Sau nháy mắt ngắn ngủi sử dụng thuật di chuyển, chóp mũi của ta liền ngửi thấy được mùi cỏ dại mọc trên núi Trần Tắc, tiếng động ầm ĩ xung quanh cũng dần biến mất. Tất cả đã kết thúc rồi.
Mặc Thanh đưa ta và Thẩm Thiên Cẩm cùng đáp xuống đất. Dường như hắn cũng phải điều động toàn bộ khí lực, ngay đến thuật di chuyển cũng mất đi tính chính xác. Không biết mấy người bọn ta đã rơi xuống chỗ nào trên núi Trần Tắc nữa, xung quanh tối đen như mực, vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng côn trùng mùa hè kêu ra rả không dứt.
Khi vừa mới rơi xuống đất, Mặc Thanh liền quỳ xuống một chân, kiên định tự mình chống đỡ thân thể. Còn ta thì trực tiếp lăn một vòng ngay tại chỗ, duỗi chân duỗi tay nằm ngửa mặt lên trời, Thẩm Thiên Cẩm ở bên cạnh khó khăn lắm mới miễn cưỡng đứng vững được.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cả ba người chúng ta đều yên lặng không nói gì. Ta nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch, vừa rồi trong đầu chỉ toàn là tiếng nổ xung đột giữa ma khí và ánh sáng vàng bây giờ mới chầm chậm yên tĩnh trở lại.
Sau đó trí nhớ liền quay về ào ạt, trong khoảnh khắc gần như vứt bỏ lý trí ấy, ta đã nghĩ cái gì? Ta để cho Mặc Thanh dẫn ta đi, để cho hắn bảo vệ ta, để cho hắn yêu ta…
Ta… Ta bắt đầu nghĩ đến mấy thứ tình tình ái ái linh tinh này từ khi nào vậy.
Ta nhìn Mặc Thanh đang trầm mặc, thầm nghĩ, có lẽ là do vừa rồi gió quá lớn, ánh sáng quá chói mắt, ta bị lăn qua lăn lại nên ngu luôn rồi.
“Đây là nơi nào?” Lúc này Thẩm Thiên Cẩm mới có phản ứng, mở miệng hỏi.
Mặc Thanh không trả lời, còn ta thì khó khăn giơ tay lên, quơ quơ mấy cái: “Nói chung là ở trên núi Trần Tắc …” Ta dừng lại một chút nhìn đám sao trên bầu trời xác định phương hướng, rồi chỉ chỉ ra phía sau đầu, “Ta hết hơi rồi… Ngươi còn có thể bay, mang hai người bọn ta đến đỉnh núi của Nam Sơn chủ đi, tìm Cố Hàm Quang để chữa trị vết thương…”
Thẩm Thiên Cẩm nghe xong mấy lời này, đột nhiên thoáng giật mình: “Cố Hàm Quang…”
À phải rồi, có phải nghe thấy cái tên đó rất quen hay không, là tình nhân cũ của ngươi đấy. Chỉ tiếc là ngươi không còn nhớ mà thôi.
Ta giữ lấy vết thương, khóe môi mím chặt, quả thực là cũng có chút mong đợi. Để cho ‘đứa trẻ’ suốt ngày trưng ra cái mặt thối kia đột nhiên nhìn thấy Thẩm Thiên Cẩm xuất hiện ở ngay trước mắt, biểu hiện của hắn ta khẳng định là sẽ vô cùng ‘phấn khích’…
Thẩm Thiên Cẩm làm theo những gì ta nói, sử dụng thuật di chuyển đưa ta và Mặc Thanh đến tiểu viện nằm trên núi của Cố Hàm Quang. Vừa đặt chân xuống đã ngửi ngay được mùi cỏ thuốc và dược liệu trong không khí.
Bọn ta còn chưa kịp làm gì, Cố Hàm Quang đã đốt sáng đèn trong phòng, tức tối mở tung cửa ra. Hắn trong bộ dạng của một đứa trẻ khoác áo lông chồn trắng bước ra ngoài, vẻ mặt âm trầm nói: “Mới có mấy ngày đã đến lần thứ hai rồi, rốt cuộc các ngươi dày vò…” Mới nói được đến đây hắn liền dừng khựng lại.
Ta ngồi xếp bằng trên mặt đất, đưa mắt liếc Cố Hàm Quang đang ngây ngốc nhìn Thẩm Thiên Cẩm chằm chằm, chủ động mở miệng chào hỏi hắn: “Nam Sơn chủ, mau tới đây xem vết thương cho ba người chúng ta một chút đi.”Cả ba người bọn ta, chỗ nào trên người không dính máu thì dính đất, ngoại trừ Mặc Thanh một thân hắc bào nhìn không được rõ lắm ra thì ta và Thẩm Thiên Cẩm trông vô cùng thảm hại. Nhưng nếu bàn về mức độ tổn thương, chỉ e là Mặc Thanh…
Nghĩ đến đây, ta không còn có hứng thú muốn xem ‘diễn’ tiếp nữa.
Ta quay đầu nhìn Mặc Thanh một cái, thấy hắn hơi rũ mi, tĩnh tâm tập trung tinh thần, bàn tay nhẹ phủ lên trên miệng vết thương, dường như đang điều hòa khí tức.
Cố Hàm Quang cứ nhìn Thẩm Thiên Cẩm đăm đăm, mà Thẩm Thiên Cẩm cũng có chút ngạc nhiên quan sát hắn. Dù sao ở trên giang hồ, Nam Sơn chủ của Vạn Lục môn chưa từng công khai xuất hiện bao giờ, nàng không nhớ được bộ dạng trước kia của hắn, lại không biết được bộ dạng hiện tại của hắn ra sao. Đối với Thẩm Thiên Cẩm mà nói, Cố Hàm Quang chỉ là một người xa lạ.
“Thẩm Thiên Cẩm của Quan Vũ lâu, hữu lễ.”
Nàng vừa mở miệng, Cố Hàm Quang lập tức giật mình hoàn hồn. Thân thể nho nhỏ của hắn hơi lui về sau một bước, khẽ cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt chỉ “Ừm” một tiếng. Ta chẳng còn thời gian để ý đến tâm tình của hắn, vội vàng gọi to: “Nam Sơn chủ.”
Ta đảo mắt hất mặt về phía Mặc Thanh, Cố Hàm Quang nhận được tín hiệu của ta liền quay đầu sang nhìn.
Hắn nhíu nhặt chân mày, đi thẳng tới trước người Mặc Thanh, quan sát một chút rồi giận tái mặt: “Ngươi còn càn quấy hơn cả Lộ Chiêu Diêu nữa!”
Ta đứng im ở một bên, không đâu bị ‘trúng một mũi tên’, đương nhiên là không có ý kiến gì.
Dường như Mặc Thanh đang cố gắng đè nén đau đớn, nhưng lời nói ra miệng vẫn có chút khàn khàn: “Băng bó cho nàng trước.”
“Của ta không cần gấp đâu.” Ta vừa dứt lời, Cố Hàm Quang liền móc từ trong иgự¢ ra hai người giấy. Người giấy vừa rơi xuống đất lập tức hóa thành hai thiếu nữ, một trái một phải, chia ra đỡ lấy ta và Thẩm Thiên Cẩm đi vào trong nhà; còn Cố Hàm Quang thì lôi kéo Mặc Thanh dùng thuật di chuyển, không biết đã đi tới nơi nào.
Ta theo người giấy bước vào trong phòng, để mặc cho nó cởi xiêm áo của ta ra. Ta nằm im trên giường, thoát hồn phách ra ngoài. Rời khỏi thân thể nặng nề của Chỉ Yên, ta quay một vòng, sau đó chui thẳng xuống dưới đất.
Nếu ta nhớ không lầm thì bên dưới tiểu viện này của Cố Hàm Quang có một phòng luyện đan nhỏ, hết sức yên tĩnh.
Ta bay nhanh xuống dưới, quả nhiên tìm được Mặc Thanh và Cố Hàm Quang đang ở trong phòng luyện đan nhỏ đó.
Mặc Thanh ngồi xếp bằng, Cố Hàm Quang đã cởi xiêm áo nửa thân trên của hắn. Chân mày Cố Hàm Quang nhíu lại thật chặt, gương mặt nghiêm túc như ông cụ già cực kỳ không hợp với vẻ ngoài trẻ thơ kia, hắn trầm giọng hỏi: “Lệ Trần Lan, ngươi ngại mạng dài quá hả?”
Ta vội vàng bay tới sau lưng Mặc Thanh nhìn thử, đập vào mắt là một khoảng huyết nhục mơ hồ. Mặc dù ta đã thấy không ít những cảnh máu me tanh tưởi nhưng lúc này cũng không khỏi cắn chặt răng, khẽ giật mình trong lòng.Vậy mà Mặc Thanh chỉ cười nhẹ một tiếng, tựa như hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn, ngược lại bộ dạng còn có mấy phần vui vẻ: “Không… Lần đầu tiên ta thấy biết ơn… vì mạng còn dài mới có thể đợi được đến ngày hôm nay.”
Nghe câu này của hắn, tức là trước ngày hôm nay hắn thực sự chán ghét mạng hắn quá dài?
Ta không hiểu tâm tư của Mặc Thanh. Hiển nhiên Cố Hàm Quang cũng không hiểu, hắn ta giận đến nghiến răng: “Nếu ngại sống lâu quá thì đừng tới tìm ta làm gì, ngươi nên học tập Lộ Chiêu Diêu ấy, ૮ɦếƭ xa ra một chút, đỡ phải quay về đây làm hỏng danh tiếng của ta.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng kim khâu trên tay hắn vẫn hoạt động thật nhanh, dần dần, máu từ miệng vết thương cũng dừng lại không chảy ra nữa.
Ta ở phía sau Cố Hàm Quang không ngừng giơ chân đạp vào cái ௱ôЛƓ của hắn, nhưng bàn chân trong suốt trực tiếp xuyên qua chứ chẳng có tác dụng gì. Hiện tại đánh hắn không được, ta liền tích tụ lửa giận ở trong иgự¢. Được lắm! Tên tiểu tử kia, ngươi cứ chờ đấy, để coi sau này ta dạy dỗ ngươi như thế nào!
Trong khi đó Mặc Thanh lại giống như không hề nghe thấy Cố Hàm Quang đang nói cái gì, để mặc cho hắn ta trị liệu, còn mình thì từ từ nhắm hai mắt lại. Tuy rằng dáng vẻ hết sức mệt mỏi nhưng một khắc trước khi nhắm mắt, khóe miệng của hắn cũng vẫn cong lên, toát ra sự vui vẻ nhàn nhạt.
Y như một đứa trẻ được cho ăn đường vậy, cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng… có cái gì để mà thỏa mãn đến thế chứ.
Rõ ràng bị thương nặng như vậy… Hơn nữa chạy trốn ra khỏi Cẩm Châu thành, đối với hắn mà nói, căn bản cũng chẳng thu về được cái gì…
Tuy nhiên sang đến ngày hôm sau, ta liền phát hiện ra suy nghĩ lúc trước của mình thật quá ngây thơ, bởi vì thứ mà Mặc Thanh thu về, quả thực là không hề ít chút nào!
Ta ở bên trong tiểu viện của Cố Hàm Quang, vừa nghe tiếng kêu gào thảm thiết vì đau đớn của Chỉ Yên sau khi hồi hồn, vừa nghe tiếng Sứ giả của Quan Vũ lâu thông báo tin tức cho Thẩm Thiên Cẩm nghe.
Tối hôm qua, lúc trời còn chưa sáng, Thẩm Thiên Cẩm đã truyền tin về cho Quan Vũ lâu, nói rằng nàng đang có mặt ở Vạn Lục môn. Quan Vũ lâu lập tức phái người đến đây chăm sóc, Sứ giả đi cùng cũng mang theo những tin tức quan trọng liên quan đến đám người của tiên môn.
Đêm qua, Lệ Trần Lan tự mình xông vào Cẩm Châu thành, dùng sức mạnh của Kiếm Vạn Quân, một thân một mình phá hủy ngự ma trận của Cẩm Châu thành, gây ra động đất ở Cẩm Châu; gần như khiến cho Giám Tâm môn hoàn toàn bị tiêu diệt chỉ trong vòng một đêm. Chỉ vài canh giờ sau khi trời sáng, cả thiên hạ đều biết đến chuyện này.
Tiên môn lẫn ma đạo đều bị dọa cho kinh hãi.
Tin tức đó còn gây chấn động hơn cả trận động đất đêm qua ở Cẩm Châu thành nữa.
Ngự ma trận của Cẩm Châu thành vốn là sự kiêu ngạo và tín ngưỡng của đám người tiên môn. Năm ấy chính nó đã đánh lùi kẻ cầm đầu Ma đạo là ta đây, cho nên sự tồn tại của ngự ma trận mang một ý nghĩa vô cùng lớn.Vậy mà trận pháp đó lại ở trong một tình huống không hề báo trước, bị Lệ Trần Lan trực tiếp phá hủy, lại còn phá nát từ bên trong. Việc này khiến cho đám người thuộc tiên môn run rẩy, đồng thời cũng là một lời cảnh báo cho lũ ma tu không chịu quy thuận Vạn Lục môn.
Vậy nên sáng sớm ngày hôm nay, có thật nhiều người trong Ma đạo lúc trước không quy thuận Vạn Lục môn thì bây giờ lại tuyên bố muốn trở thành môn hạ của Vạn Lục môn ta.
Ta nhất thời hiểu ra được ý nghĩa của nụ cười nhạt trên khóe môi của Mặc Thanh tối hôm qua là như thế nào! Hóa ra là như vậy! Hôm qua đánh một trận xong, có lẽ hắn có thể ngồi vững vàng lên vị trí Ma vương của Ma giới rồi! Chỉ còn thiếu mỗi một Đại lễ phong Vương nữa thôi!
Mặt khác, bên phía tiên môn cũng cho rằng đây là một tín hiệu, năm đó ngay đến Lộ Chiêu Diêu kéo cả một đại quân tới cũng không có cách nào công phá được Cẩm Châu thành, vậy mà hiện tại nó lại bị Lệ Trần Lan một mình phá nát. Có thể thấy được thực lực của Lệ Trần Lan hiện giờ lợi hại hơn rất nhiều so với Lộ Chiêu Diêu năm đó.
Thời điểm ta bay lơ lửng nghe được cuộc đối thoại giữa Sứ giả của Quan Vũ lâu và Thẩm Thiên Cẩm thì tức muốn lật bàn. Tuy rằng cái bàn cũng y như cái ௱ôЛƓ của Cố Hàm Quang tối hôm qua, chẳng có hề hấn gì.
Mặc Thanh có thể phá được ngự ma trận của Cẩm Châu thành cũng có công lao của ta đấy nhé!
Ta còn cầm Lục Hợp kiếm triệu thiên lôi tới cơ mà!
Chưa kể ở bên ngoài thành còn có một tên ma tu nào đó đến góp vui làm loạn một chút nữa! Mấy người truyền tin tức ở trong tiên môn các ngươi! Sao không kể chuyện có đầy đủ chi tiết một chút hả! Quá là bất công!
Mặc dù ta thừa nhận… Đêm qua, đúng là Mặc Thanh trông thật đẹp trai lẫm liệt…
Nhưng như vậy cũng không thể coi thường sự lẫm liệt của ta nha!
Có thể gọi được thiên lôi tới cũng rất lợi hại không phải sao! Vậy mà một câu các ngươi cũng không thèm đề cập tới!
Trên thực tế, bất luận là ta tức giận và không cam lòng đến mức nào thì Sứ giả của Quan Vũ lâu cũng báo cáo tin tức xong xuôi rồi. Mà Thẩm Thiên Cẩm cũng là một kẻ không hiểu chuyện, nàng không hề giúp ta nâng cao thanh danh của thân thể Chỉ Yên do ta nhập vào chút nào.
“Trải qua chuyện của Cẩm Châu thành đêm qua, mấy tiên môn tự đứng ra triệu tập Chưởng môn của Thập Đại Tiên Môn tụ họp lại cùng nghị sự. Mà hiện giờ tung tích của Giám Tâm Môn chủ Liễu Nguy còn chưa rõ. Lâu chủ, hôm trước ngài vừa được Giám Tâm môn mời đến Cẩm Châu; hôm sau Cẩm Châu xảy ra chuyện, ngài lại có mặt ở Vạn Lục môn. Chỉ e là khó ăn nói với các tiên môn còn lại…”
Thẩm Thiên Cẩm ngồi ở trên ghế, thảnh thơi uống một ngụm trà: “Chẳng có gì là khó ăn nói, các Chưởng môn định họp mặt nghị sự vào lúc nào? Ta có một chuyện muốn nói với bọn họ.”
“Vào năm ngày sau, ở trên núi Tiên Thai.”
Thẩm Thiên Cẩm gật đầu, xoay người đi tìm Chỉ Yên. Câu đầu tiên mở miệng chính là muốn Chỉ Yên đi theo nàng đến núi Tiên Thai, nói hết những chuyện mà Liễu Nguy đã làm cho các Chưởng môn biết.Chỉ Yên trầm mặc trong chốc lát rồi quay đầu liếc nhìn ta, ánh mắt tựa như đang trưng cầu ý kiến.
Ta nhàn nhạt quét nàng một cái, lên tiếng trả lời:
“Đây là thân thể của ngươi, cũng là chuyện của ngươi, ngươi muốn đi thì cứ đi. Chỉ có điều ta phải nhắc ngươi trước, kẻ mà Liễu Nguy muốn làm cho sống lại không phải là ai khác, mà chính là Kim Tiên Lạc Minh Hiên. Những lão già tiên môn kia không phải ai cũng là người nhìn thấu đáo, dễ nói chuyện như Thẩm Thiên Cẩm đang đứng ở trước mặt ngươi đâu. Làm không tốt có khi bọn họ còn bắt luôn ngươi lại để giúp cho Lạc Minh Hiên sống lại ấy chứ. À, nếu mà có Cầm Thiên Huyền ở đó thì có lẽ hắn sẽ bảo vệ cho ngươi.”
Chỉ Yên lại trầm mặc, cuối cùng cắn răng lễ phép từ chối: “Thẩm Lâu chủ, hôm nay ta đã là người của Ma đạo, hội nghị tiên môn ta không nên đi, tránh để cho kẻ khác đồn đại gièm pha.”
Ta nhíu mày, xem ra, lúc trước Cầm Thiên Huyền lựa chọn tin tưởng Liễu Nguy mà không tin tưởng Chỉ Yên đã tạo thành tổn thương không nhỏ đối với nàng, cho nên hiện tại Chỉ Yên không còn tin vào hắn nữa.
Thẩm Thiên Cẩm nghe vậy, suy nghĩ một lát cũng hiểu được sự băn khoăn của Chỉ Yên, liền thôi không miễn cưỡng nàng.
Thấy ở chỗ này không còn chuyện gì, ta đang tính xuống dưới phòng luyện đan xem Mặc Thanh một chút xem sao thì bỗng thấy một con chim lớn màu đen phá tung cửa sổ trong phòng của Cố Hàm Quang, ngang ngược xông vào.
Chỉ Yên bị nó dọa cho sợ hết hồn, còn chưa kịp định thần đã thấy nó giang cánh quét một vòng quanh phòng, đôi mắt đỏ quạch lia thấy Chỉ Yên đang ngồi trên giường lên kêu “Oác” lên một tiếng quái dị, bay về phía người nàng.
Chỉ Yên thét lên kinh hãi, Thẩm Thiên Cẩm ở bên cạnh nhanh chóng rút kiếm tấn công. Con chim lớn đó cũng nhanh như cắt mổ bức thư buộc trên chân mình rơi xuống, sau đó cũng giống như lúc xuất hiện, nghênh ngang bay từ trong cửa sổ ra bên ngoài.
Chỉ Yên thẫn thờ một hồi, sau đó nhặt phong thư lên, mở ra coi thử. Ta bay ra sau lưng Chỉ Yên, đưa mắt qua đầu vai nàng, xem xét bức thư được viết theo kiểu cuồng thảo (*) này, ngữ pháp sai bét nhè —
(*) là kiểu chữ Thảo viết nhanh, các chữ có thể được viết liên tiếp nối nhau chỉ bằng một nét.
Tiểu mỹ nhân, đêm qua ta đến Cẩm Châu thành hơi muộn, nàng có bị thương hay không? Lệ Trần Lan bảo hộ nàng tốt chứ, nếu không thì cứ đến tìm ta?
Lạc khoản (**), Khương Vũ.
(**) nôm na là ký tên.
Ta đọc xong thì bĩu môi, hóa ra ma khí ở bên ngoài thành ngày hôm qua là của tên này tới góp vui.
Lần trước Mặc Thanh không có đánh ૮ɦếƭ hắn, nghỉ ngơi một thời gian, giờ lại nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài gây sóng gió trên giang hồ sao?
Đúng là người trẻ tuổi.
Chỉ Yên đọc thư xong thì nhíu mày, vò mạnh lá thư rồi ném xuống đất: “Háo sắc!”
Vừa dứt lời, nắm giấy cũng lăn ra trước cửa, lại bị một bàn chân giẫm vào. Ánh mắt ta nhìn theo bàn chân kia đi lên, thấy được khuôn mặt có mấy phần tái nhợt của Mặc Thanh.
Hắn quét mắt nhìn Chỉ Yên một cái, Chỉ Yên cả người cứng đờ, sững sờ ngay tại chỗ.
Mặc Thanh bình thản nhấc chân ra, cúi xuống nhặt nắm giấy ở trên mặt đất, tiện tay mở ra nhìn. Hắn cũng nhíu mày, ánh mắt khẽ lóe lên, nắm giấy đã bị vo tròn đó trong thoáng chốc bị đốt cháy sạch sẽ.
Mặc Thanh bước vào trong phòng, bên ngoài tiểu viện chợt vang lên tiếng “Oác oác” quái dị ầm ĩ. Ta ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thử, liền thấy con chim lớn màu đen ‘uy vũ’ khi nãy không biết đang bị sức mạnh nào kéo ngược trở lại. Lúc này nó đang bị đè chặt trên mặt đất, có giãy giụa như thế nào cũng không thể bay lên nổi, cả thân chật vật lấm lem bụi đất.
Chẳng lẽ Mặc Thanh phát hiện ra con chim này, cho nên mới tới đây sao?
Hắn lui ra sau một bước khẽ quay đầu, Ám La vệ xuất hiện ngay tức khắc, hắn lạnh giọng ra lệnh: “Ném vào nước sôi, nhổ sạch lông, mang đến Giang thành bán.”
Giang thành vốn là nơi mà Khương Vũ chọn làm cứ điểm… Đây là đang thị uy với người ta đó hả…
“Thẩm Lâu chủ.” Sau khi Ám La vệ xách con chim đi xa, Mặc Thanh mới bước tới nhìn Thẩm Thiên Cẩm nói, “Chúng ta nói chuyện riêng một chút được chứ.”
Hả? Vết thương còn chưa lành đã bắt đầu bày mưu tính kế rồi sao? Lần trước là liên hiệp với Thiên Trần các để dọn sạch cứ điểm của Khương Vũ ở Giang thành; vậy lần này hắn định hợp tác với Quan Vũ lâu để làm ra chuyện gì đây?