Hình như ở đây có rất nhiều người, có thầy, có cả người do ௱ôЛƓ Thái Nhất gọi đến…………….
Bốn phía rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại…………
Sẻ con, cô đi đâu vậy……….” Tôi giật tay khỏi tay ௱ôЛƓ Thái Nhất, chạy như bay về phía trước
Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá , muốn trốn đi……………Nhưng thiên hạ to lớn này lại không có chỗ cho Ma Thu Thu tôi dung thân
Bãi đỗ xe…………….
Tôi biết, hiện tại , chỉ có chỗ đó là tôi có thể trốn, bởi vì nơi ấy co Kim Ánh Minh, có Linh, có những kí ức tốt đẹp………………
……………………
Bãi đỗ xe trống rỗng , không có tiếng kêu của Linh càng thêm hoang vắng , dưới chân còn sót lại một ít mẫu bánh vụn cùng thức ăn cho mèo
“Linh…………..Kim Ánh Minh…………..” Tôi ngồi chồm hổm xuống, nước mắt cũng trào ra , rơi xuống.
Tại sao………….tại sao lại thành ra như vậy?
Không phải nói đến Hayakawa là sẽ có hạnh phúc sao? Tại sao hạnh phúc lại không chân thật? Tại sao? Tại sao…………..
Túi xách của Kim Ánh Minh nằm lẻ loi dưới đất, cái túi xách đã từng là nhà của Linh, khiến cho tôi nắm bắt được một ít kí ức………………..
“Đây là đang nói cảm ơn. Nè, ôm nó………….Như vậy, ừ, như vậy…………..”
“Linh!”
“Ách?”
“Nghĩa là lông vũ”
“Nó ………..nó sao lại………….sao lại ở…………”
“Tan học nhìn thấy”
……………..
“Phát run…………….”
“Nó nó ……………cần………….ổ”
“Ổ?”
“Bỏ nó vào đi”
“Đồ ăn?”
“Ừ,ngưu ngưu…………….sữa, diện diện………….bánh bao……………”
“Cũng vậy?”
“Ừ”
………………………….
Tôi gạt đi nước mắt của mình, phủi chiếc túi xách vướng đầy bụi, Linh mất, Kim Ánh Minh mất, chỉ còn có nó là ở cùng tôi……………
Đây là cái gì? Tôi nhặt tờ giấy từ trong túi rơi ra, mở ra nhìn nhìn. Nước mắt vừa mới ngừng lại tiếp tục trào ra
“Nói cho tôi biết…………….hắn thật sự có nói cho tôi biết……………” Một mình ở bãi đỗ xe vừa khóc vừa cười, tâm lại đau đến không thể nào chịu được, đau đến mức tôi không còn sức để cầm lấy tờ giấy kia………………..tim tôi như lảo đảo rơi xuống
Bên trong là bức tranh Linh lười biếng lau mặt, tựa như mặt nó với tôi trăm phân giống nhau
Phía dưới bức tranh còn để lại vài dòng ngắn
Thực xin lỗi, Linh tôi tặng người. Đừng buồn, hi vọng cô có thể nhận nó
Ming
Tôi lần đầu tiên khóc lớn như vậy, không phải vì tôi, không phải vì Linh, mà là vì Kim Ánh Minh
Tại sao tôi không tin tưởng hắn, tại sao không hề đến bãi đỗ xe, tôi còn ngang nhiên làm hại hắn không còn cách nào đến trường học……….
Không, tôi nhất định phải nói chuyện với Kim ÁNh Minh, tôi không có bội ước với hắn, mặc kệ là hắn tin hay không tin, tôi cũng phải nói cho hắn, tôi không có làm!!
Tôi nhất định phải chờ hắn trở về……………
Sau khi tôi hạ quyết tâm kiên trì đến cùng, một ngày mới lại đến
Kim Ánh minh vẫn không xuất hiện, ௱ôЛƓ Thái Nhất luôn ở cạnh bên cạnh tôi, một bước cũng không dám rời. Hắn cẩn thận như vậy thật khiến cho tôi khổ sở………………….
Vào tiết bốn giờ thể dục, đột nhiên trời nổi cơn mưa to. Ở sân vận động, sau khi giảng xong bài lý thuyết thể dục, thầy thể dục phát động mọi người cùng nhau chơi trò “Tiểu ong mật” : hai người một tổ, một bên niệm khẩu quyết, một bên ra 乃úa, kéo bao, người thua phải bị đánh tay
௱ôЛƓ Thái Nhất kinh hoảng bị một đám nam sinh kéo đi chơi,thật đúng là một tên dễ dàng thỏa mãn. Tôi lại bị rơi vào hoàn cảnh cô lập hoàn toàn, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên nhìn
“Ma Thu Thu, tôi với cậu một tổ đi!” Ấn Tuyết, tổ trưởng tổ tôi đi đến trước mặt
Tôi lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của nàng, có chút sợ hãi, nhưng vẫn đáp ứng
“Một con ong mật nhỏ, bay đi tìm hoa nha, ong ong!”
Ấn Tuyết ra bao, tôi ra kéo. Tôi thắng
Ấn Tuyết xòe bàn tay ra, tôi nhẹ nhàng đánh khẽ một cái
“Ong ong!”
Ấn Tuyết ra kéo, tôi ra 乃úa. Tôi lại thắng
Ấn Tuyết vẫn vươn thẳng tay ra, tôi cũng nhẹ nhàng đánh khẽ một cái
Tâm tình tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái………….
Lần thứ ba, tôi thua.
Tôi ngượng ngùng xòe bàn tay ra………….
“Chát!” Một cái âm thanh thanh thúy vang lên làm cho bạn học trong lớp đều im lặng, hướng về phía chúng tôi mà nhìn
Tôi ngây người, Ấn Tuyết không dựa theo quy tắc trò chơi mà đánh vào lòng bàn tay, ngược lại còn hung hăng hướng lên mặt tôi giáng cho một cái tát! Tôi ôm khuôn mặt nóng bừng bừng, ngơ ngác nhìn về phía nàng
“Sao vậy? Không phục? Không chịu thua!?” Ấn Tuyết nâng cằm lên nhìn tôi, lạnh lùng nói
“Tại……..tại sao!”
“Có dám chơi nữa hay không a!” Ấn Tuyết khiêu khích
Tại sao? Tại sa? Không phải tôi a! Mặt của tôi nóng bừng bừng, không rõ đến tột cùng là do cái tát kia hay chính là lửa giận của chính mình. Đầu óc của tôi có lẽ đã bắt đầu mơ hồ, tôi kéo ௱ôЛƓ Thái Nhất đang vùng lên lại, đáp ứng chơi tiếp
“Một con ong mật nhỏ, bay đi tìm hoa nha, ong ong!” Ấn Tuyết lại niệm khẩu quyết. Sau chuyện này, tôi so với lúc nãy đã tỉnh táo hơn nhiều, còn lo lắng cái gì nữa
Kết quả, tôi thắng. Ấn Tuyết xòe bàn tay ra, tôi run run giơ tay lên, tôi thực hận không thể dùng mười phần khí lực như nàng vừa rồi đánh xuống!!!Cuối cùng, chỉ có thể vỗ thật nhẹ lên tay nàng (Rin: Sẻ con hiền quá Y-Y!! Gặp ta, ta tát cho sái cả hàm….ha …ha….)
“Ong ong!”
Tôi thua
“Chát!” Mặt của tôi in lại một cái bạt tai, Cái bạt tai này vừa vặn lại đánh vào chỗ vừa mới bị đánh, tôi đau đến nước mắt cũng chảy ra
“Chơi tiếp!” Ấn Tuyết lớn tiếng ra lệnh nói
Kết quả, tôi lại thua. Tiếp theo, lại là một cái bạt tai……………..
Bạn học trong lớp càng xem càng hưng phấn, ௱ôЛƓ Thái Nhất rốt cuộc cũng không nhịn được một tay đẩy Ấn Tuyết ra. Ấn Tuyết trở lại với đám bạn, cùng nữ sinh xung quanh phát ra tiếng cười vui vẻ khi trả thù xong
Tôi xấu hổ cùng giận dữ không chịu nổi, nước mắt chảy xuống
“Sẻ con, tôi đưa cô về nhà!” ௱ôЛƓ Thái Nhất không đành lòng nói
“௱ôЛƓ Thái Nhất, chuyện của tôi không cần anh lo” Tôi ngang ngược nói
“Ma Thu Thu, tôi và cô chơi tiếp đi!”
Một nữ sinh vừa mới cùng Ấn Tuyết cười to đi tới, nàng tên Tôn Diêu
Không đợi tôi mở miệng đáp ứng, nàng đã vội vàng niệm khẩu quyết
Kết quả, tôi thắng. Tôi chờ nàng xòe bàn tay, nhưng không ngờ, nàng lại hung hăng huống lên mặt tôi giáng một cái bạt tai!
Tôi mờ mịt nhìn hắn
“Đối với một ngươi vô sỉ, chỉ nên có cái kết cục này!” Tôn Diêu cao ngạo nói. Ấn Tuyết cùng đám nữ sinh xung quanh vì câu nói kinh điển của Tôn Diêu liền liều mạng vỗ tay
Tôi sững sốt
Tại sao!? Tại sao mọi người đều nói như vậy?! Tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy?!! Chẳng lẽ tôi thật sự đáng giận như vậy sao?
Tôi bắt đầu hoài nghi bản thân
“Ma Thu Thu! Tôi cũng muốn chơi!”
Là nữ sinh ngồi cùng Ấn Tuyết. Lúc này tôi đã hoàn toàn ૮ɦếƭ lặng, cản bản không biết phản ứng như thế nào, rốt cuộc nên nhận lời hay từ chối
Nữ sinh này cũng giống như Tôn Diêu, dù là tôi thua hay thắng, đều không do dự hướng lên mặt tôi tát tai, hơn nữa mỗi cái tát đều dùng sức rất mạnh, đánh đến khi chính tay nàng cũng tê rần, mà mặt của tôi vì bị tát cũng sưng phù, biến hồng
“Sẻ con, cô điên rồi a!” ௱ôЛƓ Thái Nhất vọt tới, đem đám nữ sinh xung quanh toàn bộ đuổi đi, một tay túm lấy tôi, đem tôi đên phòng y tế
“Sẻ con, cô làm sao vậy! Sao lại để cho đám người đó bắt nạt mình như vậy?! Cô không biết tự bảo vệ bản thân mình sao?” ௱ôЛƓ Thái Nhất ở bên tai tôi không ngừng lảm nhảm
Điên rồi sao?
Tôi ngoại trừ phát điên dường như cũng chỉ biết rơi lệ…..rơi lệ…………………
௱ôЛƓ Thái Nhất hùng hùng hổ hổ lục tung tủ dược phẩm nữa ngày, cũng tìm được một lọ cồn sát trùng. Hắn dùng bông gòn thấm một ít cồn rồi nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi. Nhưng mà cồn sát trùng vừa xa lên đã bị nước mắt của tôi rửa sạch. ௱ôЛƓ Thái Nhất sửng sốt lại xoa cồn, nhưng một lần nữa lại bị nước mắt rửa trôi………….
“Sẻ con, đừng khóc……………” ௱ôЛƓ Thái Nhất khổ sở nói
Trong đầu tôi một mảnh tịch mịch, tâm như rơi vào vực sâu vạn trượng, chỉ có nhe nhóm ánh sáng chờ đợi Kim Ánh Minh lúc sáng lúc tối, nếu ngay cả ánh sáng duy nhất này cũng biến mất, tôi ………….tôi …………….tôi không dám tưởng tượng…………
“Sẻ con………………” ௱ôЛƓ Thái Nhất nhẹ nhàng nói, lại gắt gao đem tôi ôm vào lòng
Giống như phản xạ có điều kiện, tôi mạnh tay đẩy hắn ra! ௱ôЛƓ Thái Nhất không cẩn thận ngã ngồi xuống đất, vừa kinh ngạc vừa giận nhìn tôi
“Không cần!!” Tôi hét to một tiếng, rồi tựa như một con ngựa hoang bị hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi phòng y tế
Vừa mới bị ௱ôЛƓ Thái Nhất ôm trong nháy mắt, sao tôi lại cảm thấy ấm áp như vậy !!? Tôi thậm chí còn đối với cái ôm ấm áp của ௱ôЛƓ Thái Nhất sinh ra một chút nhớ nhung! Không thể như vậy! Là hắn hại Kim Ánh Minh, là hắn hại tôi!! Tôi tự nhủ với chính mình
Xa lánh và khiêu khích là 2 tiết mục thường diễn mỗi ngày, bởi vì Kim Ánh Minh mãi vẫn không thấy xuất hiện mà cừu hận của các bạn học nữ đối với tôi lại càng ngày càng tăng. Cơ hồ như mỗi ngày, tôi đều nhận được từ hai đến ba phong thư đe dọa, nguyền rủa càng ngày càng ngoan độc, còn kèm theo vài con ếch , con sên bị mổ xẻ, sách giáo khoa cũng bị vẽ bậy và xé nát , cũng vì vậy mà khi đi học tôi thường xuyên bị thầy cô hung hăng phê bình sau đó bắt phạt đứng
௱ôЛƓ Thái Nhất vẫn kiên trì mà quật cường cùng tôi đối mặt với tất cả, tôi cảm giác tâm lý của mình dần dần bị suy sụp, nhưng cũng vì hắn mà ổn định đôi phần
Kim Ánh Minh sẽ trở về, tôi gian nan chịu đựng………….
Tiết trời mùa thu, không biết có phải là do sự ảnh hưởng của hoàn cảnh bị ức Hi*p hay không mà cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo
Bíp………….bíp……..!
Là tin nhắn! Của Việt Mỹ!!
“Thu Thu, cô không sao chứ, tôi không tiện đi đến lớp gặp cô.
Sau khi tan học cô có thể tới Giáo Học Lâu được không? Đừng kêu ௱ôЛƓ Thái Nhất , không gặp không về!”
Là Việt Mỹ, nàng vẫn tin tưởng tôi!! Nàng vẫn xem tôi là bạn bè!! Cầm trong tay di động, nước mắt của tôi không thua kém trào ra, ít ra ở Hayakawa , tôi vẫn còn một người bạn tốt…………………
Nhìn qua ௱ôЛƓ Thái Nhất đang ngủ, tôi vội vàng lau nước mắt.
………………………..
Sau khi tan học, tôi thừa dịp ௱ôЛƓ Thái Nhất chưa tỉnh lại, chạy ra ngoài. Vội vã chạy lên tầng thượng, tôi thật sự nhớ…………rất nhớ Việt Mỹ, mấy ngày nay kềm chế cảm xúc, khiến tôi có chút hổn hển
“Việt Mỹ! Việt Mỹ!”
Mở cửa ra,trên sân thượng vẫn vi vu gió lạnh, một bóng người cũng không
“Việt Mỹ!”
Trời âm u đè thấp, xem ra trời muốn mưa rồi
Tôi đứng ở khoảng sân to rộng ôm lấy thân thể, nghĩ tới Việt Mỹ hẳn là đã rời đi
“Ma Thu Thu, mày thật đúng là không sợ ૮ɦếƭ a!” Tử Lôi, là giọng nói của Tử Lôi, tôi quay lại, thấy được Tử Lôi cùng đám bạn bè đáng sợ của nàng
Các nàng sao lại tới đây? Tôi theo bản năng lùi xuống…………….
“Sao vậy? Sợ hãi? ௱ôЛƓ Thái Nhất hiện tại cũng không giúp gì được cho mày rồi, tao xem mày còn dám kiêu ngạo nữa không, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia…………….”
”Đừng sợ, Ma Thu Thu!” Tôi không ngừng nói với chính mình, tôi không có làm chuyện xấu, tôi không cần sợ các nàng!!
“Da mặt của mày cũng thật dày, làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy còn dám ngang nhiên đứng ở Hayakawa…………….”
“Tôi tôi…………..tôi không…………….”
“Hừ, còn dám ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận, tao nói cho mày biết, hôm nay tốt nhất mày nên hướng toàn bộ mọi người viết thư sám hối sau đó ngoan ngoãn biến khỏi Hayakawa, nếu không………………”
Thu sám hối!!!!
“Đem chuyện mày dụ dỗ ௱ôЛƓ Thái Nhất, hãm hại Kim Ánh Minh rõ ràng viết ra!!” (Rin: xì……rõ một đám mê zai…..!!!)
“Đúng, đồ nha đầu không biết xấu hổ, hướng mọi người xin lỗi!”
……………………………..
Tôi không có, tôi không có!! Tôi dùng sức lắc đầu, tôi không có làm chuyện đó, tại sao không ai tin tôi!!!
Chát! Bất thình lình tôi bị một bàn tay giáng thẳng vào mặt, nữ sinh như võ sĩ đô vật bên người Tử Lôi từng bước tiến lại gần!!
“Hoa Chi, không cần cùng nó dài dòng, lấy điện thoại của nó!”
Đừng! Trong nháy mắt, túi xách của tôi đã bị nữ sinh đô vật kia đoạt lấy,nàng đem toàn bộ đồ đạc trong túi xách của tôi trút ra, tôi hoàn toàn không có cách nào phản kháng!
“Đợi chút, Tử Lôi, cậu xem đây là cái gì!?” Nàng đưa ra hiển nhiên là bức tranh của Kim Ánh Minh!!
Tử Lôi nâng mi nhìn bức hình rồi lại nhìn tôi, trong lỗ mũi hừ hừ cười lạnh
Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm bức họa nằm trong tay Tử Lôi, tâm thắt lại chặt chẽ
“Ming? Tử Lôi, là Kim Ánh Minh!! Kim Ánh Minh cư nhiên còn tặng tranh cho nó……………….”
Tôi căng thẳng cắn môi, không được!! Trăm ngàn lần không được………
“Ma Thu Thu! Mày…………………”Trong đầu Hoa Chi liều mạng tìm từ ngữ ác độc để hình dung tôi, nhưng tầm mắt của nàng liền chuyển về hướng bức tranh, nàng đoạt lấy bức tranh trong tay Tử Lôi
“Mày căn bản không xứng với bức tranh của Kim Ánh Minh……………..”
Không được, lòng mạnh mẹ rối rắm một khối, đừng, van cầu cô đừng…………………
Lời nói của Hoa Chi vừa dứt , nàng liền dùng hai tay ra sức kéo, bức tranh bị xé thành hai nữa. Lòng của tôi cũng bị nàng xé đôi, đau quá……….
Đó là Linh Kim Ánh Minh tặng cho tôi, là Linh của tôi…………
“Hoa” Giọng nói tàn khốc tựa hồ đang phối hợp cùng sợ hãi của tôi.Tôi bất chấp cả người đau xót, cổ họng phát ra một tiếng ách thật to, dồn sức xông đến đoạt lấy bức tranh trong tay nàng. Nàng bị tôi làm cho nhất thời hoảng sợ, trong tâm không vững té nhoài xuống đất
“Hoa Chi!” Tử Lôi thấy thế cũng hốt hoảng kêu to
Hoa Chi dùng sức đẩu tôi ra, hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đấy đứng lên. Đem bức tranh vừa bị giật lại đã nhăn nhúm mà nặng nề chà đạp nó trước mặt tôi
“Đồ nha đầu không biết xấu hổ, còn không mau viết thư sám hối!”
“Tôi không có làm, tôi thật sự không có làm……………” Tôi nhìn bức tranh đã biến thành mảnh vụn nhỏ, không ngừng lặp lại một lời duy nhất……
“Được, là mày nói nha!” Tử Lôi dẫn đám người Hoa Chi trở về
Loảng xoảng!! Âm thanh khóa cửa đem tia kiên cường cuối cùng của tôi đoạt mất
“Ma Thu Thu, ôm cái ૮ɦếƭ cũng không chịu hối cái của mày đi gặp quỷ đi!” Cách sau cánh cửa thủy tinh Tử Lôi lạnh lùng nhìn tôi xoay lưng bỏ đi
Tại sao không tin tôi? Tại sap tôi lại tới Hayakawa? Tại sao?? Tại sao??
Oanh long long…………..oanh long long…………..Cùng với tiếng sấm, tia chớp trắng bệch xẹt qua đỉnh đầu tôi
Tôi sẽ không viết thư sám hối, tôi không viết,tôi không biết, không viết
“Cho tôi ra ngoài, ra ngoài………………” Tôi liều mạng vỗ lên cánh cửa thủy tinh, nhưng không ai đáp lại
Gió thật lớn………….
Lạnh quá……………
Bên kia, mảnh nhỏ tia chớp trắng bệch hạ xuống thật rõ
Kim ÁNh Minh, anh ở đâu? Kim Ánh Minh, tôi thật sự không thể chống đỡ được nữa rồi……………
………………………….
Thời gian ở tầng lầu cao nhất, tôi tựa hồ cảm giác như có người gọi tôi, thật xa, nhưng cũng thật gần!!!
“Sẻ con!! sẻ con!!!…………………”
“Loảng xoảng………….” tôi nghe thấy âm thanh của thủy tinh rơi
௱ôЛƓ Thái Nhất! là ௱ôЛƓ Thái Nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy ௱ôЛƓ Thái Nhất đập nát thủy tinh mở cửa xông tới
Cái tên này, vẫn cứ bạo lực như vậy …………..
Bốn bề tuyệt cảnh thê lương – Phần 1
Hai ngày sau cái chuyện ấy tôi lại đi học như bình thường, vì sốt cao nên việc tôi đành phải “chậm trễ việc học ở Hayakawa 2 ngày” đã làm cho ba mẹ cực kì lo lắng, khi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp đã đem tôi đuổi ra cửa trường
Kim Ánh Minh vẫn như cũ không xuất hiện, nhưng bàn học hắn mỗi ngày vẫn được các nữ sinh lau chùi sạch sẽ,ngược lại nếu đem so sánh với bàn học của tôi thì vô cùng thê thảm. Tuy nhiên điều kì quái là trong hộc tủ của tôi lại không có con ếch , con sên hay thư đe dọa linh tinh như tôi đã đón trước, có lẽ trải qua chuyện lần trước, đám nữ sinh cũng có chút vừa lòng, nghĩ vậy tôi cũng nhẹ nhàng thở ra
Qua hai tuần sau chính là kì thi thử giữa kì, bởi vì thành tích học tập của mỗi người đều được dán trên bản thông báo, ngoài ra còn phải họp hội phụ huynh, nên các bạn học trong lớp đều rất hồi hộp, bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến cuối kì, giáo viên cũng bắt đầu soạn ra một đống lớn đề thi ôn tập
Vất vả đến buổi chiều tan học, ௱ôЛƓ Thái Nhất giúp tôi lấy túi xách thật tốt, chuẩn bị đưa tôi về
“Thu thu………………”
Là Việt Mỹ! Tôi đột nhiên nhớ lại cuộc hẹn trên sân thượng, không được tự nhiên nhìn nàng
“Thực xin lỗi, tôi không bọn họ lại gặp cô……………” Ánh mắt của Việt Mỹ đều đỏ cả “Giáo học lâu có tới hai cái, tôi lại quên nói cho cô là cái nào”
“Không không………….không sao, Việt Mỹ”
“Cô thật sự không trách tôi? Cô không trách tôi!!” Việt Mỹ lau nước mắt, vui vẻ giữ chặt tay tôi, khiến cho cảm xúc của tôi tốt hơn rất nhiều
௱ôЛƓ Thái Nhất mặc dù không rõ biểu tình, nhưng nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng không nói gì thêm
“Thu Thu, chúng ta đi dạo phố giải sầu đi được không?”
“Nhưng mà………………” Tôi thật không có tâm tư, nhưng Việt Mỹ lại vui vẻ như thế, tôi cũng không nhẫn tâm khiến nàng thất vọng
“Sẻ con, cô đi a , cô cũng đã lâu không ra ngoài” ௱ôЛƓ Thái Nhất đối với việc đi dạo không có hứng thú, hắng quay đầu dặn dò Việt Mỹ “Cô nhớ rõ phải đưa cô ấy về sớm 1 chút”
“Không thành vấn đề, yên tâm!”
“Di động phải mang ở trên người, có việc tôi sẽ gọi!” (Rin: ௱ôЛƓ ca chu đáo quá!! Hức….hức……thix ca ghê nha!! )
Đưa chúng tôi đến cửa trường học, ௱ôЛƓ Thái Nhất mới yên tâm đem túi xách giao cho tôi
“Ma Thu Thu, tôi thật hâm mộ cô!”
Hâm mộ tôi? Việt Mỹ sao lại đột nhiên nói hâm mộ tôi?
“௱ôЛƓ Thái Nhất gần đây đã thay đổi rất nhiều……………..cô không phát hiện sao?”
Lời Việt Mỹ nói không khỏi khiến tôi phải nhìn lại ௱ôЛƓ Thái Nhất, gần đây hắn vẫn ở cạnh chăm sóc tôi, nhưng tôi căn bản lại không để ý đến sự tồn tại của hắn. Có lẽ hắn là vì muốn chuộc lỗi, tôi tự an ủi chính mình
Tôi và Việt Mỹ ở trong xe đều im lặng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình
Thật đẹp……………tôi nhìn bộ váy nhỏ màu trắng mà người mẫu trong tủ kính mặc. Đáng tiếc, thứ này căn bản không phải giành cho tôi
“Thu Thu, chúng ta vào đi thôi!” Việt Mỹ ra hiệu cho người bán hàng đem bộ váy kia gở xuống rồi đẩy tôi vào phòng thử đồ
“Tiểu thư, cô mặc bộ này thật đẹp, vải lót đặc biệt này làm tôn lên sắc da của cô………………..” Từ bên ngoài phòng thay đồ truyền ra lời khen tặng của người bán hàng
“Thu Thu, cô còn chưa có thử sao?” Việt Mỹ một tay đẩy màng ra, đem tôi từ bên trong kéo ra
Bộ đồ nàng thử hiển nhiên giống y như tôi
“Ách………………..tiểu thư, cô có vẻ như không hợp với kiểu dáng này lắm” người bán hàng ở một bên uyển chuyển nói
Tấm gương trước mặt hiện lên hai bóng người mặc quần áo giống nhau
Bộ váy màu trắng trên người Việt Mỹ, vừa vặn làm nổi lên khí chất tiểu công chúa của nàng, mà người đứng bên cạnh như tôi lại trông mập ra, tôi xấu hổ đến mức có chút muốn trốn đi
“Được, tôi lấy cái này, phiền cô gói lại đồ cho tôi” Việt Mỹ lấy ví tiền đưa ra cho người bán
“Thu Thu, cô xem thử cái này đi” Việt Mỹ từ trên giá áo gỡ xuống một bộ đồ, nhét vào tay tôi “Ba mẹ cô đều là công nhân, nhất định chưa mua qua cho loại quần áo này”
“Tiểu thư, bộ này giá 5800 tệ” Người bán hàng nghe được Việt Mỹ nói bèn lập tức đi đến bên cạnh tôi có “thiện ý” nhắc “Hơn nữa, không có số của cô”
“A………..cám ơn” Tôi đỏ bừng cả mặt, vội vàng đem quần áo đưa lại cho người bán, rồi thay y phục của mình
“Thu Thu, mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!” Việt Mỹ không đợi tôi trả lời đám bắt lấy tay tôi, đi đến quán phê đối diện đường cái