thu thu………………”
Là Việt Mỹ! Tôi đột nhiên nhớ lại cuộc hẹn trên sân thượng, không được tự nhiên nhìn nàng
“Thực xin lỗi, tôi không bọn họ lại gặp cô……………” Ánh mắt của Việt Mỹ đều đỏ cả “Giáo học lâu có tới hai cái, tôi lại quên nói cho cô là cái nào”
“Không không………….không sao, Việt Mỹ”
“Cô thật sự không trách tôi? Cô không trách tôi!!” Việt Mỹ lau nước mắt, vui vẻ giữ chặt tay tôi, khiến cho cảm xúc của tôi tốt hơn rất nhiều
௱ôЛƓ Thái Nhất mặc dù không rõ biểu tình, nhưng nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng không nói gì thêm
“Thu Thu, chúng ta đi dạo phố giải sầu đi được không?”
“Nhưng mà………………” Tôi thật không có tâm tư, nhưng Việt Mỹ lại vui vẻ như thế, tôi cũng không nhẫn tâm khiến nàng thất vọng
“Sẻ con, cô đi a , cô cũng đã lâu không ra ngoài” ௱ôЛƓ Thái Nhất đối với việc đi dạo không có hứng thú, hắng quay đầu dặn dò Việt Mỹ “Cô nhớ rõ phải đưa cô ấy về sớm 1 chút”
“Không thành vấn đề, yên tâm!”
“Di động phải mang ở trên người, có việc tôi sẽ gọi!” (Rin: ௱ôЛƓ ca chu đáo quá!! Hức….hức……thix ca ghê nha!! )
Đưa chúng tôi đến cửa trường học, ௱ôЛƓ Thái Nhất mới yên tâm đem túi xách giao cho tôi
“Ma Thu Thu, tôi thật hâm mộ cô!”
Hâm mộ tôi? Việt Mỹ sao lại đột nhiên nói hâm mộ tôi?
“௱ôЛƓ Thái Nhất gần đây đã thay đổi rất nhiều……………..cô không phát hiện sao?”
Lời Việt Mỹ nói không khỏi khiến tôi phải nhìn lại ௱ôЛƓ Thái Nhất, gần đây hắn vẫn ở cạnh chăm sóc tôi, nhưng tôi căn bản lại không để ý đến sự tồn tại của hắn. Có lẽ hắn là vì muốn chuộc lỗi, tôi tự an ủi chính mình
Tôi và Việt Mỹ ở trong xe đều im lặng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình
Thật đẹp……………tôi nhìn bộ váy nhỏ màu trắng mà người mẫu trong tủ kính mặc. Đáng tiếc, thứ này căn bản không phải giành cho tôi
“Thu Thu, chúng ta vào đi thôi!” Việt Mỹ ra hiệu cho người bán hàng đem bộ váy kia gở xuống rồi đẩy tôi vào phòng thử đồ
“Tiểu thư, cô mặc bộ này thật đẹp, vải lót đặc biệt này làm tôn lên sắc da của cô………………..” Từ bên ngoài phòng thay đồ truyền ra lời khen tặng của người bán hàng
“Thu Thu, cô còn chưa có thử sao?” Việt Mỹ một tay đẩy màng ra, đem tôi từ bên trong kéo ra
Bộ đồ nàng thử hiển nhiên giống y như tôi
“Ách………………..tiểu thư, cô có vẻ như không hợp với kiểu dáng này lắm” người bán hàng ở một bên uyển chuyển nói
Tấm gương trước mặt hiện lên hai bóng người mặc quần áo giống nhau
Bộ váy màu trắng trên người Việt Mỹ, vừa vặn làm nổi lên khí chất tiểu công chúa của nàng, mà người đứng bên cạnh như tôi lại trông mập ra, tôi xấu hổ đến mức có chút muốn trốn đi
“Được, tôi lấy cái này, phiền cô gói lại đồ cho tôi” Việt Mỹ lấy ví tiền đưa ra cho người bán
“Thu Thu, cô xem thử cái này đi” Việt Mỹ từ trên giá áo gỡ xuống một bộ đồ, nhét vào tay tôi “Ba mẹ cô đều là công nhân, nhất định chưa mua qua cho loại quần áo này”
“Tiểu thư, bộ này giá 5800 tệ” Người bán hàng nghe được Việt Mỹ nói bèn lập tức đi đến bên cạnh tôi có “thiện ý” nhắc “Hơn nữa, không có số của cô”
“A………..cám ơn” Tôi đỏ bừng cả mặt, vội vàng đem quần áo đưa lại cho người bán, rồi thay y phục của mình
“Thu Thu, mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!” Việt Mỹ không đợi tôi trả lời đám bắt lấy tay tôi, đi đến quán phê đối diện đường cái