Tiêu đời rồi! Trước khi vào phòng thi, trong đầu Chu Vận không ngừng hiện lên ba chữ kia.
Tiêu đời rồi! Tiêu đời rồi! Tiêu đời nhà ma rồi!
Rốt cuộc thì người chứ không phải là máy móc, tinh lực cũng có hạn. Sức hút của Mác cho đến cùng cũng không lớn bằng ứng dụng Mocap.
Ấn tượng đáng thương cuối cùng của Chu Vận về môn học này chỉ dừng lại ở “đặc điểm mâu thuẫn cơ bản của xã hội nước ta” từ buổi xế chiều hôm ấy. Mấy ngày tiếp theo cô đều như nữ tu không thể tiến đến cõi cực lạc, cứ thế bước vào phòng thi.
Là phòng thi hay là pháp trường đây?
Chu Vận ngồi trong phòng thi, lòng dạ rối bời. Trước kia mẹ luôn nói với cô, nhất định phải chú tâm trong việc học hành, nước đến chân mới nhảy không thể nào mang lại kết quả tốt. Cho đến hôm nay cô mới ngộ ra được mình không nhận thức sâu sắc lời dặn dò này, vẫn cho rằng “kết quả không tốt” cùng lắm là điểm thấp, chưa từng nghĩ đến lúc vào phòng thi lại mang áp lực tâm lý nặng nề thế này.
Biết rõ bài thi sẽ kém sao còn phải đặt 乃út làm? Cuộc sống luôn có nhiều điều bất đắc dĩ thế đấy. Mong chờ việc ngài Các-Mác bỗng dưng nhập xác là chuyện không thực tế. Chu Vận khuyên mình phải nghĩ thoáng ra, đến nước này rồi chỉ có thể bình tĩnh đối diện thôi.
Thoắt cái có người ngồi xuống bên cạnh, Chu Vận nghiêng đầu nhìn sang. Lý Tuân quả thật nhẹ nhàng ra trận, tay không vào phòng thi. Vừa ngồi xuống đã lấy cây 乃út máy màu đen trong túi ra, đặt lên mặt bàn.
Dựa theo độ quan trọng của các môn học, mấy kỳ thi trong trường đại học được đám sinh viên chia ra hai hình thức, gọi vui là “nguyên kiện” và “lẻ kiện“. Nguyên kiện là chỉ môn quan trọng, phần lớn đều là giáo sư chuyên ngành tự mình coi thi, họ sẽ căn cứ vào số báo danh, mà nghĩ ra cách xếp chỗ ngồi phức tạp. Còn “lẻ kiện” là những môn không quan trọng lắm, không cần sắp chỗ, ai thích đâu ngồi đó, chỉ cần hai thí sinh cách nhau một chỗ trống là được.
Rất rõ ràng môn “Nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác” là kiểu thi lẻ kiện.
Vẻ mặt Chu Vận sững sờ nhìn Lý Tuân. Có ý gì đây? Cái loại dốt đặc chủ nghĩa Mác - Lênin như hai chúng ta còn phải ngồi chung với nhau để “giúp bạn vượt khó” nữa hay sao? Lại nghĩ đến hai ngày trước cô còn chế giễu thành tích môn chính trị của Lý Tuân, vậy mà hôm nay lại phải “ngồi sóng vai” với cậu rồi. Chu Vận cảm khái quả báo đến nhanh thật, cô không có tâm tư chào hỏi cậu.
Thầy giám thị mang bài thi vào phòng.
“Tất cả mọi người ngồi ngay ngắn, thẻ sinh viên đặt bên trái, cặp sách đều đặt lên bệ cửa sổ phía sau, trên bàn không được để bất cứ vật gì.”
Đám sinh viên lác đác đứng dậy. Chu Vận xách túi đi thông qua chỗ của Lý Tuân. Thiếu gia Lý duỗi thẳng chân, đang khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối qua cậu ở lại văn phòng đến mấy giờ nhỉ? Vành mắt đen như được trang điểm vậy. Chu Vận quyết định không đánh thức cậu, dè dặt bước qua đôi chân dài kia.
Giám thị bắt đầu phát bài thi, Lý Tuân mới tỉnh táo trở lại. Chu Vận biết thì viết, không biết thì viết bừa, suy nghĩ “cùi không sợ lở” này khiến cô từ từ thả lỏng. Dù sao cũng ૮ɦếƭ, chi bằng ૮ɦếƭ cho thoải mái một chút. Chu Vận viết rồi lại dừng, thỉnh thoảng còn liếc nhìn ông chủ Lý bên cạnh.
Dáng vẻ Lý Tuân cầm 乃út rất lạ, trong ấn tượng của Chu Vận, tay của cậu vĩnh viễn đều chỉ gõ máy tính. Cô vừa làm bài vừa ai oán, có lẽ vì đã phần nào hiểu biết về Lý Tuân, cái tính kiêu căng ngạo mạn kia khiến cô cảm thấy lúc nào cậu cũng đang làm dáng.
Ví dụ như lúc này, mọi người đều đường hoàng cắm cúi làm bài thi, duy chỉ có mình cậu tựa lưng vào ghế ngồi. Như thể chê bai không gian chật hẹp gò bó, cậu hơi nghiêng người, mày khẽ chau lại, khinh khỉnh nhìn đề thi, ra vẻ như đang khâm điểm giang sơn.
Đôi chân của cậu quá thu hút ánh mắt người khác, nhất là lúc mặc quần đen, đường nét rắn rỏi kia thật khiến người ta không khỏi cảm khái sự ban ơn của tạo hóa.
Chu Vận thầm thở dài, lúc còn chưa kịp hít vào thì Lý Tuân đã làm xong tờ thứ nhất. Sau đó cậu gấp giấy lại, ngón trỏ ấn chặt, khẽ 乃úng nhẹ trên bàn. Bài thi bay vèo sang bên Chu Vận.
Gì thế này? Chu Vận hít vào thật sâu. What are you doing?
Tóc gáy cô dựng đứng.
Hành động của Lý Tuân quá nhanh, quá tự nhiên và quá điềm tĩnh, thế nên thời gian như dừng lại vì cậu, không ai thấy được màn “bắn giấy” kinh khủng này cả. Chỉ có tim Chu Vận đập như trống vỗ, miệng khô khốc, mồ hôi mướt mát, cả người đều hoang mang bất ổn.
Đây là gì? Quay cóp à? Là quay cóp đấy, trời ạ! Cả cuộc đời học sinh của Chu Vận chưa từng trải qua chuyện như vậy, cho dù lúc bé có vài lần giở trò vặt vãnh, nhưng cũng không dám làm thật, chứ đừng nói là làm lộ liễu như bây giờ.
Thành tích kém cùng lắm về nhà chịu khổ hai tuần, nếu quay cóp bị bắt, để mẹ cô biết thì làn da nõn nà này của cô chắc chắn sẽ bị lột ra cho xem.
Lý Tuân ơi, tôi lạy cậu...
Đau khổ... cuộc thi đã trở nên đau khổ triệt để.
Hai thầy giám thị trở thành Hắc Bạch Vô Thường, cô cúi đầu, cánh tay đè chặt bài thi, trong lòng đang cầu khấn đủ các quỷ thần loạn xị cả lên.
Suốt mười phút trôi qua, Chu Vận mới từ từ trấn tĩnh lại. Điểm tốt của cuộc thi “lẻ kiện” là giám thị không hề nghiêm khắc chút nào, hai giáo sư cứ ngồi trước bục giảng, một người xem sách, người kia nhìn thì như đang giám sát nhưng có khi là đang thừ người vậy thôi.
Chu Vận lén liếc nhìn Lý Tuân lần nữa, cậu vẫn giống vừa rồi, cùng một tư thế, cùng một vẻ mặt, đang nhanh chóng làm tờ thứ hai.
Dường như phát hiện điều gì đó, ánh mắt cậu liếc sang, giao nhau với ánh mắt Chu Vận.
Chu Vận vừa định trừng mắt nhìn cậu bày tỏ tâm trạng thì ánh mắt Lý Tuân đã nhìn xuống bài thi đang bị Chu Vận đè chặt kia. Vẻ mặt thoáng thúc giục, sau đó lại quay về làm bài tiếp.
Quả thật Chu Vận đã bị cảm động bởi vẻ điềm nhiên của cậu. Vị trí của cô khá tốt, ngồi ở hàng sau cùng chếch về phía bên phải. Giám thị cũng lười không buồn nghiêng đầu, cho cô không gian sinh tồn tốt lành.
Cô rủ mắt. Chất lượng bài giải khá tốt, đè chặt là có thể nhìn rõ chữ viết màu đen bên dưới. Trong suy nghĩ của Chu Vận, chữ viết của Lý Tuân là kiểu chữ Tống số Năm... Không ngờ chữ do chính tay cậu viết ra lại đẹp thế này. Tuy viết ngoáy, thậm chí là cẩu thả nhưng không hề mất đi nét đẹp. Chữ của cậu cứng cáp mạnh mẽ, đường nét rõ ràng, từng nét dứt khoát, giống hệt với chương trình cậu viết ra.
“Còn ba mươi phút nữa, mọi người tranh thủ thời gian xem lại bài đi.” Giám thị nhắc nhở.
Chu Vận vội vàng ngưng lại toàn bộ những ý nghĩ vớ vẩn kia, bắt đầu so sánh đáp án của hai bên. Nhưng những gì họ điền vào chỗ trống... đều hoàn toàn khác nhau. Cô vô cùng rối rắm. Trên phương diện học tập, tuy thường ngày cô biểu hiện hết sức khiêm tốn, nhưng nói thật tự đáy lòng cô vẫn khá tự tin với chính mình. Chuyện sửa bài theo đáp án của người khác này...
Hai tiếng cóc cóc lanh lảnh vang lên. Chu Vận nghiêng đầu, Lý Tuân đã giải bài xong, vắt chéo hai chân, một tay chống cằm, một tay đặt trên bàn, đầu ngón tay đang gõ nhẹ nhàng. Cậu khó chịu cau mày nhìn cô, Chu Vận cảm thấy cô như nghe được âm thanh từ nội tâm của cậu.
“૮ɦếƭ tiệt, cô nhanh lên một chút được không?”
Chu Vận hít sâu, gạch bỏ đáp án của mình.
“Em kia làm gì thế?”
Một tiếng quát chói tai vang lên, cả phòng đều run rẩy. Cuối cùng thầy giám thị hoàn hồn lại, nhìn về phía bên này, từ đằng xa chỉ vào Chu Vận nói: “Em nữ đeo mắt kính kia làm gì thế? Lấy đồ ra.”
Ôi thần linh vô dụng, mạng mình toi rồi!
Sắc mặt Chu Vận tái mét, tâm như tro tàn. Cô không biết vì sao thầy giám thị lại thấy được và cũng không muốn tìm hiểu việc này. Kết quả chính là tất cả.
Thầy giám thị rảo bước đến, giống như ác quỷ đang đòi mạng. Đời này Chu Vận chưa từng khi*p sợ đến vậy, cô cũng không biết cõi đời này lại có khoảnh khắc khủng khi*p như thế. Vành mắt đỏ hoe.
Thầy giám thị đi đến trước mặt Chu Vận, đưa bàn tay đến, rút ra một trang giấy... từ bàn phía sau cô.
“Đây là cái gì?” Thầy lớn tiếng hỏi.
Ơ?
Thầy nhanh chóng nhìn sơ qua nội dung trên trang giấy, lại cầm thẻ sinh viên ở góc bàn của bạn nữ kia lên xem.
“Đi theo tôi.”
Bạn nữ phía sau học lớp Hai, Chu Vận nhìn rất quen nhưng không nhớ ra tên cô ấy. Cô ấy xõa tóc lòa xòa cố gắng che đi gương mặt, đi theo giám thị ra ngoài.
“Các anh chị đã nhìn thấy chưa, đừng ôm tâm lý cầu may, tự mình giải đáp án đi thôi.” Giám thị đang đọc sách trên bục nói.
Ngón tay Chu Vận run run, mồ hôi lạnh túa ra, giống như đã ૮ɦếƭ theo bạn nữ kia mất rồi. Cô bất chợt nghe thấy bên cạnh có âm thanh khẽ vang, Chu vận quay đầu sang. Lý Tuân nằm nhoài trên bàn, cậu cũng đang run lên giống cô. Nhưng cậu run không phải vì sợ mà là vì cười.
Ánh mắt cậu lộ ra khỏi cánh tay, nhìn gương mặt trắng bệch của Chu Vận lại không nhịn được vùi đầu cười tiếp, mái tóc vàng hoe khẽ lay động.
Được lắm! Chu Vận ‘hiền lành’ nghĩ. Được lắm! Nếu tôi có thể sống sót rời khỏi căn phòng này, tối nay nhất định sẽ rắc muối lên cậu đem đi hấp ngay.
Hình thức thu bài là theo bạn học từ hàng cuối cùng truyền lên trên, Chu Vận vẫn hồi hộp, không dám hành động tùy tiện, tay mắt Lý Tuân lanh lẹ, nhấc cánh tay lên rút lại bài thi của mình một cách chính xác.
Cuộc thi này quả thật như trải qua kiếp nạn sinh tử. Chu Vận đi ra khỏi phòng, chân có chút bủn rủn.
Bả vai đột ngột bị vỗ vào, Chu Vận quay đầu lại nhìn thấy kẻ đầu sỏ kia. Cô hận không thể nghiền xương cậu thành tro, đang định mắng thì Lý Tuân đã tóm lấy cổ cô: “Đi bên này!”
Cậu dẫn cô rời khỏi tòa nhà dạy học từ một con đường khác. Vừa đến chỗ vắng người Chu Vận đã không nhịn được lên tiếng: “Có phải cậu muốn hại ૮ɦếƭ tôi không hả?”
Lý Tuân cười cợt, móc điếu thuốc, liếc mắt nhìn xuống cô.
“Gan dạ kiểu gì thế?”
“Còn trách tôi hả?”
Đi ra khỏi tòa nhà, gió rét thổi đến, nhịp tim đã giảm đi một chút. Chu Vận tức giận nói: “Ít nhất cậu phải nói cho tôi biết một tiếng trước chứ!”
“Tôi đã ngồi cạnh cô rồi kia mà.”
“Cậu...” Chu Vận đau đầu. Hi vọng lần sau cách biểu đạt của cậu có thể trực tiếp giống như cách gian lận trong thi cử được không hả.
Mồ hôi lạnh trên trán Chu Vận còn chưa khô, Lý Tuân ung dung nhả ra khói thuốc, lại nói: “Tôi chưa bao giờ thất thủ đâu.”
Chu Vận: “Cậu đã làm rất nhiều lần rồi á?”
Lý Tuân nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói: “Kinh nghiệm thi cử của tôi mà nói ra sợ là sẽ dọa ૮ɦếƭ cô đấy.”
... Cậu vẫn nên im lặng thì hơn.
Đi đến văn phòng, Lý Tuân lấy chìa khóa ra mở cửa. Bước vào tuần thi cử, hoạt động của Hội đã tạm ngừng, nhưng dự án vẫn chưa hoàn thành, Chu Vận không dừng được, bất chợt nảy sinh hi vọng trường học sẽ cho nghỉ muộn vài ngày.
Lý Tuân đi rót nước, Chu Vận vẫn nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Sao cậu...”
Cậu uống vài hơi đã hết nửa bình: “Hả?”
Sao cậu ngồi cạnh tôi, cho tôi chép bài thi của cậu? Chu Vận nhìn đôi mắt trong veo của Lý Tuân thì lại không muốn hỏi nữa.
Lý Tuân nhướng mày: “Gì cơ?”
Chu Vận dẩu môi, thong thả nói: “Không có gì, chỉ là tôi mới vừa nhớ ra xưa nay điểm môn chính trị của cậu đều thấp lè tè, bản thân cậu còn khó bảo toàn lại cho tôi chép bài, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lý Tuân liếc nhìn cô: “Lo à?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Lý Tuân tựa vào ghế, nở nụ cười với kiểu của riêng cậu. Do mới uống nước xong, môi cậu ẩm ướt, cười như vậy quả thật không khỏi khiến tâm hồn người ta xao động: “Công chúa điện hạ, chúng ta nên thẳng thắn với nhau một chút đi thì hơn.”
Chu Vận thầm “hứ” một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn cậu nữa.