Chỉ Vì Yêu - Ngoại Truyện 01

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Xin một ngày là anh
Năm xưa, lần đầu tiên gặp nhau, Trình Quang vẫn chưa tròn năm tuổi, còn Cố Minh Châu vừa vào lớp một. Cậu bé thò lò mũi xanh với quả đầu bổ dưa, đứng đần mặt. Cô bé xinh đẹp hơn cả 乃úp bê đang ôm trên tay, mặc bộ váy màu hồng thướt tha bồng bềnh như nàng công chúa.
Thế nên, việc Cố Minh Châu trở thành nàng tiểu thư ngổ ngáo cũng chẳng gì lạ. Xinh đẹp, cao quý, đáo để, tháo vát, và dĩ nhiên, cô nàng chẳng coi ai ra gì hết.
Thời đó, nhà họ Cố lúc nào cũng nườm nượp người ra, kẻ vào, vô cùng náo nhiệt.
Dì Nguyễn có nét đẹp đằm thắm và cũng là người phụ nữ hiền hòa nhất quả đất này. Cuộc đời Trình Quang cho đến khi mười lăm tuổi vẫn chưa thấy bà từng nổi nóng với ai bao giờ. Trong khi Cố Bác Vân là người vô cùng cương trực, ông luôn tử tế với người nhà và anh em dưới quyền, song lúc vật lộn bên ngoài thì vô cùng ghê gớm.
Phương Diệc Thành được cất nhắc từ một đám du thủ du thực nào đó, Trình Quang luôn có cảm giác, trong mắt gã trai khôi ngô và trầm tính này có một thứ ánh sáng gì đó rất lạ lẫm, thế nên cậu cũng hạn chế tiếp xúc với Phương Diệc Thành.
Lương Phi Phàm là con trai của Lương Hạo Thiên, trước đây bố cậu ta là đàn anh của Cố Bác Vân. So với Trình Diệc Quang và Phương Diệc Thành thì cậu ta là mẫu đàn ông chín chắn hơn hẳn. Nghe nói ở nước ngoài, cậu ta khét tiếng đến nỗi toàn bộ mafia Đông Nam Á đều phải nể sợ cậu ta.
Vào một buổi chiều, lần đầu tiên Lương Phi Phàm tới ra mắt, Trình Quang chỉ cậu ta lên gác hai gặp Cố Bác Vân. Hôm đó, Cố Yên nghỉ học ở nhà, bữa đó cô bé mặc áo phông trắng và quần short màu đen, mái tóc để thả tung bay, không biết có chuyện gì mà cô bé lại vội vã lao ra khỏi phòng, chạy như bay xuống dưới nhà.
Trình Quang biết điều né sang một bên, nhường đường cho đầu xe lửa, lúc ngoái lại đã thấy con nhóc kia đâm sầm vào người mới đến, lại còn rưng rưng lườm nguýt người ta.
“ Đây là khách của chú Cố, Lương Phi Phàm, ” Trình Quang đứng trên cầu thang tầng hai cũng phải vội vàng chạy xuống giới thiệu hai người với nhau. Thấy Cố Yên không nói không rằng, cậu bèn nở một nụ cười áy náy với Lương Phi Phàm, đoạn bảo: “Minh Châu thì cậu mới rồi cậu đã gặp, còn đây là con thứ hai của chú Cố, Cố Yên.”
Đâm sầm vào cơ thể vạm vỡ, săn chắc của Lương Phi Phàm khiến Cố Yên đau điếng. Tay trái còn đương xoa Ϧóþ tay phải, cô bé liếc sơ qua hai người bọn họ rồi lập tức lao xuống lầu. Bỏ lại Lương Phi Phàm đứng chôn chân tại chỗ, nụ cười nở trên môi, ngoài ra chẳng nói tiếng nào.
Nếu Trình Quang không lầm thì trong ánh mắt của gã trai ngang ngược này vừa ánh lên vẻ quyết tâm.
Năm Cố Minh Châu lên đại học, Cố Yên mới dọn vào nhà họ Cố. Cô bé là kết nối ruột thịt giữa Cố Bác Vân và một nữ họa sĩ đam mê tự do. Nghe nói mẹ cô bé chính là mối tình nồng thắm nhất đời của Cố Bác Vân.
Mà chính dì Nguyễn là người kể với bọn họ chứ chẳng đâu xa. Kể xong, dì còn đắc ý lẩm bẩm nói một mình, yêu mấy cũng vất, người ăn đời ở kiếp với lão chỉ có mình Nguyễn Vô Song này.
Dưới ánh nắng dễ chịu của chiều hôm ấy, Phương Diệc Thành và Cố Yên đạp xe dạo chơi trong sân, những giọng nói tiếng cười vang lên như không muốn dứt. Chỉ vì một bất cẩn của Phương Diệc Thành mà cả người lẫn xe ngã nhào xuống đất, khuỷu tay Cố Yên bị một vết xước nhỏ xíu. Cô bé lồm cồm bò dậy, quệt ngang dòng nước mắt rồi chạy lên gác. Tuy chân bị ngã thành cà nhắc song Phương Diệc Thành vẫn luống cuống đuổi theo. Dì Nguyễn vội gọi người mang hộp thuốc qua.
Khi đó, Cố Minh Châu đang nhảy dây giảm béo trong sân. Do bị ép buộc nên Trình Quang phải ngồi đó cổ vũ, vừa ngáp dài, vừa đếm số lượt, thỉnh thoảng còn bị cô chị tặng cho mấy cái quất đau điếng, miệng rên la oai oái.
Được dì Nguyễn khuyên can, chỉ lát sau là Cố Yên và Phương Diệc Thành đã xuống lầu. Đôi trẻ mặt đỏ rần, dung dăng dung dẻ ra cổng chơi. Dì Nguyễn bữa đó mặc áo choàng màu xanh, bà vừa săn sóc hoa cỏ trong vườn vừa nói cà kê những chuyện trên trời dưới đất với Trình Quang, thỉnh thoảng Cố Minh Châu cũng góp vui đôi câu.
Khi đó, Trình Quang cứ ngỡ đây chính là hạnh phúc.
Thế mà Dung Lỗi lại xuất hiện. Cũng một phần tử “tách trời rơi xuống”, nhưng hiền hòa hơn Lương Phi Phàm và nổi bật hơn Phương Diệc Thành, Trình Quang không dám lấy mình ra so bì với anh ta, cũng bởi, cậu nào có gì ngoại trừ trái tim hộ mệnh.
Thực ra, Trình Quang biết rõ mười mươi, Cố Minh Châu đã xiêu lòng từ lâu.
Dạo đó, Dung Lỗi đánh cuộc với Cố Minh Châu của thời nông nổi rằng, bọn họ sẽ chọn môn chuyên ngành của nhau, thành tích cuối kỳ của ai cao hơn sẽ có quyền yêu cầu người có đểm thấp hơn làm bất cứ chuyện gì đó.
Thế là ngày nào cũng như ngày nào, Cố Minh Châu phải học thiết kế thời trang với Dung lỗi, chưa hết, cô còn phải theo Dung Lỗi lên lớp học môn kiến trúc của anh. Cứ về nhà là cô lại trút bầu oán thán xuống đầu Trình Quang: nào là kiến trúc khó nhằn ra sao, Dung Lỗi đáng ghét thế nào, hôm nay lại đến kiểm tra trình độ của cô, bắt bí cô mấy lần liền…
Trên đời này, làm gì có chuyện con gái mở mồm nói “ đáng ghét” mà mắt lại phập phồng trái tim màu hồng phấn như thế chứ? Trình Quang không khỏi rầu rĩ mỗi lần nghe cô miêu tả gã Dung Lỗi đáng ghét kia với gò má ửng hồng và khóe môi cong cong.
Bước sang tuổi mười lăm, ước mơ của Trình Quang là trở thành người đàn ông như Cố Bác Vân.
Đồng thời lúc đó, cậu theo Cố Minh Châu học nhảy lớp nên đã vượt xa chương trình lớp mười những ba năm, chỉ còn cách kì thi đại học kế tiếp vỏn vẹn bốn tháng.
“ Minh Châu.. em thấy lông bông mãi cũng chán, em muốn học đại học. Ngay năm nay.” Cậu trai Trình Quang nói trong lúc cắn mía. Dưới ánh trăng vằng vặc, cậu và Cố Minh Châu đang thi xem ai nhổ bã mía xa hơn.
Cố Bác Vân từng tiếc nuối bảo, Trình Quang không thể trở thành đứa trẻ xốc vác giỏi giang.
Nhưng dì Nguyễn lại phấn chấn khen rằng, Lục Lục là đứa trẻ hiểu đời lại biết điều.
Bản thân Trình Quang luôn tự nhủ: mình hãy cứ là mình, không nhất thiết phải giống ai cả.
Và rồi, trong một chiều cuối thu, cậu bỗng thấy hối hận.
Hôm đó, vừa trở về từ buổi dã ngoại, Cố Minh Châu đã đâm sầm vào phòng, rúc đầu xuống gối như một con đà điểu, hồi lâu chẳng nói câu nào, bờ eo thon nhấp nhô theo từng hơi thở gấp gáp.
Trình Quang đang đọc sách trong phòng cô, gặng hỏi hồi lâu, cô mới rầu rĩ trả lời với giọng run run song cũng rất ngọt ngào: “Lục Lục ơi.. hắn ta hôn chị rồi… lưỡi còn thò vào…chị còn phải nuốt cả một đống nước bọt của hắn…”
Lần đầu tiên trong đời, Trình Quang đã có suy nghĩ: “Chúa ơi, con khẩn cầu Người! Dẫu Người có rút cạn hồn con, chỉ cần Người ban cho con một ngày hóa thân thành Dung Lỗi.”
Cho tôi một ngày là anh, để tôi được một lần thấy chị ấy nhìn tôi với biểu cảm chỉ dành riêng mình anh.
Cô gái đang nhoài người trên giường đang tức giận thoắt cái đã cười bẽn lẽn. Trên ghế cạnh bàn, quyển sách cậu trai trẻ cầm trên tay dừng lại một trang đó không biết bao lâu.
Cơn gió thu mang theo hương nồng nàn len lỏi qua ô cửa vuông, vương vất khắp phòng. Lẫn trong ráng chiều như có mùi gì ngòn ngọt.
Ráng chiều nhuộm đỏ tấm mành trắng tinh khôi dài thuột, cảnh sắc ấy nom như mơ. Căn phòng chìm trong mùi vị thanh xuân có chút chát xít có chút chua chỏng.
Cậu đã làm thần hộ mệnh suốt từ năm bốn tuổi đến năm mười sáu tuổi, rồi lại từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi sáu tuổi.
Cố Minh Châu nói, đọ về độ bỉ ổi, chị đã từng thua ai chưa?
Trình Quang khiêm tốn không nói ra câu trả lời- Minh Châu ạ, chị thua em.
Em chính là con chuột túi ôm chú thỏ trắng bị thương, sẽ yêu thương, sẽ chăm sóc, sẽ che chở, nhưng không bao giờ thổ lộ.
Chẳng phải do không dám hay không xứng, mà chỉ bởi không muốn.
Em rất hiểu chị, đương nhiên em quá rõ trái tim chị.
Em.. yêu chị biết nhường nào, em không nỡ để chị buồn khi thấu rõ lòng em, dẫu chỉ một giây.
So ra, thứ tình cảm không cần báo đáp này còn nặng nề và vô vọng hơn cả tình yêu đơn phương.
Thỏ trắng của em, em không nỡ đặt gánh nặng lên trái tim hằn sẹo của chị, dẫu chỉ một mảy may.
Em sẽ chở che cho đến bao giờ có người trao chị tình yêu tuyệt vời hơn em trao chị.
Chị yêu anh ấy, em đã dốc sức biến mình trở thành anh ấy.
Chị trả giá vì anh ấy, buồn vì anh ấy, em quặn lòng vì chị.
Chỉ đợi anh ấy, em đã đợi với chị.
Chị đợi được anh ấy về, đợi được tình yêu của anh ấy, khi đó là lúc em ra đi.
Điểm dừng chân kế tiếp, Mỹ, MBA.
Chị không cần em, nhưng em vẫn muốn trở thành mẫu người chị cần. Nhưng từ đầu đến cuối, em chẳng bao giờ thổ lộ lấy một lời, vĩnh viễn không.
Minh Châu, chị nói xem, đọ về độ bỉ ổi, liệu em đã xứng là thiên hạ vô địch chưa?
Hàn gắn vết thương
Trong cuộc đời mình, Nguyễn Hạ luôn cố gắng vươn tới một hình mẫu lý tưởng như Cố Minh Châu.
Lần đầu tiên hai chị em gặp nhau là vào năm Nguyễn Hạ mười sáu tuổi. Mùa xuân năm ấy, mẹ Nguyễn Hạ qua đời trong một tai nạn máy bay, Nguyễn Hạ bỗng trở thành trẻ mồ côi, phải dọn về quê sống với bà ngoại.
Trường học dưới quê không dạy dương cầm, không có môn vẽ, dĩ nhiên càng không có môn rèn luyện tố chất, thậm chí cũng chẳng có lấy bộ đồng phục trường. Nhưng thành tích học tập của đám bạn dưới ấy lại vượt xa Nguyễn Hạ cả dặm. Kỳ kiểm tra theo tháng đầu tiên, Nguyễn Hạ đứng thứ nhất toàn khối từ dưới đếm lên.
Một cô bé xinh đẹp nhường này, vậy mà thi hóa chỉ được có bốn mươi hai điểm.
Thế nên chẳng còn bạn học nào muốn nhìn cô bé có mái tóc đen dài suôn mượt và bộ váy trắng thướt tha mới tinh này bằng con mắt ngưỡng mộ nữa.
Nhiều năm sau đó, mỗi lần nhớ tới những kỷ niệm này, trong lòng lại cảm thấy nỗi buồn ấy mới thật thi vị làm sao. Thế mà vào lúc đó, cô bé mười sáu tuổi Nguyễn Hạ lại thấy buồn thối gan thối ruột.
Đêm xuống, ở quê không có ánh đèn neon rực rỡ như thành phố, mọi thứ im lìm đáng sợ. Đêm nào cũng vậy, Nguyễn Hạ luôn thi*p đi khi những giọt nước mắt chưa kịp khô, và lại choàng tỉnh với những giọt nước mắt lăn dài.
Cố Minh Châu xuất hiện vào đúng lúc đó, theo kiểu từ trên trời rơi xuống.
Nom cảnh dì ruột mình thân mật khoác tay đứa con chồng mà bà vốn yêu quý, Nguyễn Hạ vừa tủi thân lại vừa ghen tỵ.
“ Tiểu Hạ à, đây là chị Sở Sở.” Nguyễn Vô Song kéo Nguyễn Hạ đang gặm móng tay trong góc nhà ra, bàn giao cho Cố Minh Châu cả bảng điểm và bài thi cuối tháng của cô bé, “ Dì giao nhóc này cho con đó nhé, công chúa lớn.”
Cho đến tận bây giờ, Nguyễn Hạ vẫn nhớ như in, Cố Minh Châu xinh đẹp kiều diễm của ngày ấy diện một chiếc áo măng tô tay lỡ màu xám, đôi boots cao ôm sát bắp chân thon, tác phong cử chỉ nom oai vô cùng. Từ nhỏ cô bé đã theo chân mẹ đi giảng dạy ở nhiều nơi, gặp không biết bao chị gái xinh đẹp, nhưng chưa thấy ai sắc nước hương trời như Cố Minh Châu.
Đó là một vẻ đẹp không ai sánh bằng, không ai dám so bì, và dĩ nhiên vẻ đẹp đó vượt xa tất cả.
“Đứng đó làm gì? Qua đây, lấy giấy 乃út ra, để chị xem xem rốt cuộc em mắc chứng gì?” Vừa xem qua bài kiểm tra, Cố Minh Châu vừa vẫy con bé. Nguyễn Hạ ngồi ngay ngắn, nín thở tập trung cao độ với khuôn mặt cúi gằm.
“Ái chà!” Cố Minh Châu xem xong những lỗi sai trong bài kiểm tra, cô cười thở phào, “Khá đấy chứ! Tiểu Hạ vẫn còn giỏi chán, Cố Yên hậu đậu nhà mình chỉ đáng xách dép cho em! Nào, để chị giảng lại cho em mấy chỗ này, em lấy giấy 乃út ra, chỗ nào cần chép thì chép. Lát nữa chị sẽ qua trường nói chuyện với thầy cô, để họ thông cảm cho nhà trường hợp của em.”
Vừa nhắc đến trường học, mặt Nguyễn Hạ đã tái mét, đầu chúi xuống thấp hơn. Cố Minh Châu chau mày, “Sao thế? Ở trường có đứa nào dám bắt nạt em à?”
“Dạ không, không!” Nguyễn Hạ luống cuống xua tay, nghe giọng điệu của chị Sở Sở cứ như thể chị sẽ bẻ cổ nhai sống đứa nào dám bắt nạt cô vậy. Cô bé thấy mắt cay xè, bặm môi lắp bắp nói lời cảm ơn: “… Em cảm ơn chị Sở Sở.”
Cố Minh Châu thấy con bé này dễ thương ghê, cô bèn xoa đầu nó, dỗ dành bảo, “Thôi nào, con gái phải mạnh dạn lên chứ. Được rồi, chúng ta học thôi!”
Mất cả một buổi chiều, Cố Minh Châu mới củng cố được kiến thức cơ bản cho con bé, sau đó cô còn nêu ví dụ để giúp con bé hiểu vấn đề. Một đống kiến thức toán lý hóa rối như mớ bòng bong, thế mà chỉ bằng vài đường kẻ, vài mũi tên của chị, cái mớ ấy đã bị cắt xoẹt tan tành.
Nguyễn Hạ kinh ngạc quá đỗi – trên đời này còn có người thông minh hơn cả mẹ hay sao!
Thế rồi sự xuất hiện của Cố Minh Châu, ở một mức độ nhất định nào đó, đã chóng vánh đập tan giấc mơ công chúa của Nguyễn Hạ.
Đối với đứa con gái mộng mơ lãng mạn mà nói, không có gì đau khổ hơn việc phát hiện ra một đứa con gái khác giống với nữ chính trong tiểu thuyết diễm tình hơn mình.
Xét về mặt ngoại hình, IQ lẫn EQ, Cố Minh Châu quá hoàn mỹ đến nỗi cô bé Nguyễn Hạ thuần khiết chỉ muốn độn thổ cho xong.
Thế nên, trái ngược hoàn toàn với thành tích tiến bộ theo từng ngày là Nguyễn Hạ càng lúc càng trở nên trầm mặc.
Đương nhiên Cố Minh Châu cũng nhận ra lý do vì sao con bé giận dỗi, đôi mắt bồ câu long lanh của con bé luôn ánh lên vẻ cô đơn lẫn đôi chút tự ti, khiến cô xót lòng.
Bởi vậy nên cô mới kéo Cố Yên về quê cùng mình.
Quãng thời gian đó Nguyễn Hạ đã sống rất vui vẻ. Nhà bà ngoại luôn rộn rã tiếng cười đùa, theo sau Cố Minh Châu luôn có Trình Quang, mà Trình Quang thì đẹp trai hơn cả tuxedo mặt nạ. Phương Diệc Thành, gã bạn trai Cố Yên cũng đẹp, song hơi trầm tính. Còn Cố Yên, khuôn mặt nhỉnh hơn Nguyễn Hạ một tẹo, thế mà ngố thì thôi rồi.
Hầu như lần nào cũng vậy, Cố Yên luôn bị chị Sở Sở mắng cho te tua: nào là viết thì lề mà lề mề, chỉ giỏi ăn bơ làm biếng với cả thẫn thờ, số lần trốn đi vệ sinh nhiều không biết bao nhiêu mà đếm…
Dạo đó, nắng luôn rực rỡ vào mỗi chiều cuối tuần, bàn học gần cửa sổ thường bày một bình hoa ngải tiên trắng rất đẹp. Những bức ảnh đen trắng chụp bà ngoại đoan trang quý phái được ép dưới mặt bàn bằng thủy tinh, một hương vị cổ điển hòa lẫn vẻ ngọt ngào của các cô cháu gái, đã gợi lên bầu không khí thật tuyệt vời.
Đó chính là sự săn sóc an ủi mà Cố Minh Châu dành cho Nguyễn Hạ.
Bản thân Nguyễn Hạ đã có tố chất quật cường của người mẹ đã khuất, nay được Cố Minh Châu giúp đỡ, chẳng mấy chốc cô bé đã đuổi kịp chương trình trên lớp.
Gian khổ là con đường tắt dẫn đến sự trưởng thành. Vượt qua cửa ải này, cô bé Nguyễn Hạ đã dần bộc lộ vẻ chín chắn vững vàng.
Một hôm, Nguyễn Vô Song và Cố Minh Châu đang dở tay sắp hành lý chuẩn bị ra về. Lúc đó cô bé đã lấy hết dũng khí, trao cho chị Sở Sở một tập bản thảo dày cộp.
Gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh của cô bé hơi ửng đỏ, nhưng giọng vẫn hết sức từ tốn: “Em không muốn học đại học ở đây, nơi này không thích hợp với em. Em muốn học ngành thiết kế đồ trang sức, đó là mơ ước từ lâu của em. Đây là bản thảo trong mấy năm qua của em. À, là một phần em cảm thấy hài lòng nhất mới đúng.”
Nguyễn Vô Song lật tập bản thảo ra, đoạn nhìn sang công chúa lớn nhà mình. Cố Minh Châu lẳng lặng lật giở tỉ mẩn từng trang giấy. Bầu không khí trở nên căng thẳng, Nguyễn Hạ cắn chặt răng, song vẫn giữ ánh mắt kiên định.
Đó là một sự biến đổi, là cái run rẩy đầu đời của nhộng con.
May phước Nguyễn Hạ gặp được Cố Minh Châu nên đôi cánh lộng lẫy chưa hiện hình sau lưng mới có cơ hội cất cánh tung bay.
Trong cuộc đời mình, Nguyễn Hạ luôn cố gắng để có được một người như Dung Lỗi.
Vào lúc cuộc sống xa xứ bên trời Úc trở nên khốn khó nhất, cô đã gặp anh. Khi cái cảm giác mới mẻ của ngày đầu đặt chân lên đất nước xinh đẹp này đã phai nhạt, chỉ còn lại cảnh bơ vơ nơi xứ người và thực tế phũ phàng, chúng khiến cô thấy bức bối. Lúc xuất ngoại, Cố Minh Châu đã đưa cô hai năm tiền học và một năm tiền ăn, cho đến giây phút này chẳng còn lại là bao.
Mùng một tết Nguyên đán, theo lịch của người Trung Quốc, miếng bánh bao khô khốc làm cô nghẹn nhảy dựng cả lên, phải tu ngay hai cốc nước máy. Sau đó, cô đành cắn răng ra ngoài làm thêm kiếm tiền đóng tiền học.
Ngày hôm đó, chính cái pha “người đẹp gặp nạn” xưa như trái đất đã run rủi cho họ gặp nhau, ngặt nỗi anh hùng giải cứu mỹ nhân lại không phải là Dung Lỗi.
Bữa đó, anh ngồi trên quầy bar, thản nhiên nhả thuốc, mắt lạnh lùng nhìn bạn mình xông pha vì người đẹp. Tận mắt chứng kiến cảnh đấm đá loạn xà ngầu, Nguyễn Hạ sợ xanh mặt, đầu choáng váng quay cuồng, tay giữ đống vải vóc rách bươm trên người, kiên cường đứng dựa vào tường, ánh mắt mở trừng trừng lướt qua vai đám người kia, nhìn về phía hoàng tử Châu Á có bản mặt lạnh tanh nọ.
Hồi đó, Dung Lỗi đã trở thành huyền thoại của ngôi trường nổi tiếng này, đương nhiên Nguyễn Hạ cũng biết anh.
Gã trai người Ý gốc Hoa – thấy chuyện bất bình giữa đường thì ra tay cứu giúp kia – có tên tiếng Trung là Diên, một nghiên cứu sinh của đại học New South Wales, xét về diện mạo, tài hoa và học vị thì cậu ta là người duy nhất có thể sánh vai bên cạnh Dung Lỗi. Chính cậu đã xả thân giải cứu Nguyễn Hạ thoát khỏi tay bọn con trai da trắng chuyên kì thị nữ sinh châu Á, để rồi liều mình xông pha giữa cái đám mười thằng, thằng nào thằng nấy cao to như cây cổ thụ.
Thấy tình hình căng thẳng có khả năng gây án mạng cao, Nguyễn Hạ run như cầy sấy, mắt hoa lên. Đúng lúc đó Dung Lỗi đã nhập cuộc, kéo Diên dừng lại.
Vẻ mặt hung tợn cùng đôi mắt xanh đằng đằng sát khí của cậu ta dần dịu xuống khi gặp cánh tay can ngăn của Dung Lỗi.
Đám người kia nằm rạp dưới đất, miệng ՐêՈ Րỉ trong đớn đau vậy mà Dung Lỗi làm như không thấy gì, anh thản nhiên giẫm lên những cánh tay cặp giò bị Diên bẻ quặt của chúng để tiến ra ngoài.
Đám người dưới chân anh oằn mình giãy giụa trong đau đớn, tiếng khóc than càng thảm thiết hơn, hai tay Dung Lỗi vẫn bỏ trong túi, đôi mắt đen láy toát lên một vẻ bình thản đến khó hiểu.
Dáng dấp của anh ung dung đến lạ, mỗi bước chân đặt xuống hẳn phải rất mạnh, tiếng xương răng rắc nghe giòn rụm cứ tiếp nối nhau vang lên.
Hơi thở nồng nàn như những mũi tên làm từ băng giá ấy khiến Nguyễn Hạ ૮ɦếƭ điếng tại chỗ. Đường viền ánh vàng trên cổ áo sơ mi trắng muốt của Dung Lỗi càng làm đầu óc cô thêm quay cuồng váng vất.
Chính bộ mặt lạnh tanh tàn nhẫn của anh mới là thứ khiến Nguyễn Hạ sợ ૮ɦếƭ khi*p, giờ đây đám người phủ phục dưới đất kia chẳng còn gì đáng sợ, thậm chí anh bạn Diên, nghe đâu là mafia Ý, cũng chẳng là gì so với Dung Lỗi.
Cơ thể chỉ nuốt bánh bao cầm cự suốt một tuần của cô trượt xuôi theo bức tường, khuỵu xuống ngất lịm.
Kể từ vụ đó, trong trường chẳng con ai dám bắt nạt nữ sinh gốc Á nữa.
Diên và Dung Lỗi đều là những người kiệm lời, nhưng bản thân Diên trời sinh đã vậy, còn Dung Lỗi lại khác.
Vời sự nhạy bén thiên phú của một nhà thiết kế, Nguyễn Hạ đoán hẳn anh đã từng trải qua tổn thương sâu sắc. Vào lúc chếnh choáng men say, cô tò mò hỏi anh, anh nhấp ngụm rượu, bờ môi mím thật chặt kể từ lúc đó, sau những phút im lặng thật lâu, anh cười nhạt bảo. “Anh bị đá. Cô ấy yêu anh, nhưng không cần anh.”
Nguyễn Hạ kinh ngạc lắm, nhưng gặng hòi thì anh không chịu nói.
Đêm ấy, bầu trời sao tại Úc đẹp tuyệt vời. Từ vị trí chếch phía sau anh, Nguyễn Hạ đã tận mắt chứng kiến từng biểu cảm nhớ nhung đến thất thần của anh dành cho người đó.
Ở một nơi không có cô, anh kiên cường chịu đựng. Ở một nơi không có cô, anh âm thầm tự hàn gắn vết thương.
Lần đầu tiên trong đời, trái tim non nớt thuần khiết của Nguyễn Hạ biết thế nào là “yêu”.
Nhờ có kế hoạch của Dung Lỗi mà Diên đã giành lại được quyền thừa kế của gia tộc. Theo đà đó, công ty nhỏ của Dung Lỗi sáng lập càng ngày càng phát triển mở rộng với tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng ba năm ở Úc, giờ đây anh đã có trong tay một sự nghiệp đủ để anh áo gấm vinh quy.
Cũng trong một năm đó, số thuốc an thần mà Dung Lỗi uống hằng đêm đã vươn tới một con số đáng sợ.
Bước sang mùa thu cũng là lúc anh ngã quỵ.
Khi Diên đạp bung cánh cửa xông vào thì anh đã mê man không còn tỉnh táo nữa. Diên dốc cho anh cả đống sữa tươi giải độc, lúc đó Nguyễn Hạ phải thò tay vào miệng anh, ấn cuống lưỡi anh xuống, ép anh phải nôn ra hết.
Thấy anh đã nôn ra mật xanh mật vàng rồi, Diên mới chịu dừng tay. Cậu ta dặn Nguyễn Hạ trông chừng Dung Lỗi để cậu ta ra ngoài gọi bác sĩ.
Dung Lỗi nằm co ro như một đứa trẻ, bàn tay sũng mồ hôi kéo Nguyễn Hạ ngồi lên mép giường.
Anh ôm eo cô, nhoài người trên đùi cô và ngước nhìn cô bằng đôi mắt nửa mê nửa tỉnh, đôi con ngươi sáng long lanh của anh trở nên ௱ôЛƓ lung, vô định. Trong ấy phơi bày một nỗi đớn đau thấu tận ruột gan.
Anh siết chặt cánh tay Nguyễn Hạ, truyền cái đau sang cô nhưng cô không dám động đậy, bởi, cô đã thấy giọt nước nơi khóe mắt anh, lòng cô đau biết chừng nào.
“Ỉn con.. em đừng bỏ anh..” Anh cúi đầu cọ vào người cô, giọng thì thào nỉ non. Nỗi đau ứa khỏi ruột gan, những mảnh vỡ đau thương lan ra khắp cơ thể.
Chỉ một thời gian ngắn sau đó Dung Lỗi đã xuất viện, và những viên thuốc an thần vẫn giúp anh duy trì nhu cầu ngủ nghỉ thiết yếu hằng ngày.
Mùa hè năm thứ hai, Nguyễn Hạ đã gom hết dũng khí để bày tỏ nỗi lòng bấy lâu nay với anh.
Đó là một ngày lộng gió, Dung Lỗi vuốt ve mái tóc dài xõa tung bay trong gió của cô, anh mỉm cười bảo, “Không được đâu.”
Giọng anh nhẹ tênh, nhưng lại chắc nịch như thể khẳng định trái đất có hình cầu.
Nguyễn Hạ như điên lên với giọng điệu hờ hững của anh, cô vênh mặt kiên quyết làm tới cùng: “Em biết trong lòng của anh đã có người con gái khác, em rất giống cô ấy đúng không? Chắc tự bản thân anh không biết, nhiều khi anh nhìn em mà ánh mắt trôi về đâu đâu… nó rất là dịu dàng. Anh không thể cứ mãi như thế này được! Hãy ở bên em, Kevin, em sẽ giúp anh quên cô ấy!”
Cô nói vậy thôi mà cũng tiêu tốn sức lực mấy năm tích góp của cô.
Trong lòng không ngừng nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo kiều diễm của chị Sở Sở và thế là sống lưng cũng ưỡn thẳng tắp.
Nhưng dần dà, thái độ kiên trì gượng gạo của Nguyễn Hạ cứ mòn vẹt đi trước vẻ dửng dưng ấy, cho đến sau cùng, mắt cô chỉ toàn là nước.
“Hãy cứ coi em là người thay thế tạm thời cho cô ấy, được không anh?” Nguyễn Hạ gần như cầu xin anh.
Dung Lỗi nhìn cô, như nhìn một cô em gái chỉ giỏi làm nũng với anh trai, “Cố ấy tồn tại mãi trong tim anh, em không bước vào được thì thay thế kiểu gì?”
“Đời này chắc anh chẳng yêu được ai nữa. Em còn trẻ, hãy đi tìm một người đàn ông mà cuộc đời anh ta dàng trọn tình yêu cho em. Fay, em là cô gái tuyệt vời, đừng tự làm khổ bản thân.”
Anh xem đồng hồ, báo sắp có cuộc họp nên phải đi luôn.
Tưởng như cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ là một vấn đề thường ngày, hay gặp trong gia đình.
Đồ nói dối.
Nguyễn Hạ dõi theo bóng anh, lòng buồn rầu nghĩ, nếu em là cô gái tuyệt với thật, sao anh còn chối bỏ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc