Cái Bóng Của Anh Hà Ca đẩy đẩy Tùy Ức, mưu đồ ngăn cản một phần hỏa lực: "Vì sao cậu không công kích Tùy Ức?!"
Kỷ Tư Tuyền nghiêng đầu cười xấu xa: "Bởi vì lão công của cô ấy là Tiêu Tử Uyên a, Tiêu Tử Uyên đó ai cũng có thể chêu trọc sao? Nếu không thì các cậu cũng tìm một lão công như Tiêu Tử Uyên đi, như vậy tớ cũng sẽ không công kích các cậu. Hơn nữa, thai phụ mà các cậu cũng ức Hi*p, có nhân tính không vậy?"
Hà Ca vừa định mở miệng bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhìn nhìn Tam Bảo nháy mắt ra hiệu với cô.
Tam Bảo chớp mắt vẻ mặt ngây thơ, cho đến khi nghe thấy giọng nói phía sau mới đột nhiên mở to hai mắt, nhảy dựng lên chào hỏi: "Y tá trưởng, thật trùng hợp a"
Một người phụ nữ trung niên dẫn theo một cô gái hai mươi mấy tuổi cách mấy bước ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi: "Bác sĩ Nhậm, đây là cháu gái tôi, cô chưa gặp qua?"
Tam Bảo liều mạng lắc đầu: "Chưa gặp qua, chưa gặp qua"
Người phụ nữ trung niên vỗ vỗ cháu gái của mình: "Đúng rồi, thầy của cô khi nào có thời gian rảnh, tôi muốn nhờ ông ấy xem giúp cháu gái của tôi, điều trị thân thể một chút, nó ý à, chính là quá gầy"
Nói xong lại đi véo thắt lưng của Tam Bảo: "Bác sĩ Nhậm, nếu không cô dạy cho cháu gái tôi một chút, rốt cuộc ăn như thế nào có thể béo được như cô?"
Tam Bảo vui tươi hớn hở cười ngây ngô, không để ý.
Kỷ Tư Tuyền lại nhìn không được, quay đầu hỏi: "Bác gái này là ai?"
Tùy Ức tiến sát lại nhỏ giọng bên tai cô trả lời: "Y tá trưởng rất có lai lịch, bên cạnh kia là cháu gái bà ta, nghe nói bà ấy vẫn muốn đem cháu gái giới thiệu cho Trần Thốc, kết quả Trần Thốc cùng Tam Bảo lại ở cùng một chỗ, liền sinh chuyện xem thường Tam Bảo"
Lòng Hà Ca cũng ưu sầu bổ sung: "Miệng đặc biệt độc!"
Kỷ Tư Tuyền giương cằm liếc mắt một cái: "À, nhìn là rất ác độc, tớ còn tưởng dì ghẻ của cô bé lọ lem chứ"
Dì ghẻ ác độc còn đang bổ đao: "Cháu gái à, vẫn là gầy một chút mới đẹp. Cô xem cháu gái tôi có phải rất gầy rất đẹp không?"
"Đúng vậy, là rất gầy, cho nên a, cần đi khám \'thú\' y". Kỷ Tư Tuyền cao giọng, âm dương quái khí mở miệng: "Chúng ta có bạn học làm bác sĩ thú y đúng không, giới thiệu một người cho cô ấy"
Hà Ca đang uống nước trực tiếp phun ra: "Phốc. . . . ."
Tùy Ức không khỏi thở dài mấy cái, nữ vương tức giận rồi.
Cô gái phẫn nộ trừng mắt nhìn Kỷ Tư Tuyền: "Cô!"
Bác gái ác độc đến gần hai bước: "Một cô gái bộ dạng xinh đẹp tại sao nói ra những lời nói khó nghe như vậy?"
Kỷ Tư Tuyền dựa sát vào lưng ghế, dù nghiêm chỉnh nhưng vẫn ung dung nhìn hai người lai giả bất thiện*: "Vốn dĩ nói chuyện dễ nghe hay không với diện mạo có quan hệ sao? Chẳng trách tôi nghe bà nói chuyện khó nghe như vậy"
(* người đến không tốt lành gì)
"Cô nói ai khó coi?\'
"Nói bà. Rõ ràng như vậy đều nghe không hiểu sao?"
"Cô là ai? Tôi cùng bác sĩ Nhậm nói chuyện liên quan gì đến cô?"
Kỷ Tư Tuyền không nhanh không chậm tiếp chiêu: "Không liên quan a, tôi có bệnh, chưa uống thuốc mà thôi, thế nào, bà cũng chưa uống thuốc?"
Bác gái trung niên tức giận đến cả người phát run, túm cháu gái của mình bỏ đi cũng không quay đầu lại.diễn đàn lê quý đôn.
Sau khi Tam Bảo quay trở lại, Kỷ Tư Tuyền đưa tay đến véo véo khuôn mặt của cô, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép: "Cậu có phải là ăn nhiều bánh bao quá rồi không? Người khác ức Hi*p cậu như vậy, cậu cũng không đánh trả?"
Tam Bảo vẫn là bộ dạng cười ha ha, hơi hơi đỏ mặt: "Tớ sợ Trần Thốc khó xử"
Kỷ Tư Tuyền kêu rên một tiếng: "Đi thôi đi thôi, chúng ta vẫn là đi dạo phố đi"
Bốn cô gái đi dạo một buổi chiều, ăn cơm tối xong lại đến một quán bar gần đó có rất nhiều rượu ngon tiêu phí thời gian.
Tam Bảo là uống chút rượu đã say, vẫn cứ khăn khăng mỗi lần đều phải uống, mới uống mấy ngụm liền ôm cả người Kỷ Tư Tuyền thanh lệ tề hạ: "Yêu nữ, cậu tại sao lại nhẫn tâm như vậy, đi nhiều năm như vậy cũng không trở về. . . . . . . Tớ rất sợ cậu nhất định không trở về. . . . . "
Kỷ Tư Tuyền khó khăn đỡ lấy Tam Bảo không ngừng trượt xuống, lại bỗng nhiên quay đầu nói với Tùy Ức và Hà Ca: "Tớ vẫn không dám trở về, trở về nhìn thấy các cậu tớ sẽ nhớ tới trước kia, nhớ tới, Kiều Dụ. . . . . . "
Cô vẫn là bộ dạng khẽ mỉm cười, ngọn đèn u ám chiếu xuống, ánh mắt trong veo không biến đổi, chói lọi như ngôi sao.
Nói ra cái tên kia không kiêng kị gì, trong lòng Tùy Ức run lên, Hà Ca lập tức đánh một cái lên người Tam Bảo: "Không có chuyện gì cậu nói tới cái đề tài này làm gì?! Đổi một cái!"
Tam Bảo mơ mơ màng màng nhìn ba người: "Đổi một cái! A, chúng ta đây khi nào thì đi nhà hàng hải sản? Tớ rất sợ nó một ngày nào đó bỗng nhiên đóng cửa, tớ mới chỉ đến qua một lần, ô ô ô. . . . "
Hà Ca lại muốn đánh một cái qua, lại bị Kỷ Tư Tuyền ngăn lại, cô cười đến mức không thể tự kìm chế: "Được rồi được rồi, cậu ấy uống nhiều rồi, căn bản không biết chính mình đang nói cái gì"
Sau đó Hà Ca lại theo gót Tam Bảo, một đầu ngã trên quầy bar ngủ đến trời đất tối sầm.
Tùy Ức thấy Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên an tĩnh lại: "Rốt cuộc làm sao vậy? Cả ngày hôm nay cậu cũng không thích hợp"
Kỷ Tư Tuyền đang nhìn chàng trai trên bục nhẹ giọng hát tình ca, nghe thấy giọng của Tùy Ức quay đầu lại nhìn, vẻ mặt còn thật sự hỏi: "A Ức, vì sao cậu lại thích Tiêu Tử Uyên? Anh ấy đã làm qua chuyện gì. . . . .cho cậu đặc biệt cảm động?"
Tùy Ức suy nghĩ một chút: "Thích, đại khái là trên thế giới này chuyện độc đoán nhất không có nguyên tắc nhất, không phải cân nhắc lợi hại, không phải thấy màu nảy lòng tham, chính là đột nhiên có một người như vậy, để cậu nóng ruột nóng gan vứt bỏ không được. Thichtruyen.Tiêu Tử Uyên làm cho tớ cảm động không phải chỉ một việc, mà là thái độ của anh ấy đối với tớ, trong tất cả kế hoạch của anh ấy đều giữ vị trí cho tớ"
Nụ cười trên mặt của Kỷ Tư Tuyền dần dần biến mất, khép nhẹ mi mắt không nói lời nào.
Một người đàn ông không cần nói cái gì thề non hẹn biển, thành ý lớn nhất của anh ấy là chậm rãi nói với cô, ở trong thời gian không có cô ở đó, anh là như thế nào trải qua mỗi ngày. Tuy rằng cô không ở đó, anh cũng giữ lại vị trí của cô. Quá khứ là như vậy, tương lai cũng là như vậy.
Tùy Ức đại khái đoán được: "Kiều Dụ lại làm gì?"
Kỷ Tư Tuyền hít sâu một hơi, híp mắt vẻ mặt hoang mang suy nghĩ thật lâu: "Kỳ thật căn bản là cái gì cũng chưa làm. . . . . "
Kỷ Tư Tuyền từ trong túi lấy ra một lọ thuốc mỡ mát lạnh đưa cho Tùy Ức xem : "Chính là đi công tác về cho tớ cái này, lôi kéo tớ nói hươu nói vượn nửa buổi chiều, không có gì khác"
Tùy Ức nhận lấy xem vài lần: "Thật sự chính là nói hươu nói vượn sao?"
Kỷ Tư Tuyền trầm mặc không nói.
"Không phải nói hươu nói vượn". Đáy mắt của cô tràn đầy đều là thất bại, không muốn thừa nhận nhưng không được không thừa nhận: "Trên đời này, phần lớn tình yêu kinh thiên động địa rung động lòng người cũng chưa có kết quả tốt đẹp gì, tình yêu đau khổ triền miên nhất chính là lấy thái độ nghiêm chỉnh bình bình thản thản mà qua ngày, vì chính mình cũng là trách nhiệm với cậu. Không có nhiều sống đi ૮ɦếƭ lại như vậy, làm bạn đến già mới là thâm tình. Cái người đàn ông năm đó đối với tớ chính là như thế, bày ngọn nến dưới lầu kí túc, hát tình ca, cho tới bây giờ cũng không biết làm, chỉ biết cả ngày xụ mặt cau mày nói với tớ, Kỷ Tư Tuyền, lich sử kiến trúc xem xong chưa, em đã chậm hơn so với người khác một năm còn không cố gắng thêm chút nào? Kỷ Tư Tuyền, em có thời gian học chút vẽ kỹ thuật. Kỷ Tư Tuyền, nhận thức của em quá rỗng, tiến độ quá chậm, chất lượng quá kém, không có chiều sâu, số liệu quá nhiều nước, bản phác thảo không xong, mô hình không đủ xuất sắc, nhuộm tô không giống thật, trọng tranh, trọng chế tạo, trọng đo lường, trọng đến. Đem bài tập của cậu phê bình đến cái gì cũng sai., nhưng chờ đến khi cậu đi lên giao bài tập trước tiên, mới biết được người khác mới làm được một nửa, vẻ mặt thầy giáo sẽ kinh hỉ khích lệ cậu. Khi tớ ở nước ngoài, người khác sẽ nói với tớ, Kỷ Tư Tuyền nền tảng bức tranh của cô đặc biệt vững chắc ,thói quen đặc biệt tốt, kỳ thật cha mẹ tớ đều không có nghiêm túc dạy qua tớ, ưu thế tớ học kiến trúc chẳng qua là có chút nền tảng mỹ thuật, ỷ vào có chút thiên phú và hiểu biết, nhưng mấy cái kỹ xảo và thói quen này đều là Kiều Dụ dạy. Ngay cả giáo sư của tớ cũng nói với tớ, kỳ thật tôi thích đồ đệ sau cùng là một nam sinh, cũng là người Trung Quốc, vẫn là cùng trường học với em, gọi là Kiều Dụ, em có biết không? Nhưng là cậu ta chưa tới, trong tác phẩm của em có bóng dáng của cậu ta"
Kỷ Tư Tuyền uể oải ghé vào trên bàn, nhíu chặt mày, nôn ra từng chữ từng chữ: "Tớ biết không? Tớ có thể trả lời không biết sao? Cậu có thể hiểu được loại cảm giác này không, tất cả ký ức ùn ùn kéo tới áp chế, một lần lại một lần, thì ra người đàn ông đó đã sớm đan một cái lưới, im hơi lặng tiếng đem bao phủ lấy tớ, căn bản là đào thoát không xong. Hiện giờ tớ đã trở lại, vẫn là như thế, anh ấy ôn ôn hòa hòa nhìn cậu mỉm cười, cậu không vui, cậu tức giận, châm chọc, lời nói ác độc, tất cả phản kháng cùng mâu thuẫn của cậu, anh ấy chụp lấy thu hồi toàn bộ, lại im hơi lặng tiếng thu lưới. Người đàn ông này không phải yếu đuối, hắn là thật sự ôn nhu, một loại người nội tâm cường đại mà sinh raa ôn nhu, tớ rốt cuộc nên chống cự như thế nào?"
Tùy Ức nhớ tới năm đó tốt nghiệp, có một lần Yêu Nữ nộp bài tập, giáo sư lên lớp thật cao hứng khen cô, nói bức vẽ này của cô rất giống với phong cách của một đệ tử lúc trước ông đã dạy, gọi là Kiều Dụ, còn nói lúc trước cô dựa vào ánh mắt mới lạ rộng lớn, hiện tại rốt cuộc đã chịu kiên định rồi, nhìn chung có thứ gì đó của chính mình, rất tốt. diễn.đàn.lê.quý.đôn. Nhưng cô trở về liền mang bức vẽ kia xé đến nát vụn, buổi tối hôm đó sau khi tắt đèn cô ấy lại ra ánh đèn ngoài hành lang, dán từng mảnh từng mảnh lại, lúc ấy là mùa đông, nhiệt độ không khí ban đêm rất thấp, cô mặc áo ngủ mỏng ngồi xổm trên mặt đất, đơn bạc mà cô đơn, sau đó, cô nhìn thấy nước mắt của cô ấy, một giọt rơi trên mặt đất. Đó là khi Kiều Dụ đi rồi, cô lần đầu tiên nhìn thấy cô gái tùy ý cởi mở kia khóc.
Mặc dù cô không kiềm chế được thở mạnh, cô gái gặp tình yêu cũng chỉ là suy tính thiệt hơn.
Ánh mắt của Kỷ Tư Tuyền có điểm hồng, nhẫn nhịn, cười quay đầu: "Có uống nhiều một chút, nói năng lộn xộn, cậu coi như chưa có nghe thấy đi"
Tùy Ức đem thuốc mỡ trở lại: "Vậy cậu liền cùng anh ấy ở cùng một chỗ đi"
Kỷ Tư Tuyền quay cái đầu ngạo kiều sang một bên: "Tớ không cần! Dựa vào cái gi? Là anh ấy nói không thể cùng tớ đi du học, là anh ấy thả tay trước, dựa vào cái gì tớ trở về có thể cho rằng cái gì cũng chưa phát sinh qua, cùng anh ấy ở cùng một chỗ?"
Tùy Ức buồn cười: "Yêu Nữ, cậu không cảm thấy. . . . "
Kỷ Tư Tuyền đầu cũng không nâng, trong thanh âm có chút ảo não: "Cảm thấy được"
"Vậy cậu. . . . . . "
Kỷ Tư Tuyền lẳng lặng nhìn Tùy Ức, khẽ mỉm cười: "Nhưng mà A Ức, năm đó cậu và Tiêu Tử Uyên, sẽ không đạo đức giả sao?"
Tùy Ức nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười, không thể không gật đầu thừa nhận: "Đạo đức giả"
"Không đạo đức giả gọi gì là nói chuyện yêu đương?". Kỷ Tư Tuyền híp mắt nhìn về phía Tùy Ức, nhẹ cuốn lọn tóc dài buông xuống bên tai, phong tình vạn chủng: "Cậu nói tớ bộ dạng xinh đẹp như vậy, còn không thể đạo đức giả một phen?"
Tùy Ức nghiêng đầu, hai vai run run: "Tớ thích loại tính tình này của cậu,cái gì đầu thấy thông suốt như vậy. Còn có, kỳ thật, tiết mục bày nến dưới lầu kí túc hát tình ca thổ lộ, cậu đã sớm xem đủ rồi mà? Năm đó nhiều người như vậy ở dưới lầu phòng ngủ gọi tên của cậu diễn kịch thần tượng còn không phải bị cậu một câu \'nông cạn\' rơi vào cái kết cục thảm bại?"
"Thật sao?". Kỷ Tư Tuyền nhấp ngụm rượu, không mặn không nhạt trả lời: "Hoàn toàn không nhớ rõ"
"Kỳ thật, cậu đã từng trở về? Đêm giao thừa năm đó? Kiều Dụ nhìn thấy cậu, liền nhìn một cái, anh ấy thiếu chút nữa điên rồi". Tùy Ức bỗng nhiên nghiêm sắc măt: "Lúc đó, anh ấy nắm lấy cánh tay của tớ, hỏi tớ nhìn thấy có phải chính là cậu phải không, cứ như vậy dùng sức, đai khái chính anh ấy cũng không ý thức được. Khi đó nhiều người nhìn anh ấy như vậy, giọng nói của anh ấy đều đang run rẩy, tớ thấy anh ấy tự buộc chính bản thân không nên thất lễ, dùng hết tất cả khí lực đem cảm xúc không khống chế được dồn nén lại. Từ sau khi cậu đi, anh ấy chưa bao giờ tiếp cận tớ để hỏi thăm tin tức của cậu, chỉ có lần đó. Có một năm, trong bộ của bọn họ có đồng sự sinh con, là một bé gái, cha đứa nhỏ suy nghĩ mấy cái tên để bọn họ xem cái tên nào hay. Lúc ấy tớ cũng ở đó, Kiều Dụ chỉ vào chữ Tuyền trên giấy, nói với anh ta rằng nghe nói con gái trong tên mang theo chữ Tuyền lớn lên sẽ rất xinh đẹp. Đồng sự kia suy nghĩ chút hỏi, nói giống như gì? Kiều Dụ nở nụ cười, nói giống như, dân quốc danh viện Chu Tuyền. Có người lại hỏi còn gì nữa? Kiều Dụ dừng lại, khóe miệng giật giật, bỗng nhiên cười không nổi, nói còn có rất nhiều, trong lúc nhất thời anh không nghĩ ra. Lúc ấy Tử Uyên cúi đầu nhẹ giọng nói với tớ, vừa rồi khẳng định anh ấy là muốn nói cậu. diễn.đàn.lê.quý.đôn. Nhưng ba chữ Kỷ Tư Tuyền với anh ấy mà nói, là như thế nào cũng khó mở miệng nói ra. Này, anh ấy cũng chưa nói qua với cậu sao? Ẩn nhẫn và tình yêu của Kiều Dụ đều che dấu trong nụ cười ôn hòa của anh ấy. Yêu Nữ, trước kia tớ cho rằng vô luận người khác như thế nào, Kiều Dụ và Yêu Nữ là nhất định sẽ ở cùng nhau, tuy rằng sau lại xảy ra nhiều việc như vậy, đối với cậu như trước vẫn cho rằng như vậy, mãi cho đến hiện tại"
Kỷ Tư Tuyền nâng tay véo véo mặt Tùy Ức, kéo dài thanh âm: "Đã biết, Tiêu phu nhân!"
Tùy Ức chụp tay cô: "Cậu có phát hiện hay không, chữ Kiều cùng chữ Yêu, hai chữ này giống nhau nhiều a!"
(Yêu trong \'yêu nữ\')
Kỷ Tư Tuyền lười biếng mở miệng: "Làm sai giống được? "Kiều Dụ\' có miệng vô tâm, \'Kỷ Tư Tuyền\' mới là có miệng có tâm"