Rượu đã uống hòa tan nhớ nhung tích góp trong những ngày này, so với lần thứ nhất, đêm nay hai người đều hoàn toàn buông thả.
Môi lưỡi dính nhau không ngừng dây dưa, sau khi tách ra ngắn ngủi, lại không kịp chờ đợi dán vào nhau… ngay cả chỗ kia cũng thế….
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã mấy giờ mấy phút, hai người đã không rảnh quan tâm, sa vào cảm xúc mãnh liệt khó tự kiềm chế…
Tiếng vang mập mờ trong phòng ngủ, tiếng thở dốc khó nhịn, cho đến tận khuya mới giảm đi…
Đến khi hơi thở dần dần lắng lại, Tiêu Việt nằm nhoài trên người Nhậm Giang Lâm mới phát hiện Nhậm Giang Lâm ôm cổ hắn hít thở sâu, áo sơ mi trắng cũng chưa cởi hẳn ra, treo ở khuỷu cánh tay trái.
Chẳng biết tại sao, quyến rũ không giải thích được.
Ánh mắt Tiêu Việt tối lại, cúi đầu xuống nhẹ nhàng ʍúŧ cánh môi Nhậm Giang Lâm, tay cũng lặng lẽ mò xuống.
Nhận ra ý đồ của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm bắt lấy cái tay lộn xộn của Tiêu Việt, thở khẽ một tiếng nói: “Giờ đã là…” Dừng một lát, “Em… còn muốn nữa?”
Tiêu Việt nghe vậy cười một tiếng, chậm rãi xoa eo Nhậm Giang Lâm, không tiến thêm một bước, chỉ hỏi: “Có thể không?”
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, lần này giày vò với Tiêu Việt rất lâu, chút rượu uống trong bữa tiệc đã tản đi, anh cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Mà một khi tỉnh táo sẽ nhận ra một chuyện khó mà mở miệng, chân anh vẫn đang run nhẹ bên người Tiêu Việt, cảm giác tê dại toàn bộ nửa người dưới cũng chưa rút đi… Đây là cảm nhận anh chưa từng có.
Hơn nữa, chỗ kia còn…
Mi mắt Nhậm Giang Lâm khẽ run, hít sâu một hơi.
Tình huống như vừa rồi, hai người cũng không nhịn được… Tiêu Việt không dùng áo mưa….
Còn có Tiêu Việt gặm cắn lung tung… Có thể tưởng tượng được, chỗ kia lộn xộn như nào…
Không đợi được câu trả lời của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt thấy Nhậm Giang Lâm hơi nhíu mày, vội vàng thu tâm tư, xoay người ôm Nhậm Giang Lâm, hơi lo lắng: “Sao thế? Khó chịu à?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, cũng không biết nên giải thích chút mất tự nhiên trong lòng như thế nào, dứt khoát gật đầu một cái.
Tiêu Việt tưởng là mình làm Nhậm Giang Lâm bị thương, thấy vậy quýnh lên,, “Thuốc! Trong nhà có thuốc không? Nếu không, em ra ngoài mua!”
Dứt lời nhặt cái quần mình ném ở chân giường lên, cũng không nhìn xem có phải quần của hắn không đã mặc vào, động tác cực nhanh, Nhậm Giang Lâm cũng không kịp ngăn cản.
“Đừng!” Nhậm Giang Lâm bò dậy duỗi tay bắt lấy tay Tiêu Việt, nhìn Tiêu Việt đã mặc quần vào, dở khóc dở cười, “Không sao…” Ngẫm nghĩ vẫn nói ra: “Anh đi tắm là được.”
“Tắm?” Tiêu Việt khẽ giật mình, nhưng một lát sau đã hiểu ý Nhậm Giang Lâm. Ánh mắt vô thức nhìn về chỗ kia, đó là “kiệt tác” của hắn.
Ho nhẹ một tiếng, Tiêu Việt quỳ một gối ở mép giường, hôn mặt Nhậm Giang Lâm một cái, “Xin lỗi, tại em khó kìm lòng được, lần sau em sẽ chuẩn bị kỹ càng trước đó.”
Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, không khỏi cười khẽ một tiếng, “Trong nhà có… Nhưng anh cũng quên mất.”
Anh cũng không phải người khó tính, nếu anh và Tiêu Việt đã là quan hệ thân mật như vậy, làm cũng làm rồi, những việc này nói ra cũng không có gì.
“Anh đi tắm trước.” Nói đoạn, Nhậm Giang Lâm đứng lên đi về phía nhà tắm.
Khi anh tắm xong mặc áo ngủ đi ra, không biết Tiêu Việt tìm được một cái ga giường sạch ở đâu, thay tấm ga giường lộn xộn kia.
“Tắm xong rồi? Em đổi ga giường, lát nữa ngủ thoải mái hơn.” Thấy tóc Nhậm Giang Lâm vẫn ướt, Tiêu Việt đi tới phòng tắm tìm cái khăn khô, Nhậm Giang Lâm định nhận, Tiêu Việt lại tránh đi.
“Em giúp anh.”
Nhậm Giang Lâm nhướng mày, không từ chối.
Động tác của Tiêu Việt rất nhẹ, cẩn thận lau khô giọt nước, đứng sau lưng Nhậm Giang Lâm, nhìn Nhậm Giang Lâm cúi đầu ngồi trên ghế sofa đơn, trong lòng Tiêu Việt rung động, cúi người nói bên tai Nhậm Giang Lâm: “Giang Lâm.”
“Hửm?” Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng.
“Em yêu anh.”
Nhậm Giang Lâm mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Tiêu Việt, chậm rãi cười, “Anh cũng thế.”
Tiêu Việt vui vẻ, “Cũng thế là sao? Ông chủ lớn không nói rõ ràng, em không biết.”
Câu trả lời của Nhậm Giang Lâm là một nụ hôn triền miên.
Khi hai đôi môi tách ra, Tiêu Việt liếm miệng, lại đến gần hôn lần nữa, nụ hôn này kết thúc, hắn vẫn chưa đã ngứa thở dài: “Em quả thực ước gì cái miệng này mọc trên người anh, hôm thế nào cũng không đủ.”
Nhậm Giang Lâm cười nhìn Tiêu Việt: “Còn lau tóc không?”
“Lau chứ!” Vừa nói vừa nhặt khăn trên thành ghế lên cẩn thận lau.
“Có điều, nói mới nhớ, không phải hai ngày trước em nói với anh là không tới được sao? Sao hôm nay đột nhiên quay về rồi?” Nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay, Nhậm Giang Lâm vẫn hỏi: “Trước khi về nhà, em nói là em xác nhận một sự kiện? Xác nhận cái gì?”
Nhậm Giang Lâm không hỏi, Tiêu Việt cũng suýt quên mất vụ này, nghe vậy hắn cười nói: “Em nhớ trước khi đến Thành Đô em từng hỏi anh, nếu em thiếu tiền cần anh bao nuôi, em đáng giá bao nhiêu ở chỗ anh, anh còn nhớ không?”
Đương nhiên Nhậm Giang Lâm nhớ, gật đầu một cái: “Ừ, sao vậy?”
“Lúc đó anh nói em trị giá chín đồng.”
“Đúng.”
Tiêu Việt cười lên: “Thứ sáu tuần trước một bạn học trong công ty em đi lấy giấy chứng nhận…”
Tiêu Việt thật sự không có thời gian về Thượng Hải, gần đây bên kia bận quá, bận đến mức mấy người họ buổi tối đều gần như ngủ ở công ty.
Một giờ chiều hôm thứ sáu, Triệu Khải Lượng bạn học nghiên cứu sinh của Tiêu Việt bỗng nhiên hét ầm lên…
“Xong đời rồi! Mẹ nó tôi quên sáng nay sẽ đi lấy giấy chứng nhận với bạn gái, hôm nay là sinh nhật hai sáu tuổi của cô ấy! Đầu tuần đã nói sáng nay đi.”
“Hả? Buổi sáng? Cô ấy không gọi điện thoại cho anh à?”
“Không có, không gọi điện.”
Phó Viễn là tay già đời tình trường nhìn đồng nghiệp mới nói: “Cô ấy còn gọi điện cho anh? Chậc, giục anh đi lấy chứng nhận với cô ấy? Anh không điện cho cô ấy, cô ấy sẽ gọi cho anh? Không chừng cả ngày đang đợi điện thoại của anh, sau đó bây giờ tức nổ phổi đang suy nghĩ chia tay với anh.”
Triệu Khải Lượng bị Phó Diễn dọa, tay cũng run lên, lấy điện thoại ra gọi ngay cho bạn gái, vang lên một tiếng đã bị cúp máy, cho đến khi gọi hai mươi mấy cuộc bên kia mới nhận điện thoại.
Dỗ xong đã ba giờ, Triệu Khải Lượng xin nghỉ với Tiêu Việt, chuẩn bị đến cục dân chính ngay lập tức.
“Anh Việt, trên người anh có tiền lẻ không? Lâu quá em không dùng tiền mặt, nếu bên cục dân chính không thể thanh toán bằng di động, cũng không thể đã quên đi lấy chứng nhận, còn để bạn gái bỏ tiền đúng không, mặc dù cũng chỉ mấy đồng…”
“Tiền lẻ?” Tiêu Việt lấy ví tiền trong túi quần ra, “Được, chỗ anh chỉ có năm đồng, chú cần bao nhiêu? Đủ không?”
“Không đủ, chi phí là chín đồng.”
“Chín đồng?” Tiêu Việt hơi ngẩn ra, lời này sao hắn nghe hơi quen tai?
Phó Viễn ở bên cạnh nói: “Ồ, anh thật sự muốn kết hôn hả? Bây giờ đã bỏ chi phí rồi, anh mau đến đi, chậm nữa người ta đã tan làm rồi, đợi bạn gái chia tay với anh đi.”
Sau đó, Tiêu Việt suy nghĩ một ngày, sau khi suy nghĩ cẩn thận vẻ mặt rất khó coi…
Nói chuyện này cho Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cười nói: “Em nghĩ tới nghĩ lui, em nghĩ, có phải em đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng không? Lúc đó ông chủ lớn cầu hôn em à?”
Liếc nhìn Tiêu Việt một cái, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Không phải em nói giấy hôn thú miễn phí hả?”
Tiêu Việt cười lên, chậm rãi đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm ngồi xuống, ngửa đầu nhìn nhau với Nhậm Giang Lâm nói: “Vậy được rồi, ông chủ Nhậm anh xem xem, em đáng giá mấy đồng ở chỗ anh?”
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cầm tay Tiêu Việt, cong môi cười nhẹ: “Vậy, có lẽ anh phải lấy làm tiếc nói cho em, xuống giá rồi, chỉ đáng giá không đồng, không biết anh Tiêu có làm vụ mua bán này không?”
Tiêu Việt nhếch miệng ôm người trước mặt, “Làm! Thành giao!”
Tiêu Việt nói bận, là bận thật, khoảng thời gian này hắn bận đăng ký bằng sáng chế và mua bằng sáng chế, thực sự không đi được, ở lại Thượng Hải một ngày, đã vội vàng đeo ba lô chạy đến Thành Đô, Nhậm Giang Lâm đưa hắn đến sân bay.
“Cuối tháng anh sẽ đến thành phố G tham gia triển lãm, đến lúc đó anh tới tìm em.”
“Thành phố G cũng rất gần.”
“Ừ, gần đến giờ rồi, mau đi đi.”
“Ừ được, cuối tháng gặp.”
Trước khi máy bay cất cánh, Tiêu Việt đi qua cửa kiểm tra an ninh, nhưng lại chạy ra lần nữa, giữ chặt tay Nhậm Giang Lâm nói: “Khoảng thời gian này em thật sự không chịu được, mỗi ngày đều nhớ anh kinh khủng, còn không gặp anh, em cũng không có tâm trạng làm việc. Giang Lâm à, đợi bên kia em bắt đầu, chưa đến một năm đã có thể mở công ty chi nhánh ở Thượng Hải, đến lúc đó em sẽ quay về.”
“Được.”
Cuối tháng, chuyện đăng ký công ty của Tiêu Việt kết thúc, chính thức đưa vào kinh doanh, buổi chiều hôm Nhậm Giang Lâm đến thành phố G tham gia triển lãm, sau khi kết thúc lễ khai mạc anh đi đường sắt cao tốc đến Thành Đô.
Ở Thành Đô một ngày, hôm đó trên cơ bản anh ở trong công ty của Tiêu Việt với hắn. Ngược lại khiến các nhân viên trong công ty kích động một lúc lâu, dù sao đây là đương gia của tập đoàn Nhậm thị mà, nhân vật vàng óng ánh, người bình thường cũng chưa từng thấy người thật của Nhậm Giang Lâm, sao có thể không kích động? Ngay cả Phó Viễn cũng cảm thán rất lâu.
Tiêu Việt họp với cấp dưới, bàn bạc vấn đề cũng không tránh anh, mặc dù Nhậm Giang Lâm sẽ chủ động tránh đi.
Về các vấn đề của công ty, Nhậm Giang Lâm sẽ không dễ dàng đưa ra ý kiến với Tiêu Việt, bởi vì anh không hiểu nhiều về máy tính, ý kiến của anh lại dễ dàng ảnh hưởng đến phán đoán của Tiêu Việt, tạo thành quấy nhiễu không cần thiết. Nhưng thỉnh thoảng nghe được một vài vấn đề vận hành, sẽ đưa ra quan điểm cá nhân mang tính kiến thiết.
Một ngày không đủ dài, nhưng hai người đều rất thỏa mãn, trong đêm không rời khỏi căn hộ của Tiêu Việt nữa, hai người thân mật ngồi trên sofa xem tin tức.
Khi quay về Thượng Hải, Nhậm Giang Lâm đã lập tức ngựa không ngừng vó bay đến nước Y, lần này đến nước Y là vì xây dựng thị trường du lịch nước ngoài. Các tập đoàn phát triển du lịch và tập đoàn bất động sản cỡ lớn trên thế giới đều qua đó, bao gồm tập đoàn Tế Nguyên.