Nghe được tiếng kêu của Tiểu Tiểu, Cổ Di và Cung Hạ vội vàng chạy tới, ba người hợp sức nâng Cung Đông đang hôn mê trở về phòng. Cổ Di sờ lên trán Cung Đông thấy nóng như lửa liền ba chân bốn cẳng chạy đi gọi điện thoại cho bác sĩ.
Bác sĩ Lý sau khi thăm khám cho Cung Đông, tỏ ý trách cứ ” Làm sao lại để sốt đến tình trạng này, kém chút nữa là chuyển qua viêm phổi “
Cổ Di thở dài ” Đứa nhỏ này có chuyện gì cũng một mình chịu đựng ”
Tiểu Tiểu giật mình nhìn về phía Cung Đông, khuôn mặt tái nhợt cả người suy yếu nằm yên trêи giường, đâu còn vẻ lạnh lùng, cự tuyệt người tới gần như thường ngày.
Một lát sau, Cung Đông chậm rãi mở mắt, Cổ Di liền bước lại, thân thiết hỏi ” Tiểu Đông, con cảm thấy sao rồi?”
” Anh có đỡ hơn chút nào không?” Cung Hạ cũng lo lắng lên tiếng.
Tiểu Tiểu im lặng không dám nói chuyện, chỉ đưa nhìn chằm chằm Cung Đông tràn đầy quan tâm. Cung Đông không trả lời, mà nhìn về phía Tiểu Tiểu, khó nhọc mở miệng ” Cô..đi ra ngoài “
Tiểu Tiểu ngây người, do dự một chút rồi lặng lẽ rời khỏi, cô trở lại phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị thức ăn, cảm thấy gò má hơi lạnh, đưa tay sờ lên, tất cả đều là nước mắt, khóc thì được gì? không phải từ sớm đã biết cá tính của Cung Đông hay sao? Cô âm thầm khiển trách bản thân, nhưng nước mắt cứ không khống chế được tuôn ào ào. Đột nhiên Cổ Di đi vào, Tiểu Tiểu bối rối lấy tay áo lau nước mắt trêи mặt.
Cổ Di nói ” Tôi nấu ít cháo trắng cho Cung Đông, Tuấn Tuấn đang trông chừng trong phòng, tôi sợ Tuấn Tuấn không biết, cô qua xem một chút đi, khi nào bình dịch truyền sắp hết phải cho đổi “
” Con…có lẽ không nên đi ” Tiểu Tiểu chần chờ, sau đó nhỏ giọng nói tiếp ” Cung Đông không cho con bước vào phòng “
Cổ Di chỉ nhìn cô một cái, cũng không nói thêm gì.
Qua ngày thứ hai, Tiểu Tiểu nhìn sắc mặt tiều tụy của Cổ Di, biết bà đã thức trắng cả đêm trông nom, không khỏi lo lắng hỏi thăm bệnh tình của Cung Đông, Cổ Di buồn rầu, nói tối hôm qua Cung Đông lại sốt, dọa bà sợ hãi không yên, thẳng đến buổi sáng nhiệt độ mới hạ xuống.
” Hay là con gọi cho ba nuôi?” Tiểu Tiểu nhìn Cổ Di hỏi.
Cổ Di liền ngăn lại ” Đừng gọi, ngài ấy đang đi khảo sát tình hình địa phương, biết rồi cũng chỉ ngồi đó lo lắng suông, thôi không nên làm ngài ấy phân tâm “
Tiểu Tiểu thấy Cổ Di nói cũng đúng, chỉ là cô không ngờ được Cổ Di đột nhiên xảy ra vấn đề. Sau khi tiễn Cung hạ ra cửa, trở lại phòng bếp liền nghe \'rầm\' một tiếng, Cổ Di ngã trêи đất, chén cháo vỡ toang, văng tung tóe khắp nơi, mà thân hình Cổ Di có chút run rẩy, sắc mặt đau đớn thống khổ.
” Cổ Di ” Tiểu Tiểu lật đật chạy tới đỡ lấy bà ” Cổ Di, dì bị sao vậy? “
” Bụng…” Cổ Di không nói nên lời, da nhợt nhạt như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng, Tiểu Tiểu hoảng sợ, chạy nhanh gọi 120, xe cứu thương lập tức đến, Tiểu Tiểu nắm chặt tay Cổ Di, không ngừng an ủi leo lên xe.
Cổ Di cố nặn ra từng chữ ” Trở về…Cung Đông..”
” Cổ Di, dì đừng nói chuyện, con biết rồi, đưa người tới bệnh viện xong con liền trở về, người yên tâm, con sẽ chăm sóc Cung Đông thật tốt .”
Bác sĩ sau khi kiểm tra, kết luận là bị viêm ruột thừa, cần lập tức tiến hành phẫu thuật cắt bỏ, cũng may viện trưởng và Cung Chính là người quen, mọi việc đều an bày xong xuôi. Tiểu Tiểu về nhà,liền đi đến phòng Cung Đông, thấy anh vẫn còn ngủ say, đưa tay sờ trán thấy nhiệt độ đã ổn định, thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy đi phòng bếp dọn dẹp và nấu cháo.
Nhìn thấy người đi vào là Tiểu Tiểu, khuôn mặt Cung Đông liền lạnh lẽo, lên tiếng hỏi ” Cổ Di đâu?” Ý tứ thật rõ ràng, anh muốn Cổ Di. không cần cô.
” Cổ Di bị bệnh, nhưng anh đừng quá lo lắng, là viêm ruột thừa, phải làm tiểu phẫu, Cổ Di nhờ tôi chiếu cố cho anh, cháo vừa nấu xong, anh dùng một chút nhé ” Tiểu Tiểu đưa muỗng cháo đi qua, Cung Đông liền quay đầu sang chỗ khác.
” Cung Đông, tôi biết anh không muốn nhìn thấy tôi, không cho tôi bước vào đây, cũng không thích đồ ăn do tôi nấu, nhưng hiện giờ anh đang bị bệnh, trong nhà chỉ còn lại mình tôi, nên anh không có lựa chọn nào khác, nếu anh không ăn, bệnh tình sẽ không tốt, anh muốn Cổ Di đang ốm nặng như vậy còn phải lo lắng cho anh sao “
Cô nói xong, được một lúc mà Cung Đông cũng không hề có động tĩnh, gần như Tiểu Tiểu muốn bỏ cuộc thì Cung Đông bỗng nhiên xoay đầu lại, cô rốt cục mỉm cười, đưa muỗng cháo đi qua, đôi môi Cung Đông nhẹ nhàng hé ra, ăn được một muỗng lại đăm chiêu suy nghĩ,sau đó liếc nhìn Tiểu Tiểu một cái, Tiểu Tiểu cũng không chú ý, chỉ chú tâm thổi cháo nguội rồi đút cho anh, Cung Đông lại chăm chú quan sát biểu tình trêи khuôn mặt cô, ánh mắt liên tục di động như đang xác định lại cảm xúc mơ hồ nào đó. Đột nhiên Tiểu Tiểu ngẩng đầu, vừa vặn bốn mắt chạm nhau, Tiểu Tiểu giật mình \'keng\' một tiếng, chiếc thìa rớt lại trong chén, không hiểu vì sao chỉ cần nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của Cung Đông cô liền sợ hãi..Cung Đông không lên tiếng, tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô.
” Lúc tôi đút cháo, anh có thể nhắm mắt lại không?” Cô nhỏ giọng đề nghị, tưởng rằng Cung Đông sẽ từ chối, nào ngờ anh thật sự nhắm mắt lại, thẳng đến khi cô đút xong chén cháo. Ăn xong, Tiểu Tiểu bắt đầu vắt khăn nóng, Cung Đông cảnh giác nhìn cô hỏi.
” Cô định làm gì? “
” Giúp anh lau người, hồi nhỏ tôi bị sốt mẹ tôi cũng lau như vậy “
” Không lau, cô đi ra ngoài đi ” Cung Đông lạnh lùng cự tuyệt.
Không biết Tiểu Tiểu lấy dũng khí từ đâu, băng băng bước lại lau mặt, rồi lau tiếp xuống cổ anh.
” Đừng chạm vào tôi ” Cung Đông kêu oai oái, Tiểu Tiểu mặc kệ, không biết do khí lực còn yếu hay sao, Cung Đông chỉ kêu vài tiếng rồi im lặng, cũng không có đẩy cô ra. Tiểu Tiểu không dám lau người Cung Đông, chỉ lau tay chân, mặt và cổ, lúc lau cô phát hiện được một điều ngạc nhiên.
Trở lại phòng bếp Tiểu Tiểu mới dám bật cười vui vẻ, thì ra tòa băng sơn ngàn năm cũng biết đỏ mặt.