Lan Đạo Uy dẫn Phương Tử Cầm đến một nhà hàng nhỏ gần nhà để dùng cơm.
Trong lúc ăn cơm, hai người đều không nói chuyện với nhau. Lan Đạo Uy nhìn cô thật lâu nhưng Phương Tử Cầm hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Những hành động thất thường vừa rồi vẫn khiến cô ảo não không thôi, bây giờ cô không thể lại mất mặt, cô phải tìm thời gian để nghĩ kế hoạch, chỉ nghĩ đến tương lai ngày nào cũng bị Lan Đạo Uy khống chế, cô liền cảm thấy thật tức khí.
“Buổi chiều tôi phải về công ty một lát, có thể về trễ một chút.” Lan Đạo Uy bỗng nhiên nói.
Phương Tử Cầm liếc nhìn anh một cái không trả lời.
“Cả buổi chiều em có thể làm việc của em nhưng buổi tối bảy giờ, em phải chuẩn bị cùng tôi tham dự tiệc của hội liên minh ngân hàng, tôi sẽ về đón em.” Lan Đạo Uy nhìn chằm chằm vào mắt của Phương Tử Cầm, dường như muốn từ ánh mắt của cô tìm ra điều gì đó.
Phương Tử Cầm đẩy ghế ra khỏi bàn ăn, nhìn anh mỉm cười, “Xin tuân lệnh anh, tiên sinh.” Lời nói mơ hồ tràn ngập sự châm chọc và khiêu khích.
Lan Đạo Uy cúi người về phía trước, đưa một tay ra trêu chọc đôi môi của cô.
“Đừng nghĩ muốn chọc giận tôi, em gánh không nổi hậu quả cơn giận của tôi đâu.” Anh nói cực kỳ nhẹ nhàng, ngón trỏ cũng nhanh chóng tiến vào miệng trêu chọc cái lưỡi đinh hương của cô. Trong mắt hiện ra vẻ ham muốn trắng trợn, một phút cũng không rời nhìn chằm chằm vào cô.
Phương Tử Cầm cực lực trấn định bản thân, hai gò má bị đốt nóng hồng rực lên. Ngón tay anh dường như có ma lực, đốt nóng ý chí lạnh như băng của cô. Cô thiếu chút nữa muốn hòa quyện ngón tay anh vào trong lưỡi cô.
Đang lúc toàn thân cô nóng lên, mê hoặc không thôi. Lan Đạo Uy rút ngón tay ra, ánh mắt dán vào cô, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh lấy ngón tay đưa lên môi mình hôn.
Trời đất! Nhiều động tác khiêu khích gợi tình, Phương Tử Cầm không chịu được ngọn lửa trong mắt anh, chật vật hạ mắt xuống.
Vì sao mỗi lần cùng anh giao đấu, cô đều luôn phải ở thế hạ phong, anh đều có thể hóa giải mọi công kích của cô? Phương Tử Cầm không phục nghĩ ngợi.
“Chúng ta về đi!” Lan Đạo Uy đứng lên đưa tay về phía cô.
Cô do dự một chút, cuối cùng cũng đưa tay cho anh nắm. Bây giờ phản kháng anh dường như không phải là một hành động thông minh.
& & &
Phương Tử Cầm không cố ý chọn bộ đầm dự tiệc hiệu Roland màu trắng hở vai, nhưng bộ áo thật sự đã để lộ đôi vai trắng nõn mượt mà của cô. Chiếc áo được may bằng lụa mềm mại nên ôm sát bộc lộ được thân hình tuyệt mỹ của cô. Cô còn 乃úi tóc lên cao, những sợi tóc may còn sót lại tùy ý thả sau gáy trắng như ngọc.
Cô đứng trước chiếc gương thật to cẩn thận đánh gía bề ngoài của mình, trong kính nhìn cô mềm mại dịu dàng, cực kì động lòng người.
Tốt lắm, đúng như vậy, cô phải tỏ ra mềm yếu để giành lấy thế mạnh, cô muốn Lan Đạo Uy đối với cô hoàn toàn không phòng bị, bị cô mê hoặc hòng hoán chuyển thế hạ phong trước mắt của cô. Thản nhiên nhìn mình trong gương một lúc, Phương Tử Cầm lấy một đôi hoa tai trân châu đeo vào để càng tạo cho cô vẻ thanh nhã thoát tục. Sau cùng, Phương Tử Cầm hài lòng nhìn mình trong gương lộ ra một nụ cười giảo hoạt, cô chưa từng gặp một đối thủ nào như Lan Đạo Uy, cô đã từng cảnh cáo mình trách xa anh một chút nhưng cuối cùng vẫn gặp anh.
Bây giờ anh đã kích động cá tính hiếu thắng không chịu thua của cô, nói gì cô cũng không chiến đấu mà đầu hàng, bỏ giáp mà chạy!
Bỗng nhiên, một đôi tay cứng như sắt ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, Phương Tử Cầm sợ hết hồn, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhình vào gương thì thấy Lan Đạo Uy không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô.
“Anh làm người ta hết hồn!” Cô tức giận nói, cũng cố sức tránh khỏi những nụ hôn của Lan Đạo Uy. Lan Đạo Uy không trả lời cũng không ngừng hôn cô, khéo léo hôn vành tai trắng nõn rồi đến chiếc cổ thon dài sau đó kéo một đường dài đến đầu vai mịn màng của cô.
“Đừng… đừng như vậy!” Phương Tử Cầm khi*p sợ la lên, cô không biết là thân thể của mình lại mẫn cảm như thế.
“Em rất đẹp… tôi không thể kìm chế được.” Giọng nói Lan Đạo Uy khàn khàn, vẫn không có ý định dừng những nụ hôn nóng bỏng lại, tay của anh thậm chí phủ lên bộ иgự¢ tròn trịa của cô. Lại nữa! Tử Cầm cảm giác toàn thân mình nóng bức không thôi, thở dồn dập hơn. “Xin anh… đừng như vậy… chúng ta đến giờ rồi.” Cô tìm lý do la lên một câu.
Những lời này quả nhiên hiệu quả, Lan Đạo Uy miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mặt vẫn vùi vào mái tóc của cô, hít thật sâu để ổn định tình cảm vừa bộc phát của mình.
“Đi dự hội nghị liên minh ngân hàng à, tôi muốn ở nhà cùng em, yêu chiều em.” Giọng nói của anh vẫn còn vương vấn một chút khản đặc.
Phương Tử Cầm bỗng chốc đỏ mặt, hồng đến tận cổ. Chưa bao giờ có người nào nói với cô những lời khiêu khích trực tiếp như thế.
Lan Đạo Uy phát ra một tiếng cười trầm thấp, “Không ngờ được một Phương Tử Cầm nổi tiếng sắc sảo trong giao tiếp lại động một chút là đỏ mặt, thật sự cực kỳ thú vị.” Trong giọng nói khàn khàn của anh có một chút thương tiếc.
Phương Tử Cầm bỗng dưng nổi giận, trầm giọng nói: “Anh định tiếp tục trêu chọc em hay là đi dự tiệc?”
Lan Đạo Uy nhếch miệng cười: “Chúng ta đi dự tiệc thôi! Nếu không chẳng phải đã phụ lòng em ăn mặc phục trang thật xinh đẹp sao.” Nói xong anh làm tư thế của các hiệp sĩ thời trung cổ mời cô.
Phương Tử Cầm không khỏi buồn cười, cố ý ngẩng cao đầu ngạo mạn đưa bàn tay nhỏ bé cho anh, cao ngạo nói: “Rất vui lòng! Tiên sinh!”