“Thật ra tớ cũng không biết thích là gì.”
Đôi mắt đen tròn xoe của cô đầy vẻ hồn nhiên. Trong nhận thức của cô, Trình Cảnh Triết đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô sau 18 năm, như một người thân vậy. Đây là bạn trai của cô, là vị hôn phu của cô, là người có thể lo ăn lo uống cho cô.
Chu Cần gượng cười hai tiếng, không hỏi cô nữa, “Được rồi, đọc sách đi.”
Cậu làm như chưa hỏi gì cả, khôi phục bộ dạng bỡn cợt như bình thường.
Bệnh dị ứng của Mộc Tĩnh Hàm kéo dài hai ngày, đến sáng sớm ngày thứ ba, vết đỏ trên người lặn xuống, nhưng cái trán thì không hiểu sao lại có những nốt đỏ lớn, nhìn rất chi là kiêu ngạo.
Lúc sáng nhìn thấy mảng đỏ đó trong gương, Mộc Tĩnh Hàm xém nữa nhảy dựng tại chỗ. Dù cô không để ý đến vẻ bề ngoài đi chăng nữa, khuôn mặt đang yên lành này đột nhiên xuất hiện những nốt đỏ như thế, kiểu gì cũng rất ảnh hưởng đến thị giác.
Cái này mang khẩu trang cũng không giải quyết được, ai bảo chúng nó mọc trên đầu chứ.
Thế là, cuối cùng Mộc Tĩnh Hàm phải đội mũ đến trường, ai nhìn cũng hỏi một câu.
Thời tiết ngày này, không đội mũ trùm đầu mà lại đội mũ lưỡi trai.
Đi thẳng đến lớp, bàn tay thối tha của Chu Cần lập tức chộp lấy mũ cô, “Nói này, cậu lại bị….”
Giọng nói đột nhiên im bặt. Chu Cần nhìn đầu cô, lâu sau mới phản ứng lại được, “Coi kìa, còn đội cái này nữa, che rôm sảy đấy à.”
Mấy người Tằng Nhụy và Sầm Vi Húc ùa tới, cười hỏi cô bị làm sao, sao lại bị thương vinh quang thế.
Mộc Tĩnh Hàm nhịn xúc động muốn tiến lên đá người nọ, duỗi tay ςướק mũ lại, “Cậu đừng nói nữa.”
Chu Cần vẫn chưa từ bỏ ý định, ai cũng vây quanh hỏi cô, “Có phải vì chuyện dị ứng hải sản hôm qua không?”
“Đã nói cậu phải chú ý rồi mà, rồi sao, thân thể phát tín hiệu cho cậu rồi đó.”
Không ít người trong lớp nhìn về phía này, đặc biệt là nhìn thấy gương mặt đột nhiên bị “hủy dung” của hoa khôi, biểu cảm của ai nấy cũng một lời khó nói hết.
Vậy là Mộc Tĩnh Hàm buồn bực như vậy cả buổi sáng.
Đến tiết thể dục cuối cùng, cô cũng không muốn ra ngoài.
Nhưng hết cách, giáo viên thể dục bảo ra ngoài xếp hàng chạy bộ. Cô trực tiếp đội mũ lên, đứng ở hàng đầu.
Đôi mắt sắc bén của giáo viên thể dục quét hết mọi nơi, khi nhìn thấy cô thì đờ ra, sau đó bỗng nhiên hòa hoãn, bày ra biểu cảm “Tôi không hỏi không nói gì đâu”.
Mộc Tĩnh Hàm rất tự tại, chạy xong rồi lên khán đài ở sân thể dục ngồi để tránh gió. Gần đây ngày nào cũng âm ấm, đột nhiên hai ngày nay nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ngày nào cô cũng đem theo khăn quàng cổ và bao tay.
Bây giờ ngồi đây, tay chân lạnh lẽo.
Mấy người con trai như Chu Cần thì chơi bóng rổ, Tằng Nhụy và mấy người con gái ở bên cạnh đánh cầu lông. Cả người cô không có gì che chở, lạnh đến mức chỉ muốn vào khu phòng học uống một cốc nước. Cô vừa chuẩn bị đứng dậy thì Trương Kỳ cùng lớp đột nhiên đến gần.
Trương Kỳ là lớp phó, đến năm hai mới nhận chức. Mộc Tĩnh Hàm không thân với cô ấy lắm, đến lúc thu bài tập mới nhìn mặt vài lần, cũng không biết sao đột nhiên lại chạy đến chỗ cô.
“Cậu ở đây à, lúc nãy tớ tìm cậu lâu lắm đó?”
Trương Kỳ cười với cô, chùm tóc đuôi ngựa đầy sức sống tuổi thanh xuân.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Mộc Tĩnh Hàm đối với cô ấy có lẽ là Tằng Nhụy từng nói với cô rằng, người này lúc đó được chọn tranh chức hoa khôi với cô. Lúc đó cả trường đề cử 10 người cho vị trí hoa khôi, cuối cùng sau khi trải qua vài cuộc “bình chọn”, 3 người đứng đầu chính là hai chị em Mộc Tĩnh Hàm và Trương Kỳ.
Dù sao Mộc Tĩnh Linh cũng nhập học sớm hơn một năm, là một hoa khôi có chỗ ngồi vững chắc, đương nhiên xếp hạng sẽ không thay đổi, vậy nên sau đó biến thành cuộc đánh giá giữa Mộc Tĩnh Hàm và Trương Kỳ.
Mộc Tĩnh Hàm nhìn cực kỳ giống Mộc Tĩnh Linh, vẻ đẹp thiên về vẻ vừa thanh tú vừa quyến rũ, nội tâm dù sâu sắc nhưng không hiện ra ngoài, thế lại làm người trước mặt càng đánh giá cao hơn. Làn da trắng nõn có vài phần đáng yêu, lại thêm cảm giác yêu kiều của một nữ sinh trẻ.
Nếu nhìn kỹ, chắc vài năm sau, đến khi ngũ quan hoàn toàn rõ nét thì sẽ tỏa hào quang rực rỡ, vừa thanh cao, vừa quyến rũ lòng người.
Có người nói trường học đã có một hoa khôi là Mộc Tĩnh Linh rồi, vẻ ngoài của hai người giống nhau, vậy nên danh hiệu đứng nhì này hẳn là trao cho Trương Kỳ có dáng người nhỏ xinh, vẻ ngoài trong sáng này.
Vẻ đẹp đơn thuần, nhỏ xinh của Trương Kỳ khiến người khác dâng lên cảm giác muốn bảo vệ, khuôn mặt rất xinh đẹp, ngây thơ trong sáng, dịu dàng dễ chịu.
Vẻ đẹp này hoàn toàn trái ngược với hai chị em cô, cũng là nguyên nhân đưa cô ấy lên vị trí thứ 3.
Nhưng nếu so sánh mà nói, vẻ ngoài của hai chị em dễ dàng khiến người khác nhỡ kỹ hơn, bây giờ khuôn mặt trong sáng thanh tú cũng không đặc biệt tiến vào lòng người. Huống hồ, Trương Kỳ thiếu đi thần thái của hai chị em, cảm giác cao nhã kia nhìn kiểu gì cũng thấy đang giả vờ.
Vậy nên cuối cùng, chị em Mộc thị được chọn đứng đầu trường, Trương Kỳ cũng dừng bước ở vị trí thứ 3.
Thời gian đó nha đầu Tằng Nhụy nhắc mãi bên tai Mộc Tĩnh Hàm, gì mà hôm nay thấy Trương Kỳ kéo phiếu với bạn học nào, ngày mai lại thấy Trương Kỳ giả vờ làm con chim nhỏ nép vào người cậu trai nào. Mộc Tĩnh Hàm nghe đến mức đầu to lên, cô thật sự không hề có hứng thú với người này.
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, hình như từ năm đầu Trương Kỳ đã cố ý tránh mặt cô, gặp cô cũng không chào hỏi không gật đầu gì. Mộc Tĩnh Hàm cũng không thèm để ý, dù sao bạn học chơi được thì chơi, không thì thôi.
Nhưng hôm nay đột ngột như vậy, đúng là Mộc Tĩnh Hàm có chút bất ngờ.
Cô thu chân lại, thái độ lịch sự: “Tìm tớ có chuyện gì thế?”
Trương Kỳ ngồi xuống cạnh cô, cô ấy chỉ vào trán mình, “Chỗ này của cậu?”
Mộc Tĩnh Hàm cũng không giấu giếm, bỏ mũ xuống, “Không sao, hôm qua ăn hải sản nên dị ứng.”
Trương Kỳ “Ôi” một tiếng, sau đó bỗng nhiên lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong túi ra, “Cậu dùng thử cái này đi, cái này hiệu quả lắm. Lúc cấp hai tớ cũng bị, còn bị nặng hơn cậu nữa, bôi cái này lên đỡ nhanh lắm.”
Kết quả, Mộc Tĩnh Hàm khẽ cau mày nhìn tuýp thuốc mỡ này, vẫn thấy có gì đó kỳ lạ, sao người này lại?
“Có phải cậu đang nghĩ vì sao tớ lại đưa thuốc mỡ cho cậu không?”
Trương Kỳ chống cằm, chăm chú nhìn vào mấy người Tằng Nhụy và Chu Cần liên tục ngẩng đầu nhìn về phía bên này, cười nửa miệng, “Từ lúc vụ bỏ phiếu vào năm đầu kết thúc, trong lớp đồn rằng hai bọn mình không ưa nhau, nói chúng ta bất hòa, thù nhận nhau. Tớ cũng không biết ai đồn tớ có địch ý với cậu nữa?”
Mộc Tĩnh Hàm chớp mắt, nhìn cô, nhận lấy thuốc mỡ, “Cậu đừng nghĩ nhiều, chỉ là lời đồn thôi, tớ không quan tâm đâu.”
“Ban đầu muốn kết bạn với cậu, nhưng đến gần nói với cậu vào câu thôi cũng bị người có ý xấu kia xuyên tạc rồi, cũng không biết nên giao lưu với cậu kiểu gì nữa.”
Trương Kỳ quay đầu lại, đôi môi tinh xảo nở nụ cười hiền hòa: “Từ trước đến nay tớ không hề nghĩ đến cái danh hoa khôi, đột nhiên lại được thông báo mình tham dự cái gì mà ứng cử viên hoa khôi đó, sau này lại còn được vào top 3, còn bị nói là chiếm vị trí gì đó, bất hòa với cậu, tớ cũng không hiểu nổi nữa.”
Mộc Tĩnh Hàm cười nhạt, làn da trắng nõn không tì vết, đôi đồng tử trong vắt như nước, nhìn về sân thể dục rộng lớn như đang suy tư chuyện gì đó, làn da ở góc nghiêng trắng sáng như ngọc, chỉ ngồi một chỗ cũng tạo ra cảm giác cao quý, lịch sự, tao nhã.
Trương Kỳ giấu cảm xúc lóe bên trong mắt, nghe giọng nói trong trẻo như hoa cúc của cô, “Không sao, tớ không quan tâm đâu, cậu cũng không cần để bụng.”
“Sau này tớ chơi với cậu được không?”
Trương Kỳ đứng dậy, vươn tay phải ra, đôi mắt sáng ngời, gương mặt nở nụ cười nghịch ngợm, “Mộc Tĩnh Hàm, tớ là Trương Kỳ, rất vui được làm quen với cậu.”
Mộc Tĩnh Hàm trong nháy mắt hơi do dự, đôi lông mi dài hơi hạ xuống, đưa tay bắt tay cô ấy, khóe môi nhướng nhẹ, “Chào cậu.”
Sau hồi nhạc đệm này, khi giáo viên thể dục cho xuống dưới để tập hợp, dặn dò trước khi tan học, cả lớp sôi nổi hơn nhiều.
Tằng Nhụy đi thẳng đến hỏi cô: “Sao vậy, lúc nãy Trương Kỳ tìm cậu làm gì?”
Mộc Tĩnh Hàm đè mũ xuống, “Chỉ nói chuyện hai câu thôi.”
“Tớ còn thấy cậu bắt tay cậu ta nữa mà. Tớ nói cậu nghe, đừng bị vẻ ngoài ngây thơ của người đó lừa nha, nói rồi, cậu ta tuyệt đối có thành kiến với cậu. Theo như tớ quan sát Trương Kỳ, tâm tư rất nặng nề, tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài đâu, cậu lui tới với cậu ta ít thôi.”
Nếu không, với tính cách ngu ngơ này của Mộc Tĩnh Hàm, bị người khác bán đi còn cười hi hi rót trà cho người ta uống nữa đấy?
Vì sao cô ấy không đếm tiền ấy à, sợ là người ta ngại cô ngờ nghệch, ngu ngơ nên đếm sai luôn.
Mộc Tĩnh Hàm ra hiệu bảo cô ấy đừng nói nữa, giáo viên thể dục với gương mặt “hung thần Gi*t chóc” kia còn đang nhìn chằm chằm từng người kìa. Chưa đến một phút sau, cả lớp vừa rồi còn ồn ồn ào ào lập tức yên lặng dưới ánh nhìn chăm chú của thầy.
Thấy thầy thể dục cuối cùng cũng định cầm cái còi trước иgự¢ để thổi, Mộc Tĩnh Hàm mệt mỏi chỉ muốn duỗi eo một cái, rốt cuộc cũng sắp tan học rồi.
“Thầy Lưu, đợi một lát!”
Chủ nhiệm lớp đột nhiên thở hổn hến chạy đến đây, đầu tiên là nhìn Mộc Tĩnh Hàm sau đó nói với thầy thể dục: “Đợi chút nữa đi, tôi muốn đưa một em đi.”
Mộc Tĩnh Hàm sờ sờ mũ, sao cô thấy tình huống này quen quá.
Nhưng chưa kịp nhớ lại thì một tiếng kêu đột ngột kéo cô về hiện thực. Cả lớp, bao gồm thầy thể dục đều há to miệng nhìn một đoàn người mặc áo đen, cao lớn mạnh mẽ ở phía sau đang nghiêm túc đi về phía các cô. Trường học của bọn họ chọc vào người nào hả?
Mộc Tĩnh Hàm thì không bất ngờ đến thế, đặc biệt là thấy trợ lý Lưu dẫn đầu, cô còn có hứng đếm xem có bao nhiêu người.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám……”
Không tệ, tám người, được đó.
Lưu Hoài mặt không biến sắc tiến lên, đầu tiên là vô cảm chào hỏi cô Lý và thầy Lưu, sau đó cung kính nhìn về phía Mộc Tĩnh Hàm, thái độ và giọng nói đều có sự tôn trọng như đang làm việc công: “Mộc tiểu thư, thiếu gia đang chờ ngài ở bên ngoài.”
Tiếng kêu của cả lớp lớn hơn nữa. Ánh mắt của Tằng Nhụy nhìn về phía cô cũng mang theo vẻ kinh ngạc, nếu không phải chủ nhiệm lớp đang ở đây thì cô ấy đã nhảy lên, kêu lớn: “Ngầu quá đi! Trường hợp này rất có cảm giác có đến 7 8 người vệ sĩ hộ tống mở đường cho cậu đó!!”
Nhưng Mộc Tĩnh Hàm đang nghiêm túc tự hỏi lại không nghĩ như thế.
Đến khi rời khỏi ánh nhìn chăm chú của bạn học cùng lớp và ánh mắt thấm thía của hai người giáo viên, lúc ngồi vào trong chiếc xe đang đậu trước cổng trường của Trình Cảnh Triết, câu nói đầu tiên của Mộc Tĩnh Hàm là: “Anh trai, anh dẫn theo mấy người vệ sĩ này để nâng tay nâng chân khiêng em đến đây à?”
Lưu Hoài vừa mới đóng cửa xe lại không nhịn được nữa, khóe miệng tàn nhẫn giật giật. Thiếu gia tốt bụng sợ cô bị vây quanh như lần trước, mà Mộc tiểu thư có thể giải thích theo ý này…..
Trình Cảnh Triết không còn lời gì để nói, đỡ trán, trả lời một câu “Không phải”, rồi mới hỏi về cái mũ anh đã chú ý từ lúc lên xe, “Đội mũ làm gì? Đau đầu à?”
Mộc Tĩnh Hàm dẩu cái miệng nhỏ, hiếm khi làm nũng: “Anh trai, đau, cái trán đau.”
Cô nói xong thì bỏ mũ xuống. Trình Cảnh Triết khi nhìn thấy mảng đỏ kia, sắc mặt lập tức lo lắng, “Sao thế?”
“Chắc hôm qua ăn hải sản nên để lại di chứng.”
Mộc Tĩnh Hàm than thở. Nếu cô biết mấy con tôm đã được lột vỏ kia làm gương mặt của cô không thể gặp người khác trong mấy ngày như vậy thì có kiểu gì cô cũng không ăn.
Quan tâm cái gì mà vị hôn phu rồi bạn trai hoàn hảo tri kỷ chứ, dù ông trời lột cho cô, cô cũng sống ૮ɦếƭ từ chối.
“Anh xem nào,” Trình Cảnh Triết kéo bàn tay đang muốn gãi của cô ra, “Sau này đừng dùng tay ᴆụng vào, chút nữa anh đưa em đi gặp bác sĩ, lấy thuốc mỡ về bôi.”
“Không cần,” Mộc Tĩnh Hàm lắc đầu, lấy thuốc mỡ lúc nãy Trương Kỳ cho cô ra, “Em có rồi, bôi cái này là được, không cần đến bệnh viện đâu.”
Đi thêm lần nữa, chắc ba mẹ cô mà biết thì sẽ cắt xén tiền tiêu vặt tháng sau luôn quá.
Thấy cô khăng khăng như vậy, Trình Cảnh Triết cũng không nói nhiều nữa. Chỉ một lát sau, điện thoại không ngừng nhận được rất nhiều tin nhắn, âm thanh thông báo không ngừng vang lên trong xe. Mộc Tĩnh Hàm nghiêng đầu, “Anh bận lắm ạ?”
Trình Cảnh Triết đội lại mũ đàng hoàng cho cô, sửa sang lại tóc ở hai bên của cô, đôi mắt sâu thẳng chăm chú nhìn cô. Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh phải về rồi.”
“À, thế anh đi đi, em cũng đi học đây.”
Lúc Mộc Tĩnh Hàm không phản ứng lại, đang định đẩy cửa xe đi xuống thì tay trái cô đột nhiên bị kéo lại. Cô quay đầu, thắc mắc: “Sao thế?”
Sau đó đó đối diện với đôi môi mím chặt của Trình Cảnh Triết, cô nhận ra: “Anh sắp về Tương Hải sao?”
Không biết tại sao, trong lòng Mộc Tĩnh Hàm lại có chút mất mát, dường như hai ngày nay có thêm một người như vậy cũng không tệ.
Đôi mi cong của Trình Cảnh Triết lay động, giọng nói nặng nề trả lời một chữ “Ừ” rất nhỏ.
Đột nhiên Mộc Tĩnh Hàm không biết phải nói gì, cúi đầu, mân mê ngón tay, im lặng.
Lưu Hoài ở bên ngoài lơ đãng liếc thấy cảnh tượng trong xe, không khỏi yên lặng lắc đầu. Thiếu gia à, tôi sốt ruột thay cậu luôn đấy.
“Vậy anh đi cẩn thận nhé,” Sau một lúc lâu, Mộc Tĩnh Hàm liếm liếm môi, chớp đôi mắt căng ra từ nãy đến giờ, ngẩng đầu, khôi phục lại nụ cười không tim không phổi kia, “Năm tháng sau anh đến đây nữa ạ?”
Cô vẫn nhớ, hôm qua lúc Trình Cảnh Triết chuyển khoản cho cô xong đã nói rằng năm tháng sắp đến sẽ không ở đây, nên mới chuyển khoản 10 vạn nhân dân tệ cho cô.
Yết hầu Trình Cảnh Triết khẽ lăn, cũng không biết nên trả lời thế nào. Nếu là hôm qua, anh trả lời không hề do dự: “Ừ, sẽ đến nữa.”
Nhưng hôm nay nhận được cuộc gọi kia của ba, lần trở về đây tiếp theo của anh không biết là sẽ kéo dài bao lâu.
Không cần trả lời, đột nhiên Mộc Tĩnh Hàm không muốn biết được đáp án nữa, hít hít mũi, “Không sao đâu, anh trai phải đi công tác mà, đến lúc thì chúng ta sẽ gặp lại.”
Cô nghĩ rằng, có phải lúc còn nhỏ cô cũng quấn lấy Trình Cảnh Triết như vậy không, bằng không sao bây giờ anh sắp đi thì lại đột nhiên luyến tiếc thế chứ.
Môi Trình Cảnh Triết khẽ mấp máy, trái tim chua xót, cuối cùng vẫn không thắng nổi suy nghĩ trực quan kia. Dưới ánh mắt kinh ngạc bên trong đôi mắt trong trẻo kia của Mộc Tĩnh Hàm, anh áp vào đôi môi của cô. Bờ môi của người con gái mềm mại, không biết ăn gì mà mang theo một hương vị ngọt ngào, rất quyến rũ.
Mộc Tĩnh Hàm hoàn toàn sửng sốt. Trong trí nhớ của cô, trường hợp như thế này chỉ thấy được trong tiểu thuyết, gia đình dạy dỗ tốt và trường học nghiêm khắc nên cô không bao giờ thấy cảnh này. Thế nhưng bây giờ cô lại “mắt thấy tai nghe”, trực tiếp trải nghiệm khiến hai tay hai chân của cô không biết nên làm gì.
Cô chớp mắt được không nhỉ?
“Nhớ rõ,”
Trình Cảnh Triết hôn xong, dưới sắc mặt ngây ngốc của người nọ, hé môi mỏng, giọng nói khàn ᴆục: “Em là của anh, không được mơ tưởng đến người khác.”
“Đợi anh đến tìm em.”