Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh - Chương 07

Tác giả: Túy Hậu Ngư Ca

Ăn xong bữa sáng, Nhuế Ngạn xem thời tiết, ánh nắng rất đẹp, vì thế cô ôm hết chăn ga gối ra sân phơi nắng.
Đã có giá chuyên dùng để phơi chăn ga gối, chỉ cần mở chăn ra là có thể phơi hết toàn bộ.
Sáng hôm nay cô định đi mua đồ dùng hàng ngày cho Trác Lương, nhưng lại thật sự không yên tâm để anh ở nhà một mình, lỡ đâu anh nghĩ quẩn trong lòng thì phải làm sao bây giờ?
Hoặc tự mình chạy đi mất thì phải làm sao đây?
Nhuế Ngạn nghĩ tới đây, vào phòng bếp, kê ghế xuống dưới chân, tay cầm mấy con dao giấu lên tủ bát.
Những νũ кнí sắc bén này tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt anh.
Nhuế Ngạn tính toán, hôm nay bản thân có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, mua đồ dùng sinh hoạt cho Trác Lương, dọn dẹp nhà cửa, mua ít đồ ăn cất vào tủ lạnh, ngày mai là thứ hai, cô còn phải đi học, những việc này cần làm xong trong ngày hôm nay.
Nhuế Ngạn định ra ngoài, lại không yên tâm để Trác Lương ở một mình, không khỏi thấy đứng ngồi không yên, nhưng không biết làm thế nào mới ổn.
Nhuế Ngạn chần chừ một lúc, thật sự không biết nên làm gì, hay là đưa anh đi cùng, nhưng như thế cũng không ổn, tâm tư người muốn tự sát rất yếu ớt, có đôi khi chỉ một câu nói hay một ánh mắt thôi cũng có khả năng kích thích đến bọn họ…
Nhuế Ngạn cầm cây lau nhà vừa lau vừa suy tư, hay để anh đến chỗ bác sĩ Lý xem sao.
Nhưng có lẽ anh không muốn đi gặp bác sĩ tâm lý đâu.
Trác Lương nhìn cô đi đi lại lại trong nhà, đành mở miệng: “Nhuế Ngạn, hôm nay cháu muốn ra ngoài đúng không?”
“…Dạ.” Nhuế Ngạn thoáng chột dạ, “Vâng ạ, cháu muốn đi ra ngoài.”
Nhuế Ngạn trả lời nhưng không ra khỏi cửa, giặt sạch giẻ lau rồi bắt đầu lau bàn ghế.
Trác Lương ngồi trong phòng khách nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đến ngẩn người, không biết ngồi ngẩn trong bao lâu, đột nhiên mở miệng: “Nhuế Ngạn, ngày mai là thứ hai, cháu sẽ phải đi học đúng không? Cháu định canh chừng chú như vậy, hay định buộc chú vào hông như cái điếu trụy (1), đi đâu cũng mang theo?”
“Cái gì ạ?” Nhuế Ngạn sửng sốt.
Trác Lương xoay xe lăn tới nhìn cô nói: “Nếu chú nói hôm qua chú không định tự sát cháu có tin không?”
Nhuế Ngạn suy nghĩ một lát mới hiểu được ý tứ trong lời của anh, nhanh chóng gật đầu: “Tin ạ.”
“Mặc dù chú thật sự muốn tự sát, nhưng sẽ không lựa chọn ở đây, cũng sẽ không làm liên lụy đến cháu, cháu hiểu chưa?” Trác Lương lại nói.
“Cháu hiểu ạ.” Nhuế Ngạn lại nhanh chóng gật đầu, chỉ sợ chậm một chút anh sẽ không tin cô hiểu nữa.
“Nếu chú đã đến đây với cháu, cũng có nghĩa muốn thả lỏng một thời gian, cho nên, cháu đừng như vậy…” Trác Lương thoáng dừng lại, “Đừng nhạy cảm như vậy được không?”
Từ hôm qua cho tới hôm nay, mọi hành động của cô đều đang nói cho anh biết, anh làm cô sợ.
Anh thật sự muốn rời đi một thời gian, không phải gặp bố mẹ cố gắng ra vẻ thoải mái trước mặt anh, không tham gia những buổi tiệc mà ông nội tìm đủ mọi cách khiến anh vui vẻ lên nữa.
Chỉ là sau khi rời đi anh nên ở đâu lại làm một nan đề khác.
Những người đã từng sớm chiều ở chung với anh, trông thấy dáng vẻ kiêu ngạo tự hào nhất của anh ư?
Nhuế Ngạn xuất hiện đã cho anh một khe hở để hít thở.
Có lẽ bởi cô là cháu ngoại của Lục Liễm, bởi mối quan hệ của cô với Lục Liễm tạo cho anh cảm giác an toàn, hơn nữa cô chưa từng nhìn thấy quá khứ “huy hoàng” của anh.
“Vâng ạ.” Nhuế Ngạn không hề nghĩ ngợi mà gật đầu.
Trác Lương hít thật sâu một hơi, quay xe lăn đi, nói: “Nhuế Ngạn, cháu rất giống với cậu của cháu.”
“Dạ?” Nhuế Ngạn giật mình, “Thế ạ?”
“Ừ.” Trác Lương gật đầu thật mạnh, “Đều rất thông minh.”
Nếu là Lục Liễm, anh ấy đã giơ tay đánh anh rồi.
“Vậy bây giờ cháu đã đi ra ngoài được chưa?” Trác Lương lại hỏi.
“Nêu cháu không đi thì chú đi đấy.” Không đợi Nhuế Ngạn trả lời, Trác Lương lại bỏ thêm một câu.
“Cháu đi, cháu đi ngay đây ạ.” Đã nói đến thế rồi, cô có không muốn đi thì cũng phải đi
Nhuế Ngạn ném giẻ lau, cầm ba lô, bịn rịn đi ra khỏi của, nhìn cửa chống trộm ở phía sau đóng lại, tim Nhuế Ngạn bắt đầu đập mạnh.
Nhuế Ngạn đi được vài bước, lại không nhịn được đi vòng ra sân, kiễng chân nhìn vào bên trong, bỗng nhìn thấy Trác Lương đang ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn cô qua cửa kính sát đất ngoài phòng khách.
Nhuế Ngạn thoáng chột dạ, cầm túi chạy ra ngoài khu đô thị.
Nhuế Ngạn chạy ra ngoài tiểu khu vẫy taxi đến trung tâm thương mại, dọc đường luôn thúc giục tài xế đi nhanh hơn nữa.
Tài xế bị thúc giục đến mất kiên nhẫn, nói một câu: “Nếu không thì cô lái đi.”
“Tôi không có giấy phép lái xe, bác tài anh có dám ngồi không?” Tài xế này chỉ cần nói dám, cô sẽ lập tức bò đến ghế lái.
“…” Tài xế bất đắc dĩ, “… Cô gái, cô thật thú vị.”
Dưới sự thúc giục liên hồi của Nhuế Ngạn, quãng đường bình thường đi hơn nửa tiếng, tài xế đi hết 40 phút mới tới.
Nhuế Ngạn xuống xe chạy đi, còn giơ ngón tay cái với tài xế: “Bác tài à, anh đúng là một tài xế tốt.” Dưới sự thúc giục đến đau màng nhĩ của cô, tài xế này lại không chịu ảnh hưởng, tốc độ xe không hề thay đổi, thật là lợi hại.
Nhuế Ngạn trực tiếp đi vào một cửa hàng giành cho nam ở tầng ba, trước đây Nhuế Ngạn từng cùng bạn cùng phòng đi mua quần áo cho bạn trai, quần áo trong cửa hàng này có nhiều hình thức, chất liệu cũng rất thoải mái, quan trọng là có đủ từ đầu đến chân, tiết kiệm thời gian.
Nhuế Ngạn đi vào cửa hàng, bắt đầu chọn quần áo, người bán hàng đi theo cô, cười hỏi: “Cô mua cho bạn trai à? Cô muốn mua áo hay quần? Tôi có thể giới thiệu qua cho cô.”
“Áo, quần…” Nhuế Ngạn tìm trên giá quần áo, “Từ đầu đến chân càng tốt.”
Xem ra đây là khách hàng lớn, người phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp: “Vậy cô muốn mua cỡ nào?”
Tay Nhuế Ngạn khựng lại, đúng vậy, kích cỡ là gì? Cô quên hỏi rồi.
“Cô nói cân nặng chiều cao ra cũng được.” Người bán hàng trông thấy Nhuế Ngạn chần chừ.
Chiều cao? Cân nặng? Nhuế Ngạn hơi xấu hổ, những chuyện này cô cũng không biết.
“Nếu không cô thử gọi điện thoại xem sao?” Người bán hàng lại nói.
Nhuế Ngạn bất đắc dĩ sờ cổ, Trác Lương không có điện thoại, lát nữa cô phải mua máy mới cho anh, đúng rồi, còn phải mua cái bình giữ nhiệt, nếu không buổi tối uống nước nước sẽ rất lạnh.
“Nếu thật sự không được, cô thử nhìn xem trong cửa hàng có người đàn ông nào giống với vóc dáng người đó không, đánh giá một chút, có lẽ cũng không chênh lệch lắm đâu ạ.”
Người bán hàng nhắc nhở Nhuế Ngạn, Nhuế Ngạn nhìn xung quanh, lướt hết một lượt cũng không thấy ai có vóc dáng giống anh, nhưng lại gặp được hai người quen.
Bạn cùng lớp, Ứng Bình và Thiệu Tử Phàm.
Hai người đúng lúc đi đến chỗ này, cũng trông thấy Nhuế Ngạn, Thiệu Tử Phàm chọc chọc cánh tay Ứng Bình, lải nhải nói: “Thật có duyên.”
Ứng Bình trừng mắt lườm anh ta, khẽ khụ một tiếng.
“Nhuế Ngạn, cậu cùng tới mua quần áo hả?” Thiệu Tử Phàm nhìn lướt một vòng quanh cửa hàng, trong đây chỉ có trang phục của đàn ông, không có phụ nữ.
“Đúng vậy, các cậu cũng tới mua quần áo ư?” Nhuế Ngạn nhìn thấy hai người bọn họ rất vui vẻ, Ngải Tiểu Á có quan hệ rộng, nói chuyện với ai cũng được, mọi người từng ăn với nhau một lần, dù Nhuế Ngạn không quá quen thuộc với hai người họ, nhưng cũng tính là quen biết.
Thiệu Tử Phàm gật đầu, liếc Ứng Bình một cái, nói: “Nhuế Ngạn, cậu tới mua quần áo cho bạn trai à?”
Ứng Bình chợt nhìn về phía Nhuế Ngạn.
“Không phải, tôi mua quần áo cho chú.” Nhuế Ngạn tiến lên một bước, “Ừm, Ứng Bình, tôi không biết chú của tôi mặc cỡ gì, cậu có thể làm người mẫu giúp tôi được không.” Ứng Bình cao, Thiệu Tử Phàm thấp hơn một chút, có lẽ vóc dáng của Ứng Bình giống với anh hơn.
Ứng Bình vừa nghe thấy cô mua quần áo cho chú, cả người thả lỏng, vội vàng gật đầu.
“Cảm ơn cậu nhé.” Nhuế Ngạn lùi ra phía sau quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó đi đến trước mặt anh ta, ước lượng chênh lệch chiều cao giữa hai người, đầu cô cao đến gần tai Ứng Bình.
Nhuế Ngạn nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp Trác Lương, đỉnh đầu cô mới chỉ đến cằm anh.
Tuy rằng khi đó là lớp 10, nhưng từ lớp 12, chiều cao của cô đã không thay đổi nữa rồi.
“Ứng Bình, cậu cao một mét bao nhiêu?”
“178.”
Nhuế Ngạn tả lại chiều cao của Trác Lương với nhân viên bán hàng, nhân viên đánh giá: “Có lẽ rơi vào khoảng 185 đến 187, người đó gầy hay béo ạ?”
Nói đến cái này, Nhuế Ngạn chỉ muốn thở dài.
“Chú không béo, còn gầy hơn cậu ấy một chút.”
“Nếu thế thì áo trên 2XL mặc được đấy ạ, còn quần, dáng người vị tiên sinh này rất chuẩn, dựa theo miêu tả của cô, chú của cô còn gầy hơn anh ta, tôi đoán có thể mặc size 32, nếu cô sợ chật thì lấy 33 ạ.”
“Ừ, vậy 33 đi.”
Vất vả lắm mới đoán được số đo, mới đó mà đã qua hơn nửa giờ, Nhuế Ngạn cũng bất chấp tất cả, nhìn cái nào thuận mắt liền trực tiếp chỉ vào: “Cái này, cái này, còn cả cái này…”
“Nhuế Ngạn, chú cậu mặc quần áo theo phong cách này liệu có trẻ quá không?” Thiệu Tử Phàm nói.
Cửa hàng quần áo này bán đồ có phong cách rất trẻ trung, chú của Nhuế Ngạn ít nhất cũng phải 50 tuổi rồi, mặc thế liệu có chênh lệch quá không.
“Suy nghĩ của chú tôi vẫn còn trẻ lắm.” Nhuế Ngạn không ngừng động tác, thỉnh thoảng lại cầm một món đồ ướm thử vào người Ứng Bình.
Người bán hàng đi theo sau cô chưa bao lâu đã ôm đầy một núi quần áo.
“Nhuế Ngạn, cậu mua nhiều quá.” Ứng Bình nhìn đến nháy mắt, dù cửa hàng quần áo này không quá đắt, nhưng một bộ cũng đến ba bốn trăm, mua một bộ thì không cảm thấy gì, nhưng với cách mua gần như bao hết của Nhuế Ngạn, những cái cô vừa mới lấy cũng phải hơn mười bộ rồi.
“Chú của tôi rất chú trọng ăn mặc, mua nhiều một tẹo cho dễ lựa chọn.”
“Tất, dép lê, áo ngủ, thắt lưng…” Miệng Nhuế Ngạn lẩm bẩm, “Đúng rồi, còn có…”
Nhuế Ngạn nhìn thoáng qua Ứng Bình và Thiệu Tử Phàm, kéo người bán hàng sang một bên, khẽ nói: “Cô nghĩ chú ấy nên mặc ҨЦầЛ ŁóŤ size gì?”
Người bán hàng cười cười, giúp cô lấy hai hộp ҨЦầЛ ŁóŤ để xuống dưới túi quần áo.
“Được rồi, đã xong.” Nhuế Ngạn mở ba lô lấy ví ra, “Cô tính tiền giúp tôi với.”
Tất cả chỗ quần áo này phải đựng vào hơn tám túi, Ứng Bình và Thiệu Tử Phàm giúp cô xách mấy túi.
“Nhiều đồ thế này cậu định xách đi kiểu gì, có cần chúng tôi đưa cậu ra trung tâm để gọi xe không?” Ứng Bình hỏi cô.
“Không cần đâu, tôi vẫn còn đồ chưa mua được.” Nhuế Ngạn lắc đầu, “Hôm nay cảm ơn các cậu nhiều lắm, đúng rồi, các cậu có biết chỗ nào bán thiết bị y tế không?”
“Thiết bị y tế…” Ứng Bình suy nghĩ, “Tôi biết có một cửa hàng ở gần trung tâm, để tôi đưa cậu đi.”
“Các cậu đang đi đạo phố phải không, tôi đã làm phiền các cậu lâu rồi, cậu nói địa chỉ cho tôi, tôi tự đi là được.” Nhuế Ngạn hơi ngượng ngùng.
“Được rồi, đều là bạn cùng lớp cả, cậu còn đống túi to túi nhỏ này thì định đi như thế nào.” Thiệu Tử Phàm đẩy Ứng Bình, “Nhanh, mày dẫn đường đi.”
Thật ra Nhuế Ngạn cũng rất hy vọng hai người bọn họ có thể đi cùng, chưa kể cô còn nhiều đồ phải xách như vậy, nếu không tìm thấy địa chỉ sẽ mất thêm rất nhiều thời gian.
Ba người đi thang máy, Nhuế Ngạn chờ không kịp, nhanh chóng chạy xuống, Thiệu Tử Phàm và Ứng Bình không còn cách nào khác, chỉ có thể theo cô đi thang cuốn xuống.
Tới tầng hai, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán cốc, Nhuế Ngạn bước vào, nhìn quanh một lượt, sau đó bỏ tiền mua một cái bình giữ nhiệt.
Trước sau chưa đến hai phút.
Thiệu Tử Phàm dựa vào cửa, chậc chậc lắc đầu, nói nhỏ: “Cô ấy mua cái bình giữ nhiệt ba bốn trăm, mắt không chớp lấy một lần, Ứng Bình, mày nghĩ kỹ chưa đấy.”
“Cút sang một bên đi.” Ứng Bình đạp anh ta, “Bọn tao vừa mới gặp được mấy lần, chưa đâu vào đâu, đừng nói bậy.”
“Ngại quá, lại làm các cậu phải chờ rồi.” Trong lòng Nhuế Ngạn rất áy náy, “Các cậu thật sự không bận gì chứ? Nếu các cậu có việc thì không phải đi cùng tôi đâu.”
“Chúng tôi thật sự không bận gì đâu.” Ứng Bình cười cười, “Cậu chỉ cần lo mua thôi, đừng ngại.”
“Hôm nào tôi mời các cậu một bữa coi như thay lời cảm ơn nhé.”
“Tất nhiên phải thế rồi.” Thiệu Tử Phàm nói tiếp, “Chúng tôi nhất định sẽ có mặt, đến lúc đó cậu gọi thêm Ngải Tiểu Á nhé, cũng lâu rồi chúng ta chưa tụ tập nhỉ.”
“Được, nhất định sẽ thế.” Nghe bọn họ nói như vậy, nỗi áy náy trong lòng Nhuế Ngạn cũng vơi đi phần nào.
Đến tầng một, Nhuế Ngạn nhìn thấy cửa hàng bán điện thoại, ngượng ngùng nhìn hai người: “Các cậu có phiền không nếu tôi đi mua điện thoại bây giờ?”
Thiệu Tử Phàm và Ứng Bình tất nhiên sẽ không từ chối.
Năm phút sau, Nhuế Ngạn cầm điện thoại ra.
“Cậu mua xong rồi à?” Vẻ mặt Thiệu Tử Phàm khó tin.
“Ừ.” Nhuế Ngạn gật đầu, “Được rồi, chúng ta đến cửa hàng thiết bị y tế đi.”
Thiệu Tử Phàm hoàn toàn bị tác phong mua sắm hào phóng của Nhuế Ngạn làm cho khi*p sợ.
“Ứng Bình…” Thiệu Tử Phàm chọc chọc Ứng Bình.
“Câm miệng.”
Hết chương 7
(1): Điếu trụy là trang sức treo rủ xuống bên trên quần áo, cũng có thể coi như trang sức đeo một cách riêng lẻ. Điếu trụy vô cùng lưu hành thời kỳ Đường Tống Nguyên. Từ triều đại nhà Tống tới đời Minh, điếu trụy chủ yếu điêu khắc nhân vật, động vật, trái cây…; bắt đầu từ đời Thanh, điếu trụy lấy phỉ thúy trụy đồ trang sức làm chủ, đề tài điêu khắc cũng rất đa dạng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc