Chàng công tử nhỏ Trình Cảnh Triết kìm nén vẻ ghét bỏ trong mắt, lưu loát vỗ vỗ bụi bẩn dính lên người, lạnh lùng lùi lại một bước: “Không.”
Tròng mắt đen láy của cô bé xoay tròn mới nhận ra rằng chữ “Không” này, hóa ra là đang trả lời câu hỏi “lén dì ăn vụng chocolate” của cô bé lúc nãy.
Bụi bẩn trên mặt cậu bé đã bị Trình Cảnh Triết có thói quen ở sạch lấy khăn lau đi sạch sẽ, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Mộc Tĩnh Hàm nhìn thẳng, cô nuốt nuốt nước miếng, lấy tay bụm miệng lại, kinh ngạc nói: “Anh ơi, anh là người đẹp nhất em từng thấy đó.”
Nói xong thì lại ngơ ngác lắc đầu: “Không đúng, người đẹp nhất là ba em, ba đứng nhất, mẹ đứng nhì, còn anh đứng thứ ba.”
Trình Cảnh Triết: “……”
Tại sao phải nghe đề tài vô vị này ở đây chứ.
Nhặt cây 乃út bị đánh rơi lúc nãy lên, bây giờ Trình Cảnh Triết chỉ muốn quay về đi tắm.
Còn cô bé có vẻ bết bát này thì….
Dù sao cậu cũng không muốn có một của nợ đi theo như vậy.
Cậu nhấc chân, chuẩn bị rời đi.
Con đường vốn nhỏ hẹp, nhìn người đứng chặn ở giữa, cậu nhíu mày rồi lại thôi, thức thời đi về phía bên phải.
Còn chưa kịp bước qua, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm, trong lòng bàn tay xám xịt có một thỏi chocolate đen: “Đây là món em thích nhất đó, anh đừng nói với mẹ nha, em chia cho anh nửa thỏi.”
Nói xong, Mộc Tĩnh Hàm còn dựng thẳng ngón tay út rồi đưa lên, dáng vẻ có tật giật mình.
Trong đầu Trình Cảnh Triết đột nhiên hiện lên hai chữ “Ngu ngốc”, nhưng vì được giáo dục tốt nên cậu bé giấu suy nghĩ thật sự đi, lễ phép trả lời: “Cảm ơn, không ăn.”
Đúng là nói nhiều hơn một chữ cũng sợ mệt.
Mộc Tĩnh Hàm chớp mắt nhìn dáng người cao hơn cô hơn hẳn một cái đầu đi xa dần, “Tâm trạng của anh ấy không tốt hả ta?”
Không để sự vui vẻ của mình bị vấn đề phức tạp đó làm phiền, cô bé nhét nửa thỏi chocolate vào miệng mình, hưởng thụ nhấm nháp, lầm bầm lầu bầu: “Vẫn là chocolate ngon nhất. Đúng như ba ba nói, có vài người phàm phu tục tử* không biết hưởng thụ.”
(*) Phàm phu tục tử: loại người phàm tục, ngu dốt, lạc hậu.
Sau đó, Mộc Tĩnh Hàm tiếp tục hất tay chân nhỏ của cô bé, tung tăng nhảy nhót quay về.
Vì ăn vụng nhưng không lau miệng sạch sẽ nên Mộc Tĩnh Hàm quay về bị la một trận. Ngoài mặt thì vẫn ngoan ngoãn đáp lời, nhưng trong lòng lại suy nghĩ nhiều hơn ai hết. Mái tóc cột hai bên cũng không rảnh rỗi, cứ lắc tới lắc lui.
Trình Cảnh Triết vừa mới xuống tầng đã nhìn thấy một hình ảnh như vậy. Hai cái sừng dê (tóc hai chùm của bé nó) đung đưa theo động tác của cô bé, có vài sợi tóc rơi xuống cần cổ trắng nõn. Dường như bị đâm hơi ngứa nên cô bé duỗi tay gãi gãi, ngẩng đầu, ngắt lời Triệu Đình Nhiên đang răn dạy: “Mẹ ơi, sau này con sẽ nghe lời mà. Bây giờ con đói bụng, ăn cơm được chưa ạ?”
Trình Cảnh Triết: “……”
Bảo sao lại béo như thế.
Linh Lung đứng bên cạnh không nhịn được, trực tiếp “phụt” một tiếng, ngồi xổm xuống vỗ vỗ bụng nhỏ của Mộc Tĩnh Hàm: “Đúng đó, nếu không ăn cơm thì cái bụng nhỏ của mèo con sẽ đói đến mức xẹp xuống mất. Đi nào, dì dẫn con đi ăn cơm.”
Triệu Đình Nhiên cạn lời đỡ trán, nuôi đứa con gái này đúng là khiến cô “mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác”.
Mộc Tĩnh Hàm nhếch miệng nhe răng cười, hàm răng thưa thớt lên tiếng: “Dì thật tốt”. Nói xong ngay lập tức hôn “chụt” lên mặt Linh Lung, chocolate chưa lau sạch liền dính lên má của Linh Lung.
Triệu Đình Nhiên: “Mộc Tĩnh Hàm!!! Đi lau mặt con ngay!”
Linh Lung càng nhìn càng thích, dẫn cô bé đi toilet. Khi quay người lại, ánh mắt của cô nhóc sáng lên: “Anh ơi!”
Rồi đột nhiên nghiêng đầu: “Giống thật nhưng mà không phải anh ấy rồi. Anh ấy đâu có mặc bộ đồ đó đâu”. Lúc nãy mặc đồ đen mà, sao một lúc sau lại thành đồ trắng rồi.
Trình Cảnh Triết: “……”
Hôm nay cậu đã đen mặt hai lần rồi.
Cô bé vỗ vỗ cái đầu hiếm khi động não của mình, cuối cùng thì từ bỏ, gọi “dì” một tiếng, rồi nói câu “Dì là người đẹp nhất con từng thấy luôn đó.”
Sau đó lại là câu nói Trình Cảnh Triết mới nghe được không bao lâu: “Không đúng, người đẹp nhất là ba em, ba đứng nhất, mẹ đứng nhì, còn dì đứng thứ ba.”
Trình Cảnh Triết đen mặt lần thứ ba thành công.
Linh Lung ở một bên đã cười không đứng thẳng nổi.
Vốn tưởng rằng bữa tối hôm nay sẽ là lúc cô bé này ngoan ngoãn nhất, không ngờ rằng, cô nhóc đó ở trên bàn cơm mặt đầy nước mắt nhìn Triệu Đình Nhiên, vô cùng đáng thương xin xỏ: “Mẹ ơi, con ăn thêm một thỏi chocolate được không ạ.”
Triệu Đình Nhiên không thèm ngẩng đầu lên: “Mơ đi, lúc nãy bị la chưa đủ à?”
Bàn tay nhỏ lấy lòng đặt trên bàn, cả người ngồi thẳng tắp, cô bé tủi thân phản bác: “Nhưng mà vì hôm nay con bị mắng, cả tâm hồn và thân thể đều bị tổn thương rất lớn nên muốn hai thỏi chocolate để an ủi.”
“……”
Trình Cảnh Triết thấy bữa cơm này của cậu không ăn xong được rồi. Tại sao trên thế giới lại có loại người như vậy chứ.
Dựa theo nhất cử nhất động của con, đương nhiên Linh Lung nhận ra vẻ mặt ghét bỏ của con trai nhà mình. Dù bây giờ manh mối chưa được rõ ràng lắm, nhưng dù sao cũng là lần đầu có cô bé khác giới tính có thể khiến tảng băng nhỏ ngàn năm không thay đổi nhà cô làm chảy ra một góc như vậy, đương nhiên Linh Lung phải lợi dụng rồi.
Sau đó Triệu Đình Nhiên nếu rảnh rỗi thì sẽ dẫn Mộc Tĩnh Hàm qua, hoặc Linh Lung sẽ đưa con trai nhà mình qua. Trong một năm kiểu nào hai người cũng gặp nhau từ ba đến năm lần. Cô bé lần nào thấy Trình Cảnh Triết cũng nói một câu quen thuộc “Hình như tâm trạng của anh ấy không được tốt”, sau đó liền lấy những thứ mà bé thích, chia sẻ món ăn yêu thích, đồ ăn vặt các thứ cho Trình Cảnh Triết, dù đó toàn là 乃úp bê nước ngoài và đồ ăn vặt mà các bé gái thích.
Mỗi lúc như vậy, Linh Lung đặc biệt thích nhìn biểu cảm của con trai nhà mình. Rõ ràng là ghét bỏ không nhịn được, nhưng vẫn ngoan ngoãn lễ phép nhận lấy: “Cảm ơn.”
Những con 乃úp bê Barbie xinh đẹp được tết hai bím tóc lúc về đã bị Trình Cảnh Triết nhét vào một cái hộp không tên.
Lúc này về quà sinh nhật, Linh Lung không cần nghĩ cũng biết cô bé sẽ đem thứ gì đến đây.
Không 乃úp bê thì là chocolate.
Nhưng Linh Lung đã xem nhẹ năng lực tiềm tàng của bạn nhỏ Mộc Tĩnh Hàm rồi.
Buổi tối, lúc công chúa nhỏ Mộc Tĩnh Hàm được tài xế lái xe riêng chở đến đây, Linh Lung đã đứng đón ở cổng lớn từ sớm. Trình Tư Hạo sợ cô lạnh nên bảo cô vào nhà, còn anh đứng ở ngoài trông.
Linh Lung không muốn. Cô bé này đã lâu rồi không gặp, không biết có nhận ra bọn họ không nữa.
Hết cách, Trình Tư Hạo đành phải khoác lên một áo khoác mỏng cho cô, đứng ở ngoài chờ chung.
Bây giờ tuổi cúng cơm của con trai đã là 4 tuổi. Dù chưa đủ tuổi nhập học, nhưng kiến thức ở lớp lá cậu bé đã thuộc làu làu từ lâu. Có lẽ là không thể không thừa nhận gien di truyền này, con trai Trình Cảnh Triết của bọn họ đúng là có tài năng xem qua là nhớ.
Vốn dĩ năm nay không cần đi học lớp lá nữa, nhưng Linh Lung cố ý để cậu bé tiếp xúc với mọi người và hoàn cảnh bên ngoài trước nên vẫn để cậu bé đi học.
Nhưng hoạt động ngoại khóa trong nhà và tự học ở nhà cũng giống như vậy.
Trình Cảnh Triết dù ở phương diện nào cũng rất có thiên phú. Linh Lung ghi danh vào lớp sở thích cho cậu, tuổi còn nhỏ nhưng chơi đàn vẫn được. Nhưng hoàng tử piano của người ta thì dịu dàng như ánh mặt trời, còn con cô sinh thì lại kiệm lời, lạnh lùng, đúng là không thích náo nhiệt.
“Không biết tính cách không hợp với đàn ca này của con sau này ở trường có hại gì không nữa?”
Linh Lung nhìn vào nơi xa, ôm quần áo trên người.
“Có gì mà thằng bé phải mệt chứ?”
Theo Trình Tư Hạo, nó không đe dọa người khác thì đã tốt rồi. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ thì lại thông minh hơn bất cứ ai.
“Sao lại không chứ? Không thích phản ứng lại như thế thì sau này tìm bạn gái kiểu gì đây, theo đuổi người khác lại càng không nữa đó?”
Linh Lung bĩu môi, hiếm khi thấy cậu bé có thể trò chuyện được vài câu với cô bé nào.
Gió đêm thổi tới, đèn đuốc sau vườn sáng trưng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của con nít. Không cần xác định, Linh Lung đã biết chắc chắn bây giờ con trai mình đang ngại ồn ào, muốn tránh càng xa càng tốt.
Trình Tư Hạo cũng nhìn về hướng đó. Chắc lúc nãy vì có hai người lớn là bọn họ nên mấy đứa nhóc được mời đến câu nệ đứng tại chỗ, sau khi tặng quà cũng không biết nên làm gì. Chắc người lớn đã dặn dò, lần đầu đến Trình gia làm khách phải chú ý lời nói, hành động,...
“Trình phu nhân, theo tư chất của con trai em thì không nhất định phải là nó theo đuổi người khác đâu.”
Hôm nay Linh Lung cố ý mời ba nữ hai nam, thêm cô bé Mộc Tĩnh Hàm lát nữa đến sẽ thành 4 bé gái.
Trình Tư Hạo biết Linh Lung nghĩ gì nhưng anh không nói toạc ra. Vợ của anh từ lúc con trai được 4 tuổi là đã bắt đầu xử lý chuyện “hôn nhân đại sự” sau này rồi. Dù anh hơi đau đầu nhưng cũng không thấy phiền gì.
Đợi thêm khoảng mười phút sau, nhiệt độ ngày cạnh lạnh, Trình Tư Hạo không yên tâm để cô đứng ngoài này tiếp, giọng điệu nhấn mạnh: “Về phòng trước đi, để anh đưa con bé vào.”
Linh Lung thấy anh sắp giận thật, lập tức ngoắc ngoắc ngón tay, lấy lòng: “Được được được, biết rồi mà, em vào ngay.”
Cô lại cọ xát hai chân vào nhau cỡ hai phút nữa. Cô nhớ cô nhóc béo đó muốn ૮ɦếƭ, nếu không phải vì nguyên nhân nào đó thì cô đã nhận bé làm con luôn rồi.
Đèn xe lóa mắt từ phía xa rọi lên người bọn họ, Trình Tư Hạo nhanh nhẹn che mắt cô lại, chờ đến khi tiếng xe rõ ràng hơn, một chiếc xe hơi bản dài màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, Trình Tư Hạo mới thu tay lại.
Khi Linh Lung thấy người ở trên xe bước xuống, xém nữa không thở nổi. Triệu Đình Nhiên ơi là Triệu Đình Nhiên, mày lớn gan thật đó, dám để tài xế chở một mình con mày đến thôi á?
Cô nhóc đã gầy hơn chút so với năm ngoái, chiếc răng cửa bị rụng lúc trước cũng đã mọc ra, đọc chữ cũng rõ ràng hơn nhiều.
“Dì ơi, mẹ và ba con đi nghỉ phép rồi, nói con ở đây với dì một khoảng thời gian, đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc ba mẹ sẽ tới đón con ạ.”
Mộc Tĩnh Hàm đeo chiếc cặp nhỏ của bé, tài xế đứng ở một bên cung kính cầm chiếc va li nhỏ màu hồng nhạt của con nít. Linh Lung xoa đầu cô bé, cho người dẫn cô bé vào phòng.
Sau đó mới lập tức gọi điện thoại. Hai vợ chồng này cũng lớn gan thật, hai ngày trước lúc Linh Lung mời bé đến, Triệu Đình Nhiên rất thoải mái trả lời: “Được luôn, đưa người tới liền.”
Sau đó thì đến tận đầu năm nay.
Không hề nghĩ rằng, hai vợ chồng này sung sướng đi ra ngoài chơi, ném con ở nhà.
Trình Tư Hạo nghe “lời nói thấm thía” mà Linh Lung nói với Triệu Đình Nhiên, thở dài, nhéo mày, lập tức thấy đầu càng đau.
Đoán chừng sau này, Linh Lung phải chăm sóc cho thiên kim Triệu gia này đến mức thiếu điều phải phân thân ra, ngay cả thời gian dành cho anh có thể cũng sẽ bị chiếm dụng.
Lúc Linh Lung và Trình Tư Hạo tiến vào, mấy đứa bé đều đang làm quen với Mộc Tĩnh Hàm, hỏi cô bé tên gì, mấy tuổi. Đương nhiên người hỏi mấy câu này đa phần đều là mấy cậu nhóc.
Hôm nay Mộc Tĩnh Hàm mặc một chiếc quần màu đen lưng cao, trên người là một chiếc áo sơ mi màu trắng cộc tay, từ phần vai trở xuống không có gì, bên trong có thể thấy một chiếc áo vest màu đen, bên ngoài là một cái áo khoác nhỏ màu đỏ, phía trước mở rộng ra, chỉ dài đến bụng, cộng thêm mái tóc đen nhánh thẳng dài kia, nhìn vừa đáng yêu vừa thanh tú.
So với năm trước, năm nay Mộc Tĩnh Hàm rõ ràng đã có “thần thái” hơn.
Nhìn những cô bé dáng người thon thả tinh tế khác, bây giờ dáng vẻ mũm mĩm trắng nõn của Mộc Tĩnh Hàm lại khiến người khác chú ý hơn.
Mộc Tĩnh Hàm trừ lúc mới đến có chào hỏi với Trình Cảnh Tiết ra, bây giờ lại bị các bạn nhỏ khác vây quanh hỏi đông hỏi tây, có hơi không ứng phó kịp.
Bé sốt ruột xua xua tay: “Em đến ăn sinh nhật của anh trai.”
Trình Cảnh Triết cứ mỗi một phút lại lại liếc mắt nhìn về phía bên đó, mỗi lần nhìn một cái là sắc mặt đen hơn một phần.
Nói chuyện với ai cũng vui thế à?
Linh Lung và Trình Tư Hạo liếc nhìn nhau. Trình Tư Hạo nhướng mày, như muốn nói: “Còn sợ con trai em không theo đuổi người khác không?”
Linh Lung nhịn cười, nói to với bên kia: “Được rồi, đến đầy đủ hết rồi, chúng ta cắt bánh kem thôi.”
Bọn nhỏ vừa nghe xong đã phấn khởi chạy vào nhà ăn.
Mấy cô bé hơi thẹn thùng đi theo sau Trình Cảnh Triết, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, lỗ tai vô thức đỏ bừng lên.
Mọi người đều đã đứng dậy rời đi, Mộc Tĩnh Hàm vẫn còn ngây ngốc ngồi bất động trên ghế sô pha. Linh Lung đi qua xoa đầu cô bé: “Sao thế, con không thích ăn bánh kem à?”
Bé thích nhất là ăn đồ ngọt.
Cô bé lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía người đang đi giữa đường đẹp nhất, quen thuộc nhất, cao nhất, rồi quay lại hỏi: “Dì ơi, hôm nay anh trai đón sinh nhật mà? Sao lại không vui vậy ạ?”
Giống như trước kia, không mở miệng nói chuyện. Lúc nãy gật đầu chào cô, một từ cũng chưa nói.
“Chẳng lẽ vẫn còn giận con ạ?”
Đây là cái cớ mà Mộc Tĩnh Hàm bị mẹ cô bé lừa đến tận mười tám năm sau. Lúc quay về từ lần gặp đầu tiên, công chúa nhỏ bày tỏ cảm nhận sau khi thấy anh trai, Triệu Đình Nhiên đã trả lời bé: “Vì dáng vẻ con ăn chocolate xấu quá nên anh trai không muốn nói chuyện với con đó. Anh trai là người rất thích sạch sẽ, con nhìn bàn tay bẩn của con kìa, đến mẹ còn không muốn nắm nữa.”
Lúc đó Mộc Tĩnh Hàm nghe cái hiểu cái không, nhưng ít ra không ăn chocolate trước mặt Trình Cảnh Triết nữa. Nhưng sao anh vẫn không vui vậy?
Linh Lung tìm vài lý do qua loa cho có lệ, sau đó nắm tay bé cùng qua đó ăn bánh kem.
Biết cô nhóc thích ăn nên lúc chia phần Linh Lung cố ý cho bé một miếng lớn. Sợ răng bé không tốt nên vớt bớt kem đi, chủ yếu là trái cây và bánh gato.
Mộc Tĩnh Hàm cầm nĩa nhỏ rối rắm một lúc, rốt cuộc có nên ăn không ta?
Cuối cùng lấy cớ “Chocolate màu đen nên xấu xí, kem màu trắng nên xinh đẹp” để cầm nĩa ăn.
Trình Cảnh Triết ngồi ở phía trước, thấy khóe miệng cong lên của người nào đó thì cũng mở miệng nếm một chút, có vẻ rất ngọt.
Ăn bánh kem xong đương nhiên sẽ đến phần tặng quà. Những bạn nhỏ khác tặng đồng hồ, đồ bổ, viên ngọc, vừa nhìn đã thấy do người lớn tỉ mỉ chuẩn bị, nếu không con nít thì nào biết tặng những đồ vật trộn lẫn tâm tư này đến lấy lòng, nịt hót chứ.
Trình Tư Hạo nhìn phản ứng của con mình, rồi lại nhìn Linh Lung đang đau lòng. Anh đứng ở phía sau cô, nhẹ giọng an ủi: “Sinh ra ở Trình gia thì phải trải qua chuyện này. Thằng bé sẽ điều chỉnh được thôi.”
Đây là điều phiền não của quý tộc hào môn, bạn bè thật lòng mà nói cũng không có mấy người.
Đến lượt của Mộc Tĩnh Hàm, Trình Cảnh Triết ngẩng đầu, cậu bé và những người khác cùng nhau nhìn cô bé chăm chú.
Cô nhóc hơi lo lắng. Lúc nãy bọn họ ai cũng đưa những thứ xinh đẹp đắt tiền, còn bé thì đưa…
Nhưng đây là những cục cưng mà cô khó khăn lắm mới kiếm được đó….
Mộc Tĩnh Hàm trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, lấy quà của mình ra.
Mở đầu vẫn là chocolate ngàn năm không thay đổi, lúc tiến lên bé còn nói thêm một câu: “Anh trai, anh đóng cửa lại lén ăn cũng được đó nha.”
Như vậy thì không có ai thấy dáng vẻ xấu xí của anh đâu.
Khóe miệng Trình Cảnh Triết nhướng lên, sắc mặt vẫn không thay đổi nhận lấy thỏi chocolate cậu bé chưa bao giờ ăn: “Cảm ơn.”
Cô bé đứng bên cạnh Mộc Tĩnh Hàm không khỏi dẩu miệng, hơi không vui. Lúc nãy quà của nhóm bạn cô bé tặng đều để lên bàn, sao con nhóc này nhất định phải đưa cho Trình Cảnh Triết chứ.
Sau đó, Mộc Tĩnh hàm lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo khác, cười ngọt ngào: “Đây là 88 bộ quần áo của 乃úp bê Barbie bộ số sáu khó khăn lắm em mới lấy được ngày hôm qua đó, xuân hạ thu đông gì cũng có. Trong này còn có lược và kẹp tóc nhỏ xinh đẹp của cậu ấy nữa, anh trai rảnh thì có thể chải đầu cột tóc cho cậu ấy.”
Nói xong còn lấy ra một chiếc váy lễ phục màu vàng: “Những bộ trang phục này hiếm lắm đó, chứ đừng nói là kiếm được cả 88 bộ. Em dành dụm rất lâu, quý lắm.”
Barbie bộ số sáu này là món quà mà Mộc Tĩnh Hàm nhẫn tâm lấy những thứ mình thích tặng cho Trình Cảnh Triết. Cô bé thích nhất là Barbie bộ sáu này, mấy tháng rồi cô bé vẫn nhung nhớ.
“Anh trai, anh thay em chăm sóc cậu ấy nha?”
Ánh mắt trong sáng và giọng điệu chân thành của cô bé khiến Trình Cảnh Tiết vốn đã chuẩn bị tốt lúc này đã đen mặt đến mức không ngẩng đầu lên nổi. Dù ban đầu đã không ôm kỳ vọng gì rồi, nhưng mạch não của Mộc Tĩnh Hàm thật sự khiến cậu bé nghi ngờ sâu sắc rằng hai chữ “ngu ngốc” có đủ đô với cô bé không.
Cô bé vui vẻ đưa quà qua, chiếc hộp vừa được đóng lại thì có một bàn tay trắng nhỏ để lên trên.
Mộc Tĩnh Hàm có chút thắc mắc nhìn cô bé này. Hình như bé chưa nói chuyện với chị gái này bao giờ cả, có quen bé à?
“Món quà này cho chị đi, con trai không thích chơi 乃úp bê đâu. Có lẽ em còn nhỏ nên không biết, nhưng mà nhà chị có 乃úp bê, có thể mặc quần áo cho cậu ấy. Còn quà của Trình Cảnh Triết thì chị giúp em tặng lại một cái nữa cũng được.”
Nếu không phải đang ở Trình gia, cô bé đã muốn hét to với nhóc con mập mạp này: “Em mấy tuổi rồi? Vậy mà còn chơi đồ chơi con nít nữa. Em không có não hay sao mà còn đưa cho Trình Cảnh Triết nữa, cậu ấy không chạm vào mấy thứ này đâu!!!”
Trong lòng Mộc Tĩnh Hàm lập tức kéo băng cảnh cáo ra, “Không cần, đây là quà em tặng cho anh trai, không cho chị được.”
Quả nhiên biết đồ của cô là hàng hiếm, bây giờ mới lấy ra đã có người muốn ςướק rồi, nếu biết sớm thì cô bé lén đưa cho rồi.
Bàn tay đặt trên hộp của cô bé kia hơi dùng sức, Mộc Tĩnh Hàm dù vóc dáng nhỏ nhắn cũng không chịu đưa. Linh Lung thấy tình hình không ổn, đang chuẩn bị lên tiếng thì không biết ai trong hai người tăng thêm lực, chiếc hộp văng ra, quần áo bên trong bị đổ ra ngoài, trực tiếp đáp lên trên bàn bánh kem.
Không chờ mọi người phản ứng lại, một tiếng khóc sắc bén xé trời khiến màng tai của ai nấy đều chấn động.
Trình Cảnh Triết thề, trước khi gặp được Mộc Tĩnh Hàm, cậu bé không biết tiếng khóc của một người sẽ đáng sợ như vậy.