Lúc tiểu Chu vừa nhận được đơn hàng cũng hơi nghi hoặc, theo lý thuyết thì hoặc là bọn họ nhận được một lượng lớn đơn đặt hàng, hoặc là khách hàng mua một đến hai mặt hàng, loại này thì cũng là lần đầu tiên cô thấy.
Linh Lung nhìn biên lai rồi ngẩng đầu lên: “Để chị xem.”
Nhìn từ trên xuống dưới cũng không thấy gì lạ, thông tin cá nhân cũng rất hoàn chỉnh, đôi mày đẹp nhẹ nhăn lại, nghĩ nghĩ, cô hỏi: “Vị khách này có yêu cầu gì không?”
Tiểu Chu lắc đầu: “Không có, ghi chú cũng không có luôn.”
Đúng lúc cuộc điện thoại của Trình Tư Hạo kết thúc, Linh Lung và anh còn muốn đến kho hàng một chút, nói: “Cứ giao hàng trước đi, nếu có thông tin gì của đối phương thì liên hệ với chị.”
Tuy không đến mức là chuyện lớn gì, nhưng loại chuyện này cứ phòng trước thì tốt hơn.
Người trong tiệm đều biết phong ba bão táp trên mạng vào buổi chiều, nhưng đều là nhân viên cũ, quen với tính cách của Linh Lung nên không rảnh mà đi tìm hiểu, huống gì người chồng kia của Linh tổng vừa nhìn đã biết là một nhân vật lớn.
Chỉ là không ngờ, tiểu cô nương Thái Khiết đơn thuần này vẫn muốn vuốt ௱ôЛƓ ngựa, khi đứng ở cửa tiễn bọn họ đột nhiên nói một câu: “Linh tổng, em thấy tin tức trên mạng rồi, không sao đâu, mọi người đều ở bên chị mà, cố lên.”
Tiểu Chu vỗ tay cô, ý nói cái gì không nên nói thì đừng nói giùm cái.
Trình Tư Hạo vừa mới chuẩn bị khởi động xe thì nheo mắt lại nhìn từ bên trong cửa kính, tò mò nhìn thoáng qua người nhân viên trẻ tuổi này, đầu ngón tay không nặng không nhẹ gõ lên tay lái.
Linh Lung ngồi trên ghế phụ, sắc mặt không đổi đánh giá người nhân viên từ lúc cô bước vào vẫn luôn nóng lòng được biểu hiện này, rất nhanh đã khôi phục ý cười: “Cố lên, làm việc tốt nha.”
Mãi đến khi xe chạy được một khoảng rồi, Linh Lung thấy cảnh tiểu Chu răn dạy Thái Khiết từ kính chiếu hậu, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Trình Tư Hạo chú ý đến động tác của cô, khóe miệng nhẹ cong lên, không tồi, vợ của anh đúng là ngày càng thông minh.
Đến kho hàng xong rồi về nhà đã là 11 giờ, Linh Lung buồn ngủ ngáp một cái. Thi Di vẫn luôn chú ý đến động thái trên mạng, anti-fan mắng Linh Tư ngày càng nhiều, giọng nói không hề cố kị gì của Thi Di truyền từ trong tai nghe đến tai Linh Lung và Trình Tư Hạo:
“Ha ha ha, chị Linh, không biết Trình tiên sinh đã tung chiêu hay tạo áp lực gì cho đoàn phim, mà hôm nay một đám người đó rõ ràng còn tỏ thái độ không giống nhau, còn nhờ em nói tốt giúp bọn họ, sợ chị bỏ không thèm làm nữa.”
Còn chưa nghe xong, Thi Di sau đó lại gửi một đoạn clip thoại: “Chị Linh, em nghe nói đoàn phim chúng ta bị rút nửa vốn đầu tư, chuyện này có liên quan tới Trình tiên sinh đúng không?”
Hai người vừa xuống xe, Linh Lung lười gõ chữ, trực tiếp gửi một clip thoại: “Trợ lý Thi, không phải trước đó em nói với chị người góp vốn nhiều nhất là sếp của em - Trình tiên sinh à?”
Nói xong, cô như oán trách nhìn Trình Tư Hạo, ánh mắt sáng rực trong bóng đêm còn có chút hờn dỗi, anh nhìn thấy thì trong lòng liền rung động, ôm Linh Lung bước nhanh vào phòng.
Sự chú ý của Linh Lung toàn đặt trên tin nhắn, vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của người chồng bên cạnh. Thi Di gửi đến hai icon cười hì hì, lại gửi clip thoại:
“Còn nữa nha, chị Linh, bây giờ trên mạng đều thắc mắc khuôn mặt của nhà thiết kế không lộ diện là chị đó, chị càng không xuất hiện, hứng thú của bọn họ với chị càng nhiều, chuyện này chị phải cảm ơn Trình tiên sinh nhiều vào á nha, bộ phận xã hội của anh ấy đúng là quá đỉnh mà!”
Trình Tư Hạo đứng một bên, cau mày nhìn vào màn hình giao diện của đoạn chat, đột nhiên cảm thấy chỉ số thông minh của người trợ lý này hơi….
Linh Lung ngẩng đầu lên, cười như không cười nói với anh: “Thấy chưa, nhân viên của anh trung thành thật đó, anh đừng quên phát bao lì xì lớn cuối năm cho người ta nha!”
“....”
Nói xong, Linh Lung lại chuyển sang Thi Di, trêu chọc: “Trình tiên sinh đang ở bên cạnh, đã nghe được tấm lòng cảm động lòng người của em rồi, có muốn gửi lời trịnh trọng cảm ơn anh ấy không?”
Sau đó, Thi Di ở bên kia hoàn toàn tắt lửa.
“Ngày nào em cũng nhắn tin với các cô ấy vậy sao?” Hai người một trước một sau bước vào phòng ngủ, đèn được bật lên trong nháy mắt. Linh Lung còn chưa cảm nhận được ánh sáng chói mắt thì đã có một đôi tay to nhẹ nhàng che mắt cô lại.
Lông mi nhẹ nhàng run rẩy, đã lâu rồi, điều này đã biến thành lẽ đương nhiên, cô đã quên mất sự cẩn thận này của Trình Tư Hạo.
Giảm xóc một hồi, Trình Tư Hạo mới bỏ ra, hỏi: “Hửm?”
Đối với giọng nói quyến rũ đến lạ lùng của anh, lúc này trong ánh đèn màu ấm trong phòng lại càng gợi cảm hơn.
“Cái gì?” Linh Lung cúi đầu, cả người bị nhốt trong người anh, muốn chạy cũng không được.
“Giọng nói ấy.” Cố gắng lên tiếng, đôi tay lúc nãy đặt trên mắt cô của Trình Tư Hạo lại đưa lên, chạm vào làn da bóng loáng trên mặt của cô.
Linh Lung không tự giác mà nuốt nước miếng, như thể biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thất thần nói: “Có khi để tiện nên sẽ thu giọng lại rồi gửi.”
Trình Tư Hạo ngày càng tiến gần cô, cố ý nhìn những ngón tay đang nắm chặt lại của cô, môi mỏng chạm vào vành tai cô, liếm từng chút một rồi chuyển sang cắn, nói: “Vậy với anh thì không tiện sao?” (ý là sao hong gửi clip thoại cho anh nhà)
Tư thế này, hơn nữa lời nói lúc này của anh, không khí quá mờ ám, Linh Lung nhắm hai mắt lại, không nhìn thẳng được nữa, miệng cắn lại, đầu mơ mơ hồ hồ, cũng không biết tại sao anh lại đưa ra được kết luận này.
Tay nắm chặt khung cửa, nhỏ giọng trả lời: “Sợ đôi khi anh đang họp, không tiện lắm.”
Trình Tư Hạo đã nhanh chóng tấn công đến cánh hoa đỏ bừng kia, hơi thở của hai người đều loạn nhịp, anh ném đại chiếc điện thoại trong tay lên bàn, một bàn tay còn lại vòng ra sau thắt lưng của cô, cẩn thận để lên bàn tay trên then cửa, khiến phần eo của cô kề sát mu bàn tay của anh.
“Không có gì gọi là không tiện cả”, anh nói: “Trong công ty ai cũng biết anh đã kết hôn.”
Không hề do dự, trong lúc anh dịu dàng chạm vào cô, Linh Lung không khống chế được, phát ra tiếng rên nhỏ tinh tế, sau đó là tiếng cười nhẹ không chút che giấu của Trình Tư Hạo, cô khó thở, tay đẩy đẩy, một chân giả vờ muốn dẫm lên chiếc giày da không dính một hạt bụi nào của anh.
Trình Tư Hạo trực tiếp ôm cô lên khỏi mặt đất, Linh Lung trong nháy mắt cảm nhận được mình đang lơ lửng, hai tay không thể không ôm cổ anh, giây tiếp theo, hai người đã đáp trên chiếc chăn mềm mại.
Buổi chiều Linh Lung ngủ dậy vẫn chưa dọn giường, bây giờ dù hỗn độn nhưng lại rất thuận tiện.
Trình Tư Hạo cực kỳ kiên nhẫn chơi đùa vành tai hồng ướƭ áƭ của cô từng chút một, từ khi phát hiện ra đây là nơi nhạy cảm của cô, anh dường như rất thích nơi này.
“Tới rồi sao?” Lúc động tình, âm thanh trầm thấp của Trình Tư Hạo kích thích những giác quan đang chìm trong mê đắm của Linh Lung.
Một câu hiểu ૮ɦếƭ liền, Linh Lung phải rất lâu sau mới hiểu được, vẫn muốn biện minh, cắn răng trả lời: “Không hề!”
“Hửm?” Trình Tư Hạo không ngờ đến câu trả lời này, động tác dừng lại một chút, cong môi cười: “Phải không?”
Nói xong, cái tay phía sau Linh Lung từng chút một tìm kiếm mục tiêu. Cách lớp quần áo, Linh Lung cảm nhận được anh lướt qua da thịt mình, rùng mình, cô vội vàng bắt lấy tay anh, ảo não nói: “Được được, em biết sai rồi mà.”
Tiếp đó, nước chảy thành sông, trong phòng chuyển sang màu đen, trong giây phút lên đỉnh kia, Linh Lung nghe thấy giọng nói dồn dập của người đàn ông: “Khi nào em mới định công khai thân phận cô Trình này đây?”
Vì vận động quá độ, lúc sáng sớm Trình Tư Hạo ra ngoài cô chỉ mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong ấn tượng rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì cả.
Trình Tư Hạo mặc quần áo xong, thấy bộ dạng buồn ngủ của cô thì đắp chăn lại cho cô, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái: “Ngủ chút đi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ nói dì nấu cơm, dì ấy ở dưới đó, sẽ không lên đây đâu.”
Linh Lung cái gì cũng mặc kệ, trở mình ngủ tiếp.
Sau đó trong lúc mơ ngủ lại nghe được tiếng động phía dưới, nhưng buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, đến khi dì ở dưới đó đã làm cơm xong, cô bị mùi hương kia hấp dẫn mới cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, mở mắt ra.
Tắm rửa một chút, nhìn toàn thân mình từ trên xuống dưới thảm đến mức không nỡ nhìn, thậm chí có khi cô sinh ra một loại ảo giác, rằng Trình Tư Hạo yêu cô thật.
Nhưng kết luận này rất nhanh đã bị sự hiểu biết của cô vứt sang bên, dùng nước vốc lên mặt, cảm giác tỉnh táo chút, mặc quần áo vào rồi xuống lầu.
“Phu nhân”, đúng lúc dì vừa dọn cơm ra, cô không hay ở đây, nhiều nhất là mười mấy ngày trong một tháng, mấy năm nay vợ chồng cô cũng không hay ở nhà.
Linh Lung cười chào hỏi, giúp dì dọn cơm.
“Vốn dĩ tiên sinh nói tôi hâm cơm giúp cô, nhưng sau lại sợ cô ngủ thẳng đến tối nên nói tôi làm cơm xong thì lên kêu cô.”
Lúc dì nói thì sắc mặt không hề thay đổi, dù là người từng trải nhưng không có ý trêu chọc gì cả.
Nhưng thật ra Linh Lung vẫn hơi mặt đỏ tim đập, im lặng mắng Trình Tư Hạo trong lòng, việc này định cho mọi người biết hết luôn hả trời?
“Dì ơi, dì ngồi xuống ăn cùng con đi.”
Linh Lung đói nên trực tiếp gắp trước cánh gà chiên coca lên ăn, biểu cảm có chút thỏa mãn.
“Không cần đâu phu nhân”, dì lau lau cái bàn, dù đã làm ở nhà này hai năm, nhưng lần nào đến cũng thấy có chút quạnh quẽ.
Bà không cần đến đây mỗi ngày, nhưng chủ nhà này rất hào phóng, cho tiền lương cao hơn bên ngoài rất nhiều, chẳng qua đôi vợ chồng này đúng là trai tài gái sắc, vừa thấy đã biết không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Linh Lung ăn một mình cũng ngại, dì còn ở bên cạnh chờ cô ăn xong rồi rửa chén. Cô dứt khoát để dì về trước, ăn xong thấy đồ ăn còn nhiều, tâm trạng còn đang tốt nên gói lại một phần đem đến công ty.