"Hài Lòng, hôm nay mày nhất định phải nói rõ với Ôn Đại, nói cho anh ấy biết, từ ngày đồng ý làm thư ký cho anh ấy, thì mày vừa gặp đã yêu anh ấy rồi. Hài Lòng, mày nhất định phải đề cập đến dũng khí, nhất định phải. . . . . ."
Chân Hài Lòng hai tay xách theo năm hộp cơm, dùng bả vai mảnh khảnh đẩy cửa chính của Sự Vụ Sở ra, miệng lại không ngừng thấp giọng động viên mình. Ai ngờ, bả vai vừa mới đẩy mở được một khe cửa, một trận quát tháo khiển trách lạnh buốt liền lọt vào tai cô, lập tức tiếng cổ vũ tự động viên của cô cũng dừng lại.
Chỉ thấy lãnh đạo cấp cao Ôn Đại, cũng chính là người đàn ông mà cô thầm mến, cửa phòng làm việc của anh mở toang. Nhưng trước cửa phòng làm việc lại có năm đồng nghiệp đang đứng, nữ có nam có. Bọn họ xếp thành một hàng thẳng tắp. Sắc mặt của họ đều xanh trắng luân phiên, thấy thế trái tim cô cũng nặng trĩu.
Bởi vì Ôn Đại đang phát điên, mà cô không nghi ngờ gì lại không thể tỏ tình.
Có trời mới biết cô suy nghĩ rất nhiều mới nói cho anh biết, cô rất thích anh, rất yêu anh, hết lần này tới lần khác cô đều không dám nói, cứ như vậy, mỗi ngày cô đều tự động viên mình, đương nhiên mỗi ngày cũng từ bỏ. Hôm nay cô thật vất vả mới lấy được dũng khí, định lúc nghỉ trưa sẽ tỏ tình. Bởi vì khi đó các đồng nghiệp đều sẽ tụ tập ở phòng nghỉ ngơi ngay bên cạnh phòng uống nước, và Ôn Đại cũng sẽ ở phòng làm việc của anh --
"Các người có phải là heo hay không hả! Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy mời chuyên gia nổi tiếng huấn luyện các người, các người khiến cho đối phương bắt đầu nghi ngờ thì coi như xong, theo dõi người khác mà lại có thể mất dấu, các người có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không? Đừng nói mặt mũi Ôn Đại của tôi bị các người làm cho mất hết thể diện, e rằng các người còn có thể hại đến khách hàng."
"Ôn Đại, người đó rất giảo hoạt, hơn nữa hắn là dân bản xứ, vô cùng quen thuộc từng đường đi nước bước ở đó, cho nên chúng tôi mới có thể bị mất dấu --"
"Biết rõ từng ngóc ngách ở nơi đó vốn chính là vấn đề thiết yếu, cơ bản nhất khi các người nhận lấy vụ này, các người làm không tốt còn dám viện cớ, nghĩ ra lý do, nói cho tôi biết, các người rốt cuộc là người hay là heo?"
Hài Lòng sửng sốt một chút, yêu người đàn ông có giọng nói lạnh như băng cùng với lời nói giễu cợt nhục mạ, mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy, nhưng cũng không nghiêm trọng như lần này, xem ra sai lầm của bọn họ không hề nhỏ.
"Hài Lòng." Một cô gái đang chờ ở bên ngoài cửa phòng làm việc của Ôn Đại, nhìn thấy Hài Lòng trong lúc cô nàng đang định đi đến phòng nghỉ ngơi thì vội thấp giọng kêu lên.
"Tiểu Hoa, có chuyện gì sao?" Hài Lòng dừng lại, thấp giọng không hiểu hỏi.
"Cứu lấy chúng ta, đợi lát nữa sẽ phải đến phiên chúng ta bị trách mắng." Tiểu Hoa như muốn khóc, không biết nên nói là xui xẻo, hay là nói chúng ta có cùng chí hướng, đều chọn ngày hôm nay mắc sai lầm, mà lại xếp sau bọn họ, phải chịu đựng gấp đôi trước ngọn lửa tức giận đang cháy lan xuống. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là nóng đến nổi có thể làm bọn họ bị nướng đến cháy khét.
"A, đúng rồi, Hài Lòng, cứu lấy chúng ta, toàn bộ công ty chỉ có cô là được Ôn Đại khen, Hài Lòng. . . . . ." Đồng nghiệp tên Đại Hổ bên cạnh cũng thấp giọng gia nhập hàng ngũ cầu khẩn.
"Tôi. . . . . ." Hài Lòng ngẩn ngơ, cô ngay cả tỏ tình với người đàn ông mà cô yêu say đắm cũng không dám, huống chi là muốn cứu bọn họ. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, tim cô đã đập nhanh đến mức nói không nên lời.
"Đại Ngưu, trả lời tôi, các người rốt cuộc là người hay là heo?" Lúc này, bên trong phòng làm việc lại truyền đến tiếng gầm nhỏ.
"Báo cáo Ôn Đại, chúng tôi là. . . . . . Người." Đại Ngưu trả lời một cách khó khăn.
"Các người là người. Tại sao lại phạm phải sai lầm chỉ có heo mới có thể phạm phải? Các người nếu thật sự là người, vậy đơn giản là ngu như heo."
"Đúng . . . . . Ôn Đại, đúng như lời sếp nói, chúng tôi thật sự ngu như heo. . . . . ." Đại Ngưu xém chút nữa khóc lóc nức nở thừa nhận, ai bảo lúc này bọn họ đúng là đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng, cũng rất mất mặt.
"Hai người thay phiên theo dõi lại có thể bị mất dấu, bây giờ đối phương nhất định đã bắt đầu nghi ngờ, các người nói xem, kế tiếp các người nên thế nào?"
"Báo… Báo cáo Ôn Đại, trước tiên chúng tôi cần phải quen biết hết đường sá, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm này nữa!" Đại Ngưu chỉ có thể nhắm mắt nói ra sự bảo đảm.
"Tôi có thể tin tưởng những con lợn như các người sao?"
"Có thể, Ôn Đại, lần này chúng tôi nhất định sẽ không để cho sếp thất vọng."
"Tốt nhất là như vậy, nếu không sau này các người phải theo Hài Lòng học tập, thấy thế nào, có thể quét dọn sàn nhà sạch sẽ, cửa sổ lau đến khi không còn một hạt bụi."
"Vâng, Ôn Đại."
"Đứng ở bên cạnh đi, Đại Hổ, Tiểu Hoa vào đây."
"Hài Lòng. . . . . ." Tim Tiểu Hoa run lên, thấp giọng bi ai kêu một tiếng. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đến phiên bọn họ rồi.
"Hài Lòng. . . . . ." Đại Hổ cũng kinh hãi thấp giọng kêu lên một tiếng, xong rồi xong rồi, Ôn Đại gọi bọn họ vào, lần này ૮ɦếƭ chắc.
"Hài Lòng, còn có chúng tôi. . . . . ." Nhân La và Đại Hà đứng sau Đại Hổ và Tiểu Hoa, cũng thấp giọng gia nhập hàng ngũ cầu khẩn. Ai bảo bọn họ xếp sau hai người kia, mà Đại Ngưu người bị mắng đầu tiên, đã bị mắng thành heo, thử nghĩ nếu để cho cơn thịnh nộ của Ôn Đại cháy lan xuống, bọn họ nhất định sẽ bị mắng còn độc ác hơn, khó nghe hơn.
"Đại Hổ, Tiểu Hoa, các người bị điếc hay là bị liệt!" Không nghe thấy tiếng bước chân của Đại Hổ và Tiểu Hoa đi vào, giọng nói của Ôn Đại lạnh đến mức có thể làm nước biển đóng băng trong nháy mắt.
"Đến ngay, Ôn Đại." Đại Hổ và Tiểu Hoa cung kính bi ai kêu lên một tiếng, không thể không nhắm mắt liều ૮ɦếƭ xông lên.