Vào một giờ chiều, lúc ánh nắng mặt trời gắt nhất ngày hè, màu vàng phủ một lớp trên con đường nhựa bằng phẳng, ngoại trừ tiếng sàn sạt của lốp xe lăn trên mặt đường thì còn tiếng gió xào xạc truyền đến bên tai khi xe chạy ngang qua.
Linh Lung không thể chịu được độ nóng này nên kéo cửa xe lên, từng đợt gió nóng bị tấm kính ngăn cách ở bên ngoài, còn bên trong xe thì vẫn có tiếng máy điều hoà thư thả vọng lại. Nhiệt độ dễ chịu từ máy lạnh thổi ra làm cho đôi chân thon thả lập tức thả lỏng ra.
Linh Lung khép tờ tạp chí thời trang trong tay lại, nhấc tay lên lười biếng ngáp một cái, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ mệt mỏi, cô cũng không biết sợi dây thần kinh nào của mình gắn nhầm rồi mà tự nhiên giữa trưa ăn cơm nước xong thì rảnh rỗi sinh nông nỗi tâm huyết dâng trào muốn quay về nhà họ Linh, để thăm “bố mẹ” mà hồi lâu cô không gặp kia.
“Bà chủ, cô ngủ một lát đi, ông chủ nói khi nào anh ấy xong thì sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Tài xế nhìn chằm chằm đằng trước không chớp mắt, nói chuyện với thái độ kính cẩn.
Linh Lung ngồi ở hàng ghế sau, cô không định đi ngủ mà chỉ hơi nghiêng người, xua tay nói: “Không sao cả, dù sao cũng sắp đến rồi.”
Thực ra cũng không phải cô đặc biệt về Linh gia, mà do giữa trưa nhắn tin cho Trình Tư Hạo thì thuận miệng hỏi anh hợp đồng ở đâu, lúc đó mới nhận ra vị trí đó rất gần Linh gia, cho nên Linh Lung mới định thuận tiện về nhà thăm hỏi luôn.
Hơn nữa, cô và Trình Tư Hạo đã kết hôn gần hai năm nhưng số lần về nhà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi, Trình Tư Hạo cũng biết Linh Lung chẳng có cảm tình gì với cái gọi là “nhà” kia nên cũng rất ít khi trở về. Ngược lại, bố cô Linh Quốc Cường thường hẹn cô ra ngoài ăn cơm, nói là trao đổi tình cảm nhưng thật ra là muốn lợi dụng bữa cơm như bức màn che để lung lạc Trình Tư Hạo.
Còn vì sao không đến nhà cô ăn cơm thì bởi vì hai vợ chồng bọn họ không cố định, nay thì ở căn hộ phía Nam, mai thì lại dọn về tổ ấm nhỏ ở phía Bắc, ban đầu Linh Quốc Cường còn dẫn theo hai mẹ con kia đến nhưng cũng công cốc.
Xe trực tiếp chạy đến khu biệt thự Linh gia, từ khi đi vào đường chính thì ánh nắng mặt trời được che phủ hơn phân nửa, chiếu xuống cây cối đang đổ bóng hai bên.
Linh Lung lại mở cửa xe xuống lần nữa rồi nheo mắt nhìn về phía căn phòng cô ở từ nhỏ đến lớn kia, không biết bắt đầu từ khi nào mà cô đã dần tạo nên một khoảng cách giữa nơi đó và ngôi nhà.
Chiếc xe Mercedes dừng lại trước cánh cổng sang trọng, tài xế bước xuống xe rồi đi vòng qua đầu xe, sau đó khom lưng kính cẩn mở cửa xe ra, đồng thời một tay khác còn không quên đặt trên mép cửa xe để tránh va chạm.
Hôm nay Linh Lung đi một đôi giày cao gót màu hồng nhạt cao 7cm của Prada, được làm bằng da bò đường vằn chữ thập của Ý, thiết kế không có dây cột bên trên càng làm chân cô trở nên nhỏ nhắn xinh đẹp.
Cô nằm ở nhà cả buổi sáng, giữa trưa thì lấy đại một chiếc váy liền sọc của Gucci ở phòng quần áo, màu be gần tiệp với màu da, ở thắt lưng là ruy băng nhiều màu sắc càng làm eo của Linh Lung trở nên nhỏ gọn duyên dáng hơn.
Kiểu tay áo để lộ ra một mảng da như tuyết trắng, giờ phút này đang giơ tay lên che đỉnh đầu để chắn ánh sáng Mặt trời chiếu thẳng xuống qua những khe hở.
Một bàn tay trống không xách chiếc túi hiệu Tory Burch màu hồng nhạt cùng màu với đôi giày, thiết kế như kiểu bánh sủi cảo làm cô thoạt nhìn vừa hoạt bát vừa không mất phép tắc, kim loại hai bên dưới ánh nắng phản chiếu ra một chút ánh sáng bạc vừa tinh tế vừa sang trọng.
Linh Lung luôn không để tâm đến việc mặc quần áo, trong phòng quần áo có không ít quần áo, giày và túi xách mà Trình Tư Hạo nhờ người thiết kế riêng cho cô, cũng có không ít món cô tự mua, nhưng bởi vì bên ngoài không có mấy người biết chuyện hai người đã kết hôn, tuy nói trong giới giải trí đầy tiền, nhưng với một người “một không quyền thế, hai không công việc” như cô thì cũng không thể thường xuyên mặc bộ quần áo mấy chục vạn, thậm chí cả trăm vạn ra để khoe độ giàu được.
Huống chi, bản thân Linh Lung làm trong ngành thiết kế nên cũng thường phải mặc quần áo thương hiệu của mình ra ngoài.
Khuôn mặt trắng nõn trơn láng của cô đỏ ửng, cô buộc tóc đuôi ngựa để lộ ra khuôn mặt không hề có bất kỳ khuyết điểm nào cả, trên trán có vài sợi tóc bay lên theo gió, làn da trắng nõn thanh tú và hai hàng lông mày chuẩn không cần chỉnh làm cô thêm phần duyên dáng.
Cộng thêm cách ăn mặc hôm nay của cô thì vốn dĩ khuôn mặt ưa nhìn thanh thuần nhìn chẳng giống như một người phụ nữ đã lấy chồng rồi.
Hôm nay Linh Lung trang điểm rất nhạt, ngay cả son môi cũng dùng màu nude hàng ngày, cô cúi đầu nhìn xuống cả người rồi cong khoé môi lên, thoạt nhìn hôm nay cô chẳng có chút hung dữ gì cả.
Người mở cửa chính là một người phụ nữ khoảng 50 tuổi mà Linh Lung chưa từng gặp qua, nhưng cô cũng chẳng ngạc nhiên lắm, bởi vì từ sau khi hai mẹ con đó vào nhà thì người giúp việc trong cái nhà này cứ ra ra vào vào mãi không dứt.
“Cô hai?”
Người giúp việc không chắc chắn lắm, do dự gọi cô một tiếng.
Linh Lung hơi gật đầu rồi nhân lúc người giúp việc nghiêng người thì đi vào nhà. Trong nhà có hình chụp của cô cho nên nhận biết cô cũng chẳng có gì kỳ quái cả.
“Ồ, còn tưởng là ai, thì ra là cô hai của Linh gia đã trở về rồi, sao cháu không báo trước một tiếng để dì và bố cháu còn chuẩn bị đồ để chiêu đãi cháu chứ?”
Linh Lung vừa vào cửa thì giọng nói mỉa mai sắc bén rõ ràng của Quách Hưng Mai từ phòng khách truyền tới chỗ huyền quan, cửa sổ phòng khách đối diện với cửa lớn bên ngoài cho nên người “mẹ kế” này đã biết cô đến từ lâu rồi, nhưng vẫn khẩu phật tâm xà ngồi trên sô pha chờ cô đây mà.
Linh Lung cong môi cười, trực tiếp quăng túi lên bàn, rất có phong cách của một nữ chủ nhân, không câu nệ ngồi xuống góc khác của sô pha: “Dì Quách, dì đúng là biết nói đùa, tôi về nhà của tôi mà còn cần báo trước với ai chứ? Bố cháu sao? Vốn là bố con mà dùng từ chiêu đãi thì chẳng phải xa cách quá sao?”
Quách Hưng Mai khoanh tay ngồi dựa trên sô pha, làn da được chăm sóc kỹ càng nên nhìn hồng hào bóng mịn, nhưng dù gì cũng đã lớn tuổi nên có thể thấy rõ nếp nhăn ở chỗ khóe mắt.
Vừa nhìn vào đôi mắt nhìn Linh Lung đăm đăm kia, thì cô đã biết là bà ấy là người khôn khéo rồi.
“Linh Lung à, câu này cháu nói sai rồi, bây giờ cháu đã gả cho nhà họ Trình, cháu chính là bà Trình rồi thì sao chỗ này còn coi là nhà cháu được chứ, nếu lời này mà để nhà họ Trình nghe được thì không vui đâu.”
Từ nhỏ Linh Lung đã biết được miệng lưỡi sắc bén của Quách Hưng Mai, một giây trước còn đang mắng cô nhưng giây tiếp theo thì có thể xoay người mặt không biến sắc nói bà ta có lòng tốt mà Linh Lung chả biết ơn gì cả, cũng bởi vì vậy mà mỗi khi bị mắng hay bị đánh thì cũng chỉ có mình Linh Lung phải chịu, còn hai mẹ con kia thì cười lén đằng sau Linh Quốc Cường.
“Ồ?” Linh Lung nhướn người về trước một chút, khuôn mặt luôn khiến đám con gái cùng tuổi ghen tị đầy vẻ vô tội: “Nói như vậy thì sau khi dì Quách được gả đến nhà họ Linh chúng tôi thì nhà họ Quách không phải là nhà của dì nữa sao? Khó trách mấy năm gần đây không thấy dì trở về nhà lần nào mà bố tôi cũng chẳng một lần ghé sang.”
“Mày!”
Những lời này của Linh Lung đâm trúng chỗ đau của Quách Hưng Mai, lúc đó tuy rằng bà ta kết hôn với Linh Quốc Cường nhưng Linh Quốc Cường cũng hơi chán ghét bởi vì điều kiện nghèo khó của gia đình bà ta nên chẳng một lần ghé qua. Ban đầu, Quách Hưng Mai còn trở về vài lần nhưng sau một thời gian dài thì cũng chỉ thỉnh thoảng gửi tiền về nhà chứ không trở về lần nào nữa.
Bà ta bị Linh Lung nói làm cho tức giận, chẳng qua bà ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, lúc đang định lên tiếng thì lại nghe Linh Lung lẩm bẩm nói một câu: “Nhưng mà dì họ Quách còn tôi thì họ Linh, trước không nói đến quan hệ huyết thống mà chỉ nói đến vấn đề họ thôi thì dì giống là người ngoài hơn tôi đấy.”
“Linh Lung!” Quách Hưng Mai đứng phắt dậy, cả người đều run rẩy: “Mày đừng có được voi mà đòi tiên, không phải mày chỉ gả cho Trình Tư Hạo thôi sao, có cá gì hay mà tự hào chứ?”
Linh Lung không giận mà cười, khoé môi dần kéo dãn ra nở một nụ cười chói loá: “Đúng vậy, gả cho Trình Tư Hạo là việc mà tôi tự hào nhất đấy.”
Người giúp việc vừa lúc bưng cà phê đến, chắc vừa rồi cũng nghe chút tiếng động nên chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng buông cà phê xuống rồi rời đi.
“Khoan đã,” Linh Lung ngẩng đầu liếc nhìn người vừa mở cửa cho cô, nụ cười của cô vẫn không giảm, giọng nói ngọt ngào: “Dì ơi, cháu có mang ít điểm tâm, dì cầm xuống chia cho mọi người đi.”
Linh Lung nói xong thì cầm mấy hộp đóng gói trên bàn đưa cho dì ấy.
Dì giúp việc được quan tâm mà sợ hãi, cảm thấy tính tình của hai chị em đúng là không giống nhau, sau khi nhìn Linh Lung vài giây thì mới hoàn hồn lại rồi liên tục nói tiếng cảm ơn.
Linh Lung lịch sự trả lời, sau đó bưng cà phê lên, động tác thanh thoát duyên dáng.
Đừng nhìn Linh Lung không trở về nhà nhiều, nhưng thi thoảng trở về thì cô vẫn không quên việc nào cả, ngay cả đối với người giúp việc cũng vậy, cô tin lúc mấy người giúp việc nói chuyện với nhau hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ ‘tám’ vài chuyện phức tạp của chủ nhà mới này.
Quách Hưng Mai hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không nói câu nào, bà ta nhớ lại mấy năm nay sau khi Linh Lung kết hôn thì không chỉ ở trên phương diện công việc, mà ngay cả tính cách cũng không yếu đuối như trước kia. Nghĩ lại mấy năm nay hai mẹ con bà ta chịu thiệt thòi từ Linh Lung còn ít sao?
Linh Lung cảm thấy sức chiến đấu của mẹ kế đã giảm thì cũng chả thấy thú vị nữa, mới vừa lấy điện thoại ra thì lại nghe vài tiếng xe chói tai nghênh ngang bên ngoài.
Tiếng còi vang lên giục giã ngoài cửa, Linh Lung có nhắm mắt cũng biết cô thiên kim công chúa nào đó đã về rồi.
Trong giây lát, khuôn mặt u ám vừa nãy của Quách Hưng Mai lập tức chuyển sang nắng ấm, vui vẻ đi ra ngoài cửa, trọng giọng nói mang theo vẻ hào hứng khác hẳn như đối xử với Linh Lung khi nãy: “Ôi, Linh Tư đã về rồi sao, chị Trương, nhanh lấy ly dưa hấu ép lạnh ra đây, nhanh lên, con bỏ túi xuống trước đi, trời nóng như vầy chắc cả người mệt lắm đúng không?”
Nơi đáy mắt của Linh Lung hiện lên vẻ ảm đạm trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng biến mất tăm, tiếng cười nói vui vẻ của hai mẹ con Linh Tư ở cửa ta vào tương phản rõ ràng với sự vắng vẻ bên này. Linh Lung cũng đã quen rồi, giống như khi nhỏ lúc mới vừa có ký ức thì cô thường một mình ôm con chuột Mickey ở trong phòng nhìn kim đồng hồ từng vòng từng vòng xoay chuyển, lắng nghe một thế giới khác của ba người ở bên ngoài trong tiếng tích tắc đó.
“Mẹ, hai ngày nữa con phải vào đoàn phim rồi, ngày mai sẽ khởi hành, mẹ giúp con lấy vài bộ quần áo đi, lần này đất diễn của con tương đối nhiều đấy.”
“Ôi chao,” Quách Hưng Mai cứ như sợ người khác không biết vậy, cố ý liếc mắt về phía phòng khách rồi nói tiếp, “Đúng vậy, sao mẹ quên được chứ, con giành được vai nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết ‘Chưa từng’ hot nhất trên mạng rồi mà, đất diễn nhiều như vậy nhưng cũng đừng để bản thân mệt mỏi nhé!”
“Chưa từng” sao?
Linh Lung ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia nghiền ngẫm, đôi môi tô màu đậu đỏ* giương lên một độ cong thích hợp, phải rồi, sao cô lại quên còn có chuyện này nữa nhỉ?