Chương 29: Tìm ngườiTrợ lý nói gần nói xa đều chỉ có một ý tứ: Lạc Lạc muốn chia rẽ tổng giám đốc cùng phu nhân, tâm tư hiểm ác.
Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn và cũng không có đôi uyên ương nào không thể chia rẽ.
Trữ Vệ biết rõ, anh với Nhạc Tâm ý hợp tâm đầu, tin tưởng nhau. Tình cảm thắm thiết, nhưng dù có thắm thiết đến đâu không không thể chịu được sự mài mòn. Các cụ đã nói, chỉ cần gắng sức, sắt cũng có thể mài thành kim. Cũng như vậy, chỉ cần thời đủ gian dài, tình cảm cũng có thể bị mài thành bụi.
Không được, anh quyết không cho phép.
"Năm phút, mang toàn bộ tư liệu của người phụ nữ này đến cho tôi."
Tổng giám đốc bá đạo ngang ngược mệnh lệnh ૮ɦếƭ cho trợ lí.
Trợ lý: "..." Tổng giám đốc, hãy tỉnh lại đi! Đây không phải phim tình cảm, năm phút? Ngay cả một cú điện thoại cũng không kịp gọi.
Dù cho trong lòng phỉ nhổ đến thế nào, trợ lý vẫn ra vẻ tích cực chờ đợi chỉ thị của tổng giám đốc: "Tổng giám đốc, tôi có số điện thoại và Wechat của Lạc tiểu thư."
"Gọi điện thoại cho cô ta!" Trữ Vệ lạnh lùng nói.
"Rõ!"
Để bảo vệ tình cảm của tổng giám đốc và phu nhân, cậu ta không thể từ việc nghĩa. Trợ lí toàn thân nhiệt huyết sôi trào nhấn gọi cho dãy số không hề tầm thường kia, điện thoại vang lên một tiếng, bị đối phương quả quyết cúp máy.
Trợ lý: "..."
Trữ Vệ: "..."
Lạc Lạc đang nịnh nọt tiểu tiên nữ bán nho, vừa cúp cuộc gọi của một số Wechat lạ lẫm, vừa phàn nàn: "Bán nhà? Chị đây không mua, số nhà chị đây có còn nhiều hơn số nhà em từng bán đó!"
Sau khi lấy được phương thức liên lạc của Nhạc Tâm, Lạc Lạc dứt khoát xóa bỏ số điện thoại của trợ lí, không cần thì xóa đi chứ giữ lại để ăn mừng năm mới à?
Trữ Vệ tiếp tục hạ chỉ thị cho trợ lý: "Nhắn Wechat cho cô ta!"
Anh gọi điện thoại cho Nhạc Tâm, hỏi cô: "Có người kỳ quái nào thêm bạn trên Wechat không?"
"Không có nha, đều là bạn bè cả mà, thêm bạn để mua nho. Sao thế?" Nhạc Tâm tâm tình vui vẻ, sáng sớm đã thu được đơn đặt hàng, a, lại là một ngày tươi đẹp.
Trữ Vệ đưa biệt danh Wechat của Lạc Lạc cho Nhạc Tâm, nhắc nhở: "Cô ta muốn làm thông gia, anh không đồng ý, anh sợ nàng cô ta là phiền em để chia rẽ chúng ta. Giữa chúng ta không thể có hiểu lầm, em biết chưa, trong lòng anh chỉ có em, anh chỉ thích em, căn bản là không thể có những người khác, em phải tin anh."
Nhạc Tâm nhớ tới "Thiếu nữ xinh đẹp mập mạp chỉ thích ở nhà" thổi phồng ca ngợi mình đủ kiểu, không khỏi hoài nghi Trữ Vệ vẫn chưa tỉnh ngủ . nhưng vì bạn trai của mình cần mình sủng, cô dịu dàng nói: "Em tin anh"
Không đợi Nhạc Tâm trả lời lại, Lạc Lạc lại nhìn thấy tin nhắn của trợ lý, cô ấy cố nhẫn nãi một lần cuối cùng giải thích cho trợ lí, cô ấy thật sự không phải muốn đả kích hay trả thù Nhạc Tâm, cũng sẽ không lấy tiền đạp Nhạc Tâm mà chỉ lấy tiền mua nho thôi. Lạc Lạc tỏ ý cô ấy chỉ muốn mua nho, thật sự không có hứng thú với tổng giám đốc nhà cậu ta, cho dù có hứng thú, cũng là đối với phu nhân tổng giám đốc mới đúng. Sau đó, cô ấy xóa bạn bè với trợ lý.
"Tưởng bở là bệnh, cần phải trị."
Cô ấy không thèm đùa giỡn với người bị bệnh làm gì.
Trợ lý lại phân tích một lượt nữa, cậu ta cảm thấy mình không làm quá: "Tổng giám đốc, trong xã hội có một câu lưu truyền đã lâu: Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân. Tôi phát hiện Lạc tiểu thư cực kỳ thông minh, ngay từ đầu không chọn đi con đường ném tiền, mà là giữ gìn mối quan hệ với phu nhân, cố gắng trở thành bạn thân của phu nhân. Đợi cô ta thành công, cô ta lại lợi dụng thân phận khuê mật để r tay với phu nhân và tổng giám đốc. Đến lúc đó, phu nhân đã mất người yêu, lại không còn bạn, sẽ rất đau lòng khổ sở! Lạc tiểu thư, thật sự là quá âm hiểm! Tổng giám đốc, anhcần phải trông kĩ góc tường nhà mình."
Trữ Vệ bán tín bán nghi, trợ lý nói nghe có vẻ rất có lý, nhưng luôn cảm giác rất là hoang đường không thể tưởng tượng nổi?
Nhưng việc liên quan đến Nhạc Tâm và tình cảm của mình, anh không thể cho phép bất nhân tố không xác định nào tồn tại.
Trữ Vệ gọi điện thoại cho chú Lạc, uyển chuyển kể lại chuyện này xin ông ấy dạy bảo Lạc Lạc nhiều hơn chút.
Ừm, mách lẻo với phụ huynh là thủ đoạn mà học sinh tiểu học mới thường dùng, nhưng nhiều sự thật chứng minh dùng chiêu này siêu có hiệu quả.
Thế là, Lạc Lạc vô tội tự nhiên bị chú Lạc tịch thu điện thoại.
Lạc Lạc: "..." Tôi thật sự chỉ muốn mua nho ăn, những con người ngu xuẩn này sao có thể cảm nhận được hương vị tuyệt diệu của nho này. Đã có nho tiên, cô ta còn hứng thú mà đi chia rẽ tình cảm của người khác sao?
Một bên khác, Nhạc Tâm kết luận Chân Dung Phong xảy ra chuyện, Con Dấu thân là bạn bè của hắn, lại còn cùng xem đại mình tinh trinh thám và kể chuyện xưa cho nhau nghe nên tình bạn này đã đến mức khó lường, một tình bạn cực kỳ vững chắc, Con Dấu không thể mặc kệ. Nhưng nó không quản được, đành phải chân chó xin Nhạc Tâm hỗ trợ.
"Đi." Nhạc Tâm sảng khoái đồng ý.
Chân Dung Phong tìm cô bắt quỷ, có thể cho cô tiền. Có tiền tất cả đều dễ nói, cho nên Chân Dung Phong xảy ra chuyện, đối với Nhạc Tâm không có chỗ nào tốt, chỉ có chỗ xấu.
Xảy ra chuyện phải tìm người thân bạn bè nghe ngóng, vừa hay lần trước bởi vì chuyện hồ ly tinh, người trong huyền môn cũng muốn có chút quan hệ nhờ vả với Nhạc Tâm nên rối rít để lại số điện thoại và địa chỉ của mình tổng hợp thành một quyển sách nhỏ mang đến tận tay Nhạc Tâm. Nhạc Tâm lật đến địa chỉ sư môn của Chân Dung Phong, đưa Con Dấu đi cùng.
Trong nắng mai, từng tòa biệt thự xa hoa lấp lánh dưới ánh mặt trời tạo thành khu kiến trúc nguy nga.
Nhạc Tâm: "Không phải Chân Dung Phong nói sư môn của hắn rất nghèo sao?"
Con Dấu: "Người càng có tiền càng thích than nghèo?"
Nhạc Tâm vừa đến nơi đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của sư môn của Chân Dung Phong.
Các sư đệ, sư muội Chân Dung Phong đối với Nhạc Tâm ân cần chu đáo, bưng trà đổ nước, tươi cười chói lói.
Nhạc Tâm vốn còn đang lạ lùng tại sao bọn họ có thể nhận ra cô, chờ đến khi nhìn thấy tấm ảnh chụp phóng to đặt giữa phòng khách mới hiểu rõ mọi chuyện. Chân Dung Phong không chỉ âm thầm sùng bái cô mà còn biến sùng bái thành hành động thực tế, treo ảnh chụp, ngày ngày đốt hương thăm viếng, cũng kêu gọi các sư đệ, sư muội cùng cầu phúc cho vị thần tiên duy nhất trên thế gian này.
Nhạc Tâm thầm trào phúng với Con Dấu: "Nếu đây là ảnh đen trắng, cậu thấy chỗ này có giống linh đường của tôi không?"
Con Dấu rất tán thành.
Nhạc Tâm hỏi thăm một đám thiếu niên thiếu nữa sáng sủa đứng trước mặt mình: "Đại sư huynh Chân Dung Phong của mấy người đi đâu?"
"Kiếm tiền nuôi gia đình!"
Bọn hắn mồm năm miệng mười nói, tinh thần dồi dào, vô ưu vô lự.
Hỏi lại đi đâu kiếm tiền nuôi gia đình, bọn họ nhao nhao nói không biết.
Sư phụ bế quan nhiều ngày chưa ra nên càng không biết Chân Dung Phong ở nơ nào.
Nhạc Tâm mắt lớn trừng mắt nhỏ với bọn họ, hai mặt nhìn nhau, không lấy đượ bất cứ tin tức hữu dụng gì.
Lúc này, có một sư đệ khoan thai tới chậm đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Hôm trước lúc đại sư huynh đi có ôm một cái bình sứ."
Cậu ta nói bình sứ trông đẹp thế, xin sờ một chút, Đại sư huynh lại quát cậu ta không thể sờ, nói bình sứ kia không phải đồ tốt, phải cách xa nó ra.
Chỉ là biết thê chuyện này, Nhạc Tâm cũng không thể nào tìm được Chân Dung Phong. Nếu cô biết bói toán, có thể sẽ tính được chỗ Chân Dung Phong đang ở. Đáng tiếc sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân coi khinh bói toán, tất nhiên sẽ không dạy cô bói toán.
Không hỏi được tin gì, Nhạc Tâm để lại một thùng nho tự trồng cùng nick wechat rồi rời đi. Thời thời khắc khắc nhớ đến đẩy mạnh tiêu thụ là một bản chất ưu tú của người buôn bán.
Vì tiền, không phải, vì Chân Dung Phong sùng bái cô đến như vậy, Nhạc Tâm lại tìm kiếm một môn phái am hiểu bói toán, xem tướng nhờ chưởng môn tính toán giúp cô.
Nhạc Tâm lại một lần nữa nhận lấy đả kích sâu sắc, khiến cô bắt đầu hoài nghi trình độ của thân phận thần thổ địa. Huyền môn của nhân gian xa hoa như vậy mà vì sao cô thân là thần thổ địa thì ngay cả chỗ dung thân cũng không có?
Kiến trúc cung điện tinh xảo, tiên khí mờ mịt đỉnh núi, tầm mắt khoáng đạt, không khí tươi mới, phong cảnh tuyệt đẹp.
Chưởng môn nuôi một chòm râu trắng, mặc trường sam phục cổ, trong khung cảnh non xanh nước biếc càng có vẻ tiên phong đạo cốt, tựa như một khắc sau có thể phi thăng thành tiên. Trong sân cổ, cổ thụ chọc trời, ghế đá bàn đá, trong chén trà thanh lệ đang ngâm mấy lá trà khé hé mở, hương trà nhàn nhạt quẩn quanh.
Chưởng môn râu trắng nhắm mắt đưa tay bấm đốt ngón tay, ông ta cau mày, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, bỗng nhiên, ông ta mở mắt ra, kêu lên một tiếng đau đớn, miệng thở từng ngụm hổn hển. Sau mấy lần, ông ta bình ổn hô hấp, gian nan mở miệng: "Nhạc đạo hữu, tại hạ học nghệ không tinh, không tính ra được chỗ của Chân đạo hữu, hổ thẹn hổ thẹn!"
Nhạc Tâm vội nói không sao không sao.
Chuyện của Hồ ly tinh đã khiến cô hiểu rõ trình độ của huyền môn, cô vốn cũng không ôm hi vọng lớn bao nhiêu. Cô cố ý đi chuyến này, một là muốn thử một chút, hai là...
Nhạc Tâm móc ra điện thoại di động của mình, hỏi thăm chưởng môn râu trắng: "Hay là thêm bạn Wechat?"
Chưởng môn râu trắng cực cui mừng, lần trước bao nhiêu người không lấy được phương thức liên hệ của Nhạc Tâm. Ông không giúp được gì, thế mà có thể lấy được wechat của Nhạc Tâm, chẳng phải là một chuyên đáng vui mừng?
Trách không được sáng nay lúc rời giường ông nghe thấy tiếng hỉ thươc kêu ngoài cửa sổ.
Chuyện Hồ ly tinh khiến Nhạc Tâm biết thực lực của bọn họ chẳng ra sao, nhưng ngược lại, thực lực của Nhạc Tâm trong mắt huyền môn là sâu khó lường. Đối với thân phận của Nhạc Tâm, Chân Dung Phong giữ kín như bưng, ngậm miệng không hé nửa lời, càng làm cho bọn họ cảm thấy địa vị của Nhạc Tâm rất là lớn.
Có thể kết bạn với Nhạc Tâm, họ cầu còn không được.
Sau khi Nhạc Tâm và chưởng môn râu trắng cùng thêm wechat của nhau, theo thường lệ đưa một thùng nho: "Cảm thấy nho này ăn được, có thể tìm tôi trên Wechat bên, vì là chỗ quen biết tôi giảm cho ông 80%!"
Cho nên, Nhạc đạo hưu thêm Wechat của ông là vì bán nho?
Hiện nay cao nhân đều tục khi như vậy sao?
Nhạc Tâm cũng là mới nhớ tới cách tuyên truyền nho mới, đối người thường mà nói, nho dưỡng sắc, kéo dài tuổi thọ, đối với người tu hành mà nói, nho này còn có thể tăng công lực, công phá chướng ngại tu hành.
Đây chính là nho cô dùng tiên lực thúc đẩy quá trình sinh trưởng.
Hối hận lúc trước không nhớ ra được, lần trước người huyền môn tụ tập ở cửa phái Thanh Tố cô có thể thêm Wechat đưa nho cho từng người.
Ôi, bỏ lỡ cơ hội tốt mất rồi.
Nếu đã không trông cậy được vào người của huyền môn, Nhạc Tâm nghĩ đến Bạch Hổ.
Hắn ở nhân gian chờ lâu như vậy, nhất định sẽ có cách tìm người đặc biệt.
Tìm kiếm theo địa chỉ Bạch Hổ để lại, nhìn ngắm tòa biệt thự to lớn tráng lệ giấu trong núi sâu, Nhạc Tâm cảm giác mình muốn thù giàu.
Thật sự là ghen tỵ đỏ cả mắt.
Nhạc Tâm: "Vì sao bọn họ đều có tiền ở biệt thự lớn?"
Con Dấu: "Cô cũng ở biệt thự mà -- biệt thự ở nông thôn."
So sánh người với người, tức ૮ɦếƭ.
Tự xưng là người được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng hơn thế, Nhạc Tâm rất nhanh hồi phục tâm tình. Cô đợi một hồi ở cửa biệt thự, không che giấu khí tức của mình , bình thường Bạch Hổ cảm nhận được sẽ ra gặp cô.
Cô không có ý định đi vào, hôm nay chịu quá nhiều kích thích, một tiểu thương cần cù chăm chỉ như cô còn phải dựa vào chính mình cố gắng bao nuôi bạn trai rồi mới nhắc đến biệt thự, trước khi chưa hoàn thành ước mơ nếu chịu thêm kích thích thì không tốt lắm.
Nhạc Tâm không đợi được Bạch Hổ, lại vừa hay gặp được Thỏ Trắng lần trước đi gặp mình.
Vẫn là bộ dạng sắp ngất đến nơi, Thỏ Trắng ráng chống đỡ, nơm nớp lo sợ đi một bước lết ba bước đến trước mặt Nhạc Tâm: "Đại, đại nhân."
Nhạc Tâm hết sức nhu hòa hỏi: "Bạch Hổ đâu?"
Thỏ Trắng tinh như sắp khóc lên: Bạch Hổ xảy ra chuyện..."
Lại xảy ra chuyện?
Con Dấu lâm vào trầm tư sâu sắc, trong nội tâm vốn không tồn tại của nó xảy ra giao chiến kịch liệt, Bạch Hổ là bạn cũ lâu năm, ở bên cạnh nó dù cho nó bị bao nhiêu thần thổ địa vứt bỏ, Chân Dung Phong là bạn mới luôn kể chuyện xưa, đối với nó rất tốt, hai người bạn đồng thời xảy ra chuyện, nó nên lựa chọn cứu ai trước?
Đây là một đê bài khó y như chuyện mẹ và bạn gái cùng rơi xuống nước thì cứu ai trước.
Nếu như nó lựa chọn một người, người còn lại sẽ vì nó đến trễ mà mất mạng, nó sẽ áy náy một đời một kiếp.
Nhưng nó còn chưa xem xong đại minh tinh trinh thám... Nội tâm hơi hơi nghiêng, không được, mày không thể nào quên Bạch Hổ, Con Dấu hung hăng chửi bản thân ở trong lòng.
Mà này, nó cũng đâu cứu được bọn họ, nó cần dựa vào Nhạc Tâm, vậy nó xoắn xuýt cái gì? Nó chỉ cần phải chờ Nhạc Tâm quyết định thôi.
Nhạc Tâm đang hỏi Thỏ Trắng: "Bạch Hổ xảy ra chuyện? Nghĩa là sao? Hắn thế nào?" Chẳng lẽ lại là do con yêu tinh cào mặt hắn? Không phải đã hẹn chờ cô ra trận cùng hay sao?
Con Dấu vội nhắc nhở một câu: "Chân Dung Phong cũng xảy ra chuyện..."
"Chân Dung Phong?"
Thỏ trắng run rẩy đôi tai dài: "Có phải là anh đẹp trai đang tu tiên kia?"
"Hắn và Bạch Hổ đều xảy ra chuyện!"
Con Dấu yên tâm, may quá, không cần lựa chọn.