Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ - Chương 13

Tác giả: Duy Hề

Những người nghe được đều có một suy nghĩ trong lòng, từ khoảng thời gian ở trong đoàn phim chung là đã có thể thấy gia thế không bình thường của Linh Lung, hơn nữa nhãn hiệu Two Secret ngày càng có sức ảnh hưởng….
Thi Di vội vàng đưa tay lên miệng “suỵt” một cái, không mở miệng nữa, tiếp tục ăn đồ ăn của mình, sếp mời khách, không ăn không được nha!
Mà Linh Lung ngồi trong phòng ăn lại không thoải mái như vậy, bên trong đều là “người một nhà”, câu đầu tiên mà Thư Nhiễm nói sau khi bước vào lại là: “Hôm nay vợ chồng hai người đúng là diễn kịch hay đó: tâm linh tương thông.”
Linh Lung còn chưa nói gì, Trình Tư Hạo lại như rất hưởng thụ, nhìn về phía Thư Nhiễm, “Nghe nói Tần tiên sinh gần đây đang ở Giang Tân?”
Thư Nhiễm lắc đầu: “Chiều nay vừa đi rồi, thành phố A có việc, anh ấy ở đây lâu hơn mấy ngày rồi.”
Trình Tư Hạo nhướng mày: “Thật là không khéo, sau này có thời gian tôi và Linh Lung sẽ đến thăm.”
Thư Nhiễm: “Vinh hạnh được tiếp đón.”
Uống rượu một hồi, Trình Tư Hạo và mấy người bọn họ phần lớn đều nói chuyện công việc, Linh Lung không thấy hứng thú tẹo nào, Thư Nhiễm thì vừa ra ngoài nghe điện thoại, chưa trở lại.
Cô liền dứt khoát cúi đầu ăn.
Trình Tư Hạo vẫn luôn để ý đến cô, bây giờ đang rót đầy nước vào cốc của cô. Nghĩ đến việc Linh Lung đang đến ngày, nước chanh cô uống đều đã được Trình Tư Hạo gọi người đun nóng rồi mới đưa lên.
Linh Lung hầu như không cần động đũa, Trình Tư Hạo biết khẩu vị của cô, cái gì hợp đều gắp qua cho cô.
Mấy người trên bàn đã sớm thấy hành động này, nhưng vẫn biết đúng mực, chưa nói gì nhiều.
Linh Lung ăn một lát đã buông đũa, trong bụng cô còn chất chứa một đống chuyện, không tiện gặp hỏi bây giờ, nhưng lại không nhịn được, cô vừa lấy điện thoại ra định nhắn tin thì không biết ai đã ngà ngà say, đột nhiên mở miệng nói: “Trình tổng và phu nhân bây giờ không nghĩ đến việc sinh con sao?”
“……”
Im lặng như tờ.
Trong phòng ăn xa hoa rộng rãi, trên đầu treo những chiếc Ⱡồ₦g đèn cổ điển tỏa ánh sáng vàng, những bông hoa đỏ tươi trang trí trên cửa sổ được quấn quanh bởi những chiếc lá xanh ở bên ngoài, nhìn càng đẹp mắt.
Chiếc tủ ở trên bàn được trang trí những con thú bông tinh xảo, có một con bị người khác chạm vào nên ngã xuống, nằm lẻ loi giữa đồng bọn như vậy, nhìn không hài hòa cho lắm.
Mùi rượu, mùi đồ ăn, lại có mùi hoa trong phòng kích thích khứu giác con người, người nói câu này sau khi bị Giản Dung ngồi bên cạnh đá vào chân một cái, lập tức tỉnh táo lại: “Trình tổng, ngại quá, tôi nói sau rồi, tự phạt, phải tự phạt ba ly.”
Trên khuôn mặt mới vừa rồi còn hồng nhuận, giờ đây đã đầy khủng hoảng và gấp gáp, đôi mắt còn hiện lên vài phần lo âu.
Linh Lung vừa đưa tay lên đã mệt mỏi rũ xuống. Đôi môi cử động vài cái, lại không nói nên lời.
Trình Tư Hạo mặt không biến sắc thu hồi ánh mắt, ngước mắt nhìn người nọ một cái, rồi không nhanh không chậm cầm đũa lên, gắp một miếng cá tuyết mà đêm nay cô ăn nhiều nhất cho Linh Lung.
Cẩn thận nhặt hết những miếng xương nhỏ đi, biểu cảm nghiêm túc và chuyên chú. Những người ở đây không hẹn mà nhẹ nhàng buông đũa xuống, cứ như sợ đánh vỡ bầu không khí yên lặng đến quỷ dị này, đến thở mạnh cũng không dám. Trên mấy gương mặt mang theo chút lo lắng, không tài nào đoán được trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì.
“Ăn thêm chút đi, lát nữa uống thêm canh.”
Trong tầm mắt của Linh Lung xuất hiện những ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng của người đàn ông, ánh mắt của Trình Tư Hạo chỉ đối với Linh Lung mới xuất hiện nét dịu dàng nhàn nhạt.
Cười miễn cưỡng một cái, Linh Lung gật đầu cầm đũa lên.
Trình Tư Hạo thu lại ý cười, rũ mắt thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón áp út ở bàn tay trái, trên gương mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc kia không nhìn ra được chút thả lỏng nào.
Một lúc lâu sau, đến khi cánh tay của phó đạo diễn kia đã thấm mỏi, Trình Tư Hạo mới lên tiếng, giọng nói có chút hờ hững: “Vợ tôi vẫn còn nhỏ.”
“Vợ tôi vẫn còn nhỏ.” Thêm một chữ anh cũng lười nói. Linh Lung biết rằng, Trình Tư Hạo kiên nhẫn nói ra năm chữ này đã là bố thí rồi.
Những người trên bàn không ai hiểu gì, liên tiếp phụ họa: “Trình tổng và Trình phu nhân đều còn trẻ, chuyện này không cần gấp.”
Năm chữ đó nghe thì không có gì, nhưng Thư Nhiễm vừa quay lại sau khi nghe điện thoại lại hiểu rõ, đó là Trình Tư Hạo đang bênh vực cho người của mình.
Buổi tối về đến nhà, Linh Lung làm như không có chuyện gì, lấy đồ ngủ: “Em tắm trước đây.”
Thấy nụ cười xán lạn trên khóe môi của cô, môi mỏng của Trình Tư Hạo lại mím lại, mày nhíu chặt.
Lúc Linh Lung xõa tóc bước ra thì Trình Tư Hạo đang đứng ở phòng bếp, đã ϲởí áօ khoác ra, trên người mặc đồ ở nhà, bộ dạng anh tuấn vừa hiền hòa lại vừa lười biếng, tay áo đã được vén lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, lưng dựa vào thành bếp, thoạt nhìn rất cao ráo và thon gọn.
Linh Lung bỗng nhiên thấy hơi hoảng hốt. Trong ấn tượng của cô thì không ít lần thấy Trình Tư Hạo như thế này, nhưng lần nào cũng rung động cũng khác nhau.
Ai có thể tưởng tượng được, người nối nghiệp duy nhất của Trình thị, CEO của công ty L.E lớn nhất Tương Hải lại ở nhà nấu canh cơ chứ?
Trình Tư Hạo biết cô đang ở đằng sau, đến khi bỏ nguyên liệu nấu ăn vào nồi xong xuôi mới quay đầu lại, biểu cảm vẫn chưa hết căng, thoáng nhìn thấy bàn chân trần của cô thì cau mày lạnh lùng: “Sao lại không mang dép rồi?”
“A?” Linh Lung cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, rồi ngẩng đầu nhếch miệng cười: “Quen ấy mà.”
Ở Tương Hải, biết cô có thói quen ở nhà không thích mang dép nên Trình Tư Họa mới cho lót một tấm thảm, cũng trách anh, mấy ngày nay lại quên chuyện này đi.
Vì nhà bên này vừa mua, hai ngày trước Linh Lung vì sợ đến kỳ nên cũng không dám làm càn, hôm nay đến kỳ sinh lý thì lại không mang dép.
Đến khi Trình Tư Hạo vào phòng ngủ lấy dép lê ra, khom lưng cúi xuống trước mặt cô, cầm mắt cá chân cô rồi nâng lên để mang dép vào, đầu ngón tay hơi lạnh khiến Linh Lung chớp mắt, nâng đầu nhìn thoáng qua chiếc nồi.
“Anh nấu gì vậy?”
Thật ra còn đi ca hai, nhưng Linh Lung không hứng lắm, nhưng thật ra bây giờ lại có chút đói.
Mùi hương từ phòng bếp đã thoáng qua trên chóp mũi.
“Cơm chiều em không ăn nhiều nên làm cơm chiên trứng cho em.” Trình Tư Hạo đứng lên, lấy khăn lông trên tay cô rồi nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Động tác của anh cực kỳ dịu dàng, rất kiên nhẫn, người đàn ông này lúc nào cũng rất tinh tế.
Đôi khi Linh Lung cũng nghĩ rằng, rốt cuộc cô phải may mắn tới mức nào mới có sự cưng chiều này chứ.
Hai người vẫn không nói chuyện, Trình Tư Hạo thấy bộ dạng thất thần, không biết đang nghĩ gì của cô thì nhàn nhạt nói: “Chuyện lúc tối em không cần để tâm, em còn nhỏ, tạm thời không cần nghĩ đến chuyện này, cứ làm điều em thích là được.”
Đúng thật là Trình Tư Hạo không muốn Linh Lung mới sớm vậy đã thành mẹ, anh nghĩ rằng, ở nhiều chuyện Linh Lung rất giống một đứa con nít, huống chi anh biết rằng trong lòng cô có ràng buộc, không muốn ép cô, lại càng muốn để cô vui vẻ, tự do theo đuổi điều mình thích, anh không muốn con cái trở thành ràng buộc của cô.
Nhưng Linh Lung lại cúi đầu, cố gắng chớp chớp hai mắt ngập nước, đôi môi cắn chặt dần thả lỏng, bên trong hiện ra một vết đỏ rõ rệt, đến khi cảm giác muốn khóc dịu xuống, cô mới bình tĩnh nói một câu “Em biết rồi.”
Rõ ràng đã sớm biết kết quả như thế này, nhưng chính tai cô nghe vẫn thấy hít thở không thông. Hai năm rồi, Trình Tư Hạo, giữa chúng ta vẫn không thay đổi gì sao?
Đứa con, chắc là ảo tưởng rồi….
Vậy mà tất cả những điều này, Trình Tư Hạo đứng phía sau cô không bao giờ phát hiện ra.
Hôm sau Linh Lung và Trình Tư Hạo cùng trở về Tương Hải, lúc máy bay đáp cánh, Linh Lung mở điện thoại ra mới thấy Thi Di gửi đến mười mấy cái tin tức, tất cả đều là tức giận việc Linh Tư “làm tầm bậy” ở phim trường, còn gửi cho cô một ảnh chụp ở phim trường, đúng là cảnh Trần Chí đang đen mặt răn dạy Linh Tư.
Nghĩ đến việc mình cũng nhiều ngày chưa đăng bài gì, Linh Lung tùy tiện chọn hai bức ảnh ở phim trường trong album ảnh đăng lên Weibo, nói đơn giản: Đang quay.
Nhưng không ai nghĩ rằng, chỉ hai bức ảnh tùy tiện như vậy sẽ làm nổi lên một cơn bão táp trong giới giải trí….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc