Mã Quét (mã thường dùng trong wechat, gồm hai màu đen trắng)
Khi Kỷ Tư Tuyền lên trên lầu, Lưu Hạo Nhiên đang ngồi bên cạnh một tiểu cô nương là cấp dưới của Từ Bỉnh Quân, vẻ mặt ân cần.
Cô đi qua gõ gõ cái bàn, trêu chọc nói: "Giám sát sao?"
Tiểu cô nương nhìn Kỷ Tư Tuyền đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lưu Hạo Nhiên một cái: "Anh đi mau đi!"
Lưu Hạo Nhiên cũng có chút ngượng ngùng.
Kỷ Tư Tuyền cười cười: "Không sao, cậu ấy có tâm như thế này với em cũng không dễ dàng, con chó đơn độc này đầy một phòng trăng hoa!"
Mọi người lại được một trận cười.
Khi Kỷ Tư Tuyền xoay người, ánh mắt nhìn thấy bản ghi chú trên máy tính Lưu Hạo Nhiên, cô chỉ vào góc cửa sổ hỏi: "Đây là cái gì?"
"À, đây là phần mềm thông tin trong bộ chúng tôi, đúng rồi đúng rồi, Tuyền Hoàng, cô cùng Kiều bộ là bạn học, vậy cô có biết ảnh đại diện của Kiều bộ có ý nghĩa gì không?"
Kỷ Tư Tuyền xoay người nhìn xuống: "Cái ảnh đại diện nào?"
"Cái này này". Lưu Hạo Nhiên lấy ra cái ảnh đại diện ghi chú mang tên Kiều Dụ: "Mã quét thiếu một góc”
Kỷ Tư Tuyền lắc đầu: "Không biết. Có lẽ là bởi vì Steve Jobs có quả táo khuyết một miếng, Kiều bộ liền muốn một cái mã quét thiếu một góc”
(Steve Jobs: ông chủ hãng Apple)
Mọi người cười: "ha ha ha ha . . . . ."
Lưu Hạo Nhiên vẻ mặt bát quái: "Dùng đã lâu rồi, chúng tôi lúc ấy đều cảm thấy mã quét đó khẳng định có dụng tâm khác thường, chỉ tiếc thiếu một góc, quét không ra được chút thông tin"
"Được rồi"
Kỷ Tư Tuyền trở lại trước máy tính, híp măt nhìn chằm chằm vào mã quét kia thật lâu, bỗng nhiên đứng lên liền chạy ra ngoài.
Trong trí nhớ của Kỷ Tư Tuyền, Kiều Dụ và mã quét kia cùng đồng thời xuất hiện.
Cái lúc bọn họ ước hẹn cùng đi du học nước ngoài, anh đã lấy được offer của trường học đã ngưỡng mộ từ lâu, mà cô cũng chuẩn bị xin vào trong danh sách sinh viên trao đổi với trường học bên đó, Kiều Dụ sẽ sớm tốt nghiệp, cả ngày ở trong phòng làm đề cương luận văn tốt nghiệp, mà cô thì đêm nào cũng chuẩn bị xin tài liệu suốt đêm.
Buổi sáng hôm đó họ ở trong phòng vẽ tranh, Kỷ Tư Tuyền không biết mình ngủ quên lúc nào. D.đ.LQĐ. Khi tỉnh lại liền nhìn thấy Kiều Dụ đang trong tư thế kỳ quái cứng ngắc chỉnh sửa bản vẽ.
Cô giật mình, giây tiếp theo liền bị ánh sáng làm cho chói mắt phải quay sang một bên, thì ra anh đã đứng che nắng cho cô.
Cô vừa động, Kiều Dụ liền phát hiện cô tỉnh, quay đầu nhìn qua.
Kỷ Tư Tuyền híp mắt nhìn tay cầm 乃út của anh, nhẹ giọng cảm khái: "Kiều Dụ, tay của anh tại sao có thể đẹp như vậy?"
Kiều Dụ nghe xong không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Cô lại híp mắt nằm bò trên bàn, lười nhác dễ thương giống một con mèo.
Kỷ Tư Tuyền thấy anh không nói lời nào, lúc này mới ngồi dậy, thu lại nụ cười vẻ mặt đứng đắn hỏi: "Có phải đột nhiên thấy bổn cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, ôn lương hiền thục nên muốn lấy về nhà không?"
Kiều Dụ đứng ngược sáng, ánh sáng chiếu vào vào ấm áp ௱ôЛƓ lung, Kỷ Tư Tuyền không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy anh cong cong khóe miệng.
Kỷ Tư Tuyền sững sờ nhìn anh, một lúc lâu sau mới nhìn anh cười, nụ cười đó trong veo thuần khiết, thuần khiết đến mức lộ ra vài tia yêu khí, một khắc đó Kiều Dụ ngửi thấy được hương vị của cuộc sống.
Rất nhanh Kỷ Tư Tuyền nghe thấy giọng nói của anh mang theo ý cười: "Kỷ Tư Tuyền, anh vẽ bằng tay cho em một thứ nhé"
Đứng đắn gọi tên của cô đầy đủ, sau đó lại cúi đầu vào bản vẽ bắt đầu vẽ vào góc phải bức tranh.
Nhưng mới vẽ một lát, di động liền vang lên, anh đi ra ngoài nhận điện thoại rồi vội vội vàng vàng trở về nhà.
Chờ đến khi anh trở về liền nói với cô không thể cùng đi du học.
Trên đường trở về nhà, Kỷ Tư Tuyền thấp thỏm không yên, bởi vì cô không khẳng định bản vẽ đó có bị chính cô năm đó tức giận mà đem đốt không nữa.
Cô mang tất cả đồ của mình ra lục tìm rất lâu đều không có, cuối cùng ngậm ngùi ngồi dưới đất, cúi đầu vẻ mặt tiếc nuối uể oải.
Cô an ủi chính mình, có lẽ năm đó đồ vật Kiều Dụ vẽ tay không phải là mã quét, mặc dù tìm được cũng không chắc chắn là đúng.
Kỷ Tư Tuyền, mày còn hy vọng trả lời cái gì? Mày đã không còn là tiểu cô nương sợ sệt năm đó nữa, tại sao có thể bởi vì một cái hư vô mờ mịt hơn nửa đêm còn chạy về tìm cái bản vẽ có lẽ sớm đã không còn, ngu xuẩn lại hoang đường.
Cô đứng lên định thu dọn một chút rồi quay về văn phòng, , nắp vali bị lật trở lại trên mặt đất, trong nắp vali mở ra một bản vẽ tinh tế khéo léo, trang giấy đã sớm ố vàng.
Cô chậm rãi mở ra, bên góc phải bản vẽ có khối ô vuông trắng đen giao nhau mơ hồ không rõ, kỳ thật lúc đó cô cũng không biết Kiều Dụ đã vẽ mã quét trên bức tranh, mãi cho đến vừa rồi mới ý thức được cái ô vuông trắng đen giao nhau đó là có nghĩa gì.
Mang theo bản vẽ trở lại văn phòng, đối chiếu lại với hình đại diện của Kiều Dụ, vẽ vẽ lau lau cả đêm, khi trời vừa sáng rốt cuộc cũng thành mã quét rõ ràng.
Cô nắm lấy di động không dám nhắn, cô không biết rốt cuộc có thể nhắn một tin nhắn đi, cũng không biết rốt cuộc nên nhắn cái gì.
Di động trong tay cô bất giác run rẩy.
Trời dần dần sáng, Kỷ Tư Tuyền vẫn ngồi trong văn phòng không nhúc nhích, nhìn những tia nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên thẳng vào mắt cô phát đau.
Vi Hãn duỗi cái thắt lưng, quay người nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền bất động đã lâu, đi đến gõ cửa: "Tuyền Hoàng, cô làm sao vậy?"
Kỷ Tư Tuyền vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: "Không sao, chỉ là bỗng nhiên có chút cảm động"
Vi Hãn hoàn toàn không hiểu cô nói cái gì: "Cô không có sao?"
Kỷ Tư Tuyền không thèm để ý đến anh ta nghe có hiểu hay không, ánh mắt dần dần nhìn vào khoảng không, nhẹ giọng hỏi: "Vi Hãn, anh có thể vì một người mà vẽ tay một mã quét không?"
Vi Hãn nhìn cô: "Vẽ bằng tay một mã quét? Mã quét không phải có thể tự lập trình sao, vì sao phải vẽ bằng tay? Cô muốn mang thông tin gì, nói nội dung cho tôi, tôi giúp cô xử lý"
Kỷ Tư Tuyền khẽ cười một tiếng, trên mặt lại không có ý cười: "Đúng là anh không làm như vậy chứ?"
Vi Hãn vẻ mặt không hiểu: "Ai phải làm như vậy chứ? Cô muốn làm bằng tay? Cũng có khả năng"
Kỷ Tư Tuyền hồi lâu không nói gì, qua rất lâu mới mở miệng, thanh âm thiếu sức sống vô lực: "Tất cả mã quét đều là một đống phương cách tạo thành, đưa vào thông tin, tự động mà ra, sau đó trên bức tranh ca-rô, đếm ô vuông, màu đen của ô vuông đen, màu trắng của ô vuông trắng, sau đó xóa đi những đường 乃út chì lưu lại, liền có bức tranh đẹp. Nhưng tôi lại thấy một người, không cần bức tranh ca-rô, có thể trên tờ giấy trắng trực tiếp vẽ, vậy anh ấy chắc phải luyện tập từ trước rất nhiều"
Câu cuối trong lời nói của cô mơ hồ biến tành lầm bẩm, Vi Hãn biết cô không phải đang hỏi chính mình, lại vẫn phối hợp mở miệng: "Người đó là ai?"
Vi Hãn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt của Kỷ Tư Tuyền vẫn đang nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ giờ phút này rơi nước mắt, một giọt lệ từ khóe mắt tràn xuống lướt qua hai má, một tay đặt trên tờ giấy trên bàn, ngòn tay nhẹ nhàng run rẩy vuốt ve trên đồ án, đồ án đó rõ ràng là một mã quét bằng tay.
Anh nói, Kỷ Tư Tuyền, tốt nghiệp, anh sẽ cưới em.
Thì ra, ngày hôm đó anh muốn nói với cô điều này, thì ra, hành động của anh là muốn cưới cô.
Một giây đó, cô gái vẫn đại khí tiêu sái nước mắt đã rơi như mưa.
Vi Hãn biết cô không muốn bị quấy rầy, nhanh chóng đi ra ngoài, còn quan tâm giúp cô đóng cửa lại.
Kiều Dụ mới đi làm trên hành lang ᴆụng phải Vi Hãn đang ngáp, nhịn một đêm Vi tước gia vẫn đẹp trai mười phần như trước, vò mái tóc lộn xộn, trang phục trên người đều là nếp nhăn cũng không thấy xấu hổ, lười biếng hướng anh chào hỏi.
Kiều Dụ giơ cao tay, cho anh ta thấy gói to trong tay: "Tôi mua điểm tâm"
Vi Hãn một chữ cũng không nhắc đến bất thường của Kỷ Tư Tuyền, cười hì hì nắm vai Kiều Dụ, vẻ mặt không đứng đắn: "Kiều bộ, đến sớm như vậy, có phải đem Tuyền Hoàng ở đây với chúng tôi cả đêm rất lo lắng không?"
Kỳ thật hai người bọn họ quen biết chưa bao lâu, d.đ.l.q.đ, động tác thân mật như vậy người bình thường sẽ theo bản năng né tránh, nhưng Kiều Dụ không đẩy anh ta ra, cười phối hợp: "Cô ấy đối với các anh quả thật rất đặc biệt"
Vi Hãn cúi đầu suy nghĩ: "Kỳ thật thái độ Tuyền Hoàng đối với chúng tôi. . . . . . Thật đúng là rất đặc biệt, cùng chúng tôi ở cùng một chỗ, hoặc là cô ấy không xem chính mình là phụ nữ, hoặc là cô ấy không xem chúng tôi là đàn ông, chẳng qua là cùng một loại, đều làm tổn thương lòng tự ái. Bộ dạng cô gái nhỏ của cô ấy là trạng thái \'tàng hình chỉ có Kiều Dụ mới có thể thấy\'. Cô ấy ở chỗ người khác là nữ siêu nhân không có gì là không thể làm, ở trước mặt anh mới là phụ nữ"
Dáng vẻ tươi cười của Kiều Dụ bỗng nhiên trở nên thích thú: "Giống như thân phận của anh cũng là \'tàng hình không thể nhận ra được"
Vẻ mặt Vi Hãn biến sắc: "Tuyền Hoàng nói với anh?"
Kiều Dụ nghe xong cũng rất kinh ngạc: "Cô ấy cũng biết sao? Tôi không biết cô ấy biết, tôi cũng ngẫu nhiên biết được"
Vi Hãn nhìn xung quanh, nhỏ giọng mở miệng: "Không được nói ra ngoài!"
Kiều Dụ mỉm cười vẻ mặt tốt bụng, cũng không nói gì.
Vi Hãn luống cuống: "Chuyện tình của anh và Tuyền Hoàng cho đến bây giờ tôi cũng chưa nói với người khác!"
Kiều Dụ vẫn như trước vẻ mặt vô hại: "Đó là bởi vì anh có nhược điểm trong tay cô ấy?"
Vi Hãn thấy ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ không hiệu quả, liền tính toán dụ đỗ: "Tôi nói cho anh một bí mật, làm trao đổi, anh không được nói chuyện của tôi"
Kiều Dụ vốn không phải là người lắm mồm, chẳng qua có người chủ động đưa phí dán miệng, anh cũng không để ý tiếp nhận: "Được"
Vẻ mặt Vi Hãn còn thực sự theo dõi anh, tựa như lo lắng rồi lại tự thôi miên chính mình: "Tôi biết Kiều bộ là quân tử, lời nói có thể tin, tôi sẽ không để anh viết bản cam kết"
Kiều Dụ có chút buồn cười gật đầu.
"Trong máy tính của Tuyền Hoàng có một thư mục đặt mật khẩu"
"Anh làm sao mà biết được?"
Vi Hãn chột dạ lại nhìn đông sang tây: "Tôi đã hack máy tính của cô ấy"
"Bên trong là cái gì?"
"Không biết"
"Mật mã đâu?"
"Hack được một nửa bị cô ấy phát hiện, sau đó máy tính của tôi liền bị ngâm trong cà phê. . . . ." Vi Hãn nhớ lại chuyện cũ vô cùng đau đớn: "Bản vẽ của tôi, tài liệu của tôi. . . . . . tất cả đều không thể khôi phục!"
Vi Hãn vừa cười hì hì vừa nhìn Kiều Dụ: "Tôi cảm thấy dựa vào quan hệ của hai người, anh chắc chắn biết mật mã? Tôi vẫn muốn biết bên trong là cái gì, hôm nào chúng ta thử xem đi? Chắc chắn anh có thể thử ra"
Kiều Dụ lắc đầu: "Tôi không biết"
Vi Hãn nhớ lại một chút: "Có một lần hình như tôi thấy qua, mật mã là 6 chữ số, ba số đầu là 122, ba số sau không biết. Hẳn là mật mã cô ấy thường dùng, anh cảm thấy có quen thuộc không?"
122, đấy là số gì?
Kiều Dụ lắc đầu.
Vi Hãn buông tay, bĩu môi, rất không thú vị nhìn Kiều Dụ: "Kiều bộ, anh thực không có ý kiến"
Kiều bộ vẫn là mỉm cười ôn hòa: "Vi tước gia không nói luôn câu nói của tôi thực thất vọng?"
Vi Hãn bị vạch trần cũng không thấy mất hứng: "Bọn họ nói đúng, anh đúng là trong tay có hoa, trong lòng có kiếm"
Vi Hãn nói xong liền quay người rời đi, đi được mấy bước lại quay lại nói với anh: "Thư mục mật mã đó là thật, anh có cơ hội có thể thử một lần, tôi cảm thấy chắc chắn có liên quan tới anh"
Kiều Dụ gật đầu, Vi Hãn liền xoay người rời đi.
Kiều Dụ mang theo điểm tâm vào văn phòng liền nhìn thấy một đám người như cái xác không hồn, nhìn thấy anh động tác chậm rãi chào hỏi, máy móc vây lại ăn điểm.
Khi Kiều Dụ cầm một phần vào phòng Kỷ Tư Tuyền, cô đã điêu chỉnh lại cảm xúc, ánh mắt nhìn theo Kiều Dụ tiến vào, rất nhanh gập tờ giấy mật mã hai chiều trên bàn vào.
Kiều Dụ cũng không để ý cô trong phút chốc đột nhiên khẩn trương: "Mệt mỏi sao, ăn điểm tâm rồi về nghỉ ngơi đi"
Kỷ Tư Tuyền nhìn chằm chằm vào anh, cảm xúc đáy mắt phức tạp.
Kiều Dụ bị cô nhìn đến có chút kỳ quái: "Làm sao vậy? Anh nhớ trước kia ngay cả khi bị luộc cả đêm suốt mấy ngày vẫn vui vẻ mà, tại sao mới một đêm liền thẫn thờ?"
Kỷ Tư Tuyền có thâm ý khác sâu kín mở miệng: "Kiều Dụ, tuổi của tôi đã lớn, luộc không nổi"
Kiều Dụ không nghe được ý tứ trong câu nói của cô, cười rộ lên: "Tại sao thế, em vốn dĩ đi học sớm, vẫn đang trong tuổi khỏe mạnh"
Kỷ Tư Tuyền cũng không nói gì, cứ như vậy mặt không chút thay đổi nhìn anh, đáy mắt sâu thẳm không rõ.