Chỉ Muốn Thích Em - Chương 90

Tác giả: Tuế Kiến

Hợp đồng yêu đương của Hứa Nam Tri và Chu Bách Hạc là hai năm.
Trong hai năm ở bên nhau, bên ngoài hai người tình đầu ý hợp, nhưng trong âm thầm lại như nhu cầu, đã lừa gạt ba mẹ cũng như bạn bè xung quanh.
Gần tối giữa hè, Hứa Nam Tri nhận được điện thoại của Chu Bách Hạc. Buổi tối anh ta tham gia tiệc rượu cần một bạn gái, theo tuyến bố có bạn gái trước đó nên người bạn gái này chỉ có thể là Hứa Nam Tri.
"7 giờ tối, Lý Mục sẽ qua đón cô." Chu Bách Hạc nói.
"Được. Không thành vấn đề." Cúp máy, Hứa Nam Tri cầm ly nước rồi đứng dậy sau bàn làm việc, lúc ra ngoài gặp cấp dưới của mình, dừng lại chào cô một tiếng "Tổ trưởng Hứa."
Hai năm hơn bảy trăm ngày, nói dài cũng không dài nhưng nói ngắn lại chẳng ngắn, cũng đủ cho Hứa Nam Tri phát triển từ một kiến trúc sư nhỏ làm việc một mình thành một lãnh đạo nhỏ có thể tự mình phụ trách công việc.
Sau khi đến phòng uống nước, Hứa Nam Tri lại gọi điện thoại cho mẹ Hứa, vốn dĩ theo thói quen trong hai năm này, mỗi thứ 6 cô sẽ về nhà một chuyến.
Hôm nay là ngoại lệ, nhưng đối phương là Chu Bách Hạc nên mẹ Hứa không chỉ không nói thêm gì mà còn biểu hiện vui vẻ không giống bình thường, "Con và Bách Hạc cũng yêu nhau hơn hai năm rồi, các con định lúc nào thì kết hôn?"
Hứa Nam Tri nghịch nghịch bút máy trong tay, lơ đãng trả lời, "Kết hôn không gấp, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, huống hồ Chu Bách Hạc anh ấy bận rộn như vậy, làm sao có thời gian kết hôn."
"Bận bận bận, bận đến mức cũng không có thời gian lãnh chứng à."
Hứa Nam Tri khẽ cười, "Mẹ, không nhất thiết phải gấp như vậy, làm như con không lấy chồng được vậy, như bây giờ rất tốt."
Mẹ Hứa buông tiếng thở dài, "Bỏ đi, mẹ cũng lười quản hai đứa. Ngày mai cùng Bách Hạc về nhà ăn cơm đi."
"Vâng, buổi tối con hỏi anh ấy một chút."
Đến buổi tối, Hứa Nam Tri được trợ lý Lý Mục của Chu Bách Hạc đưa đến phòng nghỉ của hội trường, mất khoảng nửa tiếng để tạo kiểu và thay quần áo.
Chu Bách Hạc về nước chưa được hai năm đã có danh tiếng ở Khê Thành, cho đến bây giờ, ngân hàng đầu tư của anh ta đã trở thành một công ty lớn mà các quyết định chiến lược có thể ảnh hưởng đến cơ cấu kinh tế của Khê Thành.
Hứa Nam Tri là bạn gái duy nhất mà anh ta công khai thừa nhận, đương nhiên cũng bị muôn người nhìn vào. Hai năm nay chỉ cần trường hợp công cộng có Chu Bách Hạc tham gia, nếu không có tình huống đặc thù thì nhất định Hứa Nam Tri sẽ ở bên.
Hai người phối hợp nhịp nhàng nhưng họ không bao giờ để người khác nhận ra điều gì khác thường, cho dù có là người thân cận với Chu Bách Hạc nhất.
Trên đường quay về sau khi tiệc rượu kết thúc, Hứa Nam Tri thay quần áo rồi ngồi vào trong xe, "Ngày mai có rảnh không? Mẹ tôi giao nhiệm vụ."
Chu Bách Hạc cởi cúc tay áo, "Ngày mai tôi đi công tác, cuối tuần sau hai nhà cùng nhau đi."
Hứa Nam Tri gật gật đầu, "Được."
Nói xong, hai người vẫn yên lặng như trước, mãi đến khi một cuộc gọi bất ngờ đến mới phá vỡ sự im lặng này.
ID hiển thị là cái tên quen thuộc nhưng người nghe máy lại là người xa lạ.
Hứa Nam Tri nghe xong nửa ngày mới nghe ra ý của đối phương, cau mày nói: "Làm phiền anh chụp hình rồi gửi cho tôi."
Đối phương nói một tiếng "được", âm cuối bị đè bởi âm thanh nền hỗn loạn, ồn ào.
Chu Bách Hạc nhìn qua, "Sao vậy?"
"Nhân viên phục vụ quán bar gọi tới, nói là một người bạn của tôi uống rượu ở quán bar." Hứa Nam Tri chống đầu, "Tôi muốn xác nhận một chút."
Một lát sau, điện thoại của Hứa Nam Tri nhận được tin nhắn có bức ảnh.
Cô mở ra nhìn, sau đó ngẩng đầu nói với Chu Bách Hạc: "Xin lỗi, có thể phải làm phiền anh đưa tôi đến quán bar một chuyến."
"Không sao, địa chỉ ở đâu?"
Hứa Nam Tri nói tên của quán bar, tài xế là người địa phương ở Khê Thành, đã lái xe cho một lãnh đạo nhiều năm nên rất quen thuộc với những nơi giải trí vàng ở Khê Thành, lập tức quay đầu xe ở ngã tư tiếp theo.
Quán bar cách không xa, chỉ cần lái xe hơn hai mươi phút. Chu Bách Hạc không thường đến cũng không thích đến những nơi này nên để Lý Mục đi vào với Hứa Nam Tri, rồi bảo tài xế chạy đến chỗ ở của mình.
Lý Mục là trợ lý và vệ sĩ ở trong nước của Chu Bách Hạc, xuất thân từ bộ đội, người cao một mét chín mấy, ngũ quan cân đối sắc bén.
Hứa Nam Tri tìm được Hướng Thành Du trong góc.
Số lần bọn họ gặp mặt trong hai năm này có thể đếm được trên đầu ngón tay, Hứa Nam Tri cũng chỉ thỉnh thoảng nghe đôi câu vài lời có liên quan đến cậu ở chỗ bạn thân.
Lúc này, thiếu niên trước kia đã cởi bỏ đi mấy phần non nớt, đường nét khoẻ mạnh trưởng thành, dáng vẻ say rượu cũng ẩn giấu sự kinh ngạc.
Hứa Nam Tri hơi khom lưng, gọi hai tiếng tên cậu, thấy người không có phản ứng gì bèn đứng thẳng người quay đầu lại nói với Lý Mục: "Anh Mục, giúp một cái."
Lý Mục không cần tốn quá nhiều sức đã nâng được người dậy, "Bây giờ đi đâu?"
Hứa Nam Tri cầm áo khoác và điện thoại của Hướng Thành Du, nhìn cậu say đến bất tỉnh nhân sự rồi lại nhìn Lý Mục, bỗng dưng cảm thấy Chu Bách Hạc để Lý Mục lại cũng không phải là quyết định đúng đắn.
Cô nghĩ một lúc, "Đến khách sạn gần đây đi."
Lý Mục không biết mối quan hệ thật sự giữa cô và Chu Bách Hạc mà Hứa Nam Tri cũng không rõ anh ta và Chu Bách Hạc thân thiết đến mức nào, nên đương nhiên không dám tuỳ tiện đưa một người đàn ông về nhà.
Có một khách sạn ngay bên ngoài phố quán bar.
Hứa Nam Tri dẫn người qua, mở phòng, Lý Mục đỡ Hướng Thành Du đi vào rồi quăng người lên giường, nói: "Vậy tôi về trước đây."
"Được, tối nay là phiền anh rồi."
"Không có gì."
Sau khi Lý Mục rời đi, Hứa Nam Tri nhìn Hướng Thành Du say bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, có hơi đau đầu mà day day huyệt thái dương.
-
Hướng Thành Du bị nóng nên mới tỉnh.
Ngày hè nóng rực, trong phòng không chỉ không mở điều hoà mà thậm chí trên người cậu còn đắp chăn kín mít không một kẽ hở.
Ngủ một đêm như vậy, lúc tỉnh lại cảm thấy như mình vừa được kéo ra khỏi nước, cả lưng ướt đẫm mồ hôi.
Hứa Thành Du dần dần bị cơn đau đầu sau khi say rượu, kéo chăn sang một bên rồi ngồi dậy, dường như vào lúc này cậu có hơi mờ mịt không biết mình đang ở đâu.
Đêm qua, cậu tham dự bữa tiệc cùng với giáo sư Liễu Dật Sơn. Trong lúc vô tình nghe người ta nhắc đến Chu Bách Hạc – người đang có tiếng tăm trong hai năm này – hình như gần có chuyện tốt với cái vị kia nhà họ Hứa.
Cái vị nhà họ Hứa kia, ngoài Hứa Nam Tri ra cũng chẳng còn ai.
Trong hai năm qua, từ sau lần từ chối bữa tiệc đó, Hướng Thành Du vẫn luôn cố tình hoặc vô ý tránh Hứa Nam Tri. Vốn dĩ hai người không hề có chút lui tới nào cũng không có liên hệ gì.
Cậu tưởng bản thân mình đã không để ý nữa nhưng chỉ là lừa mình dối người.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hướng Thành Du không quay về trường với giáo sư Liễu mà là tuỳ tiện tìm quán bar gần đó, về phần chuyện sau đó...
Cậu gãi mái tóc có hơi lộn xộn, trong phút chốc vẫn chẳng có tí ấn tượng nào.
Ánh mặt trời vào lúc chín giờ sáng mùa hè chói chang, nóng nực, lúc này trong phòng như cái lồng hấp lớn. Hướng Thành Du không xoắn xuýt vấn đề này nữa, đứng dậy tìm remote máy lạnh bấm đến mức thấp nhất, gió lạnh nhanh chóng thổi tan sự ngột ngạt trong phòng.
Điện thoại đã hết pin tắt nguồn từ lâu, áo khoác và ví tiền cũng được đặt ở một bên, còn về người cậu, quần áo vẫn còn mặc trên người, ngoài mùi hơi khó ngửi ra thì không có dấu vết linh tinh, lộn xộn gì.
Tài sản và người đều không có tổn thất gì, đứng bên cửa sổ còn có thể thấy bảng hiệu quán bar tối qua, Hướng Thành Du thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến tối qua chắc là sau khi cậu ra khỏi quán bar, bản thân đã chạy đến đặt phòng gần đây.
Cậu cởi áo sơmi đã hằn nhiều nếp nhăn để cuối giường rồi đi chân trần vào phòng tắm, chưa qua bao lâu thì vang lên tiếng "tí tách" trong đó.
Lúc trở ra, Hướng Thành Du hết hồn trước sự xuất hiện đột ngột của một người khác trong phòng. Trên người cậu không có mặc quần áo mà chỉ có quấn chiếc áo choàng tắm của khách sạn, rộng rãi buông lỏng, mảng da thịt trước ngực bị nhiệt độ thấp trong phòng thổi vào, nhanh chóng nổi lên một tầng da gà.
"...Chị Nam Tri?" Một giọt nước trên tóc rơi xuống mí mắt, Hướng Thành Du chớp mắt, "Sao chị lại ở đây?"
Hứa Nam Tri nhìn cậu, "Tối qua cậu uống say, nhân viên của quán bar lấy điện thoại của cậu gọi cho ba mẹ cậu nhưng không ai nghe, lần theo danh bạ của cậu để gọi tiếp, đúng lúc gọi đến số tôi."
Hứa Nam Tri không biết là, dãy số của cô xếp vị trí đầu tiên trong danh bạ của Hướng Thành Du. Sau khi nhân viên quán bar liên lạc với ba mẹ cậu không được, người đầu tiên liên hệ chính là cô.
Đương nhiên Hướng Thành Du không nói chuyện này với cô, liếm khoé môi giải thích: "Ba mẹ em đang du lịch ở nước ngoài nên có sự chênh lệch múi giờ trong nước. Tối qua ngại quá, làm phiền chị."
Hứa Nam Tri cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, chỉ chỉ hai túi giấy trên bàn, "Đây là quần áo sạch với bữa sáng."
Hướng Thành Du thay quần áo, cầm bữa sáng xuống lầu trả phòng với Hứa Nam Tri.
Ra khỏi khách sạn, Hứa Nam Tri hỏi cậu, "Bây giờ cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi."
"Thôi ạ, em tự gọi taxi về. Tối qua đến giờ đã làm phiền chị rất nhiều rồi."
Hứa Nam Tri không để ý cậu lạnh nhạt với mình, gật gật đầu, "Vậy được, tôi đi công ty trước."
"Vâng." Hướng Thành Du đứng yên tại chỗ nhìn cô đi xa, lại cúi đầu nhìn bữa sáng vẫn còn độ ấm trong tay, khẽ thở dài một hơi rồi xoay người đi đến ngã tư đằng trước.
-
Nửa tháng sau, Khê Thành qua lập thu nhưng nhiệt độ vẫn oi bức ngột ngạt như giữa hè, tiếng ve vẫn không ngừng kêu.
Vào thứ sáu, trước khi tan làm thì Hứa Nam Tri đến văn phòng giám đốc một chuyến, sau khi đi ra liền tập hợp những người cấp dưới mình mở một cuộc họp nhỏ.
"Thiết kế nhà tưởng niệm của Đại học Kiến trúc, giám đốc Dương giao cho chúng ta và tổ trưởng Ngô bên kia cùng phụ trách. Cuối tuần mọi người tranh thủ sắp xếp công việc một chút, thứ hai tới đi cùng tôi đến Đại học Kiến trúc để gặp giáo sư Liễu Dật Sơn – người phụ trách dự án này."
Tin tức về dự án xây dựng nhà tưởng niệm Đại học Kiến trúc đã được đưa ra cách đây nhiều năm, vào lúc đó không ít tinh anh trong ngành muốn tranh giành nó.
Không ai trong ngành không biết danh tiếng của Liễu Dật Sơn, chỉ cần có thể vào được đoàn đội của ông ấy, nhất định sẽ có thêm một chút sắc màu vào sơ yếu lý lịch của bạn.
Buổi trưa thứ hai, Hứa Nam Tri dẫn theo người đến Đại học Kiến trúc, vốn dĩ là nhân tài bước ra từ Đại học Kiến trúc nên giao tiếp cũng khách sáo nhiều.
Hứa Nam Tri giới thiệu những người đi cùng mình với giáo sư Liễu, Liễu Dật Sơn nhìn từng người một nhưng ánh mắt lại dễ gần. Sau khi khen ngợi tuổi trẻ tài cao rồi gật đầu với hai người trẻ tuổi đang ngồi bên phải mình, "Hai người này đều là sinh viên của tôi, đến phụ việc trong dự án, còn hy vọng về sau tổ trưởng Hứa và tổ trưởng Ngô khoan dung nhiều hơn."
Phụ việc cũng có nghĩa là muốn có tên trong dự án, chuyện này là bình thường, mọi người ở đây cũng không để ý.
Hứa Nam Tri cũng từng phụ việc có tiếng không có miếng trong dự án của giáo sư nào đó khi còn là sinh viên năm cuối, không tham gia vào bộ phận, chỉ là tăng thêm màu sắc vào lý lịch của mình.
Cô cười nói "Giáo sư Liễu khách sáo rồi", sau đó ánh mắt dừng vài giây trên mặt của cậu thanh niên ngồi bên cạnh nhưng cũng không nói gì nữa.
Sau khi cuộc họp không chính thức kết thúc, phía trường học tổ chức bữa cơm. Đây là lần đầu tiên hợp tác nên Hứa Nam Tri và tổ trưởng khác cũng không thể từ chối được.
Lúc cơm nước xong, Hướng Thành Du mới nói vài câu với Hứa Nam Tri nhưng cũng chẳng nói cái gì có ích, vòng qua vòng lại vẫn là cảm ơn lần trước say rượu cô đã đưa cậu đến khách sạn.
Hứa Nam Tri nghe xong, rủ mắt cười một tiếng, giọng điệu giống như là đùa nhưng cũng không quá giống, "Bạn nhỏ này, sao lại không giống như hai năm trước vậy, bây giờ cậu lại trở nên khách sáo với tôi thế?"
Hướng Thành Du nghẹn họng, giống như cổ họng bị bóp lại, cánh môi hơi đỏ mấp máy cả nửa ngày cũng không nói nên lời.
Hứa Nam Tri cũng không để ý câu trả lời của cậu, không mặn không nhạt nói: "Đùa cậu thôi, đừng để ý."
Hướng Thành Du mở miệng nói "không để ý" nhưng Hứa Nam Tri đã dẫn người rời đi, bóng lưng vẫn tiêu sái, phóng khoáng như trước.
Cậu có hơi bất lực mà mím môi, trong lòng đầy trống rỗng và thê lương.
Vài ngày sau, vì dự án này mà số lần gặp mặt của Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du gần như thường xuyên từ lúc cả hai người biết nhau trong mấy năm nay.
Hướng Thành Du cùng với một cậu con trai khác – Phó Châu đều là sinh viên của Liễu Dật Sơn, mặc dù nói là giúp việc cho dự án nhưng cũng không phải là những công việc lặt vặt.
Sau khi đoàn đội quyết định dự án, mọi người đều bận rộn với việc phác thảo các kế hoạch. Viện Kiến trúc cũng dành một văn phòng trống lớn cho Liễu Dật Sơn, cũng ở cùng tầng với văn phòng của Hứa Nam Tri và tổ trưởng Ngô. Mỗi ngày cùng ra cùng vào với Hứa Nam Tri bọn họ.
Buổi thiết lập đầu tiên của tổ dự án nhỏ vào thứ 6, Liễu Dật Sơn tuổi lớn không tiện tham gia nên để hai học trò lại đại diện cho mình.
Một nhóm mười mấy người ăn xong một cái lẩu rồi đi hát karaoke uống rượu như thường lệ.
Hứa Nam Tri vốn định quay về ngủ bù nhưng không thành, bị kéo vào trong phòng bao ngồi trong góc nghe nhóm thanh niên này gào khóc thảm thiết.
Thực ra cô cũng không chênh lệch với bọn họ lắm nhưng bởi vì chuyện mấy năm nay nên tuổi tâm lý dường như cách họ 20 tuổi.
Sau khi nhóm người này kêu gào đủ rồi lại tập hợp với nhau chơi trò "đại mạo hiểm". Phần trước Hứa Nam Tri không có tham gia nên bọn họ cũng không cưỡng cầu, ngược lại là Hướng Thành Du và Phó Châu bị nhóm già đời này lừa gạt thua liên tiếp mấy vòng, rượu uống chưa dừng.
Hướng Thành Du đẹp trai, ở đây lại không thiếu phụ nữ trẻ tuổi độc thân, nương theo tên của trò chơi mà bắt đầu buôn chuyện, "Thành Du có bạn gái không?"
"Không có." Gương mặt của chàng trai bị cồn hun mà phiếm hồng, giọng nói dịu dàng, "Nhưng đã có người thích rồi."
Nghe vậy, Hứa Nam Tri đang ngồi một bên quay đầu lại nhìn cậu nhưng lại bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hướng Thành Du chưa kịp thu về.
Ánh sáng trong phòng bao lúc sáng lúc tối, đúng lúc có tia sáng chiếu xuống có hơi chói mắt, Hứa Nam Tri cúi đầu tránh đi một chút, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì ánh mắt phía đối diện đã không còn.
Cũng trong khoảnh khắc này, cô bỗng nhiên nhận ra được cái gì, nỗi bàng hoàng trong lòng như đứng bên bờ vực núi cao, khiến người ta lo sợ.
-
Suy đoán của Hứa Nam Tri cũng không phải là không có dấu vết để tìm ra.
Bữa tối bỗng nhiên bị từ chối vào hai năm trước, lúc sau dường như cố ý lảng tránh, thậm chí bây giờ cũng khách sáo khác thường.
Kết hợp với nhau, tất cả đều trở thành sự thật khiến cho người ta kinh ngạc lại không thể tin nổi.
Hôm đó thiết lập tổ còn chưa kết thúc, Hứa Nam Tri đã gọi tài xế rời đi trước, Hướng Thành Du đi vệ sinh trước đó cũng không ở trong phòng bao.
Sau khi về đến nhà, Hứa Nam Tri không vội lên lầu mà đi đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu mua bao thuốc, đứng ở ven đường không người rút ra một điếu.
Trong khói thuốc xanh trắng, trong lòng Hứa Nam Tri suy nghĩ rất nhiều chuyện trong quá khứ, thậm chí còn nghĩ đến Tạ Lộ. Hồi đó chia tay với Tạ Lộ không mấy đẹp cũng là một phần canh cánh trong lòng cô.
Hứa Nam Tri dập tắt điếu thuốc trong tay lúc gió nổi lên, ngay cả bao thuốc và bật lửa cũng vứt vào trong thùng rác.
Chuyện chưa nói ra vẫn còn có đường cứu vãn.
Chỉ là không đợi Hứa Nam Tri tiêu hoá hết chuyện này thì bên phía Chu Bách Hạc lại xảy ra chuyện trước.
Từ khi địa vị của Chu Bách Hạc ổn định ở Khê Thành, ba mẹ Chu có ý định quay về Khê Thành định cư. Năm trước có mua một căn biệt thự cùng tiểu khu với nhà họ Hứa, hai ngày nay đang chuyển nhà, mà đúng lúc Chu Bách Hạc đang công tác ở nước ngoài nên chuyện chuyển nhà liền giao cho mẹ Chu phụ trách.
Ai có mà ngờ lại trùng hợp như vậy, mẹ Chu thấy được hợp đồng Chu Bách Hạc với Hứa Nam Tri ký lúc trước trong thư phòng của anh ta.
Chuyện bại lộ bất ngờ khiến cho ba Hứa trong cơn thịnh nộ kêu Hứa Nam Tri quay về nhà, Chu Bách Hạc cũng suốt đêm chạy về nước.
Hai người có thái độ thú nhận không kiêng dè với chuyện này, khiến cho ba mẹ hai nhà đều cảm thấy nguội lạnh lại tức giận, thậm chí ba Chu vì chuyện này mà nhập viện.
Đêm khuya, Hứa Nam Tri gặp mặt Chu Bách Hạc bên ngoài phòng bệnh của ba Chu.
"Xin lỗi, chuyện này là do tôi sơ suất." Chu Bách Hạc day day thái dương, "Cô muốn bồi thường gì đều được."
"Không cần." Hứa Nam Tri nhìn anh ta, "Ngay từ lúc đầu tôi đã biết không thể giấu chuyện này lâu, sớm muộn gì bọn họ cũng biết."
"Vậy bây giờ cô định làm gì?"
"Thẳng thắn."
Chu Bách Hạc trầm mặc một lúc, "Chúc cô may mắn."
"Cảm ơn." Hứa Nam Tri nói: "Anh định làm sao?"
"Ba mẹ tôi chẳng qua chỉ là muốn đứa nhỏ." Chu Bách Hạc nhìn cô: "Chuyện này đối với tôi hiện tại mà nói rất đơn giản."
Hứa Nam Tri cười khẽ, "Cũng phải."
Nói thẳng thắn thì dễ nhưng thật sự làm lại không dễ như tưởng tượng. Ba Hứa vô cùng tức giận khi Hứa Nam Tri diễn trò lại giấu diếm mình, việc cô không muốn kết hôn trong những năm này càng khó chấp nhận hơn.
Trước khi tan rã không vui, ba Hứa tịch thu xe và nhà của Hứa Nam Tri, "Con muốn tự do, vậy một xu của nhà họ Hứa cũng đừng xài."
Chuyện đã đến nước này, Hứa Nam Tri dứt khoát một lần cắt đứt sạch sẽ, ngoài thẻ lương ra, gần như giao hết tất cả tài sản đứng tên mình.
So với mấy năm trước vì tình yêu mà buông bỏ quyền thừa kế, lần này lại chỉ có hơn chứ không kém. Tâm ba Hứa hoàn toàn rét lạnh, cũng quyết tâm dồn Hứa Nam Tri vào đường cùng.
"Chia tay" và bị đuổi ra khỏi nhà cùng kết thúc trong một ngày.
Hứa Nam Tri không có chỗ ở, cũng không muốn để ba Hứa xem thường nên không tìm bạn giúp, tạm thời vào ở khách sạn đối diện công ty.
Hôm sau đi làm như thường, họp xong một cuộc họp thì Hứa Nam Tri bị giám đốc Dương gọi vào văn phòng.
Giám đốc Dương rất thích Hứa Nam Tri, cô có năng lực tính cách lại tốt, dẫn người cũng chưa từng xảy ra hỗn loạn gì, là người lãnh đạo trời sinh.
Chỉ là đáng tiếc...
Ông ấy đắn đo, suy nghĩ một câu nhiều lần rồi cố gắng uyển chuyển, "Ý của bên trên là, dự án này dù sao cũng là trọng điểm, lý lịch của cô còn thấp có thể không có cách nào đảm nhiệm được."
Hứa Nam Tri híp mắt nhưng cũng không nói gì, "Được, tôi rút lui."
Nếu chuyện chỉ đến đây thôi thì có là gì, nó còn xa hơn nữa. Dương Vạn Hải nhéo nhéo ngón tay, trong phút chốc cũng xấu hổ không dám nhìn vào ánh mắt của cô, "Ngoài ra, dự án khách sạn mà cô hợp tác với bất động sản Văn Tuyền vào năm ngoái, sau khi đối phương nghiệm thu lại phát hiện vị trí chịu lực không đạt tiêu chuẩn. Người phụ trách nói chuyện đến chỗ Chu Bộ, ý của Chu Bộ là cô tạm thời cách chức một khoảng thời gian."
"Một khoảng thời gian là bao lâu?"
"Cái này..." Dương Vạn Hải thật sự không biết phải nói như nào.
Hứa Nam Tri cũng không làm khó ông ấy, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi biết rồi, tôi chấp nhận sắp xếp cách chức tạm thời của Viện."
Nói xong, cô lấy thẻ công tác đang đeo trên cổ xuống rồi đặt lên bàn làm việc của Dương Vạn Hải, "Nhưng về chuyện vị trí chịu lực không đạt tiêu chuẩn mà chú nói, trách nhiệm này tôi không nhận. Ngoài ra, trong khoảng thời gian tôi tạm thời cách chức còn làm phiền giám đốc Dương sắp xếp hợp lý những cấp dưới của tôi."
"Cái này tất nhiên." Dương Vạn Hải như tìm được cơ hội mở miệng, "Tiểu Hứa này, không phải giám đốc Dương không muốn giữ cô lại nhưng chuyện này thật sự không có cách."
Hứa Nam Tri khẽ cười, "Tôi hiểu."
Đây là sắp xếp của ai, ý của ai cô rõ ràng hơn ai hết.
-
Tin tức Hứa Nam Tri bị tạm thời cách chức rất nhanh liền truyền ra ngoài. Buổi sáng Hướng Thành Du không ở trong Viện, buổi chiều đến Viện mới biết được chuyện này.
Ngoài ra, ngay cả chuyện chia tay của Hứa Nam Tri và Chu Bách Hạc cũng bị lan truyền.
Phó Châu cũng là thực tập sinh nói đùa, "Tin đồn ấy mà, thế giới ngoài tốc độ ánh sáng truyền nhanh nhất ra thì đứng thứ hai chính là nó."
Hướng Thành Du không có tâm tư nói đùa với cậu ta, đi đến văn phòng của Hứa Nam Tri nhưng được cấp dưới của cô cho biết, "Tổ trưởng Hứa đã rời đi từ buổi sáng rồi, vì tạm thời cách chức nên đồ đạc cũng không thể thu dọn, phải đợi kết quả của lãnh đạo bên trên mới biết được."
"Vậy chị có biết tại sao tổ trưởng Hứa lại bị cách chức tạm thời không?"
"Không rõ lắm, nguyên nhân cụ thể vẫn còn đang điều tra."
Hướng Thành Du quay về chỗ làm việc của mình, ngơ ngơ ngác ngác qua buổi trưa, đợi đến gần tối tan làm, cậu gặp Hứa Nam Tri vừa mới làm xong thủ tục cách chức tạm thời ở đại sảnh dưới lầu.
"Chị Nam Tri." Hướng Thành Du bước qua mấy bậc thang cuối cùng rồi bước nhanh đi qua chỗ cô, "Chị Tiểu Lê chỗ chị nói chị bị cách chức tạm thời, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vấn đề công việc, không phải chuyện gì lớn." Hứa Nam Tri để tài liệu đang cầm trong tay vào túi, giọng điệu thoải mái, "Buổi tối có rảnh không, tôi mời cậu đi ăn lẩu."
Hướng Thành Du cau mày trả lời, "Có ạ."
"Đi thôi."
Đến tiệm lẩu, Hứa Nam Tri cầm hai bảng menu rồi đưa một cái cho cậu, "Muốn ăn gì cứ gọi."
Hướng Thành Du cầm ấm trà rót nước vào trong tách, "Thôi ạ, chị cứ gọi đi."
"Ăn cay được không?" Hứa Nam Tri hỏi.
"Được."
"Có ăn kiêng gì không? Ví như không ăn nội tạng động vật? Không ăn chân tay?"
Cô hỏi rất kỹ, Hướng Thành Du đặt ấm trà xuống rồi lấy menu ở bên cạnh lên, dịu dàng nói: "Em vẫn nên tự gọi vậy."
Hứa Nam Tri cười cười, không hỏi nữa.
Lúc nồi được đưa lên, Hướng Thành Du bị ớt đỏ rực đâm cho chói mắt, còn chưa bắt đầu ăn mà đầu lưỡi đã biết được vị cay.
Cậu cầm tách trà lên uống tráng miệng, lúc đặt xuống liền ngước mắt nhìn về phía đối diện, "Chị Nam Tri."
"Hửm?" Hứa Nam Tri ngẩng đầu, "Sao vậy?"
Cậu mím môi, ngón tay vuốt ve thành tách trà, giọng điệu có hơi lưỡng lự, "Hôm nay lúc em vào Viện, có nghe người ta nói chị và Chu Bách Hạc chia tay."
Cuối cùng vẫn trốn không được, Hứa Nam Tri nghĩ.
Cô giơ tay kéo lọn tóc dài rơi bên tai, không trả lời mà hỏi lại, "Thành Du, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm." Thực ra vẫn chưa tới, qua tháng sau mới hai lăm nhưng Hướng Thành Du muốn kéo khoảng cách giữa cậu và Hứa Nam Tri lại gần.
"Hai lăm à." Hứa Nam Tri lặp lại một tiếng, nói lời có ý: "Cậu còn trẻ như vậy, tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều lựa chọn tốt hơn."
Hướng Thành Du nở nụ cười, hơi buông lỏng ngón tay cầm tách trà, vẻ mặt nghiêm túc, "Nhưng mà em đã gặp được người tốt nhất rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc