Chim Sẻ Ban Mai - Tập 1 - Chương 05

Tác giả: Quách Ni

Liên minh chim sẻ hoa lệ xuất kích
Vù …………..vù…………vù vù……………….
Trời ạ, bước chạy mấy ngày nay so với một năm còn nhiều hơn a! Tôi hít sau vài ngụm khí, rồi mới miễn cưỡng có chút sức lực nói chuyện với hắn “Anh………..anh không đánh sao?”
“Làm ơn!” ௱ôЛƓ Thái Nhất hướng ta phóng một cái nhìn xem thường, dùng giọng điệu “cô là đồ ngốc a” nói “Nhiều người như vậy, làm sao mà đánh? đây là kế sách đáng xấu hổ nhất trong ” cách thức làm anh hùng của ௱ôЛƓ Thái Nhất” tôi”
“Ách……………”
“Một người thì đấm, hai người thì đạp, nhưng sáu người thì phải bỏ chạy thục mạng. vừa nãy tôi có đếm lại, vừa vặn là 6 người”
Cách thức làm anh hừng của ௱ôЛƓ Thái Nhất? Không phải chứ? Còn có cái cách này?
“Sẻ con, cùng tôi đi đến một nơi đi!”
“Đi…………đi đâu?”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, không phải là hắn muốn kêu tôi cùng hắn đem Kim Ánh Minh và Tử Lôi đi thiên đao vạn quả chứ? Tôi căng thẳng nuốt nước miếng
“Đi……….đi đâu?”
“………………….”
Mười phút sau, chúng tôi đã ngồi ở một cái quán karaoke trên đường Hoàng hải .Tôi không ngờ tới tên này lại kéo tôi vào đây ca hát, hắn rốt cuộc là giận quá hóa rồ hay căn bản là quá rảnh rỗi a………………………..
Hả!!!Hai mươi chai bia!! Vị chi hơn 40 ly!!
Tôi nghệch mặt ngơ ngác nhìn chỗ rượu, không phải là hắn muốn dìm mình ૮ɦếƭ đuối trong đống bia này chứ!!?
“Chưa từng đến quán bar? Ha Ha, như vậy đi, một ly, ực ực, hai ly , ực ực, tốt lắm……………” Tên này thật sự đã bị Tử Lôi đánh đến choáng váng
Thấy tôi không phản ứng, ௱ôЛƓ Thái Nhất còn trực tiếp làm mẫu, một ly bia được ùng ục rót ra rồi uống……….ly thứ hai…….ly thứ ba………ly thư tư
Đến ly thứ năm, tôi đã quyết định muốn bỏ chạy………….nhưng ௱ôЛƓ Thái Nhất lại nhân lúc thích hợp bắt lấy tay áo tôi, giữ tôi lại “Sẻ con! Là huynh đệ, uống!!”
“Không…………..không………..tôi không, không uống bia!”
“Bảo cô uống thì cô uống đi!”
Sự ngang ngược của người này lại nổi lên, tùy tiện lấy một ly bia, không giải thích dong dài đã đẩy nó vô tay tôi
“Uống!”
௱ôЛƓ Thái Nhất lại rót bia vào ly của hắn cùng tôi cụng ly
௱ôЛƓ Thái Nhất nửa tỉnh nửa say gần như không còn lý trý, tôi ai oán nhìn hắn liếc mắt một cái, đem mắt nhắm chặt, tâm rung lên, uống hết một ly bia
Oa!! Thật khó uống!! Vừa đắng lại vừa cay!! Không hiểu tại sao bình thường ba lại thích uống thứ nước này!
“Ha ha ha! Lợi hại!” ௱ôЛƓ Thái Nhất vui vẻ vỗ tay “Thêm một ly nữa!”
“Nữa sao?!”
“Bảo cô uống thì cô cứ uống đi! Ít nói nhảm lại”
Tôi vẻ mặt cầu xin khi thấy nắm tay của hắn giơ lên đành phải rót thêm một ly
Không được, khó uống quá, tôi muốn…………nôn! Tôi nhăn mặt le lưỡi
“Haha, sẻ con, cũng là cô tốt nhất…………….”
௱ôЛƓ Thái Nhất bưng ly rượu lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên bục, lấy mic rô bắt đầu uốn éo “Mau sử dụng song chương côn, hừ hừ ha hi, mau sử dụng song chương côn, hừ hừ ha …………………..”
Trên màn hình lớn là hình tượng anh dũng của Châu Kiệt Luân nhưng so với hình ảnh vừa cầm ly bia vừa cầm mic rô , siêu vẹo của tên này đúng là có sự khác biệt quá lớn
Hắn hát cái gì, tôi một câu cũng nghe không rõ, nhưng vì âm thanh quá lớn, tôi chỉ có thể bịt tai lại
“Sẻ con, vỗ tay! Nhanh lên!!”
Lòng tôi không chút cam lòng , oán hận vỗ tay hai cái, ai ngờ lại khiến cho hắn mãnh liệt phản kháng “Cô hát, hát không hay tôi sẽ đánh cô, nhanh lên…………….”
…………………………
Tên này, uống rượu vào mà còn dữ dằn như vậy, đúng là dữ tận trong xương a! Đáng tiếc, trời sinh tôi lại là loại người nhu nhược, trước mệnh lệnh của hắn, tôi chỉ có thể ngoang ngoãn nghe theo
“………..Muốn giữ anh lại bên người, nhưng ai nguyện ở lại bên cạnh , một bài tình ca so với một cái hôn môi lâu, cái này…………..”
“Ha ha……………hát thật hay………………….haha. ………………….Tại sao, tại sao cô lại muốn hát bài này”
“௱ôЛƓ Thái Nhất…………….” Tôi thật cẩn thận bỏ lại mic rô, đến gần hắn “Nếu như anh không thích, tôi sẽ đổi lại bài hát”
“Ha ha ha a……..” Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, nhưng ௱ôЛƓ Thái Nhất lại đang cười, dưới bóng đèn âm thầm, tôi không phân rõ nụ cười của hắn là do rượu hay là…………….
“Tại sao………………”
Tên này sao lại dựa vào vai tôi a!! Tôi nhất thời cứng người, căn bản gần giống như một khúc gỗ, ngay cả cử động cũng không dám, không biết nên làm thế nào cho phải
Tiểu tử thúi này không phải muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi đi?! Tôi vươn tay định đẩy hắn ra, nhưng nhìn người dựa ở trên vai tôi thoạt nhìn thật giống một con chó con, hả? Tôi sao lại so sánh như thế?? Chó con, chó con bị thương, không nhà để về
Đây mới đúng là hắn sao?
Là ௱ôЛƓ Thái Nhất muôn đời đại ác nhân bình thường hay bắt nạt tôi lại hay cùng Kim Ánh Minh gây rắc rối sao
Là ௱ôЛƓ Thái Nhất anh hùng đứng lên nhận lỗi chuyền giấy về mình sao?
Bình thường hắn mạnh mẽ như vậy, thế nhưng lúc này lại thật giống chó con………………….
Tôi thở dài một hơi, tay vừa vươn ra lại hạ xuống
“Tử Lôi……………”
Thật lâu sau, ௱ôЛƓ Thái Nhất đột nhiên nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn tôi không rời mắt . Giờ phút này, mặt của hắn cách mặt tôi chỉ khoảng có ba bốn li, mặt tôi thoáng chốc đã đỏ
“Tôi tôi tôi…………….tôi không phải…………….”
“Tử Lôi, có nhớ thời điểm lần trước cậu hôn tôi, tôi có nói, tôi sẽ chịu trách nhiệm hay không……….”
“Cái gì……………cái gì……………..”
“Tôi………..thật sự sẽ chịu trách nhiệm………….cậu không cần phải thích cái tên công tử bột , mỗi ngày đều có người theo bảo vệ , kẻ đứng đầu trong tứ đại gia tộc kia………..”
Hắn là đang muốn nhắc đến Kim Ánh Minh? Tứ đại gia tộc? Là ý gì??
Tôi còn đang tự hỏi lời nói vừa rồi của hắn thì mặt của ௱ôЛƓ Thái Nhất lại càng tiến gần hơn, đáng thương là tôi muốn lui vào một góc sáng sủa nhưng lại không chỗ lui, chỉ có thể sợ hãi nhắm hai mắt . Chẳng lẽ……..chẳng lẽ…………hắn thích tôi? Chẳng lẽ……….chẳng lẽ…………nụ hôn đầu của tôi…………..
“Tôi muốn nôn………………”
Cổ họng ௱ôЛƓ Thái Nhất như nghẹn lại, nhưng sau đó lại hướng vào tôi nôn lấy nôn để !! Tội nghiệp cho tôi phải choáng váng ít nhất 3 phút, thời điểm tỉnh lại, thì trên người đã dính đầy chất bẩn của ௱ôЛƓ Thái Nhất
………………….
Tôi khóc không ra nước mắt
Chạy vào toi lét, người dọc đường thấy tôi đều ra vẻ chán ghét né tránh, giống như tôi là đồ bỏ đi
Tôi dốc sức dùng nước giặt chất bẩn còn dính trên quần áo , chờ đến khi giặt xong thì toàn thân đã ướt đẫm
Ô ô ô ô…….tôi đã bắt đầu hối hận cho cảm giác xúc động hôm nay của mình
Trở lại phòng, ௱ôЛƓ Tháo Nhất vẫn còn ở trên sô pha, ngủ khì khì
“Tổng cổng 250 tệ” Người phục vụ nhìn thấy sô pha dơ bẩn sắc mặt không được tốt, giọng điệu tự nhiên cũng không thể thoải mái
Hơn hai trăm, thật mắc!! bằng bốn tháng tiền tiêu vặt của tôi!! May mắn thay là tôi không phải trả tiền
Tôi nhìn sang ௱ôЛƓ Thái Nhất say túy lúy sờ soạng ví tiền trên người, thời điểm mở ví ra đã khiến tôi phải trợn tròn mắt!! Một cái ví tiền lớn như vậy thế nhưng bên trong chỉ có 5 đồng!!
“Là sao đây?” Người phục vụ lập tức dùng ánh mắt cảnh giác quét qua tôi và ௱ôЛƓ Thái Nhất đang ngủ say như heo
“Không…..không có gì…………..haha……………………..”
Làm sao bây giờ? Tôi trừng mắt nhìn ௱ôЛƓ Thái Nhất thần trí không rõ, thật chậm chạo tôi từ trong ví lấy ra một thẻ tiết kiệm
“Dùng …………dùng cái này…….được không?”
“Được”
Toàn bộ gia tài của tôi!! Tiền tôi nhịn cơm trưa suốt 2 tháng! Ô ô ô ô……..
Người phục vụ muốn rút thẻ tiết kiệm nằm ૮ɦếƭ trên tay tôi, nhưng tôi lại càng giữ chặt
“Thực xin lỗi, nhưng cô muốn trả tiền mặt sao?”
“Không…………….”
“Vậy xin cô đem thẻ tiết kiệm giao cho tôi, một lát nữa tôi đem mật mã chuyển nhập tài khoản”
Tôi lưu luyến không rời buông tay
…………………
Người phục vụ lấy thẻ tiết kiệm của tôi rời đi
௱ôЛƓ Thái Nhất vẫn tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ
Tôi đột nhiên cảm thấy kẻ uống rượu hẳn là tôi, thật tốt giữ lại số tiền còn lại trong sổ tiết kiệm………….mà lòng tôi đau như cắt, tôi cơ hồ đã quên đi chuyện tôi làm thế nào tìm thấy nhà của ௱ôЛƓ Thái Nhất rồi đưa hắn về
Về đến nhà thì đồng hồ đã không chút khách khí chỉ 11 giờ. Mẹ 2 tay vòng trước иgự¢ ngồi nghiêm chỉnh, gặp tôi rón rén từ cửa đi tới, giọng nói nâng lên quãng tám
“Đã về rồi”
“Dạ, dạ…………………..” tôi khúm núm đáp
“Như thế nào hiện tại mới trở về! Mẹ gọi đến chủ nhiệm của con, nàng nói hôm nay con chỉ học đến trưa”
“……………………….”
Không đợi tôi trả lời, mẹ đã giống như súng máy bắn xối xả hỏi:
“Quần áo con sao lại ướt cả? Sao lại hỗn loạn như vậy? Đã nói với con mỗi ngày trước 7 giờ phải về nhà, còn còn nhỏ như vậy đã không nghe lời……………..”
Đã lâu không bị mẹ giáo huấn như vậy, nhất thời không biết là cảm thấy thân thiết hay khó chịu, chỉ có hai ông anh xấu nghe thấy tôi mắng mới từ trong phòng mò đầu ra, vui sướng nhìn trộm
Mắng mãi cho đến 12 giờ thì đề tài chấm dứt, rốt cuộc chính công việc đắp mặt nạ của mẹ đã cứu tôi (Mẹ mỗi buổi tối đúng 12 giờ phải đắp mặt nạ)
Chủ Nhật ngày hôm sau, từ sáng sớm mẹ đã qua bờ sông bên kia thăm bà con, ba phải tăng ca, hai ông anh lại chuồn đi chơi mất, chỉ còn mình tôi ngủ khì khì mãi đến giữa trưa
Không phải đến trường, tâm tình tôi có chút tốt, nhưng lại chạm đến cái ví không tiền, thì toàn bộ kế hoạch của tôi đều bị hủy bỏ. Nhàm chán ngồi ở nhà xem TV , nghe nhạc là toàn bộ lịch trình của tôi
Vất vả trông mong đến thứ hai, tôi phải nhanh tìm ௱ôЛƓ Thái Nhất để đòi lại số tiền đó, nếu không thì tôi sẽ trở thành kẻ trắng tay. Còn không biết các tên ngang ngược kia có chịu trả tiền cho tôi không, tôi vẻ mặt như đưa đám hoàn toàn không phát hiện đã bắt đầu đi học
Chỗ ngồi của ௱ôЛƓ Thái Nhất vẫn trống trơn, riêng Kim Ánh Minh từ sáng sớm đã ngồi trầm ngâm như suy nghĩ cái gì đó, im lặng đến nỗi khiến cho người nhìn thấy cũng bất an…………..
Chuông vào tiết vang lên, ௱ôЛƓ Thái Nhất vẫn chưa tới
Tan học, ௱ôЛƓ Thái Nhất vẫn không đến
Tan học, ௱ôЛƓ Thái Nhất vẫn không đến…………..
Không ai biết vì sao hôm nay hắn không đến lớp, càng không ai biết tại sao hắn nghỉ học
Liên tục 3 ngày, cũng không gặp qua bóng dáng ௱ôЛƓ Thái Nhất, ngày ngày yên tĩnh khiến cho người cũng có chút hốt hoảng
Kim Ánh Minh, có vẻ cũng không nói chuyện, càng lúc càng trầm tư
Hôm nay là ngày tôi và ௱ôЛƓ Thái Nhất cùng nhau trực nhật, nhưng hắn không đến, cho nên chỉ có một mình tôi. Lau đi danh sách trực nhật trên bảng đen tôi có chút khổ sở….Tên kia cho dù có sợ tôi đòi nợ hắn, cũng không cần sợ đến mức không xuất hiện a, vả lại hắn cũng không cho người khác có cơ hội nói hắn
Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, tôi căn bản cũng không phát hiện sắc trời đã tối, trường học lúc này trở nên thập phần im lặng
“Meow……..meo……………”
A? Mèo kêu? ௱ôЛƓ Thái Nhất?!
……………………………………
Hay là tôi gặp ảo giác
“Meo…..meowww…..”
Hả?! Đúng là tiếng mèo kêu! Chẳng lẽ là…….Kí ức về lần đầu tiên tôi gặp ௱ôЛƓ Thái Nhất chợt hiện ra trong đầu, chẳng lẽ là tên ngốc đó
Tôi không kịp nghĩ nhiều, đã chạy vội đến chỗ phát ra tiếng kêu đó
Bãi đổ xe trường học trước kia là một sân bóng rổ, nghe đồn là nơi hay xảy ra mấy cái truyện ma quái , vẫn hoang phế
Hiện tại trời đã tối đen, tìm kiếm tiếng mèo kêu, tôi đứng bên ngoài cái cửa gỗ nhỏ của bãi đổ xe , do dự mãi vẫn không bước vào
“Meo……..meo…………………”
Tiếng mèo kêu vẫn kéo dài, khiến cho lòng tôi sờ sợ, bởi vì quá căng thẳng, mà bàn tay nắm nắm cánh cửa càng chặt, kết quả không ngờ tới , tôi lại đem cửa đẩy ra
Tôi cảm giác toàn thân phát run, chân giống như dính chặt vào mặt đất, không thể bước đi
Một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng mờ nhạt, dụng cụ thể dục được chất đống bên trong, tất cả đều đã cũ kĩ, rỉ sét. Mà mấy cánh cửa sổ lại mở rộng cùng với tiếng xào xạc của đám lá cây bên ngoài, nửa mở nữa khép, trên mặt đất lại ẩn hiện một cái bóng
Một cái bóng?!
“A………………”
“Ầm ỹ ૮ɦếƭ được” Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang tiếng la của tôi
Kim Ánh Minh?
Khuôn mặt vẫn không để lộ cảm xúc, không phải hắn thì là ai vào đây? Hắn ở đây làm gì? Ở trong lòng hắn là một cục bông đang run run
“Dọa nó” Hắn không chờ tôi mở miệng đã nói
Nó? Thì ra trước mặt hắn là một con mèo nhỏ chỉ hơn một tháng tuổi đang phát ra tiếng kêu thật đáng thương
Hiển nhiên, hắn nói chuyện với tôi làm cho tôi có chút giật mình, mà tâm tình tôi lúc này lại phức tạp: thấy ௱ôЛƓ Thái Nhất thất vọng thì hoảng sợ sau lại an tâm, thấy Kim Ánh Minh lại giật mình
Ô ô ô……………….tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc, có vẻ như tôi muốn đem tất cả mọi lo lắng , sợ hãi và ủy khúc gom lại lúc này khóc hết ra
Thật xấu hổ! Cư nhiên lại bị một siêu hotboy nhìn mình khóc đến thất điên bát đảo, tôi vội nhanh tay lấy khăn quàng cổ không khách khí lau mặt mình
Kim Ánh Minh đầu tiên là ngẩn người sau đó lại “phì” một tiếng nở nụ cười
Kim Ánh Minh nở nụ cười! Là Kim Ánh Minh! Kim Ánh Minh!! Không ngờ hắn sẽ cười…………….
Tôi dùng sức dụi dụi con mắt,miêng mở to thành chũ O!! Hắn tựa hồ thấy tôi có chút mất tự nhiên, liền trở về làm đầu gỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mèo con
“Nó bị thương…………..” Tôi theo tầm mắt của hắn nhìn qua, mới phát hiện bên cạnh mèo con có vết máu
Không để ý đến hắn, tôi nhẹ nhàng đem mèo con ôm vào иgự¢, một bên không ngừng lẩm bẩm “Ngươi xem, ngươi thật bướng bỉnh, một chút cũng không ngoan. Ta đến xem miệng vết thương của ngươi, ngoan a, sẽ không đau…………..trên đùi có chút máu, ngươi bị thương ở đâu a?…………Ta sờ xem thử………..may mắn, xương cốt vẫn không có gãy, nếu không thì ngươi phải chịu nằm một chỗ”
Không xong, không ngờ tôi lại phạm vào bệnh cũ, chỉ cần nhìn thấy động vật nhỏ thì sẽ không ngừng lầm bầm
“Có………..có tiền không?” Tôi ngượng ngùng nhìn về Kim Ánh Minh bên cạnh, bị hắn nhìn , tôi ngay cả nói cũng không nên lời “Tôi tôi………tôi muốn………..”
“Có” Tuy rằng bị tôi đột ngột hỏi, hắn có chút kì quái, nhưng hắn lại ngay lập tức lấy ví tiền ra đưa cho tôi. Người này hôm nay làm có thể làm một chuyện tốt như thế, khiến tôi có chút không dám tin
“Tôi…………tôi tôi lập tức…………trở về”
Thở hồng hộc cầm thuốc và đồ an chạy về thì Kim Ánh Minh hiển nhiên vẫn không nhúc nhích nhìn mèo con, cũng không vì tôi đã trở về mà ngẩng đầu
“Chỉ chỉ…………có………thuốc chống …..chống viêm” Tôi ngồi xổm xuống, đem đống đồ đưa qua cho Kim Ánh Minh, còn mình lấy mèo con, hắn vẫn nhìn hành động của tôi, không nhúc nhích
“Đưa thuốc cho tôi……………..” Tuy rằng không học qua băng bó, nhưng mấy cách xử lý vết thương đơn giản thì không thành vấn đề, từ trong tay tôi lấy ra một ít thuốc chống viêm, thoa cho mèo con. Tên kia tựa hồ như còn lo lắng hơn cả tôi………..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay