Chiến Dịch Theo Đuổi Ông Xã Đại Nhân! - Chương 18

Tác giả: Trần My

" Em muốn Mễ Linh! "
Một thoáng im lặng, Gia Khánh cũng có thể cảm nhận được anh trai yêu dấu của mình đang chứa sát khí đằng đẵng bao trùm xung quanh.
Khánh khẽ nuốt nước bọt, lúc sau cười trừ.
" Ờ thì anh hai à, em chỉ đùa thôi! Anh nói gì đi nào? "
Xuân Nam trầm mặc một lát, rồi lại nói với chất giọng nặng nề.
" Nước đi hay đấy chàng trai! Cắt hết tiền tiêu vặt tháng này và tháng sắp tới nhé! "
Anh nói rồi cúp máy một cách phũ phàng.
Trần Gia Khánh ngẩn ngơ hòi lâu rồi mới load hết được mọi diễn biến vừa xảy ra.
Ủa? Vậy là vừa không có tiền công, vừa bị cắt hết tiền tiêu vặt sao? Anh hai! Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy? Em chỉ đùa thôi...
Cậu khẽ thở dài, ngồi dựa vào thành ghế sofa dài.
Cậu cũng không biết cái tình cảm mình đối với Mễ Linh là như thế nào nữa...
Có thể là cậu thích Linh rồi chăng? Không thể! Linh là người mà anh hai của cậu yêu, là người mà anh cậu đã chờ đợi mòn mỏi suốt sáu năm.
Nếu thực sự thích, cũng không được bộc lộ, phải giấu đi cái cảm xúc của mình...Vì hạnh phúc của anh trai mình...
Về phía Nam, anh mở cửa bước vào phòng, từ tốn tiến lại mà bò lên giường.
Thấy tôi có vẻ đang ngủ ngon nên anh cũng không nỡ đánh thức. Nhưng mà còn "Thằng đệ" đang chờ đợi mỏi mòn từ chiều đến giờ thì sao chứ?
Anh cúi người, hôn nhẹ lên cái cổ trắng ngần của tôi. Trong giây lát, vì mùi hương ngọt như kẹo của tôi, cộng thêm sự việc hòi chiều, bây giờ đã khiến anh nổi lên niềm khao khát Dụς ∀ọηg...
Tôi mơ màng tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt điển trai của anh, đôi mắt nâu trầm ấy lại mơ hồ.
Anh nói khẽ vào tai tôi, những làn hơi thở nóng ấm truyền vào tai khiến tôi bất giác rùng mình.
" Anh muốn..."
Muốn cái củ cần gì chứ? Anh có phải bị nghiện quan hệ không chứ hả? Hòi bé cứ tưởng anh là người đàng hoàng, không ngờ khi lớn lại có thể chứng kiến được những khoảnh khắc vô sỉ của anh!
Tôi chưa kịp định hình đã thấy anh cởi phăng đi quần áo của cả hai từ lúc nào.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến. Tên giám đốc đểu nào đó vì được ông Trời độ nên mới được "xơi" cô vợ tương lai của mình tận ba lần trong một ngày và mỗi lần lên đến 4, 5 tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.
Chỉ trong một ngày duy nhất, cũng là ngày được nghỉ làm, tôi bị một tên vô sỉ hết lần này tới lần khác ђàภђ ђạ liên tục.
Bây giờ ngồi suy ngẫm về những kế hoạch đã chuẩn bị từ trước, tôi thấy dường như mình là người chịu thiệt nhiều nhất và cũng là người hay rơi vào thế bị động.
Về kế hoạch gì đó, từ từ tôi sẽ kể hết cho các bác nghe nhé!
Quan trọng bây giờ là...
" Mẹ kiếp! Trần Xuân Nam! Anh có thôi ngay đi không? Vừa mới dứt hiệp trước, giờ anh đã muốn làm thêm hiệp nữa? "
Anh vẫn điềm nhiên chuyển động phần dưới, đôi mắt mơ hồ vì bị Dụς ∀ọηg lấn át ngước nhìn tôi.
" Hết hiệp này nữa thôi..."
Tôi nghiến chặt răng cố kìm nén đi những âm thanh dục mị của mình, hắng giọng.
" Anh nói câu đó bao nhiêu lần rồi? Nãy giờ cũng đã hơn năm, sáu trận rồi, anh vẫn chưa thỏa mãn sao chứ hả?! "
Anh vẫn không trả lời, chỉ bình thản mà đổi tư thế...
" Đưa ௱ôЛƓ cao lên..."
Má nó! Bớt vô sỉ lại giùm con đi ông cố nội...
Cho dù tôi có nói cái quần què gì thì những hành động của tôi lại trái ngược hoàn toàn. Anh nói gì tôi đều nhanh chóng làm theo mà không chút câu nệ.
Hơn nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, "Trận chiến" vừa dứt mà "Thằng đệ" của anh lại ngóc đầu dậy một lần nữa.
Tôi nhìn cái thứ đó, người run lên bần bật, miệng liên tục cầu khấn.
Trời ơi độ con với...Nam mô a di đà...Cái thứ khủng bố đó hãy ngủ đi...Ngủ đi...
Nhưng ông Trời không nghe lời tôi khẩn cầu, một lần nữa anh đưa "Thằng đệ nhỏ bé" ấy vào bên trong.
" Lấy ra bạn ây...Lấy ra mau đê!!! "
" Hiệp này nữa thôi..."
Nhìn đôi mắt long lanh ngây thơ như một đứa trẻ của anh, tôi liền cảm thấy xiêu lòng.
Các bác biết đấy! Vì một phút nông nổi mà coi như đi đời...
Vì cái câu nói "Hiệp này nữa thôi" của anh, nó cứ kéo dài hết lần này tới lần khác, và cứ ngỡ sẽ kéo dài tới trăm năm sau nhưng cũng may không phải vậy...
" Anh đuối rồi...Chúc vợ ngủ ngon! "
Tôi ngước mắt lên trần nhà, liên tục chửi rủa.
Đã mấy giờ rồi mà anh còn chúc ngủ ngon? Bây giờ đã hơn ba giờ sáng rồi!
Ngủ được gì nữa chứ? Thế này ngày mai làm sao đi làm...
Trải qua suốt 8 trận ròng rã, tôi cũng đã tỉnh táo hẳn ra rồi, ngủ nghỉ gì nữa?
Cái tên này là Sếp mới của tôi thật sao? Kiểu này sống kiểu gì nữa? Không lẽ ngày nào đi làm cũng luôn nhẩm trong đầu cái châm ngôn "Sống nay ૮ɦếƭ mai, sợ quái gì?" chăng?
Chưa đầy năm phút, tôi đã nghe thấy giọng nói nặng nề của anh vang lên một lần nữa.
" Thằng đệ của anh không chịu ngủ...Nó muốn làm một hiệp nữa..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc