“Chị muốn làm gì nữa đây?”
Linh Tư đã lau khô nước mắt trên mặt, vốn cũng có vài giọt thôi, mu bàn tay chà một đường cũng chả dính gì sất.
Linh Lung nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt lên, mỉm cười nói: “Không phải muốn được giải thích à, không thì cô ngồi lại chỗ đó trước đi?”
Cô chỉ vào giường ký túc xá dùng để đóng phim lúc nãy, chiếc gối trên giường lúc nãy bị xuống đất, vì không ai nhặt lên nên vẫn lẻ loi nằm một góc.
Vương Hoành và trợ lý của cô ta cũng đỡ Linh Tư, hỏi cô ta có muốn qua đó ngồi không.
Cô ta kiên định lắc đầu, “Tôi muốn xem xem cô còn gì để nói không.”
Trang phục của Two Secret dù xét về chất liệu hay khâu sản xuất cũng không thể vô duyên vô cớ bị rách hay toạc ra được, cho dù vì vấn đề kích cỡ chăng nữa, nếu đứt hay rách thì cũng không rách thành lỗ to như vậy được, trừ khi…
Ánh mắt Linh Lung nhìn vào trước иgự¢ của cô ta, không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng, đúng là chịu chơi thật, đồng ý làm cả chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.
“Cái nút áo ban nãy.”
Sau một lúc lăn lộn, Thi Di và những người ở tổ trang phục tìm được chiếc nút áo bị rơi ra, ở dưới chiếc gối. Đó là một chiếc cúc áo màu trắng hình tròn, được thiết kế tinh xảo, chất liệu thì khỏi bàn.
Không kiểm tra quần áo mặc trên người được, thế thì chỉ có thể tìm hiểu từ chiếc cúc áo bị rơi ra thôi.
Linh Lung nhìn chiếc cúc áo trong lòng bàn tay vài giây, lúc tìm được dấu vết thì đột nhiên cười lên.
Mọi người bị cô làm thành người ngu rồi, không hiểu vậy là ý gì.
“Cô đến phòng trang phục của bọn tôi à?”
Cô nhìn Linh Tư, trong lòng đã hiểu rõ, lạnh lùng đặt câu hỏi.
Linh Tư lập tức phản bác: “Tôi đến phòng trang phục của mấy người làm gì?”
Thấy cô không có vẻ là đang nói dối chút nào, Linh Lung dời ánh mắt về người đại diện và trợ lý đứng bên cạnh, khuôn mặt mang theo vẻ nghi ngờ.
Vương Hoành đứng yên đợi cô giải thích, nhưng người trợ lý họ Kế kia thì cúi đầu, ánh mắt trốn tránh, không dám đối diện với cô.
“Trang phục của Two Secret và những chi tiết trang trí trên đó đều sẽ có những đặc trưng của Two Secret, chất liệu cũng vậy, sợi tơ cũng vậy, đương nhiên cúc áo cũng thế.”
Linh Lung cố ý nói mấy chữ cuối cùng chậm lại, quan sát từng chút một gương mặt ngày càng trắng bệch của cô trợ lý nhỏ kia.
Linh Tư thấy lúc cô nói câu này, ánh mắt chỉ nhìn về một hướng, còn nghĩ là cô cố ý dọa người, đôi tay siết chặt lại dưới lớp khăn lông, nhìn mọi người xung quanh một vòng thì ngay lập tức lấy lại sự tự tin: “Cô nói chuyện đó làm gì, có đặc trưng riêng đẹp đẽ thì sao, chiếc cúc áo trong tay cô chẳng lẽ không phải của Two Secret các cô à? Quần áo trên người tôi chẳng lẽ cũng không phải à?”
Linh Lung có chút buồn cười lắc đầu, không biết có phải do nóng đầu lên không mà cô hơi mệt, duỗi eo một cái, dáng vẻ không bực bội, không lo lắng chút nào.
Người trong đoàn phim sôi nổi cảm thán, đúng là người cứng cựa mà, chắc Linh Tư cũng chẳng làm được gì cho cam.
Chắc sốt thật rồi, cô phải về uống thuốc thôi.
Không thèm vòng vo với Linh Tư nữa, năm ngón tay của Linh Lung nắm chặt lấy cúc áo, ánh đèn chiếu xuống lớp kim loại khiến nó lóe sáng lên, Linh Tư phải híp mắt lại theo bản năng.
“Cúc áo và những sợi vải của trang phục đều được thiết kế đặc biệt, vì đề phòng tình huống này phát sinh nên cúc áo và lỗ nhỏ trên cúc áo sẽ khớp với nhau, nhìn kết cúc áo như không kết vậy. Vì chọn sợi vải cao cấp nên đã hòa làm một với trang phục, nếu nhìn kỹ vào sợi vải thì sẽ có một vết răng cưa, nếu ba cái này kết hợp lại với nhau thì rất khó bị tách ra, khỏi nói đến việc bây giờ nguyên một chiếc cúc áo rơi xuống như vậy mà lại không có dấu vết của sợi vải như thế.
Thi Di nhận được ánh mắt của cô, cầm trang phục trong tay đưa cho mọi người xem.
Trong đám người, dần dần có nhiều giọng nói vang lên:
“Đúng thật, hoàn toàn không thấy cúc áo được may vào trang phục luôn, như thể hòa làm một với trang phục vậy.”
“Bây giờ mới biết luôn, hóa ra Two Secret còn có thiết kế như vậy.”
“Nếu không sờ kỹ thì không hề thấy vết kết cúc áo, nhìn nè, trên bề mặt vậy mà có vết ma sát trên đó thật.”
“Đúng luôn đúng luôn, tôi cũng thấy, sao làm được hay vậy ta?”
Chưa đầy một phút sau, mọi người đều quên tình huống lúc này, lại bắt đầu khen ngợi trang phục của Two Secret.
Linh Tư không cam lòng, nghiến răng, đẩy người đại diện trước mặt ra, gương mặt tàn nhẫn: “Thế thì sao, có liên quan gì tới sự việc hôm nay của tôi chứ, điều này không chứng minh được là người của tổ trang phục không động tay động chân trước.”
Linh Lung giơ chiếc cúc áo lên, híp một mắt lại cẩn thận quan sát, lúc xung quanh yên tĩnh rồi mới mở miệng: “Đúng là có người động tay động chân.”
Linh Tư: “Thừa nhận rồi sao?”
“Thiết kế của bọn tôi, đương nhiên chỉ có thể lấy thiết kế của bọn tôi để gỡ ra, vết cọ xát trên sợi chỉ khớp với kéo của Two Secret, chỉ có dùng kéo chuyên dụng của bọn tôi mới cắt hết được những sợi vải bên trên, không để lại chút dấu vết nào. Nói cách khác,”
Linh Lung cầm cúc áo, mở mắt ra, buồn cười nhìn người đứng trước mặt, “Nếu dùng kéo hay νũ кнí sắc bén nào đó mà không phải của Two Secret, chắc chắn sẽ vướng vào cúc áo trên trang phục. Nhưng cúc áo này lại không như vậy.”
Có người hỏi vấn đề mấu chốt: “Vậy cho thấy đã dùng kéo của Two Secret đúng không?”
Linh Tư cười thành tiếng, “Cô còn gì để nói nữa nào?”
Linh Lung vỗ vỗ gương mặt nóng của mình, “Không phát hiện được sợi chỉ ở trên cúc áo, nhưng lại thấy một vết xước.”
Cô đưa cúc áo cho Thi Di, mọi người liền vây vào xem, cô nói tiếp: “Trợ lý nhỏ của cô lúc đầu dùng dao cắt không ra, để lại vết mũi dao, không còn cách nào khác, đành phải đi lấy kéo ở phòng trang phục, nhưng bởi vậy mới sai lầm làm sao, cắt rất sạch sẽ và xinh đẹp.”
Linh Tư không ngờ đến chuyện này, ngay lập tức sửng sốt, lập tức giải biện: “Cô biện hộ vừa thôi, nhà thiết kế Linh à, tốt nhất là không phải cô muốn che chở cho người của mình đi.”
Vở diễn này nhìn vậy mà càng diễn càng xuất sắc, mọi người ai nấy đều nhìn về phía cô trợ lý đang chột dạ, không dám ngẩng đầu lên.
Linh Lung lắc đầu, đan tay vào nhau, tốt bụng nhắc nhở: “Lúc cô đang mặc trang phục thì chắc chắn không thể động tay động chân rồi, lúc duy nhất động tay động chân được chỉ có lúc cô cởi ra để nghỉ ngơi thôi.”
“Kiểm tra camera đi, xem xem trợ lý Kế của cô có bất thường không, nhân tiện nói cô biết luôn, trong cả phim trường này đã cố tình đặt camera ở phòng trang phục bọn tôi rồi. Vì quần áo quá nhiều nên phải phòng ngừa lỡ may có chuyện, nhưng đúng là không ngờ đến việc hôm nay lại tiện giúp cho Linh tiểu thư luôn. Nếu muốn kiểm tra xem người của Linh tiểu thư có vào phòng trang phục của bọn tôi lấy thứ gì không thì tôi làm lúc nào cũng được. Linh Lung tôi còn chưa đến mức làm trò này đâu.”
Linh Lung nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nhìn Linh Tư đang á khẩu không trả lời được, cắn răng trừng mắt nhìn cô, đúng là muốn hỏi cô ta một câu: “Tự biên tự diễn vui không cưng?”
Người đại diện Vương Hoành đột nhiên phản ứng lại, quay đầu, giơ tay tát trợ lý một cái. Linh Tư đứng giữa đám đông kinh ngạc, cả người run rẩy, sự tàn nhẫn và hận thù lan tràn từng chút một trong lòng.
“Đến đây với tôi!”
Vương Hoành cũng chưa hề nhìn Linh Tư, trợ lý bị đánh đến run bần bật, đi từng bước nhỏ theo Vương Hoành.
Hóng được trận drama này, Linh Lung dường như hơi mệt, ngồi về vị trí của mình, nhìn mọi người đứng từ trong ra ngoài, lúc nãy còn có chút đồng cảm với Linh Tư, bây giờ không kiêng nể gì mà chỉ chỉ trỏ trỏ luôn.
“Này, cô trợ lý đó làm thật à, sao lại làm loại chuyện này chứ?”
“Trợ lý làm gì có gan đó chứ, một là được sếp ra lệnh, hai là không ưa sếp thôi.”
“Thật hả ba?” Người nọ che miệng, “Cô ta cố ý thật luôn? Không tới mức đó chứ, còn đang ở trước camera mà, như vậy cũng không sao á?”
“Nhìn cô ta trước đây mà xem, sao không được cơ chứ, từ đầu cũng chả phải người tốt gì.”
Từng câu bình luận đều vang bên tai Linh Lung, có người chạy thẳng đến trước mặt cô luôn, “Chị Linh, lúc nãy chị lợi hại quá xá, không ngờ cô ta là loại người như vậy.”
Linh Lung nhìn thoáng qua người đó, hình như trước đây không nói chuyện gì, chỉ nhớ lúc Linh Tư vừa đến đây, người này giật mồng hết lên, bưng trà đổ nước gì cũng có, bây giờ lại chuyển sang cô à.
Cô lười đáp lại, cười cho có lệ rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Không lâu sau, sắc mặt của Vương Hoành không tốt lắm, đến đây kéo Linh Tư đi chỗ khác. Phim trường cũng không to lắm, nói qua nói lại dăm ba câu cũng nghe rõ.
Trong giọng nói của Linh Tư có sự không cam lòng rõ rệt.
“Chị ra ngoài chút.”
Linh Lung nói sơ với Thi Di, vô tình thấy bên tổ đạo diễn hình như đang cãi cọ vì bàn bạc chuyện gì đó, cô khịt mũi. nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt của Thư Nhiễm khi ngẩng đầu lên nhìn cô lại càng làm rõ cho suy nghĩ đó, xem ra là muốn đổi Linh Tư rồi.
Đổi Linh Tư, quay phim lại lần nữa là lời công bố Linh Lung nghe được nửa tiếng sau khi trở về.
Dường như trong đoàn phim ai cũng biết rồi, Thư Nhiễm cầm tài liệu hủy hợp đồng đi đến phòng trang điểm của Linh Lung.
Cô đứng bên cạnh Trần Chí, có chút thắc mắc: “Trực tiếp hủy hợp đồng thì phải bồi thường bao nhiêu?”
Trần Chí xoa Ϧóþ cái cổ nhức mỏi, không lo lắng về chuyện này chút nào: “Không được tính là chúng ta vi phạm hợp đồng. Thái độ của cô ta có vấn đề, làm chậm trễ tiến độ, cản trở việc quay phim, đáng hủy hợp đồng lắm.”
Không lâu sau, Giả Đình Đình thế mà lại đến phim trường, nhìn vẻ ngoài tươi tỉnh của cô, chắc bị đại thiếu gia Tiêu thu thập thành công rồi.
Thấy Linh Lung pha nước để uống thuốc vừa mới mua về ở trên tay, có chút ngạc nhiên: “Cậu cũng bị cảm à?”
Hôm nay trang điểm rất xinh đẹp tuyệt vời, hoàn toàn khác với bộ dạng ốm yếu hôm qua.
Nói chuyện phiếm vài cô, cô mới nhớ:”Sao tự dưng về phim trường vậy, không phải được nghỉ hai ngày à?”
“Ừa,” Giả Đình Đình gật đầu, hút hai ngụm trà sữa, nhai trân châu trong suốt, “Về lấy đồ, nhân tiện thăm cậu luôn.”
Linh Lung cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau mũi: “Thăm tớ á?”
“À há,” Giả Đình Đình hất cằm lên, “Nghe nói chuyện lúc nãy.”
Linh Tư sau khi thay đồ đã đến đây lại, có chút bất ngờ là chưa lên cơn tanh bành gì cả.
Đường dây tám chuyện mà, huống hồ còn cùng tổ, chuyện như này giấu cũng không được lâu.
Cổ họng ngày càng đau, chỉ có lúc uống vài ngụm nước ấm mới bớt đau một chút. Hai người đứng dậy, trợ lý của Giả Đình Đình đã lấy đồ xong, đến nhắc cô phải rời đi.
“Nghe nói muốn đổi cô ta à?”
Giả Đình Đình “ố dồi ôi”, nói: “Chắc tớ cũng không nghỉ được lâu đâu.”
Một khi đã đổi người, những cảnh diễn có cô ta phải quay lại toàn bộ.
Hai người đi đến trước chiếc thang sắt, dây điện rải rác trên mặt đất, hết dây này đến dây khác, chồng chất lên nhau.
Có người đứng ở chỗ cao nhất đang điều chỉnh lại ánh đèn trên đỉnh đầu, Linh Lung thoáng nhìn thấy Linh Tư bước về phía bên này, hết thất thần: “Ừm, nói chuyện hủy hợp đồng với cô ta rồi.”
Giả Đình Đình gật đầu, tạm biệt Linh Lung rồi nhấc chân rời đi.
Linh Tư đúng lúc đến bên này, khi thấy Linh Lung cũng chuẩn bị xoang người rời đi, bỗng nhiên cô ta cười nham hiểm, trong nụ cười có sự đắc ý và kiêu ngạo trước sau như một của Linh Tư. Chỉ khi nào làm khó Linh Lung thì biểu cảm của cô ta mới không thể nào giả trân được.
Dây điện màu đen ngổn ngang trên mặt đất, Linh Lung vừa chuẩn bị bước qua, ánh đèn của toàn trường quay đột nhiên liên tục nhấp nháy. Đôi mắt cô vì bị chói đèn nên chớp chớp hai cái, khó chịu nhíu mắt lại, vừa đưa tay lên thì đột nhiên nghe xung quanh có vài giọng nói hoảng loạn vang lên, hơn nữa đều là kêu tên cô:
“Linh Lung!”
Giả Đình Đình vừa đến cửa, nghe thấy tiếng hét đó thì quay đầu lại, đồng tử co rút: “Linh Lung!”
Thang kim loại đó rơi thẳng xuống đầu Linh Lung…
Linh Lung thấy sau cơn đau đớn kịch liệt, hình như có chất lỏng chảy xuống trán cô, sau đó thì hoàn toàn mất đi ý thức.