Tiêu Việt cười rất kiêu căng, rất phách lối, nhìn người này, Nhậm Giang Lâm đặt văn kiện trong tay xuống, thanh thản dựa vào lưng ghế, híp mắt hơi cong môi cười.
Có rất ít người có thể lộ ra dáng vẻ như vậy trước mặt anh.
Người đều nói: Ngạo mạn phải có vốn liếng để ngạo mạn, phách lối phải có thực lực để phách lối.
Nếu nói rằng, trước mặt người mạnh lẽ như Nhậm Giang Lâm, không có ai có thể lớn lối. Mà những người “ít có” kia chẳng qua là kiêu ngạo mà ngu dốt thôi.
Trong bao nhiêu năm qua, Tiêu Việt là người đầu tiên, là một người duy nhất khiến Nhậm Giang Lâm cảm thấy, người này thực sự có vốn liếng như thế.
Thú vị.
Ánh mắt Nhậm Giang Lâm lộ ra một chút hứng thú.
Mặc kệ hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này Nhậm Giang Lâm cũng cảm thấy Tiêu Việt trước mắt rất… thú vị.
“Ồ?” Nhậm Giang Lâm nhướng mày, “Có vẻ như cậu Tiêu rất tự tin?”
“Cậu Tiêu” làm cho trong lòng Tiêu Việt nở hoa, Tiêu Việt cười một tiếng, không hề kín đáo khiêm tốn, “Đó là đương nhiên.”
Dứt lời Tiêu Việt vui vẻ đứng lên, đi về phía Nhậm Giang Lâm: “Cần em giải thích cho anh không? Anh cứ yên tâm, em giảng giải không lấy tiền…”
Nhậm Giang Lâm hơi buồn cười nhìn người đến gần, thuận lời nói của hắn trả lời: “Thật không?”
“Còn phải nói? Đối với anh, em là phục vụ miễn phí cả đời.”
“…”
Nhậm Giang Lâm đột nhiên cảm thấy người trước mắt này có thể là tay già đời quen chơi bụi hoa trước đây, những lời này mới có thể tiện tay nhặt được.
“Cậu…” Vấn đề vô thức muốn hỏi ra miệng, khi trong lòng Nhậm Giang Lâm nhận ra được gì đó đã tiêu tán trong miệng.
“Hửm?” Tiêu Việt không nhận ra bất thường, chỉ nói: “Sao thế?”
Nhậm Giang Lâm lại cười, nhìn Tiêu Việt nói: “Đã vậy, thì làm phiền cậu Tiêu rồi?”
Có một số vấn đề anh không cần quan tâm, càng không cần phải hỏi.
“Không phiền, em rất vui lòng đây.”
Tiêu Việt nói cho Nhậm Giang Lâm rất cụ thể, trước kia hắn cũng thường giải thích một vài vấn đề cho Nhậm Giang Lâm, bây giờ Nhậm Giang Lâm quên mất, hắn sẽ giảng giải lại từ đầu.
Cảm giác như thế rất tốt, tốt đến mức Tiêu Việt không để ý đến khoảng cách Nhậm Giang Lâm hơi kéo ra, cũng không để ý đến ánh mắt hơi tối của Nhậm Giang Lâm.
Công việc tiếp theo sau khi giải trí Võng Thiên chiếm đoạt Tinh Triết đang từ từ tiến hành, hai công ty hợp nhất, không đơn thuần là vấn đề tài chính và nhân viên, còn có một loạt thủ tục phức tạp rườm rà, lãnh đạo bộ phận lập kế hoạch tổng thể cần Nhậm Giang Lâm thông qua.
Nhưng cũng may là một bên nuốt hoàn toàn một bên, ông chủ lớn chỉ có một người, sáp nhập cũng khách quan hơn rất nhiều.
Hai ông trùm ngành giải trí hợp hai làm một, đương nhiên mỗi một động tác cũng là chuyện lớn hàng đầu ngành giải trí.
Cũng là chuyện nhiều dân mạng quan tâm, dù sao hai công ty này là nơi đóng quân của thần tượng của họ. Sau khi sáp nhập chị đại anh đại(*) là ai, tài nguyên phân chia như thế nào, đãi ngộ tài nguyên của idol họ có thể giảm bớt không, v.v đều là điểm tập trung của dân mạng.
(*) gốc là nhất tỷ, nhất ca: thường chỉ nghệ sĩ, lão đại trong diễn viên của một công ty giải trí, không nhất định có nhân khí cao nhất, nhưng tư cách lâu nhất, hậu trường mạnh
Đương nhiên, còn có Thẩm Huyên nổi tiếng nhất Tinh Triết nữa.
Khác biệt với khí chất chỉ có ở ảnh đế Thư Dụ, giá trị nhan sắc của Thẩm Huyên những năm này được ngành giải trí công nhận đẹp, không cần phải bàn cãi.
Mà trong những super topic(*) của Thẩm Huyên khoảng thời gian này xuất hiện nhiều nhất lại là Nhậm Giang Lâm.
(*) gốc là siêu thoại ngôn ngữ mạng viết tắt của siêu chủ đề, đây là một tính năng do Sina Weibo đưa ra, Mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook. Mỗi khi minh tinh có tin tức đều đăng kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn. (Trạm thiên văn Cnc)
Luận điệu hoang đường ông chủ lớn của giải trí Võng Thiên ưng ý Thẩm Huyên nên thôn tính Tinh Tiết càng về sau lại có rất nhiều người cảm thấy có thể tin, quan trọng nhất trong đó là ngày thứ hai sau khi tin tức thôn tính được đưa ra, Thẩm Huyên quanh minh chính đại bước vào cửa tập đoàn Nhậm thị.
Đưa tới cửa rồi. Không phải là Võng Thiên mà là Nhậm thị. Nói cho cùng thôn tính Tinh Triết là giải trí Võng Thiên, giải trí Võng Thiên không hề liên quan đến Nhậm thị, ngoại trừ ông chủ Nhậm Giang Lâm. Nhưng Thẩm Huyên lại đến Nhậm thị, có thể đến tìm người đại diện? Đương nhiên là không phải! Nhậm thị nào có người đại diện gì, chỉ sợ chỉ có kim chủ đúng không? Hành động này của Thẩm Huyên, sao có thể không nghĩ lung tung?
Đêm đó Weibo đã vỡ tổ.
Tiêu Việt không quan tâm tin tức giải trí, không ai nói cho hắn, đương nhiên hắn không biết những chuyện này. Chưa kể Nhậm Giang Lâm cũng sẽ không đích thân nói cho hắn biết mấy ngày ngắn ngủi Vương Khắc đã từ chối mấy lần đến thăm của Thẩm Huyên.
Chiều thứ sáu, sau cuộc họp đầu tiên Võng Thiên và Tinh Triết sáp nhập, Thẩm Huyên cũng không thể ngăn được người. Người sáng suốt đều biết, Thẩm Huyên muốn làm người tình của Nhậm Giang Lâm, nhưng có vẻ như Nhậm Giang Lâm không có ý này.
Chuyện của Nhậm tổng, người của Võng Thiên chỉ dám đoán trong lòng, không dám nhiều lời.
Nhưng cũng có người của Tinh Triết tới đây, không hiểu rõ tính cách của Nhậm Giang Lâm, vụng trộm trêu chọc: “Có thể có ý gì, đại thần hack Weibo ngồi thù lù ở đó, coi như trong lòng ông chủ Nhậm có ý, ít nhiều cũng phải cố kỵ người đúng không? Hầy, ai biết sau lưng trong đêm ở với ai chứ.”
Nhưng, có đôi khi chuyện sẽ không như người dự đoán.
Cuối tuần, khoảng thời gian này, Nhậm Giang Lâm hiếm khi có một ngày nghỉ. Từ Triết Văn đã gọi điện từ sớm hẹn Nhậm Giang Lâm buổi tối đến quán bar ngồi một lúc.
Sau khi Nhậm Giang Lâm mất trí nhớ dựa theo yêu cầu của chuyên gia không uống rượu, vốn muốn từ chối, nhưng bị Từ Triết Văn thuyết phục.
“Chỉ hẹn ông đến ngồi một lát, đã lâu chúng ta không gặp nhau, chỗ tôi có đầu bếp mới tới, làm món Pháp đặc biệt đưa tới, đến lúc đó tôi bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn, chúng ta ăn một bữa trò chuyện trong quán bar.”
“Được rồi.”
“Vậy sáu giờ tối gặp, đến lúc đó tôi cũng hẹn cả Chu Hạ.”
Thấy Nhậm Giang Lâm cúp điện thoại, Tiêu Việt hỏi: “Từ Triết Văn hẹn anh ra ngoài ăn cơm?”
“Ừ.”
Biết Tiêu Việt quen biết Từ Triết Văn, khiến Nhậm Giang Lâm nghe vậy hơi nhíu mày.
Mấy ngày nay anh hơi bực bội, nguyên nhân bực bội ở chỗ Tiêu Việt, cũng ở sự thay đổi thái độ của anh với Tiêu Việt. Thay đổi này khiến anh hơi khó thở, mà nguyên nhân khó thở này, cũng không phải bắt nguồn từ buồn chán.
Ngược lại, anh cảm nhận rõ ràng, anh cũng không ghét Tiêu Việt ngày ngày làm bạn như vậy, cũng bởi vì không ghét, mới khiến anh cảm thấy phiền muộn.
Một cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được đang từ từ ấp ủ, khiến anh hơi mất khống chế.
Thậm chí…
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại.
Anh cũng không thích cảm giác mất kiểm soát như vậy, thậm chí là ghét bản thân thế này, cảm xúc thay đổi vì Tiêu Việt, đối với anh mà nói quá mức nguy hiểm, chỉ nửa tháng, anh suýt quên mất có lẽ Tiêu Việt vẫn luôn lừa anh.
Có lẽ anh không thể tiếp xúc quá nhiều với Tiêu Việt.
“Đúng lúc, hôm nay mấy người Nhạc Đào Tiến hẹn em đi tụ tập, lát nữa em sẽ ra ngoài, buổi tối sẽ về sớm.”
“Tùy cậu.” Nhậm Giang Lâm đứng dậy, đi lên lầu.
Trong lòng Tiêu Việt cảm thấy hơi bất thường, nhưng không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Nhạc Đào Tiến đã gọi điện đến.
Trong công nghệ Hạo Thiên, nghe nói Nhạc Đào Tiến hẹn Tiêu Việt, một đám người đã kết thúc tăng ca từ lâu, hô hào đi theo người đi đến cuộc hẹn.
Làm kỹ thuật và ở chung với bạn bè cũng là đi thẳng về thẳng, sẽ không vì Tiêu Việt là người yêu của ông chủ họ mà xa lạ, mười tên đàn ông tụ tập ăn uống trong quán lẩu ồn ào, tiếng cười rung trời. Một đám người nói từ kỹ thuật cho đến tình hình trong và ngoài nước, lại trò chuyện tương lai của Hạo Thiên, dẫn đến bàn bên cạnh liên tiếp liếc nhìn.
“Tính ra chúng ta đã nửa năm không gặp đúng không? Anh Việt, anh lên như diều gặp gió cũng không tới thăm chúng em.”
“Đúng đó, nghe nói nhà nước cũng có người liên lạc với anh, e rằng sau này sẽ nâng đỡ đúng không?”
“Cho dù không nâng đỡ, đồ vật bày ở đó, ai không thèm, đúng không anh Việt?” Kha Hoằng Ích nói.
“Anh Việt?”
Nói một lúc, cũng không thấy Tiêu Việt phát biểu cảm nghĩ gì, mấy người nghiêng đầu nhìn, thấy Tiêu Việt đang ngẩn người.
Nhạc Đào Tiến buồn cười đẩy Tiêu Việt: “Này, Tiêu Việt, cậu suy nghĩ gì vậy? Tập trung thế?”
Tiêu Việt ngước mắt nhìn mấy người, những vẫn không lên tiếng, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn.
“Chúng ta đừng làm phiền anh ấy, có lẽ lúc này anh Tiêu có linh cảm, có thể chúng ta phải cho anh ấy mượn laptop.” Kha Hoằng Ích bưng cốc bia lên, uống mấy ngụm lớn.
Nào biết vừa nói lời này xong, Tiêu Việt giống như đột nhiên hoàn hồn đứng bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, “Tôi có việc gấp, e rằng phải đi trước.”
Không ngờ Tiêu Việt hành động như vậy một ngụm bia trong miệng Kha Hoằng Ích phun thẳng vào trong nồi.
“Đậu má! Kha Hoằng Ích cậu bẩn quá!”
“Tốt nhất ông uống nồi nước này đi!”
Nhạc Đào Tiến thấy Tiêu Việt không giống nói đùa, chỉ hỏi: “Sao vậy? Quan trọng không?”
Tiêu Việt gật đầu một cái.
“Không phải thật sự có linh cảm chứ?” Kha Hoằng Ích lau lau miệng, cũng hỏi: “Ăn xong lại đi?”
“Cậu đã nhổ vào nồi rồi còn ăn thế nào?” Nhạc Đào Tiến hơi ghét bỏ liếc Kha Hoằng Ích, lại nhìn Tiêu Việt nói: “Nếu cậu thật sự có việc gấp, cậu đi trước đi, dù sao cũng ăn gần xong rồi.”
Tiêu Việt gật đầu “Xin lỗi, hôm nay tôi hơi mất hứng, lần sau tôi và mấy người Uông Trạch về Thượng Hải, chúng ta lại tụ tập.”
“Được được được, mau đi đi.”
Rời khỏi quán lẩu, Tiêu Việt gọi xe đến quán bar của Từ Triết Văn, ngay lúc nãy Tiêu Việt bỗng nhiên nghĩ ra điểm bất thường của Nhậm Giang Lâm là gì.
Nhậm Giang Lâm muốn xa lánh hắn.
Quán bar của Từ Triết Văn, cuối cùng Nhậm Giang Lâm gặp Thẩm Huyên cố ý chạm mặt.
Được Chu Hạ chỉ sợ trời không loạn dẫn tới.
Nói cho cùng từ đầu đến cuối Chu Hạ không coi tình cảm của Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt là thật, với gã mà nói yêu đương nhưng không bỏ lỡ tình nhân, Nhậm Giang Lâm làm thế nào cũng không thể cả một đời với Tiêu Việt.
Yêu đương mà, yêu mãi cũng phai nhạt, phai nhạt cũng chia tay, nếu Thẩm Huyên này muốn làm người tình của Nhậm Giang Lâm, gã làm mối thì thế nào?
Chưa kể, Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt đã khác nơi nửa năm, là đàn ông đều có lúc cần xử lý tình dục, cho nên, xem như việc vui đi. Hơn nữa Từ Triết Văn mời Quách Tử Dương gần đây hợp tác đến, gã mang thêm ít người, tránh cho nhìn thấy Quách Tử Dương buồn nôn.
Thẩm Huyên rất thông minh, bị từ chối gặp mặt nhiều lần như thế, cậu ta đã hiểu ý tứ của Nhậm Giang Lâm, cho nên cậu ta không trực tiếp tiếp xúc với Nhậm Giang Lâm, nhưng trong lời nói cũng để lộ tin tức.
Đôi mắt sáng lấp lánh hơi nhếch lên, có sự mê hoặc dễ thương không giải thích được, cố tình lại nằm trên hai gò má trẻ trung thanh tú này, nhìn Nhậm Giang Lâm tràn đầy trêu chọc.
Chỉ mới hai tư tuổi, mặc trang phục trẻ trung khoa trương, tóc mềm như tơ lụa lại chải chuốt gọn gàng, khiến người không cảm thấy chán ghét, Nhậm Giang Lâm biết cậu ta là cây rụng tiền hai năm qua của Tinh Triết.
“Muốn gặp Nhậm tổng khó thật đấy.” Sau khi Thẩm Huyên mời rượu những người khác, bưng chén rượu đi đến chỗ trống bên cạnh Nhậm Giang Lâm ngồi xuống.
“Thẩm Huyên?” Nhậm Giang Lâm tỉnh rụi quan sát thanh niên trước mặt đã sớm chuẩn bị đưa mình đến cửa, khẽ cười nói.
“Đúng vậy, Nhậm tổng biết tôi?” Thẩm Huyên nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Nhậm Giang Lâm.
Nhậm Giang Lâm không uống rượu, chỉ lấy chén trà cụng ly với cậu ta, “Xem qua bản tin.”
Thẩm Huyên chớp mắt, cười rất xán lạn, “Thẩm Huyên cảm thấy vinh hạnh.”
Thấy Nhậm Giang Lâm cũng không nói tiếp, Thẩm Huyên nghĩ ngợi lại nói: “Có một số việc tôi muốn bàn bạc riêng với Nhậm tổng.”
Nhậm Giang Lâm đâu phải không biết ý tứ của cậu ta, chỉ giả vờ không hiểu nói: “Nếu có việc, vậy thì trực tiếp bàn với quản lý Ngô đi, cậu là người quan trọng nhất của Tinh Triết, có điều kiện gì cũng sẽ cố gắng thỏa mãn.”
Thẩm Huyên nghe vậy cười lên, lại nói vài lời với Nhậm Giang Lâm.
Chu Hạ là người khuấy động không khí, lắc lắc hông híp mắt hát một bài dã lang disco, lại gọi người lên hát.
Trong cuộc bị gã quậy một phát náo nhiệt hẳn, Thẩm Huyên thấy thế cũng kích động hỏi Nhậm Giang Lâm: “Nhậm tổng anh thích bài gì? Tôi hát một bài cho anh?”
“Không cần.” Nhậm Giang Lâm thản nhiên nói.
“Chỉ một bài thôi, anh nói tên cho tôi, bài gì tôi cũng hát được, anh tin không?”
Nhậm Giang Lâm cười khẽ, người khác muốn hát anh cũng không ngăn được, dứt khoát định thuận miệng nói tên, cũng không biết tại sao trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một đoạn giai điệu.
Là một bài hát tiếng Anh khá cũ.
Nhậm Giang Lâm khựng lại, chậm rãi nói tên bài hát.
Thẩm Huyên cười hở răng, tiện tay ϲởí áօ khoác, rồi đi lên sân khấu.
Thẩm Huyên có thể hot đến mức này, ngoại trừ gương mặt kia, đúng là có thực lực, giọng hát là bảo bối trời ban cho cậu ta, năm ngoái một ca khúc chủ đề phim thậm chí thu được giải thưởng vàng ở hạng mục ca khúc nổi tiếng trong nước, thậm chí còn được đề cử giải thưởng lớn ở nước ngoài.
Mới có thể còn trẻ như vậy đã được nâng lên điện thờ.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Giang Lâm thấy cậu ta hát, một ca khúc tỏ tình thẳng thắn khiến cậu ta hát rất thâm tình, phong độ trên sân khấu vững càng, hơi thở ổn định, Tinh Triết cưng cậu ta như thế không phải không có nguyên nhân.
Nhậm Giang Lâm cẩn thận quan sát người trên sân khấu, người trên sân khấu cũng nhìn lại thật sâu, giữa lông mày đều là si tình.
Tuổi trẻ, đẹp đẽ, thông minh, có tài hoa, đây là kiểu người tình Nhậm Giang Lâm anh sẽ thích.
Nhưng…
Bài hát này, không phải là như vậy…
Nhưng, anh không nhớ nổi phải thế nào.
Bỗng nhiên, trước mắt tối lại, một cái tay che hai mắt anh nhìn lên sân khấu. Nhậm Giang Lâm nhíu mày, tay mới chạm đến cánh tay che khuất ánh sáng thì dừng lại.
Bên tai vang lên tiếng thở dài của người kia: “Anh không thể nhìn người khác như thế… Nhậm Giang Lâm à…”
Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, tim đột nhiên đau đớn.