Trở về núi Trần Tắc, ta đưa Mặc Thanh và Tư Mã Dung đến thẳng nơi ở của Cố Hàm Quang.
Vừa đặt chân vào trong viện, Cố Hàm Quang choàng một cái áo lông chồn trắng muốt, thân hình nhỏ nhắn, mặt vẫn còn đang ngái ngủ, tóc tai rối bời, thoạt nhìn có chút khả ái. Nhưng hắn vừa quét mắt nhìn qua sắc mặt của Tư Mã Dung và Mặc Thanh một lượt thì lập tức trở nên tỉnh táo, ánh mắt còn toát ra vài phần sắc bén. Hắn khẽ nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Mặc Thanh nói: “Trị thương cho hắn.”
Cố Hàm Quang hỏi ngược lại một câu: “Trị cho hắn hả?”
“Trị cho hắn.” Giọng nói hết sức kiên định. Cố Hàm Quang mấp máy môi, nhanh chóng trở về phòng lấy kim châm ra.
Ta liếc mắt nhìn cái lưng của Mặc Thanh một cái, hắn vẫn đứng thẳng tắp như cũ, nếu không phải sắc môi có chút tái nhợt thì đúng là không thể nhìn ra hắn khác so với lúc bình thường ở điểm nào.
Ta nói với Mặc Thanh: “Sư phụ, lúc trước ở tiểu viện bên Phong Châu thành hình như có một vài thứ bị lấy ra, ta đi coi thử xem sao, lát nữa sẽ trở lại.”
Không để cho Mặc Thanh có cơ hội hỏi thêm, ta dùng thuật di chuyển rời đi trong nháy mắt.
Ta biết, nếu ta còn tiếp tục đứng ở chỗ đó nữa thì có lẽ Mặc Thanh sẽ không chịu để cho Cố Hàm Quang trị thương. Hắn muốn giấu ta thương thế của hắn... Không muốn để ta biết hắn bị thương là vì đi lấy Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm, sợ ta cầm kiếm lại không an lòng.
Ta đặt chân xuống tiểu viện của Tư Mã Dung, ngó ra thấy đám người tụ tập ở đầu hẻm đã giải tán, bên trong có một vài Ám La vệ đang dọn dẹp sửa sang lại các thứ. Nhìn thấy ta, bọn họ đều cúi đầu chào một cái, không nói gì nhiều, chỉ tập trung hoàn thành công việc của mình. Ta đi vòng ra hậu viện, giấu thân thể của Chỉ Yên ở phòng chứa gỗ rồi tách hồn phách ra ngoài, lệ khí tản ra khắp tiểu viện vẫn còn dày đặc.
Mà Tiểu Viên Kiểm kia lại không thấy chúi đầu vào tường tìm cách bay ra ngoài nữa, ta ở ngoài sân tìm kiếm một vòng, sau đó mới bay vào nhà chính. Vừa vào đã thấy Tiểu Viên Kiểm đang ngồi trên chiếc xe lăn của Tư Mã Dung, ôm chặt lấy hai chân, chôn mặt ở giữa đầu gối, oán khí như mây đen không ngừng tràn ra: “Trả lại cho ta... Trả chàng lại cho ta.” Nàng không ngừng lẩm bẩm một câu này.
“Tư Mã Dung đã được cứu về rồi.”
Ta vừa dứt lời, nàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn ta, mà bộ dạng của nàng lại làm cho ta giật mình hết hồn. Tóc đen xõa tung, giống như những đám mây oán khí ngưng tụ, cả gương mặt ướt đẫm huyết lệ, đôi mắt chỉ toàn một màu đen không có lòng trắng, làn da trắng bệch, hai môi đen sậm, bàn tay ôm lấy đầu gối với những cái móng thật dài. Dáng vẻ này quá đáng sợ.
Ta đè lại cảm xúc, tận lực tỏ ra bình tĩnh nói với nàng: “Hắn được cứu về rồi, nhưng thân thể có chút khó chịu nên ở lại núi Trần Tắc nghỉ ngơi một lát. Tới khi trời sáng hắn sẽ quay về đây”
Nghe được những lời này, đôi mắt toàn màu đen của Tiểu Viên Kiểm chậm rãi biến đổi, từ từ khôi phục lại giống như bình thường: “Trời sáng sẽ trở về sao?”“Ừ, trời sáng sẽ về, đợi thêm một canh giờ nữa là được.”
“Đợi thêm một canh giờ...” Nàng nhìn sắc trời bên ngoài một chút, sau đó lại tiếp tục chôn mặt vào đầu gối, “Ta chờ, A Dung, ta chờ chàng.”
Trấn an Nguyệt Châu xong, để tránh cho Ám La vệ sinh ra nghi ngờ, ta vội vàng nhập vào thân thể của Chỉ Yên, rời khỏi hậu viện. Nghĩ tới có thể Cố Hàm Quang sẽ thay thuốc và băng bó cho Mặc Thanh mất một lúc nữa, cho nên ta cũng không vội vàng trở về.
Bước vào nhà chính, ta giúp Ám La vệ nhặt mấy tờ giấy rơi tán loạn ở trên mặt đất; bỗng thấy có một tờ ghi toàn những ký hiệu nguệch ngoạc khó hiểu, ta chưa từng nhìn thấy chúng bao giờ. Không phải tiên cũng chẳng phải ma, nhưng lại mơ hồ toát ra vài phần tà khí. Là trò chơi mới của mấy người trẻ tuổi hiện nay à?
Ta gọi một Ám La vệ lại gần hỏi: “Đám người tới bắt cóc có lai lịch gì, điều tra đến đâu rồi?”
“Hồi cô nương, đoán chừng là người của tiên môn, nhưng công pháp của bọn họ khá kỳ lạ, không rõ là xuất thân từ môn phái nào; mà kẻ chỉ điểm cụ thể là ai, đến nay còn chưa rõ.”
Ta gật gật đầu, giơ tờ giấy ở trên tay ra cho hắn xem: “Ngươi có biết những ký hiệu này không?”
Ám La vệ lắc đầu một cái.
Ta cho hắn lui, một mình ở lại trong phòng tìm kiếm thêm một lát, lại tìm được mấy tờ giấy nữa cũng vẽ những ký hiệu tương tự. Ta nghĩ hiện giờ tinh thần của Tiểu Viên Kiểm không ổn định cho lắm, có hỏi nàng thì cũng không tra ra được manh mối gì, vậy cứ trở về núi Trần Tắc, trực tiếp hỏi Tư Mã Dung cho xong.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, trời sáng nhanh quá. Không còn thời gian để trì hoãn nữa, ta sử dụng thuật di chuyển lập tức có mặt ở tiểu viện của Cố Hàm Quang, nhưng ta không đi vào bên trong ngay mà đứng ở ngoài cửa nghe tiếng Tư Mã Dung nói chuyện. Chắc là việc trị thương cũng đã ổn thỏa cho nên mới có thời gian tán gẫu như thế này.
Ta đẩy cửa đi vào. Tư Mã Dung đang nói: “... Có lẽ là người của tiên môn.”
Cố Hàm Quang nhìn ta một cái, hiển nhiên, hắn cảm thấy tình huống hiện giờ không thích hợp cho một đệ tử tiên môn như ta xuất hiện ở chỗ này. Nhưng Mặc Thanh và Tư Mã Dung đều không nói gì, hắn cũng trầm mặc không lên tiếng.
Ta liếc mắt nhìn qua Mặc Thanh một lượt, dưới ánh nến, sắc mặt của hắn đã khá hơn một chút, sau đó ta mới quay đầu lại nghe Tư Mã Dung nói tiếp, “Ta nghe loáng thoáng bọn họ nói mấy câu, hình như là hiểu lầm ta có Thuật Hồi Sinh.”
Với tư cách là một thần y, Cố Hàm Quang cười khẩy chế nhạo: “Thuật cải tử hồi sinh ấy hả?”
Tư Mã Dung cũng bất đắc dĩ cười cười: “Mấy năm nay sống ở Phong Châu thành, ta chế ra vài tên Mộc Đầu Nhân, hoạt động rất linh hoạt, liền có người truyền ra ngoài là ta có thể giấu hồn phách của người ૮ɦếƭ vào trong cọc gỗ, từ đó giúp người ta sống lại. Tuy rằng.. đúng là lúc mới đầu ta cũng có ý định đó.”
Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.
“Là mấy thứ này phải không?” Ta cầm tờ giấy vừa mang về giơ lên trước mặt Tư Mã Dung, “Đây là phương pháp ngươi định làm cho người ta cải tử hồi sinh?”Tư Mã Dung nhìn lướt qua, cười khổ: “Đúng thế. Những người đó tới tìm ta, đoán chừng cũng là vì cấm thuật trong truyền thuyết đi. Năm đó ta còn giữ lại xác của Nguyệt Châu, nhưng về sau ta phát hiện, trên đời này không hề có cái gọi là thuật pháp cải tử hồi sinh nào cả. Nếu có thì những người như chúng ta cũng không có cách nào chạm đến được.”
Ta không lên tiếng.
“Lúc mới đầu ta thực sự không cam tâm, bất luận thế nào cũng muốn tìm ra được biện pháp để vãn hồi, để đền bù. Nhưng cuối cùng cũng đành phải chấp nhận. Ta muốn tìm cách đưa Nguyệt Châu trở về, nhưng nàng... có lẽ đã không còn muốn ở bên cạnh ta nữa. Hoặc cũng có thể hiện tại nàng đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi, nghĩ như vậy, ta liền đưa thi thể của nàng đi an táng. Thời gian trôi qua, coi như đã từ bỏ.” Tư Mã Dung nhìn ta một cái, “Từ nay về sau, cho dù có xảy ra chuyện gì khiến lòng ta gợn sóng, ta cũng không quấy nhiễu nàng thêm nữa.”
Ta lặng lẽ một hồi, sau đó nghiêm túc nói với hắn: “Ngươi có thể hoá vàng mã cho nàng.”
Tư Mã Dung bật cười: “Được.” Hắn chuyển ánh mắt về phía Cố Hàm Quang: “Hàm Quang, phải làm phiền ngươi đưa ta về Phong Châu thành rồi.”
Cố Hàm Quang nhíu mi: “Về nhanh vậy à?”
“Ta không dám nán lại lâu ở núi Trần Tắc.”
Cố Hàm Quang im lặng trong chốc lát, sau đó dẫn Tư Mã Dung rời đi.
Lúc này ta mới dời ánh mắt lên gương mặt của Mặc Thanh, mở miệng hỏi hắn: “Sư phụ, tại sao Tây Sơn chủ lại không dám nán lại lâu ở núi Trần Tắc?”
“Hắn cho rằng Môn chủ tiền nhiệm ૮ɦếƭ là vì lỗi lầm của hắn. Sau khi giúp ta ổn định lại thế cục của Vạn Lục môn, hắn ngay lập tức rời khỏi đây, từ đó tới nay không quay về nữa.”
“À.” Ta đảo mắt một vòng, khách sáo nói, “Tây Sơn chủ đối xử với ngài thật tốt.”
Mặc Thanh liếc ta một cái: “Hắn là sư đệ đồng môn của ta.”
Ta: “Hửm?”
Cái gì, còn có chuyện này nữa hả? Sao ta lại không biết?
À, mà nghĩ lại một chút thì chuyện đó đúng là có thể xảy ra đấy... Ban đầu ta nhặt được Mặc Thanh, luôn dẫn theo hắn bên người; sau đó ta thành lập Vạn Lục môn, tùy tiện chọn một vị sư phụ cho hắn. Tiếp nữa lại nhặt được Tư Mã Dung, rồi lại tùy tiện chỉ một vị sư phụ...
Hóa ra vị sư phụ mà ta tìm cho bọn hắn, tùy tùy tiện tiện không ngờ lại đúng là một người!
Chẳng trách mà tình cảm của hai người họ lại tốt như vậy. Đây cũng có thể coi là duyên phận mà ta tạo nên đi.
Nhưng nghĩ cũng lạ, rõ ràng về sau Tư Mã Dung leo lên được vị trí Tây Sơn chủ, hắn với Mặc Thanh thân thiết như thế, vì sao lại không kéo Mặc Thanh lên cùng? Tuy rằng năm đó trong cơ thể Mặc Thanh có phong ấn dành riêng cho con trai của Ma vương, để lại sẹo đen chằng chịt trên mặt hắn, khó có thể tu hành, cùng lắm cũng chỉ được coi là một ma tu chăm chỉ; nhưng nếu Tây Sơn chủ chủ động cất nhắc, sắp xếp cho hắn một chức vụ nhàn tản, cũng đâu phải là vấn đề to tát gì.Còn nhẹ nhàng, ổn thỏa hơn nhiều so với việc trông coi sơn môn! Phải biết rằng, sơn môn năm đó không phải là nơi gió xuân dồi dào, cây cối xanh ngắt như bây giờ đâu...
Pháp trận nóng lạnh luân chuyển khiến cho phía trước sơn môn không có lấy một ngọn cỏ dại, môi trường cực kỳ khắc nghiệt chẳng khác nào tới ngày tận thế.
Với tính tình của Tư Mã Dung, đến vị trí Vạn Lục Môn chủ còn trợ giúp cho Mặc Thanh ngồi được yên ổn, vậy tại sao năm đó lại không giúp đỡ hắn đây...
Hay là nói, chính bản thân Mặc Thanh không muốn rời đi chỗ khác?
Ta còn chưa kịp hỏi thì Mặc Thanh đã liếc mắt nhìn ra bên ngoài, mở miệng nói: “Trở về thôi. Tối nay mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn kéo ta trở lại Vô Ác điện trong nháy mắt, lúc hắn muốn xoay người rời đi, ta vội vàng giữ hắn lại: “Sư phụ.” Ta nhìn hắn, gằn ra từng chữ, “Ngài cũng phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.”
Mặc Thanh ngẩn ra, ánh mắt dịu đi: “Ta biết rồi.”
Trở về Trạc Trần điện, chờ đợi ta chính là Chỉ Yên với lửa giận ngút trời, nàng thẳng tay chỉ vào mũi ta mắng to: “Lộ Chiêu Diêu! Ngươi thật là quá đáng! Sao ngươi có thể bỏ ta lại một mình chứ? Nếu chẳng may ta...”
Ta đặt thân thể của nàng ở trên giường, lăn một vòng thoát hồn ra ngoài, sau đó nằm ở một bên, vô lực vẫy vẫy tay: “Đừng làm ồn nữa, ta phải đi ngủ, ngươi ngồi thiền đàng hoàng cho ta.” Nhắc tới cái này, đột nhiên ta mới nhớ Mặc Thanh đã từng nói với ta: sau mười ngày thì đến tìm hắn lấy một viên Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan. Mấy hôm vừa rồi bận rộn lo làm việc khác nên quên bẵng đi mất. Ta quay đầu sang nhìn Chỉ Yên, “Ngươi đi tìm Lệ Trần Lan...”
Ta dừng lại một chút: “Mà thôi, ngày mai đến tìm hắn sau vậy.”
Ta muốn để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng mà... Tại sao ta phải để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt? Rõ ràng hắn càng mệt mỏi, càng bị thương nặng, càng không thể phục hồi thì càng có lợi cho ta cơ mà!
Ta ngồi bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chỉ Yên chăm chăm: “Không, ngươi cứ đi...” Ta cắn răng, cuối cùng chỉ thốt ra ba chữ “Thôi quên đi.” Lần này, ta nằm im ở trên giường, lần đầu tiên phát hiện ra hồn thể cũng có những lúc cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Chỉ Yên ở bên cạnh thì thầm, “Lộ Chiêu Diêu, sao ngươi đổi ý xoành xoạch thế? Tối hôm qua ngươi đi đâu vậy? Thực sự là không quay lại đón ta nha? Ta chờ ngươi lâu ơi là lâu!”
Ta không để ý nàng, tiếng nàng lầm rầm thổi gió ngay bên tai làm đầu óc ta tràn ngập hình ảnh dưới cơn mưa trên đỉnh núi Linh Đình, Mặc Thanh cầm chặt lấy tay ta...
Ta lại bật người ngồi dậy.
Chỉ Yên giật mình: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì...”
“Ta đến chợ quỷ đây!”
Chỉ Yên ngẩn ra: “Nhưng trời sắp sáng rồi...”
“Ta tự mình bay đến đó, tốt nhất là ngươi nên tập trung ngồi thiền cho ta, buổi chiều thì đi kiếm người hoá vàng mã, không được lười biếng đâu đấy!”
Chỉ Yên chớp mắt một cái, bay đuổi theo ta: “Ta chỉ oán giận ngươi mấy câu thôi mà, có thực sự trách ngươi đâu cơ chứ. Việc gì ngươi phải tự trừng phạt mình...”
Ta liếc xéo nàng: “Bắt nạt được ngươi, ta cười còn không kịp, mắc mớ gì phải tự trừng phạt mình?” Ta thản nhiên nói thẳng khiến cho Chỉ Yên nhất thời nghẹn họng, “Ta đi làm chút chuyện riêng, ngươi ở lại đây đi.”
Ta rời khỏi Trạc Trần điện, không nhịn được đổi hướng bay về phía tẩm điện của Mặc Thanh nhìn thử xem thế nào, thấy hắn thực sự đang ngồi ở trên giường tĩnh tọa điều chỉnh khí tức, ta khẽ cong khóe miệng, xoay người bay tới chợ quỷ.
Ta phải đi hỏi thăm tin tức một chút, thuật cải tử hồi sinh mà Tư Mã Dung nhắc đến, rốt cuộc là có khả năng thực hiện được hay không; cả đám người tiên môn bắt cóc Tư Mã Dung đến núi Linh Đình kia nữa, rốt cuộc bọn họ có lai lịch gì.