Giây phút đó, lông tơ trên người hắn dựng hết cả lên, hắn trợn mắt muốn đưa tay túm lấy cổ tay cô ta nhưng lại phát hiện mình không nhúc nhích được. Chỉ thấy người phụ nữ kia cúi người về phía trước, lạnh lùng nhìn đôi mắt vừa giận dữ vừa kinh ngạc của hắn, nói:
“Nếu cô gái này ૮ɦếƭ thì đó cũng là lỗi của ngươi, không phải của ta. Đừng đổ trách nhiệm của mình lên đầu ta.” Hắn ngừng thở, khuôn mặt ngăm đen trắng bệch.
Cô ta đưa tay ra sau gáy hắn, rút ra một cây châm bạc, đứng lên, từ trên nhìn xuống hắn, nói:
“Bây giờ thì đi nhóm lửa đi, nếu không cô ta không bị ngươi giày vò ૮ɦếƭ thì cũng bị lạnh ૮ɦếƭ ở đây.” Nói xong, cô ta xoay người đi về phía tủ thuốc, kéo ngăn kéo ra, bắt đầu bốc thuốc.
Hắn mặt xám như tro trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, đúng lúc ấy bàn tay nhỏ bé trong tay hắn lại run lên một cái. Hắn vội cúi xuống nhìn, chỉ thấy sắc mặt cô tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng vẻ mặt thả lỏng, mạch đập cũng ổn định hơn một chút.
Thấy thế, hắn mới buông tay cô ra, đứng lên.
Hắn không thật sự tin nữ pháp sư này, nhưng hiện giờ hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác. Lúc hắn xoay người đi ra cửa phòng còn nghe thấy nữ pháp sư áo đen kia không thèm quay đầu lại, nói:
“Củi ở phòng củi phía sau, thuận tiện ra giếng múc ít nước, sau đó dắt con ngựa bắt mắt của ngươi vào đây.”
Hắn không nói một lời làm theo lời cô ta. Khi cô ta lại bảo hắn đi lau sàn, rửa thùng gỗ, ống nhổ, hắn nhìn Tú Dạ đang dần chuyển biến tốt đẹp liền mặc cho cô ta sai bảo.
Lúc trời gần tối, cô ta ném cho hắn hai bộ quần áo. Một bộ vừa bẩn vừa nhỏ, hắn nhận ra đó là bộ Tú Dạ mặc trên người, một bộ khác vừa to vừa sạch sẽ.
“Ra đằng sau tắm rửa, cởi chiến bào ra đốt cùng bộ quần áo bẩn và thanh trường đao kia.” Cô ta lạnh lùng nhìn hắn, “Không phải lính thì đừng dùng đồ thu hút sự chú ý của người khác, cái khác chắc không cần ta nhắc đâu nhỉ?”
Hắn cầm lấy hai bộ quần áo, lặng lẽ xoay người đi ra giếng nước ở sân sau. Hắn cởi chiến bào, bẻ gẫy thanh đại đao cán dài, đốt hết.
Hắn dùng nước lạnh như băng dưới giếng tắm rửa một lượt, sau đó dùng dao cắt tóc, cạo sạch râu, ném vào ngọn lửa. Sau khi đốt sạch còn đào đất chôn chúng xuống.
Khi hắn quay lại, trong phòng đã tràn ngập. . . . Mùi thuốc . . . .
Lúc hắn đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy nữ pháp sư áo đen kia xắn ống tay áo, cầm một miếng vải ướt lau người cho một cô gái Tʀầռ tʀʊồռɢ.
Đó là cô, Tả Tú Dạ.
Hắn nhận ra vết bỏng trên bả vai cô, đó là chính tay hắn ấn lên.
Hắn bỗng thất thần đứng ở cửa, không biết nên vào hay ra.
“Nhìn cái gì, còn không qua giúp một tay.” Nữ pháp sư ngước đôi mắt to như mắt mèo lên, nhìn hắn nói: “Bế cô ta lên.” Ngoại trừ tiến lên, hắn thật sự không biết nên làm thế nào nữa.
Khi đến bên thùng nước, nữ pháp sư kia liền đẩy cô cho hắn, xoay người đi lấy khăn vải sạch. Hắn đưa tay bế cô gái nhỏ nhắn yếu ớt kia ra khỏi thùng nước.
Thiếu sức nặng của lớp quần áo dày, cô nhẹ đến đáng sợ, làm cho trái tim hắn cũng run rẩy theo.
Nữ pháp sư đưa tấm khăn cho hắn, “Lau sạch người cho cô ta rồi đặt lên thảm.”
Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài từ một cánh cửa khác.
Hắn cẩn thận ôm cô ngồi bên lò sưởi, nhẹ nhàng lau mái tóc và thân thể cô. Trên thân thể gầy yếu tái nhợt đầy vết sưng đỏ thâm tím chưa biến mất, khiến tim hắn như bị Ϧóþ nghẹt. Hắn cố gắng nhẹ tay hết mức, sợ làm cô đau, sợ gây ra thêm vết thương trên người cô.
Khi cô mở mắt ra nhìn thấy hắn, trong mắt cô có chút hoang mang. Hắn cắt tóc, cạo râu, chắc chắn nhìn không giống lúc trước. Hắn cho rằng cô sẽ sợ hãi, nhưng cô không giãy dụa, chỉ nâng tay khẽ vuốt khuôn mặt nhẵn nhụi của hắn, khẽ nói.
“A. . . . . . Lãng Đằng?”
“Ừ.” Cổ họng hắn thít lại, khàn khàn trả lời: “Là ta.”
Sau khi có được đáp án, cô an tâm dựa đầu vào vai hắn, thở dài một hơi, bàn tay nhỏ bé cũng trượt xuống Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, nằm trong lòng hắn, mắt lại nhắm nghiền.
Sự tin tưởng của cô khiến иgự¢ hắn nóng lên, hốc mắt không hiểu lại cảm thấy xon xót. Hắn nhẹ nhàng ôm cô, tiếp tục cẩn thận dùng ngón tay vuốt tóc cô, cho đến khi nó dần dần xõa ra hết.
Nữ pháp sư kia trở lại, mang theo một bộ váy trắng và một cái giỏ trúc.
Dưới sự trợ giúp của nữ pháp sư, hắn giúp cô thay quần áo.
Nữ pháp sư chỉ cái nồi đất trong giỏ trúc, thản nhiên nói.
“Uống đi.”
Trong nồi đất là canh thịt được bỏ thêm rất nhiều dược liệu. Hắn cầm lấy cái thìa, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng cô gái trong lòng mình.
Nữ pháp sư thấy thế, trợn trừng mắt, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngu ngốc, cô ta uống rồi, đây là của ngươi. Hai ngươi thể chất bất đồng, bị thương cũng không giống nhau, cô ta có nội thương, khí tụ huyết trệ, phải thông máu hóa khí. Nếu để cô ta uống thuốc bổ khí của ngươi, lát nữa có ૮ɦếƭ thì cũng đừng tìm ta.” Nói xong, nữ pháp sư kia tức giận bỏ đi, vừa ra đến trước cửa lại bổ sung một câu.
“Trong rương quần áo có thảm lông, trừ phi cô ta tắt thở, bằng không đừng có mà làm phiền ta.”
Hắn sửng sốt, ngước mắt nhìn nữ pháp sư kia, nhưng chỉ kịp thấy làn váy màu đen cùng mắt cá trắng nõn của cô ta biến mất bên cạnh cửa.
Sau đó, hắn mới chợt nhớ ra nữ pháp sư kia từ đầu tới cuối không hề hỏi hắn có tiền hay không, cũng không đòi ngân lượng. Lúc chạy khỏi quân doanh tuy hắn không mang theo thứ gì, nhưng hắn sẽ nghĩ cách.
Hắn đặt cô nằm xuống, lấy thảm lông từ trong rương quần áo đắp cho cô, sau đó mới uống bát canh thuốc kia.
Canh rất đắng, không thơm ngon tẹo nào. Tuy hắn không tin nữ pháp sư kia, nhưng hắn vẫn uống hết sạch. Sau đó nằm xuống bên cạnh cô, ôm thân thể nhỏ nhắn của cô vào lòng.”
Cô đã hạ sốt, cũng không còn run rẩy nữa, thân thể ấm áp mang theo mùi thơm ngọt ngào.
Cho dù trong thuốc của nữ pháp sư kia có độc, hắn cũng cam lòng.
Nếu phải ૮ɦếƭ, hắn tình nguyện ૮ɦếƭ cùng cô.
***
Ánh dương ấm áp xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên mắt cô khiến cô tỉnh lại.
Tú Dạ mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông tóc ngắn một tấc [1], cằm trơn bóng nằm bên cạnh mình, một bàn tay to đặt trên иgự¢ cô giống như sợ tim cô sẽ ngừng đập bất cứ lúc nào.
[1] 1 tấc = 10 cm
Người đàn ông ngủ rất say, tuy rằng có vài vết sẹo nhưng khuôn mặt chính trực này nhìn vẫn rất vô hại, không hề có cảm giác lạnh lùng.
Cô biết, hắn ngày đêm không ngủ chăm sóc cô mấy ngày liền. Cô khi ngủ khi tỉnh, thỉnh thoảng còn có thể thấy một cô nương mặc đồ đen đến châm cứu cho cô.
Hắn giúp đỡ cô nương kia, để cô nương nóng tính kia sai đến sai đi giống như gọi tiểu nhị. Nếu không phải đã từng thấy hắn lúc trước, từng được hắn cứu, từng sống nương tựa vào nhau trong gió tuyết, cô nhất định không nhận ra hắn.
Cho dù nhận ra khuôn mặt cũng sẽ không thể nhận ra hắn là con dã thú ௱ôЛƓ Cổ lạnh lùng, tàn bạo, hung ác, vô tình kia.
Khuôn mặt sau khi cạo râu có đường nét sâu sắc, hàng mi dày mà dài rũ xuống như cây quạt.
Hắn mặc một bộ quần áo dày màu nâu, ống tay áo xắn lên trên bắp tay cường tráng. Ngoại trừ cơ bắp rắn chắc và quá nhiều vết sẹo, hắn lúc này nhìn không khác gì một người đàn ông bình thường, giống dân chăn nuôi trên thảo nguyên, giống thương lữ từ một đất nước xa xôi nào đó.
Hắn không giống người Hán, cũng không giống người ௱ôЛƓ Cổ.
Hắn không phải người ௱ôЛƓ Cổ, hắn đã từng nói, hắn không cho phép mình bắt chước bộ dáng của bọn chúng.
Cô bất giác lấy tay khẽ vuốt ve mái tóc ngắn và khuôn mặt trơn bóng của hắn, cảm giác được hắn ngừng thở, sau đó mới chợt phát hiện ra rằng mình đang sờ soạng hắn.
Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng cô có thể thấy mạch đập ở cần cổ rắn chắc của hắn nhảy lên.
Cô nên rút tay về, nhưng cô không muốn.
Ánh nắng chiếu rọi lên mặt hắn, tai hắn.
Trên tai hắn có vết thương, đó là do cô cắn, chỉ suýt chút nữa thôi là cô đã cắn mất một miếng thịt của hắn.
Cô nhẹ nhàng chạm lên tai hắn, vuốt ve vết thương trên đó. Cô thấy chỗ kia ứ máu, đỏ lên, cảm thấy nhịp tim của hắn tăng nhanh.
Hắn tỉnh, mở đôi mắt sâu thẳm kia nhìn cô.
Cô không rút tay về, hắn cũng không đưa tay gạt cô ra, sau đó cô nghe thấy mình hỏi.
“Huynh có tên không?”
Cô biết, A Lãng Đằng không phải tên của hắn, không phải của họ hắn, đó là danh xưng người ௱ôЛƓ Cổ đặt cho hắn. Là cái tên chứa đựng cả sợ hãi, sùng bái và khinh thường.
Khóe mắt hắn giật giật, cơ hàm cứng lại. Hắn nhìn cô thật lâu thật lâu, lâu đến mức cô cho rằng hắn sẽ không đáp. Sau đó cô nghe thấy hắn khàn khàn nói.
“Trương Dương, ta tên Trương Dương.”