Đối với Nhậm Giang Lâm, đám đàn ông của Công nghệ Hạo Thiên vẫn có phần e ngại.
Ông chủ lớn là ai chứ! Đó là đương gia của Nhậm thị, cha mẹ cơm áo ngồi trên núi kim cương của bọn họ! Cho dù tò mò về anh hơn nữa, cho dù trong lòng có vô số tin đồn muốn đào ra, nhưng cuối cùng vẫn không thả ra trước mặt anh.
Sợ lát nữa mình uống nhiều rượu, cái miệng vốn không có cửa kia, sẽ càng không thu lại được. Nếu nói tục còn tốt, chỉ sợ sơ ý nói mấy lời làm mích lòng ông chủ. Kết quả đó… chậc chậc, không dám nghĩ.
Về phần đoàn đội tuyên truyền của Võng Thiên, nhiều năm như vậy hiểu biết về Nhậm Giang Lâm càng nhiều, bọn họ càng không dám lẩm bẩm. Mặc dù ngày thường Võng Thiên tụ tập rất nhiều, nhưng Nhậm Giang Lâm trước giờ không tham gia, chuyện ăn cơm với tổng giám đốc, nhiều năm qua bọn họ cũng không dám nghĩ.
Cho nên, một đội ngũ hai mươi mấy người, ngoại trừ Tiêu Việt dám ngồi một bàn với Nhậm Giang Lâm, những người khác đều không có gan này.
Giờ ăn cơm vào những buổi tối không phải ngày nghỉ, trong quán trên cơ bản đã đầy người ngồi, không khí trong quán lẩu tràn ngập vị cay gay mũi, Nhậm Giang Lâm có phần không chịu nổi, Tiêu Việt bèn dẫn người ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
“Trước kia anh từng ăn lẩu Tứ Xuyên chưa?” Tiêu Việt nhận menu từ chỗ nhân viên phục vụ đưa cho Nhậm Giang Lâm ở đối diện, nói: “Anh nhìn xem muốn ăn gì.”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu, “Chưa từng ăn, cậu xem đi.”
“Em đoán cũng chưa ăn, nếu không thì lần trước ăn xiên nướng bên đường cũng sẽ không như thế.” Tiêu Việt cười nói: “Vậy thì ăn lẩu uyên ương đi.”
Nhưng nói lời này xong, lại không nghe thấy nhân viên phục vụ bên cạnh trả lời, Tiêu Việt vô thức nhìn sang, thấy đôi mắt nhân viên nữ lén nhìn về phía Nhậm Giang Lâm, chứng tỏ đã nhận ra Nhậm Giang Lâm.
Tiêu Việt duỗi tay lắc lắc trước mặt nhân viên, cười nói: “Em gái à, nghe không? Lẩu uyên ương.”
Sau khi nghe thấy lời nói của Tiêu Việt, nhân viên phục vụ mới tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy không chú ý… Vậy bên nước dùng đỏ anh muốn hơi cay hay là cay vừa…”
“Hơi cay, món ăn sau đó là…” Nói đoạn chỉ vào một cột món ăn được đề xuất trên menu, “Những món này mỗi món một phần.”
“Vâng ạ!” Cô gái nhận menu, vội vã chạy đi, khi đến quầy lễ tân vô cùng phấn khích nói chuyện với những nhân viên phục vụ khác.
Tiêu Việt cười nói: “Danh tiếng của ông chủ lớn cao gớm, cô gái kia cũng nhận ra anh.”
Nhậm Giang Lâm cười nhìn Tiêu Việt nói: “Cậu cảm thấy những cô gái như này sẽ có hứng thú với tin tức tài chính kinh tế sao?”
Nhậm Giang Lâm hỏi lời này, Tiêu Việt nhất thời chưa hiểu ra, chỉ lắc đầu, nói: “Hẳn là sẽ không.”
“Vậy bây giờ cô ấy biết tôi, cậu cảm thấy biết được từ đâu? Lại vì ai?”
“…”
Bởi vì Thư Dụ.
Trong lòng Tiêu Việt bỗng nhiên khó chịu, hừ một tiếng kinh miệt: “Em chỉ khó hiểu, anh nói anh và anh ta không có quan hệ gì cả, tại sao những người này cứ xem hai người là một đôi chứ?”
“Bê bối ầm ĩ thành như vậy, quả thật có một số nguyên nhân,” Nhậm Giang Lâm nói, nhìn về phía Tiêu Việt, “Những năm này, trên người tôi tổng cộng chỉ xuất hiện hai lần bê bối.”
Nhậm Giang Lâm nói đến đây, dừng một lát, lại nói tiếp: “Lần đầu tiên là vào bảy năm trước, giải trí Võng Thiên vừa thành lập không lâu, có tuần san giải trí đến chụp một tấm ảnh, sau đó lập tức công khai ảnh trên mạng… Có điều, chẳng mấy chốc tin tức này đã bị ép xuống, là tôi ra tay ‘xử lý’ công ty này.”
Nhậm Giang Lâm nói đến đây cũng không kiêng kị gì, có một số việc xác thực phải giải thích rõ ràng với Tiêu Việt.
“Từ đó về sau, không có một công ty nào dám chụp tôi, cho dù chụp được không có sự đồng ý của tôi bọn họ cũng không dám đăng lên.” Nhậm Giang Lâm dựa vào thành ghế, híp mắt lại: “Đặc biệt là sau khi tôi tiếp quản Nhậm thị.”
“…” Tiêu Việt ít nhiều cũng đã hiểu, những truyền thông nào không dám đăng, vậy tại sao Nhậm Giang Lâm và Thư Dụ lại có thể làm ra scandal? Không có cái gật đầu của Nhậm Giang Lâm, có ai lại dám ᴆụng vào cái khối này?
“Giai đoạn đầu đúng là do tôi chỉ dẫn,” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, giải thích nói: “Nhưng sau này không có khả năng nữa.”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, một lúc lâu mới nói: “Vậy nếu quan hệ của chúng ta…”
Nhưng nghĩ đến quan hệ của hắn và Nhậm Giang Lâm vẫn chỉ có thể gọi là “bạn bè”, Tiêu Việt lắc đầu: “Hầy, thôi bỏ đi.”
Nhậm Giang Lâm nghe hiểu ý của Tiêu Việt, đang định nói gì đó, đã thấy bàn Kha Hoằng Ích, Uông Trạch ngồi bên cạnh đi về phía này, anh không nói nữa.
“Hì hì,” Kha Hoằng Ích nịnh nọt cười nói với Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt: “Nhậm tổng, anh Việt, ngồi đầy hết rồi, không có bàn trống, em và Uông Trạch ngồi một bàn với các anh được không?”
Tiêu Việt rót chén trà cho Nhậm Giang Lâm, liếc nhìn Kha Hoằng Ích, cười nói: “Một bàn? Ơ? Bọn mày sợ sếp Nhậm đến mức muốn ૮ɦếƭ à? Vừa rồi tránh không kịp, sao lúc này lại chạy tới bu lại rồi? Không ngồi cùng Triệu Viên Viên?”
“Ai dám ngồi cùng bàn với cô ấy?!” Kha Hoằng Ích lắc đầu như trống bỏi, “Anh không xem hôm nay cô ấy ăn lẩu gì! Chậc chậc, ớt tràn đầy… Ngày thường cùng ăn lẩu, cô ấy đều suy nghĩ đến mấy người phương Bắc chúng ta, gọi hơi cay, lần này cô ấy tìm được đồng bọn, trực tiếp gọi cay nồng, một ngụm nước dùng cũng không có, em sợ ngồi cùng bàn với cô ấy, hôm nay sẽ ૮ɦếƭ trên bàn.”
Tiêu Việt nghe vậy nhìn nghiêng ra sau, Triệu Viên Viên ngồi một bàn với em gái Tứ Xuyên của Võng Thiên, trong nồi trước bàn ớt đỏ rực nổi lềnh bềnh, nhìn cũng cay đến kinh người, quả thực là buông thả bản thân, trừ Nhạc Đào Tiến ngồi cùng hai cô ấy, không ai dám ngồi nữa.
“Không nhìn ra Nhạc Đào Tiến cũng ăn được cay?” Tiêu Việt chậc lưỡi, “Trước kia cũng không phát hiện ra.”
“Ăn được…” Cái rắm…
Kha Hoằng Ích suýt nữa văng tục ý thức được sếp Nhậm ngồi bên cạnh mình, vội vàng ngậm miệng lại, sau đó ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển nói: “Anh ta sao ăn được cay, anh ta là người Hồ Kiến có thể ăn gì, chắc hẳn quản lý Nhạc đột nhiên nhận ra tuổi tác mình cao, nên nghĩ đến chung thân đại sự, này là đang liều mình theo đuổi em gái đấy.”
“Ồ?” Tiêu Việt hơi tò mò: “Ưng ý em gái Tứ Xuyên của Võng Thiên rồi?”
“Có lẽ.” Kha Hoằng Ích gật đầu, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn sang Nhậm Giang Lâm, nói: “Sếp Nhậm à, bên Hạo Thiên chúng tôi con gái ít đến đáng thương, một đám đàn ông đều là đàn ông độc thân, vấn đề cá nhân từ đầu chí cuối không được giải quyết, từ lúc sinh ra đến giờ… Anh xem, có phải hôm nào tổ chức quan hệ hữu nghị gì đó cho chúng tôi không? Để chúng tôi quen biết thêm vài cô gái?”
Nhậm Giang Lâm nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Mùa xuân hằng năm Nhậm thị đều sẽ tổ chức hoạt động tương tự, giải trí Võng Thiên cũng thế, tính ra chắc là khoảng thời gian này.”
“Gần đây?” Kha Hoằng Ích nhìn Nhậm Giang Lâm, kích động hỏi: “Vậy chúng tôi có thể tham gia không?!”
Nhậm Giang Lâm gật đầu: “Có thể, nhưng thời gian cụ thể tôi không rõ, có điều xem thời gian các năm trước đều là trước tháng năm, nếu các cậu bằng lòng, thì bảo Nhạc Đào Tiến liên hệ với bên kia trước.”
‘Vậy thì tốt quá!” Kha Hoằng Ích vui vẻ trong lòng, một cái tay thuận thế khoác lên vai Tiêu Việt ngồi cạnh, cười nói: “Anh Việt, dù sao gần đây chúng ta cũng rảnh rỗi, đi tham gia đi?”
Tiêu Việt cười kéo bàn tay trên vai xuống, “Không đi.”
“Hể? Tại sao chứ,” Kha Hoằng Ích nhìn Tiêu Việt nói: “Nói ra anh cũng hai mươi bảy hai mươi tám rồi, còn không tranh thủ thời gian tìm người yêu?”
“Hai bảy hai tám thì sao? Kha Hoằng Ích,” Tiêu Việt liếc nhìn người lẩm bẩm bên cạnh, “Gần đây mày không có việc làm hay là thế nào? Rảnh không có việc đến quan tâm chung thân đại sự của tao? Nếu không thì tao tìm cho mày một vài chuyện để làm?”
“… Em chỉ hơi quan tâm tí thôi mà… chung thân đại sự của anh em chẳng hạn…” Thấy nụ cười của Tiêu Việt ngày càng xán lại, Kha Hoằng Ích không hiểu sao lòng lạnh hai phần, cũng không dám nói tiếp nữa.
Kha Hoằng Ích ngậm miệng, Tiêu Việt không để ý đến hắn ta nữa, trò chuyện với Nhậm Giang Lâm một lúc, sau khi đồ ăn lên đủ, mấy người bắt đầu động đũa.
Nhưng Tiêu Việt đã ăn hết một đĩa cơm rang, lại thấy Nhậm Giang Lâm từ đầu đến cuối không ᴆụng vào nồi nước dùng đỏ, nghĩ ngợi, hắn bèn gắp một cuộn thịt bò lên nhúng, thấy được rồi thì nhúng qua dầu vừng, đặt vào trong đĩa Nhậm Giang Lâm.
“Lẩu Tứ Xuyên thì nên ăn chút cay, nếu không thì thật sự không có mùi vị, nước dùng quán họ làm rất bình thường, anh nếm thử cái này đi, qua dầu vừng rồi, hẳn là không không cay mấy.”
Nhậm Giang Lâm nhìn màu đỏ kia lưỡng lự một lát, mới cầm đũa gắp thịt trong bát lên nếm thử, chỉ một miếng, anh đã nhíu mày nhắm mắt lại.
Vị cay gay mũi còn nặng hơn lần trước ăn xiên nướng bên đường với Tiêu Việt, vị cay tê của nồi lẩu trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ vị giác.
Tiêu Việt vẫn luôn nhìn Nhậm Giang Lâm thấy thế, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Không ăn được?”
Nuốt thịt xuống, Nhậm Giang Lâm bưng trà bên tay lên uống mấy ngụm, đợi vị cay trong miệng tản đi, ϲởí áօ khoác âu phục ra, anh mím môi một cái, nói: “Cũng được.”
Tiêu Việt lại không tin, tình huống của Nhậm Giang Lâm thấy thế nào cũng giống tối hôm đó ăn xiên nướng, bờ môi, cổ, vành tai đều chậm rãi đỏ lên, không hề giống dáng vẻ cũng được.
Nhìn chằm chằm cánh môi ửng đỏ của Nhậm Giang Lâm, không hiểu sao, Tiêu Việt cảm thấy nóng hơn, không nhịn được liếm môi một cái, “Hình như hơi nóng nhỉ?”
“Không nóng mà.” Kha Hoằng Ích nghe vậy duỗi cổ một cái, “Nhiệt độ không khí hôm nay vẫn rất thấp.”
Tiêu Việt không nghe thấy Kha Hoằng Ích nói gì, chỉ thấy Nhậm Giang Lâm lấy đũa chuẩn bị ăn hết thịt còn lại, Tiêu Việt vội vàng ngăn cản nói: “Nếu không ăn được, thì thôi, nếm là được.”
Nói đoạn, gắp miếng thịt bò cuộn Nhậm Giang Lâm vẫn chưa ăn hết lên, “Cái này em ăn giúp anh.”
Động tác của Tiêu Việt rất nhanh, Nhậm Giang Lâm vẫn chưa hoàn hồn, hắn đã bỏ miếng thịt Nhậm Giang Lâm đã cắn vào miệng…
“…”
Uông Trạch bên cạnh bàng quan, thực sự không nhìn nổi nữa, liếc nhìn Kha Hoằng Ích đần mặt bên cạnh, anh ta không nhịn được lại gần Tiêu Việt, nói khẽ: “Tao nói này, tốt xấu gì mày cũng chú ý chút ảnh hưởng đi? Nhiều người nhìn chằm chằm thế kia.”
“Sao?” Tiêu Việt liếc nhìn Uông Trạch, thờ ơ nói: “Ăn miếng thịt còn không được?”
“Được, đương nhiên được, nhiều thịt như thế mày tha hồ ăn, nhưng…” Mày cũng không thể ăn miếng Nhậm tổng đã cắn chứ…
Thấy Tiêu Việt như vậy, Uông Trạch cũng biết nói thế nào cũng vô ích, chỉ lắc đầu bất lực nói: “Được được được, tùy mày.”
Nói đoạn anh ta nhìn Kha Hoằng Ích bên cạnh vội vàng cúi đầu xuống, lén nhìn Tiêu Việt lại nhìn Nhậm Giang Lâm. Không khỏi thở dài trong lòng, dựa theo cách làm này của Tiêu Việt, không mất bao lâu, người của Công nghệ Hạo Thiên e rằng sẽ biết quan hệ của hắn và Nhậm Giang Lâm, hắn không sợ chút nào hả?
Hành động này của Tiêu Việt cũng khiến Nhậm Giang Lâm ngẩn người, nhưng một lát sau đã lấy lại tinh thần, liếc nhìn Kha Hoằng Ích giả vờ cúi đầu ăn cơm.
Thật ra Tiêu Việt muốn cho bọn Kha Hoằng Ích biết quan hệ của hai người, anh cũng không vấn đề gì.
Nhưng… Tiêu Việt thực sự không hề kiêng kỵ.
Hơi buồn cười nhìn Tiêu Việt, nói: “Độ cay này vẫn được, hương vị nồi lẩu quả thực khá ngon.”
“Hương vị đúng là ngon, đặc biệt là miếng thịt bò vừa rồi.” Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, không nhịn được nói: “Có điều, tai anh đỏ thật đấy.”
Kha Hoằng Ích: “…”
Uông Trạch: “…”
Bỏ qua đôi mắt đối diện, Nhậm Giang Lâm bỗng đứng lên, nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Tiêu Việt thấy thế, vội vàng đi theo: “Đợi đã, em cũng đi.”
Kha Hoằng Ích thấp giọng: “Đi vệ sinh cũng thành nhóm à…”
Uông Trạch liếc nhìn Kha Hoằng Ích: “Ăn của mày đi!”
Lại cắm đầu ăn một lúc, Tiêu Việt và Nhậm GIang Lâm vẫn chưa về, Kha Hoằng Ích thực sự không nhịn được.
“Uông Trạch…”
“Làm gì?”
“Tao cảm thấy hình như tao phát hiện ra một chuyện ghê gớm…”
“… À?”
“Mày nói, có phải Nhậm tổng và anh Việt tốt quá không?”
“… Ừ.”
“Tao nhớ Nhậm tổng là người song tính luyến đúng chứ?”
“…”
“Nói không chừng Nhậm tổng thường xuyên tới đây, thật sự đến gặp người tình.”
Nói là đi vệ sinh, nhưng Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm lại đi ra khỏi quán từ cửa hông. Đằng sau quán lẩu là một miếng đất trống, ánh đèn lờ mờ, không có nhân khí.
Trời tháng tư, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, bên ngoài lạnh hơn trong quán lẩu rất nhiều, nhưng cảm giác oi bức trong quán lại không tản đi, ngược lại bởi vì hai người ở riêng mà tăng lên không ít.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tiêu Việt chậm rãi tới gần Nhậm Giang Lâm, nhìn cánh môi ửng đỏ của người trước mặt, Tiêu Việt không nhịn được hôn lên.
Môi Nhậm Giang Lâm rất nóng, nóng đến mức Tiêu Việt không khỏi run nhè nhẹ, vươn tay ôm chặt người làm sâu nụ hôn này hơn.
Sau khi trở về từ New Zealand, hai người không gặp được nhau, chớ nói gì là gần gũi như này.
Mười hai ngày không gặp, Nhậm Giang Lâm nói không nhớ, đó là giả, đặc biệt là sau khi hai người thân mật như thế ở New Zealand, đã quen khoảng cách như vậy, hai người lại bỗng nhiên tách ra mười mấy ngày…
Tay đè lên đầu Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm gần sát hơn, cảm giác răng môi dây dưa thực sự quá tuyệt vời, anh có phần không nỡ buông ra.
Cho đến khi điện thoại trong túi Tiêu Việt vang lên, hai người mới hơi thở hổn hển, tách môi lưỡi quấn quýt ra.
Là Uông Trạch gọi điện giục Tiêu Việt về.
Đợi sau khi Tiêu Việt kết thúc cuộc điện thoại chỉ mười giây này, Nhậm Giang Lâm mới hỏi: “Vừa nãy cậu cố ý để Kha Hoằng Ích nhận ra đúng không?”
Tiêu Việt lại ôm Nhậm Giang Lâm một lát, “Tên này đó suốt ngày lẩm bẩm không dứt, cho cậu ta biết cậu ta mới biết ngậm miệng.” Nói đến đây, Tiêu Việt hơi buông lỏng ra, nhìn nhau với Nhậm Giang Lâm, nói: “Đổi lại là anh, anh không ngại?”
Nhậm Giang Lâm cười, “Cậu cũng không ngại, tôi ngại cái gì?”
Tiêu Việt và Kha Hoằng Ích là bạn bè, mà anh và Kha Hoằng Ích nói cho cùng cũng chỉ là cấp trên cấp dưới, ông chủ và nhân viên mà thôi, suy cho cùng, thái độ của Kha Hoằng Ích về chuyện này với anh mà nói không quan trọng, nhưng đối với Tiêu Việt lại khác.
Nếu Tiêu Việt cũng không để bụng nói rõ chuyện này cho bạn bè, anh là cấp trên có gì mà để bụng.
Tiêu Việt vui mừng nói: “Vậy được rồi, chúng ta nên vào thôi, nếu không ở đây lâu thêm, e rằng cũng không chỉ Kha Hoằng Ích sẽ phát hiện ra vấn đề.”
“Thật ra, nếu họ đều phát hiện ra chuyện này cũng không có gì.” Nhậm Giang Lâm nói.
Tiêu Việt nghe vậy hơi ngẩn ra, nhìn người trước mặt, khẽ cười: “Được, nhưng, chúng ta từ từ thôi.”
Đợi hai người quay vào trong quán, bữa cơm này đã ăn được một nửa, thấy Nhậm Giang Lâm trở về, Nhạc Đào Tiến dẫn mấy người cầm chén rượu đi tới mời rượu.
Một phen lời cảm ơn chính thức rõ ràng mới tra được ở trên mạng, bởi vì không quen nịnh nọt thế này, nói rất cà lăm.
Nhậm Giang Lâm cũng biết một đám kỹ thuật viên này không làm được vỏ bọc xã giao, sau khi người nói xong, anh nói: “Hôm nay công ty liên hoan, mọi người cứ tự nhiên. Muốn uống rượu có thể uống thỏa đáng, không muốn uống rượu càng không nên miễn cưỡng, vui vẻ là được. Nhưng sau khi uống rượu cũng không nên lái xe, chú ý an toàn của bản thân.”
Nói xong anh uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Sau khi liên hoan kết thúc mới mười giờ, trên đường Tiêu Việt đưa Nhậm Giang Lâm về, lại hung ác hôn người nhớ nhung một lúc lâu.
Mấy ngày trước đó bận bịu, mấy ngày kế tiếp, chuyện trên tay Nhậm Giang Lâm đã ít đi.
Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, anh sẽ đến Hạo Thiên.
Đến nhiều lần, nhân viên Hạo Thiên cũng lờ mờ nhận ra Nhậm tổng hẳn không phải chỉ kiểm tra công việc mà thôi, nhưng một thời gian mỗi sự chính xác, nghĩ không ra, nhìn không rõ, chỉ thấy Nhậm Giang Lâm trên đường đi qua thường tìm Tiêu Việt, càng thêm chắc chắn nói không chừng Nhậm tổng thật sự muốn giữ Tiêu Việt lại dùng.
Kha Hoằng Ích vừa biết chuyện, kìm nén một bụng lời nói, lại không dám nói, khổ không thể tả.
Giữa tháng, phim mới “Ven hồ Vọng Giang” của Thư Dụ lại lần nữa gây nên nghị luận sôi nổi, hình ảnh đẹp đẽ, bi kịch tình yêu động lòng người, chiếm đóng top năm bảng hot search liên tục nhiều ngày.
Cuối cùng bộ phim kết thúc với doanh thu phòng vé cao ngất ngưởng 1.8 tỷ và danh tiếng hoàn mỹ.
Sau khi bộ phim chiếu xong đạo diễn Ngụy Tiên đã tổ chức một bữa tiệc cảm ơn công khai, mời nhà đầu tư bộ phim, truyền thông, đoàn làm phim, từng diễn viên chính và phái đoàn người hâm mộ của họ tham gia bữa tiệc.
Bữa tiệc cảm ơn này tiến hành phát trực tiếp, đêm đó đã spam toàn bộ Weibo, nhân vật nam nữ chính tương tác trong bữa tiệc, khiến đám fan bị tình tiết trong phim ngược gay gắt trực tiếp hét đã nghiền.
Nhưng Nhậm Giang Lâm với tư cách là một trong các nhà đầu tư lại không tham gia.
Sau thời gian phát trực tiếp, mưa đạn của đủ loại fan đăng mềm tay, ăn đường mềm tay, trừ vài fan nào đó…
(mưa đạn chỉ bình luận nhảy liên tục)
‘À, tôi còn tưởng là lần này có thể nhìn thấy mỏ đồng của hai người chứ! Tôi mong đợi cùng khung đã rất lâu á! Tôi không cam tâm!’
(mỏ đồng [tóng kuàng] phát âm giống cùng khung (hình) [tóng kuāng])
‘Đúng rồi, phim thành công như thế, tôi cảm thấy sếp Nhậm phải đến chúc mừng mới đúng.’
‘Nhưng anh ấy không những không có mặt, ngay cả chúc mừng trên Weibo cũng không đăng một cái, này thì quá đáng rồi!’
‘Tôi không phải fan ai, là một người qua đường thuần túy, tôi cũng cảm thấy Nhậm Giang Lâm làm vậy không tốt, thím xem các minh tinh khác đều đăng bài chúc mừng, anh ta lại không rên một tiếng, cho dù thế nào, làm bạn bè cũng nên chúc mừng chứ.’
‘Nhao nhao gì? Nói không chừng sếp Nhậm người ta chúc mừng riêng tư thì sao!’
‘Yooooooooooooo’
‘Chúc mừng riêng tư, mị thích!’
‘Nói không chừng Nhậm tổng đã ở nhà chờ Dụ Dụ của chúng ta ~’
‘Khi đêm khuya thanh vắng…’
‘Đêm đóng cửa làm người…’
‘A —— thím trên bậy quá!’
‘Thím trên sao xuất sắc vậy, nhấc jio một cái, tôi tự mình quét vỏ quýt cho cô!’
(“quét vỏ quýt” gốc là 扫橘子皮: một từ ngữ mạng, hàm nghĩa khác là khen ngợi bình luận của người nào đó rất lợi hại, rất trâu bò, thường xuất hiện trong trả lời bình luận ở chủ đề phổ biến trên Weibo. Câu nói hoàn chỉnh là “nhấc jio, quét vỏ quýt” hoặc “nhấc chân, quét vỏ quýt”)
‘Nào nào nào, 乃út này thím, thím viết ngay đi! Lập tức!’
“Khà khà khà…’
‘Cho tôi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu… Không biết mọi người có phát hiện ra một chuyện không, khoảng thời gian trước tuần san tài chính và kinh tế XX đã phỏng vấn sếp Nhậm.’
‘Không để ý, sao vậy?’
‘Sao đấy? (Cô gái nào đó bình thường không xem tài chính kinh tế không ngại học hỏi kẻ dưới)’
‘Tuần san hôm qua Weibo đăng một tấm ảnh Nhậm tổng làm việc ở văn phòng…’
‘Ảnh làm sao? Đẹp trai không?’
‘Mọi người đi xem đi, nhất định có thể nhìn ra một chút dấu vết để lại.’
‘!!!’
‘! Tôi đi ngay lập tức!’
Một lúc sau, mưa đạn trong phát trực tiếp bỗng nhiên nổ tung.
‘Má ơi, cái ghế sofa trong văn phòng kia! Tôi nhìn thấy cái gì! Tôi nhìn thấy cái ghế sofa Tiểu Dụ Dụ đọc sách ấy!’
‘Đây là ý gì! Ý này là Thư Dụ thường đọc sách ở văn phòng của Nhậm Giang Lâm á!’
‘Không phải nói cửa tập đoàn Nhậm thị khó vào lắm sao? Không phải nói văn phòng của tổng giám đốc Nhậm không ai dám bước vào à?’
‘A a a a a a, bọn họ ở bên nhau cmnr! Nếu không tại sao có thể như vậy! Bình thường chắc chắn Dụ Dụ ngồi ở đó đọc sách đợi Nhậm tổng tan ca!’
‘Má ơi, đây là đòn giáng đúng không?!’
(đòn giáng gốc là “thực chùy – 实锤” ngôn ngữ mạng chỉ một việc nào đó đã có chứng cứ rõ ràng, không thể thay đổi tính xác định của một vài sự vật nào đó)
‘Nào có bạn bè thân mật như vậy? Tôi nhìn cấu trúc của văn phòng, lại nhìn góc của tấm ảnh kia, tôi khẳng định! Tôi kết luận! Hôm đó Nhậm tổng ngồi trước bàn làm việc chụp tấm ảnh này cho Thư Dụ! Mẹ kiếp! Ai nói không phải yêu thật! Xưa nay Nhậm tổng không tham gia hoạt động giải trí, vì Thư Dụ bỏ công việc xuống đến buổi ra mắt phim! Nếu cái này cũng không tính là yêu!’
‘Đúng đúng đúng, chính là nụ cười đó của anh ấy khiến tôi lọt hố! MC hỏi anh ấy nhìn thấy nữ chính ngồi trên đùi có cảm giác gì, anh ấy lại cười! Chắc chắn là anh ấy nghĩ đến hình ảnh Thư Dụ ngồi trên đùi mình!’
‘Má ơi, rất ngọt! Kiểu thường ngày này, ngồi lên đùi, chụp ảnh đẹp, đọc sách đợi tan ca, a a a a a a, tôi sắp hít thở không thông rồi! Ngọt lịm! Bọn họ âи áι như thế! Tôi đã não bổ ra điềm văn năm mươi vạn chữ!’
‘Trời ạ, nếu bọn họ công khai tôi ủng hộ một vạn cái!’
‘Ngày thường ngọt ngào của tổng giám đốc ba ngàn con sông cũng chỉ lấy một gáo(*), bề ngoài đa tình, bên trong chuyên tình x người đẹp dịu dàng trong trẻo lạnh lùng, má ơi, tiểu thuyết cũng không dám viết như thế!’
(*) gốc là nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biều ẩm, chỉ tình yêu son sắt giữa nam nữ, có thể gặp gỡ nhiều đối tượng nhưng chỉ thích một người duy nhất
Một đêm tiệc rượu đẩy Nhậm Giang Lâm không có mặt lên chủ đề hot trên Weibo.
Nhậm Giang Lâm nhìn bài viết phổ biến trên điện thoại, không khỏi cười lắc đầu, anh có thể khống chế đăng một ít ảnh chụp, lại khống chế không nổi não động của dân mạng, anh cũng không hiểu nổi tại sao một tấm ảnh như thế đã có thể khiến cho một đám dân mạng nghĩ nhiều đến vậy.
Thậm chí trong một đêm, trên mạng còn xuất hiện rất nhiều topic vạch trần, đạo lý rõ ràng phân tích tính đặc thù về quan hệ của anh và Thư Dụ, có lý có chứng cứ khiến người khác vô cùng tin phục.
Thậm chí hơn xuất hiện rất nhiều “người chứng kiến” lần lượt ngẫu nhiên thấy anh và Thư Dụ ngọt ngào dắt tay ôm nhau ở nơi nào đó không biết tên.
Nhậm Giang Lâm để điện thoại lên bàn, bảo thư ký Lôi vào văn phòng.
Chỉ chỉ hot search Weibo trên điện thoại, Nhậm Giang Lâm thản nhiên cười nói: “Xử lý cái này cho tôi.”
“…” Thư ký Lôi có phần không nắm chắc được ý của sếp, chần chừ nói: “Là bảo bên Weibo rút hot search này ạ?”
“Về sau những tin tức tương tự đừng xuất hiện nữa.”
Thư ký Lôi nghe vậy vội vàng nói: “Vâng, Nhậm tổng, tôi xử lý ngay.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Cuộc họp cuối cùng ở Võng Thiên chiều nay là mấy giờ?”
“Hai giờ ba mươi, tài xế đã sắp xếp xong xuôi, giữa trưa Nhậm tổng có thể nghỉ ngơi một lát.”
“Được.”
Nhưng Nhậm Giang Lâm rút hot search rất nhanh, làm thế nào cũng không nhanh bằng tính hóng hớt của một đám thẳng nam (?) ở Công nghệ Hạo Thiên.
Đội tuyên truyền của Võng Thiên ở công ty giải trí, đương nhiên rất nhạy cảm với tin tức giải trí, thời gian giữa trưa đã không nhịn được lấy chuyện này ra nói.
“Thật ra em cảm thấy Nhậm tổng và Thư Dụ kia vẫn rất xứng.” Em gái Tứ Xuyên Tưởng Hiểu Chi nhìn chủ đề phổ biến Weibo, thở dài: “Các anh ở Hạo Thiên tiếp xúc không nhiều, cho nên không biết Nhậm tổng chúng em nổi tiếng bao nhiêu, những minh tinh này coi anh ấy như cái bánh ngon, chủ động để bị Nhậm tổng ngầm, dạng không đứng đắn như Diệp Cao Trì kia cũng liều mạng muốn lọt vào mắt Nhậm tổng!”
(ngầm ở đây là quy tắc ngầm)
“Diệp Cao Trì? Cậu ta không đứng đắn?” Triệu Viên Viên nghe vậy, không nhịn được liếc nhìn Tiêu Việt yên lặng ăn cơm ở bên cạnh, tuy rằng Tiêu Việt chỉnh đốn một chút, cũng không đến nỗi nào, nhưng làm sao cũng vẫn không đẹp như Diệp Cao Trì…
Mặc dù phong cách hai người khác biệt, không thể so sánh như vậy được…
“Ờm ——” Tưởng Hiểu Chi nhìn xung quan giống như cười mà không phải cười nhìn nhóm kỹ thuật viên của cô, ho nhẹ một tiếng: “Thật ra em gặp nhiều minh tinh rồi, thẩm mỹ hơi…” Nói đến đây, Tưởng Hiểu Chi cũng cảm thấy không đúng, lập tức sửa lời nói: “Ý em là hàng ngũ Diệp Cao Trì so sánh với minh tinh khác, xác thực là không đứng đắn.”
“… À, ha ha.”
“…” Tưởng Hiểu Chi sờ mũi: “Thật ra mọi người rất đẹp, em nói thật, vẻ đẹp tâm hồn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Triệu Viên Viên đỡ trán, vỗ vỗ bả vai Tưởng Hiểu Chi, “Được rồi, em đừng nói nữa, em nói thêm gì nữa chỉ sợ bọn họ sẽ chuẩn bị đi phẫu thuật thẩm mỹ tập thể.”
Tưởng Hiểu Chu cũng không nhịn được cười lên: “Vâng, em chỉ muốn biểu đạt, em ủng hộ Thư Dụ thôi.”
Tiêu Việt bên cạnh yên tĩnh rất lâu nghe vậy nhìn sang nói: “Cô ủng hộ anh ta cái gì?”
“Emmmmmm,” Tưởng Hiểu Chi nghĩ ngợi, nói: “Cũng không thể nói là ủng hộ, chỉ là so với những minh tinh khác mà nói, Nhậm tổng ở bên anh ấy vẫn tốt hơn, anh xem đi, anh ấy đẹp không nói, kỹ năng diễn xuất còn tốt bậc nhất, mấu chốt là người này sẽ không gây rắc rối, đây chính là điều minh tinh khác không làm được, anh nói đúng không?”
Tiêu Việt nghe vậy gật đầu: “Hình như có chút lý lẽ.”
Tưởng Hiểu Chi cũng gật đầu theo nói: “Có điều quan trọng cũng phải xem Nhậm tổng, người như Nhậm tổng hẳn là sẽ không ở bên một người đàn ông, dù sao dựa theo thông lệ của tiểu thuyết, anh ấy cần người thừa kế để kế thừa gia nghiệp, sớm muộn cũng sẽ tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn.”
Uông Trạch liếc nhìn Tiêu Việt, sờ mũi nói: “Thật ra, cũng chưa hẳn? Lỡ như anh ta lại đột nhiêu yêu ai, sau đó quyết định không kết hôn thì sao?”
“Sao có khả năng đó! Anh ấy phải thích người kia cỡ nào mới có thể đưa ra quyết định đấy? Tình cảm ấy mà, đâu so được với sự kiên cố của tiền tài, địa vị?”
Trong lúc nhất thời Uông Trạch lại không phản bác được.
Nhạc Đào Tiến nhìn đồng hồ, nói với mọi người: “Nói chuyện phiếm đến đây thôi, đã một giờ ba mươi rồi, hôm nay thứ sáu, chúng ra làm việc sớm chút, buổi chiều tranh thủ tan ca đúng giờ! Ngày mai dùng tinh thần tốt nhất đến tham gia hoạt động quan hệ hữu nghĩ đêm mai của Nhậm thị!”
“A a a a! Quan hệ hữu nghị! Chị gái ơi!”
Đoạn thời gian trước app vừa kết thúc công việc kiểm tra lần thứ nhất, tìm ra vấn đề, hôm nay tập thể thảo luận đưa ra phương án giải quyết tối ưu.
Tiêu Việt không tham gia thảo luận, mà trực tiếp ở trong phòng làm việc của mình xử lý một lỗ hổng, nhưng khi lổ hổng gần được lấp đầy, Uông Trạch bên kia lặng lẽ mò vào, đi đến bên cạnh Tiêu Việt nói: “Thú thật tao cảm thấy, có một số việc, mày cũng không cần để ý, mày cứ coi như không nhìn thấy những bê bối của Thư Dụ và anh Nhậm, bình tĩnh lại.”
Tiêu Việt nghe vậy, liếc xéo Uông Trạch cười nói: “Chừng nào thì mày quan tâm đến chuyện của tao thế? Mày sợ tao nghĩ quẩn? Lo lắng cho tao?”
“…” Tao sợ mày tức giận, hack những trang web và Weibo kia…
Tiêu Việt vỗ vỗ Uông Trạch, “Yên tâm đi, bây giờ tao rất bận, không có thời gian lo những thứ này.”
Nói đoạn, hắn quay đầu lại gõ lên bàn phím: “Nếu bên mày không có việc gì, lát nữa về cùng tao giúp tao làm code.”
Quan hệ hữu nghị ngày mai, đàn ông đã kết hôn như Uông Trạch không dám đi, cũng không vội về, giúp Tiêu Việt đương nhiên là có thể, gật đầu nói: “Được, mấy giờ qua.”
Tiêu Việt nhìn đồng hồ nói: “Ba giờ đi, tao kết thúc khối này, chúng ra sẽ đi trước.”
“Được.” Uông Trạch gật đầu.
Sau khi Tiêu Việt lấp lỗ hổng xong, nói với Nhạc Đào Tiến một tiếng, rồi về chỗ ở của hắn cùng Uông Trạch.
Hai người bắt tay vào làm việc đều vô cùng nghiêm túc, sau khi Tiêu Việt kết thúc công việc trên tay, cầm lấy điện thoại trên bàn nhìn thoáng qua, tin tức được đưa lên mạng khiến hắn sững sờ, nhưng sau đó hắn để điện thoại xuống, gõ code với Uông Trạch một lúc, chuẩn bị công việc của bước tiếp theo.
Sáu giờ mười phút…
Sáu giờ hai mươi…
Sáu giờ ba mươi…
Tiêu Việt yên tĩnh làm việc bỗng nhiên đứng lên.
Uông Trạch bên cạnh tập trung gõ code bị Tiêu Việt dọa giật nảy mình, nhìn sang người tự dưng đứng lên, ngơ ngác hỏi: “Anh Việt, sao thế?”
Tiêu Việt cũng không trả lời, cất điện thoại đi thẳng về phía phòng ngủ.
Uông Trạch có phần không rõ ràng đi ra theo, lại thấy Tiêu Việt lấy cây ghi-ta đi ra, anh ta ngơ ngác hơn.
“Mày lấy ghi-ta làm gì?”
Tiêu Việt đi đến trước cửa phòng khách xỏ giày, vô cùng bình tĩnh nói ra hai chữ: “Hét lầu.”
Uông Trạch: “???”
Uông Trạch: “!!!”
What?
**
“hét lầu” là đi tỏ tình đấy, hí hí