Cố Minh Châu đang lo Cao Hạnh không thấy bọn họ sẽ dáo dác đi tìm nhưng khổ nỗi chân cẳng đang sưng phù cả lên, không xổ nổi giày cao gót, cứ thế này mà ra chỉ tổ gây sự chú ý, nói quá lên không biết chừng còn nổi hơn cả Cao Hạnh ấy chứ.
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên, kế đó là người phục vụ bước vào, lịch lãm hỏi: “Thưa cô Cố, anh Dung tới tìm cô.”
Người yêu một đờiVừa dứt lời, một bóng dáng cao to đã xuất hiện ngoài cửa.
Gương mặt Dung Lỗi không bị sứt sát gì, song dáng đi thì có phần cứng đờ, không được linh hoạt. Bọn Trình Quang chắc mẩm trong bụng hẳn anh vừa bị nện cho một trận, thành thử ai nấy đều cố nín cười mắt nhìn Cố Minh Châu rồi nháy lấy nháy để.
Cố Minh Châu vẫn thản nhiên ngồi ở đó như không có việc gì, không hiểu tại sao trong lòng Dung Lỗi thoáng có nỗi ấm ức.
Khi phát hiện ra cô và Phương Phi Trì lợi dụng Hữu Dung hòng “rửa tiền”, lúc đó anh hận lắm. Dù anh nói bóng nói gió thế nào đi chăng nữa cô cũng không chịu thừa nhận, thế nên anh đau. Tự dưng không biết lại bị đánh rồi bị nhốt ngoài cầu thang, anh đã phải nhịn đau, lết xuống cầu thang, đâm ra anh giận.
Nhưng có gộp mọi chuyện lại thì cũng chẳng bằng được cái lúc anh hay tin cô bị thương, anh đã lo đến thắt lòng
trong tình yêu cũng có luật “Quan châu phóng hỏa lại cấm dân đen thấp đèn” chẳng thế thà rằng bị cô ђàภђ ђạ đến sống dở ૮ɦếƭ dở, chứ không đời nào muốn thấy cô bị thương.
Khóe miệng anh hơi giật giật nhưng chẳng thốt được ra lời. Khép lại cánh cửa, anh bước đến gần, đứng trước mặt cô, đoạn cúi đầu nhìn lom lom xuống mu bàn chân sưng vù đỏ tấy cửa cô, hồi lâu sau, anh quạu quọ hỏi cô một câu: "Đau không?"
Từ lúc bị thương đến giờ, sau màn giả đò tỉnh bơ cho người dưng xem, sang đến cảnh tưng tưng trước mặt Phương Phi Trì rồi lại om sòm kể lể với Trình Quang, lát sau đã liên minh với Lộ Hân Nam bày trò trả thù, dường như quá trình “bị thương” đã trôi qua xa lắc xa lơ rồi. Vậy mà chỉ một câu “đau không” của Dung Lỗi đã mang lại cho cô cảm giác cay xè muộn màng nơi khóe mắt.
Đời người nhiều khi quá nhạt nhẽo vô vị, thế nên cô cứ hy vọng trong quãng đời nhạt nhẽo dài đằng đẵng này sẽ tìm được một người thường xuyên mang lại cho cô cảm giác yêu đời, chỉ nhờ vào một câu nói của anh.
Đối với cô, Dung Lỗi chính là con người ấy. Từ cái thời non trẻ cho đến ngày hôm nay, anh luôn luôn là người đó.
Thế nên dù đã trải qua muôn ngàn gian khổ, từng quen biết bao chàng trai ưu tú khác, nhưng cô vẫn một lòng một dạ đợi Dung Lỗi.
Bởi chỉ một câu của anh thôi mà trái tim cô đã mềm lại chỉ trong nháy mắt, thế nên cô chẳng việc gì phải làm một Cố Minh Châu mình đồng da sắt, mà hãy cứ thành thực thừa nhận cô cũng biết đau, thậm chí là rất đau.
Tròng mắt hoe đó, cô dang rộng đôi tay đòi anh một cái ôm.
Trong căn phòng này, ngoại trừ hai kẻ đang trao nhau tình nồng đắm say ra, những kẻ còn lại đều tỏ ra suy tư trầm ngâm.
Môi nở nụ cười nhạt, Trình Quang nhìn lảng đi nơi khác. Còn Lộ Hân Nam lại ngây người trước vẻ hốc hác hiển hiện trên nét mặt nhìn nghiêng tuấn tú của Phương Phi Trì.
Thoạt đầu bụng tức anh ách nhưng chẳng mấy khi thấy cô nhu mì dịu dàng kiểu này nên Dung Lỗi cũng chẳng buồn nói gì.
Anh lại gần, bế bổng cô lên, thế rồi hai đồng chí thương binh gọi taxi lao đến bệnh viện, ai khám bệnh của người ấy, ai cũng có chỗ cần băng bó và toa thuốc riêng cho từng người. Ngồi trong bệnh viện đến khoảng hơn bảy giờ tối, Dung Lỗi gọi tài xế đến đón, họ ra ngoài ăn bữa cơm rồi cùng về khu nhà của Dung Lỗi.
Tối đến, Cố Minh Châu lò cò như con choi choi quanh nhà, tay cầm khăn bông chuẩn bị đi tắm.
Dung Lỗi vắt chân nằm khếnh trên giường xem tivi, chốc chốc lại dửng dưng liếc chừng cô, Bẵng đi một lúc lâu sau, cô đã nhảy ào vào nhà tắm mà chẳng thèm mở miệng một câu nhờ cậy. Dung Lỗi hậm hực bấm điều khiến chuyến mấy kênh liền, ánh mắt hằn học dán chặt vào cái màn hình tivi ngây thơ vô tội. Lát sau nghe tiếng nước xối xá vang lên từ trong nhà tắm, sự kiềm chế đã chạm ngưỡng, anh không chịu nổi mình bật dậy khỏi giường, mũi thở phì phò, tay ném quách cái điều khiển xuống rồi sải những bước chân dài vào nhà tắm.
Trút sạch quần áo, Cố Minh Châu ngồi trên rìa bồn tắm, đặt một bên chân băng bó lên nắp bồn cầu gần đó, cô khom lưng gội đầu dưới dòng nước xối xá. Thấy Dung Lỗi bước vào, hai bên eo cô hóp lại tăng phần gợi cám, song ánh mắt lại ra chiều thận trọng và có vẻ kiêu kì.
Dung Lỗi căm thù cái ánh mắt đắc thắng này của cô, dường như cô nàng đã biết trước thế nào anh cũng bị quyến rũ.
trời sinh đàn ông đã thích chinh phục, thành thứ bị một người phụ nữ nắm thóp đối với đàn ông mà nói mới đáng sợ làm sao. Huống chi bản thân Dung Lỗi cũng phải tự thừa nhận rằng, quãng thời gian sáu năm đã rèn cho trái tim anh một lớp tường đồng vách sắt dầy dặn và kiên cố. Có ai ngờ đâu người phụ nữ này vẫn thán nhiên ra vào như chỗ không người, hệt ngày xưa.
Có lẽ chuyện bi đát nhất ở đời không phái “yêu ly biệt” hay “hận dài lâu", mà hẳn là bạn không muốn yêu một người nhưng cố thế nào cũng không xong. Dung Lỗi dặn lòng không được yêu cố Minh Châu, xong vẫn chẳng ích gì. Cô luôn hiện hữu trong trái tim anh, khiến không ai chen vào được. Dẫu hận thù dai dẳng và mãnh liệt có lèo lái anh đi chăng nữa thì cũng chẳng gì thay thế được.
Dung Lỗi quấn lên bàn chân sưng phù của cô ba lớp khăn bông, rồi bọc ngoài hai lần túi ni lông, cố định chắc chắn xong, anh ôm cô đặt vào bồn tắm, nhẹ nhàng kì cọ từng li từng tí.
Cơ thể thả lỏng, mềm oặt của Cố Minh Châu bồng bềnh trong làn nước, kệ cho bàn tay to lớn bám đầy bọt của anh lúc lên lúc xuống. Động tác của anh nhịp nhàng và quá đỗi dịu dàng. Tắm cho cô xong cũng là lúc người anh ướt rượt. Dung Lỗi bọc cô trong tấm khăn khô rồi bế ra ngoài. Còn mình thì tắm táp qua loa, mái tóc dang tong tong nhỏ nước, chỉ loáng cái anh đã ra ngoài.
Đêm về khuya, khuya lắm mà Cố Minh Châu vẫn thao láo hai con mắt.
Cô trở mình làm Dung Lỗi choàng tỉnh, đấu tranh hồi lâu, anh bèn xoay người, ôm cô vào lòng, hai người như hai cái muỗng xáp vào nhau trong vòng ôm ấy. Thế rồi cô trở nên yên lặng hơn, thiêm thi*p với cám giác ấm áp từ иgự¢ anh lan sang lưng cô.
Dần đà bàn tay mò xuống dưới, những ngón tay luồn lách của anh gợi lên xúc cảm trong cô, không cầm nổi một tiếng “um” rất khẽ. Cô thò tay xuống ngăn anh lại.
Hàm răng anh đang gặm nhấm vành tai đỏ lựng của cô, giọng úp úp mở mở: “Bỏ ra nào.”
“Không.” Cố Minh Châu cắn chặt răng, giọng run run, song vẫn giữ vững khí chất ngạo mạn của bậc nữ vương, “ế.. Còn lâu!”
Dung Lỗi bèn thôi không ngọ nguậy nữa, thay vào đó, tay anh lừa lựa theo đà của cô, tiến vào sâu hơn.
Nụ hôn càng trở nên nóng bỏng thì những ngón tay lại càng thêm phần càn rỡ. Cố Minh Châu đỏ mặt tía tai, cơ thể cong lên, vặn vẹo trong lòng anh.
Tiếng cười rất khẽ của anh rót bên tai. Anh vừa gặm nhấm vừa ʍúŧ mát gáy cô, thế rồi anh nhoài lên từ phía sau, áp sát đầy nguy hiểm.
Cố Minh Châu hẩy cong ௱ôЛƓ về phía sau, chạm vào anh. Dung Lỗi cẩn thận né sang một bên, giữ chặt thắt lưng cô, anh cất giọng dọ dẫm: “Đừng làm bừa! cẩn thận cái chân em đấy!”
Chưa nói dứt lời, cô đã quay lại, anh liền cúi xuống hôn cô như bị kích thích. Cô cũng ngoan ngoãn dâng lên bờ môi mình, cô nút lưỡi anh, Lเế๓ láק từng li từng tí một. Dung Lỗi bật lên tiếng ՐêՈ Րỉ sung sướng. Chẳng ngờ vào lúc lơ là, cô đã kéo tay anh hướng lên trên, cô co người như một con mèo leo lên người anh. Bấy giờ Dung Lỗi vẫn cứ tưởng thế là thú vị, anh chỉ mải đế ý bên chân bị thương của cô, còn lại cứ mặc cô muốn làm gì thì làm.
Lúc Dung Lỗi ngờ ngợ nhận ra sự tình thì hai cánh tay đã bị trói lại bởi chiếc dây lưng áo tắm, cả người anh bị kéo căng ra thành hình chữ thái, đồng thời bị trói nghiến xuống giường. Ngồi trên người anh, rồi buông tiếng cười khẩy, lát sau lại nhướn mày, bặm môi, đầu lưỡi Lเế๓ láק bằng vẻ bỡn cợt đùa vui chứ không dứt khoát hộ anh.
Đêm ấy Dung Lỗi như lạc trong cõi giao hòa của lửa và băng. Cô muốn đưa anh lên mây thì anh sẽ sướng như tiên, nhưng một khi đã muốn ђàภђ ђạ anh thì anh như bị đẩy xuống địa ngục.
“Anh là của em, trừ phi em từ giã cõi đời này, còn không đừng hòng anh yêu được ai khác.” Cố Minh Châu cắn lên vai anh, dường như cô muốn khắc những lời ấy vào sâu trong máu thịt anh, "Đá... em không bao giờ buông tha anh đâu, dầu anh ૮ɦếƭ, em cũng sẽ đuổi theo đến tận cùng địa ngục...”
Trong cái khoảnh khắc hồn phách dạt tận mây xanh ấy, hình như hồn anh vừa lìa khói xác, tâm trí mê muội. Anh không hiểu, nhẽ nào người sai là anh”
Tình yêu thuần khiết mà anh hằng mong mòi, nhẽ nào lại sai?
“Minh Châu...” Anh nuốt nước miếng đầy khó khăn, chiếc cằm chảy mồ hôi hếch lên, mắt nhắm nghiền trong tiếng ՐêՈ Րỉ lặp đi lặp lại.
“Đừng nói gì cả! Em không cần anh phải trả lời em!” Cố Minh Châu cắn phập vào người anh. Mái tóc dài lúc lên lúc xuống theo từng nhịp chuyển động như một bông hoa bung nở trên bờ lưng trắng nõn của cô.
Đuôi tóc mềm mại phấp phơ lên xuống làm Dung Lỗi hoa mắt, anh hùng hổ rướn người lên tấn công cô, rồi cầm lòng không đậu mà phun trào.
Ngày mai xuân về, vẻ bịn rịn lan khắp căn phòng.
Tình yêu thật đúng là thứ kỳ lạ, dù rằng giữa họ tồn tại quá nhiều ân oán nhập nhằng và cả dối gian nhưng thỉnh thoảng vẫn có những phút giây lơ đễnh để cho ngọt ngào đắm say chen vào giữa những kẻ yêu nhau.
Thế mới biết cõi nhân gian này, tự cổ chí kim, tình ái hai chữ ấy có khổ sở bi thống đến cỡ nào, thì đám giai nhân tài tử kia vẫn như loài thiêu thân lao mình vào lửa bỏng, đau khổ mà chẳng buông nửa lời oán thán.
Lẽ bởi chuyện hạnh phúc nhất đời người cũng chỉ có một mà thôi.
Cố Minh Châu không còn cái dáng vẻ của cô vợ bé bỏng bảo sao nghe vậy như trước đó nữa, kể từ sau vụ bạo lực gia đình đánh dấu thời đại mới ấy, cô hoàn toàn quay lại với ngôi vị nữ hoàng của mình. Mà cũng dưới sự đẫn dắt của cô, mối quan hệ dè dặt trước kia của hai người đã cải thiện hơn rất nhiều.
Tuy nhiên Dung Lỗi vẫn giữ cái thái độ hời hợt thích ăn đòn ấy, cô cứ lo làm nữ hoàng của cô, còn việc của anh là ngoảnh mặt làm ngơ. Phối hợp là không có cửa rồi. Còn bất mãn ư đâu nhất thiết phải vậy.
Có vẻ như nữ hoàng đã đúng và nữ hoàng đã chiến thắng, nữ hoàng đang từng bước xích lại gần hơn với kế hoạch hạnh phúc của người.
Kể từ lúc Cố Bác Vân chuyển vào viện điều dưỡng, Cố Minh Châu cũng đi đi về về nơi đó nhiều hơn. Hằng đêm cô không có ở đây, Dung Lỗi lại bắt đầu sống nhờ vào những viên thuốc an thần.
Đêm về khuya, gió xuân ấm áp, anh xuống nhà rót nước, chỉ còn cách tầng trệt tầm bốn năm bậc thang thì bỗng bủn rủn chân ngã lăn quay xuống sàn. vết thương cũ chưa lành, vết mới đã mọc lên, anh choáng váng vịn vào lan can, bỗng đâu thấy lòng chơi vơi.
Anh của ngày hôm nay là ai?
Thời trẻ, anh ước mơ trở thành kiến trúc sư nổi tiếng hàng đầu thế giới, rồi lấy Cố Minh Châu, kế đó sinh một đứa con, trai hoặc gái, về sau sống yên ổn đến già.
Sau đó, kể từ lúc bị Cố Minh Châu cự tuyệt, anh cũng Ϧóþ ૮ɦếƭ ước mơ của mình, anh đã thề phải trở thành một người nắm trong tay mọi quyền lực.
Thế mà giờ đây, nhìn khắp thành phố này, dù anh có về ở ẩn dưỡng sức hai ba năm thì ngay cả Lương Phi Phàm cũng chưa thể xứng tầm đối thủ với anh. Anh đã làm được, anh đã trở thành người đàn ông mà Cố Minh Châu ao ước.
Thế còn sau đó?
Rõ ràng đã làm được rồi, sao anh còn bơ vơ một mình để rồi ngã lăn dưới chân cầu thang trong đêm hôm khuya khoắt .
Đằng sau hạnh phúc là ngõ cụt. Dường như thành công cũng vậy, Dung Lỗi đã thành công, nhưng lại không biết bước đường tiếp theo dẫn về đâu.
Thành công ấy rốt cuộc ai thiết nhìn chứ?
Sáu năm nếm trải đắng cay khổ sở, là vì ai, là vì cái gi?
Đang thẫn thò đắm chìm trong sự hụt hẫng của riêng mình, bỗng nghe sau lưng có tiếng bước chân, thế rồi một bàn tay vươn ra túm chặt cổ áo anh, xốc anh đứng dậy. Ngoái lại thì thấy Dung Nham.
Đêm nay, cũng với tâm trạng rối bời, trằn trọc mãi không ngủ được, Dung Nham bèn rón ra rón rén mò xuống nhà tìm rượu uống. Chẳng ngờ lại gặp Dung Lỗi đang nằm lăn dưới đất, một tay anh vịn vào lan can, mấy vết bầm tím do dây trói tì vào bỗng đập vào mắt Dung Nham.
Cậu chàng hãi quá liền dựng cố ông anh dậy, kéo tay anh để xem cho rõ, miệng không ngừng xuýt xa: “Ôi trời ơi, con ỉn ngố nhà anh cũng... ưa bạo lực nhỉ.”
Thấy khó chịu với vẻ suy diễn đen tối trong mắt cậu em, Dung Lỗi bèn vùng khỏi tay nó, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào bếp rót nước.
Theo sau anh là cậu em Dung Nham cùng tiếng huýt sáo tinh nghịch của nó. Cậu chàng lấy một chai rượu và một cái ly, lúc quay người dợm bước lên cầu thang mới thấy ông anh đang ngồi uống nước một mình trên ghế sofa ngoài phòng khách. Lưng xoay về phía tối om không đèn, cái bóng của anh còn cô đơn hơn cả màn đêm.
Động lòng trắc ẩn, Dung Nham bèn quay vào bếp lấy thêm cái ly rồi qua đó ngồi cùng, tính mượn rượu trút bầu tâm sự.
Nom ánh mắt Dung Lỗi có phần uể oái, lừ đừ. Dung Nham đưa rượu cho anh, anh lắc đầu, giọng đanh và lạnh: “Anh dùng thuốc an thần nên không được uống rượu. Chú mang về phòng mà uống, đừng ở đây quấy anh.”
“Đang buồn phiền vì chuyện của Cố Minh Châu và Phương Phi Trì chứ gì” Dung Nham vừa loáng thoáng nghe ngóng được một vài động thái nhỏ lẻ dạo gần đây của Dung Lỗi chủ yếu là nhắm vào Phương Phi Trì, “Anh định Ϧóþ ૮ɦếƭ Phương Phi Trì hay cả nhà họ Phương?” “Chẳng ai cả. Cuộc bầu cử nhiệm kỳ kế tiếp, chú Hai đã nắm chắc phần thắng trong tay, nên anh không việc gì phải đe nẹt ai cả. Có điều, cẩn tắc vô áy náy... dạo gần đây thế lực của Phương Diệc Thành mạnh phết.”
Dung Nham buông thõng một tiếng “xời ơi”, "Rồi anh xem, thằng ranh ấy mà dám ᴆụng đến Cố Yên thì sớm muộn gì nó cũng bị ngũ mã phanh thây thôi.”
“Anh này, anh nói xem có phải kiếp trước em tàn sát cả nhà họ Cố hay thảm sát cả nhà họ Phương không nhỉ. Thế quái nào mà hai anh em nhà nó rủ nhau tranh giành đàn bà con gái với hai lão anh mình. Cứ như ma làm ấy! Phiền ૮ɦếƭ đi được.” Dung Nham bức bối với vấn đề này từ lâu lắm rồi.
Nghe vậy, Dung Lỗi liền hừ mũi cười lạnh, song cũng chẳng bảo đúng hay sai.
“Có phải Cố Minh Châu thừa nhận chị ta biết vụ Phương Phi Trì rửa tiền rồi không, thế nên thẹn quá hóa giận, để lấp liếm chị ta đã trói anh lại rồi... ấy ấy ấy” Hỏi đến đó, cậu chàng liền nháy mắt làm trò. Vừa nhâm nhi ly rượu vừa có chủ đề hay ho để tán dóc nên tâm trạng cu cậu phấn chấn hơn hẳn. Ấy nhưng ánh mắt sắc lẻm của Dung Lỗi vừa xẹt qua đã nhanh chóng đập tắt giọng điệu sặc mùi thú tính của cậu ta.
Dung Lỗi uống cạn ly nước, giọng lạnh lùng ra chiều nhắc nhở: “Việc anh làm, anh tự biết chừng mực, chú đang đứng đâu thì cứ đứng yên ở đó, sống cuộc đời của chú đi, tránh xa cô ấy ra.”
Trông cái vẻ lấp liếm nhỏ mọn của ông anh, tự dưng Dung Nham cụt cả hứng. Cậu chàng hừ mũi, đặt ly rượu xuống rồi bỏ lên gác. Nhưng đi được mấy bước, cơn tò mò lại nổi lên, cậu quay người hỏi, “Hay anh không bỏ được chị ta là vì thế?”
Mặt Dung Lỗi tối sầm lại, anh vơ ngay cái gối ôm gần mình nhất, ném thẳng về phía thằng em, khiến nó ôm đầu chạy biến.
Căn phòng lại quay về với vẻ yên tĩnh, Dung Lỗi ngã người xuống sofa, mắt nhắm nghiền, gáy không buồn xê dịch.
Phương Phi Trì móc nối với ngân hàng, hòng chia nhỏ đống tiền phi pháp kia ra làm nhiều tài khoản. Nhờ một vài mánh khóe, đống tiền ấy được ngụy trang thành vốn đầu tư nước ngoài, chúng còn lợi dụng chính sách ưu đãi của chính phủ trong việc thu hút vốn đầu tư nước ngoài để lãi mẹ đẻ lãi con, và thế là đồng tiền bẩn thỉu được “giặt rửa” thành đồng tiền chính đáng.
Sau cú đánh phủ đầu, bây giờ anh đã nắm chắc trong tay cả đống chứng cứ đủ để dìm ૮ɦếƭ Phương Phi Trì. về phần ngân hàng, anh cũng đã bố trí xong. Chi cần anh thích thì cục diện của thành phố C này sẽ đổi dời ngay tức khắc. Lúc ấy, Phương Phi Trì sẽ thân tàn ma dại hơn cả Dung Lỗi của sáu năm về trước.
Người phụ nữ không biết điều kia vốn sắm một vai chủ chốt trong vụ làm ăn phi pháp này, giả sứ anh muốn dìm ૮ɦếƭ Phương Phi Trì thật, thì đương nhiên cô cũng dính phần trong đó.
Dưới tầng trệt rộng thênh thang, tịnh không bóng người, Dung Lỗi rúc vào sofa, khẽ buông tiếng thở dài sườn sượt.
Có nên làm như thế không ? Làm náo loạn thế giới này, để chứng minh cho cô ấy - Minh Châu ạ, anh đã làm được rồi, em xem, vì em mà anh đã hóa thành thánh thần.
Sáu năm ròng mài kiếm, Dung Lỗi như người áo gấm đi đêm, trong lòng chỉ muốn nhen lên một đốm lứa soi sáng đất trời.
Lập xuân đi, Hạ vũ đến, Kinh chập về, và rồi tiết Xuân phân.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Qua Thanh Minh, đến Cốc Vũ, Lập Hạ, giờ đã vào tầm Tiểu Mãn.
Sự việc vẫn rắc rối nhập nhằng.
Cả Dung Lỗi lẫn Cố Minh Châu đều bận bù đầu, thành thử một tuần chỉ dành ra được một hai bận gặp gỡ, đa phần là lúc nửa đêm.
________________________
Lập xuân (bắt đầu mùa xuân), Vũ thủy (mưa ấm), Kinh chập (sâu nở), Xuân phân
(giữa xuân), Thanh minh (trời trong sáng), Cốc và (mưa rào), Lập hạ (bắt đầu mùa
lìa), Tiếu mán (Lũ nhỏ, duổi vàng) - là những khái niệm trong công tác lập lịch của
cắc nước phượng Đông chịu Anh nướng cứa nen văn hóa Trung Hoa cổ đại.
Hai cơ thể dù đã nhuốm mệt song vẫn dốc cạn sức lực quấn lấy nhau, dường như muốn khảm người kia vào huyết mạch mình.
Cái nhìn đau đáu của Dung Lỗi luôn khiến Cố Minh Châu phải khi*p đảm, ánh mắt ấy như chực nhìn thấu trái tim cô.
Trong khi Cố Minh Châu lại không thể cắt nghĩa được vẻ băn khoăn và sự kiên quyết đang tồn tại trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
Dự án đất gần trường đại học cuối cùng đã đến ngày giải tỏa di dời, Dung Lỗi đã bàn giao toàn bộ công việc kế tiếp cho cấp dưới, song vẫn thường xuyên để mắt đến tiến độ thi công.
Sau nhiều ngày mất tăm mất tích, chiều nay đột nhiên Cố Minh Châu gọi điện hẹn anh đi thị sát tình hình di dời.
Đó là một khu dân cư bao quanh trường học. Nhà cửa xây theo một kiểu thống nhất, chỉ toàn các căn hộ bé tí, đối tượng cho thuê chủ yếu là dân địa phương, giáo viên viên chức trong trường, hay những cặp tình nhân như Dung Lỗi và Cố Minh Châu năm nào.
Mấy dãy nhà trước mặt đã bắt đầu di dời giải tỏa, còn tòa nhà tổ ấm nhỏ năm đó họ thuê vẫn chưa đến lượt.
Cố Minh Châu lanh lẹ đi đằng trước. Cũng y như năm nào, họ leo bộ lên tầng năm rồi dừng chân trước căn nhà số năm trăm mười hai, Cố Minh Châu móc chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Vừa bước vào căn phòng, chân anh đã hóa cứng đờ.
Thả chùm chìa khóa và túi xách xuống, Cố Minh Châu đảo mắt. nhìn quanh căn phòng như một vị nữ hoàng đi tuần rồi buông người ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa hình bàn tay màu đỏ kê giữa căn phòng khách chật chội, cô cười đắc ý bảo: “Anh thấy sao, vẫn giống trước kia chứ?”
Dung Lỗi không nói gì, chỉ gật đầu.
Chính tại nơi đây, Dung Lỗi đã trải qua quãng thời gian tuyệt vời nhất trong đời.
Dẫu trong sáu năm như địa ngục, hằng đêm trằn trọc khó ngủ, Dung Lỗi thẫn thờ ngước nhìn lên bầu trời sao buồn tẻ của nước Úc, hễ nghĩ đến tổ ấm nhỏ này là anh lại không kìm được nụ cười buồn.
Về thăm lại chốn xưa lối cũ, trái tim anh nhũn ra tựa miếng bông vì bị nhấn chìm trong những câu chuyện đã từng diễn ra ngay tại căn nhà này.
Vào lúc anh đang ưu tư thì Cố Minh Châu lại hớn hở bảo: “Năm nghe tin chính quyền sắp di dời khu vực này để lấy đất xây dựng, em tranh thủ mua đứt luôn mấy căn hộ ở đây. Với chính sách đền hào phóng của Hữu Dung, sau này em phải lãi đến mấy căn lận!”
Cùng với lời cô nói, nỗi buồn bã mới đó những tưởng khó tan trong lòng Dung Lỗi bỗng bay biến sạch sẽ.
Sao anh còn có thể đặt hy vọng vào người phụ nữ này cơ chứ? Trong lòng anh đang thầm khinh bỉ phút xao lòng mới rồi của chính mình.
Cố Minh Châu chăm chú dõi theo chút mảy may ưu tư còn vương lên khóe mắt, đầu mày anh, mắt nhìn không chớp. Sau một hồi lâu im lặng, thấy khó chịu vì ánh mắt chằm chằm của cô, anh bèn đi loanh quanh trong nhà.
Một lâu sau, một hơi thở nóng bỏng bám lấy tấm lưng anh.
Cô vòng tay ôm anh từ phía sau, cả cơ thể ngoan hiền dễ bảo, áp sau lưng anh, khuôn mặt cũng bám dính lấy tấm lưng.
Theo từng lời nói, anh cảm nhận được hơi nóng phả vào lưng mình, nóng đến nỗi làm tim đang đau đớn của anh bỗng thắt lại.
“Đá ơi, em lại nói dối mất rồi. Căn phòng này em đã mua từ lâu, em thường hay đến đây, ngồi một mình ở nơi này nhớ về anh, nhớ những lúc hai đứa bò lăn trên sàn. Anh xem, em là thế đấy. Em không muốn anh chứng kiến mặt yếu đuối của em, em chỉ mong anh sẽ nhớ đến những điều tuyệt vời về em, nhớ đến nét mặt vui tươi của em. Thế nên năm xưa, em không dám giữ anh lại. Em chả sợ gì cuộc sống nghèo hèn khổ sở, nhưng nếu có anh ở bên, em chỉ e mình cầm lòng không đặng.Anh, đừng trách em nữa nhé.”
Anh im lặng hồi lâu, “Ý em là, hai đứa mình chỉ nên có phúc cùng hưởng, không thể có họa cùng chia ? Em cứ mở mồm ra là bảo yêu anh, đấy là cách em yêu anh ư?”
“Không hề. Nếu là anh, em tình nguyện sống ૮ɦếƭ có anh. Nhưng đổi lại là em, em không nỡ. Em thương anh, thương nhiều đến nỗi bản thân sống khổ sở thế nào cũng không nỡ để anh biết. Em mong anh sống thật hạnh phúc.” Giọng cô cất lên nghe buồn thê thảm.
“Ý em là anh sai. Em có thể sống ૮ɦếƭ cùng anh, mà anh lại nỡ lòng cao chạy xa bay ngay lúc tai họa ập xuống đầu em?”
Bất chấp những lời mùi mẫn cảm động mới rồi của cô, anh chẳng hề nao núng, thản nhiên buông một tràng lý luận châm chọc lạnh lùng. “Thế nào mới là hạnh phúc, theo em? Là anh được là chính mình, hay trở thành con người hiện tại như kỳ vọng của em? Này Cố Minh Châu, em có hiểu thâm tâm mình đang nuối tiếc điều gì không thế ? Tiếc cái tình yêu anh dành cho em năm đó, hay tiếc con người trắng tay bất lực của anh năm xưa ?”
Thoạt đầu Cố Minh Châu vẫn diễn ngon lành, nhưng càng nghe càng nhận ra anh vô cùng tỉnh táo, cô đành bấm bụng than, đúng thật là lâu ngày không gặp nhau, nay nhìn nhau với con mắt khác hẳn. Nếu là trước kia, màn kịch của cô đảm bảo sẽ khiến gã ngố này phải rưng rưng rớm lệ thì thôi.
“Haiz.” Cố Minh Châu buông anh ra kèm theo một tiếng thở dài, lấy lại ngữ điệu và thần thái như trước, cô nói: “Tốt thôi, vậy chúng ta nói toạc móng heo luôn nhé. Fay là ai?”
Ở bên nhau đã lâu, từ một số manh mối vụn vặt linh tinh, Cố Minh Châu biết anh còn có người phụ nữ khác. Tuy đã tìm hiểu qua nhiều nguồn khác nhau, song cô vẫn chưa nắm rõ được Fay là người Pháp hay người Trung Quốc. Cứ đắn đo mãi, cuối cùng cô quyết định hỏi thẳng anh.