Nhớ tới chuyện cũ đã qua, cảm xúc trong lòng ta bắt đầu khởi động, chuyện xảy ra quá nhiều, ta không cách nào nói tỉ mỉ với Chỉ Yên, liền chỉ lên khách điếm, nói với nàng:
“Hiện tại ta muốn đi cứu người, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, ngươi tốt nhất nên ở trong phòng, ta sẽ dốc hết toàn lực giữ được thân thể cho ngươi.
Vào phòng, thân thể Chỉ Yên vẫn nằm an tĩnh trên giường, ta đứng ở mép giường, xoay người nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng nói, “Ta bảo đảm, buổi sáng ngày mai ngươi hồi hồn, sẽ trả lại cho ngươi một mảnh an bình.”
Chỉ Yên cử động mắt, trước khi ta sắp nhập vào thân thể của nàng liền kéo tay của ta lại, nàng biết thời gian eo hẹp, cũng không lảm nhảm gì nhiều, trực tiếp nói thẳng: “Từ ngày nhập Ma đạo, cái mạng này của ta như thế nào ta cũng nhận. Ngươi giúp ta báo thù, không cần bảo vệ thân thể của ta đâu, tốt nhất ngươi nên bảo vệ chính mình! Cho dù … không còn thân thể này! Ta cũng vẫn là đồ đệ của ngươi!”
Ánh mắt của nàng vô cùng nghiêm túc, thấy thế lòng ta cũng hơi dao động, không phải là chưa có ai từng phó thác tính mạng cho ta, chẳng qua là những người kia, ánh mắt không đơn thuần bằng tiểu cô nương này…
À không, có lẽ vẫn có.
Năm đó, ta vừa tới núi Trần Tắc đã đối mặt với sự bao vây chặn đánh của Thập Đại Tiên Môn để cứu lấy Mặc Thanh, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, thằng nhóc đó cũng dùng ánh mắt ấy nhìn ta chằm chằm như vậy.
Không sợ khổ, không sợ đau, không sợ ૮ɦếƭ, điều duy nhất mà hắn sợ, chính là ta buông tay hắn ra.
Nhưng cũng chính vào năm đó, ta một lòng nhớ tới Lạc Minh Hiên, không chú ý nhiều đến Mặc Thanh. Sau khi ta cứu hắn, xác nhận hắn đã an toàn, cùng hắn đợi đến khi Thập Đại Tiên Môn chuyển lực chú ý sang những chuyện khác, ta liền tống hắn vào núi Trần Tắc.
Chẳng lẽ chính là khi đó? Ta muốn đi tìm Lạc Minh Hiên, ngại mang theo hắn sẽ phiền phức, tống hắn lên núi Trần Tắc, khiến hắn sinh lòng oán hận ta?
Ta lắc lắc đầu, hiện giờ không phải là lúc nghĩ tới Mặc Thanh. Ta khoát tay, xoa đầu Chỉ Yên một cái: “Đừng làm như hai chúng ta đang sắp sinh ly tử biệt vậy, ta sẽ không sao, cũng không để cho thân thể ngươi gặp chuyện gì. Chứ không ngươi nghĩ ta kéo cái kẻ đang ở phòng cách vách kia tới đây làm chi? Liều mạng là chuyện của hắn.”
Ta nói xong, không nghe Chỉ Yên nói thêm điều gì nữa, lập tức nhập vào thân thể của nàng.
Vừa bước ra ngoài, ta vừa suy nghĩ, hiện tại Mặc Thanh đang có thương tích trong người, lần trước ở núi Linh Đình đại náo một trận, chỉ sợ là vết thương trên người hắn tái phát; giờ lại đang ở Cẩm Châu thành, thủ phủ tiên môn; đến địa bàn của Giám Tâm môn gây chuyện vốn là hành động xâm nhập vào động hổ. Đêm nay trong Cẩm Châu thành lại có cấm thuật, chẳng may chuyện không thành, cũng không cách nào rời đi ngay được.
Nghĩ như vậy, ta dừng lại ở trước cửa phòng của Mặc Thanh.
Ta thật sự muốn để cho hắn vì đi báo thù cho ta mà chịu ૮ɦếƭ sao?Nhưng tại sao lại không chứ?
Rõ ràng mục đích ban đầu của ta chính là Gi*t Mặc Thanh, để cho hắn và Giám Tâm môn đồng quy vu tận, để cho Lạc Minh Hiên không cách nào thức tỉnh, đây không phải là kết cục tốt nhất ư? Ta không cần tốn nhiều sức lực đã diệt trừ được một đống kẻ thù…
Tại sao ta còn do dự?
Trong Giám Tâm môn, lúc này Liễu Tô Nhược và Liễu Nguy đang hại Thẩm Thiên Cẩm, Cầm Du thân là lệ quỷ cũng đang liều mạng ngăn cản, mà ta đứng ở trước cửa phòng của Mặc Thanh đấu tranh tư tưởng.
Trong lúc ta còn đang do dự, một tiếng “két” bất chợt vang lên, cửa phòng bị người mở ra từ bên trong.
Áo bào màu đen xuất hiện, ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô song kia, thoáng chốc luống cuống, tựa như hôm qua ta hôn lên môi Mặc Thanh vậy, khiến ta ngây ngốc tại chỗ.
Ta ngây người nhìn hắn, cứ đứng ở trước cửa phòng lẳng lặng đối mặt với nhau.
Mặc Thanh nói: “Bên trong Giám Tâm môn có chuyện khác thường.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắn gọi thần trí của ta trở về, mà tất cả lý trí của ta đều đang kêu gào: phải nắm chắc thời gian, nắm chắc thời gian, câu dẫn hắn, để hắn đi cứu Thẩm Thiên Cẩm, tiện thể Gi*t luôn Liễu Tô Nhược và Liễu Nguy.
Ánh mắt ta rơi trên Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, dường như có thể nhìn thấu vạt áo, xuyên qua da thịt của hắn, trông thấy vết thương chồng chất sau lưng hắn.
“A… À, đúng. Sư phụ, làm sao ngài biết?”
“Gần đây ta có nghiên cứu một chút về mấy chuyện liên quan đến quỷ thần.”
Nghe hắn nói như vậy, ánh mắt ta chợt chuyển, nhìn vào đôi đồng tử đen nhánh của hắn. Nghiên cứu một chút về mấy chuyện liên quan đến quỷ thần…. Ở ngoài Giám Tâm môn, cách xa như vậy mà vẫn có thể nhận ra hơi thở của lệ quỷ đang quấy phá, có lẽ nào… tối hôm qua, lúc ta ᴆụng vào môi hắn, hắn lại mở mắt…
Là vì trên môi có cảm giác sao?
Là cảm giác gì, hơi lành lạnh phải không?
Ta bị ý nghĩ của chính mình dọa cho nội tâm không ngừng dao động. Ta mạnh mẽ tỉnh táo lại, ngăn lại sự xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: “Sư phụ, ta vừa mới nằm mơ.”
“Mơ thấy gì?”
Ta nói: “Phụ thân của ta về báo mộng cho ta, nói là Liễu Nguy của Giám Tâm môn đã Gi*t ૮ɦếƭ ông ấy, bởi vì bọn họ muốn dùng máu của ông ấy để giúp cho một người sống lại.”
Nụ cười nhàn nhạt của Mặc Thanh ngưng lại, nói ra ba chữ: “Lạc Minh Hiên?”
Ta sửng sốt: “Làm sao sư phụ biết?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt lạnh thấu xương cùng sát khí tản ra khiến cho ta cảm thấy có chút đáng sợ. Tình huống này thoạt nhìn… hình như Mặc Thanh cũng có thù oán gì đó với Lạc Minh Hiên?
“Bọn họ đừng mơ tưởng.”
Mặc Thanh nghiến răng nói ra bốn chữ này, ta thầm nghĩ trong lòng, Lạc Minh Hiên là Kim Tiên, khi còn sống hắn đã chèn ép ma tu rất nhiều, cho nên mới khiến cho Ma đạo ở thế yếu. Nhưng từ sau khi Lạc Minh Hiên “૮ɦếƭ”, mặc dù vẫn còn Thập Đại Tiên Môn nhưng lại Quần Long Vô Thủ (*), ta thống lĩnh Vạn Lục môn nổi dậy trong vạn ma, Ma đạo nhất thời mạnh lên, cho đến hiện tại, Mặc Thanh quản lý Vạn Lục môn những năm này, đưa ma đạo ma tu càng ngày càng hợp quy tắc. Hiển nhiên muốn trước khi đăng ngôi, nối tiếp oai phong của Ma vương hàng ngàn năm trước(*) Quần long vô thủ: rắn mất đầu.
Lúc này, hắn không hy vọng Lạc Minh Hiên thức tỉnh, không muốn tăng thêm kẻ địch cho bản thân cũng là chuyện bình thường.
“Nàng ở lại đây.”
Mặc Thanh nói với ta một câu như vậy rồi lập tức xoay ngườ, phất ống tay áo một cái, cửa sổ lầu trên của khách điếm mở rộng ra, gió đêm lùa vào. Biết hắn muốn đi, ta vội vàng đuổi theo sau: “Sư phụ! Quan Vũ lâu Thẩm Thiên Cẩm cũng ở trong đó, cần phải cứu nàng ra!”
“Được.”
Một câu trả lời kiên định, không có nghi ngờ, cũng không hề hỏi ta tại sao ta lại biết, tại sao phải đi cứu nàng. Hắn chỉ vì một câu nói của ta mà đơn độc bước vào trong động hổ.
Ta đứng ở bên cửa sổ, nhìn bộ hắc bào của Mặc Thanh biến mất trong đêm tối, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn không ở lại đây theo lời hắn căn dặn.
Ta tự nói với bản thân, ta không thích cảm giác gửi gắm hi vọng của mình ở trên người kẻ khác, cho dù là tên tiểu tử Mặc Thanh này.
Ta bay qua cửa sổ, nhảy vào trong đêm tối, dưới tình huống thuật di chuyển đang bị phong bế, ta đành phải cưới gió đi về phía trước. Lúc sắp bước vào Giám Tâm môn, ta chợt thấy một đạo ma khí quét ngang, ngay sau đó một luồng ánh sáng nổ tung ở giữa luồng khí đen đó, hai luồng lực đối nghịch nhau phát ra tiếng nổ vang động trời, giống như sét đánh trên mặt đất bằng phẳng, trực tiếp xé rách màn đêm an tĩnh ở Cẩm Châu thành.
Ta biết Mặc Thanh đang cùng với đám người của Giám Tâm môn đánh nhau.
Nhìn mức độ kịch liệt thế này, không phải là Liễu Tô Nhược thì cũng chính là Liễu Nguy.
Mà cùng lúc đó, ánh sáng mãnh liệt xuất hiện trên bầu trời Cẩm Châu thành, đó là ngự ma trận bao phủ Cẩm Châu thành cảm nhận được ma khí của Mặc Thanh nên bắt đầu khởi động.
Ta bay trên không trung, quay đầu lại nhìn thì thấy cả một tòa thành rộng lớn, vừa rồi còn thanh tịnh an tĩnh, giờ phút này nhà nhà đều rực sáng ánh đèn.
Đây chính là doanh trại địch, ở trong này, dường như ngay cả không khí cũng đối địch với ngươi, không có bất kỳ ai là bạn, khắp nơi đều khiến cho người ta cảm thấy được cô độc, hơn nữa còn tràn ngập địch ý.
Ta kéo Mặc Thanh vào tình cảnh như thế này, để cho hắn giao chiến với người khác.
Đến tận giờ phút này, rốt cục ta cũng phải thừa nhận một suy nghĩ đã chiếm cứ lấy một góc nội tâm của ta —
Ở trong tình cảnh này, ta không có cách nào để mặc Mặc Thanh một mình tác chiến, ta không có cách nào bỏ rơi đồng bạn của ta.
Trong lòng ta, đã theo bản năng xếp hắn vào nhóm người một nhà rồi.
Một mình ta lao vào Giám Tâm môn.
Ở bên ngoài sương phòng phía đông, Mặc Thanh và Liễu Nguy đang chiến đấu kịch liệt. Liễu Nguy không chiếm được thượng phong, nhưng lão ta dựa vào chuyện đang ở trong Giám Tâm môn, có trận pháp hỗ trợ, còn có Tiên kiếm dùng mãi không hết. Những thanh kiếm này ẩn trong từng chỗ trong Giám Tâm môn, Liễu Nguy điều khiển kiếm, thỉnh thoảng khuấy động trận pháp, mượn lực của Tiên kiếm để chống lại Mặc Thanh.Ta tạo ra một kết giới hộ thể, tránh ở một bên theo dõi, phát hiện ra chiêu thuật của Liễu Nguy, lão ta căn bản không có ý định quyết chiến với Mặc Thanh, mà chỉ đang cố gắng trì hoãn thời gian mà thôi. Lão đang dẫn Mặc Thanh càng lúc càng đi xa ra khỏi sương phòng!
Khi nãy Mặc Thanh đi gấp, ta còn chưa kịp nói rõ ràng nguyên nhân với hắn, hắn chỉ biết là ta bảo hắn cứu Thẩm Thiên Cẩm, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc Thẩm Thiên Cẩm đang ở chỗ nào, cũng không biết đám người Giám Tâm môn muốn dùng Thẩm Thiên Cẩm để làm cái gì.
Ta tìm cơ hội, thừa dịp Mặc Thanh dốc sức áp chế Liễu Nguy, nhảy vào trong sương phòng.
Một cước đạp tung cửa phòng ra,Thẩm Thiên Cẩm ở trong phòng đang dùng tay che lại vết thương trên cổ không ngừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt suy yếu đứng ở góc phòng. Liễu Tô Nhược cầm kiếm đứng ở trước mặt nàng, chuẩn bị đâm một đao xuống, chấm dứt tính mạng của Thẩm Thiên Cẩm. Ta tiện tay chộp lấy bồn hoa Vân Trúc ở bên cạnh ném vào bên trong. Bồn hoa liệng một vòng trên không trung, “bốp” một tiếng nện vào mu bàn tay của Liễu Tô Nhược, khiến trường kiếm đi lệch hướng, đâm vào bức tường ngay cạnh tai Thẩm Thiên Cẩm.
Mũi kiếm chọc thẳng vào tường, phải hơn ba tấc, có thể thấy ả ta dùng lực lớn đến mức nào.
Động tác đá cửa của ta quá lớn, chiêu thức ném bồn hoa lại gấp gáp, Liễu Tô Nhược lập tức quay đầu, hung hăng trừng ta: “Lại là người nào dám phá hỏng đại sự của ta!”
Chữ “lại” này có thể nói là dùng thực tài tình, nơi này chỉ có hai nữ nhân, Thẩm Thiên Cẩm là người bị hại chưa nói tới chuyện phá đám, mà ta là người “Lại tới phá hỏng”, thì rất có thể là đã có ai đó tới phá hỏng chuyện tốt của ả một lần.
Ta lạnh lùng cười một tiếng: “Lão yêu bà, ngươi hại ૮ɦếƭ phụ thân ta, chẳng lẽ ta không thể tới đây để báo thù hay sao?”
Ta nhập nhờ vào thân thể của Chỉ Yên, kêu ả một tiếng “lão” vốn là chuyện đương nhiên, nói ra cũng thấy hợp tình hợp lý. Liễu Tô Nhược nghe vậy, mặt có hơi ngẩn ra, nhưng quả nhiên không hổ là lão yêu bà, ả lạnh lùng hừ một tiếng: “Thì ra là nữ nhi của Cầm Du. Ta còn đang buồn phiền vì không có cách nào tìm được ngươi, ngươi lại tự đưa mình tới cửa. Lần này thì tốt rồi, ta không cần đến vật thay thế này nữa.”
Ả rút trường kiếm trên vách tường ra, đúng lúc này, Thẩm Thiên Cẩm xụi lơ ở góc tường mở một thuật pháp trong lòng bàn tay, thân hình khẽ động, nhanh chóng đứng chắn trước người ta. Nàng đưa tay ngăn ta lại, bảo vệ ta ở phía sau, sắc mặt tái nhợt, giọng nói khàn khàn, nhưng sống lưng vẫn đứng thẳng tắp. Nàng nói: “Mau đi đi, đi gọi bá phụ của ngươi tới giúp đỡ.”
Ồ, nàng cũng biết cơ à.
Mà thực ra thì cũng không có gì kỳ lạ, Thập Đại Tiên Môn vốn dĩ luôn giao lưu với nhau, với thân phận của Chỉ Yên đương nhiên sẽ thỉnh thoảng gặp mặt các Chưởng môn của Thập Đại Tiên Môn, quen biết cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều, ta không phải là gà con.
Ta chặn tay của Thẩm Thiên Cẩm, từng bước đến trước người nàng, mở miệng nói: “Thôi đừng ra vẻ nữa, thương thế của ngươi như vậy cũng không phải là đối thủ của bà ta đâu.” Tay của ta nắm lấy chuôi kiếm bên hông, nhìn thẳng vào ánh mắt đang đánh giá của Liễu Tô Nhược, rút thanh kiếm chớp lóe thiên lôi ra khỏi vỏ.
Ánh mắt của Thẩm Thiên Cẩm ngưng trọng, mà Liễu Tô Nhược ở phía đối diện cũng nheo mắt lại: “Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm.” Ả cười một tiếng, “Tiểu cô nương, ngươi cho rằng có Thiên kiếm này thì có thể hoành hành ở Tiên môn, đối nghịch với ta được sao?”
Ta cũng cười một tiếng: “Hoành hành ở Tiên môn có chút khó khăn, nhưng đối nghịch với ngươi thì vẫn thừa.”
Liễu Tô Nhược nhìn ta chằm chằ, ánh mắt trở nên hung ác sắc bén: “Tiểu cô nương nhà ngươi, đi Vạn Lục môn về lại học được điệu bộ mà ta ghét nhất, đúng là khiến cho người ta chán ghét.”
Nói xong, ả bất ngờ tấn côn, Bạch Thủy Giám Tâm kiếm trong tay cực kỳ xinh đẹp, một kiếm đâm thẳng muốn lấy mạng ta. Ta đẩy Thẩm Thiên Cẩm sang bên cạnh, nghiêng người tránh thoát lưỡi kiếm xông tới, thân thể của ta cũng khẽ loạng choạng. Liễu Tô Nhược cười cười, tay còn lại không cầm kiếm khẽ động một cái.
Sau lưng nhất thời có một sát khí đánh tới!
Ta biết chiêu pháp của ả, đây là tuyệt kỹ Gi*t người bất ngờ của Liễu Tô Nhược. Ả ta vốn có hai thanh kiếm, một thanh đeo bên người là hùng kiếm, một thanh treo cao trên bầu trời là thư kiếm. Bình thường ả đi đến chỗ nào, thư kiếm liền bay theo tới đó, mà người thường căn bản không phát hiện ra điểm này. Vào lúc động thủ ả chỉ cần nhẹ phẩy tay một cái, thư kiếm trên bầu trời lập tức phóng xuống, khiến cho người ta không kịp trở tay đã bị Gi*t ૮ɦếƭ.
Ả thích nhất là chiêu pháp âm độc bí ẩn như thế.
Nhưng ả lại không Gi*t được ta, cho dù là hiện tại ta đang trong thân thể của Chỉ Yên.
Ta đưa Lục Hợp kiếm ra phía sau chống đỡ, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, không cần nhìn ta cũng biết, đây là âm thanh va chạm giữa Lục Hợp kiếm và thư kiếm của Liễu Tô Nhược.
Ta nhìn chằm chằm ả, cổ tay khẽ động, thuận thế mượn lực chống đỡ, trực tiếp khẽ quấn ở sau lưng, xoay thư kiếm Liễu Tô Nhược một vòng, rồi vung mạnh vứt cho ả ta: “Trả lại cho ngươi.”
Lần này đổi thành Liễu Tô Nhược bị Gi*t không kịp trở tay, hai mắt ả ta trợn trừng, khó khăn lùi hai bước, tránh thoát thư kiếm, nhưng vẫn bị mũi kiếm cắt qua cánh tay, máu tươi tức khắc chảy ra. Ả miễn cưỡng bắt lại được thư kiếm.
Ta khinh thường trong lòng, bao nhiêu năm trước, lúc ta đến hôn lễ của ả Gi*t Lạc Minh Hiên thì ả cũng dùng đúng chiêu này, mà ta cũng đối phó với ả y như thế. Chẳng qua lúc đó tu vi của ta cực cao, tốc độ nhanh hơn nhiều, trực tiếp dùng thư kiếm ghim thẳng vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của ả. Giờ nhìn lại thì thấy, nhiều năm như vậy rồi, ta đã đổi sang một thân thể mới mà ả vẫn không có tiến bộ một chút nào.
Ngu xuẩn đến đáng sợ.
Ta cầm Lục Hợp kiếm, lạnh lùng đứng nhìn ả, bên ngoài Mặc Thanh và Liễu Nguy vẫn đang chiến đấu kịch liệt, ánh sáng trên không trung càng lúc càng mạnh, có không ít đồ đệ của Giám Tâm môn gia nhập vào trận chiến. Bên ngoài càng náo nhiệt, tiếng động càng lớn thì càng làm nổi bật sát khí đang bắt đầu khởi động trong tiểu viện an tĩnh.
Mặt của Liễu Tô Nhược lúc sáng lúc tối do ánh sáng lóe lên ở bên ngoài, ánh mắt có ba phần u tối. Ả nắm chặt Thư Hùng Song Kiếm trong tay, giọng nói trầm thấp tựa như mang theo oán hận ẩn sâu trong nội tâm đã nhiều năm.
“Tiểu cô nương, ngươi khiến ta… nhớ lại một chuyện vô cùng không vui.”
“Ồ.” Ta nói, “Vậy ngươi tự điều chỉnh lại cảm xúc đi.”