Chỉ Vì Yêu - Chương 29

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Đó là một cảm giác... tưởng chừng như chỉ một giây sau bạn sẽ hóa thành cánh bướm tung bay theo anh ấy.
Trong làn gió hiu hiu, gương mặt của anh như chao đảo theo từng bước chạy vun ✓út, mờ mờ ảo ảo. Thế nhưng trái tim cô vẫn mường tượng được ra từng nét cười nơi anh.
Nhờ Dung Lỗi đã gọi điện đánh tiếng trước, nên khi bọn họ tới nơi, khâu đăng ký tiến hành rất nhanh chóng thuận lợi.
Ánh đèn flash lóe lên, thợ chụp ảnh tươi cười hô “Xong rồi”. Anh quay phắt sang, tranh thủ lúc cô không để ý hôn trộm lên má cô một cái. Cố Minh Châu dở khóc dở cười với cái kiểu hôn hít xốc nổi ấy, cô bèn quắc mắt với anh nhưng nơi khóe mắt đã hoen ướt.
Ra khỏi ủy ban, tay phải anh nắm tay trái cô, hai quyển sổ đỏ chói giống y chang nhau cùng xuất hiện trên tay trái anh và tay phải cô.
Đi bộ được một đoạn dài, sắc trời đã tối hẳn. Bất ngờ, ngọn đèn đường mà bọn họ vừa lướt qua bỗng sáng bừng lên. Thế rồi ngọn đèn trước mặt hai người cũng rực sáng. Một ngọn rồi hai ngọn... Hai người cùng dừng bước, lẳng lặng dõi theo từng ngọn đèn nối đuôi nhau bừng lên rực rỡ. Trong khoảnh khắc chỉ vỏn vẹn có hai giây ấy, như thể vừa có một ngôi sao băng lướt xoẹt qua.
Siết chặt tay cô, Dung Lỗi quay sang nhìn cô, Cố Minh Châu mỉm cười đáp lại anh, “Đẹp quá anh nhỉ.”
Anh cũng nhoẻn cười, đoạn đút cuốn sổ vào túi áo khoác, cái mím môi của anh thoáng vẻ căng thẳng, ánh mắt nhìn xoáy vào cô.
Cố Minh Châu thấy khó hiểu, cô ngó xuống mình rồi lại nhìn sang anh, “Sao thế?”
Đôi chân mày nhăn lại, tay trái Dung Lỗi thọc trong túi áo, nắm chặt thứ gì đó khiến cả cánh tay phải gồng lên. Cuối cùng, anh hạ quyết tâm, từ từ rút tay ra khỏi túi áo.
Vô số lần, bàn tay ấy từng dắt dìu cô, từng cấu véo cô, từng vuốt ve cô, từng cưng nựng cô, giờ đây bàn tay ấy đang từ từ chìa ra trước mặt cô. Anh ngửa lòng bàn tay hướng lên trên, một chiếc hộp hình vuông nhỏ nhắn xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay.
Chiếc hộp với lớp hoa văn cầu kỳ, lấp lánh ánh bạc phủ trên nền nhung màu xanh lam, nhìn thật quý phái và trang nhã. Những chiếc hộp nhỏ nhắn mà tinh xảo kiểu này chỉ dành riêng cho một món nữ trang đặc biệt thôi.
Buổi chiều, cô lao xồng xộc vào phòng làm việc của anh, lúc đó anh đang ngẩn ngơ ngắm nghía thứ gì đó, thấy cô vào mới giật mình luống cuống giấu đi - cô chỉ loáng thoáng thấy một vật nho nhỏ màu xanh biếc lướt qua rất nhanh, bây giờ ngẫm lại, thì ra anh thích cái kiểu kín đáo mà kỳ cục như thế.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, giữa dòng người qua lại ngược xuôi như mắc cửi, Cố Minh Châu thấy nước mắt mình bỗng giàn giụa như một cơn mưa dữ đột ngột giội xuống ngay giữa đường giữa chợ.
Những giọt nước mắt tí ta tí tách tuôn rơi, đáp xuống ngón tay anh, lúc nóng rẫy lúc lại mát rượi.
Người đi đường tò mò, xúm lại đứng xem, song Dung Lỗi vẫn chẳng hề hay biết.
Bởi lúc này, trong mắt anh chỉ đong đầy hình ảnh của cô.
“Chúng mình quen nhau đã mười năm. Trong mười năm qua, chúng ta từng yêu nhau, từng chia tay, từng xuất ngoại, rồi lại quay về, anh đã trải qua không biết bao nhiêu là chuyện, gặp gỡ không biết bao nhiêu là người nhưng từ đầu chí cuối, anh chỉ có một tình yêu duy nhất trao cho em. Cố Minh Châu, bất kể trong mười năm qua, em chiếm cứ bao nhiêu nỗi buồn trong anh, nhưng chưa bao giờ anh thôi nghĩ về em dẫu chỉ một giây và cũng chưa bao giờ hết yêu em dù chỉ trong chốc lát.”
“Anh không biết quãng đời về sau, chúng mình sẽ ra sao, anh không dám chắc liệu chăng chúng mình sẽ sống hạnh phúc cả đời, nhưng anh xin thề, anh sẽ cố gắng hết sức có thể, để trao em tất cả những gì em muốn.”
“Cố Minh Châu, em lấy anh nhé?”
Thong thả nói xong cả một đoạn dài, tuy vẫn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt anh nhưng sao giọng lại nghẹn ngào.
Sắc đêm lả lướt sà xuống, trong cặp mắt sánh nước của anh, yêu thương sáng bừng lên tựa như viên kim cương lộng lẫy nằm gọn lỏn trong chiếc hộp được mở sẵn trên tay.
Cố Minh Châu cắn chặt mu bàn tay, không nén được rưng rưng. Cô gật đầu quả quyết trong một tràng giục giã “Đồng ý đi! Đồng ý đi!” của đám đông xung quanh.
Ngay cả nước mũi cũng đua nhau chảy ròng ròng không sao nén được, cô quệt lấy quệt để nhưng càng quệt càng nhiều, thế rồi cô sà vào lòng anh, khóc nức nở, quệt toàn bộ cái đống ấy vào иgự¢ anh. Tay anh vuốt dọc theo mái tóc dài, những nụ hôn trìu mến tới tấp rơi trên đỉnh đầu cô.
Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, những lời tấm tắc đầy ngưỡng mộ của chị em phụ nữ - một cảnh thật quá đỗi bình thường.
Hai người một nam một nữ, trên tay còn cầm nguyên giấy chứng nhận kết hôn, thế mà còn bày đặt cầu hôn, rõ buồn cười làm sao.
Khuôn mặt nhòe nhoẹt phấn son trông rợn người như một xác ૮ɦếƭ biết đi, không hoa cũng chẳng nến, không màn quỳ gối mà cũng chẳng bữa tối lung linh ánh nến, chẳng bởi đâu ra lãng mạn.
Thế mà vòng ôm siết chặt đầy ấm áp của người đàn ông có khuôn mặt hiền lành tuấn tú ấy cùng tiếng thủ thỉ tràn ngập trìu mến yêu thương của anh lại khiến người ta phải rưng rưng. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ công chúa lớn nhà ta có cảm nhận rõ ràng về hạnh phúc được bằng lúc này.
Chương 19: Vợ ơi, em thật tuyệt vời
Đã bảy giờ hơn, có lẽ Cố Bác Vân đi nghỉ rồi cũng nên, đôi vợ chồng son đành ghé nhà nội.
Đôi trẻ về đúng lúc cả nhà đang dở bữa cơm, mọi người liền tất tả kê thêm ghế, sắp thêm bát đũa.
“Nhà mình dạo này đông người, chắc phải đổi cái bàn rộng hơn thôi.” Ông cụ Dung tươi cười dặn hai cô con dâu đang bận tới bận lui, “Bữa nào hai đứa dắt Minh Châu đi xem đồ nội thất đi nhé.”
“Chỉ cần ông đừng gọi cháu về ăn cơm nữa là bớt chật đi ngay ấy mà.” Dung Nham vừa nẫng được chiếc đùi gà từ tay Dung Dịch.
“Trả đùi gà cho Đá nhỏ mau!” Ông cụ sầm mặt, quắc mắt quát, “Sớm muộn gì thằng cháu bất hiếu là mày cũng làm ông ức ૮ɦếƭ mất thôi.”
“Lần thứ bảy nghìn ba trăm hai mươi sáu rồi đấy.” Dung Nham lầm bầm, vẻ chẳng bận tâm. Cậu chàng hươ nắm đấm về phía thằng cháu đang gặm đùi gà. Dung Dịch vừa nhai nhồm nhoàm, vừa cười toe toét.
Dung Lỗi và Cố Minh Châu ngồi bên bàn ăn, lẳng lặng cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, chốc chốc lại quay sang “đầu mày cuối mắt” cười lỏn lẻn.
Mẹ Dung Lỗi bưng canh ra, vô tình bắt gặp khuôn mặt nhòe nhoẹt phấn son cùng đôi mắt sưng húp của Cố Minh Châu, bà thốt lên đầy kinh ngạc: “Minh Châu sao thế... khóc à?” Bà đặt vội bát canh xuống, chau mày xót con dâu rồi gí đầu thằng con trai: “Cái thằng này đừng có mà suốt ngày chọc con bé khóc nữa! Thế lần này cớ là làm sao?”
Tuy giọng bà rõ là đang quở trách song Dung Lỗi vẫn cười hiền khô.
Cố Minh Châu ngước nhìn anh, khẽ huých một cái. Dung Lỗi choàng tay qua vai, kéo cô vào lòng, dõng dạc tuyên bố với cả nhà: “Hai đứa con, vừa mới đi lấy giấy chứng nhận kết hôn ạ.”
Ba giây im phăng phắc.
“Cô Vi chạy ù lên thư phòng lấy ngay cho tôi bình rượu quý Nữ Nhi Hồng xuống đây!” Ông cụ buông đôi đũa xuống, réo tên dì Vi.
Dì Vi hớt hải từ bếp chạy ra, tay chùi vội vào cái tạp dề: “Vâng vâng! Biết rồi biết rồi! Đi ngay đây ạ!”
Mẹ Dung Lỗi mừng không nói nên lời: “Ôi chao, tôi phải đi làm thêm mấy món nữa mới được!”
Mẹ Dung Nham cũng đứng dậy theo, “Để em phụ chị một tay!”
“Ôi thế thì lâu lắc phiền hà lắm! Thôi ra ngoài ăn cho nhanh?” Bố Dung Lỗi bật cười ha hả.
“Phải đấy! Ra ngoài ăn thôi! Dung Nham đặt chỗ đi con!” Bố Dung Nham lập tức sai cậu con trai.
Dung Nham hậm hực trợn mắt trợn mũi, “Bữa tối ăn nhiều quá, thế nào lúc ngủ cũng... Á á bố, bố từ từ! Bố buông con ra đã! Con làm ngay đây!”
Dung Nham bị ăn đòn, bèn buông bát đũa, cun cút đi gọi điện đặt chỗ.
Do tuổi còn nhỏ nên Dung Dịch chưa hiểu nổi tại sao người lớn trong nhà lại nhốn nháo cả lên như thế. Được cái thằng bé có tính ham vui bẩm sinh, nghe bảo cả nhà sắp ra ngoài ăn thêm bữa nữa, nó liền hớn hở sán lại gần bố mẹ với cái thìa còn nguyên trên miệng, đoạn đá lông nheo làm trò.
Cố Minh Châu ngầm đánh mắt ra hiệu, Dung Lỗi lập tức đứng lên ngăn cả nhà, “Con và Minh Châu đã bàn bạc rồi ạ, tạm thời chưa công bố vội, đợi xong việc của em gái cô ấy đã rồi chúng con sẽ tổ chức sau.”
“Nhưng nhà ta cũng phải ăn uống chúc mừng mới phải lẽ chứ!” Bố Dung Nham vốn có cảm tình với đôi vợ chồng trẻ này cùng nhóc Dung Dịch.
“Nếu chỉ người nhà với nhau, vậy thì tổ chức ở nhà là vui nhất ạ. Hơn nữa, nhân đây, con cũng muốn thử bình rượu quý mấy chục năm của ông nội ạ!” Cố Minh Châu nhoẻn cười duyên dáng.
Ông cụ gật gù hài lòng, “Khá đấy! Con bé Minh Châu này đúng là biết thưởng thức! Bình rượu của ông ấy à, cất từ hồi thằng Dung Lỗi mới lọt lòng lận đấy!”
“Ông ơi, cháu khuyên ông đừng lấy ra vội, bằng không lúc cháu lấy vợ, ông mà không còn bình rượu quý nào bằng tuổi cháu thì cháu quyết không lấy nữa!” Vừa đặt chỗ ngon lành xong, lại phải báo hủy, đâm ra Dung Nham đang rất chi là bực mình.
Ông cụ cười khẩy bảo, “Mày yên tâm, ông trông cái kiểu cà lơ phất phơ của mày, dễ chừng cái thân già này chẳng đợi nổi đến lúc mày cưới vợ đâu.”
“Ông!” Dung Nham cáu sườn, toan làm bài cãi trả thì dính ngay ánh mắt đanh thép như hai nồng súng liên thanh của bố mình, cu cậu đành né sang một bên, tránh loạt đạn trong tưởng tượng kia, vừa vỗ vỗ иgự¢ vừa thức thời ngồi phịch xuống, đợi uống rượu.
Bữa đó, Cố Minh Châu ngủ lại nhà họ Dung.
Ngày đầu tiên bước chân về làm dâu, cô chủ động dậy từ sớm. Đợi hai bố con họ mắt nhắm mắt mở bò xuống giường thì cũng là lúc bữa sáng đã tươm tất sẵn sàng.
Tuy chưa làm lễ cưới chính thức nhưng trên bàn ăn có thêm hai người cũng làm bầu không khí rộn ràng hơn hẳn.
Ông cụ Dung lót dạ một bát bánh canh rồi mà vẫn thấy thòm thèm, “Cho ông thêm bát nữa nào.”
“Bố cũng thế!”
“Ái chà chà, có con dâu mới về là khác ngay! Vui thật!” Mẹ Dung Nham cảm khái, “Chị dâu đúng là có phúc, có dâu hiền cháu ngoan. Dung Nham này, con cũng phải mau mau lấy vợ đi thôi, con nhìn Dung Dịch mà xem, yêu không cơ chứ!”
“Con chẳng thấy gì cả.” Dung Nham khinh khỉnh nguýt thằng lỏi con vừa mới sặc canh đằng mũi.
Dung Dịch ngồi lùn tịt ở bên, cái đầu nhỏ ngóc lên, nó cầm thìa vung vẩy bảo, “Cháu nghe thấy rồi nhé! Chú Hai chê cháu không ra gì!”
“Ờ đấy thì sao nào?!” Dung Nham vẫn hợm hĩnh nhìn thằng cháu bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Thì cháu sẽ gọi chú Tư đến nện chú chứ sao!” Dung Dịch giáng một nhát đao vào đúng chỗ hiểm khiến khóe miệng Dung Nham giật lên đùng đùng, ấp úng cả buổi mà chẳng rặn ra được một câu. Đồng thời cũng làm cả nhà phá lên cười ngặt nghẽo.
Sau bữa sáng, Dung Lỗi và Cố Minh Châu ghé thăm Cố Bác Vân.
Dung Lỗi kính cẩn gọi hai tiếng “bố ạ,” rồi trình bày việc mình và Cố Minh Châu mới đi đăng ký kết hôn, làm ông cụ húng hắng ho một chặp vì kinh ngạc.
“Bố!” Cố Minh Châu nhích lại gần, nhẹ nhàng vỗ lưng ông cụ.
Cố Bác Vân lấy lại bình tĩnh, bùi ngùi nắm tay cô con gái, “Minh Châu... cuối cùng con cũng có gia đình rồi.”
“Nhà ta chẳng còn ai đứng ra lo liệu hôn sự cho con... bố cứ tưởng bố đã mang lại cho hai chị em những thứ tốt nhất, nhưng đến rốt cuộc... hai đứa...” Cố Bác Vân nghẹn ngào, “Bây giờ bố chẳng ước gì hơn, chỉ mong sao hai chị em bình yên vô sự, cuộc sống êm đềm...”
Dung Lỗi im lặng không lên tiếng nhưng cái nhìn của anh đã trao cô một sự cổ vũ trong thầm lặng. Khóe mắt cô cay cay, song giọng cất lên vẫn mạnh mẽ rắn rỏi: “Con đã bảo bao nhiêu lần rồi, Cố Yên đang ở chỗ bạn nó, bao giờ Lương Phi Phàm nghĩ thoáng hơn, lúc ấy nó sẽ về! Con dám lấy cái đầu con ra để đảm bảo với bố rằng: Bây giờ nó sống sung sướng, thoải mái hơn con nhiều! Giờ bố đã yên tâm dưỡng bệnh được chưa?! Bố ạ, sao càng ngày bố càng giống trẻ con thế này! Ở nhà con đã phải vật lên vật xuống với hai ông tướng khó tính khó nết kia rồi, bây giờ ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi dỗ dành ông bố trẻ con này nữa!”
Cố Bác Vân nghe cô nói mà chỉ biết lắc đầu, “Này Dung Lỗi, bố chịu không thấu con bé này rồi, con mau rước quách nó đi!”
Dung Lỗi gãi mũi, “Bố ạ, nói thực lòng, con cũng không chịu được.”
Ngồi chơi cả một buối sáng, Cố Bác Vân phấn khởi bảo bữa trưa nay phải để bố vợ đãi con rể một bữa.
Cả nhà dắt nhau ra một khách sạn gần viện điều dưỡng, Trình Quang và Lộ Hân Nam cũng xuất hiện với tư cách là bạn thân nhất của Cố Minh Châu.
Khi đã ngà ngà, Lộ Hân Nam liền đứng dậy nâng ly chúc mừng Cố Minh Châu, “Ly này tao phạt mày. Hồi năm một, lúc kết nghĩa chị em, bọn mình còn bảo sẽ lấy chồng cùng một lúc! Thế mà bây giờ mày đã theo chồng bỏ cuộc chơi trước tao, mày nhất định phải uống ly này.”
“Được!” Cố Minh Châu đứng dậy, hồ hởi nhận ly rượu rồi uống cạn.
“Lộ Lộ, lần này để tao!” Cô tự rót cho mình một ly, “Ly này tao mời mày, mấy năm qua... tao có lỗi với mày!” Lòng cô lại trào dâng một nỗi niềm day dứt khó tả, tựa hồ thành công ngày hôm nay của mình có được là nhờ vào sự hy sinh của Lộ Hân Nam, nên ly này cô cũng ngửa cổ uống cạn.
Thấy cô uống liền hai ly, Lộ Hân Nam nhấc ly đứng dậy, “Vậy để tao uống ly này.” Nói rồi cũng dốc cạn ly rượu xuống cổ, “Bởi vì tao chưa kịp báo mày, tuần sau, tao sẽ kết hôn.”
Cố Minh Châu quay phắt sang nhìn Trình Quang, vẻ mặt ngạc nhiên quá đỗi. Bắt gặp ánh mắt của cô, Trình Quang rùng mình, quýnh quáng xua tay.
“Tao sắp kết hôn với Phương Phi Trì.” Lộ Hân Nam cười, bổ sung.
Cố Minh Châu càng hết hồn bạt vía hơn. Tin tức này đúng là... ngoài dự liệu nhưng lại trong tầm dự đoán.
Để giải quyết vấn đề kinh tế một cách nhanh nhất, e rằng chi còn nước cầu cạnh tới quan hệ thông gia. Vốn liếng cũng như khả năng của bố Lộ Hân Nam thừa sức khiến người ta phải há hốc mồm kinh ngạc, Phương Phi Trì lấy được cô ấy, đảm bảo sẽ có nhiều người giữ vững niềm tin vào Hồng Nghiệp bất kể sự tấn công dồn dập của Lương Thị, huống hồ, Lộ Lộ đã ngả lòng với Phương Phi Trì bao năm.
“Mày chắc chứ?” Thực tình Cố Minh Châu không đủ tư cách để khuyên cô ấy. Nhưng Lộ Hân Nam là bạn chí cốt của cô, cô không thể khoanh tay bỏ mặc được, “Mày nghĩ kỹ chưa?”
Lộ Hân Nam gật đầu, nhẹ nhàng song vô cùng kiên định.
“Vậy được rồi!” Cố Minh Châu đứng đậy, rót đầy rượu và cụng ly với cô ấy, “Lộ Lộ, chúc mày cầu sao được vậy.”
Cầu sao được vậy - trong chuyện tình cảm, con người ta chỉ mong mỏi một câu chúc ấy mà thôi.
Lộ Hân Nam uống cạn ly rượu, “Mày cũng phải vậy nhé, Minh Châu.”
Dường như một mùa xuân mới sắp về.
Hôm nay Dung Lỗi tan sở sớm hơn giờ tan trường của con trai chừng nửa tiếng đồng hồ, bỗng nhiên anh thấy nhớ và muốn gặp bà vợ bận tối tăm mặt mũi của mình.
Dọc đường đi ngang qua một tiệm hoa, nghĩ thế nào, Dung Lỗi lại tấp xe vào.
Trong tiệm trưng bày đủ các chủng loại hoa cỏ. Bà chủ trạc ba mươi tuổi uyển chuyển, nhiệt tình giới thiệu ý nghĩa của từng loại hoa cho Dung Lỗi nghe.
Ít khi mua hoa nên Dung Lỗi vẫn lần khần chưa biết chọn loại nào, bỗng nhiên một chậu cây đặt trên bệ cửa sổ lọt vào mắt anh, lá dạng gai nhỏ li ti mọc dày đặc, màu xanh biếc nom có vẻ giống cây xương rồng bà. Nhưng nhiều hoa quá chừng, hoa đơm thành chùm ngay trên đỉnh, màu vàng nhạt rất đỗi đáng yêu.
“Kia là hoa gì thế? Xương rồng à?” Dung Lỗi chỉ vào chậu cây.
Bà chủ mỉm cười duyên đáng, “Đó là cây nắm tay tiên. Nhà tôi trồng nhiều năm rồi, độ này trời ấm áp, nên mới nở hoa sớm đó mà.”
“À... tôi lấy chậu đó.” Dung Lỗi do dự rồi mỉm cười bảo.
Anh thích loài thực vật có gai và hoa rực rỡ, mang lại cảm giác tràn trề sức sống ấy, thoạt trông anh đã nghĩ ngay tới Cố Minh Châu.
Thế mà khi nhận chậu cây này, đôi mắt long lanh của Cố Minh Châu lại trợn ngược lên.
“Vâng thưa giám đốc Dung, có thế nào thì anh cũng nên tặng tôi bó hồng chứ nhỉ? Tuy hơi tầm thường nhưng ít ra... tôi chưa bao giờ nghe nói xương rồng cũng được coi là hoa để tặng - mặc dù tôi phải thừa nhận là nó có nở hoa.” Cố Minh Châu ra chiều khó chịu.
“Đáng lẽ anh cũng mua hoa hồng đấy chứ, nhưng bà chủ kiên quyết không lấy tiền chậu cây, thế là lúc đi, anh phải bỏ lại bó hoa trên quầy.”
Cuộc mua bán này hơi bị khó nhằn đây, điểm qua quá trình phức tạp trên thì chỉ thấy chi với thu: Dung Lỗi chi tiền mua hoa hồng, bà chủ thu về một bó hoa hồng đỏ thắm, còn Cố Minh Châu lại nhận được một chậu nắm tay tiên.
Cố Minh Châu đăm chiêu trong giây lát, cố gắng làm rõ vấn đề, “Tức là, anh bỏ tiền mua hoa hồng cho người phụ nữ khác, còn vợ mình thì tặng xương rồng?”
Dung Lỗi lập tức đính chính, “Đây không phải xương rồng bình thường.”
“Em chẳng thấy có gì khác nhau cả?” Cố Minh Châu nhảy chồm lên như một con mèo, ôm chầm lấy anh, cắn nghiến một cái lên má.
Mặt Dung Lỗi nhăn lại vì đau, “Vợ ơi, anh phát hiện ra cái mồm nhỏ xinh này của em rất biết cắn người đấy.”
“Đồ lưu manh!” Mặt cô đỏ ửng cá lên, cô đẩy anh ra, buông một câu mắng rồi ngồi phịch xuống ghế.
Dung Lỗi ôm cô đứng dậy, đổi lại là anh ngồi xuống chiếc ghế của cô. Anh xé lớp giấy bọc bên ngoài cây xương rồng, đặt chậu cây ấy cạnh máy tính, “Cái này tốt lắm đấy, vừa giảm thiểu được bức xạ của máy tính vừa tốt cho thị lực của em.”
“Hơn nữa, em nhìn nó này, giống em không cơ chứ? Người toàn gai, nhưng mà đẹp... bảo sao ai cũng muốn lại gần.”
“Anh cứ nói toẹt ra là em rất xinh đi, vòng vo thế làm gì.”
“Đâu nào,” Dung Lỗi hôn lên cái gáy trắng muốt của cô, “Vợ anh sắc nước hương trời, cần gì phải khen nữa.”
Đương nhiên phụ nữ ai mà chẳng thích nghe những lời ngọt ngào và tình tứ, Cố Minh Châu ngoái lại, thưởng anh một cái hôn, “Ngoan thế nhỉ?”
“Chúng mình đi đón con nhé?” Thấy sắp đến giờ tan trường, Dung Lỗi vội nhắc. Cố Minh Châu cũng hồ hởi đồng ý.
Ngoài hành lang, Jessica ẻo lả khoác vai Tiểu Toàn, mồm miệng liến láu nói chốc nữa sẽ đi lượn lờ nơi đâu. Khi họ vừa đặt chân ra khỏi văn phòng, ánh mắt Tiểu Toàn vô tình lướt qua Dung Lỗi, thế rồi cô nàng tủm tỉm, quay sang thì thầm mấy câu vào tai Jessica.
Cặp mắt như hai cái đèn pha của Jessica nhìn hau háu vào bên má phải của Dung Lỗi, đôi mắt bắn hình ngôi sao màu hồng phấn tràn đầy ngưỡng mộ về phía Cố Minh Châu, như thể vừa được chứng kiến cảnh nữ vương mặc áo da, vung roi đầy quyền lực, “Sếp ơi! Răng chị khỏe thật!”
Dung Lỗi bất giác đưa tay sờ lên chỗ vừa bị cắn, y như rằng thấy sần sần gồ ghề, rõ mười mươi là bị vợ tặng cho vết thương tròn xoe rồi còn gì!
Cố Minh Châu cũng nhận ra, cô bèn nín cười, lôi xềnh xệch ông chồng vẫn chưa hết thảng thốt, xuống lầu.
Dọc đường kẹt xe, Dung Lỗi dừng lại, vạch gương chiếu hậu ra xem, trong khi Cố Minh Châu chỉ dám ngó lơ ra cửa sổ, miệng chúm chím cười.
“Cố, Minh, Châu!” Cậu cả nhà họ Dung sa sầm mặt mày.
Cố Minh Châu mím môi cười, “Trông mặt anh thế này, rất giống một cái emo hình ภú๓ שú cao su trên QQ.”
Dung Lỗi nở nụ cười nham hiểm, tay siết chặt, “Được lắm... em giỏi đấy! Tối nay em sẽ ૮ɦếƭ với anh!”
“À tối nay em phải qua nhà Lộ Lộ tham gia tiệc chia tay thời độc thân với nó, chắc phải mất cả đêm!” Cố Minh Châu cười ranh mãnh.
Dung Lỗi nheo mắt nhìn dòng xe xếp hàng rồng rắn trước mặt, thế rồi anh quả quyết tháo quách đai an toàn của mình ra.
Thấy anh dợm nghiêng người sang một bên, cô lập tức thét lên, luống cuống tránh né, “Anh định làm gì? Á đồ du côn! Sàm sỡ á á á á!”
Ngặt nỗi cả cái khoang xe rộng là thế, song cô có chạy đằng trời cũng không thoát nổi bàn tay của anh. Sau một hồi cuồng nhiệt, Dung Lỗi hả hê thở ra hồng hộc, tranh thủ lúc Cố Minh Châu vẫn đang lơ lửng trong đê mê, anh tặng ngay một vết răng in lên má cô.
Dòng xe phía trước bắt đầu rục rịch chuyển động, phía sau, còi xe giục giã réo rắt. Dung Lỗi lấy lại tinh thần sau cơn ngất ngây, anh vội vã khởi động xe.
Bây giờ đến lượt Cố Minh Châu vạch gương chiếu hậu ra soi, mếu máo không ra nước mắt, “Đồ cầm thú! Trơ trẽn!”
“Ớ ờ!” Dung Lỗi vừa đánh chén no nê, người vẫn đang lâng lâng, nên thế nào cũng xong.
Sau hai cú đấm và một cái cấu véo, Cố Minh Châu mặt nặng như chì ngồi cạnh bên, không thèm đoái hoài gì đến anh nữa. Một tay rỗi rãi không phải cầm lái của anh vươn ra, trêu cô, hai người giỡn một hồi, hận nỗi không gặp được đoạn tắc đường nào lâu hơn để giải quyết tiếp.
Chẳng mấy khi Dung Dịch được cả bố lẫn mẹ đến đón, huống hồ hôm nay bố mẹ Duệ Duệ đi vắng, nó được chơi với Duệ Duệ đến tận chín giờ, còn gì vui bằng.
Từ cổng trường, thằng bé chạy như bay về phía bố. Dung Lỗi nhấc bổng Dung Dịch lên cao quá đỉnh đầu làm cu cậu thích chí cười thét lên. Lúc được bố thả xuống, nó phát hiện ra trên má phải của bố xuất hiện chình ình một vệt hình bầu dục hơi đứt đoạn, nom rất chi là kì cục.
Cố Minh Châu dẫn Duệ Duệ qua. Dung Dịch lập tức sà vào lòng mẹ, hôn tới tấp. Lại một phát hiện khác nữa, trên má trái của mẹ cũng in lù lù cái vết kì cục, hình bầu dục hơi đứt đoạn kia.
...Í?
Vào giờ tan tầm, quãng đường về nhà cũng kẹt cứng y như lúc đi.
Dung Lỗi nhẫn nại theo sau dòng xe, hết đi lại dừng, hết dừng lại đi. Cố Minh Châu bật nhạc nghe, hai vợ chồng thì thào nói chuyện. Ở băng ghế sau, tiếng bô lô ba la của Dung Dịch át cả tiếng nhạc, cậu nhỏ nhoài người về phía trước, chỉ huy bố lái xe, lát lại quay sang líu lo với Duệ Duệ.
“Mẹ, sao mẹ và bố lại có hai cái tròn tròn này?” Dung Dịch chỉ vào vết cắn trên má mẹ, rồi lại sờ má bố.
Cố Minh Châu cúi đầu, im thin thít. Dung Lỗi cười giả lả rồi với tay ra sau, xoa đầu con trai.
Dung Dịch lè lưỡi lêu lêu hai vị phụ huynh rồi lại rụt người lại, quay sang quấy rầy Duệ Duệ, “Duệ Duệ! Xem trên mặt bố mẹ tớ có cái gì kìa!”
Duệ Duệ vẫn lạnh lùng cắm cúi vào trò chơi điện tử của riêng mình.
“Duệ Duệ... Duệ Duệ!” Dung Dịch mè nheo túm tay Duệ Duệ lắc giật điên cuồng.
Duệ Duệ đang tập trung cho cửa ải quan trọng, tự dưng bị quấy rầy thế là OVER luôn tại trận. Thiên tài mặt sắt cuối cùng đã nổi sùng lên, cặp mắt xinh đẹp ánh lên một cái nhìn lạnh lùng, thế rồi cậu nhỏ kéo giật cái đứa phiền phức nọ, ấn ghì nó xuống, cúi đầu cắn nghiến lên má nó một cái.
“Đấy!” Cái cằm nhỏ xinh của Dung Dịch bị Duệ Duệ vặn về phía gương chiếu hậu, đủ để nó thấy một vết răng hồng hồng.
Hai vị phụ huynh ngồi ở hàng ghế trước quay sang nhìn nhau, cười có vẻ ngả ngớn.
Dung Dịch xoa vết răng in trên má, đôi mắt ầng ậng nước nhìn bố mẹ, rồi lại nhìn Duệ Duệ, ra chiều ấm ức, cái mồm nhẹt ra không nói nổi tiếng nào.
Tối đến cả nhà cơm nước xong, ai lo việc nấy. Dung Dịch và Duệ Duệ rượt đuổi nhau từ trên gác xuống dưới nhà rồi lại từ dưới nhà lộn lên gác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc