Mênh ௱ôЛƓ giữa trời một mảnh trăng treo, trong đêm hắc y di chuyển như tên bắn, tốc độ thực kinh hoàng, cho dù là có chăm chú quan sát cách mấy, cũng chính là không nhìn thấy. Cái tốc độ này, thật xứng đáng so sánh quỷ mỵ tốc độ. Mà cũng chỉ như vậy mới thành công qua mắt được đám quan quân đông như kiến cỏ bên ngoài dịch quán, đồng thời che mắt mấy kẻ tự xưng là mật thám, đang tự rình mò trong bóng tối.
Hàn Tuyết dựa vào vai Hàn Chiến, nhìn về phía dịch quán, nghịch ngợm le lưỡi một cái, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Các người cứ vui vẻ mà canh chừng đi nhé, bổn Công Chúa ra ngoài chơi trước đây.”
Hàn Chiến nghe vậy, môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên một cái, mà chân cũng không có chút gì là thay đổi tốc độ, liền hướng phía cung điện đi tới.
Bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, lần trước đi thăm dò đã có kinh nghiệm, lúc này muốn tìm được tẩm điện của Hoa Kiền Quân đối với Hàn Chiến mà nói là rất dễ, di chuyển tựa như đi vào chỗ không người, tránh thoát N đội tuần tra, vòng qua N người thủ vệ, Hàn Chiến cuối cùng cũng dừng lại ở một cung điện đèn dầu sáng rỡ.
“Đến.”
Hàn Tuyết cẩn thận thò đầu ra mọi nơi nhìn quanh, có chút không hiểu nhăn lại mày thắc mắc: “Sao ngay cả người thị vệ cũng không có? Có phải hay không đi nhầm?”
Hàn Chiến nghiêng đầu, mắt liếc đèn dầu sáng rỡ trong cung điện, lông mày kéo thành một hàng suy nghĩ, lát sau liền cười bế Hàn Tuyết đi, dưới chân nhẹ một chút, cả người liền ở trên nóc của cung điện, hắn chỉ chỉ cửa sổ cung điện đóng chặt cho Hàn Tuyết, cười mà không nói.
Hàn Tuyết cũng không phải là ngốc gì, Hàn Chiến đã nhắc như thế, nàng liền hiểu, “Vậy bây giờ làm sao đây? Xông vào?” Lời vừa dứt liền suy nghĩ lại, cái này không được, bọn họ chính là đến tìm người đàm phán, mà lại xông vào lúc người ta đang có việc tốt, nhất thời sẽ khiến người ta khó chịu, liền gọi thị vệ tới rồi.”Nếu không làm sao bây giờ?”
Hàn Chiến cũng không nói, chỉ nghiêng tai lắng nghe , ôm lấy Hàn Tuyết ở trên mái cung điện, tránh không tạo tiếng động một hồi nhảy qua bên trái, vòng sang bên phải, rồi vòng qua chính điện, chọn các của sổ vắng vẻ nhất ở mái nhà đẩy ra, mang theo Hàn Tuyết liền lật người đi vào.
Ghế Kim Điêu Cửu Long, án thư bằng Hàn Ngọc màu xanh trắng, lại có một một tủ bảo trân đứng dựa vào vách tường, phía trên ánh nến chiếu xuống làm hiện lên màu sắc lung linh kỳ ảo, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường, trước thư án là bốn hàng ghế làm bằng gỗ cây tử lê được sắp xếp chỉnh tề, cũng biết là tốn kém bao nhiêu để trang hoàng.
truyen full
Hai người nhìn cách bài trí gian phòng, trong lòng nhất thời cùng kêu lên một tiếng: “Hảo!” Xa hoa mà không quá tục, khí phách lại không hề giấu giếm, Hoa Kiền Quân đúng là một kẻ biết thưởng thức.
Chính điện cùng hậu điện cách nhau một dãy các bức mành ngăn. Hàn Tuyết tay chỉ mấy bức mành, miệng lại dùng khẩu ngữ để nói chuyện với Hàn Chiến: “Là ở nơi này sao? Hiện tại làm sao đây?”
Hàn Chiến gật đầu một cái, kéo Hàn Tuyết qua một cái ghế ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Các loại , mau ra đây rồi.” Hàn Tuyết không có công lực, cho nên không nghe được, còn với công lực của hắn, trong vong một dặm gió thổi cỏ lay cũng có thể nghe được rõ ràng từng âm một, càng không cần phải nói cái nơi kia cách đây chỉ mấy trăm mét, tất nhiên là nghe rõ thanh âm của hoạt động. Tiếng cơ thể va chạm vào nhau, nghe cũng là sắp đến phút cuối.
Hàn Tuyết nghe vậy cũng an tâm, lẳng lặng dựa vào Hàn Chiến nhắm mắt dưỡng thần.
Tẩm cung trong nội điện, Hoa Kiền Quân tay nâng lấy ௱ôЛƓ đẹp của Hoa Tiên Ngọc hết sức ra vào, hồi lâu, hắn mới thỏa mãn đem vật kia từ trong nhục huyệt mềm mại ấm áp rút ra. Nhìn tiểu nữ nhân hai mắt nhắm nghiền, bàn tay ở trên mặt ɦσα ɦµყệƭ đẫm ướt bạch dịch mà vuốt vuốt, đến khi hết dục, hắn mới thỏa mãn cười một tiếng, cầm lên một bên khăn gấm đã chuẩn bị từ trước, đem lấy chính mình lau qua loa một lần, vừa mặc quần áo vừa hướng về phía chính điện chậm rãi bước đi.
“Bệ hạ lúc này mới đi ra, thật là làm bổn cung đợi lâu a.” Thanh âm thanh thúy của Hàn Tuyết ở phía sau mấy bức mành ngăn nơi hậu điện vang lên, khiến cho Hoa Kiền Quân một tay đang vén quần, một tay vén mành lập tức cứng đờ tại chỗ.
“Bệ hạ cứ thoải mái chỉnh trang y phục, phu thê ta không ngại chờ nhiều hơn một chút đâu a.” Hàn Chiến cười mà như không, mắt liếc Hoa Kiền Quân tay xách theo quần, mắt lại hướng hắn trừng trừng đầy vẻ cay nghiệt, nhưng trong mắt lại pha thêm chút sợ hãi. Hàn Chiến cười một tiếng: “Bệ hạ cũng không cần phải sợ hãi, hai phu thê ta tất cũng không có gì ác ý, chẳng qua chính là có chút thành ý muốn cùng bệ hạ hợp tác mà thôi.”
Hoa Kiền Quân cũng không hổ danh ở trên ngai vàng nhiều năm như vậy, trong lòng tư cách đúng là cao, chỉ trong nháy mắt liền đem tất cả tâm tình chôn giấu sạch sẽ, hạ mành ngăn cách xuống, vừa sửa sang lại y trang của mình, bên lại vang lên âm thanh tựa như tra hỏi: “Không biết Hộ quốc công chủ cùng Phò mã đêm khuya viếng thăm vì chuyện gì?”
Lão hồ ly này khó đối phó a! Hàn Chiến cùng Hàn Tuyết liếc nhau một cái, hai người ở trong mắt đối phương đọc được là cùng một dạng suy nghĩ.
“Cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. chẳng qua chỉ là hoàng đế ca ca nhà ta nghe thấy chút chuyện, muốn bổn cung tự mình đến gặp bệ hạ xác nhận thực hư, tránh cho vạn nhất chỉ là hiểu nhầm, phá vỡ giao hảo giữa hai nước thì thật không tốt.” Hàn Tuyết trong miệng vang lên thanh âm ngọt ngào, làm cho người nghe thấy trong lòng thoải mái không dứt. Cái này rõ ràng là cười, thế nhưng lại khiến cho Khánh vương cau mày lại.
Đem thâm trầm trong mắt giấu đi, Hoa Kiền Quân cũng mím môi đem bức mành giở lên, nhìn hai người nói: “Không biết là chuyện gì quan trọng, lại khiến cho công chúa dùng cái hình thức này mà nửa đêm tới đây thăm viếng ta?”
Hàn Tuyết cúi đầu, không chút để ý, lơ đãng trả lời: “Cũng không phải là cái gì lớn lao lắm, chỉ nghe nói là Khánh Vương cùng Long Dược, Kim Sa liên minh, muốn ở ngày đại thọ của ngài mà khởi binh, tấn công Bích Lạc. . . . . .” Lúc nhắc đến tấn công Bích Lạc, Hàn Tuyết mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hoa Kiền Quân, trong mắt nhìn thấy hắn rõ ràng là có bao nhiêu sợ hãi cùng Phệ Huyết.
“Nước ta luôn luôn cùng các quốc gia giao hảo, đây là chuyện thiên hạ đều biết , thế nào mà lại khơi mào chiến sự, không biết công chúa nghe được chuyện như vậy từ nơi nào, cũng đừng có là khích bác người khác, nếu chuyện này dẫn tới hai nước chúng ta vì thế mà bất hòa, vậy cũng không tốt.” Hoa Kiền Quân lúc này ngoài mặt mặc dù vẫn không biến sắc, nhưng trong lòng đã sớm đào ba dậy sóng, kinh sợ nảy ra, tam quốc liên minh chuyện vốn là kín đáo, trừ đế vương hai nước cùng ba vị Vương gia nắm giữ binh quyền ở Kim Sa, và mấy tâm phúc của bọn họ biết được, tam quốc liên thủ tấn công Bích Lạc vốn là đánh xuất kỳ bất ý chủ ý, vậy mà chuyện chưa làm đã bị lộ tẩy, đây rốt cuộc là nước nào để lộ?