Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh - Chương 01

Tác giả: Túy Hậu Ngư Ca

“Reng reng reng, reng reng reng…”
Điện thoại trong túi lại rung lên, nếu Nhuế Ngạn không đếm sai, đây đã là lần thứ sáu.
Bình thường điện thoại của cô sẽ không có ai gọi, ngoại trừ bạn cùng phòng ký túc xá thỉnh thoảng gọi đến tìm cô có việc, hoặc là cuộc điện thoại tiếp thị chào hàng.
Nhưng những số máy ít ỏi trong điện thoại này tuyệt đối không cố chấp như vậy, cô không nhấc thì sẽ tiếp tục gọi.
Nhuế Ngạn đã đoán được ra là ai.
Cuộc điện thoại kiểu này mỗi năm sẽ có một lần.
Lúc này Nhuế Ngạn đang đứng trong trường quay ghi hình một gameshow của đài truyền hình, bộ trang phục hình con gấu dày nặng đã ngăn trở âm thanh, kèm với tiếng nói cười ầm ĩ của khán giả dưới trường quay, không ai chú ý tới tiếng reng reng của điện thoại.
Bình thường cô đều để chế độ im lặng, hôm nay có lẽ bận quá nên quên mất, đặt chế độ rung nhưng lại không tắt chuông.
Mặc dù đã vào tháng chín đầu thu, thời tiết vẫn rất nóng bức, điều hòa tổng trong trường quay đã hỏng từ nửa năm trước, song chẳng ai quan tâm đến nó, mặc ít đồ còn đỡ, tuy hơi oi nhưng có thể miễn cưỡng chấp nhận, còn Nhuế Ngạn lại mặc một bộ đồ như bọc một lớp bông mười cân trên người, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống từng giọt từng giọt, tóc bết dính vào cổ, còn thoáng thấy chóng mặt do bị hấp nhiệt trong thời gian dài.
“Nào, hãy để chú gấu nhỏ đáng yêu của chúng ta mang thùng rút thăm trúng thưởng hôm nay lên nhé.”
Thấy có người gọi tên mình, Nhuế Ngạn vội vàng vực dậy tinh thần, bê hộp thủy tinh được trang trí tinh tế lắc lư đi vào giữa sân khấu.
Khán giả bên dưới nhìn thấy chú gấu ngốc nghếch kia đều bật cười.
Chương trình này là một gameshow giải trí, người dẫn chương trình và khách mời cùng nhau chơi trò chơi, gấu ngốc nghếch là một gia vị nho nhỏ trong chương trình này.
Việc gấu ngốc nghếch cần phải làm là khi lên sân khấu sẽ giả vờ lung lay người, không cẩn thận ngã xuống, nghiêng đầu, đá đá chân, bày ra vẻ ngốc nghếch đáng yêu, tạo tiếng cười sảng khoái cho khán giả.
Nhưng nhân vật này lại không dễ đóng, gameshow được ghi hình trong ít nhất sáu bảy tiếng đồng hồ, cả quá trình người đóng vai gấu không thể ngồi, chỉ có thể đứng, mặc bộ trang phục thú bông dày nặng và kín, thường xuyên phải ra vẻ đáng yêu, nhảy nhót, tuyệt đối không dễ hành động.
Kiểu công việc tốn công vô ích này, tất nhiên nhân viên chính thức của đài truyền hình sẽ không làm, thế nên việc này sẽ rơi vào thực tập sinh, chỉ cần Nhuế Ngạn tới đài truyền hình, người phải đảm nhiệm chính là cô.
Sau khi quay xong chương trình đã hơn 7 giờ tối, Nhuế Ngạn cởi bộ trang phục thú bông, cả người như vớt ra từ trong nước, mồ hôi đầm đìa, gần như mất nước.
“Nhuế Ngạn, mau tới đây hỗ trợ thu dọn trường quay đi, đừng lười biếng ngồi đấy nữa.” Đạo diễn chương trình đi ngang qua cô gọi một tiếng.
Nhuế Ngạn lau mồ hôi, đứng lên, nhẹ nhàng hít sâu mấy hơi, bước nhanh lên trước giúp đỡ thu dọn.
Bận bịu một hồi, quay đi ngoảnh lại đã hơn 9 giờ tối, Nhuế Ngạn đeo ba lô vội vã chạy đến điểm đón tàu điện ngầm, thời gian từ giờ đến lúc chuyến tàu điện ngầm cuối cùng tới còn rất lâu, nhưng cách thời gian đóng cửa ký túc xá của Nhuế Ngạn không còn xa.
Điểm đón tàu điện ngầm cách đài truyền hình không xa, chỉ đi mất ba phút.
Bấy giờ người ngồi tàu không còn nhiều, khoang tàu trống rỗng, chỉ có một cô gái trẻ nhắm mắt ôm ba lô dựa vào ghế ngủ, còn có hai người công nhân đang tán gẫu với nhau bằng chất giọng quê hương, trên mặt mọi người đều mang vẻ mệt mỏi.
Mãi đến lúc này Nhuế Ngạn mới có cơ hội cầm điện thoại của mình, xem người vừa gọi đến.
25 cuộc gọi nhỡ.
Đúng vậy, sau khi Nhuế Ngạn đếm được sáu lần, người đó vẫn kiên trì gọi liên tục nhiều lần, cuối cùng Nhuế Ngạn cũng lười đếm.
Đúng lúc Nhuế Ngạn định gọi lại, điện thoại lại vang lên, vẫn cùng một người, Lục Mạn Huệ.
“Nhuế Ngạn, tại sao em không nhấc máy?” Nhuế Ngạn vừa nghe, còn chưa kịp nói gì, bên kia đã lên tiếng trước.
Giọng nói không nhanh không chậm, mềm mỏng dịu dàng, không hề tức giận, giống như đang bình thản thảo luận mặt trăng hôm nay rất to rất tròn.
“Thật sự xin lỗi, chị họ, điện thoại em để chế độ yên lặng nên em không biết.” Nhuế Ngạn giải thích.
Khi Lục Mạn Huệ gọi, bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô ta cầm điện thoại gọi cho bạn, bạn nhất định phải nhận, nếu không cô ta sẽ gọi liên tục cho đến khi nào bạn nhấc máy mới thôi.
Nhưng đại tiểu thư nhà họ Lục mà đã gọi, không ai dám không nhấc máy.
“Nhuế Ngạn, điện thoại tốt nhất đừng để chế độ im lặng, nếu thật sự không có cách nào khác thì cũng phải để rung, nếu không mọi người có việc gấp cần tìm đến thì phải làm sao?” Giọng điệu Lục Mạn Huệ vẫn rất dịu dàng.
“Chị họ, chị muốn nói tới tiệc mừng thọ của ông ngoại đúng không, em sẽ đến đúng giờ mà.” Nhuế Ngạn Ϧóþ trán.
“Em còn nhớ là được, chị chỉ sợ em quên mất nên mới cố tình gọi tới nhắc nhở em, mừng thọ ông ngoại, mọi người nhất định phải trở về, nếu không ông sẽ tức giận.”
“Em biết rồi.” Nhuế Ngạn nói.
“Đúng rồi, quà mừng thọ tặng ông chị đã chuẩn bị giúp em, em không phải chuẩn bị nữa đâu.”
Lục Mạn Huệ nói làm Nhuế Ngạn nghĩ tới ngày mừng thọ ông ngoại vào năm ngoái, năm ngoái mừng thọ ông ngoại 80 tuổi, hôm đó ông rất vui, mở từng món quà của các cháu chắt trước mặt khách khứa, giữa các loại quà từ vài vạn đến vài chục vạn, cái tẩu thuốc chỉ đáng giá 300 tệ của Nhuế Ngạn làm ông mất hết mặt mũi.
Thật ra Nhuế Ngạn có thể mua được món quà lên đến mấy ngàn, nhưng mấy ngàn tệ với mấy trăm tệ hay mấy chục tệ cũng chẳng khác nhau là bao, đều là hàng vỉa hè, cho nên Nhuế Ngạn mới không lãng phí tiền đi mua mấy ngàn tệ, không mua mấy chục tệ xem như đã có lòng.
“Không cần đâu chị họ, để em tự mua đi.”
“Chị đã quyết định vậy rồi, quà mừng thọ chị đã chuẩn bị giúp em, ngày mai em nhớ về đúng giờ, chị cúp máy đây.”
Nhuế Ngạn đang định nói thêm gì đó, đầu bên kia điện thoại đã chuyền đến tiếng tút tút.
Nhuế Ngạn nhìn bóng tối lướt qua khoang tàu, khép hờ mắt, nói thầm một câu: “Ai muốn chuẩn bị thì cứ chuẩn bị đi.”
Khi Nhuế Ngạn trở về ký túc xá đã bị muộn mất năm phút, may sao ký túc xá vẫn chưa đóng cửa.
Bình thường 10 giờ ký túc xá đã đóng cửa, không hề chậm lấy một giây, nếu ai không trở về trước thời gian quy định sẽ bị giữ lại bên ngoài, nghe dì quản lý dạy dỗ hơn nửa tiếng, còn bị ghi vào sổ đen của dì quản lý, nếu lần sau lại bị dì ấy bắt được sẽ không dễ dàng là nửa tiếng đâu, thể nào cũng phải nói đến khi bạn nghi ngờ cuộc sống này.
Nhuế Ngạn lặng lẽ liếc nhìn vào phòng trực, bên trong có một cô gái mặc đồ ngủ bằng lụa đang trò chuyện rất vui vẻ với dì quản lý.
Nhuế Ngạn cúi người men theo tường nhanh chóng chạy vào hành lang, sau đó lấy điện thoại ra, gọi di.
“Alo, Ngạn Ngạn à.” Bên kia nhấc máy rất nhanh.
“Được rồi, cậu có thể công thành lui thân.” Nhuế Ngạn cười nói.
Chỉ hơn mười giây, cô gái vừa rồi còn đang buôn chuyện trong phòng quản lý đã xỏ dép đi ra, nhìn thấy Nhuế Ngạn, trừng cô một cái, bất mãn nói: “Cậu lại về muộn rồi, may mà có tớ cứu giúp, nếu không phải tớ thân với dì quản lý thì cậu đã sớm bị dì kéo vào sổ đen rồi đấy.”
“Cảm ơn cái miệng ngọt ngào của đại tiểu thư ạ.” Nhuế Ngạn chắp tay với cô ấu.
“Tránh ra.” Ngải Tiểu Á cười đẩy cô, sau đó đi lên cầu thang, “Ngày mai cậu phải về Vân Ninh hả?”
“ừ.” Nhuế Ngạn đi lên trước sóng vai với cô ấy, “Mừng thọ mà, tớ phải trở về.”
“Cậu hiếu thảo thật đấy.” Ngải Tiểu Á chậc chậc hai tiếng, cầm điện thoại bấm bấm một lát, “Đây là tiền công quảng cáo mà tớ nhận hôm trước, tớ cũng không lấy ra nhiều, 5000, cậu cầm dùng tạm đi.”
Nhuế Ngạn nghe thấy chuông điện thoại vang lên, mở ra nhìn, Ngải Tiểu Á chuyển khoản cho cô.
“Cậu cho tớ tiền làm gì?” Nhuế Ngạn liếc cô ấy.
“Chẳng qua bây giờ còn không có tiền, đợi ngày nào đó có tiền rồi, tiểu thư đây sẽ tài trợ cho cậu 800 vạn, làm bọn họ đẹp mặt.” Ngải Tiểu Á vô cùng căm phẫn.
Nhuế Ngạn vui vẻ, vừa đi vừa cười, năm ngoái sau khi Ngải Tiểu Á biết hết mọi chuyện, cô ấy luôn canh cánh trong lòng, chỉ mong có một ngày Nhuế Ngạn có thể ôm một bao tải tiền đổ ập xuống đất nhà họ Lục kia.
“Cậu cười gì?” Ngải Tiểu Á trừng cô.
“Cậu đừng coi tớ là con thỏ trắng đáng thương bị nhà giàu chèn ép, sau đó trở mình vả mặt bôm bốp.” Nhuế Ngạn vất vả lắm mới ngừng cười, cất điện thoại đi, không nhận chuyển khoản.
“Không phải sao?” Ngải Tiểu Á trừng mắt nhìn cô.
Nhuế Ngạn giơ tay thành hình chữ V đặt lên đầu, nghiêng đầu hỏi: “Tớ có giống không?”
Ngải Tiểu Á bị cô chọc cười, dừng bước nhìn đôi mắt ra vẻ ngây thơ vô tội của Nhuế Ngạn một lúc, cuối cùng thỏa hiệp: “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió, thỏ trắng.”
Ký túc xá ở ngay trước mắt, Ngải Tiểu Á thở phì phò đi vào ký túc xá, Nhuế Ngạn cười cười theo sau.
Hôm sau là thứ bảy, trong ký túc xá không còn ai, Nhuế Ngạn dậy rửa mặt chải đầu, ngồi trên giường đọc sách một lát, lề mề đến không thể lề mề hơn mới khóa cửa phòng, tới cổng trường gọi taxi đến bến xe.
Từ thành phố Khương Yển đến thành phố Vân Ninh mất bốn tiếng ngồi xe, qua từng nấy tiếng vừa khéo đến buổi tiệc.
Thật ra Nhuế Ngạn rất thích ngồi xe, tiền kiếm được trong mấy năm nay đều dùng vào việc du lịch, đã đi qua không ít địa phương lớn nhỏ, mỗi lần ngồi trên ô tô hoặc tàu hỏa, cảm giác đi thật nhanh luôn khiến Nhuế Ngạn thấy bình tĩnh.
Tuy lang thang không có mục tiêu, nhưng cũng may cô còn biết định hướng, không bị lạc đường.
Nhưng mỗi lần đến Vân Ninh, lại khác với du lịch, ngược lại chợt có cảm giác trống trải, hai chân đi như bay, dưới lòng bàn chân là đám mây trắng mềm mại, chỉ sợ giẫm chân xuống sẽ bước hụt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc