Do Du Hi cố ý trêu đùa nên dạo gần đây Nhuế Ngạn phải trốn tránh Ứng Bình, hôm đó thật sự quá xấu hổ, mỗi khi Nhuế Ngạn nghĩ đến biểu cảm choáng váng của Ứng Bình lại không nhịn được… Muốn cười…
Cũng may gần đây Nhuế Ngạn rất bận, trừ lúc đi học còn có thể gặp Ứng Bình, chứ bình thường gần như không thấy mặt.
Giáo sư Hạ từ chức ở trường, cùng một người bạn của ông mở công ty nền tảng video, hy vọng Nhuế Ngạn có thể đến giúp đỡ.
Công ty này mới được thành lập, thành thật mà nói vốn tài chính để khởi nghiệp cũng không nhiều, chủ yếu là nhiệt huyết của giáo sư Hạ, so với những công ty video nổi bật trên thị trường hiện nay quả thực là khác nhau một trời một vực, nhưng giáo sư Hạ đã giúp đỡ Nhuế Ngạn quá nhiều, chỉ cần giáo sư Hạ mở miệng, Nhuế Ngạn sẽ không từ chối.
Giáo sư Hạ đặt tên cho công ty mình là video Diên Vĩ, bởi vì hoa diên vĩ tượng trưng cho sự tin tưởng và hy vọng.
Do công ty mới khởi nghiệp, Nhuế Ngạn rất bận, khoảng thời gian này cô luôn phải đi sớm về trễ, mỗi ngày chạy quanh ba điểm bệnh viện, trường học, công ty, cuộc sống bận rộn lại phong phú.
Nháy mắt đã đến Giáng Sinh, các sinh viên khác đã bắt đầu thảo luận xem Giáng Sinh năm nay nên tặng bạn bè món quà gì, Nhuế Ngạn cũng lên ý tưởng, cô muốn tặng Trác Lương một món quà.
Thật ra nhiều năm qua, cô chưa từng có cảm giác gì đối với những ngày lễ ngày hội này, nhưng năm nay lại có phần mong đợi, cũng muốn cảm nhận chút không khí Noel.
Nhuế Ngạn dành ra một buổi kéo Ngải Tiểu Á tới trung tâm mua sắm chọn quà.
Ngải Tiểu Á nhìn cô như người ngoài hành tinh, sờ lên trán cô: “Nhuế Ngạn, có phải cậu đang bị sốt không? Chẳng phải từ trước đến nay cậu luôn nói rằng chỉ những tên ngốc mới đón lễ Giáng Sinh thôi sao?”
Nhuế Ngạn ngắm nhìn những món quà sặc sỡ sắc màu trong tủ kính, cười cười: “Không phải ai cũng có cơ hội làm kẻ ngốc đâu.” Những tên ngốc bị người ta trêu chọc, có lẽ chưa bao giờ biết người trêu chọc bọn họ đã hâm mộ bọn họ biết nhường nào.
Ngày mai chính là đêm Noel, vì thế trên đường đã tràn ngập bầu không khí Giáng Sinh, khắp trung tâm đều có ông già Noel, còn có cây thông Noel, nhạc cũng là nhạc Giáng Sinh, ngay cả người bán hàng cũng đội mũ đỏ hoà chung với bầu không khí.
Nhuế Ngạn nhìn qua tủ kính từng cửa hàng một, nhưng chưa có món quà nào chiếm được sự yêu thích của cô, đây là món quà đầu tiên cô tặng cho Trác Lương, cô muốn nó mang ý nghĩa.
“Nhuế Ngạn, cậu nói thật đi, có phải cậu đang yêu hay không?” Ngải Tiểu Á không phải mới nghi ngờ ngày một ngày hai, thậm chí cô ấy còn nghi cô đã sống cùng với người đàn ông đó, “Là anh chàng Du Hi thường xuyên đưa đón cậu đi học hả?” Khoảng thời gian trước có vài người tới đưa đón Nhuế Ngạn đi học, nhưng người đáng ngờ nhất là Du Hi.
“Không phải.” Nhuế Ngạn đưa ra đáp án khẳng định cho Ngải Tiểu Á, sau đó kéo cô ấy vào một cửa hàng gốm nghệ thuật.
Cửa hàng bày biện các nhân vật hoạt hình được làm bằng đất sét, giống y xì đúc.
“Ông chủ ơi, tôi có thể tự tay làm được không?” Nhuế Ngạn rất hứng thú.
“Đương nhiên có thể rồi, chúng tôi còn có người hướng dẫn, không biết cô muốn làm nhân vật anime manga hay là người thật ạ?”
Nhuế Ngạn lấy vỏ hộp thuốc lá từ trong ví ra, vỏ hộp thuốc đã được ép plastic ở hiệu ảnh nên dù lúc đó bị dính nước thì hiện tại vẫn còn rõ nét như trước.
Cô muốn làm một chú bộ đội.
Ông chủ ngắm một lát rồi nói: “Bức hình này vẽ theo phong cách hoạt hình, nặn tượng cũng không khó lắm đâu.”
Dưới sự hướng dẫn của ông chủ, Nhuế Ngạn học được những thao tác cơ bản nhất, sau đó liền bắt đầu nặn tượng.
Ngải Tiểu Á thật sự không hiểu nổi mấy món quà handmade lãng phí công sức này, cho rằng những thứ đó căn bản chỉ làm tốn thời gian.
Ngải Tiểu Á đi dạo hết ba vòng quanh trung tâm thương mại, đến khi trở lại, Nhuế Ngạn vẫn chưa hề ngẩng đầu lấy một lần.
Nhuế Ngạn xem như có thiên phú, cũng tương đối kiên nhẫn, tuy trong quá trình làm vẫn có sai sót, song điều đó không hề ảnh hưởng đến cô mà ngược lại càng bại càng hăng.
Nhìn bức tượng nhỏ dần thành hình trong tay, Nhuế Ngạn nở một nụ cười thật tươi.
Khuôn mặt Trác Lương vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, chưa từng ngừng lại đến một giây.
Nhuế Ngạn nghĩ không biết đến lúc mình tặng món quà này anh sẽ có biểu cảm gì.
Liệu có ngạc nhiên không? Có vui vẻ không nhỉ?
“Nhuế Ngạn?”
“Nhuế Ngạn?” Ngải Tiểu Á gọi hai tiếng, Nhuế Ngạn mới hoảng hốt ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Cậu đang nghĩ gì mà cười sung sướng thế.” Ngải Tiểu Á giơ ống hút đến bên miệng cô.
Nhuế Ngạn ghé lại gần tay cô ấy uống hai ngụm trà sữa, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
“Ngải Tiểu Á, nếu cậu thích một người đàn ông, cậu tỏ tình với anh ấy, sau đó bị anh ấy từ chối thì cậu sẽ làm gì?” Nhuế Ngạn dè dặt hỏi.
“Tỏ tình?” Ngải Tiểu Á híp mắt, cô ấy biết nhất định trong lòng Nhuế Ngạn đang có tâm sự, “Nếu đã từ chối thì có nghĩa là không thích, như thế còn hơn dây dưa lằng nhằng, mà với nhan sắc, đôi chân này của tớ…” Ngải Tiểu Á đung đưa đôi chân dài của mình, “Còn sợ không tìm thấy bạn trai sao.”
Nếu từ chối thì có nghĩa là không thích ư?
Nếu cô tỏ tình với Trác Lương, Trác Lương từ chối cô, đó là bởi anh không thích cô hay do đôi chân của anh?
Nghĩ vậy, Nhuế Ngạn lập tức như cà tím gặp sương, héo queo.
“Nhuế Ngạn, có phải cậu muốn tỏ tình hay không? Với ai? Du Hi hả?” Ngải Tiểu Á thò lại gần, “Nếu là anh ấy thì tớ ủng hộ cậu, tớ thấy anh ấy đối xử với cậu rất tốt, chắc chắn là có tình cảm đấy, nếu không có ai lại thần kinh đưa đón một cô gái đi học mỗi ngày như vậy đâu, cậu nói xem có đúng không?”
Làm xong chú bộ đội, cô cắm một cái móc tròn lên đỉnh đầu, sau khi khô là có thể trở thành móc chìa khóa trang trí rồi.
Nhuế Ngạn nhìn chú bộ đội mặc quần áo nhăn nhúm, miệng còn hơi lệch mà mình làm kia, chống cằm buồn rầu, rốt cuộc tình cảm cô dành cho Trác Lương là tình yêu hay chỉ là lưu luyến cảm giác ấm áp khi có người bên cạnh?
Còn anh đối với cô thì sao, liệu có cảm xúc gì hay không?
Buổi tối hôm đó cô hôn anh, thời gian dài như vậy, anh chẳng có biểu hiện gì cả, giống như không hề nhớ tới chuyện xấu hổ đó giữa hai người, phải chăng điều đó có nghĩa là anh không có tình cảm với cô?
Nhưng đôi khi, ánh mắt anh nhìn cô, sự quan tâm của anh dành cho cô luôn khiến cô có cảm giác mình trong lòng anh có gì đó khác biệt.
Nếu anh cũng có tình cảm với cô, tại sao anh lại không tỏ tình?
Haiz…
*****
Trác Lương nằm viện rất nhiều ngày, kể từ hôm gọi cho Trác Khiêm, anh lại gọi cho Trần Hằng, xác định Đàm Triết không còn đe dọa tới Nhuế Ngạn mới để Nhuế Ngạn về nhà.
Thứ nhất, giường người chăm sóc trong bệnh viện không thể thoải mái bằng giường ở nhà được, thứ hai, anh không muốn quá gần gũi với Nhuế Ngạn.
Anh luôn cảnh báo bản thân rằng phải kiềm chế, tuy nhiên vào rất nhiều thời điểm anh lại không thể kiểm soát được tình cảm của mình, cái cảm giác muốn nói mà không thể nói thật sự rất bất lực, cũng rất đau khổ.
Anh luôn vô ý thân cận với Nhuế Ngạn, đợi đến khi phát hiện ra lại ép buộc bản thân phải thu về, cảm giác chợt gần chợt xa này làm anh cũng phải khinh bỉ chính mình.
Trác Lương ra khỏi phòng bệnh định đi tìm Triệu Khanh Nho, trong lúc đi qua chỗ y tá đang đứng chợt nghe thấy một cái tên quen thuộc.
“Nghe nói bác sĩ Triệu được chọn tới bệnh viện bên Hồng Kông để trao đổi học tập, chuyện này có thật không?”
“Thật đấy, trong cuộc họp vừa rồi bệnh viện đã quyết định rồi.”
“Vậy bệnh nhân của bác sĩ Triệu thì thế nào?”
“Bệnh nhân nào nhỉ?”
“Chính là bệnh nhân ngồi xe lăn trông rất đẹp trai ấy, đáng tiếc còn trẻ mà… Haiz…” Y tá thở dài một tiếng, “Những bác sĩ làm lâu năm trong bệnh viện đều nói không trị hết được, chỉ có bác sĩ Triệu vẫn cứ cố chấp, lần này nếu bác sĩ Triệu đi rồi thì anh ấy phải làm sao đây?”
“Tôi biết người đó, anh chàng họ Trác đúng không, đẹp trai cực, còn đẹp hơn cả những ngôi sao nam nổi tiếng trên TV ý, vừa đẹp trai vừa tốt tính, lại còn chưa có bạn gái, thật là đáng tiếc.”
Trác Lương mặt không đổi sắc xoay người, kéo xe lăn lẳng lặng rời đi, không quấy rầy đến ai.
Khi Triệu Khanh Nho vào phòng, bỗng nhận thấy cảm xúc của Trác Lương có vẻ bất ổn.
“Sao thế? Dùng thuốc xong không thoải mái à?” Triệu Khanh Nho đi tới, nhìn sắc mặt của anh, “Hay là cậu lại lén chống gậy xuống đất đấy?”
Trác Lương nhìn anh ấy, nhàn nhạt mở miệng: “Cậu phải sang Hồng Kông à?”
“Cậu nắm bắt thông tin cũng nhanh đấy.” Triệu Khanh Nho cầm quýt lên bóc vỏ, ném một múi vào trong miệng.
Triệu gia nhiều thế hệ làm nghề y, ông nội Triệu Khanh Nho còn là bác sĩ Đông Y nổi tiếng trong nước, mấy năm nay ông mở phòng khám ở Hồng Kông, từ khi Triệu Khanh Nho bắt đầu lên kế hoạch trị liệu cho anh thì trị liệu bằng thuốc Đông Y là quan trọng nhất.
“Trước đây ông nội của tôi định về nước một thời gian, tôi xem xét lúc đó ông về vừa khớp có thể chữa trị cho cậu, nhưng hiện tại ông lại vướng phải một việc nên không thể trở về, vì thế chỉ còn cách là đưa cậu sang đó.” Triệu Khanh Nho giải thích.
“Khi nào chúng ta đi?” Cổ họng Trác Lương khô khốc.
“Trước Tết là tốt nhất, ông nội tôi đã xem hồ sơ bệnh án của cậu rồi, ông bảo sang càng sớm càng tốt.” Anh ấy không phải thần tiên, mặc dù hay khoe khoang trước mặt anh rằng mình được gọi là thiên tài y học, song thực tế anh ấy chỉ có thể dốc hết sức giúp anh chống trọi lại mà thôi.
Anh ấy hy vọng người đàn ông từng oai hùng trên chiến trường có thể đứng lên, mặc bộ quân phục màu xanh lục, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn một lần nữa.
“Nhuế Ngạn, sao cô lại đứng đây, cô không vào ư?” Ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng Du Hi, ngay sau đấy là tiếng thứ gì đó rơi xuống mặt đất.
Triệu Khanh Nho nhanh chóng đi ra mở cửa phòng, ngoài cửa Nhuế Ngạn đang ngồi xổm cúi đầu nhặt hộp cơm rơi dưới đất, thức ăn bên trong vương vãi khắp nơi.
“Cô đừng nhặt nữa, để tôi gọi nhân viên vệ sinh tới quét dọn.” Triệu Khanh Nho cũng không ngờ Nhuế Ngạn sẽ đứng ngoài cửa, trông bộ dáng này của cô chắc chắn đã nghe thấy được phần nào, không khỏi lo lắng nhìn liếc qua Trác Lương.
Bàn tay đặt trên đùi của Trác Lương siết chặt, Nhuế Ngạn không dám ngẩng đầu, khẽ nói một câu: “Tôi đi mua đồ ăn mới.” Nói xong liền xoay người đi, không hề vào thang máy mà trực tiếp chạy thang bộ.
Nhuế Ngạn chạy một mạch ra khỏi bệnh viện, sau đó há miệng thở dốc, nước mắt xuôi theo khuôn mặt không ngừng chảy xuống, trong lòng lại bình tĩnh tự như giếng cổ.
Thật ra cô đã sớm nghĩ tới có một ngày chú Tiểu Trác cũng sẽ rời đi.
Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Khi Nhuế Ngạn trở lại phòng bệnh đã là một tiếng sau đó, nhìn trông như không có việc gì.
Du Hi đã đi rồi, Triệu Khanh Nho cũng không ở lại, trong phòng chỉ có Trác Lương và Nhuế Ngạn im lặng ăn cơm.
Thật lâu sau, Trác Lương mới mở miệng: “Triệu Khanh Nho nói bắt đầu từ ngày mai chú không phải nằm viện nữa.”
“Vâng ạ.” Nhuế Ngạn khuấy bát cháo, “… Chú đã sắp xếp thời gian đi chưa ạ?”
“Triệu Khanh Nho sẽ đặt vé máy bay, nhanh nhất là ngày kia.” Trác Lương buông đũa xuống, đồng thời lấy cái thìa ra khỏi tay cô, nếu đã không ăn được thì không phải miễn cưỡng bản thân nữa.
“Cũng tốt ạ.” Nhuế Ngạn ngẩng đầu mỉm cười với anh, “Bác sĩ Triệu lợi hại như vậy, chắc chắn ông nội anh ấy cũng rất lợi hại, nhất định có thể chữa khỏi được cho chú.”
“Ừ.” Trác Lương cũng cố cong khóe môi, “Dù sao cũng có hy vọng còn hơn không nhỉ?”
“Những bác sĩ làm lâu năm trong bệnh viện đều nói không trị hết được, chỉ có bác sĩ Triệu vẫn cứ cố chấp thôi…”
Những lời y tá nói còn văng vẳng bên tai, chỉ là, lần này tâm trạng anh không giống như trước, bất kể có điều trị được hay không anh cũng muốn thử một lần.
Thật ra, rời đi cũng tốt, cách xa Nhuế Ngạn một thời gian, thử bình tĩnh lại, đôi khi anh thậm chí còn có suy nghĩ cho dù bản thân ra sao cũng kiên quyết giữ cô lại bên mình.
Tình cảm anh dành cho Nhuế Ngạn không hề bình thường, chỉ có điều, anh không biết cảm giác này là tình yêu nam nữ, hay là bởi vào lúc anh bất lực nhất lưỡng lự nhất cô đã xâm nhập vào thế giới của anh, kéo anh ra khỏi vực sâu.
Còn cô thì sao, tình cảm cô dành cho anh là gì? Liệu có phải là sự sùng bái mù quáng bởi năm xưa anh đã cứu cô thoát khỏi bóng tối?
Bọn họ cần thời gian, cần không gian, nhất là cần khoảng cách.
Cho dù là tình cảm gì đi chăng nữa thì cũng phải cần một điều kiện, đó là hai chân anh lành lặn.
Nếu không có điều kiện này, anh chỉ đành lựa chọn đứng phía xa yên lặng chúc phúc cho cô.
Hôm sau là đêm Giáng Sinh, khi Triệu Khanh Nho đưa Trác Lương và Nhuế Ngạn về nhà, đường phố rất náo nhiệt, khắp nơi đều là những cặp đôi phơi phơi sắc xuân.
Nhuế Ngạn do dự một lát, lấy móc chìa khóa tự làm trong túi ra.
“Trác Lương…”
Đây là lần đầu tiên Trác Lương nghe thấy Nhuế Ngạn gọi tên anh, trong lòng không khỏi run lên, ngay sau đó, anh giơ tay gõ vào trán cô: “Không biết lớn nhỏ gì cả, phải gọi là chú Tiểu Trác.”
Nhuế Ngạn kìm nén dòng lệ trực trào trên khóe mắt, cười cười, đưa móc chìa khóa cho anh: “Chú, cháu tặng chú quà Giáng Sinh này.”
Triệu Khanh Nho liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu, thầm thở dài.
Trác Lương nhìn chú bộ đội mặc quân trang kia, con ngươi kịch liệt co lại, cổ họng giật giật, khó khăn nói: “Cảm ơn nhé, tiếc là chú chưa chuẩn bị quà cho cháu rồi, cháu cũng biết mấy lão già như chú chưa từng tham gia mấy ngày lễ này mà.”
“Cháu cho chú nợ đấy, sau này chú phải đền bù.” Nhuế Ngạn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, mang theo nhiệt độ bỏng rát.
Sau khi về đến nhà, Nhuế Ngạn bắt đầu thu dọn đồ đạc cho Trác Lương, lúc này cô mới phát hiện Trác Lương tới đây bốn tháng, ngoại trừ quần áo và đồ dùng cá nhân mà cô mua cho anh thì dường như không còn gì khác nữa.
Phải chăng định mệnh đã sắp đặt anh chỉ là một vị khách qua đường?
“Cháu đừng bận rộn nữa.” Trác Lương từ bên ngoài tiến vào, cố gắng để bản thân trông thật thoải mái, “Cháu lại đây, chú muốn dặn dò cháu vài câu.”
Nhuế Ngạn đi tới, nửa quỳ bên người anh.
“Nhuế Ngạn, cháu còn chưa bước chân vào xã hội, lòng dạ lương thiện, sau này gặp phải chuyện gì nhất định phải đề phòng hơn.”
“Đặc biệt là những chuyện giống như Đàm Triết, tuyệt đối không được hành xử như lần này nữa, nhất là nghề của cháu, sau này dấn thân vào giới giải trí rồi, nước ᴆục ao sâu, tuyệt đối không được để mình rơi vào thế bất lợi.”
“Nếu có gì khó khăn, cháu hãy đi tìm Du Hi, cậu ấy có thể nghĩ cách cho cháu.”
“Tại sao cháu phải tìm Du Hi, cháu không thể tìm chú ạ?” Nhuế Ngạn cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh, “Chẳng lẽ sau khi chú đi rồi, cả đời chúng ta không còn qua lại với nhau nữa, ngay cả gọi điện, nhắn tin cũng không thể ư?”
Mắt Nhuế Ngạn sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc, có khả năng khóc liên tục từ đêm qua tới giờ.
Giây phút này Trác Lương rất muốn siết chặt cô vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình an ủi, nhưng anh không thể.
Trác Lương ép bản thân phải dời mắt đi, ra vẻ như không có việc gì vỗ đầu cô: “Đương nhiên cháu có thể gọi điện thoại, nhắn tin cho chú rồi, chú đâu phải một tên vong ân bội nghĩa.”
Làm sao Nhuế Ngạn lại không nhìn ra anh đang tránh né cơ chứ, đứng lên nói: “Cháu đi mua ít thức ăn về nấu cho chú nhé.”
Nhuế Ngạn thật sự không chịu được, nhanh chóng rời khỏi nhà, nước mắt rơi lã chã, thật may, thật may, may mà còn một buổi tối.
Nhuế Ngạn đi siêu thị mua đồ Trác Lương thích ăn, sau đó nhanh chóng chạy về nhà, chỉ còn một buổi tối với anh, cô không muốn lãng phí dù chỉ một giây.
Song đến khi Nhuế Ngạn đẩy cửa vào nhà, Triệu Khanh Nho vốn ở phòng khách nay đã không thấy đâu, Trác Lương ngồi trong phòng ngủ cũng không còn.
Nhuế Ngạn nghe thấy tiếng trái tim mình rơi xuống mặt đất.
“Chú Tiểu Trác…” Nhuế Ngạn lục tung khắp nhà nhưng vẫn không tìm được bóng dáng ai kia.
Chỉ tìm thấy trên bàn sách một cái vỏ thuốc lá, trên đó viết: Nhuế Ngạn, chú đi đây.
Năm chữ lạnh băng, rút cạn mọi ấm áp bên trong căn nhà.
Nhuế Ngạn lao ra ngoài như điên, đâu còn xe của Triệu Khanh Nho, đâu còn bóng dáng của Trác Lương.
Nhuế Ngạn bất lực ngồi bệt xuống, ôm đầu gối khóc nấc thành tiếng, chính anh đã nói, nếu có một ngày anh phải rời đi, nhất định sẽ giáp mặt tạm biệt em mà.
Thế nhưng anh lại nuốt lời rồi.