Chương 13: Sau này đừng ăn những thứ này nữaKhoảng thời gian này Nhậm Giang Lâm rất bận, bận đến nỗi không có thời gian đi tìm Thư Dụ.
Đợi khi Thư Dụ xuất hiện ở cửa phòng làm việc của anh, tự mình đến tìm anh, anh mới chợt nhận ra, anh đã không nhìn thấy Thư Dụ hơn một tháng rồi.
Lần cuối cùng gặp mặt vẫn là vô tình gặp được ở quán cơm phố Bắc.
Một tháng không liên lạc, đây là lần thứ hai xuất hiện tình huống như vậy trong hơn một năm qua anh theo đuổi Thư Dụ.
Nhưng, lần trước là anh cố tình làm, lần này lại thật sự quên mất.
Nhưng hiệu quả lại tốt.
Mới đầu tháng hai, bộ phim mới của Thư Dụ đã đóng máy, sắp đến Tết nên không nhận phim mới nữa, nhàn rỗi không có việc gì cũng thường xuyên chạy đến văn phòng anh đọc sách.
Nhậm Giang Lâm có rất nhiều sách, kinh tế, xã hội, văn hóa, tiểu thuyết có đủ loại.
Mỗi ngày Thư Dụ tới vừa xem là cả buổi chiều, không quấy rầy anh làm việc, càng sẽ không can thiệp công việc của anh, thỉnh thoảng hai người sẽ nói vài câu.
Nhoáng một cái đã một tuần trôi qua, gần đến cuối năm, công việc của công ty coi như xử lý gần xong rồi.
Quan sát Thư Dụ ngồi một bên sofa yên tĩnh đọc sách, nắng ấm mùa đông ngả về Tây chiếu lên người anh ta, màu da cam khiến chàng đẹp trai lạnh lùng này ấm hơn vài phần, nếu chụp hình ảnh này đăng lên Weibo, chỉ sợ fans của Thư Dụ sẽ thét chói tai ngất đi.
Nghĩ vậy Nhậm Giang Lâm cũng làm thế, đăng bức ảnh này, caption “Ảnh đế của các bạn”.
Nghe thấy âm thanh chụp ảnh, Thư Dụ mới ngẩng đầu lên khỏi sách, nhìn về phía Nhậm Giang Lâm.
“Anh đang chụp ảnh?”
Nhậm Giang Lâm cười: “Tôi đăng tấm ảnh này lên mạng, cậu nói một tiếng sau sẽ xuất hiện bài báo gì?”
“Đăng lên Weibo?”
Nhậm Giang Lâm gật đầu.
“Cũng không phải lần đầu tiên anh đăng ảnh của tôi lên Weibo.”
Thấy Thư Dụ không để ý lắm, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Lát nữa cùng ăn cơm tối đi, tôi mời.”
Một tuần gần đây, mặc dù hai người đều gặp nhau, nhưng bởi vì anh thực sự bận quá, vẫn chưa cùng ăn bữa cơm nào, nếu muốn theo đuổi, vậy vẫn phải tốn thêm chút tâm tư.
“Nếu tổng giám đốc mời,” Thư Dụ khẽ cười nói: “Vậy là do tôi chọn?”
“Đương nhiên.”
“Dạo này khá thích món điểm tâm ngọt kiểu Trung, nghe nói bánh thiên nga cát chảy của Đường Các không tệ, món Quảng Đông cũng là hạng nhất, không biết Nhậm tổng từng đến chưa?”
“Đến thì chưa từng đến, nhưng biết tên, quán ba sao Michelin đầu tiên ở Thượng Hải?”
(Ba sao Michelin là tên gọi chung của những cuốn sách hướng dẫn du lịch và ẩm thực do nhà sản xuất lốp xe nổi tiếng của Pháp Michelin xuất bản.)
bánh thiên nga cát chảy
“Hình như thế.”
Nhậm Giang Lâm cầm lấy áo khoác trên giá mũ áo, cười nói với Thư Dụ: “Vậy thì đi thôi, ảnh đế Thư.”
Đường Các có thể nhận được đánh gia ba sao Michelin, về phục vụ, trang trí, mùi vị món ăn coi như làm đến cực hạn, thịt bò đến từ Châu Úc, cá biển đánh bắt tự nhiên, món điểm tâm ngọt tạo hình thiên nga mà Thư Dụ nói tới, làm rất tỉ mỉ tinh xảo, vỏ ngoài tơi xốp, lớp cát chảy ấm, ngay cả Nhậm Giang Lâm đã ở Quảng Đông hai năm, nếm vô số món ăn chính tông Quảng Đông cũng cảm thấy không tệ.
Bữa cơm này hai người trò chuyện rất nhiều, còn uống một chút rượu thấp độ.
Khi hai người rời đi đêm đã khuya.
Nhậm Giang Lâm định đưa Thư Dụ về.
Nhưng mới đi được nửa đường, điện thoại của Nhậm Giang Lâm đã vang lên.
Nhìn cuộc gọi đến, là Nhạc Đào Tiến.
Nhậm Giang Lâm nhíu mày, đã mười hai giờ rồi, anh ta gọi điện tới làm gì?
Nhưng, đợi Nhậm Giang Lâm kết nối điện thoại, vẫn chưa lên tiếng, Nhạc Đào Tiến bên kia đã gọi: “Tiêu Việt, có phải cậu vẫn ở công ty không? Cậu mau về đi, vừa nãy đi ra ngoài tôi quên nói với cậu, ngày mai bắt đầu được nghỉ, một giờ sáng hôm nay tòa nhà văn phòng sẽ bắt đầu cắt nước cúp điện, chắc thang máy cũng muốn tận dụng khoảng thời gian ăn Tết để kiểm tra tu sửa, đến lúc đó tắt máy điều hòa rồi, toàn nhà căn phòng cũng không có giữ ấm đâu.”
“Nhạc Đào Tiến?”
Nhạc Đào Tiến vẫn đang líu lo không ngừng vừa nghe thấy giọng nói này, hồn cũng sắp bị dọa mất, vội vàng liếc nhìn điện thoại, khi thấy rõ hiển thị tên người, Nhạc Đào Tiến vội vàng nói: “À, xin lỗi, là Nhậm tổng à, tôi vừa gọi vào điện thoại văn phòng, mãi không có ai nghe, định gọi vào điện thoại của Tiêu Việt lại bất cẩn nhấn sai, không để ý, làm phiền anh rồi.”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày, “Tiêu Việt vẫn ở tòa nhà văn phòng?”
“Chắc là ở đó, khoảng thời gian này cậu ta gần như đóng quân ở công ty, tôi thật sự chưa từng thấy ai liều mạng như cậu ta.” Nhạc Đào Tiến nói đến đây, vội vàng nói: “Vậy tôi liên lạc với Tiêu Việt trước, Nhậm tổng à, tôi cúp máy trước đây.”
“Ừ.”
Nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đợi chốc lát, Nhậm Giang Lâm cầm điện thoại lên tìm đến dãy số của Tiêu Việt, gọi tới, đợi một lúc lại chỉ nghe thấy âm thanh nhắc nhở tắt máy.
Nhậm Giang Lâm mở loa ngoài, đương nhiên Thư Dụ nghe được lời nói của Nhạc Đào Tiến, thấy Nhậm Giang Lâm gọi điện thoại cho Tiêu Việt. Thư Dụ mở miệng nói: “Bây giờ anh Tiêu ở Công nghệ Hạo Thiên?”
“Ừ.” Nhón tay gõ nhẹ vô lăng, Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng.
“Làm công việc máy tính à? Lập trình viên?”
“Không chỉ là lập trình viên,” Nghĩ đến lời Tiêu Việt nói ở giải trí Võng Thiên, Nhậm Giang Lâm nói: “Cậu ta nói, cậu là kẻ đam mê công nghệ bảo mật thông tin.”
Nói tới đây, Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên mở miệng nói: “Thư Dụ, cậu có thể đón xe về phải không? Hoặc là bảo trợ lý của cậu tới đón cậu.”
Thư Dụ nhắm mắt lại, không trả lời, nhưng Nhậm Giang Lâm cũng không đợi anh ta trả lời, đã dừng xe ở ven đường, anh ta cười khẽ một tiếng, mở hai mắt ra, nói: “Đương nhiên có thể.”
Đợi anh ta xuống xe, Nhậm Giang Lâm đã quay đầu xe, nhanh chóng rời đi về hướng khác. Có lẽ có gì đó không để ý đã bắt đầu thay đổi.
Cao ốc Công nghệ Hạo Thiên được Nhậm thị và tập đoàn Tu Viễn góp vốn xây dựng, ngoại trừ tầng 26 Nhậm thị giữ lại cho mình, còn lại đều cho những công ty khác thuê làm tòa nhà văn phòng để sử dụng.
Khi Nhậm Giang Lâm chạy đến cao ốc đúng lúc gặp được thợ kiểm tra chuẩn bị đóng thang máy kiểm tra tu sửa, chú thợ làm việc lâu dài ở đây, đương nhiên biết cao ốc này là của ai.
Nhưng khi thấy Nhậm Giang Lâm đến vẫn hơi giật mình.
“Nhậm tổng? Sao anh lại tới đây?”
“Trước tiên đừng đóng thang máy. Tôi đi lên có chút việc, đợi tôi xuống lại kiểm tra tu sửa.”
“À, à, không vấn đề gì.”
“Còn có, anh nói một tiếng với bất động sản, trước tiên đừng cắt điện.”
“Được.”
Phần lớn đèn ở tầng hai sáu của cao ốc đã tắt, trong tòa nhà không có âm thanh, im phăng phắc hơi đáng sợ.
Vừa rồi đến vội, lại không nghĩ đến gọi điện thoại cho Nhạc Đào Tiến trước, hỏi anh ta xem có liên lạc được với Tiêu Việt không, lúc này tới đây, nói không chừng người đã đi rồi.
Nhưng, chẳng biết tại sao, Nhậm Giang Lâm lại có cảm giác, Tiêu Việt hẳn là vẫn ở trong tòa nhà.
Quả nhiên, khi đến gần khu làm việc, Nhậm Giang Lâm đã láng máng nghe thấy âm thanh gõ bàn phím, đi tìm theo âm thanh, thấy Tiêu Việt đưa lưng về phía anh, ngồi trong phòng làm việc tập trung nhìn chằm chằm màn hình.
Nhưng chốc lát, người tập trung kia dừng lại, đốt một điếu thuốc, hút một hơi lại tiếp tục gõ bàn phím.
Nhậm Giang Lâm đến gần, nhìn tàn thuốc đầy đất, còn có hộp thức ăn nhanh để dưới đất, anh không khỏi cau mày lại.
“Mọi người vẫn chưa đi?”
Đoán được Tiêu Việt nhận lầm người, Nhậm Giang Lâm không lên tiếng, đi đến bên cạnh Tiêu Việt cúi người xem hắn đang viết những gì.
“Ơ, ông chủ Nhậm? Sao anh lại ở đây?”
Nhìn Tiêu Việt cười đùa tí tửng chào hỏi anh, Nhậm Giang Lâm không trả lời, chỉ liếc nhìn hộp thức ăn ngoài, nói: “Cơm tối cậu chỉ ăn cái này?”
Ở mép hộp thức ăn không thấy một giọt nước, có thể nghĩ thức ăn nhanh này khô cỡ nào, bỏ rất ít dầu, chớ nói chi là thịt, tăng ca làm việc như vậy, lại chỉ ăn thứ này?
Nghĩ đến một bữa tinh tế ở Đường Các, Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất buồn phiền, lại chán ghét khó hiểu.
“Hả?” Tiêu Việt không biết sao Nhậm Giang Lâm đột nhiên nói đến cái này, gãi gãi đầu mấy ngày chưa gội, “Không ăn cái này thì ăn gì? Có ăn đã khá lắm rồi, nhưng anh không nói còn tốt, anh vừa nói, tôi bỗng thấy hơi đói bụng.”
Nhậm Giang Lâm cau mày nói: “Lần sau đừng ăn những thứ này nữa, bảo Nhạc Đào Tiến mời một nữ đầu bếp, tìm một phòng trà nước đổi thành phòng bếp.”
Tiêu Việt cười, “Đổi phòng bếp? Cái này cần tiền đấy ông chủ lớn à.”
Nhậm Giang Lâm liếc Tiêu Việt một cái, nói: “Công ty của tôi.”
Tiêu Việt ngẩn ra, đợi sực tỉnh lại, mới chậc một tiếng, “Được, tôi cũng quên mất vụ này, cứ nghĩ đến Nhạc Đào Tiến keo kiệt kia, không nhớ ra anh mới là chủ nơi này, ông chủ thiếu gì cũng không thiết tiền.”
Nói xong Tiêu Việt đứng lên duỗi eo, “Nhưng mà, sao anh đột nhiên quan tâm đến cơm nước của nhân viên rồi? Còn là nửa đêm vội vàng tới đây?”
Ngửi thấy một chút mùi rượu không nặng, Tiêu Việt vui mừng nói: “Chắc không phải anh uống nhiều rượu đâu nhỉ?”
“Lái xe đi ngang qua, thuận đường tới xem một chút.” Nhậm Giang Lâm cũng lười giải thích.
“Lái xe tới đây? Được đấy ông chủ lớn, thời buổi này còn dám lái xe sau khi uống rượu à?”
Nhìn Tiêu Việt ba hoa, Nhậm Giang Lâm nhíu mày, “Hôm nay cậu không có ý định về? Ngày mai sẽ nghỉ đông, khoảng thời gian này cao ốc đều sẽ cắt điện.”
“Đương nhiên phải về rồi, ban đầu tôi định làm xong khối này lại về,” Tiêu Việt sờ bụng, “Anh vừa tới đã nhắc đến ăn, ngược lại cảm thấy đói, phải đi ăn khuya, những thứ này thì đợi ăn Tết rồi trở về làm thôi.”
Tiêu Việt xoay người lưu thành quả lao động một đêm này lại, quay đầu nhìn Nhậm Giang Lâm, hất đầu, “Này, tôi muốn đi ăn xiên, anh có muốn đi cùng không?”
“Tôi không đói, tôi cũng chưa từng ăn khuya.” Nhậm Giang Lâm lắc đầu.
Tiêu Việt không tiếp lời, đợi máy tính tắt máy, cầm chìa khóa và áo khoác, túm lấy tay Nhậm Giang Lâm dẫn theo người đi ra ngoài.
Còn vừa đi vừa cười nói: “Ăn khuya cũng không phải nói đói bụng mới ăn mà, ban đêm ăn khuya là chuyện tốt đẹp nhường nào, anh dù sao cũng phải trải nghiệm một phen, đi thôi ông chủ lớn, đêm nay tôi mời, anh muốn ăn gì cũng được.”
Nhưng nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng vang giòn, cả tòa nhà tối đen.
“Úi đờ mờ, mất điện rồi?”
Tiêu Việt lấy di động trong túi ra, định mở đèn pin, lại phát hiện hết pin rồi, “Phắc, điện thoại này cũng ngắt điện rồi, ông chủ lớn ơi điện thoại của anh đâu?”
Nhậm Giang Lâm lấy điện thoại ra nâng cao độ sáng, “Điện thoại của tôi không có đèn pin.”
Giữ chặt tay Nhậm Giang Lâm, đợi quen với bóng tối, Tiêu Việt nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn Nhậm Giang Lâm, bỗng nhiên bắt đầu cười khà khà.
“Ông chủ lớn này, tôi bỗng nhớ ra một chuyện.”
Mặc dù không biết Tiêu Việt muốn nói gì, Nhậm Giang Lâm lại bị tiếng cười của Tiêu Việt làm cho trong lòng kinh hoảng, không nhịn được cau mày, đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên cắt điện, nghĩ đến tên vô lại Tiêu Việt này sẽ không nói chuyện gì tốt.
“Tôi nghe nói…”
“Tiêu Việt!”
“Tòa nhà này có người…”
“Cậu ngậm miệng lại!”
Cảm giác được Nhậm Giang Lâm siết chặt tay mình, giống như phát hiện đại lục mới, Tiêu Việt cười càng vui vẻ hơn, trong lòng càng vui bay lên trời.
“Anh sợ à?”