Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ - Chương 30

Tác giả: Phượng Vũ

DÂM NỮ TÂN NGUYỆT
Chẳng lẽ cô gái này lại tự mình phá thân hay sao? Hoàng Phủ Hạo Thiên cảm thấy vạn phần mới lạ, chỉ thấy hắn dùng lực lôi kéo, liền làm cho Tân Nguyệt xoay liền 180o. Nữ tử dâm đãng chốn hậu cung chỗ nào cũng có, nhưng tự mình phá thân, vẫn là lần đầu hắn thấy. Vì chứng minh suy đoán của mình, hắn mau lẹ vươn tay nắm lấy một bắp đùi trắng tuyết của Tân Nguyệt, một tay đặt gạt tay Tân Nguyệt vẫn còn đút ở trong, đỡ lấy côn thịt thô cứng cọ xát mật dịch trơn trượt nơi miệng huyện rồi liền một đường cắm vào.
“A. . . . . Hoàng thượng,” Tân Nguyệt bởi vì không thể hóa giả ngứa ngáy trong huyệt mà không cam lòng khẽ nấc, nhưngnam căn nóng bỏng kia đột nhiên dán lên miệng huyệt làm nàng vui sướng vô cùng, nàng lúc này chỉ muốn lấy, ngón tay mình quá ngắn, không thể xâm nhập đến tận tâm huyệt, nhưng gậy thịt này của hoàng thượng vừa to vừa dài, nếu như có thể vươn tới chỗ sâu của nàng gãi gãi một chút, nói không chừng, có thể hóa giải tê ngứa này.
“Hoàng thượng, a. . . . . .”
“Thật chặt, nha. . . . . .” Hoàng Phủ Hạo Thiên rên rỉ một tiếng, côn thịt tuy chỉ cắm một phần đầu, nhưng trong huyệt Tân Nguyệt vừa nóng vừa chặt, gắt gao bao bọc côn thịt tư vị thật mất hồn, làm Hoàng Phủ Hạo Thiên không khỏi nghĩ đến, nếu như rong ruổi ở chính giữa, cảm giác sẽ còn tiêu xương mất hồn thế nào. Tinh thần hắn phấn chấn, bên hông liên tục dùng sức đẩy vềphía trước, hai tay cầm lấy hai bắp đùi Tân Nguyệt áp lên người mình, trong nháy mắt rút cuộc cắm xuống, hắn ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, tuy cảm giác ngập sâu nới tiểu huyệt Tân Nguyệt mặt dù thít chặt, nhưng hắn lại không đụng phải trở ngại nào, điều này xác nhận suy đoán của hắn, Tân Nguyệt thật sự dùng ngón tay tự hành phá đi tấm thân trinh trắng.
“A. . . . . .” Côn thịt trong nháy mắt đi vào, giúp trừ đi ngứa ngáy trong huyệt không nói, còn có một loại xúc cảm tê dại lại dẫn theo chút đau nhói, mấy loại cảm xúc hỗn hợp tạo thành một thứ khoái cảm không thể thốt nên lời, làm cho Tân Nguyệt nhất thời toàn thân đều mềm nhũn, nhưng sau khi Hoàng Phủ Hạo Thiên tiến vào lại tạm dừng bất động, trong huyệt tuy căng lên chống đỡ có cảm giác khẽ nhoi nhói, nhưngnam căn bất động kia lại khiến nỗi tên ngứa điên cuồng trong cơ thể dâng lên mãnh liệt, “Hoàng thượng. . . . . Hoàng thượng. . . .” Tân Nguyệt hốt hoảng kêu lên, hạ thể giãy động, tự mình hành ma sát lấy nam căn Hoàng Phủ Hạo Thiên.
Hoàng Phủ Hạo Thiên bị động tác của Tân Nguyệt dẫn hồi tinh thần, thấy dáng vẻ cuồng loạn dâm lãng của cô gái này làm cho một bàn tay không thể ôm trọn miên nhũ no đủ theo động tác của nàng lại càng thêm phần kích động, có thể làm cho bất cứ nam nhân nào nhìn mà muốn phun máu mũi lên sóng sữa kia. Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân đều dồn về bụng dưới, nam căn trướng đau, hai tay chuyển sang nắm lấy eo thon thả, thẳng lưng ra sức va chạm, “Đừng nóng vội, trẫm sẽ thỏa mãn ngươi.”
“Hoàng thượng. . . . . . Hảo. . . . . Thoải mái. . . . . Hoàng thượng. . . . .” Tân Nguyệt thoải mái phát ra thanh âm ՐêՈ Րỉ, thân mình mềm yếu, tê liệt ngã xuống giường nệm, cặp mắt như phủ sương mù, vẻ mặt say mê, đôi tay vô ý thức tự vuốt ve thân thể trong suốt như ngọc của mình, hưởng thụ nam cănđang ra vào tiểu huyệt mang lại khoái cảm, cảm nhận rõ ràng hạ thể hai người đang tương liên. Nam căn Hoàng Phủ Hạo Thiên chọc vào rút ra luôn mang theo khỏi huyệt một chút chất lỏng đỏ thẫm, dưới động tác kích cuồng của hắn lần lượt vẩy ra ngoài, hoặc dính trên thân hai người, hoặc nhỏ xuống nệm giường.
Trong ngự thư phòng truyền ra thanh âm ՐêՈ Րỉ đứt quãng của Tân Nguyệt, khoái cảm tích lũy, động tác Hoàng Phủ Hạo Thiên càng ngày càng mau, càng ngày càng mạnh, cuối cùng, sau một lần nặng nề cắm vào, hắn hung hăng ấn cặp ௱ôЛƓ run rẩy của nàng vài cái, đem nhiệt năng mầm mống bắn sâu vào huyệt đạo, liền không hề lưu luyến rút dục bổng ra, nằm phục xuống bên cạnh Tân Nguyệt, cũng quay đầu thích thú nhìn nét mặt của nàng.
Tân Nguyệt mềm nhũn như nước tê liệt ngã xuống nệm giường, khí lực để động một ngón tay cũng không có, nàng chỉ cảm thấy ɦσα ɦµყệƭ từng đợt giật giật co rút, như có thứ gì chảy xuống, dư âm sau kích tình vẫn còn khuấy động trong cơ thể, khiến nàng tưởng nhớ không dứt.
Một tay Hoàng Phủ Hạo Thiên đặt lên bầu иgự¢ Tân Nguyệt, vừa cầm liền xoa Ϧóþ chen lấn, lúc trước vốn muốn thử một chút xúc cảm hoa nhũ tròn trịa đem lại, nếu không phải Dụς ∀ọηg nhất thời khó nhịn, bộ dạng cũng sẽ không gấp gáp như vậy, muốn phát tiết ngay lập tức. Một tay hắn chống lấy nửa đầu nằm bên cạnh Tân Nguyệt, một tay nắm lấy miên ✓ú nhuyễn mịn, nhìn nhũ thịt trắng tuyết trong tay mình biến đổi thành các loại hình dáng, nam căn phần dưới lại rục rịch ngóc đầu, tay thêm dùng lực nắn Ϧóþ, bàn tay nắm chặt phần lớn nhũ thịt, nhìn một phần đầy đặn nổi lên giữa các ngón tay, đáy lòng Hoàng Phu Hạo Thiên dâng lên một loại khoái cảm bạo ngược.
“A. . . . . Đau. . . . .” Tân Nguyệt bị đau sợ hãi kêu, thanh âm bởi cuộc hoan ái trước đó mà hơi có vẻ khàn khàn.
“Phải ngoan a, ngoan ngoãn để trẫm thương ngươi.” Hoàng Phủ Hạo Thiên thanh âm trầm thấp chậm rãi nói, động tác trong tay không những không dừng lại, hắn càng thêm nắm chặt ✓ú Tân Nguyệt dùng sức nâng lên, mắt nhìn biểu tình Tân Nguyệt thay đổi vặn vẹo mới nhẹ buông tay, mặc cho nhũ thịt bắn về trên người Tân Nguyệt, sáng ngời gợn lên từng trận sóng sữa, lúc Tân Nguyệt cho là xong thở phào nhẹ nhõm, hắn lại tà ác cầm lấy miên nhũ bên kia, cố tình nắn kéo.
“Không cần. . . . . . Thật là đau. . . . .” Tân Nguyệt thống khổ ՐêՈ Րỉ, cũng không dám giãy giụa, bởi vì người đang đùa bỡn thân thể nàng chính là đương kim hoàng thượng.
“Không thích sao?” Hoàng Phủ Hạo Thiên híp híp mắt, trên cặp ภђũ ђ๏ค tuyết trắng của Tân Nguyệt hiện lên vài vết đỏ rõ ràng, giống như thầm lặng kháng cự đùa bỡn ác ý của hắn. “Trẫm sẽ làm ngươi thích.”
Hắn lật người ngồi dậy, hai tay chia ra phủ lên hai bầu ✓ú Tân Nguyệt, đẩy, chen, chà xát, xoa nhẹ. Cảm giác mềm mại nhuyễn mịn trong tay làm hắn thoải mái, yêu thích không muốn buông. Níu lấy nụ hoa mập mạp rồi lại thả ra khiến nó bắn về sau, dao động ra sóng sữa, rồi lại hung hăng nắm chặt.
truyen full
“A. . . . . . Hoàng thượng. . . . .” Tân Nguyệt kêu đau xin tha, không chỉ bởi Hoàng Phủ Hạo Thiên tùy ý đùa bỡn bộ иgự¢ nàng, mà còn bởi vì trong ɦσα ɦµყệƭ nơi hạ thể lại truyền tới một loại ngứa ngáy quen thuộc, khiến cho người ta phải điên cuồng. Nàng theo bản năng vươn bàn tay vào giữa hai chân, có kinh nghiệm từ lần thứ nhất, nàng rất nhanh liền tìm được miệng huyệt, sáp nhập một ngón tay liền hết sức đưa đẩy.
“Có cần trẫm giúp ngươi một phen?” Hoàng Phủ Hạo Thiên cười tà chuyển sang nhéo lấy hai đầย שú Tân Nguyệt.
“A. . . . . Không cần. . . . .” Trên đầย שú truyền tới kích thích làm cho Tân Nguyệt cảm giác trong huyệt thêm phần trống rỗng, ngón tay chỉ tạo được một chút kích thích căn bản không có cách nào thỏa mãn nàng, Tân Nguyệt mắt lớn chợt lóe, quét về phía hạ thể Hoàng Phủ Hạo Thiên, nam căn dưới háng đã sớm ngạo nghễ giương cao, nàng khát vọng nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên, tay nhỏ bé muốn duỗi lại không dám ᴆụng.
“Muốn không?” Hoàng Phủ Hạo Thiên giọng nam trầm thấp lại màng theo mê hoặc vạn phần nói.
“Muốn. . . . . . Nô tỳ muốn, cầu xin hoàng thượng ban ân. . . . .” Tân Nguyệt mắt to phủ sương mù hốt hoảng trả lời, tay nhỏ bé lại lặng lẽ nắm lấy nam căn củaHoàng Phủ Hạo Thiên.
“Trẫm có thể thỏa mãn ngươi.” Hoàng Phủ Hạo Thiên một phen nắm lấy tay nhỏ đang lộn xộn trên mặt nam căn, cầm chặt bao bọc tay nàng, nam căn không có hai tay lại thêm phần tráng kiện, cũng càng rắn hơn, nóng hơn, gân xanh nổi đầy trên da. Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên tối sầm lại, tự động nằm ngửa về phía sau, chỉ vào nam căn ngạo nghễ vươn cao của chính mình nói: “Tự ngươi ngồi lên.”
Tân Nguyệt một tay còn đang nắm giữ trên mặt ďươñğ √ậț Hoàng Phủ Hạo Thiên, nghe vậy vội vàng bò dậy, trong huyệt ngứa ngáy làm nàng theo bản năng kẹp chặt hai chân, nhưng không hề có kinh nghiệm nên nàng căn bản cũng biết ngồi lên kiểu gì, ngơ ngác một chỗ. “Nô, nô tỳ không biết. . . . .”
“Hai chân tách ra, ngồi trên bụng ta.” Hoàng Phủ Hạo Thiên không kiên nhẫn một phen cầm lấy cổ tay Tân Nguyệt, kéo nàng đến trên người, một bàn tay hắn lại vỗ ௱ôЛƓ mềm của nàng, “Tách hai chân ra rồi quỳ.” Nghe lời sửa đồi quỳ xuống, một tay Hoàng Phủ Hạo Thiên đỡ lấy đại nhục bổng của mình, một tay ôm lấy hông Tân Nguyệt điểu khiển một chút tư thế tinh vi xong, hai tay liền Ϧóþ hông Tân Nguyệt ép xuống, ¢ôи тнịт ngay ngắn sáp nhậm, vùi thật sâu trong huyệt đạo.
“A. . . . . Thoải mái. . . . . .” Tân Nguyệt ՐêՈ Րỉ, thân thể ngửa ra sau, đại nhục bổng đâm vào ɦσα ɦµყệƭ thì hai người liền dínhlấy nhau, làm cho cái loại tê ngứa đó chuyển biến thành một loại khoái cảm thoải mái đến không thể hình dung.
Nhìn Tân Nguyệt biểu tình say mê, Hoàng Phủ Hạo Thiên khẽ mỉm cười, thân thể một lần nữa nằm trên giường êm, một tay “Phách” một tiếng vỗ lên tuyết đồn, “Muốn thoải mái liền tự mình động.” Hai tay lần nữa đặt lên bầu miên nhũ no đủ trước иgự¢ Tân Nguyệt, tiếp tục xoa Ϧóþ cầm nắm.
Tân Nguyệt không kịp để ý cảm giác đau đớn trên иgự¢, chỉ thuận theo bản năng, đung đưa cơ thể trước sau phun ra nuốt vào dục bổng to lớn, cảm giác sảng khoái diệu kỳ một lần nữa dâng lên, động tác của nàng cũng không nhịn được càng lúc càng nhanh, luật động về phía trước càng thêm dùng sức, lần lượt từng tiếng “Phách phốc. . . . .phách phốc. . . . .” không ngừng truyền tới tai, càng ngày càng vang, càng ngày càng dày đặc.
Tân Nguyệt thở gấp không ngừng điên cuồng đong đưa eo, chỉ thấy nàng nằng nề ngồi xuống phía sau, thét to một tiếng: “Nha. . . . . . Thoải mái. . . . .”
Hoảng Phủ Hạo Thiên rõ ràng cảm giác được nam căn như bị phỏng, ɦσα ɦµყệƭ từng cái từng cái hấp giáp lấy ¢ôи тнịт, hiển nhiên Tân Nguyệt sắp lên đến cao triều, nhưng nàng cũng không dừng lại, mà càng thêm dùng sức rút ra đút vào, chẳng qua là sau mấy cái, động tác liền chậm lại, mặc dù lúc ngồi xuống vẫn vô cùng dùng sức, nhưng nhắc tới thân thể thì hiển nhiên đã lực bất tòng tâm. Tân Nguyệt vô lực mềm nhũn ở trên người Hoàng Phủ Hạo Thiên, “Hoàng. . . . . Thượng. . . . . Nô tỳ. . . . . Còn. . . . . Muốn. . . . .” Nàng ở trên người Hoàng Pủ Hạo Thiên khẽ động, bởi vì động tác này, ɦσα ɦµყệƭ như một đường cong nhỏ phun ra nuốt vào gậy thịt của hắn.
Hoàng Phủ Hạo Thiên biết rõ Tân Nguyệt tuy sau cao triều vẫn không biết thỏa mãn đỏi hỏi cũng bởi vì có liên quan tới nửa bình dâm dịch kia. Hắn liền lật người một cái đem nàng đè ở dưới, giữ lấy eo nhỏ liên tục luật động. hậu duệ dưới háng nhiều lần thâm nhập ɦσα ɦµყệƭ, nhanh chóng rút ra rồi lại đột nhiên cắm vào, sau khi cắm rút mãnh liệt đến trên trăm cái, bên hông Hoàng Phủ Hạo Thiên run lên, đem ái dịch tiết vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt Tân Nguyệt.
Hai lần thư sướng tuyệt vời phát tiết làm Hoàng Phủ Hạo Thiên hài lòng rút ra đứng dậy mặc quần áo. Tân Nguyệt như một vũng bùn xụi lơ trên giường, còn chưa đợi Hoàng Phủ Hạo Thiên buộc lại đai lưng, nàng đã khép chặt hai chân, ngứa ngáy trong huyệt so với trước kia càng thêm mãnh liệt gấp đôi, điều này làm cho Tân Nguyệt kinh hãi, cả người đã không còn nửa điểm khí lực, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt cầu cứu Hoàng Phủ Hạo Thiên, “Hoàng, hoàng thượng. . . . . Cứu mạng, cứu ta, ô ô-----.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe tiếng quay đầu lại, nhìn Tân Nguyệt cả người vô lực, hai chân vẫn theo bản năng ma sát qua lại, không khỏi nhíu mày, cảm thấy rõ ràng Tân Nguyệt tất không vượt quá được hôm nay rồi, đồng thời trong lòng thầm than kỳ hiệu của dâm dược, chính do mình không biết nặng nhẹ mà giờ hối hận không thôi. Dựa theo hiệu lựa dâm dược kia mà nói, cho dù hắn có làm thêm một lần nữa cũng nhất định không thể hóa giải được, hắn lại thấu hiểu sâu sắc đạo lý tự thương tiếc bản thân, vạn phần không thể vì cứu một cái cung nữ nho nhỏ mà hy sinh đạo lý của mình. Mà tấm thân xử nữ của Tân Nguyệt mới bị phá bỏ, chịu đựng hai lần điên cuống hoan ái cũng đã là cực hạn, nếu nhiều hơn nữa, chỉ sợ nàng cũng mất mạng mà thôi.
“Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . Cứu cứu nô tỳ. . . . . .” Trong huyệt ngứa ngáy làm cho Tân Nguyệt mất đi lí trí, ép chặt lấy hai chân điên cuống uốn éo trên nệm giường, tiếng khóc càng thêm mấy phần thê lương.
Thôi, Hoảng Phủ Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, “Trẫm vốn muốn thu ngươi vào hậu cung, lúc này sợ là không thể nữa rồi.” Hắn cất cao thanh âm gọi: “Ngô Hữu Tường!”
“Nô tài ở đây.” Ngô Hữu Tường mắt nhìn thẳng, eo uốn cong chạy nhanh vào, đối với nữ tử nũng nịu khinh ngâm trên giường làm như không thấy.
“Đi chiêu một đội Cấm Vệ Quân đến thiên điện, đem nữ tử này thưởng cho bọn họ.” Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn lại Tân Nguyệt hoàn toàn bị Dụς ∀ọηg khống chế ở trên giường, thở dài lần nữa, “Chuyện sau này, hậu táng nàng đi.” Nói xong liền đầu không ngoái lại đi ra khỏi ngự thư phòng.
Ngô Hữu Tường liếc mắt nhìn Tân Nguyệt Tʀầռ tʀʊồռɢ trên giường êm, trong mắt lóe lên một tia thương hại, “Chỉ trách số ngươi không tốt, có được vận may tiếp cận chủ tử, lại không có phúc hưởng, aizz. . . . .” Nói xong, liền kêu mấy tên Cấm vệ ngoài cửa đi vào, mang người đi thiên điện, bên ngoài ngự thư phòng liền xuất hiện hai mươi mấy tên Cấm vệ, nếu lấy một người luân phiên một lần mà nói, số mạng Tân Nguyệt đã rõ ràng rồi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc