Trong tay cô còn cầm cây kẹo bông gòn vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, lúc tựa vào người anh trừ vị ngọt nồng kia còn có mùi hương nhàn nhạt trên người cô tản ra bên gáy anh. Bỗng nhiên Trình Tư Hạo nhớ đến mùa hè đó, khi mới gặp nhau, người thiếu nữ đó không cẩn thận, lọn tóc mang hương thơm quấn quanh khóa kéo cặp anh.
Linh Lung từng hỏi anh thích cô từ khi nào, vì sao lại thích. Trình Tư Hạo không nói nên lời rằng, lúc gặp nhau lần đầu, khi thấy dáng vẻ sốt ruột, xấu hổ nhưng lại rất đáng yêu của em.
Đưa kẹo bông gòn màu trắng đến bên miệng anh, giọng nói của Linh Lung mềm mại: “ Em ăn không hết, anh ăn đi.”
Anh không hề thích thứ ngọt ngấy này, nhưng Trình Tư Hạo biết, nếu dựa vào tính nết của Linh Lung hai ngày nay mà nói, nếu anh không ăn, thế thì sau đó nhất định sẽ tủi thân nói một câu:
“Trình Tư Hạo, anh ghét em rồi.”
Bất động thanh sắc cong khóe miệng lên, cắn một ngụm kẹo cô đưa, vị ngọt ngấy xâm nhập vào miệng, Trình Tư Hạo không khỏi dặn dò: “Sau này ăn ít thôi, không tốt cho răng và sức khỏe.”
Đường hóa học và hàm lượng màu thực phẩm trong thứ này chắc chắn vượt quá tiêu chuẩn.
Linh Lung thè lưỡi, không biện hộ, nhỏ giọng lên tiếng, lúc này không cần làm nũng vô ích làm chi.
“Mai về thăm ông nội đi anh.”
Linh Lung dựa trên vai anh, thỏa mãn híp mắt. Hai ngày nay bên Trình gia điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, sợ làm phiền cô nghỉ ngơi nên ai cũng chịu đựng không đến đây, nghĩ lại thì mai vẫn nên quay về một chuyến.
Trình Tư Hạo biết suy nghĩ của cô, nhưng cũng xót cô bôn ba đây đó, nói ngược lại: “Mai bọn họ sẽ qua đây.”
Linh Lung không nghe rõ anh nói gì, ngáp một cái, mệt rã rời lẩm bẩm vài câu, giọng nói ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Âm thanh đi bộ của Trình Tư Hạo rất nhỏ, đôi tay đỡ lấy chân cô cũng thả lỏng ra một chút, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cặp đôi đi ngang qua bên cạnh còn nhỏ giọng nói: “Hạnh phúc quá đi.”
Mặt Trình Tư Hạo không cảm xúc, đi vài bước đến băng ghế cách đó không xa, nhẹ nhàng để cô xuống. Chiếc mũ vì động tác này nên đã lệch ra vài phần, chỉnh nó lên phía trên một chút, vậy thì sẽ không đè lên vết thương, còn che được gương mặt của cô.
Có lẽ sợ tiếng chuông điện thoại sẽ đánh thức cô, Trình Tư Hạo đăt điện thoại ở chế độ im lặng rồi nhắn tin cho Lưu Hoài, lúc này mới nhíu nhẹ đôi mày.
Lấy kẹo bông gòn trong tay cô ra, suy nghĩ nên xử lý như thế nào đây.
Khí hậu ban đêm rất lạnh, sau đó trực tiếp ϲởí áօ khoác trên người mình ra, đắp lên người cô.
Những vết thương khác trên mặt đã dần dần tốt hơn, có xu hướng hồi phục lại, qua hai ba ngày thì để lại vết sẹo màu hồng nhạt, chắc ngày mai bôi thuốc được rồi.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô, vì tai nạn ngoài ý muốn này nên cân nặng của Linh Lung gầy hơn lúc trước hai đến ba kí. Trình Tư Hạo đang nghĩ ngợi xem hai kí này nên bồi bổ lại cho cô cách nào, liền thấy Lưu Hoài gấp gáp chạy đến từ ngã tư đối diện.
Cau mày, nhìn anh ta một cái, trước khi anh ta mở miệng thì nói: “Chút nữa rồi nói.”
Đương nhiên kẹo bông gòn được đưa cho Lưu Hoài xử lý, Trình Tư Hạo bế Linh Lung lên, cô ngủ không biết trời đất sao trăng gì, lúc bị bế lên cũng chỉ nhẹ nhàng xoay mặt, dựa vào иgự¢ anh ngủ tiếp, hai tay vô thức nắm chặt vạt áo của anh. Đó là biểu hiện của việc cô ỷ lại và tin tưởng ai đó.
Mãi đến khi lên xe, đóng nhẹ cửa xe lại, sự lạnh lẽo và ồn ào bị ngăn cách ở bên ngoài, Trình Tư Hạo dựa vào cửa xe, hai chân hơi co lại, không kiên nhẫn phun ra một chữ: “Nói.”
Lưu Hoài xoa trán, bây giờ chưa được bao lâu, sao chuyện khó khăn cứ kéo đến từng cái một vậy?
Không dám do dự nữa, lén đánh giá vẻ mặt của sếp, nuốt nước miếng: “Phu nhân…”
Vừa mới mở miệng nói hai chữ này, Lưu Hoài lập tức nhận được ánh nhìn chăm chút mang theo hơi lạnh thấu xương kia. Anh nhắm hai mắt lại, nói hoàn chỉnh câu đang nói dở: “Two Secret của phu nhân xảy ra chuyện rồi ạ.”
Chiếc Phaeron màu đen lướt nhanh trong thành phố ồn ào náo nhiệt vào buổi đêm, dù là Lưu Hoài ngồi ở phía trước hay người đàn ông uy nghiêm ở ghế sau, bây giờ trên mặt không hề có tia thả lòng nào.
Bài viết trên mạng: “Nhận được thông báo rằng, lượng formaldehyde* tự do trong trang phục của nhãn hiệu Two Secret nổi tiếng vượt quá chỉ tiêu, rất nhiều khách hàng có triệu chứng đau đầu, viêm da, dị ứng, trước mắt đã nhập viện để trị liệu.”
(*) Formaldehyde: là một hợp chất hữu cơ không màu, dễ bay hơi, có công thức hóa học là H2CO. Ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh, được sử dụng trong các sản phẩm gia dụng, keo, vải chống nhăn, thuốc trừ sâu, thuốc sát trùng và diệt trùng và đặc biệt có trong các sản phẩm gỗ công nghiệp.
Sau vài phút ngắn ngủi đã leo lên top 5 hot search, vài người khách hàng bị thương liên tiếp đăng hình ảnh dị ứng của mình lên mạng, còn đưa ra bằng chứng chẩn đoán của bệnh viện, nặng nhẹ gì cũng có, đồng thời còn có hình ảnh mua sắm quần áo của Two Secret trước đây của bọn họ. Vỏ này, chắc chắn Two Secret đã bị đổ rồi.
Account marketing từng đợt một ra mặt để hòa tấu, dù bộ phận xã hội của L.E đã hành động, nhưng lúc này vì có bằng chứng và lời khai chân thật nên không thể áp xuống những bình luận trái chiều được.
Trên mạng đã mắng đến nhà thiết kế chính của Two Secret.
Trước đây âи áι của hai người hot bao nhiêu, bây giờ ảnh hưởng đến Linh Lung cũng khủng bố bấy nhiêu. Trên thế giới này có nhiều người hâm mộ, nhưng cũng có những người ghen ghét. Bọn họ không quan tâm đến chuyện này có thật hay không, bây giờ chỉ muốn mượn cớ này để gáy, trút giận cho sự ganh ghét trong lòng thôi.
Việc vu oan nhằm hãm hại rõ ràng như vậy, sao Trình Tư Hạo không nhận ra được cơ chứ.
Ánh đèn màu vàng ấm ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của Linh Lung. Lông mi rũ xuống theo mi mắt, lên xuống theo tiếng hít thở của cô, cái miệng nhỏ hơi mím vào nhau, ngón tay trắng nõn như củ hành vô thức nắm chặt vạt áo của anh, tăng thêm vài phần trẻ con.
Con ngươi đen nhanh của Trình Tư Hạo vừa rồi còn cực kỳ lạnh lẽo, khi nhìn đến người bên cạnh lại lập tức ấm áp trở lại. Anh nhẹ nhàng chạm vào má cô, vừa đau lòng vừa an ủi: “Anh sẽ không để em vướng vào những rắc rối này nữa đâu.”
Đưa Linh Lung về nhà, Trình Tư Hạo dặn dò dì Hà vài câu, liền vội vàng về công ty, mở cuộc họp khẩn cấp.
Lưu Hào đi theo sau anh báo cáo: “Những người đó đều đồng thời mua quần áo trong tháng này, kiểm tra cho thấy họ không hề lựa chọn gì, trực tiếp nhìn thấy rồi chốt đơn, ngay cả số đo và kiểu dáng đều là mặc định.”
Khóe môi cong lên một cách châm chọc, anh đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này. Nhưng ý tưởng vu oan như thế nào, sao lại dụng tâm lãng phí nhiều thời gian như vậy chứ.
“Tra được địa chỉ IP đằng sau chưa?”
“Tra được rồi ạ,” Lưu Hoài đi sát theo sau, nói, “Phần lớn đều ở Tương Hải này, nhưng cũng có mấy người đến từ Giang Tân.”
Trình Tư Hạo dừng bước chân, đôi mi anh tuấn nhíu chặt, lặp lại từ “Giang Tân”, vậy xem ra là lúc Linh Lung gia nhập đoàn phim.”
Phạm vi lập tức được rút nhỏ.
Phòng họp bị người ở bên trong đẩy cửa ra, mọi người đứng thành hàng, cung kính cúi đầu: “Tổng giám đốc Trình.”
Nhìn giờ, Trình Tư Hạo đến chỗ chủ trì, lời ít ý nhiều, “Bắt đầu đi.”
Người phụ trách điều tra chính lúc nãy mở máy tính ra, trên màn hình lớn xuất hiện tin tức và những bài đăng xuất hiện trên mạng.
“Bây giờ điều bất lợi nhất là, những bộ quần áo được mua bởi những khách hàng bị thương đã được các phòng ban liên quan đến vấn đề trang phục kiểm tra, đúng là có hiện tượng lượng formaldehyde vượt quá chỉ tiêu, đây là báo cáo kiểm tra chất lượng.”
Rất nhanh đã có người phát một xấp tài liệu đã được chuẩn bị từ trước đến tay mọi người.
Trên đó cho thấy: Đồ dùng của trẻ con (trong vòng 24 tháng), hàm lượng formaldehyde tương ứng là dưới 0,00002%, những sản phẩm tiếp xúc trực tiếp với làn da dưới 0,000075%, những sản phẩm không tiếp xúc trực tiếp với làn da như áo lông, quần, váy, áo khoác thì dưới 0,003%.
Mà trang phục của Two Secret sau khi kiểm tra, hàm lượng vượt quá chỉ tiêu đến 0,005%!!!
Rõ ràng đây là trách nhiệm thoát không nổi.
Trình Tư Hạo rũ mắt, sườn mặt hai bên rất căng thẳng. Mọi người xung quanh cũng lo lắng ở mức độ khác nhau, ai cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này.
Anh cầm cây 乃út máy, vẽ một đường ngang, giọng nói hơi khàn: “Bên Two Secret điều tra sao rồi?”
Người phụ trách khâu này đứng lên: “Điều bất thường là trong video theo dõi thiếu mất hai ba phút.”
Trình Tư Hạo nhăn mày càng chặt, chuyện phát triển đến mức này, kết quả là gì thì không cần nói cũng biết. Quan trọng cũng là do anh sơ ý, người này ở cạnh Linh Lung lâu như vậy, thế mà anh không hề chú ý đến.
“Điều tra”, Anh dùng chút kiên nhẫn cuối cùng, cau mày, lật vài tờ tài liệu trong tay rồi đóng lại. Dáng vẻ tức giận này vừa lạnh lẽo vừa thâm trầm.
“Điều tra từng ngõ ngách một.”
Giọng nói nghiêm túc như đưa ra lời thẩm phán cuối cùng vậy.
Trong phòng phòng họp căng thẳng đột nhiên vang lên âm thanh “reng reng” chấn động. Mọi người em nhìn anh anh nhìn em, cuối cùng đồng thời nhìn về phía người đàn ông lạnh như băng ngồi trên ghế chủ trì kia, ngay cả Lưu Hoài cũng không dám tiến tới nhắc nhở.
“Nói nhân viên kỹ thuật xem xem có thể khôi phục nhanh được không.”
Nói xong câu đó mới để ý đến sự tồn tại của điện thoại. Anh nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, biểu cảm không điều tra ra được gì thay đổi một chút, lập tức nghe máy.
“Tiên sinh,” giọng nói nôn nóng của dì Hà vang lên, nhìn một đống người trước mặt, bà hoảng loạn nói: “Trong nhà có một đám người tự xưng là người đến từ Cục thanh tra, muốn đưa phu nhân đi, bây giờ phu nhân đã lên thay quần áo rồi.”
Đồng tử của Trình Tư Hạo đột nhiên co rút, chưa kịp nói một câu “Tan họp”, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi lập tức đứng lên, “Nói phu nhân, tôi về ngay đây, nói cô ấy đợi tôi.”
Đám người ở Cục thanh tra kia sao không biết đến cái tên Trình Tư Hạo cho được, để bọn họ đảm nhiệm vụ án này hoàn toàn là đang đắc tội với người ta mà. Nhưng cũng hết cách, bằng chứng phơi ra trước mặt như vậy, còn chiếu lên TV, họ cũng không thể nào ngó lơ quần chúng gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Dù bây giờ đang đứng trong phòng khách to như vậy nhưng vẫn cười nịnh nọt, không dám thúc giục người chủ kia. Thật ra bọn họ mong người này không bị đưa về Cục, nếu đưa về thật, chắc bọn họ ăn hành không nổi đâu.
Tình cảnh này, không giống đến đưa người đi, ngược lại giống đến nhận lỗi hơn.
Tốc độ chạy xe của Trình Tư Hạo rất nhanh, Lưu Hoài vừa hiểu được tình hình đã trực tiếp nói chuyện với Cục giao thông. Dù Trình Tư Hạo có phi thẳng, vượt đèn đỏ cũng không ai dám tiến lên, đuổi theo chiếc Porsche kia.
Dù đã nói Linh Lung chờ anh nhưng vẫn không yên tâm. Nếu so sánh thì nhà cũ của Trình gia gần nhà anh hơn công ty, Trình Tư Hạo trực tiếp gọi điện: “Ông nội.”