Trong Mộng Tìm Anh, Trăm Ngàn LầnKiều Dụ tựa hồ như còn muốn nói gì nữa, nhưng Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên đứng lên, cũng không thèm liếc anh một lần liền đi ra.
Lời nói mà Kiều Dụ muốn nói mãi cho đến khi ăn cơm tối xong cũng không tìm được cơ hội để nói ra miệng.
Trên đường trở về, trời đã rất tối, mỗi người ngồi trên xe đều một bộ dạng trong tình trạng kiệt sức, dđlqđ Kỷ Tư Tuyền ngồi ở góc riêng biệt nhất của xe ngủ tiếp, những ngọn đèn ngoài xe không ngừng chiếu vào, cô ngồi dậy từ trong túi lấy ra cái chụp mắt đeo lên tiếp tục ngủ.
Âm thanh sột soạt phía sau chấm dứt, Kiều Dụ cong cong khóe miệng nở nụ cười không thành tiếng, cô vẫn là bộ dạng đó, khi ngủ say tính tình xấu đến lạ thường, đều không cho ai mặt mũi.
Khi còn đi học, thỉnh thoảng bị cô lôi kéo cùng cô lên lớp, trong phòng học nhiều người như vậy, cô công khai lớn tiếng trách cứ: "Bạn học phía sau nói chuyện nhỏ tiếng một chút được không, không nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn học phía trước"
Quay đầu mới phát hiện thầy giáo trên bục giảng trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, cô mới miễn cưỡng nói một lần nữa: "Không nên ảnh hưởng. . . . . thầy giáo giảng bài"
Vừa may thầy giáo đó quen biết anh, nhìn anh, lại nhìn sang cô, muốn nói cái gì đó, lại tựa như không biết nói cái gì, sắc mặt cực kỳ phấn khích. dđlqđ Hai người bọn họ kỳ thật là hai loại người, anh di chuyển là tuyến đường trong quy trong củ, cô chấp hành chính là phương châm kiếm tẩu thiên phong*, anh đi học cho tới giờ đều là sinh viên nghiêm túc nghe giảng, mà cô vẫn đều đang ngủ, cũng có ý kiến của riêng mình, các tác phẩm từ trong tay của cô vẽ ra có linh khí, đánh thẳng vào lòng người, tựa như con người cô.
(* Không theo quy tắc bình thường)
Không biết tiếng chuông di động của ai vang lên, rất nhanh có người nhận, giọng nói không to, nhưng lại dây dưa chit chit không chịu cắt đứt.
Kỷ Tư Tuyền không an phận trở mình vài lần, đại khái thật sự kiên nhẫn đến cực điểm rồi, nghiến răng âm trầm mở miệng: "Bỏ điện thoại, hoặc là bỏ cậu, chính mình chọn một cái đi"
Vào tổ đã lâu, đêu biết tác phong bản lĩnh của Tuyền hoàng, người gọi điện thoại lập tức nín lặng cúp điện thoại.
Mới im lặng không bao lâu, di động lại rung lên không ngừng, Kiều Dụ cau mày ấn phím tắt, quay lại soạn tin nhắn ngắn, bảo người gọi điện gọi lại sau.
Soạn tin nhắn ấn gửi đi, trong hòm thư chỉ có mấy tin nhắn ngắn ngủi, anh cũng không thích cùng người khác gửi tin nhắn, dù sao vẫn cảm thấy chữ viết lạnh như băng không thú vị, hơn một nửa đều là người khác gửi cho anh, anh lười gửi lại. d.đ.l.q.đKéo thẳng xuống không đến mấy cái, liền nhìn thấy một người liên quan, mở ra một chút, bản ghi chép cuộc nói chuyện dài dài lẳng lặng nằm ở đó.
Tiếng hít thở phía sau đều đều kéo dài, đại khái mấy ngày nay mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, nhưng Kiều Dụ lại không ngủ được.
Mấy năm nay anh đổi điện thoại, mỗi lần đổi điện thoại bản ghi chép này vẫn dành riêng lưu trong điện thoại mới, cảm thấy chữ viết lạnh như băng không thú vị, nhưng tin nhắn của người này gửi cho anh lại làm anh cảm thấy được ấm áp hứng thú, từ sự đùa giỡn lúc ban đầu của cô cho đến sự làm nũng vô lại của cô, lại đến sau này, cô gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng.
“Kiều sư huynh, thời gian bốn năm, quấy rầy rồi, tạm biệt.”
Thời gian ngừng lại ở mấy năm trước, hôm đó cô xuất ngoại du học, lúc ấy anh ngồi trong phòng giám sát ở sân bay cách cô không xa, anh không trả lời, một câu quấy rầy đầy lễ phép xa cách đối với người xa lạ, có lẽ trở lại quan hệ người xa lạ lúc ban đầu với anh mà nói đều là hy vọng xa vời. Anh biết cô cũng không phải đang nói lời từ biệt với anh, cô là đang cùng những năm tháng ấy nói lời từ biệt, từ nay về sau, trời cao biển rộng, trong thế giới của Kỷ Tư Tuyền không có Kiều Dụ nữa.
Xe đang chạy bỗng nhiên phanh đột ngột, Kỷ Tư Tuyền đột nhiên bừng tỉnh, giây tiếp theo liền ngồi thẳng dậy tháo xuống cái chụp mắt ra, hai chữ Kiều Dụ liền tự nhiên như vậy mà thốt ra.
Mấy giây sau, cô nâng tay che nửa khuôn mặt, lùi về trong góc.
Một khắc kia trong lòng Kỷ Tư Tuyền có loại sô mệnh hoang liêu, cực nhẹ cực bất đắc dĩ thở dài.
Mình làm sao vậy? Là hôm nay gặp lại người cũ? Nghĩ đến chuyện cũ nhiều quá? Vẫn là bị một câu "có bạn gái" của Kiều Dụ kích thích rồi?
Kỳ thật vừa rồi có chút hỗn loạn, thanh âm của cô cũng nhẹ, lại ngồi trong góc riêng biệt, cũng không có người nghe rõ.
Đó là một loại bản năng, bản năng muốn tìm người kia, Kiều Dụ khắc sâu vào nhận thức.
Xe lại tiếp tục chạy trên đường, Kiều Dụ ở trong một mảng tối mờ mịt cũng ngồi đến góc cuối cùng, im hơi lặng tiếng đem Kỷ Tư Tuyền ôm vào trong lòng.
Kỷ Tư Tuyền vùng vẫy vài cái, không biết là bực anh hay là bực chính mình, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh làm cái gì vậy?! Tội nghiệp tôi sao? Anh đối với tôi như vậy, bạn gái anh biết không?"
Kiều Dụ nắm chặt tay cô không buông: "Anh không nhớ rõ chúng ta nói qua việc chia tay, anh chưa nói qua, em cũng chưa nói qua, cho nên chúng ta cho tới bây giờ chưa chia tay, em chính là bạn gái của anh"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt cười lạnh: "Loại chuyện này chẳng lẽ phải nói ra rõ ràng như vậy sao?"
Đáy mắt Kiều Dụ đều là nghiêm túc: "Loại chuyện này chẳng lẽ không nên nói ra rõ ràng sao?"
Kỷ Tư Tuyền bị bức không nói được câu nào, trong lờ mờ, hai người đối mặt một hồi lâu, không ai nhường ai.
Kỷ Tư Tuyền thất bại hạ ánh mắt buông xuống, thở dài nhẹ giọng mở miệng: "Kiều Dụ, anh có ý gì vậy?"
Kiều Dụ không đành lòng, ôm chặt cô cứng rắn đặt trước иgự¢.
Kỷ Tư Tuyền thẹn quá hóa giận, cúi đầu trong thanh âm mang theo bực bội không áp chế được: "Kiều Dụ!"
Kiều Dụ ở trên đỉnh đầu cô nhẹ giọng mở miệng, mang theo trấn an và khuyên bảo: "Xuỵt, ngoan, mau ngủ"
Cô đấm vào иgự¢ anh một cái, dùng hết toàn lực, ánh mắt chua xót khó nhẫn nại: "Buông tay!"
Kiều Dụ kêu lên một tiếng đau đớn, nắm tay nàng để ở иgự¢, cái loại đau đớn chân thật này làm cho anh an tâm, cho anh biết hết thảy mọi thứ này là thật, k.y có những năm tháng của cuộc sống, anh còn có thể ôm cô vào lòng.
Kỷ Tư Tuyền còn muốn giãy dụa nữa, nhưng giây tiếp theo liền cứng đờ.
Cằm của anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, trong giọng nói mang theo sự yếu ớt vô lực: "Em coi như tội nghiệp anh"
Chỗ cổ tay, ngón tay anh ấm áp, dưới tay, tim anh đập như sấm, một chút một chút va chạm với lòng bàn tay cô, để cho cô kinh ngạc chính là giọng điệu của anh, mang theo dụ dỗ, mang theo sự nhũn nhặn khó có thể phát hiện, mang theo đôi chút. . . . . run rẩy.
Cô rốt cuộc an tĩnh lại, ngoan ngoãn rúc trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Anh biết cái loại sau khi đột nhiên bừng tỉnh muốn tìm người kia nhưng tìm thế nào cũng là đến tuyệt vọng đều không thấy, ở giữa cảnh trong mơ và sự thật giằng co, lý trí dần dần chiếm cứ thượng phong, cái loại hư không và tuyệt vọng này cứ mãnh liệt mà tới, làm cho người ta không biết làm sao, chỉ muốn lùi về thế giới của chính mình lẳng lặng Lเế๓ láק vết thương, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn không phai mờ, anh đã nếm qua nỗi đau này, cho nên không muốn lưu lại trên người cô.
Kiều Dụ nắm thật chặt cánh tay, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, cô rốt cuộc nhu nhuận ở trong lòng anh, cái loại thỏa mãn này chưa từng có, chỉ là. . . . . . con đường này quá ngắn.
Anh không biết cô có ngủ hay không, nhưng khi sắp vào thành phố, cô bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, cúi đầu chải lại tóc, giọng nói cũng khôi phục bình tĩnh: "Sắp đến rồi, anh ngồi trở lại đi"
Thẳng đến khi xuống xe Kỷ Tư Tuyền đều là bộ dạng uể oải, người khác đều chỉ thấy cô mệt mỏi, k.y.l.q.đ cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Kiều Dụ trở về thay quần áo trong lúc vô tình mới phát hiện trước иgự¢ có một vệt nước, sờ lên có chút ẩm ướt, anh không nhớ rõ dính nước khi nào, cũng hoặc là. . . . .
Chỗ này vừa đúng chỗ lúc nãy Kỷ Tư Tuyền nằm úp sấp, cô. . . . . khóc?
Cảm xúc bi thương của Kỷ Tư Tuyền cũng không kéo dài được bao lâu, về đến nhà khi mở cửa ra mới nhận thấy không thích hợp.
Trong nhà không có ai?
Cô bật đèn, chỉ nhìn thấy Đại Miêu ngồi xổm ở cửa ra vào, trông coi một túi du lịch để bên cạnh, trên bao hành lý còn có một tờ giấy gấp lại.
Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên không hề có dự cảm tốt, loại cảm giác này rất quen thuộc! Giống như là ngày nào đó cô tan học trở về phát hiện vợ chồng họ Kỷ lại không thấy! Cô cùng Đại Miêu nhìn nhau chốc lát, một người một mèo từ trong mắt đối phương đều thấy được sự ghét bỏ cùng bất đắc dĩ quen thuộc. Kỷ Tư Tuyền thở dài, xoay người cầm tờ giấy kia lên, ít ỏi mấy chữ.
“Chúng ta đi sưu tầm phong cảnh, chiếu cố tốt Đại Miêu, thứ nó cần dùng đều ở trong bao”.
Kỷ Tư Tuyền nhìn lại mắt Đại Miêu, một muốn không chiếu cố, một không muốn bị chiếu cố, một người một mèo cả hai tỏ vẻ chán ghét nhìn nhau ở cửa ra vào giằng co không thôi.
Kỷ Tư Tuyền chưa từ bỏ ý định, lấy di động ra gọi điện cho bố mẹ, đều tắt máy, cuối cùng đau thương kêu lên một tiếng vọt tới ghế sô pha giả ૮ɦếƭ.
Đại Miêu vẫn như cũ lãnh diễm cao quý ngồi chồm hỗm tại chỗ, bình tĩnh \'ngao\' một tiếng.
Ngày hôm sau, Kỷ Tư Tuyền vừa ra đến cửa nhìn thấy Đại Miêu đang phơi nắng ngoài ban công, kiên quyết dằn lòng trên giày cao gót ra khỏi cửa. k.y Nhưng chưa đi được mấy bước lại quay trở lại, cực không tình nguyện rồi lại không đành lòng: "Đại Miêu, tới đây, ta mang ngươi đi làm"
Bởi vì hạng mục còn chưa chính thức khởi động, cho nên Kiều Dụ mang tất cả phòng làm việc còn trống của anh ở cùng tầng đó, tạm thời an bài cho đoàn người Kỷ Tư Tuyền ở trong đó làm việc.
Khi Kỷ Tư Tuyền từ trong thang máy đi ra, trong cái túi trên tay lộ ra cái đầu của một con mèo, lập tức thu hút sự chú ý, cô nhìn không chớp mắt đi qua, đẩy cửa phòng họp ra mới xoay người, ngoắc ngón tay: "Mời vào họp"
Sau khi mọi người ngồi xong, Vi Hãn chỉ vào túi của Kỷ Tư Tuyền: "Tôi nói, Tuyền hoàng, ngài đây là. . . . ."
Kỷ Tư Tuyền đem Đại Miêu từ trong túi ra đặt trên bàn: "Đến đây, gọi chú"
Vi Hãn lập tức xua tay: "Đừng khách khí như vậy, gọi anh là được rồi, đem tôi gọi già rồi"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt không hiểu: "Tôi là bảo anh gọi nó là chú, chiếu theo độ tuổi của nó quy đổi thành độ tuổi của người, đại khái bốn mươi tuổi rồi"
Vi Hãn nhìn Đại Miêu, lại nhìn Kỷ Tư Tuyền: "Cô bảo tôi phải gọi cái mặt bánh bao này là chú?"
Kỷ Tư Tuyền không thể nhìn người khác bắt nạt người của cô, và mèo của cô: "Nó không phải mặt bánh bao, chính là lông dài tương đối nhanh lại tương đối xõa tung mà thôi. Chính thức giới thiệu một chút, đây là mèo của tôi, tên tiếng Trung là Kỷ Tiểu Hoa, tên tiếng Anh là Great Meow Press Pluse Band*, tiểu danh Đại Miêu.
( * : Đại miêu áp mạch đái )
". . . . . . "
Mọi người không nói gì, cái tên này. . . . chúng ta làm sao không biết xấu hổ mà gọi ra.
Vi Hãn vuốt cằm hỏi: "Nó không phải là đực sao, tại sao kêu Tiểu Hoa?"
Kỷ Tư Tuyền nghiêng đầu nhìn anh ta: "Bởi vì tôi nguyện ý, từ nguyện ý của tôi còn có thể gọi nó là con thỏ, một con mèo gọi là thỏ"
Vi Hãn vẻ mặt biến sắc, nghẹn nửa ngày vươn ngón tay cái hướng đến cô.
Kỷ Tư Tuyền đứng trước bàn hội nghị, nhìn quanh một vòng, chớp mắt hỏi: "Các người có ý kiến?"
Mọi người đều bắt đầu pha trò: "Không có không có, ha ha, vừa khéo vậy, con mèo này cũng họ Kỷ"
"Mèo của tôi đương nhiên theo họ của tôi". Kỷ Tư Tuyền đem Đại Miêu bỏ vào trong túi: "Đại Miêu, cùng cháu trai cháu gái tiếp đón, chúng ta đi"
Vi Hãn thấy Kỷ Tư Tuyền ngẩng đầu ưỡn иgự¢ ra khỏi phòng họp, nhéo Từ Bỉnh Quân bên cạnh: "Bệnh khuẩn! Tuyền hoàng mang mèo đến làm việc sao anh không quản?!"
Từ Bỉnh Quân ngồi vững như núi Thái Sơn: "Mang hay không mang theo mèo tôi không thèm để ý, tôi chỉ biết Tuyền hoàng so với cậu chuyên nghiệp hơn nhiều, tối hôm qua đã mang bộ phận làm của cô ấy đến đây, xin hỏi Vi công, bộ phận của cậu đâu?"
Nói xong ngẩng đầu nhìn Vi Hãn.
Một đám người thích nhất xem ba tổ trưởng tranh cãi, k.y từng đôi mắt lấp lánh.
Vi Hãn nhìn mọi người, lôi kéo Từ Bỉnh Quân ra ngoài, vừa đi một bên còn hạ giọng: "Nhiều người nhìn thấy như vậy, có thể cho ta một chút mặt mũi hay không?!"