Lúc này đây, Đại Lê lại sai lầm rồi.
Thật sự không cho buôn bán.
Tiêu thiếu soái đích thân dẫn binh, chỉ hai ngày đã chiếm đóng Thượng Hải, hiệu buôn cửa tiệm đều ngừng kinh doanh trong một thời gian. Tiêu thiếu soái dẫn theo một đội vệ binh cư trú tại nơi vốn là phủ đô đốc, Bắc quân ở ngoài thành đóng giữ, không hề quấy nhiễu người dân.
Ngày hôm sau khi Tiêu thiếu soái vào thành phố, ông chủ ngân hàng liên doanh Thượng Hải Triệu Thiên Cần muốn đến thăm hỏi, nghe nói Triệu Thiên Cần ngày trước ở Bắc Bình có chút giao tình cùng Tiêu đại soái. Triệu Thiên Cần đến phủ đô đốc, buổi chiều cùng ngày, ngân hàng liền được mở cửa kinh doanh lại, vì thế mọi người đều yên tâm, tất cả bắt đầu khai trương, nhanh chóng khôi phục lại sự phồn thịnh ở Thượng Hải. Nhưng mà, có một nhóm người lại lâm vào cảnh khốn khó —— bang phái.
Bắc quân ra lệnh, phàm là việc làm ăn liên quan với bang phái, trước tiên phải niêm phong, đợi giấy phép đặc biệt của Bắc quân mới có thể mở cửa lần nữa, mà giấy phép đặc biệt này chỉ có một người có thể ký —— Tiêu thiếu soái.
Mục đích của Bắc quân cũng rất rõ ràng, họ muốn đàn áp sự kiêu ngạo của các đại bang phái ở Thượng Hải. Nhóm lão Đại tuy rằng tức giận mắng mỏ, nhưng không còn cách nào khác, cuối cùng không dám rước lấy hoạ, họ đành phải thành thật đến phủ đô đốc, cầu xin để lấy được giấy phép đặc biệt.
Khi Trần Tiểu Dẫn lại một lần nữa lắc đầu trở về bang Hải Thiên, Đại Lê ý thức được sự việc có chút nghiêm trọng.
Bên dưới tổng đường bang Hải Thiên có ba đường —— Bạch Hổ đường, Thanh Long đường và Hắc Ưng đường, Bạch Hổ đường kiểm soát việc làm ăn trên thuyền và bến tàu, dưới danh nghĩa của Thanh Long đường là vũ trường, khách sạn, sòng bạc và các khu giải trí, Hắc Ưng đường mua bán súng ống, cũng nhận một số việc ám sát. Lấy được giấy phép đặc biệt đối với Hắc Ưng đường không có ảnh hưởng lớn, nhưng Bạch Hổ đường và Thanh Long đường thì khác, việc làm ăn đã bị ngừng hai tuần, không nói đến các anh em, thuộc hạ cũng cần tiền kiếm sống.
Trần Tiểu Dẫn đại diện bang Hải Thiên đem lễ vật đến phủ đô đốc, đồ đều bị đưa trở về vẫn còn nguyên, thăm dò mới biết tình huống của các bang phái khác cũng như thế, Đại lê cảm thấy vị Tiêu thiếu soái này làm vậy, sợ rằng ãi này khó qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đại Lê một mình đi vào phủ đô đốc, phủ này kỳ thật là một đình viện kiểu cũ, phía trước là gian phòng dùng để xử lý chính vụ, nhưng ở phía sau trong hoa viên xây dựng một ngôi nhà kiểu phương Tây, trước đây dành cho gia quyến của đô đốc. Giới thượng lưu ở Thượng Hải thường xuyên cười nhạo sở thích của vị đô đốc này, lúc này thì không, chưa hưởng thụ được vài năm thì đã bị đuổi ra ngoài.
Đại Lê chỉ nói mình là nhân viên văn phòng của bến tàu Đại Phúc (một sản nghiệp của Đại gia đã bị niêm phong), cô muốn gặp Tiêu thiếu soái, hiển nhiên là không cho phép, Đại Lê nhét cho lính gác cửa năm đồng bạc, hắn ta mới miễn cưỡng đồng ý để cô chờ ở chỗ tiếp khách, nói là có thể sắp xếp cho cô gặp người thư ký bên cạnh thiếu soái một lần.
Một lúc sau, rồi chờ tới buổi chiều, ngay cả một mảnh áo của người thư ký cũng chưa thấy, Đại Lê chỉ sợ khi ra cửa sẽ chẳng dễ dàng vào lại, trên người cô đã chuẩn bị một phong thư, nhưng lại không muốn tuỳ tiện giao ra, cô nghiến răng, cơm trưa cũng chưa ăn mà tiếp tục chờ.
Khi cửa phòng tiếp khách mở ra, mỗi lần có tiếng bước chân đến gần, cô đều đứng lên, nhưng chỉ là người nào đó đi qua cửa, cô lại thất vọng ngồi xuống.
Lần này, khi cô vừa ngồi xuống thì nghe thấy bước chân người kia vốn đã đi xa lại quay trở về, không đợi cô lấy lại tinh thần, một người trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, hai người đột nhiên đối diện nhau, họ đều sửng sốt.
Anh có gương mặt gầy, chiếc mũi cao thẳng, đôi lông mày rậm, đôi mắt híp lại một nửa, bình tĩnh nhìn qua….. Đại Lê nhận ra anh là ai.
“Quả nhiên là em.” Mặt người nọ giãn ra rồi tiến vào trong.
Đại Lê thấy anh mặc quân phục, cô cảm thấy vận may của mình hôm nay cũng không quá tệ.
Anh và cô ngồi xuống trong phòng tiếp khách, anh lắng nghe cô nói nguyên nhân xuất hiện ở chỗ này. Bây giờ Đại Lê là một nhân viên văn phòng của bến tàu Đại Phúc, bởi vì bến tàu đã lâu không được phép vận chuyển, nhóm công nhân không có việc làm, không thể lãnh tiền công, cuộc sống đã khá cấp bách.
“Tôi có một phong thư muốn gửi cho thiếu soái, hy vọng lúc ngài ấy xem qua có thể thông cảm cho việc khó khăn của công nhân ở bến tàu.”
“Thư đâu?” Anh hỏi.
Cô đối với quân phục không hiểu cho lắm, nhìn không ra cấp bậc của anh, anh nhận thư nói là có biện pháp giúp cô chuyển giao bức thư này, quả nhiên anh liền đi ra ngoài, chỉ một lúc sau, hai tay trống trơn mà trở về, Đại Lê vô cùng cảm ơn, anh khẽ cười, “Vừa rồi tôi đã xin nghỉ, cùng nhau đi bộ một chút được không?”
Đáng giá cả buổi sáng cô phải đối mặt với mọi thứ ngăn trở, còn bỏ ra năm đồng bạc cho lính gác cửa, anh cùng cô ra ngoài, rồi anh nghiêm trang chào theo nghi thức quân đội một cách tỉ mỉ.
Buổi chiều mùa hè, ánh sáng mặt trời thật chói chang, bọn họ cùng nhau đi dưới bóng cây, nhưng vẫn đổ mồ hôi, anh đề nghị tìm một chỗ ngồi xuống, rất hợp ý cô, “Tôi vẫn chưa ăn cơm đâu.” Cô mỉm cười nói.
Anh chọn một nhà hàng cơm Tây, nơi này do người Tây Dương mở, vào mùa hè có máy điều hoà, giá cả đương nhiên không dành cho người bình thường, cô biết anh du học trở về, vừa rồi người lính kia lại hết sức cung kính với anh, cô nghĩ chức vị của anh trong quân đội cũng không thấp, nên không thấy gì lạ.
Đại Lê đói bụng lắm, cô vùi đầu vào miếng thịt bò bít tết tiêu đen trước mặt, anh chỉ cần một tách cà phê, nhìn cô ăn. Ăn xong rồi cô cũng muốn một tách cà phê.
“Không phải em học thanh nhạc à? Tại sao lại làm việc ở bến tàu?” Ngay từ đầu anh đã thắc mắc điều này.
Ngụy trang của cô vốn không thể nhìn thấu, cô đến phủ đô đốc, ngay cả xe nhà mình cũng không ngồi, nhưng lại bị phá hỏng trước mắt người đàn ông từng nói chuyện với mình vào lúc kia.
Cô hướng về anh cười cười, không trả lời. Anh thấy cô ăn mặc rất bình thường, áo sơmi trắng, quần đen, mang đôi dép lê, vì chuyện bến tàu không phát tiền công mà đến phủ đô đốc chờ cả buổi sáng, cơm cũng chưa ăn…..
Đại Lê không biết, nụ cười “xấu hổ” của mình đã làm cho bang Hải Thiên nhận được giấy phép đặc biệt vào hôm sau.
“Tôi nhận được một miếng ngọc bích ở cảng Thiên Tân, là anh đưa phải không?”
Anh gật đầu.
“Ngày mai tôi sẽ gửi đến phủ đô đốc cho anh được không? Khẩu súng của tôi không đáng giá như vậy đâu?”
“Khẩu súng của em đã bị mất ở Bắc Bình rồi.” Lời nói anh giống như ảo não.
Cô bật cười, “Không sao, mời tôi ăn bánh ngọt là được rồi! Thực ra tôi chưa ăn no.”
Anh cũng cười, hỏi: “Chỉ cần một miếng bánh ngọt thôi à?”
Cô quả nhiên nghĩ lại, “Vậy thì thêm bánh pút-đing vị dâu tây xanh, một ly kem vani.”
Họ vẫn ngồi ở quán cơm Tây cho đến lúc mặt trời lặn, anh mời cô đi xem phim, lúc ấy các cửa hàng sắp đóng cửa, người đi trên đường rất nhiều, nửa ngày cũng không gọi được một chiếc xe kéo, rạp chiếu phim gần nhất cũng cách xa nơi này, không còn cách nào khác, họ phải đi xe điện đông nghẹt người, trên xe đương nhiên không có chỗ ngồi trống, chỉ có thể đứng.
Hai người đang nói chuyện, xe đột nhiên ngừng lại! Cô đứng không vững, nghiêng về phía trước, anh phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng kéo cô lại. Trên xe, hành khách la ó oán giận cùng lúc, người lái xe mắng to một mạch, nói bằng giọng gốc Thượng Hải, anh nghe không hiểu, cô nghe ra là vừa rồi trên đường đột nhiên có một đứa nhỏ nghịch ngợm lao ra, người lái xe mắng dữ dội, nhóm hành khách ngược lại không dám nói tiếp nữa.
Đại Lê lấy lại tinh thần, cô chuẩn bị giải thích cho anh nghe, lại phát hiện có điều không bình thường, tay anh vẫn còn đỡ eo cô.
Đột nhiên cô mất đi dũng khí đối mặt với anh, cô cúi đầu, suy nghĩ nên mở tay anh ra hay giả bộ như chẳng có việc gì xảy ra? Đang do dự thì xe điện dừng lại, một nhóm học sinh líu ríu đi lên xe, bên trong vốn đã đứng đầy người, hiện nay lại chật chội hơn, đẩy đùn ồn ào, bọn họ bị dồn vào một góc, mà khoảng cách giữa họ lúc đầu cũng không nhiều lắm, bây giờ lập tức không còn chỗ trống, hai thân mình dính sát vào nhau, cánh tay kia của anh cũng vòng lên eo cô…..
Tư thế của họ bây giờ chính là ôm nhau, hơn nữa ôm nhau một cách thân mật nhất. Trong xe chật ních người, mọi người phàn nàn về sự chen lấn và nóng bức, không ai chú ý tới góc này, cho dù có chú ý cũng không ngạc nhiên, thời đại thay đổi, hiện giờ nam nữ bình đẳng, tự do yêu đương, huống chi ở Thượng Hải đã được tây phương hoá? Người Tây Dương đều dám hôn nhau trước mặt mọi người trên đường phố, tình nhân ôm nhau, thật sự không có gì to tát.
Lúc này Đại Lê không so đo với những chuyện này, cô chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu như bị cạn kiệt, cô không nhìn thấy đám người, không nghe thấy tiếng ầm ĩ. Mùa hè vốn đã nóng, hiện giờ trên xe chen chúc, hai người ôm nhau chặt như vậy, hai lớp quần áo hơi mỏng đã sớm ướt đẫm mà dán sát trên người, cảm giác giống như là… Từ đầu đến chân, trên người cô không có phần da thịt nào là không nóng bỏng…
Anh gần như cao hơn cô một cái đầu, khuôn mặt của cô chôn vùi trong иgự¢ anh, trên người anh có mùi mồ hôi xen lẫn hương bạc hà nhàn nhạt, chúng pha trộn thành một mùi cơ thể duy nhất, không thể nói rõ tốt xấu, nhưng đủ làm cho cô ghi nhớ hương vị của anh... Bên tai là nhịp tim của anh, kịch liệt, dồn dập, có lẽ anh cũng đang khẩn trương…
Tiêu Hữu Thành thật không cho rằng mình đang khẩn trương, anh chỉ là ngẩn ngơ, cứ như vậy ôm lấy cô, mềm mại đến lạ lùng, mỏng manh đến khó tin. Vóc dáng cô kỳ thật khoảng một mét bảy mươi lăm, cao hơn nhiều so với nam giới, nhưng khung xương mảnh mai, ôm vào trong иgự¢, như là 乃úp bê bằng nước, không, là 乃úp bê bằng sữa, trên thân thể cô phảng phất mùi hương của sữa… Vải áo hơi mỏng của cô cách lớp mồ hôi kia khiến cho иgự¢ mềm mại dính sát vào anh…
Cô gái này… Người phụ nữ này…
Xe điện đến trạm, người trên xe đã xuống bớt, hai người vẫn chưa phát giác… Cho đến khi âm thanh của tài xế hùng hùng hổ hổ ở cách đó không xa vang lên, Đại Lê mới bừng tỉnh, cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi nhảy xuống xe điện, cô đón lấy ngọn gió nóng và ẩm ướt, đi thật xa, lúc này mới nhớ tới quay đầu lại, anh đi theo cách đó không xa, sắc mặt cũng ửng hồng.
Nơi này là hãng xe điện ở vùng ngoại ô, làm sao có rạp chiếu phim? Hai người đứng đối diện, yên lặng không lên tiếng…
Đại Lê phát ra một tiếng cười khẽ đầu tiên, anh cũng cười theo, hai người càng cười càng lớn làm cho trong hãng xe điện có người đẩy cửa sổ ra tức giận mắng, anh đương nhiên không hiểu người đó mắng gì, anh nhanh chóng nắm tay cô, cười lớn tiếng bỏ chạy.
Chạy một mạch thật xa, anh không biết đường, chỉ cảm thấy nắm tay cô, bất luận anh đi nơi nào. Cô ngoan ngoãn để cho anh nắm tay, ngoan ngoãn chạy theo anh, bất luận anh đi nơi nào.
Thể lực của cô vẫn là kém hơn so với anh, cô không chạy nữa, đứng ở ven đường, khom nửa lưng miệng thở hổn hển, anh ở một bên nhìn thấy, cũng thở hồng hộc. Đợi hai người đều bình tĩnh trở lại, anh vươn tay về phía cô… Cô mỉm cười, khoé miệng giương lên độ cong xinh đẹp, giống như hai cái dấu móc nhỏ đáng yêu, ngón tay nhỏ trượt vào lòng bàn tay anh, anh lập tức nắm chặt.
Hai trái tim, trong nháy mắt kéo lại gần nhau.
Hãng xe điện đã tan tầm, vùng ngoại ô lại không dễ dàng gặp xe kéo, bọn họ đành phải đi bộ đến nội thành, tay trong tay, bước chân cũng nhẹ nhàng. Đại Lê cảm thấy trong иgự¢ giống như biến hoá huyền ảo thành một con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng, mở rộng đôi cánh màu sắc rực rỡ, đón gió, bay ra ngoài.
Vào thành, họ gặp một đội tuần tra vừa muốn chào theo kiểu quân đội, nhưng chỉ một ánh mắt của anh liền khiến những người đó đứng tại chỗ. Đợi khi đi xa, cô hỏi anh: “Vừa rồi Bắc quân đang làm gì vậy? Vẻ mặt thật kỳ lạ.”
“Ngày hôm qua mấy người kia đánh bạc thua anh, thấy anh tựa như thấy túi tiền bay qua biển cả, họ sợ lại bị mất tiền.” Quả nhiên chọc cho cô cười.
Đi vào cửa rạp chiếu phim, đã không còn ai, anh đến chỗ bán vé thử vận may, cô đứng chờ ở ven đường, đường cái đối diện có mấy người anh em của Thanh Long đường thấy cô, họ định đến chào hỏi, cô liên tục xua tay, mấy người đó không hiểu cho nên đưa mắt nhìn nhau rồi lui trở về.
Anh trở lại, nói là phim đã bắt đầu, vé mua xong rồi, hai người không quan tâm, vốn cũng không vì xem phim. Cô nhớ tới anh còn chưa ăn cơm, vì thế cô đề nghị đi ăn tối, đi ngang qua Vương Gia Sa, cô thấy có bán bánh bao chiên có giới hạn, cô thèm ăn, anh liền đi xếp hàng, quân phục trên người xen lẫn ở giữa đám đông với các cô dì già trẻ, anh trông rất bắt mắt, đừng nói là người xung quanh, ngay cả người đi đường cũng liên tục quay đầu nhìn. Anh vẫn bình tĩnh, toàn tâm toàn ý xếp hàng.
Cô chờ đợi đã thấy chán, quay sang nhìn đồ trang sức trong tủ kính trưng bày của một công ty bách hoá ven đường, cô để ý một chiếc khăn lụa màu đen, trên mặt vải có đường viền màu bạc. Đang nhìn thì có một túi bánh bao chiên đưa tới trước mắt, cô cười, anh cũng cười, một túi bánh bao chiên lại có thể làm cho cô vui vẻ đến như vậy.
Đại Lê dẫn Tiêu Hữu Thành vào một quán món ăn cay Tứ Xuyên, cha mẹ cô nguyên quán đều ở Tứ Xuyên, trong nhà người làm cũng phần lớn là từ quê nhà đến, từ nhỏ cô đã quen ăn món cay Tứ Xuyên. Buổi chiều mới ăn cơm Tây, khi nãy vừa ăn bánh bao chiên, cũng biết là không nên ăn thêm, nhưng cô vẫn có thể nuốt trôi. Cô nói mình cũng biết nấu ăn, lúc ở Vienna có mời người Hoa giúp việc, nhưng đồ ăn Trung Quốc làm không ngon như lời mẹ cô chỉ, không biết tại sao cô chỉ nói cho anh nghe.
Tiêu Hữu Thành kỳ thật không thể chịu nổi đồ ăn cay như vậy, anh cố gắng thích ứng, thường xuyên ngẩng đầu nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn khi ăn cay trở nên đỏ bừng, thỉnh thoảng cô còn vươn đầu lưỡi liếm trên đôi môi đỏ mọng, cổ họng anh cũng căng thẳng theo.
Anh không biết trong quán ăn Trung Quốc sẽ như thế nào, từ nhà bếp có khói dầu bay ra, một lớp khói trắng hơi mỏng ở giữa phòng chính, anh đột nhiên phát sinh một loại hoảng hốt, chỉ thấy tình cảnh này, cô ở trước mắt, đã gặp qua ở nơi nào…
Cơm nước xong, Tiêu Hữu Thành tiễn Đại Lê về nhà, ánh trăng đã lên cao giống như một cái đĩa bạc treo giữa không trung. Hai người vốn không phải là người nói nhiều, tán gẫu nửa ngày trời, họ không tìm ra đề tài thì đơn giản không nói gì, mười ngón tay đan vào nhau nhàn nhã lắc lư, chỉ hy vọng vĩnh viễn không đến nơi.
Ở một góc đường, cô rốt cục ngừng lại… Hai người lẳng lặng đứng một hồi…
“Anh ở đây chờ em.” Cô đột nhiên lên tiếng, “Em về nhà, lấy miếng ngọc bích kia trả cho anh.”
Anh gật đầu, cô biến mất ở chỗ rẽ, chỉ một hồi, cô quay trở về thăm dò, thấy anh vẫn đứng chờ, cô híp mắt cười, “Không được đi đấy!”
Nhà cô cách nơi này kỳ thật còn có hai con phố, cô chạy một mạch trở về, lúc quay lại thậm chí vẫn mở xe, cô dự đoán sắp đến nên xuống xe rồi chạy tới…
Rốt cuộc anh vẫn là đi rồi, chỗ đứng lúc đầu chỉ để lại một hộp nhung màu xanh, cô khom người nhặt lên, mở ra, trước tiên cô thấy một mảnh giấy viết một chuỗi số, hẳn là số điện thoại, nằm lẳng lặng dưới mảnh giấy là một chiếc khăn lụa màu đen, đường viền màu bạc dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng toả ra ánh sáng nhỏ bé.
Mãi đến khi cô cầm chiếc hộp nhung biến mất một lần nữa ở chỗ rẽ, chiếc bóng của anh mới chính thức rời khỏi.