Buổi tối lúc tan học, Thời Hạ còn đang dọn dẹp sách vở quay sang đã không thấy bóng dáng Thẩm Nhất Thành đâu cả rồi.
Hừ, đàn ông là những niềm đau.
Chỉ lo tới không lo về.
Thời Hạ thầm tế tổ trong bụng một hồi, xách cặp đi ra.
Mạc Mạt chạy lại, "Thời Hạ, cậu không đi xe, để tớ đưa cậu về nhé."
"Không cần đâu, tớ gọi taxi là được rồi." Cô với Mạc Mạt tuy tiện đường, nhưng nhà Mạc Mạt gần hơn nhà cô hai con đường.
Thời Hạ lại lần nữa cảm thán có tiền quả tuyệt vời, muốn bắt xe lúc nào cũng được.
Cô với Mạc Mạt tách nhau ở cổng trường, Thời Hạ vừa xoay người đã thấy Thẩm Nhất Thành với Thịnh Thác Lý ngồi trên xe bên vệ đường, dưới ánh đèn mở ảo, vài chiếc lá đang rơi xuống.
Buổi tối đầu thu, gió có chút lạnh, Thẩm Nhất Thành vẫn chỉ mặc một chiếc áo trong ngắn tay.
Thời Hạ mới sực nhớ ra áo khoác của Thẩm Nhất Thành vẫn còn ở trong cặp cô.
"Cậu lẫn ngẫn gì đấy hả Thời Hạ, tan học mau về nhà thôi, định ở lại trường luôn đấy à?" Thịnh Thác Lý càu nhàu cô.
Thẩm Nhất Thành vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, mặt không cảm xúc.
Thời Hạ đi qua, Thẩm Nhất Thành nhét điện thoại vào túi quần, Thời Hạ không nhịn được cong môi, "Tớ còn tưởng cậu đi rồi."
"Thật xin lỗi, để cậu phải thất vọng rồi." Thẩm Nhất Thành vốn không muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đáp trả một câu.
Thời Hạ vỗ vỗ vai câu, "Cũng được, chưa đến nỗi thất vọng lắm."
Thịnh Thác Lý, "..."
Thời Hạ lôi áo khoác ra đưa cho cậu, sau đó tự giác ngồi lên gacbaga sau xe.
Thịnh Thác Lý nhìn Thẩm Nhất Thành đang mặc áo khoác vào, sau đó nhanh chân đạp xe chở Thời Hạ đi, lòng là một cơn cuồng phong bão tố gầm rú thét gào.
Rốt cuộc là cậu ta bỏ lỡ cái gì không nên bỏ lỡ rồi vậy?
*
Thời Hạ hôm trước còn cười mấy đứa nhóc cấp 3 thích tự coi mình là trung tâm, rất nhanh đã gặp phải bảo ứng.
Cuộc sống cấp 3 ấy mà, hai tuần nghỉ một lần, thứ 7 không có tiết nên chiều thứ 6 là mọi người được rời khỏi trường rồi.
Thời Hạ đi lấy xe mới phát hiện lốp xe của cô bị người ta phá mất rồi.
Phản ứng đầu tiên của Thời Hạ là nguyên nhân chắc chắn là do Thẩm Nhất Thành.
Sau đó hợp tình hợp lý hoài nghi Hứa Văn Văn.
Sau khi suy luận 3 phút, Thời Hạ kết luận không thể võ đoán thế được.
Dù sao số người thầm mến Thẩm Nhất Thành cũng đâu có ít, người càng điên cuồng thì lại càng ít thể hiện.
Nhưng chuyện này chắc chắn là không thể không liên quan đến Thẩm Nhất Thành.
Thời Hạ lại đẩy xe điện tìm chỗ sửa.
Cái xe đạp điện này của cô coi như là nếm đủ đắng cay ngọt bùi rồi đấy.
Không phải hết điện thì là hư săm.
Ngẫm lại đau hết cả lòng.
Cổng trường có một cửa hàng săm lốp, lốp xe cô bị người ta lấy dao rạch một đường to, không vá được, phải thay cái mới.
Thời Hạ ngồi trên ghế gấp chờ thợ thay săm.
Di động không có gì để nghịch cả, Thời Hạ ngồi chơi mấy game qua màn Gi*t thời gian.
Thời Hạ lơ đễnh ngẩng đầu, thấy Lý Hoàn cùng với một nam sinh cao ráo đang nắm tay đi dạo ở đằng xa.
Nam sinh ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ có mái tóc đỏ là hơi bị gây chú ý.
Hai người lên taxi với nhau.
Nếu cô nhớ không nhầm, Lý Hoàn nhà ở ngoại ô, nếu muốn về nhà thì phải đi bus mới đúng.
Mà mỗi lần đến ngày nghỉ, cổng trường sẽ có xe bus đi ngoại thành chờ ở ngoài để đón người.
Thế nên Lý Hoàn là được nghỉ nhưng không về nhà ư?
*
Thay săm xong, Thời Hạ trên đường về nhà gặp được Thời Lạc Văn và Thời Vũ ௱ôЛƓ.
"Hạ Hạ, chú qua đón ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ, thuận tiện ghé thăm con, bố con không ở nhà, nếu có việc gì cứ nói với chú." Thời Lạc Văn đặt hoa quả bánh sữa lên bàn, xắn tay áo, "Để chú giúp con quét tước nhà cửa chút đi."
"Không cần đâu chú." Thời Hạ rót nước cho ông ta và Thời Vũ ௱ôЛƓ, "Dì Lâm hôm nay mới dọn xong ạ, không cần phiền đến chú đâu ạ."
Thời Lạc Văn lại nhìn nhìn qua, quả thực là rất sạch sẽ.
Thời Hạ biết hôm nay Thời Lạc Văn tới để làm gì, chắc cũng chỉ muốn làm dịu quan hệ giữa ông ta và Thời Gia Hoan mà thôi.
Thời Gia Hoan mềm lòng, chỉ cần người khác nói ngọt vài câu là lại phổi bò quên hết, quay lại đối xử với người ta hết ruột hết gan như trước.
Thời Lạc Văn khơi chuyện vài lần, Thời Hạ cũng không hưởng ứng lắm, ông ta cũng không biết nên nói gì tiếp.
Dù sao cũng chỉ là con nít, nhiều thứ ông ta cũng không thể cố ý nói ra được.
"Nếu không thì Hạ Hạ, để chú làm cơm tối cho con nhé?" Thời Lạc Văn lại định xắn tay áo vào bếp lần nữa, Thời Hạ còn đang phân vân không biết nên tiễn khách như nào thì tiếng gõ cửa vang lên.
Thời Hạ mở cửa ra, Thẩm Nhất Thành tựa người vào khung cửa, "Ăn cơm thôi."
Thời Hạ tránh người, để cho cậu nhìn thấy tình hình trong nhà, đồng thời cũng để Thời Lạc Văn nhìn thấy Thẩm Nhất Thành.
Ý tứ rõ ràng vô cùng.
Thời Lạc Văn cũng không phải người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, kêu Thời Vũ ௱ôЛƓ đứng dậy định đi, trước lúc đi còn khách sáo nói với Thẩm Nhất Thành, "Cảm ơn nhà cháu đã chăm sóc Thời Hạ, nếu có yêu cầu gì thì cứ gọi điện thoại qua cho chú."
Thẩm Nhất Thành gật gật đầu, bình tĩnh nghiêng người tránh cửa, "Không có yêu cầu gì cả."
....
Sáng thứ 7, gia sư Thời Gia Hoan mời cho Thời Hạ tới bổ túc cho cô.
Con trai, cỡ 27, 28 tuổi, thạc sĩ của đại học hệ 211*, tên Dương Tấn
*“Dự án 211”, là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỉ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu. Dự án được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng nhà nước Trung Quốc.
Thời Hạ vốn định học ở nhà mình nhưng Lâm Vận lại thấy gia sư là nam, nghĩ nghĩ quyết định dọn dẹp lại căn phòng trong siêu thị của mình, để hai người học bổ túc ở đấy.
Con gái 17 18 tuổi với một người đàn ông, lại còn là người lạ, vẫn nên đặt ở chỗ nào nhìn thấy được thì hơn.
Buổi phụ đạo hôm nay là phụ đạo toán, Dương Tấn cho Thời Hạ làm đề kiểm tra trình độ trước rồi mới lên kế hoạch bổ túc được.
Sau khi Thời Hạ làm xong, vẻ mặt Dương Tấn quả khó có thể miêu tả được, sau khi chấm xong bài, cái trình độ này quả thực là cần thiết phải mời gia sư dạy kèm.
Có lẽ do trình độ của Dương Tấn quá cao hoặc do trình độ của Thời Hạ quá nát, hai người không cùng tần sóng nổi, sau khi ngồi nghe mấy tiếng đồng hồ, Thời Hạ nghe chữ vào chữ ra, cực kì đau não.
Sau khi học xong hai buổi, cả tinh thần lẫn thể xác của Thời Hạ đều biến thành cá muối, với cái trình độ này, muốn thi đậu đại học cũng phải cả vạn dặm nữa mới tới được.
Dương Tấn đi rồi, cuối cùng Thời Hạ cũng thở phào một hơi, bóc túi sữa uống cho bổ não.
Bước từ gian trong ra liền thấy Thẩm Nhất Thành đang ngồi nghịch máy tính sau bàn thu ngân.
Thời Hạ nhìn qua, chơi game online cơ đấy.
Trò chơi này nhiều năm sau vẫn còn, nhưng không hot như bây giờ nữa.
Game online bây giờ mới bắt đầu thịnh hành, ít thể loại, không giống sau này, nghìn hồng vạn tía, thế nên nam sinh thời kì này hầu như ai cũng chơi game này cả.
Thời Hạ ôm túi sữa ngồi trên ghế nhìn thao tác thành thạo của Thẩm Nhất Thành, 3 kĩ năng liên tiếp, nhân vật trên màn hình ngã xuống.
Thời Hạ lại tiếp tục cảm khái nhân sinh, khoảng cách giữa học sinh giỏi và học sinh dốt xa quá chừng, đã học giỏi thì chớ lại còn chơi game đỉnh nữa!
"Chơi có vui không?" Thời Hạ đạp đạp ghế của Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành không thèm quay đầu lại, "Chẳng vui lắm, nhưng chắc chắn vui hơn việc cậu học bài."
Thời Hạ cảm thấy cô đang bị bạo lực nghiêm trọng, miệng thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này quá độc, một câu mà như xát muối vào tim vậy á!
Thời Hạ học phụ đạo hai buổi đầy đau khổ với gia sư xong thì lại đến thứ 2, toàn thân héo úa.
Nhất là lúc nghe thấy giáo viên thông báo cuối tuần thi tháng.
Tinh thần hốt hoảng triệt để.
Học tập quả là những niềm đau.
Buổi tối lúc ăn cơm ở nhà ăn, Thời Hạ ăn hai thìa cơm chẳng ngon miệng, trốn qua góc sân thể dục hút thuốc giảm bớt áp lực học hành.
Thời Hạ hút xong thuốc, đứng ở góc tường cho gió thổi bớt mùi khói.
Học sinh trèo tường vào bị Thời Hạ dọa cho hoảng cả hồn.
Thời Hạ cũng bị cậu làm cho bạt cả vía.
Thẩm Nhất Thành nhìn thấy đó là Thời Hạ, nhíu mày, "Cậu ở đây làm gì đấy?" Không đi học thì thôi, vất vưởng ở đây như bóng ma làm gì?
Thời Hạ nhìn Thẩm Nhất Thành, lưng thẳng tắp, đồng phục màu xanh, áo trong màu trắng, tóc ngắn màu đen gọn gàng, lại còn cả thành tích muốn lên trời nữa, đây rõ ràng phải là kiểu học sinh ngoan "không màng thế sự, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền" mới phải chứ.
Chỉ có điều tên "học sinh ngoan" này còn nhân giờ cơm tối trèo tường ra ngoài rồi trèo trở lại.
"Thế cậu thì sao?" Thời Hạ hỏi ngược.
Thẩm Nhất Thành còn chưa kịp trả lời đã thấy có ánh đèn pin rọi qua đây cùng với giọng nói đầy sự phẫn nộ đi kèm với hưng phấn ẩn giấu phía sau, "Lại trèo tường, xem hôm nay tôi có bắt được cậu hay không!"
"Vẫn là hai em, hai em, đi văn phòng cho tôi."
Người bắt Thẩm Nhất Thành chính là chủ nhiệm khối 11.
Thời Hạ tổng kết một chút, công năng lớn nhất của chủ nhiệm khối không phải là bắt học tập, mà là bắt lỗi vi phạm.
Nào là đi muộn về sớm này.
Nào là hút thuốc yêu sớm này.
Rồi cả nhuộm tóc trèo tường.
Trốn học đi net.
Tất cả đều do ông bắt hết.
Nói một câu để tổng kết lại, bóng ma trong lòng toàn bộ học sinh trong trường đều do chủ nhiệm khối mà ra.
Thời Hạ đứng trong văn phòng nhìn chủ nhiệm xanh mắt đập bàn, cảm thấy bản thân vô cùng oan uổng.
Cô có trèo tường ra ngoài đâu, ơ hay!
Nhưng chẳng ai nghe cô giải thích cả.
Cô bị chụp lỗi y hệt lỗi của Thẩm Nhất Thành.
Người nào đấy hãy còn bình tĩnh lắm.
Kiểu úi chào mấy cái này cậu đây quen lắm rồi.
"Lại là cậu, Thẩm Nhất Thành, cậu lại trèo tường ra ngoài, sao thế hả, cơm trong trường không thể ăn nổi à?"
"Lại còn lừa cả bạn học nữ trèo ra cùng, cậu định làm gì thế hả? Hả? Cậu nói thử cho tôi nghe cậu định làm gì?!!!"
Thẩm Nhất Thành từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên một biểu cảm, mặt không đỏ tim không đập, thái độ nhận sai cũng không có luôn.
Đúng kiểu học sinh lợn ૮ɦếƭ không sợ nước sôi gây tiền đình nhất.
Trước đây nếu giáo viên cảnh cáo học sinh thì câu thường dùng nhất sẽ là, "Nếu em tiếp tục vi phạm nội quy trường học thì sẽ bị xử lý đuổi học theo quy định đấy."
Học sinh bình thường ai nghe mà chẳng sợ.
Nhưng tới lượt Thẩm Nhất Thành, giáo viên chẳng ai nói thế cả, Thẩm Nhất Thành cũng chẳng sợ.
Thẩm Nhất Thành là bộ mặt của Nhất Trung, trừ khi cậu Gi*t người phóng hỏa, gian dâm ςướק của ra, thì Nhất Trung còn lâu mới đuổi học được cậu.
Chủ nhiệm khối đập bàn đau cả tay, quyết định thay đổi sách lược, chuyển sang ném sách.
"Còn cả em nữa, nữ sinh cái gì tốt không học, lại học người ta trèo tường, gần mực thì đen gần đèn thì rạng đấy em có hiểu không hả? Ít tiếp xúc với mấy học sinh như Thẩm Nhất Thành..."
Thời Hạ không kìm nổi mở miệng, "Thầy ơi, kiểu học sinh như Thẩm Nhất Thành mà còn không cho tiếp xúc thì em nên chơi với học sinh kiểu gì bây giờ ạ?"
...
Cuối cùng chủ nhiệm khối che иgự¢ bỏ đi mất, "...Hai em, mỗi người kiểm điểm 1000 chữ!"