Trăng tròn thật lớn, như một cái đĩa nhạc màu cam lẳng lặng treo ở trên trời.
Đã rất lâu cô không ngẩng đầu nhìn trăng sáng, tối này gặp lại Giang Diễn Đường, về nhà tắm gội sạch sẽ xong xuôi, An An vô thức mở cửa sổ, vừa lau đầu vừa ngửa đầu nhìn trời vô ích.
An An,người đó chỉ có thể là em, người anh muốn duy nhất chính là em.
Câu này do hắn nghiêm túc nói ra, giọng nói trầm ấm dịu dàng tha thiết không ngừng quanh quẩn bên tai cô. Hắn đưa cô danh thi*p, nói hắn hiện vẫn làm ở công ti trước, lật ngược danh thi*p viết lên địa chỉ của hắn cùng số điện thoại di động, sau đó đặt danh thi*p ở trong tay cô. An An siết chặt tấm danh thi*p.
"Không cần phải vứt danh thi*p" Giang Diễn Đường cười ôn nhu, bổ sung: "Vứt đi thì anh sẽ cho em thêm, cho đến khi em ghi nhớ địa chỉ và số điện thoại của anh mới thôi, không cần danh thi*p."
Chu An An không hiểu, hắn đối với cô cực kì tích cực cùng mãnh liệt mặt dày, giống như tin tưởng có thể nối lại ngày trước. Tuy nhiên hắn không hỏi ý của cô.
Nếu như hắn hỏi, cô sẽ thành thật trả lời - -
Không cần phải như vậy!
Năm đó cô rất giận rất tổn thương, khi đó còn chưa suy nghĩ lí trí, Giang Diễn Đường là bầu trời là thế giới của cô, toàn tâm toàn ý mỗi ngày không rời hắn một bước, muốn cùng nhau sống chung một mái nhà.
Bởi vì khát vọng, mới có thể làm cho hắn về sau thất ước càng thêm thất vọng đau lòng.
An An xoay người, ánh mắt lặng lẽ dò xét căn phòng nhỏ của mình, nơi này rộng tầm căn phòng cô thuê lúc học đại học, chỉ bày một giường lớn cùng một cái tủ sách, một chiếc ti vi bên cạnh là một cái bàn.
Quần áo của cô không nhiều lắm, đặt vừa đủ trong một cái rương, giày cũng xếp gọn vào góc. Nơi này rất nhỏ, nhưng cũng dã là đủ với cô. Kinh doanh năm năm, ngần ấy trải qua cũng có thể hiểu hơn một chút về cuộc sống.
Một góc khác bày một cái bể kính, bên trong không có nước, chỉ có một con côn trùng, cả thân màu đen, đôi cánh dang dài khoảng 10cm, xem chừng không hiền lành chút nào.
Lúc trước Giang Diễn Đường đem Tiểu Thu cho cô nuôi, hắn đi rồi cô rất cố gắng chăm sóc nó, bất đắc dĩ con thiêu tuổi thọ ngắn, không đến một năm Tiểu Thu ૮ɦếƭ đi. Lúc trước Giang Diễn Đường nói Tiểu Thu sẽ thay thế hắn ở bên cạnh cô, kết quả lại không có cách nào khác. Vô luận là cô và Giang Diễn Đường, hoặc là thay thế hắn Tiểu Thu cùng cô, đều khó có kết quả viên mãn.
Có thể là An An cố chấp, sau khi Tiểu Thu ૮ɦếƭ lại nuôi một con thiêu hình côn trùng khác, cũng gọi nó là Tiểu Thu. Cô không biết mình vì cái gì lại đi nuôi một Tiểu Thu khác, chỉ biết nhưng lúc tâm tình không tốt, sẽ cùng Tiểu Thu kể chuyện, cô đặc biệt không giống những cô gái khác thích nuôi sủng vật đáng yêu như thỏ hoặc hamster, tất cả với cô đều không có cảm giác bằng con thiêu hình côn trùng.
An An ngồi xổm người xuống nhìn Tiểu Thu, hai tay bó cuộn lấy hai đầu gối, cô nghiêng mặt, nhìn Tiểu Thu lười biếng suốt ngày bất động một chỗ, nhẹ giọng nói: "Ta hôm nay nhìn thấy…chủ nhân của đời trước của ngươi đó... Hắn à, một chút cũng không thay đổi, còn nói hắn chỉ muốn duy nhất ta... Tiểu Thu, ta đối với lời của hắn bán tín bán nghi. Lúc trước hắn cũng là nói chờ ta sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn ta, kết quả là bỏ mặc ta ở Đài Loan. Ta không có cách nào để tin tưởng hắn, nhưng lại không có cách chán ghét hắn..."
Xe chạy vù vù trên con đường tràn ngập ánh đèn, Giang Diễn Đường lái xe nhanh hơn bình thường, hắn đi mua một két bia, bất chấp ngày mai vẫn phải đi làm, liền hướng nhà em trai Giang Diễn Duệ mà tới.
Đã hơn mười một giờ đêm, hắn nhấn chuông điện inh ỏi, không đầy một lát Giang Diễn Duệ mở cửa, có chút kinh ngạc.
"Anh trai?"
"Đang làm việc sao?"
"Đang xem ti vi" Giang Diễn Duệ nghiêng người mời Giang Diễn Đường vào nhà.
"Vậy tốt, giúp ta một chút."
Hai anh em ngồi ở sopha, Giang Diễn Đường mặc màu áo somi xám tro cùng vest đen sang trọng, xem ra khôn khéo giỏi giang, Giang Diễn Duệ thì ngược lại, hắn mặc bộ đồ thể thao màu xanh đậm, thần sắc nhẹ nhàng, ngũ quan ôn hòa trong sáng.
"Phát sinh chuyện gì? Còn mang bia đến, mặc dù là uống không say, nhưng ngày mai…a khỏi phải đi lam luôn sao?" Giang Diễn Duệ kinh ngạc, anh trai luôn luôn giữ bản thân tỉnh táo, rất ít làm mấy chuyện vô bổ. Có lẽ từ bé đã phải chịu nhiều khổ cực, cho nên từ nhỏ liền trường thành như ông cụ non, mọi việc đều nghiêm túc mà chống đỡ, đặc biệt nghiêm túc trong công việc, đi làm say khướt hoặc đi muộn không có khả năng xảy ra từ trước tới nay.
"Chú đoán xem" Giang Diễn Đường khẽ cười, chỉ thấy cũng biết tâm tình của hắn rất tốt.
Hắn năm năm trời không gặp được An An, nàng là ánh sáng trong cuộc sống ảm đạm, giờ phút nàythế giới của hắn liền giống như được phủ sáng toàn diện, hắn rất nhớ cô, nhớ đến nỗi không dám tin đây là sự thực. Hắn không có ý định ép cô chấp nhận hắn ngay, dù sao biết rõ nơi cô mở shop, hắn còn nhiều mà thời gian có thể từ từ chịu đựng.
"Anh... Lại lên chức? Không thể nào, anh bây giờ tiền lương bao nhiêu? Đừng làm cho em càng đuổi càng bị tăng khoản cách biệt?" Giang Diễn Duệ bây giờ là biên kịch nổi danh, hiện giờ có không ít phim đã vang danh đều xuất từ tay hắn, thanh thế nước lên thì thuyền lên. Thu vào kỳ thật không thua gì Giang Diễn Đường, nhưng mỗi lần chứng kiến anh trai Giang Diễn Duệ thành công hắn luôn hậm mộ cùng tán thưởng.
"Cái khác !”
"Khác? Gặp mặt? Này càng không khả năng đi? Anh không phải là thành phần ăn cỏ sắp tuyệt chủng sao? Đợi chút đoán cái khác, xem một chút... "
Giang Diễn Đường lắc lắc đầu.
"Còn cái gì nữa nhể?"
"Anh hôm nay gặp được An An."
Giang Diễn Duệ trố mắt, kinh ngạc nói."An, An An?"
"Kinh ngạc hả?"
"Không hẳn, à…. Ý em là…An An sao? Là người anh đã tìm thật nhiều năm Chu An An?" Giang Diễn Duệ còn nhớ rõ, năm đó nhận được điện thoại của anh trai, bởi vì việc học bận rộn, phải mất nhiều thời gian mới tìm được Chu gia, thế nhưng Chu gia treo cái biển bán nhà, hỏi hàng xóm mới biết họ đã chuyển đi nơi khác không rõ.
"Chẳng lẽ anh lại lấy chuyện này ra đùa vớ chú sao?" Giang Diễn Đường cười cười."Cô ấy một chút cũng không thay đổi, rất xinh đẹp, hiện tại đang mở một shop nhỏ bán giày trong trung tâm thương mại. Anh nhớ trước kia An an liên tục nói muốn làm tiếp viên hàng không, sau đó ở bên anh thì chỉ một mực muốn được làm bà chủ nhà - - "
"Anh!" Giang Diễn Duệ nhịn không được cắt đứt hắn."Anh đã ba mươi mốt tuổi, tại sao còn giống như người thời trẻ vậy? Nhìn thấy nữ nhân yêu thích liền mặt mũi tràn đầy cao hứng bừng bừng, em thấy muốn nổi cả da gà!"
"Chú không vì anh mà cao hứng sao?"
Giang Diễn Duệ đớ người nhìn Diễn Đường mấy giây "Đương nhiên vì anh cao hứng, nhưng em phải nhắc nhở anh một vấn đề." Giang Diễn Đường nhướng nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp.
"Nếu nhỡ cô ấy đã có bạn trai? Còn chưa có kết hôn?"
"Hôm nay anh gặp cô ấy tại một nhà hàng, An An cùng một người nam nhân đi cùng gây gổ, anh sơ suất cũng chưa xác định đấy có phải bạn trai cô ấy hay không." Giang Diễn Đường bị nhắc nhở chuyện này, vì vậy hồi tưởng lại tình huống ngay lúc đó.
"Nhất định là bạn trai của An An, hơn nữa khả năng chỉ là gây gổ không nhất định là chia tay, anh trai, con đường duyên số của anh vốn…nhiều tai nạn, hừm!"
Giang Diễn Đường cảm thấy иgự¢ thật khó chịu, hắn chưa nghĩ tới vấn đề này, đầu hắn chỉ có vui mừng gặp lại Chu An An. Nay Giang Diễn Duệ đề cập cho hắn một vấn đề thực tế, nếu như muốn Chu An An trở lại bên cạnh hắn, tất nhiên phải hất văng mấy tên “bạn trai” của cô.
Giang Diễn Duệ thuyết phục "Tai nạn thì tai nạn, cũng không cần sợ, luận bề ngoài tài lực, anh đã quá xuất sắc hơn người, còn luận tình yêu, mấy năm nay người ta theo đuổi nườm nượp đâu thiếu. Anh liền buông tay đi!"
Buông tay?
Hắn có thể sao?
Nếu như An An đã có một nửa kia, hắn còn muốn đi quấy rầy cuộc đời của cô sao?
"Em cùng Trần Hán Tường chia tay rồi?"
Trung tâm thương mai – tầng 1 – một shop nhỏ giày dép, sau vách tủ cao là cái đầu tóc ngắn thấp thỏm phầng phồng của nhân viên Betty, đang cố gắng vểnh tai nghe ngóng từ phía Chu An An.
Chu An An mặc áo sơ mi trắng, váy yếm màu xám tro, chiếc nơ com bướm màu đỏ đem tóc dài đen nháy buộc gọn phía sau. Hôm nay cô cũng rất trang nhã, xinh đẹp.
"Có gì đáng bất ngờ sao?"
Ngày thường tai trung tâm thương mại, khách đông tới nỗi nhân viên không đủ, không có thời gian tiếp khách, An An sẽ vừa sửa sang lại trên kệ đồ, vừa nhỏ giọng theo sát Betty nói chuyện sau vách tủ.
"Trần Hán Tường điều kiện tốt như vậy, chị sao lại bỏ qua hắn?"
"Hắn bắt cá hai tay !"
"Bắt cá hai tay có gì đâu?" Betty phản đối "Hiện ở bên ngoài hấp dẫn nhiều như vậy, em cảm thấy không cẩn thận bị hấp dẫn là bình thường mà! Chỉ cần hắn chịu trở lại bên cạnh chị, tha thứ hắn cũng không có gì!"
Chu An An nhíu mày, "Chị với em quan điểm không giống nhau, chị rất bảo thủ ."
"hầy... An An, chị nên phóng khoáng một chút, chuyện tình cảm như vậy chính là một cổ xúc động! Có đôi khi chị phải hiểu được lui một bước, quy tắc ít một chút, mới có thể vui vẻ ! Cuộc sống chỉ có một lần thôi!"
Chu An An không để ý tới Betty, không thèm nói thêm nửa câu, cô không thích ứng được loại tình yêu nhanh chóng bây giờ, lần đầu tiên gặp mặt đã lưu số điện thoại, chuyện như vậy An An từ chưa làm qua, lúc trước Trần Hán Tường theo đuổi cô, cũng là biết một tháng mới cho hắn số điện thoại di động.
Chớ nói là đối mặt với đối phương bắt cá hai tay, An An không thể tiếp tục loại tình yêu hoang đường ấy.
Chia tay Trần Hán Tường, đối với cô mà nói, tuyệt không đau lòng.
An An cũng kinh ngạc chính mình, ngay cả thương cảm chia lìa lo nghĩ cũng không có, từ tối hôm qua chia tay đến bây giờ, ăn ngon ngủ ngon, cơ hồ không nghĩ tới Trần Hán Tường. Nguyên nhân đại khái là trước chia tay thì tình cảm của bọn họ kỳ thật cũng đã không còn, Trần Hán Tường bề bộn nhiều việc, thời gian bọn họ gặp nhau không nhiều lắm, dần dà tình cảm chuyển nhạt, đồng thời phát hiện tại tình cảm trong có người thứ ba, một cách tự nhiên đi đến việc chia tay.
Cô tuyệt không khổ sở, nhưng là, Chu An An rất khó liên tưởng cái dạng tình cảm với Trần Hán Tường, so với chuyện tình cảm với Giang Diễn Đường.
Hắn rời Đài Loan, để cho nàng thống khổ giống như muốn ૮ɦếƭ đi, mỗi ngày mong đợi điện thoại của hắn, nghe được thanh âm của hắn thì rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng lại nhịn không được ở trong điện thoại trách cứ hắn, Về sau hắn điện thoại ít dần, vừa giận vừa thương tâm, không còn giữ được sự lạc quan của chính bản thân mình - -
Rồi một ngày cô đột nhiên phát hiện mình quá ỷ lại chờ đợi điện thoại của hắn, vì vậy trong nháy mắt thanh tỉnh. Sau đó, trong nhà lại phát sinh đột biến, bố của Chu An An – người thân duy nhất cùng sống nương tựa nhau vì bệnh tim mà qua đời. An An từ bận rộnlo hậu sự mà kéo ra chờ điện thoại, chờ hết bận hậu sự, mới phát hiện điện thoại di động đã 2 tuần lễ không có mở máy...
Đến đây, cô liếc qua thấy có nam nhân vào shop, vội vã nghênh đón, nụ cười chân thành: "Hoan nghênh qusy khách! Xin hỏi muốn tìm cái gì sao?"
"Tôi..." Nam khách ánh mắt dò xét trên kệ giày nữ, trả lời có điểm chần chờ.
"Xin hỏi muốn mua hài tặng người sao? Có thể nói cho tôi tuổi hoặc là vóc dáng của đối phương, bình thường đi loại giày như thế nào. Tô có thể dựa vào đó phỏng đoán giúp anh một đôi giày thật tốt."
"Được, vậy thì giao cho cô hỗ trợ, kỳ thật tô là muốn tặng bạn gái, cô ấy đại khái so với tôi thấp một cái đầu, tuổi hai mươi lăm tuổi, ta và cô ấy cùng một chỗ làm, ta muốn giúp nàng tìm một đôi thích hợp đi làm."
“Xin hỏi có biết cô ấy thương đi size nào?”
"Số 37 đi."
Chu An An gật gật đầu, lại hỏi: "Cô ấy bình thường sẽ đi tàu điện ngầm hay là?" Nếu như thường xuyên phải đi làm, nên biết dùng phương thức gì đi làm, nếu như là đi đường, đáp tàu điện ngầm sẽ có loại giày phù hợp, nếu như lái xe, tiêu chuẩn chọn giày cũng không cần nghiêm khắc...
"Phần lớn thời gian tôi sẽ đưa đón cô ấy, bởi vì chúng tôi cùng một phòng làm việc."
"Tốt, kia lại xin hỏi cô ấy thích màu sắc gì?"
"Hẳn là màu tím, ta thường thấy cô ấy mặc trang phục màu tím..."
Mười hai người hướng mắt nhìn lên màn trình chiếu, trên đó đang hiện ra kế hoạch triển vọng của công ty trong vòng sáu tháng cuối năm. Ai nấy so sánh trên màn trình chiếu cùng tập tài liệu dưới tay, âm thanh lật giở thỉnh thoảng vang lên, không khí thật nghiêm túc.
Trình chiếu kết thúc, đèn mở ra, ở đầu bên kia chiếc bàn lớn, Giang Diễn Đường lên tiếng.
"Mọi người đối với hướng kế hoạch này có ý kiến gì không? Trên bàn là tư liệu, Bắc khu chúng ta sáu tháng cuối năm cần đạt được các mục tiêu trên, mọi người nhiệt tình phát biểu ý kiến, tôi sẽ đem kết quả báo lại cấp trên."
Chủ nhiệm Lâm phụ trách tỉ suất tiêu thụ lên tiếng "Tôi cảm thấy, những dự tính kế hoạch nào có hơi cao quá, cơ bản chúng ta hơn nửa năm đã đạt thành rất nhiều, vượt qúa công trạng, nếu như muốn đạt thành số lượng trong tài liệu, tôi hi vọng có thể đề xuất một khoản quảng cáo dự tính, kỳ thật ngành chúng ta từ đầu năm đã bắt đầu thiết kế hình tượng quảng cáo cho công ty, nhưng vãn chưa thấy đả động..."
Quản lý nghiệp vụ cũng tán thành: "Ta cũng vậy, đồng ý mục tiêu này có điểm quá cao, nhân viên chỗ tôi hơn nửa năm đã rất cố gắng, đương nhiên là có áp lực mới có công trạng, nhưng ta cảm thấy..."
Hội nghị nhiệt liệt thảo luận, kéo dài hết buổi chiều, gần ban đêm, mọi người nối đuôi nhau đi ra phòng họp, đều là không thể che hết vẻ mặt mệt mỏi.
Giang Diễn Đường trở về phòng làm việc của mình, trợ lý Đại Vệ nhìn thấy hắn trở lại phòng làm việc, vội vàng đi vào theo.
"Giám Đốc, bên này là điện thoại tới tìm anh, cần gửi điện trả lời ta đều viết ở chỗ này." Đại Vệ đẩy mắt kính, đưa ra giấy ghi chép đặt trên bàn làm việc của hắn.
Giang Diễn Đường liếc một cái, hỏi: "Anh không phải nói xế chiều hôm nay muốn đi ra ngoài? Anh không đi ra ngoài?"
"Thủ trưởng, hiện tại cũng năm giờ ! Tôi hơn ba giờ đã trở lại." Đại Vệ nhìn thấy hắn họp váng đầu mệt mỏi.
"Đó, vậy anh mua được chứ?"
Đại Vệ nhìn Giang Diễn Đường mệt mỏi đang nhéo nhéo sống mũi "Mua được." Hôm nay hắn xin nghỉ nghĩ đi ra ngoài giúp bạn gái mua lễ vật, chỉ mới nói với Giang Diễn Đường một tiếng, lập tức đã được đáp ứng, nói thật, hắn thực thích Giang Diễn Đường làm thủ trưởng, tâm tình tốt thì nói chuyện vui vẻ không tính, tâm tình không tốt cũng không gây khó dễ hoặc khó chịu với thuộc hạ.
"Ta hôm nay có việc đi trước tan tầm." Giang Diễn Đường nhìn một chút, nói thêm một vài chuyện rồi cầm tập tài liệu đi ra thang máy.
Thang máy một đường đi xuống tầng hầm bãi đỗ xe của nhân viên, hắn rất nhanh tìm được vị trí đỗ xe quen thuộc của mình, phóng xe ra ngoài.
Giang Diễn Đường xoay mở radio, đây là kênh phát thanh hắn hay nghe nhất, thường phát thanh những bài nhạc DJ hay những bài rock US-UK. Cứ thế hắn an nhàn giải toả một ngày mệt mỏi.
Hắn lái xe tới trung tâm thương mại Chu An An chỉ định hôm qua, mặc dù không chắc giờ này cô còn mở shop không, nhưng hắn có thể hỏi một chút ở đây, có hay không biết Chu An An. Hắn không sợ một chuyến tay không, nhất định phải hỏi rõ - - Chu An An có hay không có bạn trai? Ngày hôm qua cái thằng đó là gì của cô?
Hắn hồi tưởng lại bộ dáng An An nói chuyện với hắn đêm qua, khi thì mím môi khi thì nháy mắt, hắn cảm thấy những năm này chia lìa cũng không tạo thành ngăn cách, mặc dù cô ngay từ đầu là muốn thoát đi.
Đến trung tâm thương mại, hắn tìm một chỗ đỗ xe tốt, đi thang máy lên lầu bắt đầu từng tầng đi dạo.
Giang Diễn Đường chỉ chăm chăm tới mấy shop bán giày, ánh mắt của hắn nghiêm túc, tìm được một shop giày liền đi vào hỏi thăm.
"Hoan nghênh quý khách!" Nữ nhân viên trông thấy Giang Diễn Đường tiến đến thì ánh mắt sáng lên. Oa! Khách lớn a! Bởi vậy thanh âm hoan nghênh cũng phải đặc biệt vang dội.
"Xin chào, làm phiền có thể hỏi thăm một chút?" Giang Diễn Đường vừa hỏi vừa không quên ngó nghiên, cố gắng tìm kiếm Chu An An.
"Đương nhiên có thể !"
"Không biết có nhân viên nào bán hàng tên Chu An An?"
"Chu An An?" Nữ nhân viên nụ cười cứng đờ, nghiêng đầu một chút lại lập tức lắc đầu, "Không có anh à, chưa từng nghe qua."
Giang Diễn Đường thất vọng, "vậy à, cảm ơn."
Đi ra khỏi shop nọ, hắn lại vào một shop khác, cùng một kết quả. Nhân viên cửa hàng nào cũng nói chưa từng nghe qua cái tên Chu An An.
Hắn tiếp tục tìm, tìm đến mười giờ tối chuông trung tâm thương mại chuẩn bị đóng cửa vang lên, hắn đã tìm hỏi gần hết cái trung tâm này, thậm chí có vài shop hắn còn hỏi hai lần.
Toàn bộ kết quả đều là - - không biết Chu An An!
Trong lòng Giang Diễn Đường dâng lên một dự cảm không ổn, hắn hồi tưởng vẻ mặt tối qua của An An, vốn là muốn thoát khỏi hắn thật mau, về sau đột nhiên thay đổi, trả lời đến vấn đề đều rất thẳng thắn...
Hắn bất an đoán được.
An An lừa gạt hắn.
Cô không có thành thật cùng hắn nói chuyện của cô, cô không để cho hắn tìm được.
Sững sờ hoà với chua xót, xông thẳng lên tậm tim can hắn, Giang Diễn Đường cảm thấy thật mờ mịt, tối hôm qua gặp lại giống như là công dã tràng...
"Lấy hắn! Lấy hắn! Lấy hắn!"
Âm thanh náo nhiệt ồn ào, tám giờ mười năm tại phòng làm việc.
Nhân viên vẫn chưa đến đông đủ, nhiều lắm là đến đây một nửa, bọn họ vây lấy một đối nam nữ. Chàng trai cầm bó hoa tươi thật to, quỳ một chân trên đất, cô gái hai tay che miệng, vẻ mặt không dám tin.
Nam nhân là Đại Về - trợ lý của Giang Diễn Đường, nữ nhân còn lại là bạn gái hắn nhiều năm.
Đại Vệ đã sớm lên kế hoạch để cầu hôn, địa điểm còn cố ý chọn nơi họ cùng làm việc, bởi vì bọn họ tịa nơi này mà quen biết rời yêu mến nhau. Vì tránh ảnh hưởng giờ làm việc, hắn cẩn thận chọn khoảng thời gian chưa bắt đầu làm, vừa thấy bạn gái bước vào phòng, lập tức liền trình diễn tiết mục cầu hôn.
Thật may những đồng nghiệp ở đây đều là người thích náo nhiệt, rối rít để lại bữa sáng chạy tới khuấy động bầu không khí. Đại Vệ ánh mắt nhu thuận chân tình một lòng hướng nhìn Tiểu Ngọc "Tiểu Ngọc, gả cho anh đi!"
"Lấy hắn! Lấy hắn! Lấy hắn!"
Tiểu Ngọc mặt mũi đỏ ửng, nhận lấy bó hoa tươi.
Bên cạnh một nữu đồng nghiệp hô to: "Cầu hôn lại không có chiếc nhẫn kim cương? Đại Vệ cậu lười biếng nha!"
Đại Vệ giải thích: "Chiếc nhẫn tôi muốn chính Tiểu Ngọc cùng tôi đi chọn, nhưng tôi đã sắm tới rất nhiều lễ vật!"
Quả nhiên, Đại Vệ mang đến rất nhiều lễ vật, tất cả túi lớn túi nhỏ chen chúc bên cạnh bàn làm việc. Tiểu Ngọc cao hứng nhào tới ôm Đại Vệ, đáp ứng cầu hôn của hắn.
Thói quen đến sớm nửa giờ, Giang Diễn Đường vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Vốn là hắn muốn đi thẳng vào phòng làm việc của mình, nhưng trông thấy nam chính là Đại Vệ - trợ lý của hắn, vì vậy chần chừ một lúc cũng chịu rẽ tới, mọi người xem thấy hắn đã đến, vội vàng thu lại náo nhiệt ồn ào, Đại Vệ trên mặt vẫn là treo nụ cười hạnh phúc, đối với Giang Diễn Đường nói: "Giám Đốc! Tôi thành công!"
Mấy ngày hôm trước hắn cùng Giang Diễn Đường đề cập qua muốn cầu hôn bạn gái, Giang Diễn Đường còn cẩn thận giúp hắn gợi ý vài cái lễ vật, y phục túi sách không nói, Giang Diễn Đường còn nói có thể tặng chocolate cùng mỹ phẩm, làm cho lễ vật cầu hôn của hắn càng trở nên phong phú.
"Chúc mừng!" Giang Diễn Đường lộ ra nụ cười, vỗ vỗ bả vai Đại Vệ, khóe mắt vô tình liếc đến một cái LOGO quen thuộc. Hắn lặng mấy giây, tay bắt lấy một túi giấy trên bàn làm việc, cầm lên xem xét cẩn thận.
"Giám Đốc?" Mọi người bị hành vi của hắn hù dọa. Đang lúc mọi người suy nghĩ túi này có cái gì tốt mà nhìn kĩ vậy, Giang Diễn Đường đã trực tiếp từ trong túi lấy ra đồ bên trong - -
Một cái hộp giày màu hồng phấn hình chữ nhật.
Giang Diễn Đường đang chuẩn bị muốn đem hộp giày mở ra, Đại Vệ nhịn không được ngăn chặn Giang Diễn Đường.
"Giám Đốc! Đây là tôi muốn tặng Tiểu Ngọc . Nếu anh thích tôi liền dẫn anh đi mua nha! Không cần mở trước - -" Nói xong, kiên quyết đoạt lại cái hộp trong иgự¢.
Giang Diễn Đường lúc này mới hoàn hồn xin lỗi."Thực xin lỗi, tôi hỏi anh, này cái hộp có phải hay không đựng giày?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
Giang Diễn Đường ngược lại hướng Tiểu Ngọc bảo: "Tiểu Ngọc, phiền người để ta xem trước lễ vật này, ta cần xác nhận - - "
Tình huống không rõ ràng làm Tiểu Ngọc đành phải nghe lời, cầm lấy hộp phấn hồng từ từ mở ra. Bên trong là một đôi hài xinh xắn, thiết kế có vài điểm tương đồng đôi giày đêm hôm đó Chu An An đi, đoán chừng tới 70% là cùng một hãng sản xuất ra.
Trong đám người có người kinh hô " Đại Vệ cậu hồ đồ, làm gì có người cầu hôn bằng hài! Tặng hài điềm xấu đó? Mọi người đều biết..."
"Cái gì điềm xấu vậy?" Đại Vệ đầu đầy mê hoặc.
"Chính là chia rẽ, tặng giày cho người yêu nghe nói sẽ chia tay cho nên không thể tặng, Tiểu Ngọc, mau tính toán với Đại Vệ, coi như cô cùng hắn mua - - "
Bên cạnh, Giang Diễn Đường nhìn chằm chằm đôi hài thật lâu, không thể tin được vận may của mình. Hắn hít sâu một cái, hỏi Đại Vệ: "Ở nơi nào?"
"Cái gì ở đâu? Là bách hoá XX."
"Ở nơi nào?"
Đại Vệ không giả thích được phản ứng của Diễn Đường , thấy hắn khẩn trương thì cũng khẩn trương báo lại địa điểm cụ thể. Giám Đốc của bọn họ ngày thường ưu nhã nghiêm túc lãnh đạm, giờ phút này lại rảo bước ra ngoài, chạy vội đi bỏ lại một câu - -
"Tôi tối nay mới có thể vào công ty, có chuyện gọi điện thoại cho tôi!"