Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất - Chương 37

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Chung Tình

Gần đây, chuyện của Kiều Dụ và Kỷ Tư Tuyền, Kiều Dụ và Bạc Quý Thi huyên náo ồn ào, khi họp mọi người tự động bỏ trống hai vị trí bên cạnh Kiều Dụ, sau đó bày ra bộ dạng xem kịch vui chờ nhóm diễn viên biểu diễn.
Buổi họp hôm nay, Kiều Dụ đến sớm, sắc mặt không tốt lắm, tuy rằng vẫn là ôn ôn hòa hòa cười nói chào hỏi, nhưng vẫn cảm thấy thần sắc mang theo buồn bực.
Sau đó là Bạc Quý Thi, sau khi vào phòng họp nhìn thấy hai chỗ trống, sắc mặt không biến đổi chọn một chỗ ngồi xuống.
Lúc Kỷ Tư Tuyền đến chỉ còn lại một chỗ ngồi, không được chọn, chỉ có thể ngồi xuống.
Cuộc họp rất nhanh bắt đầu, Kiều Dụ đang nói tiến độ của giai đoạn đầu cùng bố công tác kế tiếp, Kỷ Tư Tuyền trượt tay, 乃út trong tay liền rơi xuống gầm bàn.
Cô xoay người cúi đầu xuống dưới bàn tìm 乃út, Kiều Dụ rõ ràng không nhìn cô, ngay cả tốc độ nói cũng không biến đổi, cái gì cũng nói không nhanh không chậm, lại bỗng nhiên vươn một bàn tay che cái góc bàn lại.
Khi cô tìm thấy 乃út xong ngẩng đầu lên lại tự nhiên thu trở về.
Cả quá trình ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt một cái, tựa như là phản ứng theo bản năng.
Kỷ Tư Tuyền không thấy được nhưng mọi người thấy được, d.đ.l.q.đ, vì thế khi Kỷ Tư Tuyền ngồi trở về liền nhìn thấy mọi người kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
Bạc Quý Thi vẫn cụp mắt theo dõi, mặt không chút thay đổi.
Mọi người nhìn Kiều Dụ, nhìn Kỷ Tư Tuyền, lại nhìn Bạc Quý Thi, đạn mạc trong lòng như mưa mùa xuân bắn ra.
Oa oa, tôi có nên đem tất cả tiền đặt lên Kỷ Tư Tuyền bên kia hay không!
Oa oa, Kiều Bộ thật sự không phải bên ngoài cuộc họp.
Oa oa, Kiều bộ thật ôn nhu!
Kỷ Tư Tuyền bị nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, nhìn một vòng sau đó nhìn về phía Vi Hãn, nhíu lông mày không tiếng động hỏi hắn làm sao vậy.
Vi Hãn ấn ấn di động.
Một giây sau di động của Kỷ Tư Tuyền rung lên, nhận được một hình ảnh.
Một bàn tay che trên đầu của cô, bên cạnh đó là cái góc bàn.
Cái tay kia. . . . .
Vẻ mặt cô kinh ngạc quay đầu nhìn về Kiều Dụ.
Kiều Dụ đang nói đến điểm mấu chốt, cảm thấy ánh mắt của cô, dừng lại hỏi: "Anh nói sai chỗ nào sao?"
Kỷ Tư Tuyền trừng mắt nhìn, lắc đầu: "Không, không có"
Vi Hãn nhắn một tiếng thở dài tới.
Kỷ Tư Tuyền rõ ràng muốn không tức giận nhưng lại bắt đầu, không mặn không nhạt nhắn lại: "Có thể anh ta đối với ai đều như vậy"
"Tuyền hoàng, ngài đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ được không? Ngài đã không phát hiện lúc Kiều bộ ngồi cả thân người đều lệch về hướng bên ngài sao?"
"Thật sao, không chú ý"
"Quả nhiên là Yêu nữ! Cẩn thận bị trời phạt!"
"Người Gay yêu nhau mới có thể bị trời phạt"
". . . . . . ."
Vi Hãn bại trận, thu hồi cái di động rồi nghiêm túc như đang nghe giảng.
Bởi vì tiến độ chậm hơn kế hoạch, mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người của sở kế hoạch đều thức đêm đề ra phương án.
Kiều Dụ bởi vì trong tay có hạng mục khó giải quyết nên có cuộc họp tăng ca, dien.dan. lqd, sau khi cuộc họp chấm dứt một đám người đi qua khu làm việc liền nhìn thấy.
Một phòng cả trai lẫn gái trên mặt đều đắp một lớp mặt nạ dưỡng da khí thế bận rộn ngất trời, trong đêm tối thoạt nhìn hết sức khủng bố.
Một đám người tiếp cận xem náo nhiệt: "Các người đang làm gì?"
Bởi vì đắp mặt nạ nói chuyện có chút cứng ngắc: "Tuyền hoàng nói, thức đêm vẽ đồ án nhất định phải đắp mặt nạ"
Có người hướng vào trong phòng nhìn nhìn: " Tại sao Tuyền hoàng không đắp?"
"Tuyền hoàng nói, làm người phải phúc hậu một chút, những yêu cầu Thiên sinh lệ chất này vốn chỉ dành cho những con người kém cỏi"
"Các người cũng không phải dựa vào mặt mà ăn cơm, tại sao lại để ý bề ngoài như vậy chứ?"
"Tuyền hoàng nói, không thể bởi vì chính mình có tài hoa thì liền không mang chính mình trang điểm dễ nhìn một chút"
"Các người đây đều là hướng Tuyền Hoàng mà học tập?"
"Tuyền Hoàng nói, chúng tôi nhất định phải học tập cho tốt cố gắng phát huy tài hoa của chính mình, như vậy mới có thể có tiền đồ, không thể giống như cô ấy, ỷ vào giá trị vẻ mặt của chính mình cả ngày đần độn ăn chờ ૮ɦếƭ"
"Các người vì cái gì mà cố gắng vì Kỷ Tư Tuyền như vậy? Là bởi vì cô ấy đẹp sao?"
"Cậu không biết sao, tổ mà Tuyền Hoàng mang theo là tổ trung thành cao nhất, cơ bản khi vào tổ căn bản đều không muốn đổi tổ khác. Cô ấy chỉ là ngoài mặt cao quý lãnh diễm thôi, kỳ thật con người tốt lắm, lại có tài hoa, một chút hẹp hòi cũng không có, cùng cô ấy cũng có thể học được nhiều thứ này nọ, bộ dạng đẹp cũng là một trong những nguyên nhân"
"Bởi vì Tuyền Hoàng nói, giá trị nhan sắc và tài hoa hợp lại, chúng ta đều không làm được, chỉ còn cách liều mạng, nếu cô ấy không dạy mấy thứ này nọ cho chúng tôi, cô ấy sợ chúng tôi liều mạng cũng không theo kịp được cô ấy, cô ấy đã im lặng. Tôi cảm thấy được khí phách đó!"
"Bởi vì cô ấy dám đem mặt mũi của những khách hàng lớn dẫm nát dưới lòng bàn chân, dương cằm hỏi đối phương, người dưới tay tôi nói không được, anh đến tìm tôi tôi lại có thể nói với anh, vậy về sau anh còn muốn hồ đồ sao? Tôi cũng muốn hồ đồ với anh?"
Có cô gái đi tới chỉ vào hai mắt của mình: "Bởi vì Tuyền Hoàng còn dạy tôi kẻ mắt đấy, cô ấy nói nếu muốn kẻ mắt đẹp, mỗi ngày phải cầm 乃út phác thảo, cho tới khi tốt thì thôi!"
". . . . . . "
Kiều Dụ sửng sốt, nhìn nhìn người nào đó đang ngồi đối diện máy tính trong phòng làm việc, người nào đó cũng vừa lúc nghe thấy tiếng cười nhìn qua, tầm mắt hai người ở trong không trung gặp nhau, lại dường như không có việc gì mà tách nhau ra.
Kỳ thật điều này là Kiều Dụ dạy cô.
Khi đó Kỷ Tư Tuyền đang học trang điểm, kẻ mắt thế nào cũng không đẹp, Kiều Dụ nhìn hồi lâu mới cầm chì kẻ mắt kẻ lên mắt cô thử một đường.
Lúc ấy Kỷ Tư Tuyền nhìn vào gương nghiệm thu kết quả trong lòng lập tức than khóc một tiếng, Kiều Dụ cổ vũ cô, đợi đến khi cô cầm chì kẻ không run nữa, kẻ mắt không thành vấn đề.
Quả thật như lời anh nói, chờ đến khi tay cô không còn run, đường kẻ mắt nho nhỏ, hạ 乃út thành văn.
Kỳ thật Kiều Dụ vẫn chưa nói cho cô biết, khi đó anh chỉ là vì lừa giúp cô kẻ mắt cho tốt, không nghĩ tới liền thật hiệu quả như vậy.
Kỷ Tư Tuyền ở bên trong gõ lớp thủy tinh: "Này này này, đừng tưởng rằng khen tôi hai câu là có thể không cần làm việc! Nhanh làm việc! Đêm nay làm không xong ai cũng không được nghỉ!"
Mọi người kêu rên một tiếng nhìn về phía Từ Bỉnh Quân.
Từ Bỉnh Quân luôn luôn là người cuồng tăng ca, nâng kính mắt an ủi bọn họ: "Kỳ thật mấy người chỉ là chưa làm xong mà thôi, bên kia còn có một người căn bản còn chưa bắt đầu, chứng bệnh lề mề thời kỳ cuối không có thuốc chữa, đúng không, Vi tước gia?"
Vi Hãn bưng cốc cà phê nhàn nhã tựa vào cạnh bàn, trong tay còn cầm giẻ lau chậm rãi lau cái bàn: "Cái gọi là mài dao không được lầm Gi*t nhầm heo, chờ tôi lau xong cái bàn, uống xong cà phê, ăn khuya xong liền bắt đầu"
Mọi người phun trào: Không biết nói thì đừng nói! Không phải Gi*t heo là đốn củi sao! Còn có, lau bàn cùng đẩy nhanh tiến độ rốt cuộc có liên quan gì!"
Có người kêu rên một tiếng nằm lệch qua trên bàn giả ૮ɦếƭ: "Người ta đang ăn cơm, chúng ta thì vẽ, người ta đang ngủ, chúng ta làm mô hình cây cỏ, người ta chơi trò chơi, chúng ta thì làm mô hình, người ta có hẹn hò, chúng ta thì họp, người ta đang nói chuyện yêu đương, chúng ta bàn phương án. Làm kiến trúc đều tìm không thấy bạn gái a!"
"Cậu biết không, tìm được bạn gái hay không cùng với muốn làm kiến trúc không quan hệ với nhau, chủ yếu là xem mặt. Cậu xem Vi tước gia, không khi nào thiếu bạn gái!"
Vi Hãn lập tức nhảy dựng lên: "Này này này, không cần công kích tôi được không?"
Kiều Dụ mỉm cười nhìn hồi lâu, sau đó lại bị người gọi đi ra ngoài, Vi Hãn thấy Đại Miêu nhắm mắt theo đuôi đi theo Kiều Dụ, tựa vào trước cửa văn phòng Kỷ Tư Tuyền hỏi: "Tuyền Hoàng, tại sao mèo cô mang theo lại thích Kiều bộ vậy?"
Mọi người phụ họa: "Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy vậy"
Kỷ Tư Tuyền nhìn thoáng qua: "Tôi làm sao biết được?"
Vi Hãn nói mập mờ: "Cô không phải nói, sủng vật tùy chủ sao? Có phải bởi vì cô. . . . . , cho nên. . . . . . "
Kỷ Tư Tuyền nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn: "Vi Hãn, anh là không phải rảnh rỗi đến không có việc gì làm sao?"
Vi Hãn vẻ mặt u oán: "Tôi gần như thành cái rây rồi! Mỗi lần đều là đối tượng bị công kích, cô không an ủi tôi một chút sao?"
Kỷ Tư Tuyền đầu cũng không ngẩng lên, đẩy cái hộp khăn giấy bên cạnh tay: "Tôi không rảnh, bận ૮ɦếƭ rồi, nếu anh thật sự khổ sở không chịu nổi có thể tự an ủi, đây, chỗ giấy này cho anh, toàn bộ đem đi đi"
"Phốc. . . . . . ."
Mọi người cười sặc.
Vi Hãn cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức kêu to: "Tôi đi! Cô thế mà cũng biết đuổi khéo! ! !"
Kỷ Tư Tuyền ngẩng đầu trừng anh ta liếc một cái: "Câm miệng!"
Vi Hãn vẻ mặt ủy khuất: "Vì sao người khác tăng ca đều có thêm mùi thơm, đến tôi ở đây, tí rắm cũng không có!"
Kỷ Tư Tuyền bị làm phiền đến không chịu nổi: "Nếu anh thật sự muốn, tôi có thể tìm người đánh cho anh một cái"
Vi Hãn bị đả kích thương tích đầy mình, rốt cuộc yên tĩnh lại, thành thành thật thật đi đẩy nhanh tốc độ.
Vài phút sau Kiều Dụ trở lại, đứng ở một bên cùng Tử Bình Quân nói chuyện.
Kỷ Tư Tuyền mang theo cốc chuẩn bị lấy nước bị người ta gọi lại: "Tuyền Hoàng, tôi bên này có chút vấn đề, ngài xem giúp tôi một chút"
Kỷ Tư Tuyền ngồi xuống thao tác với máy tính: "Nơi này là như vậy, sau đó lại như vậy, sau đó. . . . . . A. . . . ."
Cô thử vài lần đều hiển thị mệnh lệnh không có hiệu quả, theo bản năng mở miệng: "Kiều Dụ đường tắt HUP biểu thị đương biên là cái gì ấy nhỉ?"
Kiều Dụ đang cùng Từ Bỉnh Quân nói cái gì đó, sau khi nghe thấy quay đầu sang nhìn cô, cũng rất tự nhiên trả lời: "altd"
Kỷ Tư Tuyền tựa hồ cũng không ý thức được có cái gì không ổn: "Đúng đúng đúng, em lúc nào cũng không nhớ rõ, altd, như vậy có thể xem mô hình hiệu quả bất cứ lúc nào"
Xung quah bỗng nhiên an tĩnh lại, lúc này cô mới cảm giác không thích hợp, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện tất cả mọi người đều dừng lại nhìn cô và Kiều Dụ, vẻ mặt khi*p sợ.
Thói quen là cái gì đó thật đáng sợ.
Kỷ Tư Tuyền lúc này mới phản ứng lại cô vừa nói cái gì, ý muốn giải thích: "À, chúng tôi cùng chuyên nghành, lúc trước dạy lệnh HUP là cùng một thầy, thầy giáo đó dạy rất nhiều tiểu xảo. . . . . .Ha ha, Kiều sư huynh có trí nhớ thật tốt, còn đều nhớ rõ. Cái kia. . . . . . các người bận rộn tiếp đi, tôi đi uống nước"
Nói xong nhìn như trấn định cầm cái cốc dưới cái nhìn chăm chú của mọi người không nhanh không chậm ra khỏi văn phòng.
Kiều Dụ chau mày, trước kia cô luôn không nhớ được lệnh tắt này, mỗi lần vẽ tranh đều đột nhiên hỏi anh. LQĐ. Không biết khi anh không ở bên cạnh, có người khác trả lời cho cô không.
Kỷ Tư Tuyền ra khỏi văn phòng liền đi thẳng đến góc, đứng ở chỗ tối khuất trong tường.
"Mẹ kiếp! Kiều Dụ anh trả lời cái shit! Anh không trả lời thì đâu có chuyện gì! Anh căn bản là cố ý! Còn có mày! Kỷ Tư Tuyền! Không phải chỉ là cái lệnh tắt ấy! Tại sao mày không nhớ được! Nói cho mày biết! Tao nhớ kỹ mày! Mày không có việc gì hỏi tao làm gì! Người nhiều như vậy sao mày không hỏi người khác ?!"
Cô đang khuất phục đến vui vẻ, chợt nghe thấy Đại Miêu kêu meo meo hai tiếng, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy nó ngồi chồm hỗm cách mấy bước nhìn cô, híp mắt khinh bỉ như muốn nói không cần nói cũng biết.
Kỷ Tư Tuyền phất tay đuổi nó, vẻ mặt phiền toái: "Trở về ngủ đi!"
Nói xong ý thức được điều gì đó, Đại Miêu xuất hiện ở đây, khẳng định Kiều Dụ cũng ở gần.
Cô đi mấy bước ra khỏi góc, liền thấy Kiều Dụ tựa vào tường cúi đầu đang cười, tựa như tâm tình rất tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc