乃út Ghi Âm Kiều bí thư vào lúc ban đêm lại tìm Kiều Dụ nói chuyện, trừ hai bên nói chuyện, còn có Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác dự thính.
Kiều bí thư đối với chuyện kén vợ chọn chồng của con cái cũng không thành thạo được mười phần, Kiều Diệp không có vấn đề về phương diện này nên ông không cần lo nghĩ, Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác là thanh mai trúc mã, ông cũng không cần quan tâm, làm cha mẹ lần đầu tiên đối mặt với vấn đề này, ông hoàn toàn không có cách thức.
Kiều Bách Viễn trầm mặc một lúc lâu sau rốt cuộc đắn đo mở miệng: "Kỳ thật tìm người bầu bạn cả đời không nhất định phải xinh đẹp nhất, xinh đẹp là một phương diện chỉ chiếm một phần rất nhỏ rất nhỏ"
Kiều Dụ đại khái đoán được Tống Thừa An là nói với Kiều bách Viễn như thế nào, vẻ mặt lờ mờ nhìn về phía Kiều Bách Viễn: "Vậy phương diện nào chiếm phần lớn?"
Kiều bí thư đối với sự phối hợp của Kiều Dụ thật vừa lòng, dần dần trầm tĩnh lại: "Con thích, phương diện này chiếm phần lớn. Con xem em gái con và Thánh Trác, chính là cái ví dụ, nhất định phải tìm người con thích"
Giang Thánh Trác cùng Kiều Nhạc Hi ở bên cạnh dốc sức gật đầu, d.đ.l.q.đ.Kiều Dụ nhìn thoáng qua sau đó hạ ánh mắt, gợn sóng không sợ hãi mở miệng: "À"
Kiều bí thư một bộ trẻ con dễ dạy: "Con nói một chút, thích bộ dạng như thế nào?"
Kiều Dụ đặc biệt chân thật mở miệng: "Thích xinh đẹp ạ"
Kiều Bách Viễn nhiều năm như vậy lần đầu tiên bị biết chuyện có đứa con thứ hai có lễ độ làm cho sặc, nói không ra lời, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Con . . . . . . từ khi nào lại bắt đầu nông cạn như vậy?"
Kiều Dụ thật chân thành tự mình phân tích: "Con vẫn nông cạn như vậy, đại khái từ năm mười mấy tuổi bắt đầu, mùa hè đó của nửa học kỳ đại học”
Cuối cùng Kiều Dụ bị Kiều bí thư vẻ mặt âm trầm đuổi ra khỏi thư phòng, Kiều Nhạc Hi vẻ mặt hưng phấn lôi kéo Kiều Dụ hỏi đông hỏi tây.
"Anh hai, người kia anh thích là ai? Dài như thế nào? Có ảnh chụp không, cho em xem. Hai người làm sao quen nhau? Thật sự rất được sao? Em có thể đi nhìn không?"
Kiều Dụ bị Kiều Nhạc Hi hỏi liên tục đến bất đắc dĩ: "Bây giờ chưa phải thời điểm, chỉ là anh coi trọng người ta thôi, người ta chưa hẳn để ý anh, sau này nói sau đi"
Kiều Nhạc hi không phục, nắm cánh tay của Kiều Dụ làm nũng: "Anh hai em tốt như vậy, làm sao lại có người không thích!"
Kiều Dụ có chút buồn cười: "Được rồi, thời gian không còn sớm, náo nhiệt cũng xem rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi"
Tối hôm đó, Kiều Bách Viễn ngồi ở thư phòng rất lâu, đối với sự cố chấp khác thường của Kiều Dụ rất lo lắng, ông nhạy bén cảm thấy được chuyện này chỉ là bắt đầu, ông bỗng nhiên nhớ tới lời của Nhạc Chuẩn nói.
"Kiêù Dụ a, là thói quen dùng giọng điệu thấp, không muốn cùng người khác tranh luận, nêú không thì. . . . . Có một số người có giọng điệu thấp , là bởi vì tùy thời điểm cao giọng mà đứng lên, có một số người khiêm tốn, là bởi vì tùy thời điểm kiêu ngạo mơí đứng lên, nói tóm lại, Kiều Dụ là thuộc loại kiêu ngạo nhất trong loại kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức căn bản người khác không phát hiện ra kiêu ngạo của nó. Diễn đàn lê.quý.đôn. Con mấy năm nay tâm tư đều đặt trên người Kiều Diệp, đối với đứa con này của chính mình, quả nhiên là không hiểu"
Kiều Bách Viễn quay đầu đưa mắt nhìn ảnh gia đình trên bàn, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đứng ở bên phải phía sau ông, mỉm cười với ống kính, ôn hòa thong dong, ông khẽ thở dài, chính ông là thật không hiểu tiểu tử này thật sao?"
Kỷ Tư Tuyền rốt cuộc có chút chột dạ, tan tầm sau khi lần lượt mọi người đi hết mới tìm Duẫn Hòa Sướng.
Duẫn Hòa Sướng vừa nghe thấy ý của cô nói liền biến sắc: "Hội nghị trọng yếu. . . . . . Còn chưa có chỉnh lý, tôi cảm thấy, cũng không có cần thiết phải chỉnh lý lại"
Kỷ Tư Tuyền không biết anh ta là có ý tứ gì, cũng không để ý: "Không có cũng được, vậy đem ghi âm hội nghị cho tôi đi, tôi trở về tự mình nghe"
Sắc mặt Duẫn Hòa Sướng càng khó nhìn, ấp úng hồi lâu: "Hội nghị ngắn thật, sau khi cô rời khỏi cũng rất nhanh đã xong"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt không hiểu: "Ngắn thì cũng có người nói chuyện chứ? Dù thế nào tôi vẫn muốn biết hội nghị nói cái gì?"
Duẫn Hòa Sướng cau mày, thề sống ૮ɦếƭ phải giữ hình tượng của Kiều Dụ: "Cô vẫn là đừng nghe"
"Chẹp. . . . " Kỷ tư Tuyền nhìn chằm chằm Duẫn Hòa Sướng: "Duẫn trợ lý, tôi có đắc tội với anh sao? Chỉ là cái ghi âm hội nghị thôi mà, có cần khó khăn như vậy không?"
Duẫn Hòa Sướng cắn răng một cái, từ trong ngăn kéo lấy ra cái 乃út ghi âm còn chưa kịp tiêu hủy đưa cho cô: "Cũng chỉ có một mình Kiều Bộ nói, cô mang về chậm rãi nghe đi!"
Nói xong lại nhỏ giọng nói thầm một câu: "Đừng bị người khác nghe thấy, ảnh hưởng đến hình tượng Kiều bộ"
Kỷ Tư Tuyền càng nhìn càng thấy Duẫn Hòa Sướng cổ quái, cất 乃út ghi âm liền đi.
Khi Kiều Dụ trở về không có về nhà mà là đi đến dưới lầu nhà Kỷ Tư Tuyền, kỳ thật Kiều Dụ không nhớ rõ rốt cuộc là căn hộ nào, chỉ là miễn cưỡng dựa vào trí nhớ mơ hồ mà tìm được một tòa kia, xe dừng ở trước lầu, ngồi trong xe ngửa đầu nhìn lên một đám sáng bên cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, anh lấy lại tinh thần một tay lục trong hộp đồ tìm thuốc lá và bật lửa, một tay mở kính cửa xe, trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua cửa sổ vậy mà dừng lại ở một người, lại càng hoảng sợ.
Kỷ Tư Tuyền khom lưng nhìn anh, ôm cái túi trước иgự¢ lộ ra đầu của một con mèo: "Tại sao anh lại ở đây?"
Kiều Dụ vừa mới lấy ra thuốc lá và bật lửa, tay đang dừng ở giữa không trung, thu lại không đúng, buông ra cũng không xong, cả người cứng ngắc vẻ mặt khẩn trương nhìn cô.
Kỷ Tư Tuyền thấy anh nửa ngày không có phản ứng, thò đầu dò xét, rất nhanh thấy được tình huống trong xe, một bộ gãi túi bỡn cợt: "Kiều bộ không phải nói đã bỏ thuốc rồi sao?"
Kiều Dụ có chút xấu hổ, đem thuốc cất vào trong hộp đồ, mở cửa xe đi xuống: "Ngẫu nhiên mới lấy ra, rất lâu chưa hút, mới hút đã bị em bắt gặp"
Kỷ Tư Tuyền cũng không phải không phổi, huống chi trong ánh mắt Kiều Dụ mang theo vài phần mệt mỏi, cô nghiêm mặt nói: "Có phải tôi rước phiền phức cho anh không?"
Kiều Dụ vẻ mặt trấn an tươi cười: "Không có, làm sao thế được"
Nói xong hạ ánh mắt xoa đầu Đại Miêu.
Kỷ Tư Tuyền cắn cắn môi: "Nghe nói. . . . . Bạc Quý Thi. . . ."
Kiều Dụ giương mắt nhìn cô, khẽ cười nói: "Không có gì đáng ngại, có anh ở đây"
Kỷ Tư Tuyền nhìn ánh mắt của anh, hồi lâu mới hỏi: "Là chuyện này không có gì đáng ngại, vẫn là nói Bạc Quý Thi không có gì đáng ngại, cũng hoặc là. . . . .tôi không có gì đáng ngại?"
Kiều Dụ bỗng nhiên không hề dự báo trước tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, một tay đặt ở sau đầu cô, một tay khoát lên eo của cô.
Kỷ Tư Tuyền bị kiềm hãm, bỗng nhiên không dám động đậy, cũng nói không ra một câu.
Kỳ thật anh chỉ là ôm cô nhẹ nhàng, huống chi ở giữa còn cách Đại Miêu, cô nhẹ giãy một cái liền có thể thoát ra ngoài.
Kiều Dụ đại khái đang đợi cô thích ứng, thấy cô không có phản kháng mới hơi hơi dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng của cô, diễn đàn lê quý đôn, nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ cọ sườn mặt của cô, rất nhanh buông lỏng, ngẩng đầu đè ép mái tóc dài của cô theo gió đêm bay lên, trong khuôn mặt ý cười dưới ngọn đèn lờ mờ càng chói mắt hơn: "Em như thế nào là không có gì đáng lo ngại"
Bị anh kề sát da thịt rất nhanh làm Kỷ Tư Tuyền đỏ mặt, rũ mắt suy nghĩ hồi lâu một hồi mới nhớ tới, ánh mắt lóe ra hung hăng với anh: "Anh mới vừa sờ soạng Đại Miêu không được lại sờ đến tôi!"
Kiều Dụ cúi đầu nặng nề cười buông ra, trong gió đêm tiếng cười của anh truyền đi rất xa, rồi sau đó lúc cô thẹn quá hóa giận trong ánh mắt thu hồi nụ cười: "Tại sao lại về muộn như vậy?"
Kỷ Tư Tuyền cúi đầu tìm kiếm, giơ 乃út ghi âm cho anh xem: "Tôi tìm Duẫn Hòa Sướng đòi ghi âm hội nghị, kết quả anh ta ma ma chít chít nửa ngày cũng không chịu cho tôi"
Kiều Dụ lại cứng đờ, bản năng muốn đoạt lại cái 乃út ghi âm kia, lại bị Kỷ Tư Tuyền né qua.
Kỷ Tư Tuyền cảm thấy Duẫn Hòa Sướng không đúng, ngay cả Kiều Dụ vừa nghe thấy mấy chữ ghi âm hội nghị là bộ dạng kỳ quái: "Anh làm gì?"
Kiều Dụ ra vẻ trấn định, bắt đầu dụ dỗ: "Họp cũng chưa nói gì, em vẫn là đừng nghe, đưa cho anh đi"
Kỷ Tư Tuyền đối với 乃út ghi âm này rất hiếu kỳ, dứt khoát nhét vào sâu trong túi: "Không đưa, anh đi đi, tôi phải về nghe ghi âm"
Kiều Dụ giữ chặt cô, tựa hồ thật sự sốt ruột, đành thương lượng: "Thật sự không có gì hay, đưa anh đi?"
Kỷ Tư Tuyền đánh vào tay anh, cười đến ôn nhu: "Kiều bộ lái xe về trên đường cẩn thận một chút nha"
Nói xong cũng không quay đầu lại tiêu sái.
Kiều Dụ đỡ trán thở dài, đứng ở tại chỗ thật lâu mới lên xe trở về.
Trên đường về anh vốn là không yên lòng, lại nhận được điện thoại của Bạc Quý Thi.
Thái độ cua Bạc Quý Thi tốt đến mức kẻ khác căm phẫn: "Sự tình ban ngày thật sự xấu hổ, chính muốn trước mặt anh giải thích, nhưng mà anh hình như rất bận. Em họ của em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, em đã muốn mắng nó, hy vọng anh không để ý"
Vốn cục diện bế tắc này sẽ từ Kiều Dụ phá vỡ, hiện tại Bạc Quý Thi chủ động bày tỏ làm hòa ngược lại làm cho anh có chút ngượng ngùng: "Quên đi, về sau chú ý là tốt rồi, chuyện này vốn là chuyện ngoài ý muốn"
Bạc Quý Thi trước sau như một nhẹ nhàng thân cận: "Nếu không ngày mai em mời anh và Kỷ Tư Tuyền ăn cơm, xem như nhận lỗi?"
Kiều Dụ suy nghĩ một chút: "Hoãn lại đi, cô ấy với em không giống nhau, luôn luôn kiêu ngạo đến lợi hại, không nhanh như vậy mà dịu đi"
Cô ấy và em không giống nhau.
Bạc Quý Thi không biết Kiều Dụ là đang tán dương hay châm biếm cô.
"Đã thông, con người có tài hoa có thói kiêu ngạo là đương nhiên". Bạc Quý Thi rất nhanh hoàn hồn, bỗng chuyển đề tài: "Lúc trước anh nói người bạn gái kia. . . . . . là Kỷ Tư Tuyền?"
Kiều Dụ có chút giật mình, dù sao anh cũng chưa từng đề cập qua tin tức cụ thể của Kỷ Tư Tuyền với cô: "Như thế nào đoán được?"
Bạc Quý Thi nở nụ cười: "Giác quan thứ sáu của phụ nữ"
Kiều Dụ cũng không tính toán dấu cô: "Là cô ấy, làm sao vậy?"
"À. . . . . " Bạc Quý Thi ngừng lại một chút: "Nói như thế nào đây, cùng suy nghĩ của em không quá giống nhau, em nhớ rõ anh trước kia nói qua, thích vợ hiền mẹ tốt ôn nhu nhã nhặn lịch sự"
Kiều Dụ rõ ràng chuyển hướng đèn sang bên dừng xe: "Anh cũng vì anh thích vợ hiền mẹ tốt ôn nhu nhã nhặn lịch sự, nhưng trên thực tế anh thích cái loại hình gọi \'Kỷ Tư Tuyền\' "
Bạc Quý Thi không lên tiếng một lúc bỗng nhiên phản ứng lại: "Lúc trước anh không bài xích em như vậy là không phải bởi vì trong tên em có chữ "quý" đồng âm chứ?"
( quý và kỷ đồng âm)
Kiều Dụ bỗng nhiên không nói.
Bạc Quý Thi biết Kiều Dụ đây là đang mâu thuẫn cái đề tài này, anh làm việc luôn ôn hòa, rất là chiếu cố đến cảm nhận của đối phương, đối với vấn đề không muốn trả lời cũng không cự tuyệt, nhưng lại giữ nguyên trầm mặc.
"Chẹp chẹp chẹp, thật sự là. . . . . trách không được hôm nay anh tức giận như vậy, Trữ Thuần cũng là xứng đáng. Em vốn định giúp nó nói tốt chút, xem ra không cần thiết"
Đối mặt với thăm dò của Bạc Quý Thi, Kiều Dụ cũng không tiếp chiêu, chỉ khẽ cười một tiếng.
"Em họ em từ nhỏ đã bị cha mẹ nó làm hư, cha em cũng thực thích nó, bằng không cũng không để nó đi theo em, về sau hợp tác thời gian dài, có chỗ nào không ổn, anh coi như cho em chút mặt mũi, thông cảm nhiều một chút"
Mặt mũi Bạc gia Kiều Dụ tóm lại muốn để cho, mặc dù anh ở cấp trên và cha của anh ở trước mặt cường thế như vậy, nhưng cũng không muốn thấy tâm huyết của Kiều Diệp ngày trước bị phó mặc, chậm rãi mở miệng: "Em là người thông minh, suy đoán được điểm mấu chốt của anh. Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của anh, anh tự nhận vẫn là người khoan dung"
Sau khi nói xong chính sự, Kiều Dụ có chút không yên lòng, Bạc Quý Thi rất có mắt cực nhanh cúp điện thoại.
Màn hình di động rất nhanh đen đi, Kiều Dụ nhưng không nóng nảy một lần nữa lên đường. d.đ.l.q.đ. Anh nhìn chằm chằm màn hình di động bỗng nhiên có chút khẩn trương, không biết Kỷ Tư Tuyền nghe được những lời đó sẽ có phản ứng gì.
Cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, bọn họ dù sao cũng xa nhau sáu năm, không gặp mặt không liên lạc, ngay cả một chút tin tức cũng từ trong miệng người khác gián tiếp nghe được, cũng không kiểm chứng tính chân thật.
Sáu năm. . . . Không lâu, nhưng anh lại cảm thấy sống một ngày bằng một năm, như cái xác không hồn chịu đựng qua ngày. Cũng không ngắn, cũng đủ thay đổi một người.
Ở trong lúc cùng đối chọi lại thời gian, bọn họ có phải đều không muốn thỏa hiệp đều không muốn thay đổi , bộ dạng vẫn như lúc trước hay không?