Trước khi kết thúc cuộc gọi video là hai người chúc ngủ ngon với nhau, trên đường quay về chỗ ở, Trì Uyên gọi điện thoại cho Châu Trình.
Đối phương đương nhiên không ngờ lúc này còn nhận được điện thoại của ông chủ, tưởng có chuyện gì bất ngờ nên lúc nhận điện thoại vội vội vàng vàng lại căng thẳng, "Trì tổng?"
Trì Uyên chú ý đến giọng điệu của anh ta, khẽ cười một tiếng, trấn an nói: "Là tôi, tôi không xảy ra chuyện gì, chỉ là có công việc cần sắp xếp muốn nói một tiếng với anh."
Châu Trình thở phào nhẹ nhõm, khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, "Anh nói đi."
Cảnh vật thay đổi liên tục bên ngoài xe hiện lên trong mắt Trì Uyên, cả người lõm vào trong ghế mềm mại, đều đều dặn dò: "Tôi định mua nhà."
"Hả?" Châu Trình sửng sốt, đây là sắp xếp công việc???
"Địa điểm tôi đã chọn xong rồi." Trì Uyên đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, lúc nói chuyện giọng nói cũng theo đó mà chợt xa chợt gần, "Cùng một tiểu khu với nhà Văn tổng. Hai ngày này anh xem giúp tôi, gần đó có nhà thích hợp không, khoảng cách không cách nhà Văn tổng quá 500m."
"........." Lúc này Châu Trình mới nghe hiểu, ông chủ mua nhà là vì muốn làm hàng xóm với bà chủ sao??
"Kiểu nhà giá cả không thành vấn đề, tôi chỉ muốn khoảng cách gần nhất là được." Trì Uyên lại lần lượt dặn một chút công việc cần chú ý khác.
Trong lúc nói chuyện với anh, Châu Trình cầm điện thoại đến thư phòng, mở máy tính gửi tin nhắn cho bạn làm bất động sản của mình trên Wechat hỏi chuyện nhà ở.
Đối phương trả lời rất nhanh: [Hiện tại tiểu khu này không còn nhà trống, cậu muốn mua nhà à? Tôi có thể giới thiệu chỗ khác cho cậu.]
Châu Trình trả lời "cảm ơn" rồi cắt ngang lời lải nhải của Trì Uyên, "Trì tổng, tôi vừa mới hỏi thăm, tiểu khu chỗ Văn tổng không còn nhà trống nữa rồi."
Trong ống nghe bỗng nhiên yên lặng.
Mua nhà chẳng qua là nhất thời hứng lên nhưng nghe thấy kết quả này, Trì Uyên khó tránh khỏi vẫn có hơi thất vọng, cuối cùng đấu tranh, "Như vầy đi, anh đi liên lạc với hộ gia đình ở tiểu khu đó, hỏi xem bọn họ có bằng lòng nhượng lại nhà không, giá có thể thương lượng."
Châu Trình day day đầu, dùng giọng điệu bình tĩnh khác thường muốn gõ một phát lên người nào đó đang hoàn toàn rơi vào lưới tình cho tỉnh lại, "Trì tổng, thị trường giá cả bây giờ ở tiểu khu Văn tổng đã là 15 vạn một mét vuông."
Nếu không phải tình huống thực tế không cho phép, thực ra Châu Trình càng muốn gào lên hai tiếng trước mặt anh cho anh tỉnh lại!!! Người ta không thiếu tiền!!!
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Edit H Văn Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca bởi DaDa_Blog
[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca
7.5K498
Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor:Da Da_Blog Bìa: Chiêu Cáo Thiên Hạ Tình trạng convert: Đang tiến hành...
Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng bởi Danncutoeee
Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
3K111
Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng ૮ɦếƭ nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công "Diêm La mặt lạnh" này cho ta! Cô nương ta còn ch...
FULL VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM bởi GaniiHin
[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM
13.9K727
Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v1,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...
Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ bởi khoangkhongdotco
Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ
6.6K253
Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...
HOÀN Dưới biển có Sao không bởi meoluoihoctiengtrung
[HOÀN] Dưới biển có Sao không?
3.1K233
✨ Tác giả: Thập Thanh Yểu ✨ Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, vườn trường, thị giác nữ chủ. ✨ Số chương: 10 ✨ Nguồn convert: W...
Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại bởi Yangtaetae
Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại
15.4K838
Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...
Hoàn Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu CP88 dịch bởi newwloser88
[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...
14.1K1.7K
Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...
"......"
Trì Uyên yên lặng.
Châu Trình nghe tiếng hít thở hơi trầm của anh, lại có hơi không đành lòng, "Trì tổng, nếu anh thật sự muốn làm hàng xóm với Văn tổng, vậy tôi đề nghị anh——"
Anh ta dừng lại một chút, dùng giọng điệu bình tĩnh chậm rãi nói: "Không bằng ổn định quan hệ với Văn tổng luôn, như vậy anh sẽ không tốn phí mua nhà, còn có thể vào thẳng nhà Văn tổng ở."
"....."
"Hoặc là anh để Văn tổng vào trong nhà anh ở luôn cũng được." Châu Trình nói đâu ra đấy.
"....."
Trì Uyên liền cúp máy luôn.
Đùa! Gì! Vậy!
Bây! Giờ! Anh! Là! Người! Tuỳ! Tiện! Vậy! À!
...
Vài phút sau.
Châu Trình lướt vòng bạn bè thấy Trì Uyên cập nhật trạng thái một phút trước.
Trì Uyên: [Làm người vẫn nên tuỳ tiện một chút:D]
Châu Trình nói cũng không qua loa, Trì Uyên nghĩ, quyết định chọn lúc thích hợp để nói rõ ràng với Văn Tưởng.
Rốt cuộc đã qua bao lâu, mặc dù quan hệ của hai người bọn họ đã âm thầm trở nên thân thiết, nhưng thực chất quan hệ vẫn dậm chân tại chỗ, không có gì tiến triển cả.
Sau khi về đến nhà, Trì Uyên vào phòng tắm tắm rửa, sau đó đi ra lại vào thư phòng xử lý mấy email công việc, đợi tóc khô được một nửa anh về phòng ngủ.
Trước khi ngủ, anh lấy điện thoại gửi câu "ngủ ngon" cho Văn Tưởng, vẽ một dấu chấm tròn kết thúc hoàn hảo cho một đêm tuyệt đẹp này.
Đáng tiếc dấu chấm tròn đại diện cho kết thúc của anh chứ không phải người khác.
Rạng sáng hôm sau, trên Weibo một tài khoản blogger giải trí tên Tung Tin Đồn đăng lên ba bài viết, toàn bộ nội dung đều liên quan đến Trì Uyên và Nguyên Ý.
Bài đầu tiên là một đoạn video, nội dung trong đó là Trì Uyên và Nguyên Ý đang đứng nói chuyện ở đại sảnh khách sạn. Video là quay lén, mặc dù chất lượng hình ảnh không rõ cũng không nghe được gì nhưng cũng đủ để người ta nhận ra một nam một nữ trong đó là ai.
Thứ hai là bốn tấm hình, tương tự như cảnh trong video trên, nhưng mỗi tấm blogger tự chú thích: Ban ngày đăng thanh minh mối quan hệ, buổi tối gặp mặt cãi nhau ở khách sạn, người trong giới giải trí thật đúng là biết diễn.
Nội dung thứ ba chi tiết hơn, giải thích từ đầu đến cuối ngọn nguồn mấy tấm ảnh, lại âm thầm phỏng đoán nguyên nhân hai người cãi nhau là Trì Uyên để tâm Nguyên Ý không cẩn thận tiết lộ mối quan hệ của mình với cô ta. Cuối cùng blogger này còn lớn mật đoán Nguyên Ý lấy được hợp đồng người phát ngôn khu nghỉ dưỡng Trì thị là thông qua thủ đoạn bất chính.
Nội dung được tung lên chỉ đến đây nhưng từng bước giẫm lên khẩu vị ăn dưa của quần chúng. Ba bài Weibo này nhanh chóng leo lên trang đầu hotsearch về các tư thế tiêu chuẩn ăn dưa với nhiều lượt thích, bình luận và chia sẻ của cư dân mạng.
Bài viết có nội dung liên quan đến Nguyên Ý và Trì Uyên không ngừng bị lục soát tìm tòi, cuối cùng tên của hai người thậm chí trở thành liên từ tìm kiếm.
Bởi vì lúc tung tin là đêm khuya rạng sáng, đúng lúc các bộ phận quan hệ công chúng lơi lỏng, thêm lượng truy cập hàng trăm triệu vào Weibo nên độ hot của ba bài này luôn duy trì ở mức cao.
Lúc 5 giờ sáng, Châu Trình nhận được điện thoại của Hạ Viên – giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của công ty, lượt thích và bình luận dưới ba bài viết Weibo đó cộng lại đã qua trăm vạn.
Giọng Hạ Viên bình tĩnh, "Nhìn độ hot không giống như một người làm, tôi nghi sau lưng có đoàn đội điều khiển. Nhưng thời gian chúng ta biết tin quá muộn, bây giờ xoá hotsearch có thể bị người ta nói là bịt tai trộm chuông*."
(Bịt tai trộm chuông: ý tự lừa dối mình, không lừa dối được người.)
"Vậy cũng phải xoá." Châu Trình tuỳ tiện bấm một bài viết Weibo, dưới bình luận đều là tiếng mắng chửi rất khó nghe, anh ta nhíu mày, "Cô cũng biết tính Trì tổng, cậu ấy rất ghét loại chuyện này."
"Tôi hiểu." Hạ Viên nói: "Phía Trì tổng làm phiền anh rồi."
Châu Trình nói "không có gì", sau khi nói chuyện điện thoại với Hạ Viên xong lập tức gọi điện thoại cho Trì Uyên, nói một lần nữa cho anh biết chuyện này.
"...Hạ Viên đã đang xử lý chuyện này." Châu Trình nói, "Cô ấy nghi chuyện này có thể có liên quan đến đoàn đội của cô Nguyên."
Trì Uyên bị tức mà cười một tiếng, theo đó nói một câu châm biếm, "Bọn họ chơi khăm đến nghiện rồi phải không?"
(Chơi khăm: bày trò ác ngầm để hại người khác.)
Châu Trình không nói tiếp, nghe thấy tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia, ngay sau đó nghe thấy Trì Uyên lạnh nhạt đến giọng điệu tức giận cũng rõ ràng, "Liên lạc Hạ Viên với bộ phận pháp lý, bây giờ đến công ty họp."
"Vâng."
.....
Phòng họp tầng 24 Trì thị.
Sau khi Trì Uyên nghe xong các loại báo cáo, dáng vẻ đè nén cơn giận khiến cho bầu không khí ở phòng họp có hơi căng thẳng.
Hạ Viên bấm bút trong tay, không lên tiếng.
Mặc dù lúc mới xảy ra chuyện người đầu tiên cô ấy nghi ngờ chính là Nguyên Ý và đoàn đội của cô ta, nhưng bây giờ tỉnh táo lại cảm thấy không quá hợp lẽ thường.
Dù sao sáng hôm qua mới xảy ra chuyện, Nguyên Ý đã học được một bài học, người có thân phận giống cô ta, lúc này đã khôn hơn một chút thì không nên lựa chọn làm ra chuyện tự mình cắt đứt tiền đồ của mình được.
Nhưng cho dù nói như thế nào, chuyện này cũng vì cô ta mà ra. Bất kể chuyện lần này có liên quan đến cô ta hay không, Hạ Viên nghĩ Trì Uyên chắc không bỏ qua cho cô ta.
Trì Uyên mặc áo sơmi đen ngồi ghế chính, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, "Hạ Viên, biện pháp đối phó cụ thể dựa theo những gì cô nói."
"Vâng." Hạ Viên vạch một cái lên trang giấy.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào chậu cây nhỏ dùng để lọc không khí trên bàn, không nhanh không chậm ra quyết định, "Phía bộ phận pháp lý nhanh chóng huỷ hợp đồng người phát ngôn rồi đưa tận tay cho đối phương, tiền huỷ hợp đồng sẽ thanh toán. Ngoài ra thông báo cho đoàn đội đối phương, về sau Trì thị sẽ không hợp tác lần thứ hai với công ty bọn họ."
"Vâng."
Trì Uyên yên lặng vài giây, lạnh nhạt nói: "Cứ như vậy trước, tan họp đi."
.....
Không lâu sau đó, Weibo chính thức của Trì thị đăng lời thanh minh, lại làm sáng tỏ mối quan hệ với Nguyên Ý hơn nữa còn đưa ra bản huỷ hợp đồng với cô ta.
Cuối lời thanh minh, Trì thị cũng quyết định khởi kiện những người tung tin đồn vì tội phỉ báng, phát ngôn bịa đặt và tung tin đồn thất thiệt.
Lời thanh minh vừa ra khiến cho quần chúng ồn ào lên.
Trì Uyên không để ý những cái này, quay về văn phòng chưa ngồi được mấy phút đã bảo Châu Trình sắp xếp xe rời khỏi công ty.
Anh đi đến nhà họ Văn.
Trước khi trên đường đến công ty họp, Trì Uyên gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho Văn Tưởng nhưng tất cả đều giống ngày hôm qua, đá chìm đáy biển cũng chẳng có một câu trả lời nào.
Trì Uyên có hơi lo lắng cũng có chút buồn bực, vẫn luôn cả thấy bản thân phụ sự tin tưởng của Văn Tưởng. Mặc dù không có thật sự làm ra chuyện có lỗi với cô nhưng hết lần này đến lần khác đều xuất hiện trước công chúng theo cách này, Trì Uyên không dám cam đoan Văn Tưởng có giận hay không.
Trên đường đến nhà họ Văn, Trì Uyên đã chuẩn bị tốt lúc Văn Tưởng tức giận, cũng đã suy nghĩ xong đến lúc đó nói những gì nhưng anh không ngờ lại đi một chuyến không công.
Văn Tưởng đi công tác ở Bình Thành.
Sáng sớm dì Dung đang tập thể dục ở trong sân, bà cụ đương nhiên không có thói quen lên internet, vẫn ôn hoà như trước, "Hơn 7 giờ đã đi rồi, nói là có chuyện gấp phải xử lý, chuyện công việc nên dì nghe cũng không hiểu."
Trì Uyên mím môi, không có hỏi gì nữa mà ngồi một lát với bà cụ rồi đứng dậy chào tạm biệt quay về công ty.
Ở Bình Thành vẫn còn một phần sản nghiệp của Văn thị, nửa năm nay, chi nhánh đã mua được mảnh đất mới trên đường vành đai 2 của thành phố để chuẩn bị cho việc xây dựng công trình mới.
Dự án tiến triển rất thuận lợi trong nửa năm qua, không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay có thể bắt đầu mở cửa.
Đêm hôm qua, người phụ trách công trường muốn đẩy nhanh tiến độ vào giai đoạn cuối năm nên bảo công nhân tăng ca ban đêm. Không ngờ lại xảy ra chuyện, giàn giáo dựng bên ngoài tầng trệt đột nhiên sụp đổ khiến cho hơn mười công nhân rơi từ tầng cao xuống.
Ba công nhân tử vong tại chỗ, chín người còn lại đang cấp cứu trong bệnh viện.
Sáng sớm Văn Tưởng nhận được điện thoại của Tần Cấm, vội vàng đặt vé máy bay bay đến Bình Thành.
Trên đường đến sân bay, cô cũng mở hai cuộc họp video, tin nhắn cuộc gọi trên điện thoại vang liên tục, bận đến mức không quay đầu được.
Sau khi xuống máy bay, Văn Tưởng đi cùng với người phụ trách chi nhánh đến thẳng bệnh viện, trước tiên đi thăm hỏi gia đình của công nhân đã qua đời.
Ba công nhân qua đời đều là con trai một trong nhà, là chồng cũng là cha, người nhà và bạn bè thân thích đều kích động, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Văn Tưởng chưa nói được lời nào, người vợ của một trong các công nhân đột nhiên mất kiểm soát xông lên giáng một tát lên mặt Văn Tưởng.
Sau khi đợi người bên cạnh kéo ra, cô ấy hoàn toàn ngã ngồi trên mặt đất khàn cả cổ gào khóc, mang theo sự tuyệt vọng và bất lực của cuộc sống sau này.
Tần Cấm nhìn sườn mặt Văn Tưởng nhanh chóng hằn lên dấu tay, nhịn không được muốn bước lên nói gì đó nhưng Văn Tưởng ngăn lại, dẫn người rời khỏi phòng bệnh.
"Văn tổng..." Tần Cấm muốn nói lại thôi.
"Không sao." Văn Tưởng hít một hơi thật sâu, "Đi thôi, đi thăm mấy công nhân bị thương."
......
Đợi ra khỏi bệnh viện đã là buổi chiều, Văn Tưởng mặc kệ vết thương trên mặt mà dẫn nhóm người trở về chi nhánh công ty.
Chuyện xảy ra bất ngờ, buổi sáng sau khi Văn Tưởng nhận được tin tức cũng không đồng ý ý kiến phong toả tin tức mà chi nhánh công ty đưa ra, ngược lại bảo bọn họ chủ động đăng lời xin lỗi.
Trên thế giới này không có bức tường nào không cản gió, nếu một quả trứng gà có vết nứt thì sau này dẫn đến vô số ruồi bọ.
Đã như vậy, còn không bằng lúc trứng gà bắt đầu xuất hiện vết nứt liền đập vỡ nó xử lý sạch sẽ, sau đó đổi một quả trứng mới để đám ruồi bọ không chích vào vết nứt.
Sự việc tiến triển vẫn có chút thuận lợi hơn trong tưởng tượng của Văn Tưởng.
Ngày thứ hai đến Bình Thành, Văn Tưởng mời phóng viên mở họp báo để công khai xin lỗi, hơn nữa tiếp theo sẽ sắp xếp những việc thoả đáng và bồi thường liên quan.
Sau khi buổi thông báo kết thúc, Văn Tưởng lại đến bệnh viện một chuyến, nói cho người nhà công nhân bị thương biết Văn thị sẽ gánh vác tất cả chi phí trong quá trình chữa trị, ngoài ra còn bồi thường một khoản tiền không nhỏ cho bọn họ.
Về phần ba công nhân qua đời, Văn Tưởng không chỉ tự mình đến nhà xin lỗi mà còn lấy danh nghĩa cá nhân mua ba ngôi mộ ở ngoại ô phía Tây Bình Thành.
Ngoài ra, tiền bồi thường và các sắp xếp khác không thiếu một cái.
Sau khi xử lý chuyện xong, Văn Tưởng cũng không lập tức rời khỏi Bình Thành mà ở lại chi nhánh công ty chỉnh đốn nội bộ.
Tất cả các nhân viên liên quan đến chuyện này đều bị trừng phạt ở nhiều mức độ khác nhau.
Một ngày cuối cùng ở Bình Thành, đúng lúc nội bộ chi nhánh công ty có cuộc họp thường niên. Những năm trước Văn Tưởng không tham dự, năm nay đúng lúc tránh không được bị mời tham gia.
Mấy ngày nay Văn Tưởng sấm rền gió cuộn ở chi nhánh công ty khiến cho tất cả mọi người trên dưới công ty đều nơm nớp lo sợ, bản thân Văn Tưởng cũng rõ. Đây cũng là nguyên nhân chính cô tham dự cuộc họp thường niên, dù sao cách xử lý nhẹ nhàng vừa phải có thể tối đa hoá lòng trung thành của nhân viên đối với công ty.
Văn Tưởng không ở lại quá lâu trong cuộc họp thường niên, sau khi uống hết mấy ly rượu rồi rời đi.
Trên đường quay về khách sạn, Tần Cầm như thường lệ báo cáo công việc ngày hôm sau với Văn Tưởng.
Cuối cùng, cô ấy bình tĩnh nói ra một câu, "Hai ngày trước phía Trì tổng có liên lạc một lần với tôi, hỏi cô lúc nào quay về."
Văn Tưởng trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tạm thời không cần tiết lộ hành tung của tôi cho anh ấy."
"Vâng." Tần Cấm nhìn Văn Tưởng trong gương một cái, nhớ đến chuyện ồn ào trên Weibo vào hôm đến Bình Thành, khẽ thở dài một cách khó hiểu.
Sau khi quay về khách sạn, dạ dày Văn Tưởng có hơi không thoải mái, Tần Cấm lấy thuốc dạ dày trong túi ra đưa cho cô.
Uống thuốc xong, Văn Tưởng đi tắm, Tần Cấm gọi điện thoại cho lễ tân nói bọn họ mang một phần cháo trắng đến phòng.
Sau đó liền ở trong phòng sửa soạn hành lý cho cô. Theo kế hoạch, vốn đêm nay bọn họ sẽ quay về Khê Thành nhưng Văn Tưởng nhất thời tham gia cuộc họp thường niên, nên Tần Cấm lại lùi vé máy bay đến chiều mai.
Văn Tưởng tắm xong đi ra, Tần Cấm đã sắp xếp xong hành lý. Trên bàn có chén cháo hoa với mấy món ăn phụ, thật ra cô không có khẩu vị nhưng không muốn phụ ý tốt của Tần Cấm, cuối cùng vẫn ăn non nửa chén.
Sau khi Tần Cấm rời đi, Văn Tưởng đứng dậy đến trước cửa sổ nhìn chằm chằm ngựa xe như nước bên ngoài một lát, bỗng nhiên có hơi hoài niệm lúc đi làm ở bệnh viện trước kia.
Mặc dù lúc đó bận rộn nhưng ít ra mỗi ngày đều phong phú, không giống như bây giờ, bận đến mức mất đi bản thân, cả ngày đội lớp mặt nạ, trước khi làm việc lúc nào cũng phải chút ý kết quả, so đo thiệt hơn.
Nhớ lại những chuyện xảy ra trong một năm, Văn Tưởng vẫn cảm thấy đây là một giấc mộng, lờ mờ không thực.
Nhiệt độ trong phòng có hơi thấp.
Văn Tưởng không đứng trước cửa sổ sát đất quá lâu, rất nhanh đã tắt điện quay về phòng ngủ.
Cơn buồn ngủ đến đột ngột nhưng Văn Tưởng ngủ không được yên ổn, cô mơ một giấc mơ rất ngắn.
Trong mơ cô quay về hồi còn nhỏ nhưng nhanh chóng lại trưởng thành, bên cạnh xuất hiện rất nhiều người rồi lại biến mất, hoá thành hư ảo.
Văn Tưởng muốn nắm bắt cái gì đó nhưng mỗi lần đều tay không quay về.
Trì Uyên xuất hiện rất bất ngờ, vào lúc Văn Tưởng không hay biết, anh đã theo đuổi cô cả một quãng đường rất dài trong mơ.
Đợi đến lúc Văn Tưởng quay đầu lại đã không còn thấy anh nữa.
Trong mơ bắt đầu có tiếng kêu rất gấp gáp.
Bén nhọn lại chói tai.
Văn Tưởng bỗng bừng tỉnh, trở lại hiện thực từ trong mơ, bên tai vẫn nghe thấy tiếng vang như cũ, như là vẫn còn đang trong mộng.
Cô giơ tay xoa xoa mặt, hoà hoãn lại nhịp tim đập nhanh rồi duỗi tay cầm điện thoại vang không ngừng ở bên cạnh.