Lý Tuân vẫn giữ màu tóc như vậy. Đối mặt với màu sắc chói mắt này, nội tâm Lý Lam lại có cảm giác êm dịu lạ thường, bất kể thế nào cũng không thay đổi được sự thực, cậu vay tiền cô nhuộm tóc. Tuy không liên quan gì lắm và từ đầu đến cuối Lý Tuân cũng không nói với cô một câu cảm ơn, nhưng... "bí mật" không ai biết này khiến Lý Lam luôn mang một nỗi xúc động sâu sắc.
Lý Tuân dần lớn lên, thân thế lận đận khiến cậu trưởng thành sớm, tính phòng bị rất mạnh. Nhưng có trưởng thành sớm cỡ nào, rốt cuộc cậu vẫn là trẻ con, cũng cần sự quan tâm. Sau đó cậu từ từ đón nhận sự chăm sóc của Lý Lam, song ngoài miệng không bao giờ nhún nhường.
Ngày lại qua ngày, Lý Lam phát hiện, theo quá trình cậu trưởng thành, cuộc sống yên ổn ngày bé càng lúc càng hỗn loạn. Lý Tuân bắt đầu thường bỏ nhà đi, nhưng được một thời gian lại quay về. Lúc ấy cả nhà đang bận hỏi vợ cho anh cả Lý Lam, hoàn toàn không rảnh quản lý cậu. Thậm chí mẹ cô cảm thấy cậu đi luôn càng tốt, bớt đi một miệng ăn trong nhà.
Sau này, Lý Tuân không chỉ đi một mình, cậu còn đưa Lý Lam theo. Lý Lam nhát gan, thế nào cũng không dám đi, mỗi lần đều bị Lý Tuân ૮ưỡɳɠ éρ lôi kéo mới chịu đi ra ngoài.
Quả thật sức hấp dẫn của thành phố rất lớn, Lý Lam luôn lo sợ nhưng vẫn bị nơi phồn hoa đô hội cám dỗ. Có lần Lý Tuân đưa cô đi chơi, trước đó cậu đã chuẩn bị rất lâu, Lý Lam hỏi gì cậu cũng không nói. Đến khi tới nơi Lý Lam mới biết cậu dẫn cô đi xem một buổi nhạc hội.
Lý Lam sửng sốt, đó là ban nhạc mà mẹ Lý Tuân thường cho cô nghe ngày trước. Cô không dám tin vào mắt mình, bảo thế nào cũng không dám đi vào. Lý Tuân phải lôi cô, kiên quyết bắt vào trong. Cả buổi nhạc hội cô như ở trong mơ, âm nhạc sôi động dội vào màng nhĩ, vừa huyễn ảo vừa chân thật. Cô truy hỏi Lý Tuân lấy tiền ở đâu ra, nhưng cậu chỉ bảo cô đừng quan tâm.
Kết thúc nhạc hội, Lý Lam thấy Lý Tuân và một cậu trai nói chuyện ở cổng nhà hát. Trông cậu ta lớn hơn Lý Tuân, nhìn từ cách ăn mặc, hai người họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Sau khi nói vài câu, cậu trai lên xe hơi rời đi, xe đã chạy vẫn không quên quay đầu lại hô lớn: "Cậu đừng quên thời gian cuộc thi đấy!"
Tiếp theo Lý Tuân đưa cô đến quán ăn nhỏ bên cạnh nhà hát, lúc Lý Lam vẫn còn trong dư âm phấn khích của buổi nhạc hồi thì Lý Tuân đột ngột nói với cô: "Qua một thời gian nữa tôi phải đi rồi."
Lý Lam cho rằng từ "đi" mà cậu nói là giống như bây giờ, cứ lâu lâu lại bỏ nhà đi, chơi chán thì lén quay về, cho nên cô gật đầu tỏ ý đã biết. Mãi về sau Lý Lam mới hiểu được, từ "đi" của cậu rốt cuộc có ý gì. Khi ấy Lý Lam không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt, cô còn cương quyết lôi kéo Lý Tuân không để cậu làm chuyện nguy hiểm này.
Trong mắt cô, tuy gia đình không tốt nhưng dù sao cũng có thể che mưa che gió, có thể sống yên ổn. Có một lần Lý Tuân nói với cô, lúc trước cậu vô tình quen biết vài người ở thành phố, cậu từng thấy rất nhiều vật mới lạ trong nhà họ.
"Cô biết máy vi tính không?" Lý Tuân nói, "Nhà họ có chiếc máy vi tính mỏng dính."
Khi Lý Tuân nói đến món đồ mới, hai mắt cậu tỏa sáng. Lý Lam vốn chưa quen những thứ này, cộng thêm Lý Tuân đang hưng phấn nên nói rất nhanh, làm cô lại càng không hiểu gì cả. Nhưng ít nhất cô hiểu được câu cuối cùng.
"Tôi cũng muốn thứ ấy, nhưng nếu tôi ở lại đây, tôi không bao giờ có được nó."
Đó là lần đầu tiên Lý Tuân nói cho cô biết cậu đang nghĩ gì và cậu muốn gì. Lý Lam hoàn toàn không thể chấp nhận. Cô không biết thứ cậu nói là gì, cô chỉ biết em trai cô mới chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, rời khỏi nhà căn bản không thể nào sống được.
Lý Tuân cố gắng giải thích với cô nhưng Lý Lam không hề chấp nhận. Cô không có tài ăn nói như Lý Tuân, khả năng biểu đạt lại kém, bất kể Lý Tuân nói gì cô chỉ có thể lặp đi lặp lại "Không được, thế nào cũng không được."
Cuối cùng Lý Tuân nổi giận, cãi nhau một trận với Lý Lam. Lời nói của cậu làm tổn thương người ta sâu sắc, khiến cô cảm thấy vừa khó chịu vừa căm phẫn.
Lý Lam đổ bệnh, ngoài dự liệu của cô, Lý Tuân vẫn ở bên cạnh chăm sóc cho cô suốt thời gian bị bệnh. Lý Lam mơ thấy cảnh tượng lúc mẹ Lý Tuân qua đời, cô mơ đến lời di ngôn cuối cùng của bà.
Lý Lam rất thương Lý Tuân, có khi thậm chí cô cảm thấy dù sau này cô có con rồi, chưa chắc đã thương con mình bằng cậu em trai này. Đầu óc cô không tốt, nhưng chẳng biết tại sao mỗi chi tiết nhỏ nhặt về Lý Tuân, tất cả lời cậu từng nói với cô, cô đều nhớ rõ mồn một.
Nhưng cô cũng biết, cô cũng là một trong "bọn họ" thôi.
Sau khi Lý Lam khỏe lại, cô trộm tiền đánh bạc mua rượu của ba, đưa cho Lý Tuân trốn nhà ngay đêm đó và không còn trở lại lần nào nữa.
Trước khi Lý Tuân đi đã nói với cô một câu: "Sau này tôi sẽ trả lại tiền cho cô."
***
Cà phê đã nguội từ lâu, thậm chí nhân viên phục vụ đã thay ca. Chu Vận suy tư, trước tiên cô nhớ đến lời Nhậm Địch nói, cậu ấy muốn kiếm tiền trả nợ. Nợ gì nhỉ? Số tiền Lý Lam đưa cho Lý Tuân hoàn toàn không đáng để nhắc đến. Nợ mà cậu nói e là nợ ân tình rồi.
Chu Vận nhìn Lý Lam đang thấp thỏm ngồi đối diện, đó là kiểu người bị cuộc sống mài mòn đi tất cả nhuệ khí điển hình.
"Thật ra ngay từ ban đầu tôi đã biết nó nhất định sẽ ra đi." Lý Lam thì thầm, "Nó hận nhà chúng tôi, hận đến tận xương tủy."
Chu Vận im lặng, Lý Lam khẽ nói tiếp: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bảo nó trả lại tiền cho tôi. Nhưng bây giờ ba đã mất, mẹ cũng không dậy khỏi giường nổi, anh cả bị bệnh, bệnh viện bảo phải chi rất nhiều tiền, nhà tôi không kiếm đâu ra số tiền đó. Mẹ tôi buộc tôi phải đòi tiền nó... Tôi thật sự không có cách nào nữa." Lý Lam thẫn thờ cúi đầu, "Hiện tại nhà tôi đã trở nên như vậy, nhất định là bị báo ứng rồi."
Chu Vận nhìn chăm chăm cô gái gầy yếu này. Cô ấy bị năm tháng tàn phá, toàn thân đều toát lên hình ảnh bị cuộc sống chèn ép đến không thở nổi, thậm chí nỗi đau cũng dai dẳng và đơn điệu.
Lý Lam lau mặt: "Tôi xin lỗi, tự dưng lại nói nhiều chuyện không đâu như vậy..."
Chu Vận lắc đầu.
Lý Lam nhỏ giọng nói: "Ở nhà không ai chịu nghe mấy lời tâm sự này của tôi cả."
"Có lẽ cậu ấy không hận chị vậy đâu." Chu Vận bỗng cất lời.
Lý Lam: "Cô không quen biết nó nên không hiểu nó đâu."
Chu Vận tự nhủ, tôi thấy tôi còn hiểu cậu ta nhiều hơn chị ấy! Lý Tuân rất kiêu căng, gần như là cố chấp. Nhiều khi cậu không bao giờ nói ra suy nghĩ chân thật của mình. Cậu không bị bất cứ ai uy Hi*p, không ai có thể bắt buộc cậu làm việc cậu không muốn. Nếu cậu thật sự hận Lý Lam thì dù cô ấy có sử dụng chiêu trò gì cũng không thể lấy được tiền từ phía cậu đâu. Huống chi mỗi tháng cậu còn tiêu khoản tiền lớn như vậy, nuôi một ban nhạc đã định trước là lỗ vốn...
Câu chuyện đã kết thúc, rất nhiều việc đã có thể giải thích thông suốt. Người ta ai cũng cần an ủi.
"Cảm ơn cô đã nghe tôi nói những lời này." Lý Lam có vẻ không có quà gì để cảm ơn, nghĩ tới nghĩ lui rồi nhẹ nhàng à một tiếng, "Tôi cho cô, cho cô xem hình em tôi nhé."
Ơ! Chu Vận vẫn còn đang suy nghĩ đến phương diện luân lý, đạo đức, vừa nghe Lý Lam nói thế suýt nữa đã giật bắn người.
Lý Lam lấy một tấm hình được cất kỹ trong túi vải, trông có vẻ khá lâu rồi, bức ảnh đã phai màu: "Đây là tấm ảnh gia đình duy nhất trong nhà, chụp vào lúc tết, cô nhìn đây này..."
Lý Lam muốn chỉ cho Chu Vận xem nhưng cô nào cần chứ. Khoảnh khắc Lý Lam lấy hình ra, ánh mắt của cô tự nhiên đã có điểm dừng.
"Đây là lúc em trai chị mấy tuổi?"
"Chín tuổi."
Chu Vận hít sâu, đáng yêu quá! Lý Tuân thuở bé gầy còm, cứ như bộ xương khô. Khuôn mặt nhỏ bé căng thẳng, nhìn về phía ống kính với nụ cười khẩy mơ hồ. Từ tấm bé đã phảng phất ánh mắt ngang tàng, không coi ai ra gì này.
Chu Vận quên cả chớp mắt, vẫn nhìn chăm chú như thể có thể lùi thời gian họ quen biết về mười năm trước. Trong ảnh Lý Tuân rất cô đơn, khá tách bạch với người khác, chỉ có Lý Lam là đứng sau lưng cậu.
"Em trai chị rất thích chị đấy nhỉ." Chu Vận nói.
Lý Lam lắc đầu: "Nó thích kiểu con gái giống mẹ nó."
Chu Vận liếc nhìn Lý Lam, rồi im lặng.
Một lát sau đã sắp đến giờ đóng cổng trường, Chu Vận đi đến quầy thu ngân tính tiền, khi trở về Lý Lam nói: "Tôi vẫn có thể ngồi đây được không?"
Chu Vận thoáng khựng lại mới nói: "Được."
Trước khi đi, cô lại len lén gọi cho Lý Lam một phần bò bít tết, dặn dò nhân viên phục vụ: "Nếu cô ấy có hỏi thì nói là quán tặng nhé."
Rời khỏi quán cà phê, trên đường về Chu Vận vẫn nghĩ đến cuộc nói chuyện khi nãy, lững thửng đến văn phòng, đẩy cửa ra nhìn thấy Cao Kiến Hồng. Lúc này cô mới hoàn hồn lại, hình như cô đã cho cậu ta leo cây rồi.
Cô vội vàng đi đến nói xin lỗi: "Mình xin lỗi, bên mình..."
"Không sao." Cao Kiến Hồng dọn dẹp sách trên bàn, "Mình vừa nói chuyện với Ngô Mạnh Hưng xong, hình như cậu ta cũng có hứng thú với cuộc thi, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc thử xem."
Chu Vận gật đầu đồng ý, Cao Kiến Hồng đứng dậy: "Mình về trước đây."
"Lý Tuân đâu?"
"Mới vừa đi ra ngoài, chắc là sẽ nhanh chóng trở lại thôi."
Cao Kiến Hồng rời đi, văn phòng Hội chỉ còn lại mình cô. Chu Vận đóng cửa lại, đi đến chỗ ngồi của Lý Tuân. Cô mở chiếc túi của sân vận động trung tâm ở dưới bàn ra. Không hề bất ngờ, bên trong quả nhiên là vé xem concert, thời gian là cuối tuần này. Cậu định dẫn chị ấy đi sao?
Đúng lúc này, ngoài hành lang truyến đến tiếng bước chân, Chu Vận liền đặt túi lại chỗ cũ. Lý Tuân trở về văn phòng, thấy cô ở đây liền nhướng mày.
"Còn ở đây làm gì?"
Chu Vận lắc đầu: "Không có gì, tôi thu dọn đồ rồi về ngay đây."
Lý Tuân ngồi vào chỗ, không hề mở máy lên mà thản nhiên hỏi Chu Vận: "Buổi tối đi đâu thế?"
Tim Chu Vận giật thót, tự nhắc mình phải bình tĩnh: "Có chút việc đi ra ngoài."
"Thật sao!"
"Ừ."
Chu Vận điềm tĩnh vơ đại hai quyển sách bỏ vào túi, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Tuân ngoắc tay với cô. Chu Vận tiến đến hai bước, Lý Tuân thuận thế nghiêng người về phía trước. Cô đứng, cậu ngồi, gương mặt vừa kề đến, tai đã áp ngay vào иgự¢ cô.
Cái quái gì thế này?
Trời càng ngày càng nóng, quần áo càng lúc càng mỏng, cách lớp vải cotton, da thịt Chu Vận có thể cảm nhận rõ ràng đường nét gương mặt của Lý Tuân. Áo иgự¢ bị cậu ép chặt vào người. Một hơi nóng bắt đầu lan tỏa từ lưng lên tay chân rồi đến tai.
Cô không tài nào lùi về sau được, bởi vì tay phải của Lý Tuân đang đặt ngang eo cô. Cô sắp sửa không thể hít thở nổi nữa rồi, một cộng một bằng mấy ấy nhỉ?
Đang lúc Chu Vận tưởng mình sắp ngất xỉu đến nơi, Lý Tuân ngửa đầu lên. Cậu không thẳng người dậy mà chỉ ngước mắt trong tư thế vẫn tựa vào иgự¢ cô, nhìn cô đăm đắm, mày nhíu lại, cười nhẹ.
"Tim đập nhanh như vậy xem ra là nói dối rồi."
Toàn thân Chu Vận râm ran. Tim tôi đập nhanh thật sự không phải vì nguyên nhân đấy đâu!
Lời tác giả muốn nói:
Sao tớ cảm giác mọi người bỗng nhốn nháo lên thế nhỉ? Lẽ nào thần kinh tớ khác thường ư? Từ đầu đến cuối diễn biến câu chuyện đều nhẹ nhàng, phần giữa hơi ngược và máu chó tí thôi. Chẳng qua là tớ không khống chế được sở thích tàn ác của mình nên mọi người cứ xem cho vui là được. Tiểu thuyết trên mạng nhiều lắm, có thể tình cờ sa chân vào hố này cũng coi là duyên phận rồi. Mọi người đọc đến tình tiết mình thích thì cứ hân hoan vui sướng, còn lúc gặp phải tình tiết mình không thích cũng có thể ném đá thoải mái. Sự trao đổi giữa tác giả và độc giả vốn là quá trình phản hồi lẫn nhau, chuyện này rất bình thường.
Được rồi, những gì nói bên trên chỉ là mào đầu thôi, dưới đây mới là lời tớ thật sự muốn nói này.
Thế này nhé! Bởi vì trước mắt bản thảo truyện này đã đến chương năm mươi mấy, chiều hướng cũng đã rõ ràng, rất khó điều chỉnh. Sau khi trải qua dư âm thổn thức về chương thân thế của Lý Tuân, phía sau rất có thể sẽ còn xuất hiện những tình tiết tớ thấy "bình thường" nhưng mọi người sẽ cảm thấy muốn "cất cánh".
Vì thế hãy để tớ tiêm phòng trước cho những đồng chí có ý định theo dõi truyện này đến cùng. Nếu hôm nào đấy có chương khiến các bạn lỡ "bay lên trời", tớ xin khoanh tay tạ lỗi trước ở đây, mong mọi người rộng lượng tha thứ.
Lời dịch giả:
Thế này có thể xem là tác giả đã lên tiếng bảo chứng cho cái kết không nhỉ?