Anh trai em gáiĐi đâu đây?” Ninh Tiểu Tiểu bị Cung Đông ôm bả vai, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi theo anh.
“Nghe hát.” Cung Đông nói. Mấy nam sinh trong đội bóng rổ đều ở đó, mỗi người ôm một cô gái, đoàn người chậm rãi đi, Ninh Tiểu Tiểu có chút mơ hồ, bọn họ thật là học sinh trung học sao?
“Tôi… Tôi không đi, buổi chiều còn có tiết đấy.” Ninh Tiểu Tiểu muốn ngừng một lát, nhưng căn bản không thể, khí lực Cung Đông quá lớn, hoàn toàn giống một con sói cầm tha con thỏ đi.
“Trốn một buổi sẽ ૮ɦếƭ sao.” Cung Đông nói một câu khiến cô nghẹn lời, giống như ăn phải ruồi, phun cũng phun không ra.
Trong đại sảnh ánh sáng nhấp nháy, trong không khí phiêu đãng tà âm (Chỉ tiếng nhạc lời ca không chính đáng, làm xấu xa tâm hồn người nghe). Mọi người đều vào trong sàn nhảy khiêu vũ, Cung Đông cũng lôi kéo Ninh Tiểu Tiểu gia nhập.
Nhưng Ninh Tiểu Tiểu không biết khiêu vũ, cô giống con rối gỗ bị Cung Đông dắt đi, hai lần dẫm phải chân của Cung đại thiếu gia. Ninh Tiểu Tiểu cho rằng anh sẽ phát giận, nhưng mà anh chỉ là mắng một câu: “Kẻ quê mùa.”
Kẻ quê mùa… Ninh Tiểu Tiểu rất nhạy cảm với từ này, thà anh phát giận với cô cũng được.
Âm nhạc càng ngày càng ái muội, tiết tấu càng ngày càng mơ hồ. Cuối cùng chính là hai người càng nhảy càng chậm… thân thể càng ngày càng gấp, Ninh Tiểu Tiểu cảm giác rõ ràng được ɖu͙ƈ vọng của Cung Đông gắt gao để sát bên cạnh.
Xung quanh đều là các cặp tình lữ ôm hôn quấn quýt, ngọn đèn mơ hồ, bóng hình lay động, Ninh Tiểu Tiểu không dám trốn cũng không dám đẩy anh ra. Chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, Cung Đông đang cắn lỗ tai cô.
Cô rụt rụt cổ, vừa né tránh, ngọn đèn sáng. Cung Đông lôi kéo cô chạy tới phòng KTV.
Một đám người náo loạn, con gái cũng rất phóng khoáng, trêи cơ bản Cung Đông cùng Ninh Tiểu Tiểu chỉ nghe người khác hát, Cung Đông cũng là không xằng bậy, chỉ bắt chéo chân ngồi ở trêи sofa nghe hát, tay để bên cạnh Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu cũng giả bộ nghe hát chăm chú.
Có một chàng trai cầm mic trong tay đi tới mời Ninh Tiểu Tiểu: “Em gái cũng đến hát một bài đi?” Nói xong hướng Cung Đông chớp mắt vài cái.
Cung Đông nhìn về phía Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu đẩy mic ra: “Tôi… Tôi không hát đâu, các người cứ hát đi, tôi nghe là được rồi.” Nói xong, mặt đỏ lại đỏ lên.
Cung Đông cúi đầu cười lên một tiếng: “Kẻ quê mùa…”, Ninh Tiểu Tiểu cắn môi, hướng Cung Đông trừng trừng. Anh nói trước mặt cũng thôi đi, còn trước mặt người ngoài nói cô như vậy nữa.
Nhưng mà chàng trai kia cũng đã nghe được, cười ha ha: “A, a Đông, cô gái nhỏ này từ đâu đến vậy? Nhìn dáng vẻ ngây thơ kia, lúc đầu thấy bình thường, giờ nhìn kĩ mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật mềm, có thể chảy ra nước đấy, ai ui, cậu chơi đã thì cho tôi mượn chơi đùa chút nha.”
Cung Đông còn đang tươi cười lập tức lạnh mặt, mi ngước lên: “Cút qua một bên, đây là em gái tôi.”
“A?” Miệng chàng trai há rộng đến mang tai, “Thì ra là em gái cậu, đắc tội đắc tội, tát tát.” Nói xong làm bộ đánh bản thân hai cái rồi bỏ chạy.
Sau khi Cung Đông nói mấy câu đó, nhóm người kia đối với cô cung kính rất nhiều, ánh mắt cũng không dám ngắm loạn. Không lâu sau trong phòng bắt đầu có chút chướng khí mù mịt, có mấy cặp đôi dính sát vào nhau, không ngừng cắn ʍút̼, còn có tiếng thở dốc ái muội phiêu đãng ở trong không gian, trong phòng không bật đèn, mọi thứ đều lờ mờ, cũng làm cho người ta trở nên càng lớn mật.
“Đến ngồi lên đùi tôi.” Cung Đông ra lệnh.
Ninh Tiểu Tiểu nhìn nhìn trái phải: “Nhỡ đâu người khác nhìn đến.”
“Nhìn đến thì như thế nào?”
“Anh là anh trai tôi.”
Cung Đông cười: “Ai nói anh trai không thể ôm em gái?” Nói xong, thẳng người đem cô ôm lấy.
“Anh làm cái gì?” Ninh Tiểu Tiểu không dám lớn tiếng, tay nắm chặt qυầи ɭót bản thân.
“Biết rõ còn cố hỏi.” Cung Đông một phen kéo mở, Ninh Tiểu Tiểu thân mình không vững, chỗ mẫn cảm dán tại nơi cứng rắn không ngừng tỏa nhiệt.
Cung Đông để ở tiểu huyệt của cô, đỉnh cánh hoa hé mở, một chút một chen vào. Kϊƈɦ cỡ Cung Đông khác hẳn với người thường, hơn nữa không có màn dạo đầu, Ninh Tiểu Tiểu căn bản là không có cách nào thích ứng.
Nhưng mà hoàn cảnh này khiến cô không dám phản kháng cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Anh trai… Không cần…” Cô nhỏ giọng cầu xin.
Cung Đông căn bản không nghe, anh hít sâu, thắt lưng bắt đầu chuyển động ra vào từng chút.
“Thật nhanh, nhanh bị em cắn đứt…” Anh dán tại bên tai cô nói.
“Đau… Không cần động…”
“Lần nào cũng nói vậy, lúc cha cắm vào em cũng nói thế sao?” Cung Đông bất mãn nói, nói xong, anh dùng lực đâm sâu, hai người gắt gao một chỗ.
Ninh Tiểu Tiểu buồn bực hừ một tiếng, thân mình nhất thời có chút cứng ngắc, Cung Đông đem cô lăn đi lăn lại, ôm cô nghe hát. Chiếc váy ngắn vừa vặn che tới đùi, ai cũng sẽ không nghĩ đến ɖu͙ƈ vọng to lớn của thiếu niên đang cắm sâu vào trong thân thể cô.
Bài hát kết thức, mọi người tự động giải tán đi Tầm Hoan. Trong gian phòng chỉ còn lại Ninh Tiểu Tiểu cùng Cung Đông. Cung Đông nhấn điều khiển từ xa, trong phòng nhất thời sáng trưng.
Ninh Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, hơn nửa ngày mới thích ứng. Cung Đông đem cô ôm lên, đem hai người tách ra, vật cứng từng chút một rời khỏi tiểu huyệt non mềm, khiến cô liên tục rêи rỉ yêu kiều.
Ninh Tiểu Tiểu khôi phục tự do, tránh ở một góc sofa. Quay đầu nhìn Cung Đông gò má không khỏi phiếm hồng. Cung Đông như là vương tử trong truyện tranh đi ra, thiếu niên tuấn mỹ cao gầy, nhưng mà chiếc quần đồng phục học sinh đã sớm mở khóa, lộ ra cự vật thô to trướng lớn, mặt trêи còn dính chất lỏng “Không rõ”.
“Anh đừng tới đây.” Ninh Tiểu Tiểu kháng cự.
“Không cần?” Cung Đông ngoắc khóe môi, “Vì sao?” Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
“Chúng ta là anh em, không thể như vậy…”
Cung Đông hừ lạnh một tiếng: “Anh em không thể, chẳng lẽ cha và con gái có thể? Tối hôm qua chẳng lẽ em không có lấy lòng cha sao? Cha cùng em làʍ ȶìиɦ một đêm, em dám nói không có sao?”
Ninh Tiểu Tiểu im miệng cắn môi, cô sẽ không nói dối.
“Cha trèo lên giường con gái, làm con gái cả một đêm, mà tôi chính là anh trai, lại không thể làm với em gái sao?” Cung Đông bắt lấy tay cô đặt lên lưng sofa, cởi bỏ nút áo cô, lộ ra bầu иɦũ ɦσα đầy đặn.
Ninh Tiểu Tiểu hai tay bị nắm, иɦũ ɦσα bị đè ép càng ¢ươиg ¢ứиg, Cung Đông cúi đầu nhấm nháp, không ngừng hút nụ hoa cô.
Ninh Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy nơi nụ hoa truyền đến kϊƈɦ thích cùng tê dại, ngẫu nhiên còn có thể bị anh cắn đau, cô nhẹ nhàng lắc đầu, muốn thoát khỏi loại cảm giác sa đọa này.
“Cha có uống sữa như vậy hay không?” Cung Đông hỏi. Ninh Tiểu Tiểu nhìn vào đôi mắt sâu của anh, cô run lên rũ mắt xuống nói: “Có…”
Cung Đông xoa Ϧóþ иɦũ ɦσα cô: “Anh còn muốn cám ơn cha tối hôm qua trèo lên giường em, cha dùng hành động nói với anh, cha có thể làm với con gái, thì anh trai cũng có thể làm em gái…” Anh tà ác nói.
“Anh…”
“Cầu anh làm em.” Cung Đông nhìn chằm chằm cô ra lệnh. Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không cần… anh… Không cần…”
Cung Đông kéo hai chân cô ra, áp ở trêи sofa, thân thể thiếu nữ thật mềm mại, cô lấy tư thế kỳ quái đối mặt với anh, mặt lại đỏ lên.
Anh nhìn nơi bản thân vừa mới rút ra, còn lưu lại dấu vết bị xâm nhập. Anh đè lên cẳng chân cô, hoàn toàn cưỡi ở trêи người cô, thời điểm lại tiến vào, đã thông thuận hơn rất nhiều.
“A ân… Đau… Đau…”
Anh bắt đầu trừu đưa, lâu rồi chưa hưởng qua hương vị của cô, có chút khẩn cấp, không hề giữ lại mà điên cuồng đòi lấy, kɧօáϊ cảm giống như thủy triều, bao phủ anh.
“Anh trai… Anh… Cầu ngươi… Chậm một chút…” Cô có lẽ đã tiếp nhận vận mệnh này rồi, chỉ mong anh động tác chậm một chút. Tiếng anh mềm mại kia lại càng kϊƈɦ thích thần kinh anh.
Nơi đó của cô vừa lại nhanh lại vừa hẹp, anh mỗi lần đều là hoàn toàn đi vào, biết cô khó có cách nào thừa nhận, nhưng anh không thể khống chế ɖu͙ƈ vọng muốn cô. Đến tận khi tiểu huyệt mềm mại bị anh làm cho sưng đỏ lên, anh mới phóng toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào sâu trong t.ử ƈυиɠ cô.