Chu An An tháng này công việc thuận lợi như diều gặp gió, cô không biết tại sao vậy. Khách ngày trước tới còn thực là khó tính đối với những vị khách chọn tới chọn lui không được sản phẩm. Đột nhiên đại chuyển biến một trăm tám mươi độ. Lần trước có một vị khách liên tiếp thử mười bảy đôi giày, cuối cùng còn không mua cái gì, An An cũng không tức giận, trên mặt một chút khẩn trương cũng không có, khom người đưa đi khách hàng đi.
Betty trầm trồ theo An An, loại này quả là thái độ chuyên nghiệp!
Betty nhịn không được tìm cách hỏi dò Chu An An "An An, chị làm sao vậy! Tâm tình rất tốt ha?"
Đang sửa sang lại biển thông báo trên giá, Chu An An không ngẩng đầu nói: "Đúng vậy!" Cô mỗi ngày tâm tình đều rất tốt a!
"Vì sao? Phát sinh chuyện gì tốt sao?"
"Không có."
"Không thể nào, nhất định có chuyện tốt phát sinh thì chị mới trở nên vĩ đại như vậy. Đến phục vụ những vị khách khó tính kia, lần trước tôi ở bên cạnh chị chứng kiến, thật sự muốn thay chị nói lại điều gì đó với những lời chê bai của bà ta. Vậy mà lần này, không nghĩ tới chị lại có thể kiên nhẫn lễ phép tiễn bà ta đi ra ngoài? Tôi liền đối với chị vài phần kính trọng, quá siêu việt!"
An An không biết nên khóc hay cười."Như vậy đã có thể làm cho cô vài phần kính trọng sao?"
"Nói mau đi! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"
An An lắc đầu."Đâu có kiên quan! Cô làm gì phải náo loạn như thế?"
"Tôi là quan tâm chị nha! Nói mau đi! Nói mau đi!"
Chu An An không để ý tới Betty, chỉ là cười yếu ớt làm chuyện của mình.
An An tâm tình thật là quá tốt, nếu như muốn hỏi vì cái gì, đương nhiên là vì mối quan hệ yêu thương !
Cùng Giang Diễn Đường nối lại tình cũ đã gần một tháng , hắn công tác mặc dù gấp rút, nhưng sau khi tan việc luôn sẽ chủ động đến tìm cô, bọn họ sẽ cùng đi xem phim hoặc là ăn một bữa cơm, sau đó về nhà cùng nhau nghiên cứu nuôi côn trùng như thế nào, ngày nghỉ, sẽ cùng nhau đến tiệm sách tìm kiếm sách hướng dẫn phương pháp nuôi côn trùng, hoặc là đi tới những nơi bán côn trùng để thăm thú.
Bọn họ ở chung hòa hợp, một tháng này không có gì mâu thuẫn nhau, An An cảm thấy giống như trở lại thời gian trước hắn còn chưa đi Nhật Bản, tình yêu bọn họ rất đơn giản, đơn thuần, có khi An An sẽ phải cảm thấy biết ơn, tách ra nhiều năm như vậy còn có thể một lần nữa nối liền, cô cảm thấy mình là người rất hạnh phúc.
Cho nên, thái độ đối với những vị khách hàng khó tính không thân thiện, cô cũng sẽ không nên cảm thấy cứng rắn, lòng dạ thay đổi khoáng đạt hơn, giống như trở nên có thể tiếp nhận bất kỳ khiêu chiến nào, thậm chí có thời điểm còn mong đợi những thứ kia khiêu chiến, cho nên đối với công việc thực là có ý chí cao, đồng thời cũng kéo dẫn theo sự trưởng thành chuyên nghiệp.
Quá mức hài lòng cuộc sống, làm cho An An mỗi ngày trên mặt đều không giấu được hớn hở, cũng bởi vì tâm hồn phi thường thoải mái, làm cho thân hình của cô mập một chút, tăng lên hai kí lô.
Này hai kí lô làm cho cô khá đắn đo, ngược lại Giang Diễn Đường nói cô lúc trước quá gầy, mập một chút mớivừa vặn, mới thuyết phục cô bỏ ý niệm giảm cân trong đầu.
Gần đây An An bắt đầu muốn tìm hiểu về chiêm tinh, tích cực ở lên mạng tìm kiếm nơi thích hợp...
"An An!"
Betty kêu lên làm cô dừng lại mạch suy nghĩ trong đầu, Betty có chút khẩn trương lại có chút háo hức như đang trông chờ màn gay cấn vui mắt, An An hơi lúng túng.
"Làm sao vậy?"
Betty chỉ chỉ phía trước một người đàn ông nam tính quyến rũ."Ngươi xem."
An An theo tay Betty nhìn sang, chỉ thấy bạn trai cũ Trần Hán Tường đi cùng một cô nàng diễm lệ cao gầy, đang hướng An An mà đi tới.
Chu An An sắc mặt tói sầm cực kì không tốt, trong lòng thầm cầu xin Trần Hán Tường không phải là muốn tới chỗ cô để mua giày, lại cầu xin hắn hướng cửa ra mà thẳng tiến, đến bách hóa bên kia mà mua châu báu...
Bất đắc dĩ trời cao nghe không được thỉnh cầu của An An, Trần Hán Tường cùng bạn gái thẳng tắp hướng chỗ cô đi tới, Trần Hán Tường vừa trông thấy cô, thậm chí còn nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.
"Hoan nghênh quý khách" Chu An An nặn ra một nụ cười thương mại, hướng bọn Trần Hán Tường.
Bạn gái đi bên cạnh hắn lại không phải thư ký Tracy của hắn, điều này làm cho An An có chút ngoài dự đoán.
"Đôi giày cao gót này thật xinh đẹp! Có số đo của tôi chứ?" Bạn gái hắn chủ động hỏi thăm.
"Tôi xem một chút." An An tiếp nhận đôi giày từ trên tay cô nàng, quay ra máy vi tính tra tồn kho.
Bọn họ ngồi xuống ghế sô pha ở chính giữa shop, Chu An An rất khó để không nghe thấy bọn họ nói chuyện, bất quá Trần Hán Tường giọng hơi to, cô không khỏi nghĩ, sẽ không phải là cố ý nói cho cô nghe chứ ?
Trần Hán Tường nắm bả vai đại mỹ nữ."Tiểu Như, nghe nói em kế tiếp muốn tới Paris du lịch?"
"Đúng vậy, em rất lợi hại phải không? Đi Paris cũng không phải là đơn giản nha!"
"Đương nhiên lợi hại rồi! Em thật biết nhìn xa trông rộng ra thế giới, anh trước quen qua một người bạn gái, cô ta tựa như ếch ngồi đáy giếng, không chỉ là chưa từng xuất ngoại, cá tính cũng cực kì hẹp hòi."
Tiểu Như oa một tiếng: "Hẳn là anh cùng cô ta đã chia tay ! Cô ấy xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp?" Trần Hán Tường giễu cợt.
"Làm chi? Rất xấu sao?" Tiểu Như lại hỏi.
Bên cạnh, Chu An An đã sớm tra xong hàng trong kho, tìm không được cơ hội lên tiếng, đành phải cầm lấy giày đến trước mặt bọn họ, đang muốn mở miệng, đã nhìn thấy Trần Hán Tường chỉ mình.
"Bình thường lắm, cùng cô gái này không sai biệt lắm."
Tiểu Như nhìn Chu An An một cái, đôi mày xinh đẹp hơi cau lại, thẳng thắn đáp: "Kia cũng không tệ lắm mà! À, đôi giày cao gót này..."
"Có size cho cô, xin ở chỗ này chờ một chút, tôi đi cầm giày tới đây." An An nói xong, liền xoay người đi vào kho lấy hàng.
Một lát cô trở lại, trên tay ôm hai ba cái hộp cho Tiểu Như thử.
An An ngồi cạnh giúp Tiểu Như thử giày, bên cạnh, Trần Hán Tường mang giày da đá đá đá gõ trên mặt đất, cô cảm thấy không được tôn trọng, nhưng không có nề hà, trong lòng biết rõ Trần Hán Tường là cố ý.
Tiểu Như đứng lên dạo qua một vòng, hỏi: "Đẹp không?"
"Đương nhiên đẹp! Em là siêu cấp người mẫu mà!"
"Phải không?" Tiểu Như cười duyên, nói với Chu An An, "Phiền cô giúp tôi bọc lại."
An An gật đầu, đi trở về quầy hàng chuẩn bị tính tiền, không nghĩ tới Trần Hán Tường lại cầm trên kệ băng giày xăng-̣đan cho Tiểu Như thử, Tiểu Như vóc người cao, size chân dài, trên kệ phần lớn là size nhỏ, thử một lần, giày xăng-̣đan băng chắc bị đứt luôn quá.
Chu An An vội vàng mang theo áy náy nói: "Xin lỗi nhưng, công ty quy định giày nếu như... Ách... Nhất định khách hàng sẽ phải bồi thường theo giá."
Trần Hán Tường mất hứng nói: "Tôi không bồi thường."
Bên cạnh, Tiểu Như hoà giải kéo tay áo Trần Hán Tường."Ai hừm, là chúng tôi làm hư, phải bồi thường cho công ti cô ấy, huống chi đôi giày cũng không có nhiều tiền."
"Em không cần nói, anh cùng cô gái này có ân oán, chuyện này anh sẽ xử lý, em đi dạo trước đi, chờ anh một chút lại gọi điện thoại tìm em."
Tiểu Như nín thinh, trông thấy sắc mặt Trần Hán Tường mất hứng, trả lời: "Được rồi, vậy em lên trước đi xem y phục, anh nhanh một chút nhé."
Tiểu Như đi rồi, để lại một tờ giấy trước mặt Trần Hán Tường, Chu An An mím môi, nhìn thẳng hắn trong chốc lát, cố lấy dũng khí chủ động mở miệng nói: "Quý khách thông cảm, này là công ty quy định."
An An giọng nói có phần kiên định, làm cho Trần Hán Tường càng khó chịu, hắn hôm nay là cố ý đập phá, trước bị cô gái này bỏ rơi không ngờ còn phải gặp lại cô ta ở hoàn cảnh này, hiện tại hắn dự định dạy dỗ cô thật tốt.
"Tôi mạn phép không bồi thường, cô có thể xử lý như thế nào?"
"Quý khách, nhưng đây là..."
Trần Hán Tường cắt đứt An An."Nếu không, cô thay tôi bồi thường đi! Dù sao trước chúng ta đi ăn cơm hay đi chơi, ta cũng đã bỏ ra một chút tiền đi! Sẽ dùng cái kia đền lại."
Chu An An run sợ nghiêm mặt, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Quý khách thật xin lỗi, yêu cầu của ngài tôi không có cách nào đáp ứng, xin anh theo quy định đền tiền."
Trần Hán Tường không nhanh bắt lấy cổ tay của An An, cùng cô lãnh đạm đối mặt."Cô làm bộ làm tịch thanh cao? Không muốn tôi nói lúc trước cô theo tôi là vì tiền của tôi sao, hiện tại làm chi bày làm ra một bộ dạng xem thường tôi? Tôi cảnh cáo cô, nếu tôi đã biết rõ cô ở đây làm việc, tôi có thể phá đổ - - "
Tiếng nói lạnh lùng của một nam nhân cắt đứt lời của Trần Hán Tường "Phá đổ ai?"
Giang Diễn Đường ánh mắt sâu lãnh, một tràng tức giận, hắn gặp qua cái tên này rồi, là ở nhà hàng hôm đó ngồi cũng Chu An An, cũng chính là bạn trai cũ của An An.
Biết rõ An An hôm nay làm đến mười giờ, sau khi tan việc hắn trước vòng lại đây đón cô, chuẩn bị đến đưa cô đi ăn ở một con phố nổi tiếng nọ, không nghĩ tới nhìn thấy cái thằng khỉ này nắm tay cô, lại còn dám mở miệng đe dọa cô.
Hắn túm tay Trần Hán Tường, hỏi Chu An An: "Chuyện gì xảy ra?"
An An vẫn chưa trả lời, Trần Hán Tường giải thích "Đây là nguyên nhân chúng ta chia tay đi? Không phải là bởi vì tôi ở cùng Tracy, là bởi vì cô có đàn ông khác - - tặc tặc, không nghĩ tới cô bề ngoài thanh thuần, trong lòng lại thật lẳng lơ - - "
"Anh tốt nhất nên giữ gìn cái miệng của mình đi!" Giang Diễn Đường ngăn cản Chu An An, con mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Hán Tường.
"Trừng cái gì? Nếu không anh nghĩ xử lý tôi như thế nào? Đôi giày này... Tôi xem một chút..." Trần Hán Tường lật xem giá đôi giày kia đã bị hắn làm hư đáy giày."Ba nghìn hai, anh giúp cô ta bồi thường?"
Giang Diễn Đường không làm rõ được tình huống, Chu An An ở bên cạnh đem chuyện đã xảy ra nói đơn giản một chút, sau đó lôi kéo tay áo Giang Diễn Đường, nhìn hắn lắc đầu.
An An đi lên phía trước một bước, ngăn cản Giang Diễn Đường, lạnh lùng nói: "Vị khách này, anh đã làm cửa hàng chúng tôi tổn thất, xin anh theo quy định bồi thường đôi giày, nếu không tôi đem báo lên cho công ty, nơi này bốn phía đều có máy theo dõi, nếu như có nghi ngờ, chúng tôi có thể xem CTV để quy trách nhiệm thuộc sở hữu."
Trần Hán Tường mặt lạnh."Cô uy Hi*p tôi ?"
"Quý khách, tôi tuyệt đối không dám uy Hi*p anh, chỉ là bảo vệ quyền lợi của công ti, anh hiện tại ở chỗ này, làm cho rất nhiều khách đều không dám tới đây, làm tổn thất lợi ích, tất nhiên cần phải phải quyết thoả đáng?"
Trần Hán Tường nhìn xung quanh, quả nhiên bốn phía chẳng biết lúc nào đã tụ tập thành mấy tốp người, con mắt tò mò nhìn bọn họ chằm chằm, hắn nhìn thấy một bảo vệ đang bước nhanh hướng bên này mà tới, hắn ở trong lòng so đo một phen, móc ra Ϧóþ da tùy tiện cầm ra bốn tờ tiền giá trị lớn, tức giận nói: "Không cần xem CTV!"
Sau đó, Trần Hán Tường bước nhanh rời đi.
Người bảo vệ kia đúng là đang theo dỏi ở tầng một, hắn phát hiện nơi này ồn ào nên chạy đến tra xét, Chu An An đối với hắn giải thích một chút.
Shop giày lại trở về thanh tĩnh yên bình, Chu An An phát hiện không thấy Giang Diễn Đường, cô cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, trời, vẫn còn hai mươi phút làm việc nữa...
Bên cạnh, Betty rón rén bước tới, cô nàng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, hỏi An An: "hi hi, Trần Hán Tường nói là thật hay giả ? Chị bắt cá hai tay đó? Nhìn không ra ..."
Chu An An không nói gì hỏi ông trời, đúng là bát quái nữ vương Betty! Thật sự là đó!
Vừa mới tan tầm, Chu An An đi ra cửa chính công ty bách hóa, cầm di động đang muốn gọi điện thoại cho Giang Diễn Đường, chỉ nghe thấy ven đường tiếng còi, cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy xe Giang Diễn Đường dừng ở ven đường.
Cô chạy tới ngồi vào ghế, bên cạnh nịt giây nịt an toàn hỏi: "Anh vừa rồi ở nơi nào chờ em?"
Cô biết rõ hắn có khi sẽ đợi ở một con phố nào đó, có khi sẽ tới tiệm sách gần đây đọc sách, có khi còn có thể đi dạo ở công ty bách hóa đợi cô.
"Trên xe." Hắn nói có điểm không vui.
Vừa rồi, hắn ra mặt nghĩ sẽ thay An An xử lý Trần Hán Tường, kết quả không nghĩ tới, chính cô có thể xử lý chuyện này.
Khi An An đứng ở trước mặt hắn, dùng tiếng nói mềm mỏng nhưng kiên định giải quyết việc chung đuổi Trần Hán Tường, Giang Diễn Đường cảm thấy một tia giật mình nhưng, cảm giác mình không có vai trò gì. An An trở nên độc lập bản lĩnh như thế từ bao giờ? Không giống cô gái trong trí nhớ của hắn, không có biện pháp độc lập...
Hắn lại cảm thấy phiền muộn, để An An trưởng thành.
"Trên xe? Anh ở trên xe đợi e, từng ấy thời gian?" Trong giọng nói của cô lộ vẻ ngạc nhiên.
Hắn không có đáp lời, chuyển động tay lái quặt xe vào đường, bình thường hắn sẽ hỏi An An muốn đi nơi nào, hôm nay hắn không hỏi, chỉ là tự mình lái xe, giống như đã quyết định nơi sẽ đến.
Chu An An yên lặng nhìn hắn trầm mặc, nhịn không được mở miệng hỏi lại hắn: "Tức giận? Vì cái gì? Chúng ta sẽ đi đâu?"
Hắn thở dài, âm thanh nhàn nhạt: "Chờ một chút sẽ đến."
An An không hỏi nữa, cũng yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi đường phố quen thuộc hiện ra trước mắt, cô ngây người mấy giây, lập tức biết rõ nơi này là khu xã cũ bọn họ trước kia ở.
Đi qua mấy cửa hàng tiện lợi, xuyên qua công viên, đến ngõ hẻm thứ ba, cuối hẻm có một gốc cây dong đã già, bên cạnh cây dong chính là nhà cũ của Chu An An.
Giang Diễn Đường dừng xe ở trước nhà cũ Chu An An, hắn dắt cô đi đến hàng ghế dài dưới cây đa thấp, nhìn thẳng vào ngôi nhà cũ nhiều kỉ niệm, ngồi vai kề vai.
Tầm mắt của An An không cách nào từ cổng sắt nhà cũ dời đi.
Kể từ đem nhà bán đi, cô sớm tối đều hối hận, không dám trở lại nơi này. Hôm nay ảm đạm đêm không trăng, Giang Diễn Đường không hỏi qua ý kiến An An liền mang cô trở lại, cô nghĩ là mình sẽ trốn chạy, không ngờ là mình chỉ là quyến luyến nhìn qua cửa sắt quen thuộc, trong nội tâm thật bình tĩnh.
An An nhàn nhạt hỏi: "Làm sao sẽ đột nhiên muốn về tới đây?"
Giang Diễn Đường cầm tay An An, nắm cả bả vai cô, cũng nhìn xem ngôi nhà màu đỏ cũ kĩ nhuốm màu thời gian.
Hắn trầm mặc một lát, ánh mắt chớp động."Nơi này là điểm khởi đầu của chúng ta, anh nghĩ nên tới xem một chút."
Điểm khởi đầu? An An cười yếu ớt."Em thích cách suy nghĩ của anh."
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định thẳng thắn."Kỳ thật anh vừa rồi muốn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả em có thể xử lý, anh cảm thấy có điểm buồn bực, em không hẳn như trước, anh thường sẽ chiếu cố cho em."
An An nghe sững sờ, cười tươi ."Anh vì chuyện này mất hứng?"
"Anh không có mất hứng."
An An dừng một lát, nghiêng mặt qua nhìn hắn, con mắt sắc lóe sáng."Ba của em đi rồi, cũng chỉ còn lại có mình em, em không chỗ nương tựa đương nhiên phải rèn luyện trở nên hung hãn nha! Nếu không bị người khi dễ làm sao bây giờ? Em không muốn lại nhờ vả những người thân thích độc ác, anh nếu như mất hứng, em về sau trước mặt anh liền trở về bộng dáng trước kia, được hay không?"
Hắn dò xét cô một cái.
"Được hay không? Được hay không? Được hay không?"
An An được hay không, được hay không liên tục hỏi, gió đêm thổi loạn mái tóc của cô, ánh đèn đường chiếu rọi, trở thành một khoảng chớp động đường vòng cung, hắn bị cô chọc cho không biết nên khóc hay cười, trả lời được cũng không ổn, trả lời không lại thành ra chính mình là người so đo.
"Hay là muốn em giả bộ phải rất dũng mãnh?" An An đưa tay vỗ vỗ đầu Giang Diễn ĐƯờng ."Về sau bảo vệ anh? Được hay không?"
Lại là được hay không? Hắn cuối cùng bị chọc cười, Chu An An thấy hắn nở nụ cười, gom góp lại gần hôn hắn một cái.
An An tính cách có phần trẻ con, ở trước mặt hắn không giấu được dù một chút, thường thường cô muốn hôn liền hôn trộm hắn, muốn ôm thì tựa như gấu koala ôm hắn không tha, nhưng so với trước kai có điểm khác là, An An đã hiểu được cần cho hắn không gian sự nghiệp, không chủ động nhắn tin hay gọi điện thoại nếu hắn có tan làm muộn một chút, điểm này làm cho Giang Diễn Đường vẫn chưa thích ứng, trước kia An An có thể mỗi ngày gửi tới 7, 8 tin nhắn, không thấy đáp lại có phần còn nháo nhác lên.
Có lẽ cũng là bởi vì như vậy, hắn đối Chu An An trưởng thành vẫn có một chút không thích ứng , thậm chí rất buồn phiền cảm giác mình không còn vị trí quan trọng nhất như trước.
Phong thủy luân chuyển, lúc này đây, đổi lại hắn nơm nớp lo sợ .
Giang Diễn Đường nhìn cách đó không xa một bức tường thấp có mấy cành lá vươn ra ngoài, gió nhẹ chập chờn đung đưa, bóng cây lay động in xuống mặt đường toạ ra ám ảnh. Ánh mắt của hắn chợt lóe: "Kỳ thật nhà cũ của anh cũng bị bán."
An An kinh ngạc mở to hai mắt.
"Ba của anh, len lén đem bán nhà, tiền không biết cầm đi đâu, anh từ Nhật Bản trở về mới biết được, căn bản còn chưa kịp ngăn cản, nhưng mà anh với em không giống nhau, anh đối với cái nhà kia không có quyến luyến, cho nên bị bán đi anh không có cảm giác."
"Vậy ba anh đâu?"
Chu An An đột nhiên nghĩ đến người cha hoang đường của Giang Diễn Đường, rất lâu ở nhà của người tình, để mặc hai anh em bọn họ tự sinh tự sống, còn đem nhà ở bán mất, kia... Hiện tại là sao?
An An kỳ thật tiềm thức rất chán ghét ba của hắn, biết rõ Giang Diễn Đường bởi vì ông ấy mà từ nhỏ chịu khổ, nói không đau lòng là gạt người, cho nên giờ phút này hắn chủ động đề cập tới ba hắn, An An mới thuận thế hỏi thăm một chút, cô muốn biết ông ấy bây giờ đối với hắn còn có ảnh hưởng hay không?
"Ba của anh? Lâu rồi không thấy, nhưng mà khó tin đúng không, anh không phải đi Nhật Bản ba năm sao? Kia ba năm, ba của anh ngoại trừ đem nhà ở bán đi, cò mè nheo chuyện tiền nong với em trai anh Giang Diễn Duệ, Diễn Duệ cũng không nói với anh, yên lặng đem tiền lương đi làm được gộp lại cho ba."
"Ba anh như thế nào bết bát như vậy..."
"Tiền còn chưa đủ, " hắn ngưng một chút, thở dài."Cho tới bây giờ, ba của anh vẫn thường xuyên muốn tiền của hai anh em chúng ta."
"Các anh đều cho?" Giang Diễn Đường gật đầu.
An An nhịn không được giương cao giọng."Kia tại sao có thể? Các anh làm như vậy sẽ khiến ông ấy được đà lấn tới! Hơn nữa ông ấy đang làm cái gì, sao lại thiếu tiền như vậy? Các anh cần phải biết rõ ràng ba anh hiện tại đang trong hoàn cảnh nào, không thể cứ cho ông ấy tiền, nhỡ như ngày nào ông ấy trút nợ nần lên các anh, các anh sẽ bị kéo suy sụp !"
"Những thứ này anh cũng biết, An An, cám ơn em lo lắng cho anh."
Hắn nói 2, 3 câu sẽ lại nói cám ơn đã quan tâm, điều này làm cho Chu An An không vừa ý, nhưng cô không hài lòng cái gì đây? Chẳng lẽ cùng nhau oán hận hành vi của ba hắn sao?
An An biết rõ Giang Diễn Đường không phải là người như thế.
Từ trước kia hắn cũng chỉ nhàn nhạt thái độ mỗi khi có tình huống xảy ra trong nhà, chưa từng mạnh mẽ đối đáp lại ba hắn, cho nên thời khắc này hắn chỉ nhàn nhạt kể lại, ngược lại làm cho An An lo lắng hơn , cô không khỏi đoán rằng tình huống có phải còn nghiêm trọng hơn trong lời nói nhiều lần? Có lẽ ba của hắn sớm đã nợ nần chồng chất bên ngoài, anh em bọn họ đang liều mạng làm việc trả nợ?
Lúc này, di động Giang Diễn Đường vang lên.
Đúng lúc là ba của Giang Diễn Đường gọi tới, hắn không cố ý đi xa nói chuyện, mà là ngồi nguyên tại chỗ bên cạnh Chu An An, ngẩn đầu nhìn trời vô ích: "Tháng này không được, ba cũng đừng đi tìm Diễn Duệ đòi... Đối với, ba... Hai anh em con không có biện pháp với ba nếu ba cứ như vậy... Ừ, đối với... Ba không có cảm giác gì khi cứ tìm hai chúng con đòi tiền sao? Là đúng vậy, nhưng ba cũng nên tự thu xếp..."
Chu An An nghe được nhíu mày, cô nắm lấy bàn tay còn lại của hắn đang để trên đầu gối.
Không bao lâu, Giang Diễn Đường cúp điện thoại.
Hắn vẫn không có cúi đầu, như cũ đang nhìn bầu trời. Thật sâu thở dài một tiếng, bật ra tiếng nói.
"An An, em nói anh đều hiểu, nhưng em cũng phải biết, có đôi khi chính là... không thể mặc kể người thân!"