Cô Út Không Hiền Tâm Tình Rối Loạn Kiều Dụ rốt cuộc cũng phát hiện thấy cô có chút không thích hợp, mang cháo mở ra, đưa cái thìa vào, đặt tới trước mặt cô: "Em làm sao vậy? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Tư Tuyền lại nhìn anh không rời mắt hồi lâu, nhíu nhíu lông mày bỗng nhiên cũng muốn hỏi anh.
Năm đó anh suy nghĩ muốn cưới em, vì cái gì qua vài ngày ngắn ngủi đã quên?
Cô bỗng nhiên hạ lông mi che khuất dòng nước nơi khóe mắt, nâng tay xoa nhẹ đôi mắt che dấu chút thất vọng trên khuôn mặt, giọng mói cũng bình tĩnh không gợn sóng: "Không có gì, chỉ là mệt mỏi chút thôi"
Duẫn Hòa Sướng gõ cửa: "Kiều bộ, người hẹn với ngài đã đến, đang ở văn phòng chờ ngài"
Kiều Dụ gật đầu, nâng tay nhìn thời gian rồi quay sang nói với Kỷ Tư Tuyền: "Em ăn điểm tâm chút đi, anh sẽ kết thúc rất nhanh, sau đó sẽ đưa em về"
Kỷ Tư Tuyền liếc nhìn anh một cái, không hề mở miệng.
Giang Thánh Trác đỡ Kiều Nhạc Hy từ trên xe đi xuống, một bên miệng luôn dặn cô cẩn thận một bên khuyên cô: "Hay là trở về đi, anh hai biết khẳng định sẽ không vui"
Kiều Nhạc Hy đang mang thai vẻ mặt rất cao hứng: "Không sao, em chỉ là muốn đến nhìn một chút, nghe nói cha từ chối đề nghị kết thông gia với Bạc gia, khẳng định là anh hai không đồng ý, em đến xem rốt cuộc là cô gái đó như thế nào, làm cho anh hai như vậy để tâm, em nhìn trộm một cái, anh hai sẽ không biết"
Giang Thánh Trác bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ cô đi đến chỗ đăng ký.
Nhân viên trực ban của chỗ đăng ký đều biết hai người họ, d.đ.l.q.đ, Kiều Nhạc Hi vào thẳng vấn đề: "Cái hạng mục làng du lịch kia, nghe nói vạn lý hợp tác có cô gái, cô ấy ở phòng nào?"
Kỷ Tư Tuyền đương nhiên không chờ Kiều Dụ đưa cô về, chỉnh trang lại cảm xúc ngáp một cái từ lầu làm việc đi ra, đúng lúc gặp Bạc Quý Thi đến đi làm, hai người đứng trước lầu làm việc chào hỏi hai ba câu.
Người trực ban nhìn thấy liền vui vẻ, chỉ chỉ hai người đang nói chuyện cho Kiều Nhạc Hi thấy: "Hai người kia kìa, cô hỏi ai?"
Kiều Nhạc Hi suy nghĩ: "Chính là người bị đồn chuyện xấu với anh hai của tôi"
Người phụ trách lại chỉ chỉ: "Cả hai người đều bị đồn"
Kiều Nhạc Hi nhìn Kỷ Tư Tuyền, lại nhìn sang Bạc Quý Thi, không biết rốt cuộc là người nào, cô cúi đầu lặng lẽ hỏi Giang Thánh Trác: "Ngươi nào?"
Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi cũng chưa gặp qua Bạc Quý Thi, lần trước cũng quên hỏi tên Kỷ Tư Tuyền, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Giang Thánh Trác nhìn trong chốc lát thật sự đoán không ra: "Anh làm sao biết được"
Kiều Nhạc Hi hỏi đến cùng: "Anh cảm thấy là người nào?"
Giang Thánh Trác nhìn nhìn, ý bảo cô: "Người kia đi, không phải bộ dạng đặc biệt xinh đẹp sao"
Kiều Nhạc Hi theo hướng ra hiệu của Giang Thánh Trác nhìn qua, bĩu môi: "Đã biết anh sẽ chọn người xinh đẹp kia, sắc lang!"
Giang Thánh Trác vẻ mặt oan uổng bất đắc dĩ, Kiều Dụ có ánh mắt tinh tường thích xinh đẹp, anh ấy sẽ chọn người xinh đẹp mới là sắc lang, huống chi không phải cô bảo anh chọn sao.
Kiều Nhạc Hi nhìn tỉ mỉ một lát, bộ dạng người bên trái quả thực rất được, nhưng phong thái quá mạnh mẽ, quá mức quyến rũ đường hoàng, người bên phải nhìn qua thấy dịu dàng hơn, hẳn là xứng đôi với Kiều Dụ, tuy rằng không xinh đẹp bằng người bên trái nhưng cũng là mỹ nữ không hơn không kém.
Cô cau mày suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc cũng lựa chọn, hướng Bạc Quý Thi đi đến.
Kỷ Tư Tuyền lúc trước ở chỗ Kiều Dụ có nhìn qua ảnh chụp của Kiều Nhạc Hi, khuôn mặt hai anh em có vài phần giống nhau, cô nhìn theo Kiều Nhạc Hi cười kéo cánh tay Bạc Quý Thi nói là em gái của Kiều Dụ, liền hiểu được cô ấy nhận nhầm người, cũng không ngăn cản, đứng một bên trầm lặng nhìn Kiều Nhạc Hi thân thiết lôi kéo Bạc Quý Thi nhiệt tình nói chuyện.
Giang Thánh Trác một bên càng nhìn càng thấy không thích hợp, chạy nhanh qua một bên gọi điện cho Kiều Dụ.
Kiều Dụ còn đang tiếp khách, hướng người khách ý bảo đợi một chút rồi đi tới bên cửa sổ nghe.
Vừa ấn nút nghe Giang Thánh Trác liền vội vàng hỏi: "Anh hai, cô gái anh thích có bộ dạng như thế nào?"
Kiều Dụ có chút không hiểu ra sao: "Tại sao đột nhiên hỏi cái này?"
Giang Thánh Trác cảm thấy sắp bị mắng chủ động nói rõ: "Em gái yêu quý của anh hình như nhận nhầm người"
Kiều Dụ tựa hồ đoán được chuyện gì: "Hai người đang ở dưới lầu sao?"
Giang Thánh Trác cũng nhanh khóc không thành tiếng: "Anh mau nói đặc trưng nổi bật"
Kiều Dụ cũng không làm khó cậu ta, suy nghĩ một chút: "Cô ấy hẳn là dẫn theo một con mèo"
"Mèo!" Giang Thánh Trác kêu rên một tiếng cúp điện thoại, hỏa tốc chạy đến bên Kiều Nhạc Hi ghé tai nhỏ giọng nói vài câu.
Kiều Nhạc Hi vẻ mặt kinh hãi, nhìn cô gái trước mặt: "Chị, chị họ gì?"
Bạc Quý Thi không chút kinh ngạc: "Tôi là Bạc Quý Thi"
Kiều Nhạc Hi trợn tròn mắt, cùng Giang Thánh Trác liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời mở miệng: "Không xong rồi"
Hai người lại quay đầu chuẩn bị tìm Kỷ Tư Tuyền, cô đã đi xa.
Kiều Nhạc Hi chạy chậm mấy bước đuổi theo cô: "Chị, chị, thực xin lỗi, em vừa rồi không biết chị mới là bạn gái của anh hai em"
Sự việc Kỷ Tư Tuyền gặp Kiều Dụ liền phá lệ lòng dạ hẹp hòi, giúp đỡ người phụ nữ mang thai đang thở hổn hển một phen, chờ cô ấy đứng vững vàng mới thu hồi cánh tay lành lạnh mở miệng: "Tôi không phải, à, người kia mới phải, hai người tiếp tục chị em thâm tình đi. Đừng đi theo tôi, phụ nữ có thai cách xa mèo một chút"
Tính tình phụ nữ có thai vốn là cổ quái, Kiều Nhạc Hi lại bị ánh mắt cao ngạo và giọng điệu ôn hòa của Kỷ Tư Tuyền chọc giận: "Thôi cái gì, em cũng không phải cố ý! Anh hai em tại sao lại thích cô gái nhỏ mọn như vậy! Không phải chỉ là bộ dạng xinh đẹp thôi sao! Có gì đặc biệt hơn người!"
Giang Thánh Trác yên lặng oán thầm, năm đó em so với cô ấy còn nhỏ mọn. . . . . .
Khi Kiều Dụ từ trên tầng đi xuống, đã không thấy bóng dáng Kỷ Tư Tuyền đâu, chỉ để lại vợ chống Giang thị nhìn nhau không nói gì.
Mấy phút sau, Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi cúi đầu buồn bã ỉu xìu ngồi trong văn phòng của Kiều Dụ, Kiều Dụ đang bận trước bàn làm việc, cũng không thèm nhìn hai người.
Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác liếc nhau, đáng thương hề hề làm nũng: "Anh hai, em biết sai rồi, anh không được không để ý đến em. . . . ."
"Em nói em sẽ sớm sinh, không ngoan ngoãn đợi ở nhà, càn quấy cái gì?" Kiều Dụ nói xong quang sang nhìn Giang Thánh Trác: "Còn cậu, lại cũng giúp nó quậy phá"
Kiều Dụ biết Kỷ Tư Tuyền ngoài miệng không nói, kỳ thật rất để ý việc này, thở dài: "Quên đi, hai người trở về đi"
Kiều Nhạc Hi còn muốn nói cài gì nhưng liền bị Giang Thánh Trác lôi đi.
Kiều Dụ không dám quấy rầy Kỷ Tư Tuyền ngủ, mãi đến giữa trưa mới gọi điện thoại cho cô, hình như cô còn đang ngủ, giọng mũi rất nặng.
"Gặp em gái của anh rồi?"
Kỷ Tư Tuyền nửa mê nửa tỉnh "Ừm" một tiếng, kỳ thật cô vẫn nửa mê nửa tỉnh, chuyện này đè nặng trong lòng nên trong giấc mơ đều là những đoạn trước kia cùng Kiều Dụ ở chung một chỗ, bao gồm cả cái mã quét kia, nhưng cô lại biết rõ đó là mơ, cũng không nguyện ý tỉnh lại, ngay cả khi giọng nói của Kiều Dụ từ trong điện thoại truyền tới trong giờ phút này cô cũng nghe không giống thật.
"Con bé không cố ý, em biết con bé, anh đã cho em xem qua ảnh chụp, tại sao nó nhận nhầm người em cũng không giải thích"
Kỷ Tư Tuyền giống như lật người, thay đổi tai nghe điện thoại, rè rè một lúc mới nghe thấy giọng cô uể oải: "Không muốn giải thích"
Kiều Dụ nghe thấy cô mệt mỏi liền không nhiều lời: "Em ngủ trước đi, hôm nay anh không bận, buổi chiều đưa em đi ăn cơm?"
Kỷ Tư Tuyền có chút sợ nhìn thấy anh: "Không cần, đêm nay còn phải đẩy nhanh tốc độ, tôi ngủ một lúc sẽ đến chỗ làm việc, trời sắp lạnh rồi, kéo dài sẽ không bắt đầu được công việc"
Kiều Dụ cũng không nhiều lời, rất nhanh cúp điện thoại.
Kỷ Tư Tuyền tiếp tục nửa mê nửa tình nằm trên giường, không biết qua bao lâu truyền đến tiếng chuông điện thoại, cô mơ màng đứng dậy, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Kiều Dụ đứng ở cửa, trong tay còn mang theo túi đồ ăn vừa mua.
Kỷ Tư Tuyền dụi dụi mắt, đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Anh đến làm gì?"
Kiều Dụ đưa tay sửa sang mái tóc rối của cô: "Vội tới nấu cơm cho em"
Kỷ Tư Tuyền tựa vào cửa xoi mói nhìn anh, không mặn không nhạt mở miệng hỏi: "Anh thật rảnh?"
Kiều Dụ thấy cô mơ mơ màng màng lại vẫn bộ dáng kiêu ngạo yêu kiều như cũ chỉ cảm thấy đáng yêu, nhẫn nại mở miệng không rõ ý cười: "Đây không phải vội tới nhận lỗi với em sao"
Kỷ Tư Tuyền ngủ đến mơ mơ màng màng, không biết anh đang cười cái gì, cũng lười cùng anh tranh luận, tránh người qua: "Vào đi"
Sau đó lại nằm sấp trên sô pha mê man ngủ tiếp.
Trong mơ có tiếng bước chân, tiếng nước, tiếng máy hút mùi, rất ồn ào, nhưng cô lại cảm thấy an tâm, trong không khí dần nổi lên hương vị của đồ ăn, rất nhanh lại có tiếng chuông di động vang lên, hồi lâu cô mới mắt nhắm mắt mở tìm, tìm thấy cũng không nhìn liền \'alo\' một tiếng.
Bên kia dừng một chút, rất nhanh mở miệng: "Kiều bộ ở đó không, phiền nhờ anh ấy nhận điện thoại một chút"
Kỷ Tư Tuyền bị đánh thức nổi giận: "Anh tìm anh ấy thì gọi điện cho anh ấy, gọi cho tôi làm gì! Tại sao anh nghĩ quan hệ của chúng tôi tốt thì tôi sẽ biết anh ấy ở đâu?"
Bên kia trầm mặc hồi lâu, chờ cô nói xong mới nhẹ giọng giải thích: "Tôi gọi chính là điện thoại của anh ấy. . . . . "
Kỷ Tư Tuyền sửng sốt, từ bên tai đưa điện thoại nhìn thoáng qua, giống như bỏng tay lập tức ném xuống, đứng lên xoay người bước đi.
Kiều Dụ nghe tiếng đi tới ngăn cô lại, một tay ôm eo cô, một tay nhặt di động lên đưa tới bên tai nhịn cười mở miệng: "Tôi là Kiều Dụ"
Kỷ Tư Tuyền buồn bực đẩy cánh tay đang giam cầm bên hông ra, Kiều Dụ không lên tiếng cười nhìn cô cáu kỉnh, nghe xong rất nhanh trả lời: "Được, tôi biết rồi, trước mắt cứ vậy đi"
Tắt điện thoại, tay kia của anh cũng đặt lên eo của cô, bật cười, rồi bỗng nhiên nhìn cô, ánh mắt yên lặng thâm thúy: "Kỷ Tư Tuyền, anh theo đuổi một lần nữa được không?"
Kỷ Tư Tuyền trong nháy mắt tỉnh táo lại, động tác giương nanh múa vuốt cũng ngừng lại, nhìn anh giống như nhìn bệnh thần kinh, cô bỗng nhiên nhớ tới cái mã quét kia, trước khi chuông cửa vang lên một lúc, trong mơ, Kiều Dụ vẫn bộ dạng sinh viên đứng trong ánh nắng phòng vẽ, gương mặt đẹp trai ôn nhu cười nói với cô, Kỷ Tư Tuyền, tốt nghiệp, anh sẽ cưới em.
Khuôn mặt trong mơ kia và gương mặt trước mặt rất trùng hợp, anh vẫn là bộ dạng cươi như vậy hỏi cô, anh theo đuổi cô một lần nữa được không.
Nhịp tim của cô nhanh chóng trở nên khẩn trương, nhẫn nhịn, ra vẻ bình tĩnh mở miệng: "Nói vậy giống như. . . . anh từng theo đuổi em"
Kiều Dụ sờ sờ mũi, có chút áy náy, hình như chưa từng theo đuổi. . . . . .
Kỷ Tư Tuyền híp mắt mặt dày nhìn anh: "Trước khi anh tính toán theo đuổi em đã hỏi thăm chưa, không biết Kỷ Tư Tuyền có tiếng là khó theo đuổi sao?"
Kiều Dụ tựa hồ không đoán trước phản ứng này của cô, sững sờ nhìn cô.
Kỷ Tư Tuyền nhìn thấy bộ dạng sững sờ của anh, rốt cuộc hòa nhau một ván, hừ một tiếng, dương cằm quay đi.
Kiều Dụ đứng tại chỗ, lại sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc hiểu được cô không có cự tuyệt mới mỉm cười vào phòng bếp.
Kỷ Tư Tuyền từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy bóng dáng anh trong bếp hốc mắt dần dần đỏ lên.
Chương 40: Cô út không hiền tâm tình rối loạn
Kiều Dụ rốt cuộc cũng phát hiện thấy cô có chút không thích hợp, mang cháo mở ra, đưa cái thìa vào, đặt tới trước mặt cô: "Em làm sao vậy? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Tư Tuyền lại nhìn anh không rời mắt hồi lâu, nhíu nhíu lông mày bỗng nhiên cũng muốn hỏi anh.
Năm đó anh suy nghĩ muốn cưới em, vì cái gì qua vài ngày ngắn ngủi đã quên?
Cô bỗng nhiên hạ lông mi che khuất dòng nước nơi khóe mắt, nâng tay xoa nhẹ đôi mắt che dấu chút thất vọng trên khuôn mặt, giọng mói cũng bình tĩnh không gợn sóng: "Không có gì, chỉ là mệt mỏi chút thôi"
Duẫn Hòa Sướng gõ cửa: "Kiều bộ, người hẹn với ngài đã đến, đang ở văn phòng chờ ngài"
Kiều Dụ gật đầu, nâng tay nhìn thời gian rồi quay sang nói với Kỷ Tư Tuyền: "Em ăn điểm tâm chút đi, anh sẽ kết thúc rất nhanh, sau đó sẽ đưa em về"
Kỷ Tư Tuyền liếc nhìn anh một cái, không hề mở miệng.
Giang Thánh Trác đỡ Kiều Nhạc Hy từ trên xe đi xuống, một bên miệng luôn dặn cô cẩn thận một bên khuyên cô: "Hay là trở về đi, anh hai biết khẳng định sẽ không vui"
Kiều Nhạc Hy đang mang thai vẻ mặt rất cao hứng: "Không sao, em chỉ là muốn đến nhìn một chút, nghe nói cha từ chối đề nghị kết thông gia với Bạc gia, khẳng định là anh hai không đồng ý, em đến xem rốt cuộc là cô gái đó như thế nào, làm cho anh hai như vậy để tâm, em nhìn trộm một cái, anh hai sẽ không biết"
Giang Thánh Trác bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ cô đi đến chỗ đăng ký.
Nhân viên trực ban của chỗ đăng ký đều biết hai người họ, d.đ.l.q.đ, Kiều Nhạc Hi vào thẳng vấn đề: "Cái hạng mục làng du lịch kia, nghe nói vạn lý hợp tác có cô gái, cô ấy ở phòng nào?"
Kỷ Tư Tuyền đương nhiên không chờ Kiều Dụ đưa cô về, chỉnh trang lại cảm xúc ngáp một cái từ lầu làm việc đi ra, đúng lúc gặp Bạc Quý Thi đến đi làm, hai người đứng trước lầu làm việc chào hỏi hai ba câu.
Người trực ban nhìn thấy liền vui vẻ, chỉ chỉ hai người đang nói chuyện cho Kiều Nhạc Hi thấy: "Hai người kia kìa, cô hỏi ai?"
Kiều Nhạc Hi suy nghĩ: "Chính là người bị đồn chuyện xấu với anh hai của tôi"
Người phụ trách lại chỉ chỉ: "Cả hai người đều bị đồn"
Kiều Nhạc Hi nhìn Kỷ Tư Tuyền, lại nhìn sang Bạc Quý Thi, không biết rốt cuộc là người nào, cô cúi đầu lặng lẽ hỏi Giang Thánh Trác: "Ngươi nào?"
Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi cũng chưa gặp qua Bạc Quý Thi, lần trước cũng quên hỏi tên Kỷ Tư Tuyền, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Giang Thánh Trác nhìn trong chốc lát thật sự đoán không ra: "Anh làm sao biết được"
Kiều Nhạc Hi hỏi đến cùng: "Anh cảm thấy là người nào?"
Giang Thánh Trác nhìn nhìn, ý bảo cô: "Người kia đi, không phải bộ dạng đặc biệt xinh đẹp sao"
Kiều Nhạc Hi theo hướng ra hiệu của Giang Thánh Trác nhìn qua, bĩu môi: "Đã biết anh sẽ chọn người xinh đẹp kia, sắc lang!"
Giang Thánh Trác vẻ mặt oan uổng bất đắc dĩ, Kiều Dụ có ánh mắt tinh tường thích xinh đẹp, anh ấy sẽ chọn người xinh đẹp mới là sắc lang, huống chi không phải cô bảo anh chọn sao.
Kiều Nhạc Hi nhìn tỉ mỉ một lát, bộ dạng người bên trái quả thực rất được, nhưng phong thái quá mạnh mẽ, quá mức quyến rũ đường hoàng, người bên phải nhìn qua thấy dịu dàng hơn, hẳn là xứng đôi với Kiều Dụ, tuy rằng không xinh đẹp bằng người bên trái nhưng cũng là mỹ nữ không hơn không kém.
Cô cau mày suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc cũng lựa chọn, hướng Bạc Quý Thi đi đến.
Kỷ Tư Tuyền lúc trước ở chỗ Kiều Dụ có nhìn qua ảnh chụp của Kiều Nhạc Hi, khuôn mặt hai anh em có vài phần giống nhau, cô nhìn theo Kiều Nhạc Hi cười kéo cánh tay Bạc Quý Thi nói là em gái của Kiều Dụ, liền hiểu được cô ấy nhận nhầm người, cũng không ngăn cản, đứng một bên trầm lặng nhìn Kiều Nhạc Hi thân thiết lôi kéo Bạc Quý Thi nhiệt tình nói chuyện.
Giang Thánh Trác một bên càng nhìn càng thấy không thích hợp, chạy nhanh qua một bên gọi điện cho Kiều Dụ.
Kiều Dụ còn đang tiếp khách, hướng người khách ý bảo đợi một chút rồi đi tới bên cửa sổ nghe.
Vừa ấn nút nghe Giang Thánh Trác liền vội vàng hỏi: "Anh hai, cô gái anh thích có bộ dạng như thế nào?"
Kiều Dụ có chút không hiểu ra sao: "Tại sao đột nhiên hỏi cái này?"
Giang Thánh Trác cảm thấy sắp bị mắng chủ động nói rõ: "Em gái yêu quý của anh hình như nhận nhầm người"
Kiều Dụ tựa hồ đoán được chuyện gì: "Hai người đang ở dưới lầu sao?"
Giang Thánh Trác cũng nhanh khóc không thành tiếng: "Anh mau nói đặc trưng nổi bật"
Kiều Dụ cũng không làm khó cậu ta, suy nghĩ một chút: "Cô ấy hẳn là dẫn theo một con mèo"
"Mèo!" Giang Thánh Trác kêu rên một tiếng cúp điện thoại, hỏa tốc chạy đến bên Kiều Nhạc Hi ghé tai nhỏ giọng nói vài câu.
Kiều Nhạc Hi vẻ mặt kinh hãi, nhìn cô gái trước mặt: "Chị, chị họ gì?"
Bạc Quý Thi không chút kinh ngạc: "Tôi là Bạc Quý Thi"
Kiều Nhạc Hi trợn tròn mắt, cùng Giang Thánh Trác liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời mở miệng: "Không xong rồi"
Hai người lại quay đầu chuẩn bị tìm Kỷ Tư Tuyền, cô đã đi xa.
Kiều Nhạc Hi chạy chậm mấy bước đuổi theo cô: "Chị, chị, thực xin lỗi, em vừa rồi không biết chị mới là bạn gái của anh hai em"
Sự việc Kỷ Tư Tuyền gặp Kiều Dụ liền phá lệ lòng dạ hẹp hòi, giúp đỡ người phụ nữ mang thai đang thở hổn hển một phen, chờ cô ấy đứng vững vàng mới thu hồi cánh tay lành lạnh mở miệng: "Tôi không phải, à, người kia mới phải, hai người tiếp tục chị em thâm tình đi. Đừng đi theo tôi, phụ nữ có thai cách xa mèo một chút"
Tính tình phụ nữ có thai vốn là cổ quái, Kiều Nhạc Hi lại bị ánh mắt cao ngạo và giọng điệu ôn hòa của Kỷ Tư Tuyền chọc giận: "Thôi cái gì, em cũng không phải cố ý! Anh hai em tại sao lại thích cô gái nhỏ mọn như vậy! Không phải chỉ là bộ dạng xinh đẹp thôi sao! Có gì đặc biệt hơn người!"
Giang Thánh Trác yên lặng oán thầm, năm đó em so với cô ấy còn nhỏ mọn. . . . . .
Khi Kiều Dụ từ trên tầng đi xuống, đã không thấy bóng dáng Kỷ Tư Tuyền đâu, chỉ để lại vợ chống Giang thị nhìn nhau không nói gì.
Mấy phút sau, Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi cúi đầu buồn bã ỉu xìu ngồi trong văn phòng của Kiều Dụ, Kiều Dụ đang bận trước bàn làm việc, cũng không thèm nhìn hai người.
Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác liếc nhau, đáng thương hề hề làm nũng: "Anh hai, em biết sai rồi, anh không được không để ý đến em. . . . ."
"Em nói em sẽ sớm sinh, không ngoan ngoãn đợi ở nhà, càn quấy cái gì?" Kiều Dụ nói xong quang sang nhìn Giang Thánh Trác: "Còn cậu, lại cũng giúp nó quậy phá"
Kiều Dụ biết Kỷ Tư Tuyền ngoài miệng không nói, kỳ thật rất để ý việc này, thở dài: "Quên đi, hai người trở về đi"
Kiều Nhạc Hi còn muốn nói cài gì nhưng liền bị Giang Thánh Trác lôi đi.
Kiều Dụ không dám quấy rầy Kỷ Tư Tuyền ngủ, mãi đến giữa trưa mới gọi điện thoại cho cô, hình như cô còn đang ngủ, giọng mũi rất nặng.
"Gặp em gái của anh rồi?"
Kỷ Tư Tuyền nửa mê nửa tỉnh "Ừm" một tiếng, kỳ thật cô vẫn nửa mê nửa tỉnh, chuyện này đè nặng trong lòng nên trong giấc mơ đều là những đoạn trước kia cùng Kiều Dụ ở chung một chỗ, bao gồm cả cái mã quét kia, nhưng cô lại biết rõ đó là mơ, cũng không nguyện ý tỉnh lại, ngay cả khi giọng nói của Kiều Dụ từ trong điện thoại truyền tới trong giờ phút này cô cũng nghe không giống thật.
"Con bé không cố ý, em biết con bé, anh đã cho em xem qua ảnh chụp, tại sao nó nhận nhầm người em cũng không giải thích"
Kỷ Tư Tuyền giống như lật người, thay đổi tai nghe điện thoại, rè rè một lúc mới nghe thấy giọng cô uể oải: "Không muốn giải thích"
Kiều Dụ nghe thấy cô mệt mỏi liền không nhiều lời: "Em ngủ trước đi, hôm nay anh không bận, buổi chiều đưa em đi ăn cơm?"
Kỷ Tư Tuyền có chút sợ nhìn thấy anh: "Không cần, đêm nay còn phải đẩy nhanh tốc độ, tôi ngủ một lúc sẽ đến chỗ làm việc, trời sắp lạnh rồi, kéo dài sẽ không bắt đầu được công việc"
Kiều Dụ cũng không nhiều lời, rất nhanh cúp điện thoại.
Kỷ Tư Tuyền tiếp tục nửa mê nửa tình nằm trên giường, l/q/đ, không biết qua bao lâu truyền đến tiếng chuông điện thoại, cô mơ màng đứng dậy, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Kiều Dụ đứng ở cửa, trong tay còn mang theo túi đồ ăn vừa mua.
Kỷ Tư Tuyền dụi dụi mắt, đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Anh đến làm gì?"
Kiều Dụ đưa tay sửa sang mái tóc rối của cô: "Vội tới nấu cơm cho em"
Kỷ Tư Tuyền tựa vào cửa xoi mói nhìn anh, không mặn không nhạt mở miệng hỏi: "Anh thật rảnh?"
Kiều Dụ thấy cô mơ mơ màng màng lại vẫn bộ dáng kiêu ngạo yêu kiều như cũ chỉ cảm thấy đáng yêu, nhẫn nại mở miệng không rõ ý cười: "Đây không phải vội tới nhận lỗi với em sao"
Kỷ Tư Tuyền ngủ đến mơ mơ màng màng, không biết anh đang cười cái gì, cũng lười cùng anh tranh luận, tránh người qua: "Vào đi"
Sau đó lại nằm sấp trên sô pha mê man ngủ tiếp.
Trong mơ có tiếng bước chân, tiếng nước, tiếng máy hút mùi, rất ồn ào, nhưng cô lại cảm thấy an tâm, trong không khí dần nổi lên hương vị của đồ ăn, rất nhanh lại có tiếng chuông di động vang lên, hồi lâu cô mới mắt nhắm mắt mở tìm, tìm thấy cũng không nhìn liền \'alo\' một tiếng.
Bên kia dừng một chút, rất nhanh mở miệng: "Kiều bộ ở đó không, phiền nhờ anh ấy nhận điện thoại một chút"
Kỷ Tư Tuyền bị đánh thức nổi giận: "Anh tìm anh ấy thì gọi điện cho anh ấy, gọi cho tôi làm gì! Tại sao anh nghĩ quan hệ của chúng tôi tốt thì tôi sẽ biết anh ấy ở đâu?"
Bên kia trầm mặc hồi lâu, chờ cô nói xong mới nhẹ giọng giải thích: "Tôi gọi chính là điện thoại của anh ấy. . . . . "
Kỷ Tư Tuyền sửng sốt, từ bên tai đưa điện thoại nhìn thoáng qua, giống như bỏng tay lập tức ném xuống, đứng lên xoay người bước đi.
Kiều Dụ nghe tiếng đi tới ngăn cô lại, một tay ôm eo cô, một tay nhặt di động lên đưa tới bên tai nhịn cười mở miệng: "Tôi là Kiều Dụ"
Kỷ Tư Tuyền buồn bực đẩy cánh tay đang giam cầm bên hông ra, Kiều Dụ không lên tiếng cười nhìn cô cáu kỉnh, nghe xong rất nhanh trả lời: "Được, tôi biết rồi, trước mắt cứ vậy đi"
Tắt điện thoại, tay kia của anh cũng đặt lên eo của cô, bật cười, rồi bỗng nhiên nhìn cô, ánh mắt yên lặng thâm thúy: "Kỷ Tư Tuyền, anh theo đuổi một lần nữa được không?"
Kỷ Tư Tuyền trong nháy mắt tỉnh táo lại, động tác giương nanh múa vuốt cũng ngừng lại, nhìn anh giống như nhìn bệnh thần kinh, cô bỗng nhiên nhớ tới cái mã quét kia, trước khi chuông cửa vang lên một lúc, trong mơ, Kiều Dụ vẫn bộ dạng sinh viên đứng trong ánh nắng phòng vẽ, gương mặt đẹp trai ôn nhu cười nói với cô, Kỷ Tư Tuyền, tốt nghiệp, anh sẽ cưới em.
Khuôn mặt trong mơ kia và gương mặt trước mặt rất trùng hợp, anh vẫn là bộ dạng cươi như vậy hỏi cô, anh theo đuổi cô một lần nữa được không.
Nhịp tim của cô nhanh chóng trở nên khẩn trương, nhẫn nhịn, ra vẻ bình tĩnh mở miệng: "Nói vậy giống như. . . . anh từng theo đuổi em"
Kiều Dụ sờ sờ mũi, có chút áy náy, hình như chưa từng theo đuổi. . . . . .
Kỷ Tư Tuyền híp mắt mặt dày nhìn anh: "Trước khi anh tính toán theo đuổi em đã hỏi thăm chưa, không biết Kỷ Tư Tuyền có tiếng là khó theo đuổi sao?"
Kiều Dụ tựa hồ không đoán trước phản ứng này của cô, sững sờ nhìn cô.
Kỷ Tư Tuyền nhìn thấy bộ dạng sững sờ của anh, rốt cuộc hòa nhau một ván, hừ một tiếng, dương cằm quay đi.
Kiều Dụ đứng tại chỗ, lại sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc hiểu được cô không có cự tuyệt mới mỉm cười vào phòng bếp.
Kỷ Tư Tuyền từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy bóng dáng anh trong bếp hốc mắt dần dần đỏ lên.