Trên căn bản, Sóc Phong là một người đàn ông nghe lời, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt bọn họ đã khẩu chiến, anh không nhường cô chút nào, nhưng bây giờ anh lại ngoan ngoãn ở trước mặt cô, bình thường cô nói cái gì, anh đều không phản đối.
Xem ra lần đầu tiên gặp mặt thì anh có ác cảm với những người quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của anh!
"Đúng rồi, anh nói muốn dạy em viết chữ!" Hiếm khi có nhà thư pháp ở bên người, đương nhiên là Kiều Y Y muốn nhân cơ hội lợi dụng một chút.
"Em chắc chắn chứ?" Điều quan trong để luyện viết thư pháp là ôn hòa nhã nhặn, nhưng cô hoạt bát hiếu động, làm sao có thể ngồi ở trên ghế ngoan ngoãn viết đây?
"Ôi, một ngày nửa tiếng, tích lũy từ từ nha!" Cô ngây thơ nói.
Anh không nói gì, như vậy tuyệt đối sẽ
Không luyện được cái gì!
“Sao vậy?” Cô hỏi.
“Đi đến phòng của anh thôi…” Chắc chắn là cô không có chuẩn bị giấy Tuyên Thành, 乃út lông, mực nước…
“Dĩ nhiên!”
Quả nhiên! Anh đoán quá chuẩn luôn!
Tình yêu lúc bắt đầu không giải thích được, nhưng không phải nhất định là không thích hợp, Sóc Phong thích yên tĩnh, Kiều Y Y thích ồn ào. Vừa vặn khớp với câu nói kia, rau xanh củ cải đều có, trộn lẫn chay mặn lại càng hợp lý.
“Anh xác định hai người đang tìm hiểu?” Nhâm Viễn ngồi ở góc hỏi Sóc Phong.
So khẽ lên tiếng, “Ừm!” Ánh mắt của anh vẫn dừng lại ở trên người cô gái nào đó.
Hôm nay Kiều Y Y nói muốn cùng đồng nghiệp đi hộp đêm chơi, nên Sóc Phong cũng được đi theo, cô nói là muốn để cho anh biết cuộc sống mỹ lệ về đêm.
“Haizz, hoa lài cắm bãi phân trâu!” vn cảm thán lắc đầu một cái.
Sóc Phong không hiểu nhìn anh ta, anh lập tức giải thích: “Anh là hoa tươi, cô ấy là phân!” Làm cho Sóc Phong cười, ngược lại anh không cảm thấy Nhâm Viễn nói khoa trương như thế.
“Hai người đang nói xấu gì tôi đấy!” Một đôi tay ngọc từ đằng sau vòng qua người của Sóc Phong, Kiều Y Y hơi say, khẽ tựa vào người Sóc Phong.
Một ly nước đưa tới bên miệng của cô, Kiều Y Y há miệng uống vài ngụm, “Sóc Phong, có phải anh ta ở đây nói xấu em với anh không?”
“Không có.”
“Em nói cho anh biết, anh ta là người xấu, anh không cần nói chuyện với anh ta!” Cô vừa nói chuyện, vừa thở ra mang theo mùi rượu.
“Được.” Khi một con ma men nói chuyện, nhất định phải đồng ý.
Vn thờ ơ lạnh nhạt bây giờ không nhìn nổi nữa, đứng lên đi tìm người khác chơi, khi kỳ đà cản mũi vừa đi, Kiều Y Yđã ngồi ở trên đùi so, “ O o, rất muốn ngủ.”
“Về nhà?” Anh xoa huyệt thái dương của cô, cố gắng giảm bớt sự khó chịu của cô.
“Ừ.”
“Anh đi nói cho bọn họ một tiếng.”
“Ừ.”
Căn phòng tối om, Sóc Phong mở đèn, ôm Kiều Y Y vào phòng ngủ, đặt cô trên giường, đắp kín mền cho cô, nhìn vẻ mặt trẻ con của cô thật lâu, anh hôn môi cô rồi mới rời đi.
Trước khi đi, anh không khỏi sững sờ nhìn Hàm Tu Thảo đặt ở trên bệ cửa sổ, anh nghĩ tới lúc trước Tiên Nhân Chướng được để ở nơi đó, ánh mắt thoáng âm u.
“Này, anh ở lại đây đi!” Cô gái phía sau đột nhiên ôm lấy anh, cắt ngang hồi ức của anh.
Anh bị sợ một giây, sau đó ôm cô gái nhào vào trong lòng иgự¢ mình, “Em đi đâu vậy?”
“Người ta không tìm được anh...”Kiều Y Y bĩu môi, giống như đứa bé ngây thơ, tựa đầu cọ xát ở trên иgự¢ của anh.
“Sao không ngủ?”Sóc Phong sờ sờ đầu của cô.
Ánh đèn màu vàng, cảm giác say dần dần tản đi, cô cúi đầu nhìn anh, phát hiện vẻ mặt của anh âm u, cả người cũng tản ra một mùi vị âm trầm, cô đưa tay vỗ vỗ mặt của anh, nhìn anh cau mày vì bị đau, cô xê dịch nhảy về phía trước, hai chân vòng quanh eo anh, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng giương cao tìm kiếm anh.
Cô gấp gáp khiến anh bật cười, nụ hôn của cô thưa thớt rơi vào trên trán anh, lỗ mũi, gương mặt, nhưng vẫn không tìm được cái miệng của anh, đôi tay cô ôm lấy mặt của anh, bá đạo nói: “Không cho phép nhúc nhích!”
Sóc Phong buồn cười, chủ động dâng miệng lên, lấp kín môi cô, lưỡi của anh lập tức tìm đến cô, kết hợp đủ kiểu, khiến cho cả người cô không ngừng run rẩy.
Hơi thở của cô dày đặc hương vị thuộc về anh, anh kế sát cô, ʍúŧ cô, hôn lên môi đến đau.
Kiều Y Y nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, không còn sức chống cự, giống như muốn hôn đến quên hết trời đất vậy, loại ham muốn này khiến cô rất yêu thích, nụ hôn mang theo sự tê dại.
Ngón tay của anh nắm cằm của cô, cô điềm đạm đáng yêu chống đỡ nụ hôn mãnh liệt của anh, anh không khách khí dây dưa với cô, thô lỗ khẽ cắn môi cô.
Nhiệt độ trong phòng chợt lên cao, hô hấp của anh trở nên dồn dập, bụng dưới có phản ứng, Dụς ∀ọηg nảy sinh mãnh liệt như dã thú.
Kiều Y Y vẫn còn ngại không đủ, đầu mơ màng công thêm can đảm do cảm giác say, tay của cô xuyên qua mái tóc đen dày của Sóc Phong, nắm đầu của anh lại, da đầu của anh tê dại một hồi, anh buông lỏng ra môi của cô, khàn khàn nói: “Cô gái, không muốn ngủ hả?”
Cô cười khanh khách không ngừng, chính là thích bắt nạt anh.
Anh cười, sờ sờ đầu của cô, “Ngủ đi, ngoan!”
Một lần nữa anh ôm cô trở lại giường, cô nắm chặt anh không buông, tiếp theo anh cởi giày, cùng nằm với cô ở trên giường, đôi tay ôm chặt cô, “Ngủ đi...” Trong lời nói của anh có chút bất đắc dĩ.
Trong lòng cô có một loại cảm giác kì lạ, nhưng mà hôm nay cô chơi như điên, cô mệt quá, cô không có thời gian suy đoán người đàn ông này đang suy nghĩ gì, cô mơ màng nhắm mắt lại.
Anh ôm chặt cô, hai mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt sâu không lường được.