Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó một giọng nam trầm thấp, ung dung xuyên qua đường truyền âm thanh: “Nếu em không ngại, anh có thể.”
Mộc Tĩnh Hàm đã chạy đến một chỗ tương đối ít người, mũi chân chĩa xuống đất, nhưng cũng chả ngăn được những ánh mắt tò mò kia. Cô hạ giọng, mắt đẹp híp lại: “Trình Cảnh Triết, anh nghĩ đẹp quá.”
Vừa mới về là đã trực tiếp muốn rinh người về, cô nào ngốc đến thế.
Trình Cảnh Triết đứng dậy, ra hiệu bảo Lưu Hoài chờ một lát, “Vậy nên, khi nào mới định gỡ chặn WeChat của anh đây?”
Lúc nãy anh nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, bên kia hiện “từ chối nhận tin nhắn”. Trình Cảnh Triết bất lực, đúng là tính trẻ con mà.
“Xem tâm trạng của em đã.”
Ít nhất bây giờ còn chưa qua một ngày, kiểu gì thì cũng phải đủ 24 giờ đã.
“Không nói nữa, em phải đóng phim đây, tạm biệt.”
Đạo diễn đã gọi tên, Mộc Tĩnh Hàm lập tức cúp điện thoại rồi đi qua.
Trình Cảnh Triết ở bên này chỉ nghe được loạt âm thanh hối hả, nhăn mày đẹp, sau đó ngẩng đầu phân phó: “Tra lịch trình hôm nay của cô ấy đi.”
Lưu Hoài từ cú gọi lúc nãy đã biết đó là ai, cũng không ngốc đến nỗi hỏi về “cô ấy”.
Mộc Tĩnh Hàm quay phim nguyên ngày, cơ bản chỉ cần quay một lần là đạt, đạo diễn luôn tương đối hài lòng với biểu hiện của cô. Tối nay kết thúc công việc rất sớm, muốn đi liên hoan.
Cô về khách sạn trước để tắm rửa, ăn chút trái cây rồi mới thay quần áo đi ra ngoài.
Cảnh quay cuối cần cô phải khóc. Trong cảnh đó, một giây trước cô mới cãi nhau quyết liệt với bạn thân nhất xong, một giây sau người nọ đã nằm ở bệnh viện. Nữ chính khóc đến thở hổn hển, mà kết cục của nữ phụ lại là không thể mở mắt được nữa.
Không biết có phải do quá nhập tâm hay không, trừ đôi mắt sưng đỏ ra, tâm trạng hiện tại của Mộc Tĩnh Hàm cũng cực kỳ tệ.
Loại cảm xúc bất lực, bàng hoàng, áy náy nhưng chẳng thể nào đền bù này từng tấc một bao trùm trái tim cô, khiến cô thật lâu vẫn chưa bình tĩnh nổi.
Lúc đó cô đồng ý nhận bộ phim này, nguyên nhân chính là vì kết cục của cô. Sự ra đi của nữ phụ khiến mọi người ngỡ ngàng, để lại vô vàn tiếc nuối.
Trợ lý tiểu Chu chờ cô ở bên ngoài, trời đã mưa được một lúc. Mộc Tĩnh Hàm mặc một chiếc cardigan thanh lịch, hai người cùng đến tiệm cơm.
Hồ Oánh Khánh đến sớm hơn cô vài phút, thấy cô đến, vội vàng kéo cô sang một bên tám chuyện.
Hóa ra nữ phụ được xác định từ trước của bộ phim này không phải là Hồ Oánh Khánh. Ban đầu Trương Kỳ diễn vai này, nhưng sau đó lại biết Trương Kỳ có mâu thuẫn với Mộc Tĩnh Hàm, hai người sẽ không bao giờ đóng chung một bộ phim, đạo diễn quyết định đổi vai nữ phụ, lúc này mới đổi thành Hồ Oánh Khánh - một trong tứ tiểu hoa đán.
Sau khi Mộc Tĩnh Hàm nghe xong, cầm ly rượu lên: “Vậy cho thấy đạo diễn của chúng ta rất tinh mắt.”
Đạo diễn ngồi cách đó không xa đột nhiên khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã giơ cao ly rượu lên, uống một ngụm.
Mộc Tĩnh Hàm không đói bụng lắm, không ăn được mấy miếng, thấy trong phòng quá ồn ào nên viện cớ đi toilet.
Tâm trạng của Mộc Tĩnh Hàm tối nay vốn đã phiền muộn, nay lại vì ᴆụng phải người oan gia ngõ hẹp kia nên càng phiền muộn hơn.
Cô vờ như không thấy, đi đến một vòi nước khác, cúi người rửa tay mãi. Trương Kỳ cảm thấy, nếu ở đây có thuốc nhỏ mắt, chắc hẳn Mộc Tĩnh Hàm sẽ nhỏ vài (chục) giọt để tẩy sạch mắt mình.
Trương Kỳ hất tóc, nhìn người nọ thong thả, ung dung dùng một tờ khăn giấy tỉ mỉ lau những ngón tay ngọc thon dài ở trong gương, không khỏi lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh trước: “Sao cô lại ở đây?”
Nghe vậy, Mộc Tĩnh Hàm ngước mắt, đối diện với cô ta ở trong gương: “Đây là toilet nhà cô à?”
Gương mặt diễm lệ hiện lên vẻ châm chọc và trào phúng, “Đúng là không biết thật, Trương Kỳ cô thích sưu tập toilet từ lúc nào thế?”
Trương Kỳ: “Cái cô này, không nói chuyện đàng hoàng được sao?”
“Được chứ,” Mộc Tĩnh Hàm không nhanh không chậm đáp lời, nhấc tay lên, ném tờ khăn giấy màu trắng vào thùng rác theo quỹ đạo parabol hoàn hảo, sau đó mới nói tiếp, rạng rỡ nói: “Nhưng mà,”
“Vì sao phải nói chuyện đàng hoàng với cô nhỉ?”
Cô đi ra cửa, không định dây dưa với người vô nghĩa nữa, chuẩn bị quay về.
“Cô không muốn biết đêm nay tôi ở cùng ai à?”
Nói thật, Mộc Tĩnh Hàm không hứng thú chút nào, nhưng nếu người ta đã hỏi, cô cũng không thể vứt mặt mũi họ đi được. Cô dựa vào tường, nhàn nhã nhìn móng tay màu hồng nhạt mình vừa làm xong, cho cô ta vài giây: “Không phải cô ở cùng đại thiếu gia Trần à? Hay là đêm nay lại có thêm đại thiếu gia Chu gì đó? Hoặc đại thiếu gia Tài?”
Mặt Trương Kỳ dần dần biến sắc khi Mộc Tĩnh Hàm đếm đến người thứ ba, hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu cười, nhìn cực kỳ chói mắt.
“Sao không thể là thiếu gia Trình?”
Mộc Tĩnh Hàm nghe rõ tiếng hai hàm răng của mình va chạm vào nhau, thế nhưng người nọ lại không hề biết điều, nói tiếp: “Lúc sáng sớm đọc tin tức còn nghi ngờ, rốt cuộc hai người có tin tốt không?”
“Cô quan tâm tôi thế à, hay đến lúc đó phát thiệp mời cho cô nhé?”
“Thật sự tự tin thế sao?”
Lời này hỏi thật buồn cười.
Mộc Tĩnh Hàm đã thưởng thức đôi tay đẹp của mình xong, lấy gương ra chỉnh lại lớp trang điểm, màu son cam đỏ rạng ngời tô điểm làn môi cô, “Có tự tin hay không, cô không biết à?”
Đôi mắt phượng của cô vừa quyến rũ vừa mê hoặc, “Hội đấu giá hôm đó, cô có ở hiện trường mà?”
Bây giờ giả vờ ngây thơ làm chi?
Trương Kỳ thu hồi ánh mắt, tự biết gương mặt yếu đuối đáng yêu này kém hơn người đối diện vài phần, mím môi, “Mộc Tĩnh Hàm, đúng là cô thay đổi không ít.”
Dáng vẻ thơ ngây, chân chất lúc ở trường học đó, lúc này không hề thấy dấu vết nữa.
“Đương nhiên còn phải cảm ơn cô,” Mộc Tĩnh Hàm cất gương, không để ý lắm: “Tôi không có bản lĩnh làm niềm vui cho đàn ông như tiểu thư Trương ngây thơ động lòng người, tôi cần tự mình đánh chiếm cả một vùng giang sơn vì chính tôi.”
Nói xong, ngẩng đầu lên, ý bảo cô ta dẫn đường, “Đi thôi, không có tiền ăn cơm, phải tới để Trình thiếu gia trả tiền chứ.”
Trương Kỳ nhìn dáng người yểu điệu ở phía trước, đôi mắt trừng to, sau một lúc lâu mới chớp một cái, môi mấp máy: “Tôi làm niềm vui cho nhiều người đàn ông như vậy, cũng không sánh bằng cô.”
Hai người đi đến cửa, đúng lúc Hồ Oánh Khánh gọi điện cho cô, hỏi sao cô đi toilet chưa quay lại.
Trương Kỳ cố ý đi chậm lại, đứng tại chỗ chờ cô, nghe cô đáp: “Gặp được người quen, tới xin cơm.”
“Tớ biết cậu ăn không no mà, được rồi, khi nào xong thì gọi tớ.”
Trương Kỳ yên lặng nghe, sớm biết vậy thì đã không gọi Mộc Tĩnh Hàm rồi.
Rõ ràng bốn người các cô đều là tứ tiểu hoa đán, nhưng Hồ Oánh Khánh chỉ chơi thân với mình Mộc Tĩnh Hàm.
“Cô không mở cửa thì tôi mở nhé.”
Mộc Tĩnh Hàm mất kiên nhẫn, trực tiếp lướt qua Trương Kỳ còn đang ngẩn người, tiến lên, đẩy cửa, động tác lưu loát sạch sẽ.
“Anh Trần, người anh dẫn theo lần này……”
Người đang nói chuyện bỗng nhiên dừng lại, lấy điếu thuốc cắn trong miệng ra, lay lay người bên cạnh: “Ơ em nói này, sao người phụ nữ của anh mới ra ngoài một lát đã đổi mặt rồi.”
Trần thiếu không hề hứng thú ngẩng đầu lên, khi thấy người đứng ở cửa, sắc mặt lập tức thay đổi, liếc nhìn mặt của người đang ngồi ở ghế chính, sau đó lập tức phủ nhận: “Đừng nói bừa, người phụ nữ của tôi gì chứ.”
Mẹ nó, lúc nãy Trình thiếu cảnh cáo anh một phen vì dẫn Trương Kỳ đến đây, bây giờ đám này ngại anh ૮ɦếƭ chưa đủ nhanh à?
Mộc Tĩnh Hàm chỉ nhìn thoáng qua là đã đối diện với ánh mắt của Trình Cảnh Triết. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, hai cái cúc áo dưới yết hầu buông lơi, nút tay áo ở tay cũng cởi ra một nút, gương mặt nở nụ cười phóng khoáng, con ngươi trong suốt như được nhuộm bởi ánh đèn, đầy màu sắc bắt mắt.
Dù hơi giận, nhưng Mộc Tĩnh Hàm rất không có tiền đồ thừa nhận, người này thật sự rất đẹp trai.
Không chờ cô hành động, chỉ một giây sau Trình Cảnh Triết đứng dậy, đi đến trước mặt cô. Đầu tiên là nhìn cô vài giây, sau đó nói: “Sao lại đến đây?”
Mộc Tĩnh Hàm nhíu nhíu mày, hít hít cái mũi, cả phòng đầy mùi thuốc lá khiến cô khó chịu.
Trình Cảnh Triết dường như đã nhân ra, cất giọng nói lạnh lùng: “Dập thuốc đi.”
Trong nháy mắt, dập thuốc cũng có, cất thuốc cũng có, mở cửa sổ thông gió cũng có. Trương Kỳ đứng phía sau há hốc mồm, cả đám này là đàn ông à, chẳng lẽ lúc nãy cô không phải là phụ nữ*?
(*) Thường thì khi có phụ nữ, đàn ông sẽ dập thuốc theo phép lịch sự, nhưng đến khi bé Tĩnh Hàm đến thì bọn này mới dập thuốc, nên Trương Kỳ tự hỏi mình không phải là phụ nữ hay sao.
Mộc Tĩnh Hàm thả lỏng mày đẹp, nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi trước mặt, sau đó bất thình lình túm người anh đến gần mình, ngửi ngửi: “Anh cũng hút?”
Mọi người trong phòng hít sâu một hơi. Nếu đây không phải là đại thiếu gia Tình, thật muốn lấy điện thoại chụp cảnh tượng này.
“Hút một điếu.”
Trình Cảnh Triết ăn ngay nói thật. Anh không phải loại người nghiện thuốc lá, nhưng cũng không phải người không hút thuốc, đôi khi cần thì vẫn hút vài điếu.
Khuôn mặt nhỏ của Mộc Tĩnh Hàm nhăn lại: “Sau này đừng mặc bộ này đến gặp em.”
Trình Cảnh Triết lập tức quyết định, lúc về sẽ ném ngay.
Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, đến khi thấy vị Trần thiếu đi cùng Trương Kỳ tối hôm đó, mới nhớ rằng mình đi theo người kia đến đây.
Cô quay đầu lại, tươi cười thân thiện: “Tình cờ gặp ở nhà vệ sinh, tiểu thư Trương mời em đến ngồi chơi, nhớ đúng lúc có việc tìm anh nên đến luôn.”
Trương Kỳ lười đáp trả, quay về chỗ ngồi của mình, nhưng ai cũng đứng, cô ta cũng không ngồi được.
Lúc này Mộc Tĩnh Hàm mới ý thức được trường hợp hiện nay. Trình Cảnh Triết đứng dậy, ai cũng phải đứng.
Cô cũng không muốn em một câu anh một câu với Trình Cảnh Triết trong căn phòng toàn người ngoài này, trực tiếp duỗi tay đòi tiền: “Đưa tiền, tiền cơm tháng này ấy.”
Thấy dáng vẻ nhướng mày cười nhẹ của Trình Cảnh Triết, sợ anh không cho, Mộc Tĩnh Hàm bổ sung thêm một câu: “Vòng cổ ở buổi đấu giá không tính, tiền cơm tháng này vẫn chưa đủ.”
Bộ dạng vô lại này của cô khiến Trương Kỳ không thể không bội phục, những người đàn ông trong phòng cũng bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết. Tin tức về chiếc vòng cổ giá trên trời kia bọn họ ai mà không biết, lúc nãy còn bàn tán, bây giờ trực tiếp thấy nữ chính của câu chuyện xưa kia….
Trình Cảnh Triết cong khóe miệng lên rõ rệt, xoay người lấy áo khoác treo trên giá của mình, lấy ra một cái ví tiền màu đen bằng da. Mọi người sôi nổi duỗi dài cổ ra xem.
Vừa mở ra, bên trong đầy thẻ, còn có một sập tiền giấy màu đỏ mới tinh.
Mộc Tĩnh Hàm tính xem cái ví tiền này rốt cuộc có giá bao nhiêu.
Trình Cảnh Triết cúi đầu, vài sợi tóc mái màu đen rũ xuống trán, đôi đồng tử sáng ngời mang theo ý cười như không cười. Không hề do dự, anh lấy một cái thẻ đen từ bên trong ra: “Đủ chưa?”
Nói xong, không đợi Mộc Tĩnh Hàm nhận lấy, anh lại dứt khoát đóng ví tiền lại, đưa ra: “Cầm hết đi, lỡ không đủ.”
Trương Kỳ: “……”
Cơm có giá trên trời vậy sao? Đắt đến thế?
Mộc Tĩnh Hàm cũng không phải là người không hiểu chuyện, rất biết điều lắc lắc đầu, chỉ rút ra một cái thẻ màu đen: “Đủ rồi đủ rồi, phần còn lại anh giữ đi, lát nữa phải tính tiền nữa.”
“Không sao, Lưu Hoài vẫn còn.”
Lưu Hoài đang đứng ở cửa: “……”
Thiếu gia, tiền lương tháng này của tôi thật sự đã ít lắm rồi.
Mộc Tĩnh Hàm vớ được tiền, đương nhiên mặt mày cười hì hì, rất vui vẻ chào hỏi với mọi người trong phòng, “Chào mọi người, hôm nay không làm phiền nữa, mọi người ăn ngon uống tốt nhé.”
“Đúng rồi, cần tôi tự giới thiệu không?”
Đám người nhận được ánh mắt không vui của Trình Cảnh Triết ở bên kia, lập tức xua tay: “Không cần không cần, chúng tôi biết Mộc tiểu thư mà, ai cũng biết, đã xem phim của Mộc tiểu thư rồi.”
Mộc Tĩnh Hàm hào phóng gật gật đầu, ngón tay kẹp thẻ đen quơ quơ trước mặt Trình Cảnh Triết, hai màu đối lập làm tôn lên ngón tay ngọc ngà trắng nõn của cô.
“Em đi trước nha.”
Giọng nói cô lộ rõ vẻ sung sướng, Trình Cảnh Triết biết cô đã hết giận, nắm lấy cổ tay cô, “Để tài xế đưa em về nhé?”
“Không cần đâu, anh chiêu đãi Trương tiểu thư thật tốt thay em là được. Cô ấy là bạn cùng lớp cấp ba của em, chăm sóc nhiều vào đó.”
Trương Kỳ: “……”
Cô ta cảm thấy, nếu nhắc đến chuyện “chăm sóc” này thì rắc rối sau này còn lớn hơn nữa.
Trình Cảnh Triết thấy cô bước ra khỏi cửa phòng, cầm áo khoác lên, lập tức đuổi theo, cũng không quay đầu lại: “Mọi người cứ ăn đi, hóa đơn tính về phần tôi.”
Mọi người: “……”
Vầy là chăm sóc bọn tôi luôn đấy hả?
Mộc Tĩnh Hàm lấy được thẻ, cao hứng, phấn khích gọi điện cho Hồ Oánh Khánh: “Ra đây, lấy túi xách của tớ luôn nha, tớ dẫn cậu đi mua xe.”
Cần gì tài xế, cô tự mua xe còn sướng hơn.
Hồ Oánh Khánh cầm túi xách, tạm biệt mọi người: “Chuyện gì đây, không phải đi xin tiền cơm à?”
“Không xin cơm nữa, xin xe.”
Vừa dứt lời, cánh cửa cô đang dựa vào đột nhiên bị người khác mở ra. Trình Cảnh Triết nhìn cô đang đứng cạnh cửa, nhướng mí mắt lên: Đợi anh à?
Mộc Tĩnh Hàm lập tức kết thúc cuộc gọi, lúc nãy mới lấy tiền của người ta, tâm trạng không tồi, “Sao anh ra đây? Không phải bảo anh ở trong đó chăm sóc thật tốt à?
“Em thấy bọn họ cần anh chăm sóc ư?”
“Một đám đàn ông, không tự chăm sóc mình được? Còn muốn anh đút cơm?”
Mộc Tĩnh Hàm: “……”
“Chẳng lẽ Trương Kỳ là đàn ông?”
Trình Cảnh Triết trả lời rất nhanh, vẻ mặt không rõ.
Mộc Tĩnh Hàm bĩu môi, mắt nhìn vào kẽ hở chưa khép lại: “Chuyện của phụ nữ, anh không cần biết đâu.”
Cô cũng không định để Trình Cảnh Triết biết chuyện năm đó, dù sao Trương Kỳ cũng đã bị trừng phạt rồi.
“Có đau mắt không?”
Trình Cảnh Triết nhìn đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của cô. Cả một buổi trưa rồi mà chưa bớt sưng à?
“Khá hơn nhiều rồi.”
Mộc Tĩnh Hàm trả lời xong mới nhớ ra: “Sao anh biết?”
Buổi chiều khi Trình Cảnh Triết bảo Lưu Hoài đi tra lịch tình hôm nay của cô, tổ đạo diễn cũng có người đăng ảnh hậu trường, nhưng lúc đó Mộc Tĩnh Hàm đang quay cảnh khóc. Chỉ một video vài giây ngắn ngủi, các fan ở trên mạng lại náo loạn một hồi, sao Trình Cảnh Triết không biết được.
Mộc Tĩnh Hàm sau khi trở về thì không động vào điện thoại, cũng không biết có người quay lại cảnh khóc của mình, dẩu cái miệng nhỏ: “Không quay cảnh em đẹp mà lại quay cảnh đó à?”
Người này e là anti-fan.
Nói xong, ngẩng đầu lên, vui vẻ hỏi: “Kỹ thuật em sao nào, có bị em làm cho xúc động không?”
“……”
Trình Cảnh Triết khừng lại một chút, trong đầu nhanh chóng tự hỏi nên trả lời như thế nào. Câu hỏi ở phía trước thì không cần nói, chắc chắn đáp án là “Tốt”, nhưng câu hỏi phía sau……..
Trả lời “Không”, sau đó anh xong đời;
Trả lời “Có”, chắc chắn Mộc Tĩnh Hàm sẽ cho anh xem lại cảnh xúc động đầy nước mắt, vẫn là anh xong đời.
Bây giờ Mộc Tĩnh Hàm đang tươi cười, mắt phượng không thèm chớp, đôi đồng tử trong veo như nước suối, lại như đang gợn sóng, rõ ràng cất giấu vài phần gian xảo.
Rồi xong, người này đang đợi xem anh trả lời thế nào.
“Nếu muốn biết như vậy, hay lần sau anh đến phim trường luôn nhé?”
Anh hoàn hảo bỏ qua vấn đề này, Mộc Tĩnh Hàm bị dời đi sự chú ý thành công, bước về phía trước: “Anh đến phim trường á? Còn ngại phóng viên không có tin tức để viết à?”
“Có phải sắp đến Tết Trung Thu rồi, nên muốn bọn họ kiếm lương đúng không?”
“Đúng là Tết Trung Thu sắp đến rồi, em có kế hoạch gì không?”
“Nào có kế hoạch gì, về nhà ngủ thôi.”
Bộ phim này của cô, chắc chắn sẽ đóng máy trước Tết Trung Thu.
Trình Cảnh Triết có được câu trả lời mong muốn, liếc mắt nhìn Lưu Hoài ở phía sau, ý bảo chuẩn bị được rồi.
Hồ Oánh Khánh cầm túi xách của cô bước ra, gặp phải cảnh này, “Ôi, cậu muốn đi mua xe thật à, chính là cái chiếc ‘lão bất tử’ cậu thích hôm trước sao?”
Dứt lời, hai người đàn ông ở phía sau đồng thời ngước mắt nhìn cô ấy. Cảm giác áp bách kia quá mạnh mẽ, Hồ Oánh Khánh cố ổn định bước chân, khó khăn hỏi cô gái đang bước đến: “Con này, đi ra ngoài một chuyến, không phải xin ăn xin xe, mà xin người luôn à?”